ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mê Thải Lục - Lưu Đạt

Chương 21: Thế nào gọi là hạnh phúc

SuongChieuSuoiTrong

Trần Khẩn trở về Đại đội, không đi báo danh với Thẩm Mặc Tâm, mà là trực tiếp đến văn phòng Đoàn trưởng của Trần Uyên Bác.

Trần Uyên Bác nhận lấy huy chương Trần Khẩn đưa cho ông, ông rất cẩn thận ngắm nhìn, rất cẩn thận vuốt ve hai chữ 'Hắc Báo' khắc sau lưng huy chương.

Mặt sau huy chương khắc ngoại hiệu Hắc Báo của Trần Khẩn, ban tổ chức sau khi xác nhận Trần Khẩn là quán quân, khắc xong tại chỗ sau đó trao cho Trần Khẩn. Đây cũng là một loại biện pháp bảo vệ, mặt sau huy chương cũng sẽ không khắc tên thật, mà là khắc ngoại hiệu ở đơn vị bộ đội đặc chủng.

Trần Uyên Bác có chút không muốn trả lại cho Trần Khẩn, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Trần Khẩn.

"Đưa Tiểu Trần, chú ấy so với ba càng cần huy chương này của con, con đưa cho chú ấy, chú ấy sẽ rất vui vẻ."

"Dạ, được, vậy chờ khi nào con trở về đơn vị sẽ đưa cho chú Trần."

Trần Khẩn đem huy chương trong tay bỏ vào trong túi áo trên, cô không ngờ huy chương lại có ý nghĩa như vậy, cô phải đưa ba lượt mới có thể đưa ra ngoài.

"Tiểu Khẩn, tin tức con tham gia giải thi đấu tán thủ và tin tức giành được giải nhất, ba đều không tung ra ngoài. Ba cũng hy vọng tất cả mọi người đều biết con có được vinh dự này, nhưng vì để bảo vệ thân phận của con, ba lựa chọn giữ kín."

"Con biết rồi, cảm ơn ba ba." Bản thân Trần Khẩn cũng không phải là một người thích khoe khoang, đối với việc Trần Uyên Bác vì bảo vệ thân phận của cô mà lựa chọn giữ kín, cô sẽ chỉ cảm kích mà không oán trách.

"Bao gồm cả những người trên núi ba cũng đều không nói, bọn họ hiện tại vẫn chưa có tư cách được biết."

"Vâng, con biết rồi ba ba."

"Con và Mặc Tâm trở về cùng nhau, xem ra các con cũng phải tiến hành chuẩn bị cho giải thi đấu quốc tế tháng ba năm sau. Con vừa đến bệnh viện đúng không, lão Lý nói thế nào ?"

"Dì Lý nói không có vấn đề gì, thân thể con đã hoàn toàn bình phục. Giáo quan nói huấn luyện kế tiếp của chị ấy sẽ rất tàn khốc, con đã chuẩn bị tâm lý, ba ba yên tâm đi."

'Mặc Tâm', em cũng muốn gọi chị như vậy, chỉ là... có lẽ đời này đều khó có thể thực hiện được. Trần Khẩn chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, không thể biểu hiện ra ngoài mặt.

"Ừm, có thể được Mặc Tâm tự mình chỉ bảo, cũng là hồi báo của sự kiên trì huấn luyện nhiều năm như vậy của con. Lúc quá mệt mỏi cũng không cần cố gắng chịu đựng, Mặc Tâm không phải người lãnh khốc như vậy, tuy rằng dáng vẻ con bé thoạt nhìn lạnh như băng, rất không có tình người. Nhưng con theo con bé nhiều năm như vậy, hẳn sẽ hiểu rõ con bé nhiều hơn so với ba."

Trần Khẩn theo Thẩm Mặc Tâm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Trần Uyên Bác đánh giá Thẩm Mặc Tâm. Chị ấy nào có lạnh như băng với con, tuy rằng cũng không phải rất dịu dàng, nhưng ít nhất chị ấy sẽ cười, sẽ vui vẻ cười, chỉ là mọi người không nhìn thấy mà thôi.

"Con biết, giáo quan không phải người như vậy. Nếu như thân thể con không chịu đựng nổi, con sẽ kịp thời báo cáo với chị ấy, thật ra chị ấy rất biết chiếu cố con, ba ba yên tâm đi."

"Ừm, đi đi. Con ra ngoài lâu như vậy, con bé nhất định đang chờ con trở về."

Trần Khẩn không có lập tức đến phòng Thẩm Mặc Tâm báo danh, mà là về nhà. Bởi vì đã sắp đến giờ cơm chiều, cô chờ Từ Manh chuẩn bị xong cơm chiều, đóng gói kỹ mang đến ăn cơm cùng với Thẩm Mặc Tâm.

Bắt đầu từ khi cô gõ mở cửa phòng Thẩm Mặc Tâm, kỳ huấn luyện ba tháng kế tiếp của cô, thật sự đúng như Thẩm Mặc Tâm nói, vô cùng tàn khốc.

Thẩm Mặc Tâm không lại chỉ là nhằm vào một mình đơn đả độc đấu, mà mỗi ngày đều dẫn cô đến căn cứ trên núi. Mỗi lần chỉ đạo võ thuật, đều biến thành chương trình biểu diễn của Trần Khẩn.

Từ ngày đầu tiên lên núi, Thẩm Mặc Tâm liền lệnh cho hai lính đặc chủng huấn luyện thực chiến đặc biệt với Trần Khẩn, hơn nữa còn ra lệnh nhất định phải toàn lực tấn công, không được phép nương tay. Thẩm Mặc Tâm đứng ở bên cạnh nhìn, không có một lính đặc chủng nào dám vụng trộm nương tay. Bọn họ không biết Trần Khẩn tại sao lại bỗng nhiên trở về, càng không biết Thẩm Mặc Tâm tại sao lại bỗng nhiên trở nên ác liệt như vậy. Giáo quan ra lệnh, chính mình chỉ cần tuân theo mệnh lệnh, ngoan ngoan nghe lời là được.

Sau khi đối chiến với Trần Khẩn, những người lính đặc chủng này mới biết vì sao phải cần hai người phối hợp tấn công. Thì ra Tiểu Khẩn của bọn họ lợi hại như thế, ngay từ khi bắt đầu đối chiến Trần Khẩn không chút nào chịu thiệt, chiêu thức của cô rất kỳ lạ, cô xuất chiêu rất nhanh, né tránh cũng rất nhanh. Hơn nữa thể lực cũng vô cùng kinh người, đợi đến lúc hai người lính đặc chủng đều đã có chút ít thở gấp, cô mới từ từ bắt đầu lộ ra sơ hở, từ từ bắt đầu có vẻ mệt mỏi.

Ngay cả Thẩm Mặc Tâm cũng không ngờ được lần thứ nhất Trần Khẩn một chọi hai, thế nhưng có thể kiên trì đến một tiếng mới toàn thân rã rời, nằm úp sấp trên nệm không đứng dậy được, cô đã hoàn toàn hết sức lực. Hai người lính đặc chủng thấy cô đã nằm trên đất, cũng không muốn tiến lên tấn công nữa, nhưng Thẩm Mặc Tâm không nói gì, bọn họ lại không dám thu tay lại.

"Huấn luyện kết thúc, các cậu tối nay có thể tự mình cân nhắc chiêu thức đối chiến của bọn họ hôm nay. Nếu như đổi thành các cậu, các cậu có thể dùng kỹ năng hoặc chiêu thức nào tốt hơn để đối phó với Trần Khẩn hay không. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục phân công hai người khác đối chiến với Trần Khẩn, giải tán."

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Mặc Tâm khiến cho hai vị lính đặc chủng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã dừng lại. Nhưng ngay lúc đó trái tim của tất cả mọi người lại giật thót, ngày mai còn phải tiếp tục? Thân thể của Tiểu Khẩn có thể chịu được không? Cô đều mệt đến mức không đứng dậy được, giáo quan tại sao lại còn muốn cô ngày mai tiếp tục? Lợi hại, chưa từng phát hiện, giáo quan Thẩm thì ra lại ác như vậy.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trần Khẩn vẫn còn nằm úp sấp trên nệm, sau đó yên lặng rời khỏi phòng chỉ đạo võ thuật.

Thẩm Mặc Tâm lấy tấm chăn đã chuẩn bị từ trước quấn Trần Khẩn lại, sau đó bế Trần Khẩn lên, ra ngoài đi thẳng đến chiếc Hummer. Kéo mở cửa xe ghế lái phụ, đặt Trần Khẩn lên chỗ ngồi, giúp cô thắt dây an toàn. Sau đó mới trở lại chỗ ngồi của mình, nổ máy xe xuống núi.

"Giáo quan, chị để cho em nghỉ ngơi một chút, em có thể tự mình đi, chị..." Trần Khẩn thật ra rất thích được Thẩm Mặc Tâm chăm sóc chính mình như thế này, chỉ là nếu tiếp tục như vậy, cô sợ bản thân sẽ khống chế không nổi trái tim mình.

"Bắt đầu từ ngày mai em để Tiểu Hậu tới đây đưa cơm, thời gian kế tiếp, chúng ta cũng sẽ không ở lại căn cứ trên núi ăn cơm chiều. Hôm nay chỉ là bắt đầu, đừng tưởng rằng một ngày huấn luyện chỉ kết thúc đơn giản như vậy, cửa ải của tôi em còn chưa chạm đến đâu. Huấn luyện như thế mỗi ngày đều sẽ tiến hành, cho đến khi có một ngày em không chịu đựng nổi, hoặc là em chịu đựng tròn ba tháng, nếu không em đừng hòng có thể nghỉ ngơi."

Thẩm Mặc Tâm cắt ngang lời nói của Trần Khẩn, nàng không muốn nghe Trần Khẩn nói những lời nhảm nhí này, phải nên làm như thế nào trong lòng chính nàng biết rất rõ. Đợi cô hồi phục? Ít nhất phải nửa giờ, nếu không cô đừng mong đứng lên.

"Ba tháng sao? Em sẽ kiên trì cho đến lúc đó, tuyệt đối sẽ không để chị thất vọng."

Thẩm Mặc Tâm lái xe nhanh chóng, thật sự nhìn không ra một người ổn trọng như Thẩm Mặc Tâm, thế nhưng lái xe lại dã man giống một đứa nhóc như Trần Khẩn. Đường núi gập ghềnh, các nàng lại không chút nào sợ hãi, không chút nào lo lắng....

"Ồ.... Vậy tôi phải mỏi mắt mong chờ rồi, xem xem em thật sự có thể kiên trì nổi ba tháng hay không."

Hai người không lại nói tiếp, một người là vì chuyên tâm lái xe, một người là vì... không có khí lực nói chuyện. Trần Khẩn quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, chưa từng mệt mỏi đến như vậy. Nhưng đầu óc cô còn rất tỉnh táo, cô vẫn luôn nhớ lại chiêu thức đã sử dụng trong lúc huấn luyện thực chiến vừa rồi. Ngoài ra khi bản thân bị tấn công, hai đối thủ phối hợp tấn công, lúc bản thân phòng thủ chiêu thức có chính xác không, phải như thế nào mới có thể tránh thoát công kích của đối thủ một cách hoàn mỹ hơn, phải như thế nào mới có thể khiến chính mình không lại bị tổn thương nữa.

Trần Khẩn chìm trong suy nghĩ không phát hiện xe đã dừng lại, không phát hiện vẻ mặt thưởng thức nhìn mình của Thẩm Mặc Tâm.

Thẩm Mặc Tâm không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của Trần Khẩn, nàng chỉ vẫn luôn nhìn Trần Khẩn đang tiếp thu kinh nghiệm.

Trời đã dần tối, Trần Khẩn không hề động, Thẩm Mặc Tâm cũng không di chuyển. Nhưng lại đột nhiên xuất hiện tiếng gõ cửa sổ xe, làm bừng tỉnh hai người đang trầm tĩnh. Khuôn mặt và cái tên của Trần Hậu không hề hợp nhau, khuôn mặt không chút nào chất phác ngược lại còn có chút thanh tú xuất hiện bên cửa sổ xe Thẩm Mặc Tâm.

Thẩm Mặc Tâm hạ kính xe xuống, nghe Trần Hậu hỏi: "Chị Thẩm, chị Tiểu Khẩn, các chị vì sao vẫn còn ở trên xe vậy ?"

Trần Hậu trong nhà nghe thấy tiếng phanh lại của chiếc BMW của Thẩm Mặc Tâm, rất tự giác đến phòng bếp chờ Từ Manh lấy hộp cơm. Trần Khẩn trước khi chìm trong suy nghĩ đã gọi điện thoại cho Từ Manh, nói với bà hôm nay các cô muốn trở về ăn cơm. Trần Hậu là đứa bé hiểu chuyện, cậu biết trọng trách đưa cơm hộp này nhất định cần cậu hoàn thành.

Không thể không bội phục Từ Manh, người mẹ càng vất vả công lao càng lớn này, hai đứa nhỏ trong nhà đều không ra ngoài đi học, tất cả tri thức đều do một mình bà dạy. Trần Uyên Bác chính là một 'ông chủ phủi tay', ông từ trước đến không dạy nhưng mà mỗi lần ông lên lớp chính trị, đều sẽ dẫn con theo. Trần Uyên Bác là một tấm gương tốt, lời nói và việc làm đều mẫu mực, Từ Manh là người mệt nhất, phải bắt con cái học tập, lại phải phụ đạo các cô cách đối nhân xử thế. Hai đứa nhỏ Trần gia mặc dù không đi học, nhưng mà gia giáo và sự tu dưỡng của các cô đều vô cùng tốt, Từ Manh là người có công lao lớn nhất.

Thẩm Mặc Tâm đưa chìa khóa cho Trần Hậu: "Tiểu Hậu, em đi mở cửa, sau đó đặt hộp cơm và chìa khóa lên bàn là được."

Nhìn thấy Trần Hậu cầm chìa khóa rời khỏi, Thẩm Mặc Tâm mới quay đầu nhìn Trần Khẩn.

"Có thể cử động không ?"

"Để em nghỉ ngơi chút nữa là ổn rồi." Trần Khẩn vẫn không nhúc nhích được, bởi vì cô vẫn luôn ngồi trên ghế, thời gian dài không nhúc nhích, thân thể đã trở nên cứng đờ.

"Không nhúc nhích được thì nói không nhúc nhích được, có ai cười em đâu."

Thẩm Mặc Tâm xuống xe vòng qua ghế lái phụ mở cửa xe, bế Trần Khẩn ra.

"Đóng cửa xe lại."

Trần Khẩn nghe lời đưa tay đóng cửa xe lại, Thẩm Mặc Tâm ôm cô đi thẳng về phòng.

Thẩm Mặc Tâm nhìn thấy Trần Hậu vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa phòng, nói: "Tiểu Hậu không cần lo lắng, chị của em chỉ là kiệt sức, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Trần Hậu nghe thấy chỉ là do kiệt sức, an tâm lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Chị Thẩm, chị Tiểu Khẩn, em trở về ăn cơm đây, ngày mai em lại đến đưa cơm cho hai người."

"Ừm, cảm ơn Tiểu Hậu, thật sự đã làm phiền em."

"Không cần khách khí, chị Thẩm, chị Tiểu Khẩn, tạm biệt."

Khuôn mặt Trần Khẩn chưa từng ngẩng lên, cô vẫn luôn vùi vào trong ngực Thẩm Mặc Tâm. Cho đến khi xác nhận Trần Hậu đã rời khỏi, cô mới ngẩng đầu lên.

"Quá mất mặt rồi, bị em trai nhìn thấy một mặt vô dụng của chính mình."

"Em sẽ vẫn luôn là người chị lợi hại nhất trong lòng Tiểu Hậu, tin tôi."

Thẩm Mặc Tâm thả Trần Khẩn lên ghế sofa, còn giúp cô mở điều hòa trong phòng. Lấy hộp cơm trên bàn qua, giúp Trần Khẩn mở ra đặt lên tay cô.

"Nhân lúc còn nóng ăn đi, một hồi tôi giúp em bôi rượu thuốc."

Thế nào gọi là hạnh phúc? Đây chính là hạnh phúc mà Trần Khẩn mong muốn. Khi bản thân không thể di chuyển, người yêu bên cạnh không chê bạn, săn sóc quan tâm bạn, thay bạn sắp xếp tốt mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store