ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mê Thải Lục - Lưu Đạt

Chương 2: Tiểu Trần Khẩn biết phân biệt đúng sai

SuongChieuSuoiTrong

Tiểu Trần Khẩn mỗi ngày đều mặc bộ quân phục nhỏ, đi theo huấn luyện chung với các chú. Bộ quân phục nhỏ này đều là do Từ Manh may cho cô từ bộ quân phục cũ của Trần Uyên Bác, quần áo mua bên ngoài không thể chịu được sự giày vò của cô.

Các chiến sĩ rèn luyện cái gì, cô cũng rèn luyện theo cái đó. Sáng sớm mỗi ngày cô đều thức dậy chạy bộ theo, từ nhỏ đến lớn Tiểu Trần Khẩn không biết cảm giác ngủ nướng là gì. Các chiến sĩ mỗi sáng sớm chạy ít nhất hai mươi vòng, cô còn nhỏ theo không kịp bước chân của người lớn, người ta chạy xong hai mươi vòng, cô đoán chừng mới chạy xong năm vòng. Nhưng đối với một đứa bé mới bảy tuổi mà nói, như vậy đã rất kinh người rồi.

Chưa từng có người gọi cô dậy vào mỗi sáng sớm, cô vẫn luôn rất tự giác, nghe thấy tiếng kèn tự mình thức dậy đi theo huấn luyện.

Mọi người cầm khay cơm đến nhà ăn lấy cơm, Từ Manh cũng cầm một khay cơm, thế là cô cũng cầm theo một khay cơm nhỏ đứng phía sau xếp hàng. Mọi người không muốn để cô chờ, cho nên để cho cô chen ngang đi lấy cơm trước vì sợ cô đói bụng, kết quả còn được ông cụ non này dạy bảo một phen.

"Giáo quan dạy mọi người như vậy sao? Cháu cũng là một chiến sĩ, cháu không có quyền chen ngang."

Những lời này truyền tới tai Trần Uyên Bác, khiến cho ông vui mừng rất lâu.

"Ha ha, cái này gọi là hổ phụ vô khuyển nữ, Trần Khẩn sau này nhất định sẽ là một người lính tốt, chắc chắn có tiền đồ."

Một cô bé hiểu chuyện và biết điều như vậy, cũng không bởi vì được toàn đại đội yêu thương cưng chiều mà kiêu ngạo.

Hàng năm, thời điểm luân chuyển giữa lính mới và lính cũ, đều sẽ nhìn thấy một cô bé rất kiên cường đứng ở cổng lớn đại đội, Đứng nghiêm giơ tay chào tiễn từng vị lính cũ rời khỏi, cảm ơn bọn họ đã yêu thương và cưng chiều mình. Tuy rằng cô chưa từng rơi nước mắt, nhưng mọi người đều biết cô không nỡ để bọn họ rời khỏi. Cô đứng chào, bàn tay nhỏ bé từ đầu đến cuối vẫn không thả xuống, khi mỗi một vị lính cũ đi ngang qua cô, đều sẽ thật lòng chào đáp lễ với cô, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Tất cả tân binh vào đại đội, ngoại trừ nguyên tắc thép của người lính đó là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Còn có một lời dặn dò, cho dù bất cứ lúc nào cũng đều phải bảo vệ tốt chiến sĩ nhỏ nhất đại đội của bọn họ, tiểu công chúa mà bọn họ thương yêu nhất.

Tiểu Trần Khẩn mặc dù không đi học, nhưng Từ Manh dạy dỗ rất khá, là một đứa trẻ rất lễ phép. Cô căn bản không rời khỏi nơi trú quân, cho nên cũng không có cơ hội ra ngoài gây chuyện thị phi. Chỉ có khi Từ Manh ra ngoài giúp cô mua tài liệu học tập đều nhất quyết dẫn cô theo, nếu không cô thật sự sẽ không bước ra khỏi cổng lớn của đại đội.

Cho dù đi theo Từ Manh ra ngoài, cô cũng rất ngoãn đi theo phía sau, tuyệt đối sẽ không chạy loạn, tuyệt đối sẽ không để ý đến những thứ đồ chơi khác. Từ trước đến nay cô cũng không giống với những đứa trẻ khác khóc lóc ầm ĩ đòi mua đồ chơi, đòi mua quần áo đẹp, đòi mua đồ ăn vặt. Cô chỉ một mực đi theo phía sau giống như một cảnh vệ binh.

"Con phải bảo vệ mẹ Từ thật tốt, không thể để cho mẹ Từ gặp nguy hiểm."

Từ Manh mỗi lần nghe cô nói như vậy, đều sẽ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng đây là lòng hiếu thảo của con bé, cho nên trong lòng bà vẫn rất tự hào.

Tiểu Trần Khẩn sẽ không đi ra ngoài gây sự, nhưng đôi khi sẽ có người đến gây sự với cô.

Một năm kia Tiểu Trần Khẩn mới tám tuổi, năm thứ ba cô đến đại đội. Trần Uyên Bác có cơ hội mở rộng đại đội, cấp trên phái một Sư trưởng đến đây làm bài sát hạch cuối cùng.

Ngày hôm nay toàn thể sĩ quan và chiến sĩ đều tụ tập tại sân tập, tiến hành các loại thao luyện để Sư trưởng kiểm nghiệm.

Tiểu Trần Khẩn nhất định sẽ không được tham gia, hơn nữa lại không cho phép cô đến thao trường để quan sát. Cô chỉ có thể một mình trên bãi tập nhỏ của đại đội, dựa theo những bài huấn luyện bình thường cô tập với các chú, tự mình chậm rãi tập theo trình tự huấn luyện.

Một tên cảnh vệ binh của Sư trưởng, ỷ Sư trưởng là bà con xa mà thường xuyên cáo mượn oai hùm bắt nạt những binh sĩ cấp dưới. Hắn vì nghiện thuốc lá cho nên vụng trộm chạy ra sân tập hút thuốc tiện thể hóng mát, ngày mùa hạ sân tập nhiệt độ rất cao.

Hắn mới vừa đi tới dưới bóng đại thụ, liền nhìn thấy Tiểu Trần Khẩn đang rất cố gắng tập luyện trên bãi tập nhỏ. Hắn rất xem thường đi qua, rãnh rỗi đi tìm một chút trò vui.

"Nhóc con một mình ở chỗ này làm gì đấy ?"

Tiểu Trần Khẩn quay đầu nhìn hắn một cái, Tiểu Trần Khẩn khờ khạo đối xử với mọi người đều rất lễ phép."

"Chào chú, cháu đang tập luyện."

"Tập luyện? Một đứa nhóc như cháu thì tập luyện cái gì, tới đây nói chuyện phiếm với chú."

"Không được, tập luyện phải kiên trì đều đặn mỗi ngày thì mới có thành quả, mới có khả năng trở thành một người lính tốt. Còn nữa, chú tại sao lại một mình tới nơi này lười biếng, chú xem các chú khác đều đang ở trên sân tập luyện, chú làm như vậy là không đúng."

Kẻ bình thường làm mưa làm gió như hắn làm sao có thể chịu được việc bị một cô bé giáo huấn như vậy. Hắn đi đến trước mặt Tiểu Trần Khẩn, dùng sức nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của Tiểu Trần Khẩn.

Tiểu Trần Khẩn trong lòng thầm kêu đau quá, nhưng cô cũng không có kêu thành tiếng, cũng không khóc, mà là chuẩn bị giảng đạo lý với người trước mắt này. Đáng tiếc cô không phải gặp phải kẻ không nói đạo lý, mà là một quân du côn đúng nghĩa.

"Chú bắt nạt một binh sĩ như vậy là hành vi đúng đắn sao? Trưởng quan của chú dạy bảo chú thế đấy sao ?"

Tên lính cảnh vệ này có chút thẹn quá hóa giận, chính mình khi dễ nhiều người như vậy, chưa từng có kẻ nào dám giáo huấn chính mình như vậy.

"Binh sĩ? Mày cho rằng mày mặc một thân quân phục thì chính là binh sĩ? Mày có số hiệu sao? Mày có quân tịch sao? Tao cứ bắt nạt mày thế đấy, mày dám làm gì tao ?"

Nói xong hắn tát Tiểu Trần Khẩn, trực tiếp hất văng xuống đất, cả khuôn mặt Tiểu Trần Khẩn lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi hắn dùng lực mạnh cỡ nào."

"Anh làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh tiểu công chúa." Từ xa có một người chạy đến, nhìn qua hẳn là một tiểu binh ban hậu cần. Hắn quăng mẻ rau tươi mới vừa hái từ ruộng về và tạp dề trắng trên hông xuống đất.

"Cắt, tiểu công chúa cái gì, cũng không biết là đứa con hoang đến từ đâu."

Tiểu binh chạy tới đỡ Tiểu Trần Khẩn dậy, thấy gương mặt sưng đỏ của cô, còn có tơ máu ở khóe miệng.

"Khốn kiếp, loại người như mày mà cũng dám đúng đến tiểu công chúa đại đội chúng tao."

Tiểu binh lửa giận ngút trời siết chặt nắm đấm, trực tiếp xông về phía tên cảnh vệ binh, mặc dù tên cảnh vệ binh là quân du côn, nhưng nói như thế nào thì cũng là một lão binh được huấn luyện đàng hoàng. Mới hai ba chiêu đã quật tiểu binh xuống đất, tuy rằng nơi này không phải địa bàn của hắn, nhưng hắn dù sao cũng là cảnh vệ binh của Sư trưởng, sao có thể để người khác tùy ý đánh bại được.

Tiểu Trần Khẩn nhìn thấy chú lính này không nói đạo lý, dùng sức đá đạp chú tạp dề trắng tới đây bảo vệ mình, chú tạp dề trắng chỉ có thể bảo hộ đầu của mình để không bị đá tổn thương. Nghé con mới đẻ không sợ cọp, cô chạy tới kéo quần áo của tên cảnh vệ binh, muốn làm cho hắn dừng lại hành vi bạo lực đối với chú tạp dề trắng.

Kết quả ngoài ý muốn đã xảy ra, tên cảnh vệ binh nhìn thấy Tiểu Trần Khẩn lại dám tới đây kéo hắn, hắn dùng sức đẩy Tiểu Trần Khẩn ra, chân vừa đạp một cái, Tiểu Trần Khẩn liền bị đá bay ra ngoài. Vừa vặn đập lên dụng cụ huấn luyện, lập tức đầu rơi máu chảy rồi ngất xỉu.

Tên cảnh vệ binh nhìn thấy một lớn một nhỏ bị chính mình đánh thành như vậy, không chút nào sợ hãi, một chút tâm lý áy náy cũng đều không có. Dám đối nghịch với mình, chính là loại kết cục này, đánh chết các ngươi cũng là đáng đời.

Vào lúc này, vừa vặn nghi thức duyệt binh trên sân tập cũng đã kết thúc, Sư trưởng và Trần Uyên Bác đi đến lối ra. Vừa ra tới liền nhìn thấy tên cảnh vệ binh vẫn còn đang hành hung tiểu binh ban hậu cần nằm trên mặt đất, hô to: "Vương Bưu, dừng tay !"

Sư trưởng vừa hô to một câu, tên cảnh vệ binh này tên là Vương Bưu rốt cuộc dừng lại hành vi bạo lực của hắn.

Tiểu Trần Khẩn bị thương ngã xuống đất vừa vặn bị cây cổ thụ che khuất, Trần Uyên Bác không nhìn thấy cô, cũng không nghĩ tới cô lại ở chỗ này, hơn nữa còn bị ngất xỉu.

Sư trưởng hô to, kinh động đến nhóm binh sĩ đằng sau đang xếp thành hàng chuẩn bị rời đi. Hai chữ 'dừng tay' biểu thị điều gì? Biểu thị người tên Vương Bưu đang đánh người, lẽ nào đánh người của đại đội mình? Người trong tiểu đội của Tiểu Trần Khẩn rất lo lắng, bởi vì Tiểu Trần Khẩn mỗi ngày đều sẽ ở sân tập nhỏ đi theo huấn luyện chung với đám bọn hắn, nếu như hôm nay cô ở đó, vậy....

Cả tiểu đội trong lòng khẩn trương muốn vọt tới bãi tập nhỏ xem thử Tiểu Trần Khẩn có ở đó hay không. Nhưng nhìn thấy Trần Uyên Bác phía xa chỉ rất tức giận nhìn sân tập nhỏ, khả năng đây chỉ là một binh sĩ bình thường.

"Vương Bưu, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại có thể ra tay đánh người ?" Sư trưởng sắc mặt hơi khó coi, tên em họ bà con xa này gây chuyện cỡ nào, trong lòng ông rất rõ ràng, bình thường  ông đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng không ngờ hắn đến địa bàn người khác còn dám tùy ý làm bậy như vậy, xem ra sau khi trở về phải giáo huấn một trận mới được.

"Sư trưởng, tôi chỉ mới nhéo mặt đứa bé một cái, tiểu binh này lại chạy tới đánh tôi, tôi đành phải đánh trả lại."

Lời nói nửa thật nửa giả này có thể lừa gạt được Sư trưởng nhưng không thể lừa được Trần Uyên Bác, không thể lừa được toàn bộ quân binh trong đại đội.

Vừa nghe thấy còn có một đứa bé nữa, Trần Uyên Bác còn chưa kịp phản ứng, các giáo quan đi sau ông đang một mực đau khổ nhẫn nại lập tức vọt tới phía trước.

Hình ảnh bọn họ sợ nhìn thấy nhất, không muốn nhìn thấy nhất, thật sự đã hiện ra trước mắt.

"Tiểu Khẩn... Thủ trưởng mau chuẩn bị xe, Tiểu Khẩn.. ngất xỉu rồi."

Trần Uyên Bác nhìn thấy Tiểu Trần Khẩn được giáo quan ôm ra từ sân tập nhỏ, lúc đó ông thật sự có xúc động muốn giết người. Tiểu Trần Khẩn máu me khắp người, đôi mắt to lấp lánh cả ngày bây giờ đã nhắm chặt lại, vô luận huấn luyện vất vả cỡ nào khuôn mắt nhỏ nhắn đều sẽ đến rất vui vẻ, hiện tại sắc mặt không còn chút máu nào.

Đám binh sĩ đi theo phía sau nhìn thấy tiểu công chúa bọn họ yêu thương nhất, cư nhiên bị người ta đánh thành như vậy. Lập tức ùa lên, xông thẳng lên phía trước, một binh sĩ đã quật Vương Bưu xuống đất, chuẩn bị đánh hắn.

"Các cậu dừng tay lại cho tôi, toàn bộ đến sân tập ngồi im." Trần Uyên Bác giận dữ gầm lên, tất cả đám binh sĩ chỉ có thể ngoan ngoan dừng tay đến sân tập ngồi im. Bất quá vẫn có người không sợ chết, chính là nhóm chiến hữu của Tiểu Trần Khẩn, thừa dịp hỗn loạn vụng trộm dùng sức hung hăng đạp Vương Bưu mấy cái. Khi bọn họ chống lại mệnh lệnh làm chuyện xấu, lại có rất nhiều người yểm hộ cho bọn họ. Cặp mắt sắt bén của Trần Uyên bác làm sao có thể nhìn không thấy được cơ chứ, bất quá ông lại giả vờ không nhìn thấy.

Thấy Trần Uyên Bác ra lệnh một tiếng, tất cả binh sĩ đều chỉnh tề trở lại sân luyện tập ngồi im. Vị Sư trưởng bên cạnh cuối cùng đã hiểu rõ vì sao lính xuất thân từ đại đội của Trần Uyên Bác lại tuân thủ kỷ luật như vậy, lại khiến các quân khu khác tranh đoạt như vậy, vì sao cấp trên lại coi trọng Trần Uyên Bác như vậy. Vốn cho rằng Trần Uyên Bác được những chiến hữu rất có quyền thế luôn để ý quan tâm, là vì vị này sẽ không nịnh nọt, sẽ không nói lời hay ý đẹp, những xem ra cũng không phải như vậy.

"Tranh thủ thời gian đưa đến phòng y tế để quân y xem, cũng dẫn tiểu binh hậu cần này qua đó luôn, nếu cần thiết lập tức đưa đến bệnh viện phụ cận."

Trần Uyên Bác lòng nóng như lửa đốt, nhưng ông nhất định phải tỉnh táo ra lệnh, nếu không những cấp dưới này sẽ phạm sai lầm. Tỷ như, đánh chết Vương Bưu tại chỗ, đây cũng là chuyện rất có thể xảy ra. Bởi vì hắn đã làm tổn thương tiểu công chúa của đại đội, chỉ đơn giản như vậy.

"Sư trưởng Vương, cậu ta là lính cảnh vệ của ông, cho nên chuyện này tôi hy vọng ông có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Cậu ta đả thương không chỉ một mình con gái của tôi, mà là con gái của toàn đại đội. Nếu như ông không thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, cậu ta có thể ra khỏi cổng lớn của đại đội hay không, tôi không dám chắc."

Trần Uyên Bác nói xong lập tức đi theo các giáo quan đưa Tiểu Trần Khẩn và tiểu binh bếp núc kia đến phòng y tế, nhìn xem tình huống rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. Nếu thật sự không ổn, ông chỉ có thể đưa đến bệnh viện phụ cận.

Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp, nhưng mà Vương sư trưởng có thể làm gì? Chân tướng của sự việc? Nhất định là tên Vương Bưu gây họa, xem ra nỗi đau về thể xác nhất định là không thể tránh khỏi, trừ phi cậu ta muốn vĩnh viện ở lại đại đội này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store