ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Nhất Kiếm Lăng Hàn

Chương 15

bachhoptangmongcac

Chương 15

Sở Lăng Hàm cảm thấy chính mình có điểm không thích hợp. Tùy tiện nói loại lời này, tổng không đến mức là nàng thật sự sắc lệnh trí hôn, chỉ vì Diệp Vô Ưu đẹp nên liền nhìn với con mắt khác đi?

"Vô Ưu, ngươi thân thể không khoẻ thì nghỉ sớm chút đi." Sở Lăng Hàm đứng dậy, động tác nước chảy mây trôi, nhìn không ra nửa điểm xấu hổ.

Nàng cảm thấy chính mình phải cách Diệp Vô Ưu xa một chút. Thật là làm độc thân long Thái Tử lâu rồi... đến cả giới tính chân chính của mình cũng quên mất, bằng không sao lại sinh ra cái thứ gặp quỷ thương tiếc này.

Diệp Văn Khanh không giữ lại. Nàng vừa lúc cũng không quá muốn gặp cái Long tộc Thái Tử này, coi như hắn thức thời.

Diệp Văn Khanh nhìn về phía Linh Nhi đang đứng bên cạnh hầu hạ, nói: "Hôm nay đích xác có chút thân thể không khoẻ, bảo Linh Nhi thay ta tiễn Thái Tử điện hạ đi."

Sở Lăng Hàm trực tiếp cự tuyệt, bước chân vững vàng mà lại đi rất nhanh, vạt áo ống tay áo theo động tác mà lay động.

"Không cần."

Mãi đến khi ra khỏi mây tía điện, Sở Lăng Hàm mới thả chậm tốc độ. Dưới mặt nạ, nàng cau mày, trong lòng có một nghi hoặc rất lâu không tiêu tan.

Làm một dị thế lai khách, cho dù đã ở thế giới này sinh sống một ngàn năm trăm năm, nhưng ngăn cách ấy lại không phải thời gian có thể tiêu ma.

Từ bản chất mà nói, nàng vốn là người không dễ thân cận với người khác, hơn nữa luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Nàng vẫn luôn mang một lớp mặt nạ lạnh nhạt, đem những kẻ không muốn tiếp xúc cự tuyệt ngoài ngàn dặm.

Sở Lăng Hàm biết, trong mắt người khác, bề ngoài nàng và Diệp Vô Ưu tựa hồ rất thân cận —— thân đến mức có thể trực tiếp gọi tên.

Nhưng thực tế, hai người bọn nàng đều biết, các nàng căn bản không thân.

Nếu không phải phụ quân rất thích Diệp Vô Ưu, hy vọng hai người bọn nàng thường ở chung, mà nàng lại muốn tránh những kẻ theo đuổi mình không buông – chẳng khác nào hồng thủy mãnh thú, chỉ nghĩ bắt nàng làm trắc phi, Thái Tử Phi – thì hai người bọn nàng hơn phân nửa ngay cả sơ giao cũng không tính.

Sở Lăng Hàm cố ý làm ra bộ dáng bị hấp dẫn, giống như đối Diệp Vô Ưu có chút hứng thú. Nguyên nhân chủ yếu, chỉ là nàng không muốn bị bức hôn.

Quả thật nàng có thể không cần cố kỵ Long Đế nghĩ gì, rốt cuộc tính kỹ ra, nàng là người xuyên việt, cùng Long Đế cũng chẳng phải thật sự "phụ tử".

Nhưng làm một người tam quan kiện toàn, có thị phi quan bình thường, khi đối mặt Long Đế, nàng khó tránh khỏi cảm thấy một chút chột dạ và áy náy.

"Xuyên qua" cũng không phải lý do để nàng vừa hưởng thụ chỗ tốt của thân phận Khư Hải Long tộc Thái Tử, vừa chán ghét căm hận những ý tưởng bị Long Đế áp đặt lên mình.

Huống chi, trước khi nàng xuyên qua đến thế giới này, trứng rồng cũng đã chết rồi.

Nhưng chiếm thân thể nhi tử của Long Đế, chiếm thân phận ấy, là sự thật. Nếu Long Đế đối nàng ác liệt, không mấy để tâm, Sở Lăng Hàm còn có thể mặc kệ hắn.

Nhưng không có nếu. Long Đế đối nàng có thể nói là sủng ái đến cực điểm, muốn gì cho nấy. Cho dù nàng tới Huyền Dương kiếm phái, mỗi năm sinh nhật lễ vật nhất định đưa đến; các loại kỳ trân dị bảo, những vật có trợ giúp tu hành, đều như không cần tiền mà đưa.

Thử hỏi trong tình huống ấy, nàng còn có thể làm sao? Nàng tu kiếm đạo, lại không phải vô tình đạo. Long Đế chân tâm đối nàng, một ngàn năm trăm năm như một ngày yêu thương "đứa con trai" này, lòng nàng cũng không phải đá.

Mấy ngày nay nàng chiếu cố Diệp Vô Ưu, hơn phân nửa cũng chỉ là làm bộ dáng cho Long Đế vui.

—— Dù sao cưới vợ thì nàng tuyệt đối không cưới, chỉ có thể làm như vậy để Long Đế cao hứng một chút.

Chỉ là hậu quả của việc ấy, chính là hiện tại Long Cung từ trên xuống dưới, rất nhiều người đều cảm thấy Long Cung sắp có hỉ sự, nàng lập tức sẽ nghênh thú một vị phu nhân về môn.

Những chuyện này đều là Lê Thanh nói cho nàng. Nếu không vì vậy, Sở Lăng Hàm cũng không đến mức vừa kết thúc tiệc mừng thọ, ngày hôm sau đã vội vàng rời đi.

Tiếp tục ở lại, trong sạch của nàng thật sự khó giữ.

Kỳ thực nếu nói kỹ hơn, trong mắt nhiều người, Thái Tử điện hạ cũng không phải đặc biệt nhiệt tình với Diệp Vô Ưu. Sở dĩ bị hiểu lầm, nguyên nhân chủ yếu là vì có đối lập mới thấy khác biệt.

Đối với những nữ tử khác, Thái Tử điện hạ mỗi lần đều cách ít nhất ba thước. Nhưng với Vô Ưu Thiếu Quân lại khác, điện hạ thế nhưng để Vô Ưu Thiếu Quân đi bên cạnh mình. Lại thêm Long Đế mạnh mẽ thúc đẩy, rất khó khiến người ta không hiểu sai.

Sở Lăng Hàm cũng cảm thấy, nếu chính mình thật sự đối Diệp Vô Ưu rất quan tâm, cũng không đến mức vừa rồi bị chính mình dọa đến hoảng loạn như vậy.

Đi tới đi tới, Sở Lăng Hàm đi tới đình hóng gió trong hoa viên.

Nàng lại cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện hơn một tháng ở chung này, nàng cùng Diệp Vô Ưu tựa hồ cũng chỉ cười quá hai lần, mà lại đều là kiểu lễ phép, xã giao mà thôi.

Nhưng còn Diệp Vô Ưu đối nàng...... Sở Lăng Hàm suy nghĩ rất lâu, đột nhiên trầm mặc. Vị Tả vũ quân kia đối nàng, tựa hồ cũng chỉ là như vậy.

Nói thái độ tốt đi, cũng chỉ nằm trong phạm trù lễ phép. Đối với ai nàng ấy cũng khách khách khí khí; nụ cười ôn nhu như nước kia, cũng không phải chỉ dành riêng cho một mình nàng.

Nếu nói nàng ấy chỉ coi mình là đối tượng liên hôn thích hợp, hoặc vì thân phận của mình mà giữ thái độ như vậy, thì cũng nói thông.

Lại nghĩ đến khi nãy ở Mây Tía điện, Diệp Vô Ưu bỗng nhiên lạnh nhạt với mình không ít. Là thân thể không thoải mái, hay còn nguyên nhân khác? Thái độ thay đổi đột ngột như vậy. Theo lý mà nói, đã đáp ứng lời mời của phụ quân, dù không đến mức đối mình càng tốt, thì cũng nên khách khách khí khí.

Dù thế nào cũng không nên là bộ dạng này.

Sở Lăng Hàm lập tức có chút rối rắm. Nàng không tự chủ được dùng thêm vài phần tâm thần, đi phân tích con người Diệp Vô Ưu.

Đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng mím môi, không đúng a. Chính mình vì sao lại để ý đến chuyện này? Diệp Vô Ưu đột nhiên thay đổi thái độ thì có liên quan gì đến mình? Đợi rời khỏi Khư Hải, Diệp Vô Ưu không có hứng thú đi cùng mình lại càng tốt.

Như vậy, chính mình cũng không cần lo lắng phải tìm cớ gì để bẩm báo "kết quả" với phụ quân. Sở Lăng Hàm nghĩ vậy, gương mặt lạnh nhạt, quay về tẩm cung của mình.

Mây Tía điện.

Diệp Văn Khanh nhìn bóng dáng Sở Lăng Hàn biến mất trước mắt mình, lại liếc nhìn Linh Nhi ở bên cạnh muốn nói lại thôi, trong lòng đã có tính toán.

"Đi xuống đi, ta muốn một mình yên lặng một chút."

Linh Nhi vốn đã lo thân thể của nàng, giờ nghe nàng nói vậy, không nhịn được lấy hết can đảm hỏi: "Thiếu Quân, hôm nay ngài làm sao vậy? Có phải có chuyện gì phiền lòng không?"

"Ít ngày nữa ngài nói cho Linh Nhi nghe một chút, nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn."

Sắc mặt Diệp Văn Khanh lập tức trầm xuống. Xem ra trước đây quá sủng Linh Nhi, nên nàng ấy mới dám làm trái mệnh lệnh của mình.

Nếu chỉ là Diệp Vô Ưu, chưa chắc sẽ để ý thái độ của Linh Nhi. Nhưng hiện tại ở đây không phải Diệp Vô Ưu với nửa thần hồn tàn khuyết không trọn vẹn.

Nàng không thích thuộc hạ cãi lời. Trong mắt Diệp Văn Khanh, thái độ như vậy của Linh Nhi đã có phần quá giới hạn.

Diệp Văn Khanh lạnh băng nói: "Đi xuống. Đừng để ta nói lần thứ ba."

"Vâng, Thiếu Quân, Linh Nhi lập tức rời đi."

Linh Nhi bị bộ dáng tức giận của nàng dọa sợ. Nàng cố nén nước mắt đang dâng trong hốc mắt, hành lễ xong liền vội vàng lui xuống.

Hầu hạ Thiếu Quân năm trăm năm, đây là lần thứ hai Linh Nhi thấy Thiếu Quân nổi giận...... Lần trước là khi con nối dõi của bệ hạ bị trộm. Chẳng lẽ lần này lại xảy ra chuyện nghiêm trọng tương tự sao?

Rời đi rồi, Linh Nhi không dám nghĩ tiếp.

Bất kể Thiếu Quân lần này nổi giận vì nguyên nhân gì, cũng tuyệt đối không thể để người khác quấy rầy. Linh Nhi đứng ngoài điện, từ nay về sau mặc kệ ai đến, nàng đều sẽ không cho người bước vào.

Trong phòng tiếp khách trống trải của Mây Tía điện, chỉ còn Diệp Văn Khanh một mình ngồi trên ghế. Bên tay nàng đặt một chén trà đã nguội, không còn nóng nữa.

Nhớ đến Linh Nhi theo hầu mình nhiều năm, luôn trung thành tận tâm, vẻ lạnh nhạt trên mặt Diệp Văn Khanh cũng nhạt đi đôi chút. Là một trung phó, ngày sau cứ an bài cho nàng ấy một chỗ tốt là được.

Trong mắt Linh Nhi, Thiếu Quân mặt vô biểu tình đồng nghĩa với trong lòng đang giận dữ. Nhưng nếu thần sắc ấy xuất hiện trên người Phượng Chủ, Linh Nhi đại khái sẽ không nghĩ như vậy.

Phượng Chủ bệ hạ quanh năm vẫn thế, ngày nào đó cười mới thật sự đáng sợ.

Diệp Văn Khanh trong lòng cũng không thật sự trách Linh Nhi. Nàng chỉ cảm thấy sau khi thần hồn dung hợp, rốt cuộc vẫn kém xa.

Trước kia nàng lười quản hóa thân làm gì. Cho dù nàng đồng cảm như bản thân mình, tất cả đều biết rõ rành rẽ, nàng cũng chẳng buồn để ý.

Bởi vì nàng biết Diệp Vô Ưu là do một nửa thần hồn của nàng biến thành. So với nàng gánh trách nhiệm nặng nề, còn có thù oán chưa báo, thì những việc Diệp Vô Ưu làm càng nhiều là xuất phát từ bản tâm.

Nếu Diệp Văn Khanh chưa từng trải qua những biến cố làm thay đổi cả đời nàng, nếu nàng không phải Phượng Chủ, có lẽ hiện tại nàng chính là bộ dạng "Diệp Vô Ưu".

Đáng tiếc, đó chỉ là giả thiết. Từ lúc bắt đầu, Diệp Vô Ưu liền không tồn tại.

Thần hồn có thể phân, nhưng ý thức thì không thể.

Diệp Vô Ưu giống như cái tên Diệp Văn Khanh đặt cho nàng ấy vậy. Những thứ Diệp Vô Ưu có, những thứ cấu thành sự tồn tại của Diệp Vô Ưu, đều là bị tách ra từ năm tháng đời nàng —— những năm tháng Vô Ưu tốt đẹp.

Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận, "Diệp Vô Ưu" chính là quá khứ của nàng.

......

Diệp Văn Khanh rất nhanh đã chỉnh lý lại cảm xúc. Lần dung hợp này vốn dĩ không nằm trong kế hoạch. Nếu không phải bị ám toán trọng thương, cũng không đến mức rơi vào tình trạng hiện tại.

Bản thể của nàng đang ở tổ địa Phượng tộc. Bình thường nàng bế quan ít nhất mười năm trở lên. Từ mối liên hệ mỏng manh kia mà cảm nhận, bản thể hiện tại còn算 ổn định.

Tổ địa có tác dụng chữa thương, phiền toái duy nhất là độc trong người bản thể. Tổ địa chỉ có thể áp chế độc tố, không thể giải độc...... Nghĩ đến mình trúng độc thế nào, mặt Diệp Văn Khanh như bị phủ một tầng sương lạnh.

Trong Phượng tộc có nội quỷ. Kẻ ấy có thể hạ độc đến tận bên người nàng, thân phận chắc chắn không thấp. Bích Vũ Lạc Sương có thể nhằm vào tu sĩ Hóa Thần cảnh, lại vừa khéo khắc chế độc đan Cửu Thiên Phượng Hoàng thân thể của nàng, tuyệt đối không phải nhất thời nảy lòng tham.

Bích Vũ Lạc Sương là linh hoa sinh trưởng ở cực bắc băng nguyên, dưới vạn trượng sông băng. Bản thân mang thuộc tính lạnh đến cực điểm, tu sĩ tầm thường chỉ cần chạm một chút cũng sẽ lập tức bị đông thành một khối băng không còn sinh mệnh hơi thở.

Cực bắc băng nguyên vốn không phải băng nguyên, mà là một vùng hải diện băng sơn trôi nổi, khí hậu giá lạnh quanh năm, diện tích rộng lớn.

Thượng cổ thần thú Băng Côn vẫn luôn sinh sống tại đây. Cho đến một ngày, Băng Côn thọ chung, thân thể khổng lồ chìm vào biển, phóng xuất hàn ý vô cùng, đem cả một phiến hải dương đông cứng thành bình nguyên.

Vùng băng nguyên ấy về sau được gọi là Cực Bắc Băng Nguyên, bởi vì nó nằm ở bắc cực xa nhất, nơi đặt môn hộ lên Thượng Thần giới.

Bích Vũ Lạc Sương là linh thảo dạng nhứ, tựa như lông chim. Phiến lá mang sắc thiển bích, thân cây như bạch ngọc. Cái gọi là sinh trưởng dưới vạn trượng sông băng, kỳ thật còn có một cách nói khác —— nó sinh trưởng trên thân thể thượng cổ thần thú Băng Côn.

Không ai biết Bích Vũ Lạc Sương sẽ mọc ở đâu trong Cực Bắc Băng Nguyên, muốn tìm được hoàn toàn dựa vào vận khí.

Xét về phẩm cấp, Bích Vũ Lạc Sương thuộc thánh phẩm trong linh thảo. Nhưng đối với kẻ không thể khống chế, không thể hấp thu, thì linh thảo này tự mang hàn độc do hấp thu vạn năm, mấy vạn năm hàn khí của Cực Bắc Băng Nguyên mà thành, chính là kịch độc trong kịch độc.

—— nghe đồn thời thượng cổ, hàn ý trên người Băng Côn ngay cả Cửu Thiên Phượng Hoàng vốn không sợ lạnh, cũng phải né xa ba thước.

Ngàn năm trước, Diệp Văn Khanh nhập Ly Hỏa Cảnh, tắm gội Phượng Hoàng Diễm, thuần hóa huyết mạch, trở thành con duy nhất trong mấy vạn năm phản tổ Cửu Thiên Phượng Hoàng.

Không nói đến việc căn cơ từng bị tổn thương, ngay cả những Phượng Hoàng sống vạn năm cũng còn phải tránh hàn khí trên người Băng Côn. Nàng chỉ là một con Phượng Hoàng ngàn năm, trúng Bích Vũ Lạc Sương hàn độc mà còn sống được, đã là may mắn.

Chỉ sợ kẻ hạ độc cũng không nghĩ tới, sau khi trúng độc nàng vẫn có thể áp chế, như thể không có việc gì mà xuất hiện, cho đến khi vào tổ địa mới không chống nổi, để hàn độc bộc phát.

Diệp Văn Khanh thầm tính toán. Kẻ hạ độc hiện tại e rằng vẫn chưa thể xác định nàng có trúng độc hay không. Trong tổ địa, ngoài Phượng Chủ ra, không ai có thể nhìn trộm. Hơn nữa nàng bế quan không thích bị quấy rầy, mười năm nội cũng không sợ Phượng tộc, Hoàng tộc xảy ra vấn đề.

Những kẻ ấy đã chọn hạ độc, liền chứng tỏ chúng không dám chính diện đối đầu với nàng. Chỉ cần một ngày chưa xác nhận nàng trúng độc hoặc đã chết, chúng nhất định sẽ lựa chọn che giấu.

Diệp Văn Khanh nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, trở về Phượng tộc ngược lại không bằng ở bên ngoài hành sự tiện hơn. Một khi quay về Phượng tộc, tất nhiên sẽ bại lộ dưới ánh mắt của kẻ ẩn trong bóng tối.

Thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc. Bích Vũ Lạc Sương hàn độc là độc lợi hại nhất trong những gì nàng biết, nhưng tương ứng cũng sẽ có linh vật khắc chế để giải độc.

Mười năm, nhiều nhất mười năm, nàng nhất định phải tìm được linh vật có thể giải Bích Vũ Lạc Sương hàn độc trên người...... Nếu Ly Hỏa Cảnh có thể mở ra, dùng Phượng Hoàng Diễm trong đó thì có thể loại trừ.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức phủ định biện pháp này. Ly Hỏa Cảnh ngàn năm mới mở một lần, cách lần mở gần nhất mới chưa đến trăm năm.

Toàn thịnh thời kỳ nàng còn cần trưởng lão hai tộc cùng thánh vật phụ trợ mới có thể mở Ly Hỏa Cảnh. Với trạng thái hiện tại, đó chỉ là si tâm vọng tưởng.

Diệp Văn Khanh trong nháy mắt đã có chủ ý. Khi trước nàng đã đáp ứng Long Đế cùng Sở Lăng Hàn đến Huyền Dương kiếm phái làm khách, vốn định rời Khư Hải liền tìm cớ từ chối.

Nhưng hiện giờ nghĩ lại, đây là một cái cớ rất tốt.

Để Linh Nhi và những người theo hầu khác trở về Nam Vực phục mệnh. Như vậy còn có thể để Linh Nhi giúp nàng nhìn xem tình huống trong tộc hiện tại. Còn nàng, sau đó chỉ cần tìm cách tách khỏi Sở Lăng Hàn là được.

Diệp Văn Khanh nếu nhớ không lầm, Huyền Dương kiếm phái nằm tại Thanh Châu, nơi được xưng là trung tâm Đông Vực. Đây là môn phái đứng đầu trong các chính đạo tu sĩ Đông Vực, danh khí cực lớn, ngay cả ở Nam Vực nàng cũng từng nghe qua.

Là trung tâm Đông Vực, Thanh Châu tất nhiên tụ tập đông đảo tu sĩ. Tu sĩ tụ tập càng nhiều, càng dễ xuất hiện một ít linh vật hiếm thấy; trong đó có lẽ sẽ có thứ nàng cần.

Nếu không có, nàng cũng có thể dùng Truyền Tống Trận vượt châu vực, đi Tây Vực cùng Bắc Vực tìm kiếm.

Hơn nữa, lấy ảnh hưởng của Huyền Dương kiếm phái tại Thanh Châu. Sở Lăng Hàn là thân truyền đệ tử của chưởng giáo, tất nhiên có thể giúp nàng một tay trong việc tìm linh vật.

Thực sự không được, nàng cũng có thể nhờ Sở Lăng Hàn trợ giúp. Nghĩ đến hắn hẳn sẽ không cự tuyệt.

Diệp Văn Khanh nảy sinh tâm tư ấy, là vì nàng biết chuyện tìm giải dược càng nhanh càng tốt. Bản thể đang ở trong tổ địa Phượng tộc mới là thân thể chân chính của nàng.

Dù sao thân thể nàng đang dùng hiện tại, kỳ thật là dựa vào bản thể mà tồn tại.

Bản thể khôi phục chậm, thân thể này cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng tương đồng, chỉ là nhẹ hơn rất nhiều.

...... Sắc mặt tái nhợt là vì bản thể đau đớn, tay chân lạnh lẽo là vì bản thể bị hàn độc hàn khí ăn mòn —— đây cũng chính là nguyên nhân Diệp Văn Khanh hiện tại còn có thể che giấu được.

Mà một khi bản thể chết đi, thân thể này lập tức cũng sẽ tiêu tán —— thân thể này là nàng dụng tâm đầu huyết cùng phượng hoàng lông đuôi luyện chế ra tới, nếu không căn bản chịu tải không được nàng một nửa kia thần hồn.

Diệp Văn Khanh thu hồi suy nghĩ, nàng biết chính mình không thể tránh khỏi muốn cùng Sở Lăng Hàn đồng hành một đoạn đường.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mấy ngày nay bạo càng lạp, hy vọng đại gia nhiều hơn duy trì a ←← nếu đều cảm thấy cốt truyện chậm là bởi vì đổi mới chậm, thực hảo các ngươi khiến cho ta đều chú ý, thỉnh chờ mong kế tiếp bạo kích đổi mới ←

【 Bởi vì nhiều cày xong một ngàn nhiều tự, cho nên đổi mới chậm (:з" ) Đây là có thể thông cảm đúng hay không! ╭(╯^╰)╮】

【 Gì cũng đừng nói nữa, ta muốn nghe đại gia khen ta! Dùng sức khen cái loại này ╯^╰ Cự Thu Kém Bình 】

————

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store