Bhtt Edit Moi Ngay Deu Giup Vo Truoc Thoat Don Vo Duc Vo Nang
Diêu Tương Ức vốn định thông qua Bạch Mộng Chiêu để hỏi rõ lý do vì sao Hạ Hải Tường đột nhiên phản bội, nhưng trớ trêu thay, lại không thể liên lạc được với nàng.Nàng trả lời Tần Xuân: [Cứ từ từ theo dõi.]Việc này kéo dài suốt ba ngày. Trong ba ngày đó, Thu Thanh Mặc ngày nào cũng đi sớm về muộn, mệt mỏi như chó Nhật. Đến mức Đỗ Tụng Chi nghi ngờ hắn có “tiểu lão bà” ở Hải Thị, liền hung hăng cảnh cáo ngay khi hắn vừa thay giày ở cửa: nếu dám học theo Diêu Tương Ức nuôi “tiểu tam”, sẽ bị đuổi khỏi nhà.Diêu Tương Ức vừa cùng tiểu kiều thê xem xong một bộ phim cũ, đang xuống bếp hâm sữa cho nàng uống trước khi ngủ.Giữa đường nghe thấy Đỗ Tụng Chi nhắc đến mình, nàng nhẹ bước, lặng lẽ tiến vào thư phòng gần nhất.Bên kia, Thu Thanh Mặc vẫn đang ứng phó Đỗ Tụng Chi, thề sống thề chết rằng mình trong sạch.Trên đường lên lầu, hắn bị một bàn tay kéo mạnh vào thư phòng, suýt nữa ngã nhào. Nhìn rõ người vừa ra tay, ánh mắt hắn lập tức sáng rực, xua tan hết mệt mỏi ban ngày.Giọng nói bí mật như đảng viên ngầm:
“Ta đã tra được.”Bên cạnh giá sách, gần quầy rượu, Diêu Tương Ức rót cho hắn một ly rượu nhẹ để giải khát, tay khoanh sau lưng, chờ hắn nói tiếp.Hắn được đà lấn tới, uống cạn ly rồi đưa ly không cho nàng:
“Thêm một ly nữa.”Ánh mắt Diêu Tương Ức lập tức sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt:
“Được.”Rất nhanh, ly thứ hai đã nằm trong tay Thu Thanh Mặc.“Nếu anh vợ còn chưa đủ, chúng ta có thể xuống tầng hầm lấy thêm.”Thu Thanh Mặc giả vờ ngượng ngùng:
“Hai ly là đủ rồi.”Diêu Tương Ức suýt nữa muốn hỏi thăm tổ tiên hắn mười tám đời, nhưng nghĩ lại, như vậy cũng đồng nghĩa xúc phạm tổ tiên tiểu kiều thê, nên thôi.“Anh vợ, nghỉ ngơi có tốt không?”Thu Thanh Mặc thấy mình đúng là bị tra hỏi như bà mẹ chồng, ngượng ngùng đáp:
“Ta tra được Kỷ Bình Hàm đã đến Hạ gia bốn ngày trước.”Ánh mắt Diêu Tương Ức khẽ động, không nói gì, chỉ nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, nàng mới nhìn hắn:
“Không trách được Hạ Hải Tường thay đổi thái độ bốn ngày trước. Ta đoán Kỷ Bình Hàm đang giữ bằng chứng việc Điền Mật từng làm tổn thương Bạch Mộng Chiêu.”“Đúng vậy. Nàng dùng chuyện đó để ép Hạ Hải Tường. Nếu ngươi liên thủ với nàng, Hạ gia sẽ bị bêu xấu. Ta còn nghe nói Hạ Hải Tường đã liên hệ luật sư, định ly hôn, nhưng vì kiêng dè Kỷ Bình Hàm nên tạm hoãn.”Nếu Kỷ Bình Hàm công khai chuyện này đúng lúc Hạ Hải Tường đang xử lý ly hôn, thì mọi hành động sẽ bị người ngoài hiểu sai, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng hào môn.“Hạ Hải Tường làm ngươi thất vọng, nhưng cũng là người có nỗi khổ.”
Thu Thanh Mặc nằm dài trên sofa, hai tay gối đầu.“Còn gì nữa? Có tin tức gì về Bạch Mộng Chiêu không?”
Diêu Tương Ức hỏi tiếp.“Nàng bị Hạ Hải Tường nhốt trong nhà, không cho liên lạc với ngươi.”
Thu Thanh Mặc huýt sáo, nghiêng đầu nói,
“Đừng nghi ngờ ta, ta phải moi miệng người hầu Hạ gia mới biết.”“Ba ngày mà chỉ tra được chừng đó?”Thu Thanh Mặc bị xúc phạm, ngồi bật dậy, nói đầy khí thế:
“Không chỉ vậy. Hạ Hải Tường khôn lắm, đã đưa cha mẹ nuôi của Bạch Mộng Chiêu rời khỏi Hải Thị. Nhưng vì nàng thân thiết với họ, ông ta không cắt đứt liên lạc. Ta đã lấy được địa chỉ, sáng mai sẽ đến.”Trưa hôm sau, Thu Thanh Mặc gửi một bưu kiện mã hóa đến hòm thư của Diêu Tương Ức.Thì ra Hạ Hải Tường không hoàn toàn tin tưởng bằng chứng về việc Điền Mật làm tổn thương Bạch Mộng Chiêu, nên đã tự điều tra. Ông ta tìm ra tên côn đồ từng quấy rối nhà họ Bạch, xác nhận Điền Mật nhiều năm qua thật sự độc ác với Bạch Mộng Chiêu. Con riêng Hạ Đông Dương và mẹ hắn cũng cùng một giuộc, từng mua chuộc người đại diện của Thiên Kỷ là Mai Khải Hoàn để gây khó dễ cho nàng.Điền Mật vì ghen với Thu Thanh Thì đánh Hạ Đông Dương, nên thuê paparazzi theo dõi, chụp lén nàng và Thu Thanh Thì. Lạ là hai người bị theo dõi lâu như vậy mà không hề hay biết.Việc Mai Khải Hoàn quay về Thiên Kỷ chắc chắn không qua mắt được công ty, tin tức nhanh chóng đến tai Kỷ Bình Hàm. Vì luôn đề phòng Hạ gia, nàng lập tức đến gặp Hạ Hải Tường, ép ông ta phải nghe lời.Diêu Tương Ức thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân. Dù lão gia tử đã dùng cả đe dọa lẫn dụ dỗ để giữ Hạ Hải Tường, nhưng lòng người khó đoán. Nếu ông ta thật sự phản bội, nàng sẽ rất khó xoay chuyển.Việc Hạ Hải Tường bị ép buộc chứng tỏ ông ta vốn không muốn hợp tác với Kỷ Bình Hàm. Nếu Diêu gia âm thầm hỗ trợ, Kỷ Bình Hàm cũng không làm gì được ông ta.Diêu Tương Ức đến công ty, bàn bạc với lão gia tử.“Lão Hạ này…”
Lão gia tử đan tay trước máy tính, giọng khàn khàn đầy bất lực,
“Sao không nói rõ mọi chuyện chứ.”“Đúng vậy. Ngài cũng nên khuyên ông ta, đừng cứ mãi đóng cửa với Bạch Mộng Chiêu.”
Diêu Tương Ức nói nhỏ.Lão gia tử đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị:
“Con gái nhà người ta, ngươi lo cái gì?”Lời nói rất có lý. Diêu Tương Ức cũng không muốn quản chuyện của Bạch Mộng Chiêu, nhưng nàng là gương mặt mới của Kinh Hồng, giá trị thương mại cần được bảo vệ.“Bạch Mộng Chiêu là tân binh của Kinh Hồng, suốt ngày không thấy mặt, mấy tháng rồi không có độ hot.”Lão gia tử có vẻ không tin lời nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi phất tay ra hiệu lui ra.Mấy ngày nay đều dựa vào ông trấn giữ, Diêu Tương Ức không dám làm ông phật ý, ngoan ngoãn rút lui.Trước khi đi, lão gia tử gọi nàng lại, hỏi:
“Trước kia ngươi và Kỷ Bình Hàm có thù oán gì, sao nàng lại hành xử như vậy?”Diêu Tương Ức úp mở:
“Ngài cứ để Bạch Mộng Chiêu đến nhà cũ chơi với Thanh Thì nhiều hơn, biết đâu sẽ rõ.”Câu trả lời mơ hồ khiến lão gia tử càng thêm nghi ngờ.Nhưng ông là người quyết đoán. Đêm đó, Bạch Mộng Chiêu mời Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì dùng bữa, địa điểm là nhà hàng từng thuộc sở hữu của gia đình.“Cảm ơn Diêu tổng và Thu tỷ tỷ đã luôn quan tâm.”
Bạch Mộng Chiêu không còn vẻ rụt rè như trước, như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành, từ vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng.Đêm thu se lạnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, vẽ nên hình dáng nàng thật rõ ràng và dịu dàng. Ánh sáng lấp lánh nơi cổ áo càng khiến nàng thêm phần ôn nhu.Nàng uống một ngụm rượu trắng, sặc đến chảy nước mắt nhưng vẫn lau đi rất nhanh:
“Khụ khụ, ly đầu tiên, kính các ngươi.”Sau đó rót đầy ly thứ hai, tiếp tục uống:
“Ly này cảm ơn Diêu tổng đã giúp ta tìm lại cha ruột.”Thu Thanh Thì ghé sát tai Diêu Tương Ức, thì thầm:
“Ta phát hiện nàng thật sự rất giống ngươi.”Không phải là giống về diện mạo, mà là cảm giác mang lại. Đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, lúc nói chuyện vô thức nhếch môi lên một chút.Diêu Tương Ức nghe xong lời giải thích, cảm giác như ăn mất vị, món ngon trong miệng bỗng nhạt như nước ốc.Sao lại không giống được? Trong nguyên tác, Bạch Mộng Chiêu chính là thế thân của nàng.Một kiểu ngây thơ lỗi thời, khiến người ta nghẹn ngào.[ Chúc mừng thân thân, chỉ số ngọt ngào +1. Khoảng cách đến cảnh giới cuối cùng chỉ còn thiếu 5 điểm. Xin hãy cố gắng. ]Kết quả là, Diêu Tương Ức điều chỉnh lại tâm trạng, chủ động rót cho Bạch Mộng Chiêu ly thứ ba:
“Ly này, kính vì điều gì?”Bạch Mộng Chiêu cầm ly rượu, hơi do dự, cánh mũi khẽ động như muốn khóc.Diêu Tương Ức đã đoán trước, liền lên tiếng gỡ rối:
“Hay là nhận Thu tỷ tỷ làm chị đi. Nàng rất thích ngươi, thường xuyên nói với ta rằng vừa gặp đã thấy hợp.”Chữ “hợp” vừa thốt ra thì giọng nàng hơi run, vì Thu Thanh Thì đang lén véo một nhúm thịt ở eo nàng.Bạch Mộng Chiêu đứng yên, ánh mắt đầy nghi hoặc. Theo nàng quan sát, Thu Thanh Thì hình như không thích nàng lắm.“Thật vậy sao?”“Đương nhiên.”
Diêu Tương Ức liếc sang Thu Thanh Thì, ra hiệu.Thu Thanh Thì tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành thỏa hiệp, giọng nói mang theo chút nhẫn nhục và miễn cưỡng:
“… Đúng vậy muội muội, ta chỉ tiếc là gặp ngươi quá muộn. Nếu ngươi không chê, thì nhận ta làm chị nhé. Về sau Bá Bá của ta cũng là Bá Bá của ngươi.”Diêu Tương Ức phụ họa:
“Còn có thể làm mẹ nuôi của bảo bảo chúng ta.”“Mẹ nuôi là danh hiệu ta dành cho bạn thân trăm phần trăm.”
Thu Thanh Thì cố gắng hạ giọng, dưới bàn đá Diêu Tương Ức một cú.
“Ta đã tra được.”Bên cạnh giá sách, gần quầy rượu, Diêu Tương Ức rót cho hắn một ly rượu nhẹ để giải khát, tay khoanh sau lưng, chờ hắn nói tiếp.Hắn được đà lấn tới, uống cạn ly rồi đưa ly không cho nàng:
“Thêm một ly nữa.”Ánh mắt Diêu Tương Ức lập tức sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt:
“Được.”Rất nhanh, ly thứ hai đã nằm trong tay Thu Thanh Mặc.“Nếu anh vợ còn chưa đủ, chúng ta có thể xuống tầng hầm lấy thêm.”Thu Thanh Mặc giả vờ ngượng ngùng:
“Hai ly là đủ rồi.”Diêu Tương Ức suýt nữa muốn hỏi thăm tổ tiên hắn mười tám đời, nhưng nghĩ lại, như vậy cũng đồng nghĩa xúc phạm tổ tiên tiểu kiều thê, nên thôi.“Anh vợ, nghỉ ngơi có tốt không?”Thu Thanh Mặc thấy mình đúng là bị tra hỏi như bà mẹ chồng, ngượng ngùng đáp:
“Ta tra được Kỷ Bình Hàm đã đến Hạ gia bốn ngày trước.”Ánh mắt Diêu Tương Ức khẽ động, không nói gì, chỉ nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, nàng mới nhìn hắn:
“Không trách được Hạ Hải Tường thay đổi thái độ bốn ngày trước. Ta đoán Kỷ Bình Hàm đang giữ bằng chứng việc Điền Mật từng làm tổn thương Bạch Mộng Chiêu.”“Đúng vậy. Nàng dùng chuyện đó để ép Hạ Hải Tường. Nếu ngươi liên thủ với nàng, Hạ gia sẽ bị bêu xấu. Ta còn nghe nói Hạ Hải Tường đã liên hệ luật sư, định ly hôn, nhưng vì kiêng dè Kỷ Bình Hàm nên tạm hoãn.”Nếu Kỷ Bình Hàm công khai chuyện này đúng lúc Hạ Hải Tường đang xử lý ly hôn, thì mọi hành động sẽ bị người ngoài hiểu sai, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng hào môn.“Hạ Hải Tường làm ngươi thất vọng, nhưng cũng là người có nỗi khổ.”
Thu Thanh Mặc nằm dài trên sofa, hai tay gối đầu.“Còn gì nữa? Có tin tức gì về Bạch Mộng Chiêu không?”
Diêu Tương Ức hỏi tiếp.“Nàng bị Hạ Hải Tường nhốt trong nhà, không cho liên lạc với ngươi.”
Thu Thanh Mặc huýt sáo, nghiêng đầu nói,
“Đừng nghi ngờ ta, ta phải moi miệng người hầu Hạ gia mới biết.”“Ba ngày mà chỉ tra được chừng đó?”Thu Thanh Mặc bị xúc phạm, ngồi bật dậy, nói đầy khí thế:
“Không chỉ vậy. Hạ Hải Tường khôn lắm, đã đưa cha mẹ nuôi của Bạch Mộng Chiêu rời khỏi Hải Thị. Nhưng vì nàng thân thiết với họ, ông ta không cắt đứt liên lạc. Ta đã lấy được địa chỉ, sáng mai sẽ đến.”Trưa hôm sau, Thu Thanh Mặc gửi một bưu kiện mã hóa đến hòm thư của Diêu Tương Ức.Thì ra Hạ Hải Tường không hoàn toàn tin tưởng bằng chứng về việc Điền Mật làm tổn thương Bạch Mộng Chiêu, nên đã tự điều tra. Ông ta tìm ra tên côn đồ từng quấy rối nhà họ Bạch, xác nhận Điền Mật nhiều năm qua thật sự độc ác với Bạch Mộng Chiêu. Con riêng Hạ Đông Dương và mẹ hắn cũng cùng một giuộc, từng mua chuộc người đại diện của Thiên Kỷ là Mai Khải Hoàn để gây khó dễ cho nàng.Điền Mật vì ghen với Thu Thanh Thì đánh Hạ Đông Dương, nên thuê paparazzi theo dõi, chụp lén nàng và Thu Thanh Thì. Lạ là hai người bị theo dõi lâu như vậy mà không hề hay biết.Việc Mai Khải Hoàn quay về Thiên Kỷ chắc chắn không qua mắt được công ty, tin tức nhanh chóng đến tai Kỷ Bình Hàm. Vì luôn đề phòng Hạ gia, nàng lập tức đến gặp Hạ Hải Tường, ép ông ta phải nghe lời.Diêu Tương Ức thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân. Dù lão gia tử đã dùng cả đe dọa lẫn dụ dỗ để giữ Hạ Hải Tường, nhưng lòng người khó đoán. Nếu ông ta thật sự phản bội, nàng sẽ rất khó xoay chuyển.Việc Hạ Hải Tường bị ép buộc chứng tỏ ông ta vốn không muốn hợp tác với Kỷ Bình Hàm. Nếu Diêu gia âm thầm hỗ trợ, Kỷ Bình Hàm cũng không làm gì được ông ta.Diêu Tương Ức đến công ty, bàn bạc với lão gia tử.“Lão Hạ này…”
Lão gia tử đan tay trước máy tính, giọng khàn khàn đầy bất lực,
“Sao không nói rõ mọi chuyện chứ.”“Đúng vậy. Ngài cũng nên khuyên ông ta, đừng cứ mãi đóng cửa với Bạch Mộng Chiêu.”
Diêu Tương Ức nói nhỏ.Lão gia tử đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị:
“Con gái nhà người ta, ngươi lo cái gì?”Lời nói rất có lý. Diêu Tương Ức cũng không muốn quản chuyện của Bạch Mộng Chiêu, nhưng nàng là gương mặt mới của Kinh Hồng, giá trị thương mại cần được bảo vệ.“Bạch Mộng Chiêu là tân binh của Kinh Hồng, suốt ngày không thấy mặt, mấy tháng rồi không có độ hot.”Lão gia tử có vẻ không tin lời nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi phất tay ra hiệu lui ra.Mấy ngày nay đều dựa vào ông trấn giữ, Diêu Tương Ức không dám làm ông phật ý, ngoan ngoãn rút lui.Trước khi đi, lão gia tử gọi nàng lại, hỏi:
“Trước kia ngươi và Kỷ Bình Hàm có thù oán gì, sao nàng lại hành xử như vậy?”Diêu Tương Ức úp mở:
“Ngài cứ để Bạch Mộng Chiêu đến nhà cũ chơi với Thanh Thì nhiều hơn, biết đâu sẽ rõ.”Câu trả lời mơ hồ khiến lão gia tử càng thêm nghi ngờ.Nhưng ông là người quyết đoán. Đêm đó, Bạch Mộng Chiêu mời Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì dùng bữa, địa điểm là nhà hàng từng thuộc sở hữu của gia đình.“Cảm ơn Diêu tổng và Thu tỷ tỷ đã luôn quan tâm.”
Bạch Mộng Chiêu không còn vẻ rụt rè như trước, như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành, từ vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng.Đêm thu se lạnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, vẽ nên hình dáng nàng thật rõ ràng và dịu dàng. Ánh sáng lấp lánh nơi cổ áo càng khiến nàng thêm phần ôn nhu.Nàng uống một ngụm rượu trắng, sặc đến chảy nước mắt nhưng vẫn lau đi rất nhanh:
“Khụ khụ, ly đầu tiên, kính các ngươi.”Sau đó rót đầy ly thứ hai, tiếp tục uống:
“Ly này cảm ơn Diêu tổng đã giúp ta tìm lại cha ruột.”Thu Thanh Thì ghé sát tai Diêu Tương Ức, thì thầm:
“Ta phát hiện nàng thật sự rất giống ngươi.”Không phải là giống về diện mạo, mà là cảm giác mang lại. Đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, lúc nói chuyện vô thức nhếch môi lên một chút.Diêu Tương Ức nghe xong lời giải thích, cảm giác như ăn mất vị, món ngon trong miệng bỗng nhạt như nước ốc.Sao lại không giống được? Trong nguyên tác, Bạch Mộng Chiêu chính là thế thân của nàng.Một kiểu ngây thơ lỗi thời, khiến người ta nghẹn ngào.[ Chúc mừng thân thân, chỉ số ngọt ngào +1. Khoảng cách đến cảnh giới cuối cùng chỉ còn thiếu 5 điểm. Xin hãy cố gắng. ]Kết quả là, Diêu Tương Ức điều chỉnh lại tâm trạng, chủ động rót cho Bạch Mộng Chiêu ly thứ ba:
“Ly này, kính vì điều gì?”Bạch Mộng Chiêu cầm ly rượu, hơi do dự, cánh mũi khẽ động như muốn khóc.Diêu Tương Ức đã đoán trước, liền lên tiếng gỡ rối:
“Hay là nhận Thu tỷ tỷ làm chị đi. Nàng rất thích ngươi, thường xuyên nói với ta rằng vừa gặp đã thấy hợp.”Chữ “hợp” vừa thốt ra thì giọng nàng hơi run, vì Thu Thanh Thì đang lén véo một nhúm thịt ở eo nàng.Bạch Mộng Chiêu đứng yên, ánh mắt đầy nghi hoặc. Theo nàng quan sát, Thu Thanh Thì hình như không thích nàng lắm.“Thật vậy sao?”“Đương nhiên.”
Diêu Tương Ức liếc sang Thu Thanh Thì, ra hiệu.Thu Thanh Thì tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành thỏa hiệp, giọng nói mang theo chút nhẫn nhục và miễn cưỡng:
“… Đúng vậy muội muội, ta chỉ tiếc là gặp ngươi quá muộn. Nếu ngươi không chê, thì nhận ta làm chị nhé. Về sau Bá Bá của ta cũng là Bá Bá của ngươi.”Diêu Tương Ức phụ họa:
“Còn có thể làm mẹ nuôi của bảo bảo chúng ta.”“Mẹ nuôi là danh hiệu ta dành cho bạn thân trăm phần trăm.”
Thu Thanh Thì cố gắng hạ giọng, dưới bàn đá Diêu Tương Ức một cú.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store