[BHTT - EDIT] Mộng Thiên Thu - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 12: Tặng lá
Ngân Thúy đỡ Thôi Linh trở lại xe ngựa, vội vàng kiểm tra dái tai nàng. Thấy dái tai vừa đỏ vừa sưng, nàng vừa đau lòng vừa sốt ruột: "Sao lại có người không biết điều như vậy chứ?"
Thôi Linh sờ lên dái tai, trầm giọng nói: "Đây là Kinh Kỳ, là địa bàn của nàng ta, đúng hay không đều do nàng ta quyết định."
Ngân Thúy vô cùng lo lắng: "Quận chúa, chúng ta hãy nghĩ cách trở về Sở Châu càng sớm càng tốt." Nàng luôn cảm thấy Kinh Kỳ không phải nơi có thể ở lâu. Nếu ở lại thêm nữa, có thể xảy ra chuyện không hay.
"Không thể đi được." Thôi Linh hiểu rõ, hiện tại nàng chính là quân cờ để thiên tử khống chế Sở Vương, thiên tử sẽ không để nàng rời khỏi Kinh Kỳ. Hơn nữa, nàng phân tích kỹ những lời Tiêu Chước nói, sợ rằng Tiêu Chước cũng sẽ không để nàng rời Kinh Kỳ. Nàng thậm chí có cảm giác mình như một quân cờ, dính chặt trên bàn cờ, không thể tự mình quyết định muốn hay không.
Ngân Thúy lúc này hoàn toàn sốt ruột: "Hay là..."
"Đó là biện pháp cuối cùng." Thôi Linh trước giờ phút cuối, tuyệt đối không động đến người của tam cữu, để tam cữu mạo hiểm đưa nàng rời khỏi Kinh Kỳ. Nói cách khác, vị trí hiện tại của nàng tuy nguy hiểm, nhưng là một vị trí cực kỳ tốt. Muốn thăm dò thực hư của các thế lực trong Kinh Kỳ, thì không thể tách rời thân phận Chiêu Ninh Quận chúa này.
Điều kiện tiên quyết là Tiêu Chước phải thực sự có cách thuyết phục thiên tử thu hồi chiếu chỉ ban hôn.
"Ôi, phải làm sao đây." Mặt Ngân Thúy ủ rũ.
"Kí lai chi, tắc an chi*." Thôi Linh sẽ không để bản thân thụ động như kiếp trước nữa. Hiện tại toàn bộ ánh mắt Kinh Kỳ đều đổ dồn vào nàng, đây không phải là điều tốt. Bên Tiêu Chước hành động thế nào, là chuyện của Tiêu Chước, bên này nàng cũng không thể rãnh rỗi ngồi không. Nàng cũng từng xem tấu báo của phụ thân, trong đó rõ ràng có đề cập đến chuyện gián điệp, ngầm ám chỉ Hàn Thiệu công cấu kết với Đại Hạ. Vậy mà tối qua thiên tử không nhắc tới một chữ, rốt cuộc là chưa kịp nói đến, hay cố ý không muốn nói?
*Kí lai chi, tắc an chi: thành ngữ có nghĩa "đã đến đây rồi thì an tâm ở lại." ý nói phải chấp nhận đối mặt với tình huống hiện tại
Nếu là vế trước, sáng nay Thôi Lẫm chắc chắn đã bàn bạc với các đại thần, nhưng chuyện này không xảy ra.
Nếu là vế sau...
Tuy có gián điệp vạch trần việc Hàn Thiệu công cấu kết với Đại Hạ, nhưng Hàn Thiệu công có rất nhiều thuộc hạ, tùy tiện đưa một người ra đỡ tội thay là có thể chối bỏ sạch sẽ mọi tội trạng.
Ai nấy đều nói tính tình thiên tử khó lường, trong mắt Thôi Linh, vị đường đệ này của nàng không phải là kẻ ngốc. Việc không thể nhất kích tất sát, làm cũng bằng thừa. Tối qua việc thiên tử ban hôn không thành, rõ ràng là một hồi chuông cảnh báo cho Sở châu. Trong tình huống chưa thu phục thành công Sở Châu, vội vàng trị tội Hàn Thiệu công, sợ rằng phản tác dụng. Nếu hai bên vì sợ hãi mà âm thầm liên hợp, đối với vị thiếu niên thiên tử này không phải là chuyện tốt gì.
Vì vậy, phía bên Thiên tử không có động tĩnh gì, đó là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều, nếu như vậy, vũng nước đọng ở Kinh Kỳ sẽ không thể khuấy động lên được.
Nghĩ đến đây, Thôi Linh đã suy tính về mấy việc lớn cần phải làm sau đó. Việc quan trọng đầu tiên chính là quan hệ. Thiếu quan hệ, ở Kinh Kỳ cũng giống như người tàn tật vừa điếc vừa câm, chỉ có thể bị động trong mọi chuyện.
"Ngân Thúy, chúng ta về Tĩnh Uyển, rồi ngươi đi mời tam cữu cữu tới." Thôi Linh suy đi tính lại, cả Kinh Kỳ chỉ có thể dựa vào vị tam cữu Kim Ngọc Đường này.
Ngân Thúy gật đầu mạnh, vén rèm xe, định xem Hứa Uyên đã trở lại chưa. Dù sao người đánh xe là Hứa Uyên, nếu hắn không trở về xe ngựa này bọn họ không biết điều khiển.
"Sao Hứa công tử vẫn chưa về." Ngân Thúy lo lắng.
Thôi Linh nghe thấy tiếng lẩm bẩm của nàng, thò đầu ra, nhìn trái nhìn phải, lập tức nói: "Xuống xe, chúng ta đi bộ về." Hứa Uyên dính líu nhiều chuyện như vậy, Tiêu Chước chắc chắn sẽ không để hắn về Tề châu, dù sao hắn cũng quen biết Tam công tử Trấn Sơn vương phủ, cũng coi như là người của Trấn Sơn vương phủ.
"Hả?" Ngân Thúy nhớ đi xe ngựa mất gần nửa giờ, nếu đi bộ về, nàng và quận chúa phải đi một hai giờ.
Thôi Linh nhảy xuống xe, nhìn con ngựa kéo xe, bắt đầu tháo dây cương: "Cưỡi ngựa về, có thể nhanh hơn. Ngân Thúy, lại đây giúp ta."
"Vâng!" Ngân Thúy vội chạy tới giúp.
Khi hai người vừa tháo dây cương, dắt ngựa ra, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau xe.
Ngân Thúy bước lên trước, giang tay che chắn Thôi Linh: "Ai?!"
Hai người đi đầu đều quen, chính là cận vệ của Tiêu Chước, vị thần mặt đen kia - Tiêu Phá.
Tiêu Phá cung kính thi lễ, cười nói: "Đường núi khó đi, xin mời quận chúa lên xe, để tiểu tướng hộ tống về thành."
Ngân Thúy tức giận dậm chân: "Các người đây là trêu đùa người khác sao! Không sớm không muộn, đợi chúng ta dắt ngựa ra rồi mới tới!"
Tiêu Phá ngoảnh mặt nhìn con ngựa bờm đen sau lưng họ, quay đầu nói: "Đi buộc ngựa lại."
"Tuân lệnh." Mấy thị vệ ở phủ Yên vương đi lên, buộc con ngựa bờm đen lại.
Ánh mắt Thôi Linh luôn nhìn chằm chằm vào rừng sâu phía sau lưng Tiêu Phá, nàng biết Tiêu Chước đang ở trong đó, lớn tiếng nói: "Nếu Tiêu tỷ tỷ chưa xem đủ, muội có thể tháo dây cương, dắt ngựa ra lần nữa."
Trong rừng sâu chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió, vừa vặn che lấp tiếng cười đắc ý của Tiêu Chước.
Rồi có một ngày, Thôi Linh sẽ khiến nàng biết hai chữ "kiêng dè" nên viết thế nào.
"Ngươi đợi đấy!"
Thôi Linh thầm quyết định, quay người dẫn Ngân Thúy lên xe.
Thị vệ nhanh chóng buộc ngựa vào xe xong, Tiêu Phá tự mình đánh xe, từ từ men theo đường núi đi xuống.
Xe ngựa đi rất chậm, Ngân Thúy lại ngồi không yên, vén rèm xe thúc giục: "Tiêu tướng quân, sắp đến giờ ngọ rồi, ngài đánh xe như vậy, quận chúa nhà ta sẽ không kịp dùng bữa trưa đấy!"
Tiêu Phá mặt đầy khó xử: "Vương thượng dặn, thân thể quận chúa yếu ớt, không chịu nổi xóc nảy, nên ra lệnh tiểu tướng đi chậm chút, đừng làm quận chúa bị xóc."
"Nhưng ngài cũng không thể chậm thế này!" Ngân Thúy sốt ruột nhìn về phía cuối đường núi.
Tiêu Phá an ủi: "Yên tâm, xuống núi rồi sẽ nhanh thôi, đường đi bằng phẳng, ta có thể đi nhanh hơn."
"Ngươi..."
"Ngân Thúy, không cần nói nữa."
Thôi Linh vỗ vỗ Ngân Thúy, bảo nàng quay lại ngồi yên.
Ngân Thúy chỉ lo lắng thân thể quận chúa, thở dài nặng nề.
Phía sau xe ngựa, đột nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa.
"Đi! Đi!"
Ngựa trắng vươn vó, tựa như giẫm trên tuyết mà chạy, khi phi nước đại, bờm ngựa bay phấp phới, phóng khoáng xen lẫn một chút thanh lệ, chính là món quà sinh nhật mười sáu tuổi Chiếu Tuyết mà Thôi Chiêu Chiêu tặng cho Tiêu Chước.
Tiêu Chước áo trắng, một tay cầm cương, một tay cầm một cành lá phong đỏ rực, phi nước đại tới. Khi áp sát xe ngựa, cố ý chậm vó ngựa, dùng cành lá phong đỏ rực vén rèm cửa sổ bên xe lên, cười tươi nhìn vào trong, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt Thôi Linh.
Ngược ánh nắng bên ngoài, Tiêu Chước rực rỡ lộng lẫy, ánh mắt nồng cháy như lửa.
Thôi Linh nhìn nàng đầy nghi hoặc, ngăn Ngân Thúy muốn kéo rèm xuống.
"Tiêu tỷ tỷ còn chỉ giáo gì nữa?"
"Tặng muội."
Khóe miệng Tiêu Chước nhếch lên, ném cành lá phong vào lòng Thôi Linh, rèm xe cũng theo đó rơi xuống, ngăn cách hai người.
"Mong Linh muội muội đừng giận ta quá lâu." Nàng mỉm cười nói xong, lập tức thúc ngựa vượt qua xe, bỏ lại một câu cho Tiêu Phá, "Mau đưa Linh muội muội về Tĩnh Uyển, đừng để muội muội của ta đói."
"Tuân lệnh!" Tiêu Phá nhận lệnh, khi ngẩng mặt lên, Tiêu Chước đã phi ngựa đi xa.
Thôi Linh cúi đầu nhìn cành lá phong trong lòng, mỗi chiếc lá đều đỏ như ngọn lửa.
Ngân Thúy từng thấy người ta tặng hoa, nhưng chưa từng thấy ai tặng lá cây bao giờ, lẩm bẩm: "Sao lại tặng lá cây..."
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa." Thôi Linh lẩm bẩm đọc.
Hiện tại không phải mùa xuân, đương nhiên không có cành đào, nhưng lá phong này đỏ rực như vậy, chẳng phải cũng ám chỉ tên Tiêu Chước sao? Thôi Linh vén rèm ở cửa xe chính, nhìn ra xa về phía cuối đường núi, Tiêu Chước chỉ còn là một bóng lưng mờ ảo.
Lá phong chỉ là món quà người khác có thể nhìn thấy, còn món quà không nhìn thấy, Tiêu Chước đang vội vã đi lấy giúp nàng. Dái tai vẫn còn đau âm ỉ, Thôi Linh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vết răng, cười đầy ẩn ý, nàng cũng muốn xem xem, món quà Tiêu Chước tặng nàng rốt cuộc có đủ thành ý không?
Khi Thôi Linh tới dưới thành Kinh Kỳ, Tiêu Chước đã vào Đại Long cung.
Thiên tử đang bực bội, liền nghe thái giám thông báo: "Bệ hạ, Yên vương tới."
"Nàng còn mặt mũi nào tới!" Thiên tử tức giận hét, mặt tái mét, "Bảo nàng cút vào đây!"
"Chà chà, Bệ hạ hôm nay nổi nóng quá!" Tiêu Chước cười tươi bước vào, cung kính thi lễ với Thiên tử.
Thôi Lẫm tức giận đập mạnh xuống long ngai: "Ngươi láo xược!"
"Thần không biết đã làm sai chuyện gì?" Tiêu Chước mặt vô tội.
"Ai cho người lá gan lấy đi chiếu chỉ hôn sự trẫm ban cho Chiêu Ninh quận chúa?" Thôi Lẫm chất vấn.
Tiêu Chước cười nói: "Thần đành phải thành thật báo cáo, thần không những lấy mà còn đốt sạch!"
"Ngươi thật cho rằng trẫm không dám lấy mạng ngươi?!" Thôi Lẫm từ long ngai nhảy xuống, phẫn nộ rút kiếm, chỉ vào cổ họng Tiêu Chước.
Tiêu Chước không né tránh, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Thần đã giúp bệ hạ giải quyết một rắc rối lớn, tại sao bệ hạ vẫn muốn giết thần?"
"Ngươi đây là phạm thượng!"
"Tình trạng sức khỏe của Chiêu Ninh Quận chúa, hẳn thái y đã báo lại với bệ hạ rồi. Bệ hạ cho rằng, ép nàng ấy kết hôn vào tháng Giêng sẽ dẫn đến kết quả gì?"
Thôi Lẫm nghiến răng: "Ý ngươi là gì?"
"A Lẫm, dục tốc bất đạt." Tiêu Chước giả vờ đau lòng, "Sở Vương chỉ có một người con gái duy nhất, tại sao mãi mà không chịu tìm người xứng đôi? Là vì thân thể của Linh muội muội không thích hợp cho việc sinh nở. Vị đại công tử của Hình bộ Thượng thư là người thế nào, A Lẫm rõ hơn ta, một kẻ phóng đãng như vậy, làm sao hắn ta kiềm chế được bản thân? Một khi Linh muội muội vì cuộc hôn nhân này mà chết ở Kinh Kỳ, Sở Châu sẽ mất kiểm soát."
Thôi Lẫm im lặng.
Tiêu Chước tiếp tục: "A Lẫm đêm qua chỉ tuyên một nửa, vẫn còn sửa kịp."
Thôi Lẫm từ từ hạ tay xuống, mũi kiếm chỉ xuống đất, nghiêm giọng hỏi: "Sửa thành gì?"
"Bệ hạ thương xót vị đường tỷ này, nên muốn giữ đường tỷ ở trong kinh, tìm danh y trong thiên hạ chữa trị cho thật tốt." Tiêu Chước nói thêm, "Hoặc là, nhân tiện để đường tỷ chọn trong số những nam tử tuấn tú ở Kinh Kỳ, chọn thật kỹ người biết tận tâm chăm sóc."
Thôi Lẫm nghe ra được ý tứ trong lời Tiêu Chước: "Chọn kỹ?"
"Luôn có người thèm muốn thế lực ở Sở Châu sau lưng Linh muội muội, đúng như câu 'nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong'*, những kẻ đang nôn nóng kia, sẽ không kìm được." Tiêu Chước bước lên một bước, giọng thấp xuống ba phần, "Giống như câu cá, bệ hạ phải dám thả mồi ngon nhất mới câu được con cá lớn."
*nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong: thành ngữ ám chỉ vì tham lam tranh giành mưu lợi mà quên đi bản thân, dẫn đến tai họa khôn lường.
Nhắc đến "câu cá", Thôi Lẫm lại nổi giận.
"Đây là lý do hôm nay ngươi không vào triều?" Thôi Lẫm chất vấn.
"Thần chỉ là người quản lý Cấm vệ quân Kinh Kỳ, không cần phải lên triều mỗi ngày." Tiêu Chước mặt đầy khó xử, "A Lẫm, đó là triều đường của ngươi, thần can dự nhiều sợ có người gièm pha thần, nói thần có ý đồ đen tối."
Thôi Lẫm biết hôm nay nàng chắc chắn trả lời trôi chảy, không ngờ mỗi điểm đều không thể bắt lỗi, từng câu đều là vì vị thiên tử này.
"Mai thần sẽ gửi hai khúc nhạc mới vào để Lý mỹ nhân hát cho A Lẫm nghe." Tiêu Chước thấy sắc mặt Thôi Lẫm đã dịu, liền thuận thế kéo sang chuyện khác.
Thôi Lẫm nghe thấy, cười khẩy: "Ngươi đúng là kẻ cơ hội."
Tiêu Chước cười mà không nói.
Thôi Lẫm trở về ngồi trên long ngai, nhanh chóng cầm bút viết chiếu chỉ, lấy ngọc tỷ đóng lên: "Đây là chiếu chỉ mới." Hắn thu xếp cuộn lại, đưa về phía Tiêu Chước.
Tiêu Chước không vội tiếp nhận, cười: "Bệ hạ, sao người không cho thần một chiếu chỉ."
"Ồ?" Thôi Lẫm khá kinh ngạc, Tiêu Chước không xem cũng biết hắn viết gì.
Tiêu Chước cười: "Năm xưa A Nương trên đường thấy một người nam tử tuấn tú, liền cướp về nhà làm phò mã. Lỡ như có một ngày thần cũng gặp một người, lúc đó lấy chiếu chỉ của A Lẫm ra điền tên vào, rồi cướp về phủ sẽ không còn là chuyện đáng cười nữa."
Thôi Lẫm nhìn Tiêu Chước từ trên xuống dưới, ở Đại Ung mười tám tuổi cũng nên xuất giá rồi, con gái được Đại trưởng công chúa dạy dỗ, hẳn tính tình cũng như vậy. Yến Vương tâm tư không ở triều đường, mà ở tình lang, đối với hắn cũng là chuyện tốt lớn.
"Cho ngươi cũng được, có điều trẫm có một điều kiện."
"A?"
"Người mà tỷ tỷ kết hôn sau này phải là người ở Kinh Kỳ."
"Đây là điều đương nhiên!"
Tiêu Chước nói ra vẻ nghiêm túc: "Thần mới không gả đi xa!"
Thôi Lẫm nghe xong cười lớn: "Được, trẫm cho phép ngươi." Khi hắn vung bút hạ chiếu, Tiêu Chước liền nghĩ đến chuyện khác.
"A Lẫm, suýt quên một chuyện lớn."
"Ý ngươi là chuyện của Thôi Tùng?"
Thôi Lẫm viết xong chiếu thư, không vội đóng dấu, đặt bút nhìn Tiêu Chước. Thôi Lẫm đều hỏi những cung nhân chứng kiến chuyện tối qua, đều chắc chắn về chuyện Thôi Tùng phạm trọng tội.
"A tỷ nếu muốn giết hắn hả giận, trẫm cũng có thể hạ chỉ."
"Không, không giết."
Thôi Lẫm tò mò: "Tại sao?"
"Rung cây dọa khỉ là được." Tiêu Chước nhắc nhở Thôi Lẫm, "Tề Châu vẫn chưa đáng ngại, Hàn Châu mới là mối họa hiện tại."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store