[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 104
Diêu gia vốn là hào môn đứng đầu, gặp chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết. Với Diêu Tương Ức, dù trời có sập xuống, chỉ cần có tiền thì cũng chẳng đáng để nhắc tới.Nhưng lần này, không phải bao nhiêu tiền cũng có thể dập được sóng gió. Diêu Tương Ức biết rõ: điểm mấu chốt chính là Thu Thanh Thì.Giai đoạn chuẩn bị cho bộ phim 《Đoạt Tiêu》 đã gần kết thúc. Thu Thanh Thì không chống nổi lời năn nỉ của đạo diễn Chu Mạnh Đức, cuối cùng cũng đồng ý nhận vai nữ chính, nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc vào đoàn.Sáng hôm đó, trời trong nắng đẹp.Thu Thanh Thì nằm trên sofa thư phòng, lật từng trang kịch bản, tâm trạng rất thoải mái.Vừa nhận được tin nhắn hỏi thăm từ nhóm bạn thân “khuê mật nhựa” trên WeChat, chưa kịp mở xem thì điện thoại đã rung lên — Tô Đề Kéo gọi đến.“Ngươi thật sự ly hôn rồi à?”Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Thu Thanh Thì toát mồ hôi lạnh. Chuyện ly hôn chỉ có nàng và Diêu Tương Ức biết, sao Tô Đề Kéo lại biết?“Rốt cuộc thật hay giả?”
Giọng Tô Đề Kéo gấp gáp, từng chữ đều nặng nề.Thu Thanh Thì cảm thấy có gì đó không ổn:
“Đã xảy ra chuyện gì?”“Ngươi còn chưa biết à? Trên mạng đang lan truyền tin Diêu tổng ngoại tình với Bạch Mộng Chiêu, còn nói hai người đã ly hôn!”Thu Thanh Thì giật mình ngồi bật dậy, không kịp mang giày, chân trần chạy đến bàn làm việc, mở máy tính, mắt dán chặt vào màn hình. Dưới sự nhắc nhở của Tô Đề Kéo, nàng tìm ra bài viết gây chấn động.Càng đọc càng thấy tim đập mạnh, từ ban đầu không tin, đến sau thì đau lòng tột độ.“Các nàng… đã quen nhau từ lâu? Ta còn giúp mẹ Bạch Mộng Chiêu xuất viện!”Thu Thanh Thì không còn lý trí, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nắm chặt con chuột.Bên ngoài, Thu Phú Quý và Đỗ Tụng Chi vừa ăn sáng vừa xem chương trình tin tức giải trí sáng sớm. MC nam đọc rõ ràng đoạn tinh hoa trong bài viết.Vừa nghe đến từ “xuất quỹ”, huyết áp Thu Phú Quý lập tức tăng vọt, tim đập loạn, ông ôm ngực, mặt mày méo xệch.Con chó béo dưới chân cũng ngẩng đầu sủa vài tiếng, như cảm nhận được nguy hiểm.Đỗ Tụng Chi bỏ bát đũa, vội vàng vuốt ngực chồng để ông dễ thở, rồi cuống cuồng tìm hộp thuốc, lấy thuốc hạ áp và thuốc trợ tim, ép ông uống.Một lúc sau, sắc mặt Thu Phú Quý mới có chút huyết sắc.Đỗ Tụng Chi tuy giận sôi máu, nhưng nghĩ đến thân phận của Diêu Tương Ức, không dám phát tác, chỉ âm thầm thề sẽ “thiên đao vạn quả” nàng.Đúng lúc đó, trong thư phòng vang lên tiếng lạch cạch hỗn loạn, khiến tim bà lại treo lên.“Thanh Thanh?”
Đỗ Tụng Chi đi đến cửa, gõ nhẹ vài cái.Đợi mãi không thấy động tĩnh, bà bắt đầu lo lắng, sợ Thu Thanh Thì nghĩ quẩn… Bà khẽ đẩy cửa, nhìn qua khe hở —Căn phòng hỗn độn, đồ đạc văng tung tóe.Thu Thanh Thì đứng bên cửa sổ sát đất, áp điện thoại vào tai, như đang gọi ai đó, lẩm bẩm:
“Sao không bắt máy?”Nói xong, nàng quay lại, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.“Mẹ, ta đi Kinh Hồng tìm Diêu Tương Ức.”Không gọi “bá bá”, mà gọi thẳng tên. Đỗ Tụng Chi đoán hôm nay Diêu Tương Ức chắc chắn sẽ “gặp Diêm Vương”, liền xắn tay áo:
“Ta đi cùng ngươi. Khi dễ người quá đáng, không đánh chết nàng thì ta không cam tâm!”Thu Thanh Thì không đáp, quay về phòng thay đồ.Chỉ mất mười phút, nàng đã xuống thang máy, lái xe đến Kinh Hồng. Trên đường vượt đèn đỏ sáu lần, bị mấy chú cảnh sát giao thông đuổi theo.Nàng gần như mất lý trí, không còn quan tâm đến việc làm công dân gương mẫu, đạp mạnh phanh, dừng xe trước tòa nhà Kinh Hồng.Bảo vệ còn đang đắm chìm trong tin “Diêu Tương Ức công khai giới tính”, không chú ý đến nàng. Đến khi nghe tiếng “phanh” đóng cửa xe, mới giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy ra đón, gọi nàng là “thái thái”.Gọi xong mới thấy sai — ly hôn rồi, phải gọi là “cựu thái thái”.Nhưng Thu Thanh Thì không để ý, đi thẳng vào cửa xoay.Bảo vệ có kinh nghiệm, nhìn bóng lưng nàng càng lúc càng xa, cảm thấy có gì đó không ổn…Thu Thanh Thì vốn luôn tinh tế, tóc tai chỉnh chu, hôm nay lại mặc đồ thể thao đơn giản. Nghĩ lại, chắc là vì chuyện lớn nên không kịp trang điểm. Nhưng một tay cầm chày cán bột, một tay cầm gậy golf là sao?Bảo vệ giật mình, cầm bộ đàm báo gấp:
“Không ổn, báo cho Diêu tổng, thái thái tới!”Sáng nay, văn phòng Diêu Tương Ức náo loạn chưa từng thấy. Đầu tiên là bị cha gọi video mắng một trận, sau đó là cha mẹ quân nhân gọi liên tục như liên hoàn sát thủ.Diêu Tương Ức phiền đến mức muốn phát điên, tắt luôn điện thoại.Chưa hết, các phòng ban báo cáo: cổ phiếu Tập đoàn Kinh Hồng trong nửa ngày giảm gần 4%, bay hơi 1 tỷ đô la, tài sản cá nhân của Diêu Tương Ức cũng bốc hơi 200 triệu đô.Diêu Tương Ức giận đến mức muốn đập người, ra lệnh: ai còn đến quấy rầy nàng, nàng sẽ đánh gãy chân.“Diêu tổng, thái thái tới.”
Tần Xuân liều mạng báo cáo.Diêu Tương Ức nhíu mày, cực kỳ khó chịu:
“Ừ.”“Còn mang theo chày cán bột và gậy golf.”Diêu Tương Ức: “!!!”Nàng như ngồi trên đống lửa, vội vàng đứng dậy, chộp lấy áo khoác trên sofa, cố giữ bình tĩnh:
“Ta đi cửa sau, nói với nàng là ta không có ở đây.”Vừa nói xong, nàng bước nhanh đến thang máy, lại bất ngờ đụng phải Thu Thanh Thì vừa từ xe bước vào.Không kịp trốn, Diêu Tương Ức đứng sững tại chỗ.Thu Thanh Thì nhìn nàng vội vàng như vậy, cười lạnh:
“Đi đâu thế?”Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, Diêu Tương Ức ôm eo nàng:
“Có gì vào văn phòng rồi nói.”Thu Thanh Thì gạt tay nàng ra:
“Diêu tổng còn biết xấu hổ à!”Diêu Tương Ức biết rõ không thể dùng lý lẽ để tranh cãi với một người đang nổi nóng, đặc biệt là nữ nhân như Thu Thanh Thì. Nàng dứt khoát dùng sức mạnh, kéo người vào văn phòng, còn phân phó Tần Xuân đứng gác ngoài cửa, không cho bất kỳ ai làm phiền.Vừa khóa cửa quay lại, Diêu Tương Ức liền đối mặt với “chày cán bột đoạt mệnh” của tiểu kiều thê. Tránh không kịp, nàng nhắm mắt chờ đòn, nhưng mãi vẫn không thấy đau như tưởng tượng.Mở mắt ra, Diêu Tương Ức thấy Thu Thanh Thì mắt đỏ hoe.“Ngươi là đồ ngoại tình!”Diêu Tương Ức thở phào — tiểu kiều thê dù xúc động vẫn còn lý trí. Nàng dang tay ôm chặt lấy người, mặc kệ giãy giụa, một tràng lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển khiến Thu Thanh Thì ngẩn người, giận dữ cũng vơi đi phần nào.“Ngươi quen Bạch Mộng Chiêu từ nhỏ, sao lại giấu ta? Chột dạ!”“Ngươi còn giúp mẹ nàng xuất viện, còn hiếu thuận hơn với mẹ ta!”“Ngươi chắc chắn có gì đó với nàng, mới đưa nàng vào Kinh Hồng!”Thu Thanh Thì ngồi xuống sofa, rút khăn giấy lau nước mũi, vừa khóc vừa thỉnh thoảng đấm Diêu Tương Ức vài cái.“Bảo bối, ta thật sự chỉ xem Bạch Mộng Chiêu như em gái.”“Cút cút cút cút cút!”“Đừng giận nữa.”
Diêu Tương Ức đặt tay lên chân nàng, vừa nhéo nhẹ đã bị Thu Thanh Thì tát một cái.“Ngươi nói ngươi sai rồi!”Diêu Tương Ức không chút do dự:
“Ta sai rồi, sai hoàn toàn.”“Sai chỗ nào?”Nếu tức phụ hỏi như vậy, không phải để nghe lý do thật sự, mà là để xem thái độ nhận lỗi có đủ thành khẩn hay không.Diêu Tương Ức lập tức tuôn ra một tràng, không cần chất lượng, chỉ cần số lượng:“Không nên giấu chuyện quen biết Bạch Mộng Chiêu từ trước.”“Không nên giúp mẹ nàng xuất viện, không thân không quen, không cần phải lo chuyện bao đồng.”“Lại càng không nên đưa nàng vào Kinh Hồng, khiến ngươi phiền lòng. Ta sẽ lập tức ra lệnh cho phòng nhân sự sa thải nàng.”Diêu Tương Ức vốn không phải người nói nhiều, nhưng vì tiểu kiều thê, nàng nói một hơi dài đến khô miệng, phải ra máy lọc nước lấy ly nước ấm rồi quay lại tiếp tục.Để thể hiện thành ý, nàng bỏ luôn bữa trưa, chỉ đến khi Thu Thanh Thì vừa lòng mới thôi.Ổn định được tiểu kiều thê, hậu viện cháy cũng coi như dập xong.Diêu Tương Ức ôm nàng một lúc, rồi chuyển sang chuyện chính:
“Nếu tình hình vẫn bất ổn, tài sản của ta sẽ bị thu hẹp.”“Bá bá đừng lo, ta có nhiều tiền tiết kiệm, ta nuôi ngươi.”Tiểu kiều thê đã trưởng thành, biết vì nàng mà tiêu tiền. Diêu Tương Ức cảm động, nâng mặt nàng lên hôn một cái.Đang hôn đến cao hứng, bên ngoài vang lên tiếng Tô Đề Kéo hỏi nhỏ:
“Diêu tổng, ngài còn sống không?”Thu Thanh Thì ghét bị phá vỡ thế giới hai người, giọng không vui:
“Tránh ra!”Tô Đề Kéo:
“Thanh Thì, đừng xúc động. Mười năm tu được cùng thuyền, trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Diêu tổng còn thở không? Còn một hơi không?”Thu Thanh Thì: “…”Tần Xuân chen vào:
“Ta gọi bác sĩ đến cứu Diêu tổng, ngài mở cửa trước đi.”Diêu Tương Ức: “…” (cạn lời).
Giọng Tô Đề Kéo gấp gáp, từng chữ đều nặng nề.Thu Thanh Thì cảm thấy có gì đó không ổn:
“Đã xảy ra chuyện gì?”“Ngươi còn chưa biết à? Trên mạng đang lan truyền tin Diêu tổng ngoại tình với Bạch Mộng Chiêu, còn nói hai người đã ly hôn!”Thu Thanh Thì giật mình ngồi bật dậy, không kịp mang giày, chân trần chạy đến bàn làm việc, mở máy tính, mắt dán chặt vào màn hình. Dưới sự nhắc nhở của Tô Đề Kéo, nàng tìm ra bài viết gây chấn động.Càng đọc càng thấy tim đập mạnh, từ ban đầu không tin, đến sau thì đau lòng tột độ.“Các nàng… đã quen nhau từ lâu? Ta còn giúp mẹ Bạch Mộng Chiêu xuất viện!”Thu Thanh Thì không còn lý trí, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nắm chặt con chuột.Bên ngoài, Thu Phú Quý và Đỗ Tụng Chi vừa ăn sáng vừa xem chương trình tin tức giải trí sáng sớm. MC nam đọc rõ ràng đoạn tinh hoa trong bài viết.Vừa nghe đến từ “xuất quỹ”, huyết áp Thu Phú Quý lập tức tăng vọt, tim đập loạn, ông ôm ngực, mặt mày méo xệch.Con chó béo dưới chân cũng ngẩng đầu sủa vài tiếng, như cảm nhận được nguy hiểm.Đỗ Tụng Chi bỏ bát đũa, vội vàng vuốt ngực chồng để ông dễ thở, rồi cuống cuồng tìm hộp thuốc, lấy thuốc hạ áp và thuốc trợ tim, ép ông uống.Một lúc sau, sắc mặt Thu Phú Quý mới có chút huyết sắc.Đỗ Tụng Chi tuy giận sôi máu, nhưng nghĩ đến thân phận của Diêu Tương Ức, không dám phát tác, chỉ âm thầm thề sẽ “thiên đao vạn quả” nàng.Đúng lúc đó, trong thư phòng vang lên tiếng lạch cạch hỗn loạn, khiến tim bà lại treo lên.“Thanh Thanh?”
Đỗ Tụng Chi đi đến cửa, gõ nhẹ vài cái.Đợi mãi không thấy động tĩnh, bà bắt đầu lo lắng, sợ Thu Thanh Thì nghĩ quẩn… Bà khẽ đẩy cửa, nhìn qua khe hở —Căn phòng hỗn độn, đồ đạc văng tung tóe.Thu Thanh Thì đứng bên cửa sổ sát đất, áp điện thoại vào tai, như đang gọi ai đó, lẩm bẩm:
“Sao không bắt máy?”Nói xong, nàng quay lại, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.“Mẹ, ta đi Kinh Hồng tìm Diêu Tương Ức.”Không gọi “bá bá”, mà gọi thẳng tên. Đỗ Tụng Chi đoán hôm nay Diêu Tương Ức chắc chắn sẽ “gặp Diêm Vương”, liền xắn tay áo:
“Ta đi cùng ngươi. Khi dễ người quá đáng, không đánh chết nàng thì ta không cam tâm!”Thu Thanh Thì không đáp, quay về phòng thay đồ.Chỉ mất mười phút, nàng đã xuống thang máy, lái xe đến Kinh Hồng. Trên đường vượt đèn đỏ sáu lần, bị mấy chú cảnh sát giao thông đuổi theo.Nàng gần như mất lý trí, không còn quan tâm đến việc làm công dân gương mẫu, đạp mạnh phanh, dừng xe trước tòa nhà Kinh Hồng.Bảo vệ còn đang đắm chìm trong tin “Diêu Tương Ức công khai giới tính”, không chú ý đến nàng. Đến khi nghe tiếng “phanh” đóng cửa xe, mới giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy ra đón, gọi nàng là “thái thái”.Gọi xong mới thấy sai — ly hôn rồi, phải gọi là “cựu thái thái”.Nhưng Thu Thanh Thì không để ý, đi thẳng vào cửa xoay.Bảo vệ có kinh nghiệm, nhìn bóng lưng nàng càng lúc càng xa, cảm thấy có gì đó không ổn…Thu Thanh Thì vốn luôn tinh tế, tóc tai chỉnh chu, hôm nay lại mặc đồ thể thao đơn giản. Nghĩ lại, chắc là vì chuyện lớn nên không kịp trang điểm. Nhưng một tay cầm chày cán bột, một tay cầm gậy golf là sao?Bảo vệ giật mình, cầm bộ đàm báo gấp:
“Không ổn, báo cho Diêu tổng, thái thái tới!”Sáng nay, văn phòng Diêu Tương Ức náo loạn chưa từng thấy. Đầu tiên là bị cha gọi video mắng một trận, sau đó là cha mẹ quân nhân gọi liên tục như liên hoàn sát thủ.Diêu Tương Ức phiền đến mức muốn phát điên, tắt luôn điện thoại.Chưa hết, các phòng ban báo cáo: cổ phiếu Tập đoàn Kinh Hồng trong nửa ngày giảm gần 4%, bay hơi 1 tỷ đô la, tài sản cá nhân của Diêu Tương Ức cũng bốc hơi 200 triệu đô.Diêu Tương Ức giận đến mức muốn đập người, ra lệnh: ai còn đến quấy rầy nàng, nàng sẽ đánh gãy chân.“Diêu tổng, thái thái tới.”
Tần Xuân liều mạng báo cáo.Diêu Tương Ức nhíu mày, cực kỳ khó chịu:
“Ừ.”“Còn mang theo chày cán bột và gậy golf.”Diêu Tương Ức: “!!!”Nàng như ngồi trên đống lửa, vội vàng đứng dậy, chộp lấy áo khoác trên sofa, cố giữ bình tĩnh:
“Ta đi cửa sau, nói với nàng là ta không có ở đây.”Vừa nói xong, nàng bước nhanh đến thang máy, lại bất ngờ đụng phải Thu Thanh Thì vừa từ xe bước vào.Không kịp trốn, Diêu Tương Ức đứng sững tại chỗ.Thu Thanh Thì nhìn nàng vội vàng như vậy, cười lạnh:
“Đi đâu thế?”Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, Diêu Tương Ức ôm eo nàng:
“Có gì vào văn phòng rồi nói.”Thu Thanh Thì gạt tay nàng ra:
“Diêu tổng còn biết xấu hổ à!”Diêu Tương Ức biết rõ không thể dùng lý lẽ để tranh cãi với một người đang nổi nóng, đặc biệt là nữ nhân như Thu Thanh Thì. Nàng dứt khoát dùng sức mạnh, kéo người vào văn phòng, còn phân phó Tần Xuân đứng gác ngoài cửa, không cho bất kỳ ai làm phiền.Vừa khóa cửa quay lại, Diêu Tương Ức liền đối mặt với “chày cán bột đoạt mệnh” của tiểu kiều thê. Tránh không kịp, nàng nhắm mắt chờ đòn, nhưng mãi vẫn không thấy đau như tưởng tượng.Mở mắt ra, Diêu Tương Ức thấy Thu Thanh Thì mắt đỏ hoe.“Ngươi là đồ ngoại tình!”Diêu Tương Ức thở phào — tiểu kiều thê dù xúc động vẫn còn lý trí. Nàng dang tay ôm chặt lấy người, mặc kệ giãy giụa, một tràng lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển khiến Thu Thanh Thì ngẩn người, giận dữ cũng vơi đi phần nào.“Ngươi quen Bạch Mộng Chiêu từ nhỏ, sao lại giấu ta? Chột dạ!”“Ngươi còn giúp mẹ nàng xuất viện, còn hiếu thuận hơn với mẹ ta!”“Ngươi chắc chắn có gì đó với nàng, mới đưa nàng vào Kinh Hồng!”Thu Thanh Thì ngồi xuống sofa, rút khăn giấy lau nước mũi, vừa khóc vừa thỉnh thoảng đấm Diêu Tương Ức vài cái.“Bảo bối, ta thật sự chỉ xem Bạch Mộng Chiêu như em gái.”“Cút cút cút cút cút!”“Đừng giận nữa.”
Diêu Tương Ức đặt tay lên chân nàng, vừa nhéo nhẹ đã bị Thu Thanh Thì tát một cái.“Ngươi nói ngươi sai rồi!”Diêu Tương Ức không chút do dự:
“Ta sai rồi, sai hoàn toàn.”“Sai chỗ nào?”Nếu tức phụ hỏi như vậy, không phải để nghe lý do thật sự, mà là để xem thái độ nhận lỗi có đủ thành khẩn hay không.Diêu Tương Ức lập tức tuôn ra một tràng, không cần chất lượng, chỉ cần số lượng:“Không nên giấu chuyện quen biết Bạch Mộng Chiêu từ trước.”“Không nên giúp mẹ nàng xuất viện, không thân không quen, không cần phải lo chuyện bao đồng.”“Lại càng không nên đưa nàng vào Kinh Hồng, khiến ngươi phiền lòng. Ta sẽ lập tức ra lệnh cho phòng nhân sự sa thải nàng.”Diêu Tương Ức vốn không phải người nói nhiều, nhưng vì tiểu kiều thê, nàng nói một hơi dài đến khô miệng, phải ra máy lọc nước lấy ly nước ấm rồi quay lại tiếp tục.Để thể hiện thành ý, nàng bỏ luôn bữa trưa, chỉ đến khi Thu Thanh Thì vừa lòng mới thôi.Ổn định được tiểu kiều thê, hậu viện cháy cũng coi như dập xong.Diêu Tương Ức ôm nàng một lúc, rồi chuyển sang chuyện chính:
“Nếu tình hình vẫn bất ổn, tài sản của ta sẽ bị thu hẹp.”“Bá bá đừng lo, ta có nhiều tiền tiết kiệm, ta nuôi ngươi.”Tiểu kiều thê đã trưởng thành, biết vì nàng mà tiêu tiền. Diêu Tương Ức cảm động, nâng mặt nàng lên hôn một cái.Đang hôn đến cao hứng, bên ngoài vang lên tiếng Tô Đề Kéo hỏi nhỏ:
“Diêu tổng, ngài còn sống không?”Thu Thanh Thì ghét bị phá vỡ thế giới hai người, giọng không vui:
“Tránh ra!”Tô Đề Kéo:
“Thanh Thì, đừng xúc động. Mười năm tu được cùng thuyền, trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Diêu tổng còn thở không? Còn một hơi không?”Thu Thanh Thì: “…”Tần Xuân chen vào:
“Ta gọi bác sĩ đến cứu Diêu tổng, ngài mở cửa trước đi.”Diêu Tương Ức: “…” (cạn lời).
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store