ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Ngay Mua He Mat Khong Che Noi Doi

Sở Nhược Du không có ở trường, nơi đây trở lại đúng với bản chất của nó, một địa điểm làm việc.

Khu nhà ở của giáo viên cũng bớt đi vài phần ấm áp, chỉ còn là một ký túc xá bình thường.

Vân Hồi Chi mỗi ngày đều mở cửa phòng Sở Nhược Du, có khi vào ngồi một lát, có khi chỉ nhìn một cái rồi đi.

Thói quen tan làm trở về, hai người cùng nhau làm việc hoặc trò chuyện một lát, đến khi chỉ còn lại một mình, cô không biết phải nói chuyện với ai, trong lòng có chút nóng nảy.

Nhưng cũng chỉ là xa nhau mấy ngày, thật sự không cần thiết phải làm như thể đang chịu cảnh phòng không gối chiếc.

Cho nên cô cũng đang cố gắng khắc phục sự khó chịu, cố gắng làm cho mình bận rộn với những việc không liên quan đến Sở Nhược Du.

Giải trí, làm việc, phát triển sở thích mới, tâm sự với bạn bè, lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.

Nghỉ đông chắc chắn phải về trấn Kiêm Gia một chuyến, nếu Sở Nhược Du muốn đi, vậy cùng nhau là tốt nhất.

Nếu Sở Nhược Du không rảnh hoặc không muốn đi, cô sẽ một mình lên đường.

Mấy ngày nay cô rất bận, tương đương với việc làm chủ nhiệm lớp tạm thời mấy ngày, trường học, học sinh, phụ huynh, đủ mọi phương diện đều có việc chờ cô, đây vẫn là trong tình huống Sở Nhược Du đã xử lý một phần từ xa.

Mỗi ngày vừa mở mắt đã sợ có việc, vì thế cô bớt đi vẻ vui cười dịu dàng thường ngày, tuy không nghiêm nghị bằng Sở Nhược Du, nhưng học sinh trong khoảng thời gian này rõ ràng cũng sợ cô hơn nhiều.

Khi trách nhiệm đè nặng lên vai, làm một giáo viên, chỉ có tính cách tốt thôi là vô dụng. Kỹ năng giảng dạy, năng lực quản lý, mức độ hiểu biết về học sinh, đều vô cùng quan trọng.

Cô khâm phục Sở Nhược Du, bởi vì khi Sở Nhược Du không xin nghỉ, mỗi ngày phải xử lý biết bao nhiêu việc vặt, có khi một cuộc điện thoại của phụ huynh cũng có thể nói chuyện cả nửa tiếng.

Vậy mà vẫn có thể đồng thời lo cho gia đình và cô, vừa chăm sóc người nhà, vừa dành thời gian cho cô.

Vì trước đó Sở Nhược Du đeo vòng tay vàng, đám học sinh đã mạnh dạn suy đoán, thế nên bây giờ lại suy diễn rộng hơn, hỏi Vân Hồi Chi có phải Sở lão sư đi kết hôn rồi không.

Vân Hồi Chi nghe những lời vô nghĩa này liền thấy bực bội, lạnh lùng ném một cái nhìn "câm miệng" xuống dưới.

Phát xong bài tập nghỉ đông của các môn, cô mới nói: "Đừng đoán mò nữa, nhà Sở lão sư có việc gấp. Nếu không cô ấy đã rất có trách nhiệm, không thể nào xin nghỉ cuối kỳ được."

Đám học sinh nghĩ lại cũng thấy đúng, Sở lão sư đã dạy chúng hơn một năm, về cơ bản chưa từng xin nghỉ.

Sắp nghỉ đông rồi, kết hôn cũng không cần thiết phải vội vàng làm trong hai ngày này.

Thế là thoáng chút thất vọng, không có chuyện gì để hóng, thật vô vị.

Vân Hồi Chi chịu thua đám học sinh, rời phòng học chuẩn bị đi họp, ở dưới lầu khu dạy học gặp phải Lưu Phục lão sư.

Lưu Phục nói chuyện với cô vài câu ngắn gọn, cười tủm tỉm hỏi cô sang năm có ý định làm chủ nhiệm lớp không.

Vân Hồi Chi làm mấy ngày đã đau đầu muốn chết, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Khéo léo từ chối: "Tôi còn quá trẻ, kinh nghiệm quản lý không đủ, chưa vội đâu ạ."

"Ấy, còn trẻ càng cần cơ hội rèn luyện chứ. Vân lão sư sang năm dạy khối một, dạy ba năm, chẳng phải thành giáo viên có kinh nghiệm rồi sao."

Lưu Phục thấy cô không dám nhận lời, cười cổ vũ cô.

Lúc ở trấn Kiêm Gia, ông xem Vân Hồi Chi chỉ là một cô gái thôn quê trong trẻo, rạng rỡ, mỗi ngày ôm máy ảnh đạp xe đạp, gặp ai cũng cười.

Nhưng đến trường, mới có một học kỳ, nhìn lại Vân Hồi Chi đã chững chạc hơn nhiều, xa xa đi tới đã ra dáng một cô giáo, rất thích hợp để "lừa" đi làm chủ nhiệm lớp.

Sau khi trao đổi, Vân Hồi Chi cuối cùng cũng hiểu rõ — thì ra giáo viên tiếng Anh chỉ xin nghỉ dạy trong vòng một năm học, dự định sẽ quay lại nhận lớp khi học sinh vào lớp 9. Lưu Phục vốn tưởng rằng đến lúc đó cô sẽ chuyển đi, nên mới định để cô dẫn dắt học sinh lớp 7.

Điều đó đồng nghĩa với việc, cô không thể cùng Sở Nhược Du chung một lớp giảng dạy.

Vân Hồi Chi cũng không nỡ xa đám học sinh hiện tại, dù sao cũng là lần đầu tiên, tình cảm không giống nhau.

Trong lòng cô thầm nghĩ sao không để giáo viên tiếng Anh kia đi dạy lớp bảy, sau đó lại nghĩ, có lẽ Lưu Phục đơn thuần chỉ muốn cô làm chủ nhiệm lớp.

Chuyện này tạm thời cứ nói vậy, Vân Hồi Chi tại chỗ không nói nhiều, mà hỏi Lưu Phục: "Thầy có biết tình hình nhà Sở lão sư thế nào không ạ?"

Cô nhớ Lưu Phục từng nói, ông quen biết cha mẹ Sở Nhược Du, thỉnh thoảng cha mẹ Sở Nhược Du còn hỏi ông vài chuyện.

Lưu Phục có lẽ biết chút ít, nhưng phát hiện Vân Hồi Chi không biết, đoán được Sở lão sư không nói.

Khó xử cười cười, "Chuyện nhà Sở lão sư, tôi cũng không tiện nói nhiều, Vân lão sư không bằng gửi tin nhắn tự mình hỏi đi, Sở lão sư chắc sẽ không giấu cô đâu."

Tuy chẳng hỏi được gì, nhưng Vân Hồi Chi ngược lại có ấn tượng tốt hơn về ông, may mà Lưu lão sư này chia sẻ cũng tùy tình huống, không phải chuyện gì cũng nói ra ngoài.

Cô mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Sở Nhược Du, nói về tình hình trong lớp, Sở Nhược Du thỉnh thoảng cho cô vài ý kiến và chỉ thị.

Ngoài công việc, các cô cũng sẽ nói chuyện những nội dung mà các cặp tình nhân hay nói, ví dụ như những lời ngọt ngào kiểu "em nhớ chị".

Sở Nhược Du ngoài việc quan tâm học sinh ra chỉ quan tâm cô, dặn dò mấy lần, bảo cô đừng vì trời lạnh lười dậy mà không ăn sáng.

Mỗi ngày nhắc cô uống nước, ngủ sớm, mặc thêm quần áo.

Khi tình yêu lãng mạn rơi vào những hiện thực vụn vặt, liền trở nên đặc biệt rõ ràng và kiên định.

Cho nên dù không ở bên nhau, Vân Hồi Chi vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu, sau một thời gian ngắn xa cách, nỗi nhớ cũng từ từ đậm sâu hơn.

Tuy trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn mong ngóng được nhanh chóng gặp lại Sở Nhược Du.

Sau khi coi thi xong buổi cuối cùng, cô chu đáo tiễn từng học sinh rời trường.

Trước khi xin nghỉ, Sở Nhược Du đã tăng ca thêm giờ, hoàn thành hết những công việc cần làm, cho nên Vân Hồi Chi chỉ cần phát những gì cần phát là được, cũng học theo giọng điệu và thái độ của Sở Nhược Du để trao đổi tình hình với phụ huynh.

Cô ở lại, tiếp tục họp, sửa bài, xếp hạng.

Trong lúc đó Tào Á Nam cũng ở lại, lúc đi ăn cơm gặp nhau, Tào Á Nam hỏi cô nhà Sở lão sư có việc gì gấp, cô nói cô không biết.

Nhìn ra Tào Á Nam không mấy tin tưởng, cô bất đắc dĩ cười, "Tôi thật sự không biết, cô ấy không nói với tôi, chắc là người nhà bị bệnh."

Tào Á Nam do dự một lúc rồi hỏi cô: "Vân lão sư, cô bây giờ có đang ở bên người cô thích không?"

Vân Hồi Chi nắm chặt cán thìa, không trả lời, nhìn anh ta nghĩ xem nên đáp lại lời này thế nào.

Anh ta lại rất có chừng mực mà từ bỏ, "Tôi không có ý gì khác, không trả lời cũng không sao, dù sao Vân lão sư sẽ không để ý đến tôi, tôi hiểu mà, tôi không phải người cố chấp."

Vân Hồi Chi bị anh ta nói làm cho có chút ngượng ngùng, vội vàng nâng ly đáp lại, "Tào lão sư là một thanh niên ưu tú như vậy, nhất định sẽ gặp được người phù hợp hơn, chúc kỳ nghỉ vui vẻ."

"Kỳ nghỉ vui vẻ." Tào Á Nam cười nhận lấy lời nói của cô.

Hai người lấy canh thay rượu, cụng ly một cái, coi như là bữa tiệc liên hoan trước kỳ nghỉ.

Vì hai người họ ngồi đối diện nhau, các giáo viên cùng văn phòng cố tình không đến gần, sợ làm kỳ đà cản mũi, Tào lão sư khó khăn lắm mới có được cơ hội.

Kim lão sư đang nhắn tin riêng với Sở Nhược Du về kết quả học tập, nói đến chuyện mọi người đang dùng bữa, liền không nhịn được thuận tay chụp một tấm ảnh bóng lưng.

Gửi cho Sở Nhược Du hỏi: [ Quyến rũ không? Có chút xứng đôi đấy. ]

Sở Nhược Du gửi một biểu tượng cười.

Chờ mọi công việc ở trường đều xong xuôi, Vân Hồi Chi thu dọn đồ đạc rời trường, lái xe đến nhà mới của mình.

Tuy vẫn chưa hoàn toàn bố trí xong xuôi, nhưng giường đã được trải, ở tạm không thành vấn đề.

Cô không nói với Dung Mẫn ngày nào nghỉ, Dung Mẫn hai ngày trước có hỏi, cô chỉ nói mấy ngày nữa sẽ về.

Cô về đến nhà liền hỏi Sở Nhược Du chuyện gia đình đã xong chưa, Sở Nhược Du nói chưa.

Cô hỏi có thể gặp mặt trước không, Sở Nhược Du nói mấy ngày nay đều khá bận, cô ấy cũng không có sức lực.

Vân Hồi Chi gửi một biểu cảm "đáng thương" qua, [ Nhưng mà em nhớ chị. ]

Những lời này rất nhanh đã có tác dụng. Sở Nhược Du có lẽ cũng nghĩ rằng đã lâu không gặp, nếu không gặp thêm sẽ thấy quá mức.

Thế là hai người tạm hẹn chiều ngày kia, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Vân Hồi Chi nghe thấy hai chữ "tạm hẹn" mà trong lòng dấy lên cảm giác, tựa như khoảng thời gian này của nàng đều bị bóp nén từng chút, dường như Sở Nhược Du cũng không còn dư bao nhiêu tinh lực, thậm chí không dám chắc chắn điều gì.

Suy nghĩ một chút, cô vẫn thông cảm, nói có thể không cần ra ngoài ăn, cô mang cơm qua, hai người ở trong xe một lúc là được.

Sở Nhược Du đồng ý, nói đến lúc đó sẽ gửi vị trí cho cô.

Có thể thấy gần đây nàng đều không ở nhà.

Vậy thì tám phần là ở bệnh viện, Sở Nhược Du bây giờ không chịu gửi vị trí, chính là không muốn cô qua.

Còn sợ cô sẽ không biết điều mà qua.

Tại sao chứ?

Cô cũng không cưỡng cầu, thu dọn nhà cửa một lượt, gửi ảnh và video cho Vân Dũng.

Ở lại đây mấy tiếng đồng hồ sau, cô phát hiện, hình như cô không hề vui mừng vì có được một nơi ở mới, thuộc về riêng mình.

Niềm vui trước đó của cô, chỉ đơn giản là vì có thể không cần phải đến khách sạn nữa, có thể đưa Sở Nhược Du đến một không gian chỉ có hai người bọn họ.

Cô đã hỏi tất cả các đồng nghiệp trẻ tuổi của mình, bao gồm cả Tào Á Nam, không một ai ngoại lệ, hễ đồng nghiệp nào có nhà, đều là do cha mẹ giúp đỡ mua hoặc trả phần lớn.

Cho nên cô nghĩ, nhận lấy căn hộ này, cô không nên coi nó như một sự đền bù hay ràng buộc, như vậy sẽ làm bản thân khó xử. Có lẽ đây chỉ là một trong những trách nhiệm mà cha mẹ cho rằng phải làm cho con cái.

Vân Dũng đã nói như vậy.

Cho nên cô chấp nhận, cô nghĩ Dung Mẫn và Vân Dũng có đủ điều kiện kinh tế, cũng không phải đập nồi bán sắt để mua cho cô, cô chấp nhận cũng không thấy gánh nặng.

Chỉ là vì cô ở một mình, nhà mới có vẻ trống trải, cô vẫn không thể có được cảm giác của một gia đình.

Vẫn cảm thấy, chỉ là tạm trú ở một nơi do cha mẹ cung cấp. Nơi này không có nhiều liên quan đến cô.

Nảy sinh cảm xúc này, cô suy nghĩ một chút, có thể là do môi trường xa lạ, chưa quen ở, cũng có thể là do ở một mình dễ suy nghĩ lung tung, nên cảm xúc không cao.

Ở vài ngày sẽ ổn thôi, chờ Sở Nhược Du qua giai đoạn bận rộn này sẽ ổn thôi.

Tóm lại theo cô thấy, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

Cô gửi cho Sở Nhược Du những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, không biết có phải ảo giác của cô không, luôn cảm thấy cảm xúc của Sở Nhược Du không cao, sa sút hơn so với lúc chưa nghỉ.

Cô không dám đoán theo hướng nghiêm trọng hơn, cũng không dám hỏi, chỉ có thể quan tâm một cách thích hợp, lại không quấy rầy quá nhiều.

Đêm đó cô ra ngoài dạo phố ăn cơm, một mình tìm một quán ăn Tây, coi như là một dấu chấm hết cho một học kỳ vất vả của mình.

Thuận lợi làm giáo viên tiếng Anh một học kỳ, thành tích cuối cùng cũng không tệ, còn có phụ huynh riêng đến bày tỏ sự hài lòng, bản thân cô cũng phải yêu lấy mình.

Ăn cơm xong định đi mua chút đồ dùng sinh hoạt, lại ở cửa nhà hàng gặp phải Trác Huy và một người phụ nữ xa lạ.

Cô vốn định làm như không nhìn thấy, nghiêng mặt sang một bên định trốn đi, Trác Huy lại cố ý đuổi theo chào hỏi cô.

Sau đó lại giấu đầu hở đuôi giải thích, nói là mời một khách hàng đến ăn cơm.

Vân Hồi Chi không nghi ngờ gì, ngây thơ gật đầu, "Anh Trác Huy làm việc vất vả quá, anh đi làm việc đi, em đi dạo một mình."

Cô đi vội vàng, Trác Huy có vẻ lưu luyến, còn nói chuyện với cô: "Trường em nghỉ đông rồi à? Dư Hàm vẫn luôn nói muốn mời em và Nhược Du đến nhà ăn cơm nữa đấy. Nhưng dạo này không được, Dư Hàm bận, Nhược Du còn bận hơn, phải hẹn sang năm sau."

Vân Hồi Chi nghe thấy tên Sở Nhược Du, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Chị Dư Hàm bận việc công ty à?"

"Công việc bận, hơn nữa mẹ Nhược Du mấy hôm trước mới phẫu thuật, cô ấy với mẹ vợ anh thường xuyên qua đó. Ngày mai cuối tuần, cô ấy tối nay tan làm là đi, anh bên này có việc, cũng không có thời gian đi cùng."

Vân Hồi Chi cố nén, "Hóa ra là vậy, Sở lão sư xin nghỉ mấy ngày."

"Vậy thì không xin nghỉ không được, may mà dì phẫu thuật thuận lợi."

"Cụ thể là bệnh gì vậy anh?"

Trác Huy suy nghĩ một chút: "Hình như là ung thư phổi."

Tim Vân Hồi Chi trĩu nặng, có chút sợ hãi, theo cô thấy mắc bệnh ung thư là một chuyện vô cùng lớn, Sở Nhược Du lại không hề hé răng nửa lời với cô, thậm chí trước đó còn thản nhiên nói với cô đều là những bệnh vặt.

Tạm biệt Trác Huy, về đến nhà, cô phát hiện sự nặng nề của mình cũng là thừa thãi.

Bởi vì giai đoạn Sở Nhược Du lo lắng nhất, cần người an ủi nhất đã qua, bây giờ phẫu thuật đã kết thúc, tám phần kết quả hiện tại là tốt.

Cô tưởng tượng chuyện này cũng rất đơn giản.

Nếu bây giờ đổi lại là Dung Mẫn cơ thể không khỏe, mình ít nhiều cũng phải ở bên chăm sóc, như vậy Nhậm Dư Hàm có thể đến hỏi thăm, bởi vì cô ấy là họ hàng mà, Dung Mẫn quen biết.

Nhưng Sở Nhược Du thì không thể tùy tiện đến, bởi vì rất đột ngột, đồng nghiệp đến, giống như không mời mà đến vậy.

Rất đơn giản.

Chỉ là những đạo lý càng đơn giản, có khi lại càng khiến người ta nghĩ không thông.

Cô có thể không đến xem, không làm phiền, nhưng tại sao lại không có quyền được biết?

Sở Nhược Du nói xử lý xong rồi sẽ nói cho cô biết, nói cho cô biết cái gì, một tin tốt lành khiến cô vui vẻ?

Vậy mấy ngày nay thì sao, chẳng lẽ ngay cả thời gian gửi một tin nhắn cũng không có sao? Hay là Sở Nhược Du căn bản không muốn cô để ý quá nhiều đến chuyện này.

Là sợ cô lo lắng theo, hay là cảm thấy, cô không biết mới là đỡ phiền nhất?

Vân Hồi Chi xóa đi sửa lại trong khung chat, cuối cùng lựa chọn không làm phiền.

Bây giờ hỏi nàng, đều là thêm gánh nặng cho nàng thôi, sau phẫu thuật cũng có không ít việc phải lo, Sở Nhược Du quả thực không có thời gian để ý đến cô.

Hôm sau thứ bảy, Nhậm Dư Hàm ở nhà mẹ nghỉ ngơi, Vân Hồi Chi lái xe đến khu nhà họ, đón người.

Hai người đã liên lạc trước, Nhậm Dư Hàm lên xe liền mỉm cười hỏi: "Gần đây bận không, cảm giác Tiểu Vân em gầy đi rồi, mùa đông lẽ ra phải béo lên một chút chứ. Hôm nay tìm chị có chuyện gì vậy, còn nói rõ là không thể nói cho Nhược Du biết?"

Cô ấy thoạt đầu quan tâm, sau đó dịu dàng mỉm cười hỏi nguyên nhân, một cách khó hiểu khiến người ta có cảm giác muốn trải lòng.

Cho nên, chính vì như vậy, khi Sở Nhược Du gặp phải vấn đề khó khăn, thật ra càng muốn tìm Nhậm Dư Hàm để thương lượng hơn sao.

Cô nói: "Muốn mời chị Dư Hàm ăn một bữa cơm, lần trước ở bệnh viện gặp nhau, không phải nói có rảnh thì cùng nhau ăn cơm sao. Em nghỉ rồi, gần đây có nhiều thời gian."

Nhậm Dư Hàm cười: "Được thôi, chị vốn định qua một thời gian nữa mời hai đứa đến nhà chị ăn cơm đấy."

Vân Hồi Chi dứt khoát hỏi: "Lần trước ở bệnh viện gặp nhau, thật sự là chị Dư Hàm đi kiểm tra sức khỏe sao?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Vì biết bệnh tình của mẹ Sở lão sư, cũng biết dì ấy đã phẫu thuật xong."

Vân Hồi Chi cố gắng làm cho cảm xúc của mình ổn định, giọng điệu bình thản, để không để lộ chút gì.

"Vậy thì em biết đáp án rồi đấy."

Nhậm Dư Hàm vẫn nở nụ cười thân thiện.

Vân Hồi Chi gật gật đầu, không nói gì nữa.

"Xe không tồi, tự mua à?"

"Ba em mua, chút tiền lương của em không đủ." Vân Hồi Chi nói thật.

Hai người đến chỗ ăn cơm, vào chỗ ngồi, Vân Hồi Chi lại hỏi: "Ngày mẹ Sở lão sư phẫu thuật..."

Nhậm Dư Hàm bỗng nhiên bật cười.

Vân Hồi Chi không hiểu: "Cười gì vậy?"

"Tiểu Vân, chị biết quan hệ của hai đứa, Nhược Du rất sớm đã nói cho chị biết rồi. Cho nên em không cần cứ một mực gọi Sở lão sư, chị nghe thấy xa lạ lắm."

Bị Nhậm Dư Hàm ngắt lời, Vân Hồi Chi không biết nên nói gì, chỉ hỏi một câu: "Ngày đó, chị ấy rất sốt ruột phải không?"

Nhậm Dư Hàm nói: "Ngày đó chị ở bên cạnh em ấy suốt, thấy em ấy cũng khá bình tĩnh, không quá lo lắng. Lúc mới phát hiện ra thì rất lo, gọi điện thoại cho chị giọng còn run run, chị sợ Nhược Du khóc, cố ý chạy đến xem em ấy."

Vân Hồi Chi mỗi khi nghe thêm một câu, ngực lại nghẹn thêm một phần, thầm nghĩ nàng không hỏi thẳng người trong cuộc, lại chạy tới tìm Nhậm Dư Hàm tán gẫu, tám phần là đầu óc nhất thời không tỉnh táo rồi.

"Vậy cảm ơn chị Dư Hàm đã ở bên chị ấy."

Nhậm Dư Hàm nói: "Em đừng trách em ấy không nói cho em biết, em còn trẻ, chưa gặp phải những chuyện này, em ấy sợ nói cho em biết, em còn lo lắng, sợ hãi hơn cả chính mình."

"Ừm, em biết."

Vân Hồi Chi suy nghĩ về cuộc hẹn tối nay, "Chị ấy gần đây bận lắm phải không?"

"Rất bận, tuy đã thuê người chăm sóc, nhưng cũng không yên tâm. Em có phải đã một thời gian không gặp em ấy rồi không, hay là ăn cơm xong chúng ta cùng đi bệnh viện nhé? Nhược Du không rảnh ra ngoài, nhưng chắc cũng muốn gặp em."

"Không sao đâu, em với chị ấy hẹn gặp tối nay rồi."

Vân Hồi Chi mỉm cười: "Ăn cơm xong chị cứ đi trước đi, em cũng không tiện đi cùng đến thăm mẹ chị ấy."

Tuy rằng với tư cách là đồng nghiệp thì hoàn toàn có thể, nhưng cô chột dạ, Sở Nhược Du chắc chắn còn chột dạ hơn.

Cô nghiêm túc hỏi: "Chị Dư Hàm, chị thấy chuyện của em và Nhược Du thế nào? Em muốn nghe suy nghĩ của chị."

Nhậm Dư Hàm cười một chút: "Nhược Du không cho phép chị xen vào chuyện này, chị không tiện nói với em, đến lúc đó hai đứa đều giận chị."

"Không sao đâu, em thật lòng muốn nghe. Chị quen biết chị ấy lâu hơn, khoảng thời gian này cũng luôn ở bên cạnh chị ấy, chị chắc là có ý nghĩ gì đó chứ?"

Vân Hồi Chi cười: "Em không nói cho chị ấy biết đâu, chỉ tự mình nghe một chút, xem có chỗ nào cần cải thiện không."

Mùi thức ăn thơm lừng xộc vào mũi, khơi gợi sự thèm ăn của dạ dày, nhưng cô lại không có ham muốn mở miệng ra ăn.

Cô cảm thấy chân tay mình không còn chút sức lực, chỉ gắng gượng lắng nghe những lời mà cô không muốn nghe nhất.

Nhậm Dư Hàm gật đầu, "Em không hợp với Nhược Du."

"Chỗ nào không hợp ạ?"

"Tuổi tác, giới tính, và cả tính cách."

Vân Hồi Chi bật cười: "Chị Dư Hàm, lời này của chị chẳng khác nào phủ định tất cả của chúng em."

Biết hôm nay tâm trạng cô không ổn, Nhậm Dư Hàm nói đến đây thôi, dịu dàng an ủi: "Đây là cái nhìn của một người ngoài cuộc như chị, em yên tâm, sự phủ định của chị không có tác dụng gì đâu, chị chỉ là bạn của em ấy, Nhược Du sẽ không nghe lời chị nói đâu."

"Em cũng sẽ không."

Đúng vậy, em cũng sẽ không.

Cô không thể bình tĩnh được.

Sau khi ăn xong liền gửi tin nhắn đi, [ Tối nay không gặp, em phải đi Kiêm Gia, chị chăm sóc tốt cho bản thân và mẹ chị đi. Giao thừa gặp lại. ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store