ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Nhan Sinh Neu Chi Nhu Lan Dau Gap Go Diep Sap

Nguyễn tổng thật muốn bỏ chạy về phòng.

Trong khoảng thời gian này, dưới sự nỗ lực làm việc không ngừng, cô tốt xấu gì ở trước mặt bà nội cũng biến thành bộ dáng chủ gia đình nói một không hai.

Còn trước mặt Khương Trăn Nguyệt thì sao? Cô đã từng là một Boss sấm rền gió cuốn.

Tiểu Hải......

Tiểu Hải thật sự rất quá đáng.

Đóng sầm cửa lại một cái, Nguyễn tổng tiêu cực tránh khách, ai cũng không gặp.

Cơm tối phong phú.

Một bàn lớn đồ ăn.

Tâm trạng của ba người đang ăn lại bất đồng.

Tần Hải Dao đương nhiên là tràn đầy tự tin, thần thanh khí sảng, sau khi cùng người yêu làm chuyện hạnh phúc nhất, hưởng thụ cá nước thân mật, nàng nghiễm nhiên đều không giống trước.

Lại nhìn Nguyễn nãi nãi giống như một con công bại trận, cúi đầu không nói gì.

Khương Trăn Nguyệt đã từng thấy khẩu khí của Nguyễn Y Hàm đối với Tiểu Hải, rõ ràng là mười phần ác bá công......

Tại sao bây giờ lại không thể phản kháng?

Kỳ thật Khương Trăn Nguyệt trong lòng hy vọng Tiểu Hải hạnh phúc, cũng biết chắc hai kẻ đáng thương này chung quy sẽ có một ngày như vậy, vô luận từ bề ngoài hay tính cách, Khương Trăn Nguyệt vẫn luôn cảm thấy Nguyễn tổng là cường công, hiện tại sao lại càng ngày càng nhược thụ?

Ánh trăng lượn lờ.

Nguyễn Y Hàm ôm chăn bông, một mình vô lực bi thương.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tần Hải Dao bưng đồ ăn bước vào.

Nguyễn Y Hàm vừa nhìn thấy nàng, lập tức ngạo kiều xoay đầu đi.

Tần Hải Dao mỉm cười, đặt đồ ăn ở trên bàn, duỗi tay ôm lấy Nguyễn Y Hàm: "Còn tức giận sao?"

Từ góc độ của nàng mà nói, Nguyễn Y Hàm cực kỳ đáng yêu, giống như mèo con bị tổn thương lòng tự trọng, nhu cầu cấp bách muốn chủ nhân dỗ dành.

Nguyễn Y Hàm đẩy nàng ra nói: "Đừng lại gần em."

Tần Hải Dao mỉm cười: "Em yên tâm, tay của chị đang bị co rút, cho dù đến gần cũng phải nghỉ ngơi, sẽ không làm cái gì."

Nguyễn Y Hàm:............

Bác sĩ Tần biến thái này một lần không nói chuyện có phải sẽ chết không?

"Chị đút em ăn cơm được không, chắc đói lả rồi."

Đều đã một ngày.

Tần Hải Dao cũng ngẫm lại một chút, bản thân có phải quá phóng túng hay không?

Chỉ là nàng không khống chế được.

Có thể hoàn hoàn có được cô, nội tâm nàng còn lâu mới bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nàng vui vẻ đến sắp nổ tung, hưng phấn đến mức nóng lòng muốn đi ra ngoài chạy vài vòng hô to, Nguyễn Y Hàm là của Tần Hải Dao.

Theo tình hình này, nàng muốn nhìn một chút, A Hàm còn đẩy nàng ra thế nào.

Lúc Tần Hải Dao gắp đồ ăn cho Nguyễn Y Hàm, cũng không biết là cố ý hay phản ứng thực sự, tay nàng run run, chiếc đũa thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Tần Hải Dao mỉm cười nói: "Thật ngại quá, túng dục quá độ, không nghe lời em."

Một phen đem chiếc đũa cùng đồ ăn đoạt lấy, Nguyễn Y Hàm uống canh, nhìn chằm chằm vào mắt của Tần Hải Dao: "Chị đừng nhìn em như vậy...... Chị đang nghĩ cái gì?"

Hai người ở bên nhau lâu rồi.

Một ánh mắt, một biểu tình của Tiểu Hải, cô đều có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nó.

Tần Hải Dao véo khuôn mặt của Nguyễn Y Hàm, mỉm cười nói: "Em muốn nghe lời thật lòng sao?"

Nguyễn Y Hàm tránh nàng một chút, vươn tay cầm chăn bông quấn lấy mình từ đầu đến chân xem như một cách để bảo vệ thân thể: "Chị nói đi."

Cô sợ cái gì?!

Tần Hải Dao nhìn cô bằng đôi mắt mỉm cười: "Chị đang nghĩ, đôi tay này của chị sau khi chiếm được Nguyễn tổng, nếu tương lai có một ngày bị Nguyễn tổng ruồng bỏ, nó có thể lại lần nữa có được người khác hay không."

Nguyễn Y Hàm thân thể cứng đờ, gắt gao nhìn Tần Hải Dao, nàng nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không phải sao? Qua năm sau một tháng?"

Bác sĩ Tần cười cười: "Thời gian không còn nhiều lắm."

Cái này rõ ràng là do chính cô làm ra.

Tần Hải Dao đích xác cũng không có nói bừa, bất quá là dùng ước định trước kia ở thời điểm thích hợp nhắc nhở cô một chút.

Nhưng Nguyễn tổng cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đau đớn.

Cô nhìn Tần Hải Dao lúc này vẫn còn có thể cười, có một loại ẩn ẩn hận ý.

Để nàng có được người khác?

Cô hận không thể đem mười ngón tay của nàng đều cắn nuốt xuống.

Tình yêu, không phải phóng túng, không phải một mặt yếu thế.

Tần Hải Dao biết cách kiểm soát rất tốt.

Nàng chính là muốn làm cho Nguyễn Y Hàm khó chịu, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, để cô có thể nhìn rõ trái tim mình.

Nàng cũng có kiêu ngạo của mình chứ?

Nàng nhất định phải khiến Nguyễn Y Hàm chính miệng nói nàng đừng rời đi, chính miệng nói yêu nàng.

Bác sĩ Tần đút cơm xong liền nhìn Nguyễn Y Hàm hỏi: "Em có thể đứng lên một chút không?"

Đứng lên làm gì?

Nguyễn tổng cười lạnh, cô sẽ không lại trở thành đồ chơi của nàng, bày ra những tư thế đáng xấu hổ đó.

Tần Hải Dao chỉ vào ga trải giường: "Chị muốn đổi ga giường."

Nguyễn Y Hàm:......

Đại khái cô thật sự bị nàng lăn lộn tàn nhẫn, Tiểu Hải cảm thấy mình hiện tại tùy tiện động một chút, Nguyễn Y Hàm cũng sẽ giống như chim sợ cành cong.

Nhìn cô bây giờ sợ hãi, cũng không biết lúc ấy ai đó hết sức hưởng thụ, không cho nàng rời đi.

Đương nhiên, những lời này, Tần Hải Dao chỉ có thể nói thầm trong lòng, nàng không biết trước kia hình thức ở chung của nàng và Nguyễn tổng như thế nào, chỉ cảm thấy giữa các nàng tựa hồ có chút rối rắm, cái gì cũng giấu ở trong lòng không nói ra, rất mệt mỏi.

Nguyễn tổng bị đuổi xuống giường, quấn chăn bông nhìn Tần Hải Dao cởi bỏ ga giường.

Sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện.

Bác sĩ Tần quả thực......

Quả thực.

Nàng làm trò trước mặt Nguyễn Y Hàm, cầm một cái kéo, cắt bỏ phần đỏ sẫm còn sót lại trên ga giường, cẩn thận cất đi.

Nàng muốn giữ nó làm kỷ niệm.

Nguyễn Y Hàm: "Chị, chị......"

Tần Hải Dao nhìn cô mỉm cười nói: "Lần đầu tiên của em, chị muốn lưu lại."

Nguyễn Y Hàm cảm thấy mình từ đầu đến chân đều giống như bị thiêu đốt, không thể tin được nhìn Tần Hải Dao: "Chị có biết xấu hổ không?"

Tần Hải Dao nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: "Đối với Nguyễn tổng thất thường như vậy, chốc lát muốn có được chị, chốc lát lại muốn đẩy chị ra, chị đương nhiên phải không biết xấu hổ, bằng không chị sao có thể bò lên trên giường của Nguyễn tổng?"

Từ ngày đầu tiên tới nơi này đã bị đuổi đi. Nàng phải sử dụng một chút thủ đoạn.

Nguyễn Y Hàm:......

Tại sao trước đây cô không nhận ra Tiểu Hải nhanh mồm dẻo miệng đến vậy.

Không có cách nào, Nguyễn tổng đông cứng lên tiếng: "Đây là ga giường của em, ai cho chị cắt?"

Tần Hải Dao cười nhẹ, nhìn vào mắt của Nguyễn Y Hàm: "Em đều là của chị."

Một cái ga giường tính là gì?

Thật sự, một câu không chỉ đem Nguyễn tổng đang tức giận lập tức được xoa dịu, mà còn khiến trái tim cô tê dại.

Nếu đây là ở cổ đại, Tiểu Hải khẳng định là Tô Đát Kỷ, cái loại chuyên câu dẫn người khác đến không còn đường sống.

Một ngụm đường, một cây đao, nàng chính là làm Nguyễn Y Hàm không còn nơi để trốn thoát.

Bác sĩ Tần ôm ga giường rời đi, chỉ để lại Nguyễn tổng một mình bi thương ngồi ở trên giường hàm chứa nước mắt, biên kịch một bộ phim trong đầu.

Tay của bác sĩ Tần, có được người khác......

Người kia hẳn sẽ rất hạnh phúc, hẳn cũng sẽ muốn ngừng mà không được......

Chính là, nàng làm sao có thể có được người khác?

Nàng là của cô.

Ở thời điểm Nguyễn Y Hàm suy nghĩ đến sắp hỏng mất, Khương Trăn Nguyệt bước vào nhìn Nguyễn Y Hàm hỏi: "Cậu khỏe không?"

Quả nhiên, thời khắc mấu chốt, vẫn là tình bạn đáng tin cậy hơn tình yêu.

Nguyễn Y Hàm cúi đầu, hiện tại có một loại muốn nói ra hết: "Không tốt lắm."

Nguyệt Nguyệt sẽ an ủi cô.

Khương Trăn Nguyệt đánh giá từ trên xuống dưới cô một phen: "Chậc chậc, cũng thật là, cậu nhìn xem cổ của cậu, xương quai xanh của cậu khắp nơi toàn là dấu vết."

Nguyễn Y Hàm hàm chứa nước mắt ngẩng đầu.

???

Khương Trăn Nguyệt thở dài thườn thượt thật lâu, nàng đỡ trán: "Tôi thật sự không thể tin được......... Tôi thật sự không dám tin, A Hàm, cậu làm tôi quá thất vọng, cậu cư nhiên lại nằm dưới!"

Mới vừa bị tình yêu thương tổn, hiện tại lại thu được lời nói rẻ rúng từ người bạn cô luôn xem là tốt nhất.

Nguyễn Y Hàm muốn hỏng mất, mắt thấy Khương Trăn Nguyệt sắp đi ra ngoài, Nguyễn nãi nãi vừa mới vào tới, cô liền phẫn nộ nói: "Người tới làm gì? Nếu cũng là tới nhục nhã con, vậy người nghĩ cũng không cần nghĩ, đi ra ngoài!"

Nguyễn nãi nãi bị mắng một trận mờ mịt, đi đến bên mép giường Nguyễn Y Hàm, cầm lấy quải trượng của mình không thể hiểu được nói: "Ta cũng không nghĩ bước vào, ta chỉ là tới lấy lại đồ của mình."

Nguyễn Y Hàm:............

Trời xanh.

Người mở to mắt nhìn một cái đi!

Buổi tối.

Lúc Tần Hải Dao bước vào phòng ngủ, Nguyễn tổng đã nghiến răng nghiến lợi quay lưng đi.

Tần Hải Dao liếc cô một cái, cởi bỏ lớp trang điểm, đắp một chiếc mặt nạ xinh đẹp.

Nguyễn tổng quả thực đã kích hoạt năng lực chiến đấu cấp 10 của thời chiến tranh, lỗ tai dựng lên, tất cả các tế bào cơ thể đều trong tình trạng cảnh giác cao độ.

Tiểu Hải vỗ mặt, mát xa làn da của mình, sau đó kéo chăn bông lên, từ phía sau ôm lấy Nguyễn Y Hàm, bàn tay nàng nhẹ vỗ về lưng cô: "Ngủ đi, chị cũng mệt rồi, biết em rất chờ mong, ngày mai sẽ cho em ăn no."

Nguyễn Y Hàm:......

Nói xong, thân thể mềm mại của Tần Hải Dao dựa vào người cô, bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của nàng.

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối của chị, Tiểu Hải yêu em."

Rõ ràng là tức giận, rõ ràng là phẫn nộ.

Nhưng khi nghe được giai điệu quen thuộc này, vành mắt của Nguyễn Y Hàm đã ươn ướt, cô nhớ tới những đêm thống khổ chỉ có thể dùng thuốc ngủ và rượu đỏ làm tê liệt bản thân, cô cũng một lần lại một lần tự mình hát lên giai điệu ấm áp đó.

Khi đó, có bao nhiêu thống khổ.

Mà hiện giờ, cô có được Tiểu Hải......

Trong bóng tối, Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn khuôn mặt của Tần Hải Dao, cô nhịn không được nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, đến cuối cùng, cô hít sâu một hơi, đem nàng ôm ở trong lòng ngực, nỉ non nói: "Chị là của em."

Mà Tần Hải Dao đã "Ngủ" khóe môi nhếch lên, trái tim trở nên mềm mại, nàng thoải mái dễ chịu nằm trong cái ôm ấm áp của cô.

Trầm luân một ngày.

Mắt thấy sắp đến Tết, trước không nói quyết định sẽ ở đâu. Nguyễn Y Hàm đang chuẩn bị đi làm, sáng sớm mí mắt có chút giật giật, cô nghĩ có thể là do túng dục quá nhiều, cô lắc đầu vội vàng đến Ức Dương.

Tần Hải Dao cũng đi theo cô, nàng rất ngoan ngoãn, lúc Nguyễn Y Hàm làm việc, nàng một mình sẽ ngồi trong văn phòng đọc sách, hoặc là dứt khoát ôm quần áo của cô đi ngủ.

Không ồn ào không làm loạn, thời điểm người ngoài tới, nàng cũng sẽ lễ phép mỉm cười.

Nguyễn Y Hàm có chút chua xót, cô nhớ tới lời chú hai từng nói.

—— A Hàm, nếu có thể, hãy đối xử tốt với Tiểu Hải, con bé lúc trước quá vất vả.

Trong lòng lần nữa dao động.

Nguyễn Y Hàm suy nghĩ, buổi tối cô sẽ đưa Tiểu Hải đi xem cảnh đêm, thả lỏng một chút.

Hai người đang ăn cơm, hôm nay Tiểu Hải mặc một chiếc váy dài màu trắng mà Nguyễn Y Hàm mua cho nàng, mái tóc dài chấm ngang lưng, nàng ôn nhu cắt miếng bít tết cho cô, trong mắt đều là sủng nịnh.

Nguyễn Y Hàm giả vờ như không nhìn thấy, cô vừa ăn hai ngụm, liền nhíu mày ngẩng đầu lên.

"Làm sao vậy?"

Ánh mắt của Tần Hải Dao luôn nhìn về phía cô, tự nhiên nhận ra sự khác thường từ cô, khóe miệng của Nguyễn Y Hàm cong lên khinh miệt, nhìn người đứng ở phía cửa sổ sát đất bên dưới.

Không thể tin được, ở địa phương này cũng gặp được người quen cũ.

Phía dưới.

Trịnh Nghị ngây ngốc nhìn Tần Hải Dao, trong tay của hắn còn kẹp điếu thuốc, tay kia thì cầm theo một chai rượu, tóc tai có chút hỗn loạn, nhìn dáng vẻ giống như đang vội vã.

Đã lâu không gặp, Trịnh tổng cũng già đi không ít, chỗ nào còn có tây trang giày da phong độ đã từng.

Từ sau khi thoát chết dưới tay Tần Thấm, hắn đã đưa ông nội về quê sinh sống.

Nhưng về sau......

Từ đơn giản đến sang trọng thì dễ, mà từ sang trọng trở thành đơn giản mới là điều khó.

Hắn đem gia nghiệp lụn bại hết không nói, còn thiếu một đống nợ, lão gia tử bị hắn làm cho tức chết mà rời khỏi nhân gian.

Vì mưu sinh, vì trốn nợ.

Hắn chỉ có thể trở về cầu xin những người mà trước đây hắn coi thường.

Hiện tại, sinh hoạt nghèo khó trốn nợ, bôn ba khắp nơi, hắn thuê tầng hầm với giá chỉ hơn 1.000 tệ mỗi tháng, làm bảo vệ, đồng lương ít ỏi còn phải trả nợ, cơm ngày ba bữa cũng là vấn đề.

Mà hiện giờ......

Hắn cư nhiên lại thấy Nguyễn Y Hàm và Tần Hải Dao.

Các nàng một chút cũng chưa từng thay đổi.

Thậm chí, Tần Hải Dao so với trước kia càng thêm ôn nhu vũ mị, trong mắt hàm chứa ý cười, nụ cười lộng lẫy như vậy, Tần Hải Dao trước đây tâm sự nặng nề là chưa từng có......

Trịnh Nghị không chớp mắt nhìn nàng.

Đã từng, nữ nhân này, thiếu chút nữa liền trở thành vị hôn thê của hắn.

Mà hiện giờ, bọn họ một người trên cao một người dưới đất......

Tần Hải Dao theo ánh mắt của Nguyễn Y Hàm nhìn ra bên ngoài, thấy Trịnh Nghị hơi có chút kinh ngạc hỏi: "Anh ta là ai?"

Nguyễn Y Hàm lạnh lùng nói: "Người đã từng là vị hôn phu của chị."

Ở một khắc kia, cô dường như đã biến thành Nguyễn tổng với dao găm khắp người, trong mắt lạnh băng cùng trào phúng che trời lấp đất thổi quét mà đến, Trịnh Nghị cắn môi xoay người rời đi.

Vị hôn phu?

Tần Hải Dao lắc đầu nói: "Không có khả năng."

Tại sao không có khả năng?

Nguyễn Y Hàm nhìn vào mắt của Tần Hải Dao hỏi: "Chị đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, tại sao lại nói không có khả năng?"

Trịnh Nghị vẫn luôn là đề tài cấm kỵ giữa cô và Tiểu Hải.

Các nàng hiếm khi đề cập đến, phảng phất chỉ cần nói đến cái tên này, Nguyễn Y Hàm đều sẽ không vui.

Tần Hải Dao cúi đầu, chuyên chú cắt miếng bít tết cho cô: "Tuy rằng chị quên hết, nhưng A Hàm, ngoài em ra, chị không tin lúc trước trong lòng chị còn có người khác, huống chi vừa rồi chị nhìn người kia đã cảm thấy phiền lòng."

Tiểu Hải hiện tại sẽ không lừa gạt cô.

Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Chị ăn đi, lát nữa chúng ta đi xem cảnh đêm, không phải luôn muốn xem sao?"

Tần Hải Dao ngẩng đầu, ôn nhu cười sửa lại lời cô: "Là muốn hai chúng ta cùng nhau xem."

Giống như hiện tại.

Nguyễn Y Hàm đã từng nhiều lần hỏi nàng, có muốn trở về nông thôn không.

Cô cũng hỏi nàng có muốn điều hành một công ty hay không, đều bị Tiểu Hải mỉm cười cự tuyệt.

Thành thật mà nói, so với nhịp sống đông đúc náo nhiệt ở thành thị, Tiểu Hải đích xác thích cuộc sống yên tĩnh điềm đạm ở nông thôn hơn, đặc biệt Nguyệt Nguyệt đã từng nói với nàng, chờ năm sau xuân về hoa nở, bên kia sẽ bị biển hoa bao phủ, gió thổi qua tất cả đều là hương hoa, nàng rất khao khát được thấy.

Nhưng tất cả những điều này, đánh không lại khát vọng cùng Nguyễn Y Hàm ở bên nhau.

Tần Hải Dao không chỉ một lần nghĩ đến, các nàng trước đây có phải chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều hay không? Tại sao nàng hiện tại chỉ muốn mỗi ngày cùng Nguyễn Y Hàm dính lấy nhau, cái gì danh lợi tài phú, thân phận địa vị, nàng chỉ muốn Nguyễn Y Hàm.

Ăn vạ bên người cô, một phút một giây đều luyến tiếc rời đi.

Lúc cơm nước xong hướng đến bãi đậu xe, Tần Hải Dao cảm thấy có điểm không thích hợp.

Trung tâm mua sắm ở đây có lượng tiêu thụ tương đối cao, thời điểm này, xe không nhiều lắm, người cũng không nhiều lắm.

Xe của các nàng được để ở vị trí bên trong góc.

Tần Hải Dao liếc nhìn khắp nơi, trong mắt đều là cảnh giác, nàng thường xuyên xoay người, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nàng cảm giác được có người đang theo dõi.

Nguyễn Y Hàm biết giác quan thứ sáu của Tiểu Hải có bao nhiêu chuẩn xác, lúc này trời đã tối rồi, bên cạnh cô lại không có người đi theo, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương: "Làm sao vậy?"

Cô vừa hỏi, đôi mắt lại nhìn Tần Hải Dao, nàng lắc đầu: "Có thể do chị suy nghĩ quá nhiều."

Bãi đậu xe của khu mua sắm, luôn có bảo an, khắp nơi đều là camera giám sát, hẳn sẽ rất an toàn đi.

Nguyễn Y Hàm đi đến cửa sau, ấn chìa khóa xe, muốn để Tiểu Hải vào trước, nhưng đột nhiên Tần Hải Dao ở phía trước kéo cửa ra, dùng sức một chút, Nguyễn Y Hàm không kịp phòng ngừa bị đẩy mạnh vào trong xe.

Nguyễn Y Hàm thân thể cứng đờ, tóc tai dựng đứng, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Trịnh Nghị đang cầm trên tay một con dao cắt dưa hấu, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô.

Hắn rất quen thuộc với nơi này, Nguyễn Y Hàm cũng không biết hắn từ đâu ra tới, có lẽ vẫn luôn trốn ở chỗ nào đó, cứ như thế hắn đến bên cạnh hai người trong tích tắc.

Thời gian cấp bách, Tần Hải Dao chỉ có thể đẩy mạnh Nguyễn Y Hàm vào trong xe, nàng thậm chí còn không kịp đóng cửa, chỉ dùng thân thể chắn không cho Nguyễn Y Hàm đi ra.

Nguyễn Y Hàm vươn tay đẩy cửa, nhưng nếu thật sự muốn động, cô căn bản không có sức lực cường đại giống như Tiểu Hải, cửa xe vẫn không nhúc nhích.

Trịnh Nghị đang mặc đồng phục bảo an, hắn nhìn chằm chằm Tần Hải Dao với ánh mắt sát khí cùng đường bí lối, một thân nồng nặc mùi rượu: "Tiểu Hải, đừng buộc anh động thủ với em, tránh ra!"

Năm đó, nếu không phải Nguyễn Y Hàm giở trò làm Trịnh Phát phá sản, hắn cũng không đến mức như thế này.

Dựa vào cái gì hắn cửa nát nhà tan, mà Nguyễn Y Hàm lại trở thành tổng tài được mọi người chú ý và tôn thờ như vậy, cô còn có được nữ nhân vốn dĩ nên thuộc về hắn.

Đều là tại cô!

Tất cả đều là tại vì cô!

Trịnh Nghị hai mắt đỏ hoe, Tần Hải Dao nghiêng về phía sau, ngăn chặn cửa xe, nàng ấn chìa khóa đem xe khóa trái.

Tiếng khóa cửa xe tích tích cùng ánh đèn nhấp nháy đã kích thích đến Trịnh Nghị.

Thời điểm Nguyễn Y Hàm tay run rẩy muốn gọi điện thoại, con dao của Trịnh Nghị đã chém loạn xạ về hướng Tần Hải Dao, cơ hồ theo bản năng, Tiểu Hải nghiêng đầu né tránh, Trịnh Nghị giống như phát điên, hắn giơ con dao hướng về phía Tần Hải Dao điên cuồng chém, Tần Hải Dao chỉ cùng Nguyễn Y Hàm đi ăn cơm, trên tay cái gì cũng không có, nàng chỉ có thể một lần lại một lần né tránh, nàng muốn dụ Trịnh Nghị sang hướng khác, nhưng mục đích của Trịnh Nghị rất đơn giản trực tiếp, hắn chính là muốn giết Nguyễn Y Hàm.

Trong lúc giằng co, cánh tay phải của Tần Hải Dao bị chém trúng, máu chảy ròng ròng xuống dưới.

Tiểu Hải cắn răng chịu đựng, nàng không thể ngã xuống, nếu ngã xuống, A Hàm sẽ gặp nguy hiểm.

Dao sắc chặt đay rối.

Vào thời khắc mấu chốt, Tần Hải Dao hít một hơi thật sâu, tay phải đưa lên không trung muốn đoạt lấy con dao của Trịnh Nghị, Trịnh Nghị biết thân thủ của nàng, hắn cũng liều mạng, Tần Hải Dao kêu lên một tiếng, con dao bị nàng tay không nắm chặt, Trịnh Nghị gần như điên cuồng rút dao trở về, Tần Hải Dao thậm chí nghe được tiếng dao cắt ngang lòng bàn tay mình, nàng chịu đựng đau đớn giật lấy con dao, máu tươi nóng bỏng văng trên mặt Trịnh Nghị, cả người hắn run rẩy, mở to hai mắt nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao thừa dịp hắn mất cảnh giác, lấy hết sức đá hắn một cái thật mạnh.

Trịnh Nghị bị đá té lộn nhào, một thân đầy máu đang muốn bò dậy, Tần Hải Dao đã một chân đạp lên lưng hắn, lưỡi dao lạnh như băng đè lên mặt Trịnh Nghị: "Đừng nhúc nhích!"

Ngay lúc này, đội trưởng đội bảo vệ trong phòng an ninh mang theo người chạy tới, bên ngoài trung tâm mua sắm đèn neon cảnh sát cũng lóe lên, tiếng còi xe vội vã truyền đến.

Trịnh Nghị trong mắt một mảnh mờ mịt, hắn sửng sốt một lát, cuối cùng nằm trên mặt đất giống như chó chết, vẫn không nhúc nhích.

Tần Hải Dao máu chảy đầm đìa, không dám thả lỏng cảnh giác, Nguyễn Y Hàm đang bị nhốt trong xe thấy một màn này đều sắp điên rồi, hai mắt cô gần như tràn đầy tia máu đỏ ngầu, đôi tay dùng sức vỗ vỗ kính xe.

Mãi cho đến khi cảnh sát đem Trịnh Nghị khống chế, Tần Hải Dao mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ném con dao xuống đất, cầm chìa khóa xe lên ấn một cái.

Nguyễn Y Hàm cắn môi lao xuống, trên mặt tràn đầy nước mắt, cô ôm lấy Tần Hải Dao.

Vì cái gì muốn đem cô nhốt trong xe?!

Nếu hai người ở cùng nhau, Tiểu Hải không nhất định sẽ bị thương.

Mà hiện tại......

Nguyễn Y Hàm trước kia nghe Ưng Địch nói qua cảnh tượng Tiểu Hải một mình đi tìm Tần Thấm, nhưng dù những cảnh đó có kịch tính và dữ dội đến đâu, cũng chỉ là nghe nói, thua xa những gì diễn ra trước mặt ngay lúc này.

Cảnh sát ở bên cạnh kêu lên: "Mau đưa người lên xe cấp cứu, máu chảy nhiều quá!"

Nguyễn Y Hàm nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Tần Hải Dao, Tần Hải Dao muốn lau cho cô nhưng lại không còn sức lực, cánh tay và lòng bàn tay đều bị đâm, quần áo dính đầy máu, từng hạt trắng trên chuỗi Phật châu đều bị nhuộm đỏ, Tần Hải Dao sắc mặt tái nhợt dựa vào trong ngực của Nguyễn Y Hàm, nhẹ nhàng nỉ non nói: "A Hàm, hiện tại em có thể tin không? Chị yêu em hơn bất cứ điều gì, đừng để chị rời đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store