[BHTT] [EDIT] Mê Thải Lục - Lưu Đạt
Chương 5: Trung hiếu khó vẹn toàn
Trần Uyên Bác tự mình dẫn Thẩm Mặc Tâm đến chỗ ở nơi trú quân, sau đó mới trở lại văn phòng. Trần Khẩn rất biết điều, rất nghe lời ngồi trên ghế, không có lộn xộn phá phách đồ đạc.
"Ba ba, ba gọi con đến có chuyện gì vậy? Không lẽ kêu con tới đây để gặp vị giáo quan Thẩm kia ?"
"Đúng, nếu như nàng có thể đồng ý, sau này nàng sẽ là thầy của con. Con không nên coi thường nàng, nàng tại đơn vị đặc chủng cũng là cao thủ hàng đầu. Đáng tiếc, đáng tiếc nhà nàng không nguyện ý để nàng mạo hiểm, nàng mới đành bất đắc dĩ rời khỏi đơn vị đặc chủng. Đi tới chỗ nhỏ này của chúng ta làm giáo quan, thật sự là quá lãng phí nhân tài. Haiz, biết làm sao bây giờ, Thẩm gia chỉ có một cô con gái là nàng, yêu thương đến mức không muốn nàng gặp chuyện không may."
"Nàng lợi hại như vậy sao? Tại sao còn phải nghe lời người trong nhà ?"
"Nàng không phải nghe lời người trong nhà, mà là nàng yêu thương ông nội nàng. Ông nội của nàng tuổi tác đã cao, ông ấy thương yêu nhất đứa cháu gái này. Trên nàng còn có hai anh trai, dưới nàng còn có hai em trai, tất cả đều đang phục vụ trong quân đội. Nàng đến đơn vị đặc chủng được là do lén lút lừa gạt ông nội của nàng, không ngờ vẫn bị ông nội nàng phát hiện. Kết quả chính là hoàn toàn bị 'đóng băng', nhiệm vụ gì cũng đều không để nàng thực hiện. Thân thủ của nàng tốt nhất đơn vị, chỉ có điều..."
"Trung hiếu khó vẹn toàn."
Đối với chuyện Thẩm Mặc Tâm bất đắc dĩ rời khỏi đơn vị, Trần Khẩn trong lòng âm thầm tỏ vẻ đồng cảm.
"Tiểu Khẩn, nàng rất lợi hại, nếu như nàng nguyện ý dạy con, là phúc khí của con, có biết chưa ?"
Trần Khẩn thuộc kiểu người rất cố chấp, nghiêm túc trong việc học hỏi mọi thứ hơn bất cứ ai, điểm này Trần Uyên Bác rõ ràng hơn ai hết, cho nên ông nhất định phải nói rõ mọi thứ với cô, cô mới đồng ý tự mình cố gắng.
"Nếu như con có thể trở thành học trò của nàng, quân tịch của con ngay cả một chút vấn đề cũng đều không có...." Lại dụ thêm một chút lợi ích nữa, Trần Uyên Bác tin tưởng Trần Khẩn tối nay nhất định sẽ thể hiện bản lĩnh thật sự để Thẩm Mặc Tâm thu cô làm đệ tử.
Quả nhiên hai mắt Trần Khẩn bắt đầu bừng sáng: "Nàng có biện pháp ?"
"Nàng không có biện pháp, nhưng người nhà nàng có biện pháp, chẳng qua xem nàng có nguyện ý mở lời hay không mà thôi." Cáo già Trần Uyên Bác, vì để cho bản thân không nợ ân tình, thật sự đã để Trần Khẩn tự mình thỉnh cầu Thẩm Mặc Tâm giúp cô.
------
Vừa mới đến bảy giờ rưỡi tối, Trần Khẩn đã bị Trần Uyên Bác đuổi ra khỏi nhà, Thẩm Mặc Tâm ở doanh trại đằng sau nhà cô.
Trần Khẩn bất đắc dĩ đi đến trước cửa phòng Thẩm Mặc Tâm, liếc nhìn đồng hồ đeo tay còn chưa tới tám giờ, nhưng lúc chiều hôm nay nàng nói là đúng tám giờ. Trần Khẩn trung thực đứng bên cửa phòng Thẩm Mặc Tâm, chờ đến tám giờ đúng mới gõ cửa.
Hành lý của Thẩm Mặc Tâm cũng không quá nhiều, nàng từ nhỏ rời nhà đi theo sư phụ du lịch khắp nơi, nàng chưa từng đòi hỏi hay chú trọng quá nhiều. Chỉ cần gian phòng gọn gàng sạch sẽ, có một phòng tắm riêng, còn có một phòng để cho nàng có thể luyện võ mỗi ngày, yêu cầu của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Thẩm Mặc Tâm tắm xong thay xong quần áo thoải mái mát mẻ để luyện võ, sau đó an vị bên bàn đọc sách chờ Trần Khẩn đến.
Trần Khẩn ngoài cửa chờ đợi đúng nửa giờ, cũng may không có ai đi ngang qua, nếu không còn tưởng cô đang đứng gác. Liếc nhìn thời gian không chênh lệch nhiều lắm, cô sửa sang lại quân phục trên người mới gõ cửa.
"Giáo quan Thẩm, Trần Khẩn đến báo danh."
Thẩm Mặc Tâm liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn đọc sách, vừa đúng tám giờ, xem ra người này còn rất tuân thủ thời gian, chính mình nói tám giờ nàng liền thật sự tám giờ mới tới đây.
"Cửa không khóa, tự mình vào."
Thẩm Mặc Tâm ngồi yên, nàng biết Trần Khẩn đến, tắm xong nàng đi ra mở khóa cửa phòng. Muốn nàng đến mở cửa cho Trần Khẩn? Trừ phi Trần Khẩn có thể làm cho nàng thưởng thức đánh giá cao, nếu không thì đừng mơ.
Trần Khẩn tự mình mở cửa bước vào, đóng cửa thật kỹ đi đến trước bàn nghiêm chào.
"Chào giáo quan Thẩm !"
"Ừm, cùng tôi vào phòng luyện võ."
Trần Khẩn theo Thẩm Mặc Tâm đi vào phòng luyện võ sát bên, ban đầu đây là ký túc xá, bởi vì Thẩm Mặc Tâm yêu cầu có phòng luyện võ, Trần Uyên Bác sau khi nhận được lời đề nghị, lập tức cho người gấp gáp xây lại, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trước khi Thẩm Mặc Tâm đến.
Trần Khẩn lần đầu tiên nhìn thấy phòng luyện võ là như thế nào, loại này đối với cô nhóc chỉ có thể huấn luyện trên sân tập như cô, thì làm sao có thể từng nhìn thấy được. Một nửa là đất bằng, một nửa lót đầy nệm êm rất dày, hơn nữa trên vách tường cũng được lót nệm êm. Trần Khẩn trong lòng thầm nghĩ sao lại giống như phòng ở bệnh viện tâm thần trên TV vậy, phòng luyện võ thật sự là như vậy sao?
"Đánh bộ Quân Thể Quyền cho tôi xem thử." Thẩm Mặc Tâm chưa tửng trải qua một ngày lính nào, cho nên nàng cũng không biết trong bộ đội sẽ dạy những gì, nhưng mà nàng biết chắc chắn có học Quân Thể Quyền.
Trần Khẩn không nói gì, Trần Uyên Bác đã nói để cho cô học tập kiến thức và võ thuật của Thẩm Mặc Tâm, Thẩm Mặc Tâm nói cái gì thì cô làm cái đó. Cô đi đến chỗ đất bằng, bắt đầu đánh ra thức thứ nhất.
Trần Khẩn đánh quyền vẫn luôn rất nghiêm túc, cô từ trước đến nay đều chưa từng tự lược bỏ bớt phần nào, mỗi một chiêu thức đều rất chuẩn, rất đúng vị trí.
Thẩm Mặc Tâm cũng đang rất nghiêm túc, nàng đang quan sát lực đạo và cái tâm của Trần Khẩn khi đánh quyền. Có những người đánh quyền thoạt nhìn rất đặc sắc, nhưng lại thiếu đi cái tâm của người luyện võ, quyền đánh ra cũng chỉ là nhìn đẹp mắt mà thôi.
Quân Thể Quyền của Trần Khẩn đánh ra rất có khí thế, ở trong mắt Thẩm Mặc Tâm cũng không chỉ là nhìn đẹp mắt. Quyền của cô khiến cho Thẩm Mặc Tâm quan sát cô rất chăm chú, nhìn thấy trên chiêu thức của cô có biến hóa nhỏ, không giống với người khác. Cô cũng không phải người học vẹt chiêu thức, dùng cái tâm để ghi nhớ, đánh quyền cũng như dùng cả trái tim để đánh. Chiêu thức của cô rất trôi chảy, rất đúng vị trí, chỉ là thoạt nhìn có một loại cảm giác rất tự do tự tại.
Thẩm Mặc Tâm cũng biết Quân Thể Quyền, là do ông nội lúc trước dạy nàng đấy. Quân Thể Quyền của Trần Khẩn không mạnh mẽ hữu lực như ông nội, nhưng mà cô lại có quyền ý của chính cô. Cô mặc dù có quyền phong, nhưng làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác rất bình tĩnh, loại cảm giác này đối với đối thủ của cô mà nói, thật ra rất khủng bố.
Nếu như sư phụ ở đây, ông ấy nhất định sẽ thu Trần Khẩn làm đồ đệ, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là nhìn trúng cái tâm này của cô.
Trần Khẩn đánh xong bộ Quân Thể Quyền, khí cũng không suyển, đứng nghiêm tại chỗ. Thẩm Mặc Tâm đối với thể lực và sức chịu đựng của cô, trong lòng âm thầm tán thưởng.
"Rất đặc sắc, nhìn ra được em thường xuyên luyện tập. Tôi muốn biết vì sao Quân Thể Quyền của em lại có chút khác biệt, là do em tự mình cải biến một chút sao ?"
Lời nói này của Thẩm Mặc Tâm lại khiến cho thái độ của Trần Khẩn đối với nàng có chút ít biến hóa, chính mình từ sáu tuổi bắt đầu học Quân Thể Quyền, chính mình vụng trộm cải biến chiêu thức, chưa từng có người nào phát hiện. Nhưng mà hôm nay Thẩm Mặc Tâm lại phát hiện ra được, xem ra ba ba nói không sai, thật sự nàng rất lợi hại.
"Là vầy giáo quan, có vài chiêu thức không phải quá thích hợp với con gái, cho nên tôi đã cải biết một chút."
Trần Khẩn nói chuyện rõ ràng mạnh mẽ, xem ra cô cũng không có giả bộ, xem ra đánh một bộ quyền đối với cô mà nói, thể lực cũng không có tiêu hao quá nhiều.
"Tôi ở chỗ này chỉ là một giáo quan võ thuật, em muốn học điều gì ở tôi ?"
"Chỉ cần giáo quan chịu dạy, cái gì tôi cũng chịu học, cho dù kiến thức hay là võ thuật."
Trần Khẩn lúc tiến vào nhìn thấy Thẩm Mặc Tâm đang đọc sách, nàng dạy mình kiến thức nhất định không thành vấn đề.
Người này còn rất hiếu học nha, chỉ cần mình dạy, nàng đều học. Một người ham học như vậy, tại sao lại không chịu đi học mà lại đi theo huấn luyện chung với bộ đội?
"Kiến thức? Xế chiều hôm nay tôi nghe Đoàn trưởng Trần nói em không muốn đi học, vì sao ?"
"Giáo viên giảng rất vô vị, nghe không vào." Giáo viên như vậy mà cũng gọi là giảng bài sao, cảm thấy cũng chỉ như là đứng ở đó nói chuyện mà thôi, nhất định không thể giảng bài bằng giáo quan trong quân đội. Giáo quan giảng bài đều rất sinh động, còn có thể kêu người khác lên làm mẫu, trường học đương nhiên không thể sánh bằng. Bất quá lý do này cô chưa từng nói với vợ chồng Trần Uyên Bác, nhưng đối với Thẩm Mặc Tâm thì cô ngược lại rất thành thật, bởi vì cô đã nhận định Thẩm Mặc Tâm là giáo quan, là thầy của cô.
Thẩm Mặc Tâm cũng thật sự không ngờ đáp án của Trần Khẩn lại đơn giản như vậy, chỉ là không thú vị mà thôi. Càng không ngờ rằng bản thân chỉ nhìn ra được Trần Khẩn cải biến Quân Thể Quyền một chút, thì đã có thể dễ dàng thuần phục được con ngựa hoang nhỏ này. Giữa người với người, có đôi khi chỉ cần một chút lưu ý, một câu nói đơn giản, một lời khẳng định, lại có thể làm cho cái nhìn của đối phương về ngươi hoàn toàn thay đổi.
"Học võ có ích lợi gì ?"
"Bảo vệ đất nước, bảo vệ những người cần được bảo vệ."
"Thế nào được gọi là người cần được bảo vệ ?"
"Người thiện lương, còn có tất cả những người bên cạnh ta."
"Ý nghĩ của em quá đơn thuần, quá ngây thơ, nhưng mà dù sao tuổi tác của em vẫn còn nhỏ. Tôi muốn hỏi em, nếu giao nhiệm vụ cho em đi bảo vệ biên cương của đất nước, em có nguyện ý không? Vì để điều tra chân tướng sự thật, có khả năng sẽ vứt bỏ sinh mệnh, em có nguyện ý không? Vì an nguy đất nước, lệnh cho em đi giết một tên tội phạm chỉ vì không có chứng cứ để định tội hắn, em có nguyện ý không? Kêu em đi bảo vệ một kẻ tội ác tày trời, chỉ bởi vì hắn có thể khai ra kẻ khác còn có tội ác tày trời hơn so với hắn, em có nguyện ý không ?"
Đối mặt với những vấn đề liên tiếp của Thẩm Mặc Tâm, Trần Khẩn chỉ dùng một câu để trả lời, đó chính là nguyên tắc thép của quân đội.
"Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
"Rất tốt, em nhớ kỹ lời nói hôm nay của mình, nếu có một ngày em đổi ý, tôi sẽ tự tay hủy em. Từ giờ trở đi em nhớ kỹ tên của tôi, tôi tên Thẩm Mặc Tâm, là giáo quan của em, cũng là thầy của em. Bắt đầu từ ngày mai, rời khỏi căn phòng của em, đến ở phòng sát bên tôi. Ngày mai bắt đầu huấn luyện chung với đám lính đội 1, với lại mỗi tối đều phải đến phòng của tôi học tập."
Người học võ ngoại trừ chú trọng tư chất, còn có nhân phẩm, ý chí và chí hướng của người đó. Đối với phẩm hạnh của Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm cảm thấy vẫn có thể tin tưởng được, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường quân đội thì không có khả năng hư hỏng chỗ nào được.
Cô có thể nói ra được câu nguyên tắc thép của quân đội kia, làm cho nàng càng thêm cảm thấy yên tâm. Nàng có thể nhìn thấy được Trần Khẩn là một người ôm chí lớn, là ứng cử viên lý tưởng của nàng, nàng muốn bồi dưỡng Trần Khẩn. Một người thà tình nguyện đi theo người lớn huấn luyện, cũng không muốn nghe những bài học nhàm chán của giáo viên trên lớp, cô nhất định sẽ chịu đựng được sự buồn tẻ và gian khổ trong việc tập võ.
Thẩm Mặc Tâm vẫn chưa biết thân thế của Trần Khẩn, nàng thật sự cho rằng Trần Khẩn là con gái ruột của Trần Uyên Bác. Nếu như nàng biết thì nàng sẽ càng yên tâm, bởi vì Trần Khẩn là một đứa trẻ ngoan biết đền ơn đáp nghĩa.
"Giáo quan, tôi không có quân tịch, không thể vào đội 1."
Đội 1 hiện giờ là nơi dành riêng để bồi dưỡng bộ đội đặc chủng, căn cứ của bọn họ nằm trên núi phía sau trụ sở quân đoàn, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.
"Tôi chỉ muốn em cùng đi theo huấn luyện một lúc, không phải muốn em gia nhập đội. Mỗi ngày theo tôi ngồi xe tôi lên núi, chạng vạng tối theo tôi trở về, buổi tối tôi sẽ dạy em những thứ khác. Quân tịch của em... đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng em đang nghĩ gì, đến năm em tròn 18 tuổi, nếu như em có thể khiến cho tôi hoàn toàn hài lòng, tôi sẽ giúp em giải quyết."
Trần Khẩn cười khờ hì hì hai tiếng, còn thời gian hai năm, cô sẽ phải rất cố gắng đấy.
Thẩm Mặc Tâm nhìn gương mặt đơn thuần trước mặt này, chính mình tám năm trước có phải cũng đơn thuần như vậy hay không? Đáp án chắc chắn là không phải, từ nhỏ rời nhà đi theo sư phụ du lịch khắp nơi, nàng đã nhìn thấy quá nhiều người, nhìn thấy quá nhiều sự việc, nhìn thấu mặt tối tăm và bi ai của xã hội hiện tại này.
Ba nàng ban đầu muốn cho nàng theo chính trị, nàng không đồng ý, ông nội của nàng cũng không đồng ý. Nàng biết mình không có năng lực giải quyết rất nhiều vấn đề nàng muốn giải quyết, cho nên nàng lựa chọn đơn vị đặc chủng, nàng lựa chọn đi bảo vệ. Nhưng mà đối với việc ông nội bảo vệ và yêu thương nàng, trong lòng nàng hiểu rất rõ, cho nên nàng mới đáp ứng ông nội rời khỏi đơn vị, lui về tuyến sau trong quân đội.
"Mặc Tâm, ông nội biết rõ con vì sao muốn làm như vậy. Nhưng xin con đáp ứng với ông nội một việc, ông nội cũng không còn nhiều thời gian, đừng để cho ông nội lo lắng, có được không? Chờ ông nội đi rồi, mọi chuyện sau này đều theo ý con, có được không ?"
Đối mặt với một yêu cầu đơn giản như vậy của ông nội, Thẩm Mặc Tâm cũng chỉ có thể ngầm đồng ý. Muốn trở lại nơi mình yêu thích, muốn làm chuyện mình muốn làm, chỉ có thể đợi đến khi lão nhân gia người trở về cõi tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store