ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mê Thải Lục - Lưu Đạt

Chương 18: Một chiêu giành giải nhất

SuongChieuSuoiTrong

Giải thi đấu tán thủ bộ đội đặc chủng, không phân biệt giới tính chỉ dựa theo tuổi phân tổ, chia thành những trận đấu nhỏ. Đa số bộ đội đặc chủng đến tham gia thi đấu, đều là hai mươi lăm tuổi. Trần Khẩn mới hai mươi ba tuổi, tổ này của cô đích xác rất ít người, chỉ mười người. Là tổ nhỏ có số trận đấu ít nhất, cũng là tổ nhỏ có người thi đấu nhỏ tuổi nhất.

Lịch thi đấu vòng loại tương đối dài, bắt đầu từ một giờ chiều, quy định phân xử thắng bại trong một giờ. Sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, lập tức tiến vào trận đấu tiếp theo. Buổi chiều tổng cộng sẽ có ba trận thi đấu, buổi tối bắt đầu vào bảy giờ, sẽ sắp xếp hai trận thi đấu.

Luật thi đấu cũng rất hà khắc, bắt buộc mỗi người đều phải tiến hành thi đấu. Ba người đứng đầu có thể thăng hạng, dựa theo tổng thành tích thi đấu của mỗi người. Đây cũng là luật thi đấu của giải thi đấu quốc tế, được cho là công bằng nhất, luật thi đấu... không thể gian lận nhất.

Tổ này của Trần Khẩn ít người nhất, chỉ mười người, nói cách khác Trần Khẩn chỉ cần có mặt hai ngày, sau đó có thể nghỉ ngơi. Tổ hai mươi bốn tuổi và tổ hai mươi lăm tuổi, đều là bốn mươi người, xem ra chờ bọn họ đều thi đấu xong, thời gian cũng phải cỡ tám ngày.

Đây là trận thi đấu đầu tiên của Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm không đến quá sớm, sợ bị Trần Khẩn nhìn thấy. Nàng cố ý mặc chiếc áo bông quân đội thật dày, lấy cổ áo dựng thẳng lên để che khuất mỹ mạo của nàng, đem mái tóc dài ngang vai quấn lại giấu trong mũ quân đội. Đợi đến lúc địa điểm thi đấu của Trần Khẩn tắt đèn, nàng mới tiến vào ngồi ở hàng cuối cùng tựa cửa.

Ai, vì không muốn tạo ra áp lực không cần thiết cho Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm thật sự đã rất dụng tâm lương khổ.

Trần Khẩn khom lưng chào đối thủ thứ nhất của mình, sau đó đứng yên tại chỗ, chờ đợi đối phương động thủ tấn công.

Thẩm Mặc Tâm nhìn vẻ mặt lãnh tĩnh của Trần Khẩn, ai nha, em cái đứa nhỏ này rõ ràng đang học tôi, học cách lấy tịnh chế động giống tôi? Bất quá đối thủ này của em thoạt nhìn không ra hồn, chiêu này hẳn là không thành vấn đề.

Đối phương bày ra tư thế tấn công, thời điểm chuẩn bị tấn công, Thẩm Mặc Tâm nhìn thấy bước chân Trần Khẩn bắt đầu biến hóa, nhìn thấy thức mở đầu của Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm trong lòng lập tức cười to.

Tiểu Khẩn, em.. em thật sự quá đáng yêu, sao lại muốn dùng Thái Cực Quyền? Hay lắm, để tôi nhìn xem, em rốt cuộc muốn như thế nào.

Trần Khẩn hơn hai tháng nay vẫn luôn luyện tập Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền Thẩm Mặc Tâm dạy cho cô, so với Thái Cực Quyền trước kia cô từng học có đôi chút khác nhau. Nhớ lại ngữ khí coi thường Thái Cực Quyền của Chó Săn ngày đó, Trần Khẩn quyết định trong giải thi đấu tán thủ, cô cũng chỉ sử dụng Thái Cực Quyền tiến hành thi đấu.

Đối thủ của Trần Khẩn đúng như Thẩm Mặc Tâm đã nói, thật sự không ra hồn. Nhưng mà Trần Khẩn vẫn luôn không tấn công, bởi vì cô chưa từng sử dụng Thái Cực Quyền đánh nhau với người khác, đối thủ này đúng lúc để cho cô luyện tập một chút, và để chính mình có thêm lĩnh ngộ đối với Thái Cực Quyền một chút.

Đối thủ của Trần Khẩn cũng đã có chút sốt ruột, chính mình tấn công chưa từng có một lần hiệu quả, toàn bộ đều bị Trần Khẩn dễ dàng hóa giải. Hơn nữa đến bây giờ Trần Khẩn ngay cả một lần chưa từng phản kích, cậu ta hiểu được Trần Khẩn chỉ là coi cậu ta như một đối tượng luyện tập mà thôi.

Cậu ta rất tự mình hiểu rõ, chính mình chỉ là một cọc gỗ biết di chuyển mà thôi, cậu ta không bằng Trần Khẩn.

Cậu ta đứng thẳng quay qua khom lưng với trọng tài võ thuật gia bên cạnh: "Tôi nhận thua."

Trần Khẩn thật sự bất ngờ đối phương lại tự mình nhận thua, cô đành phải thu lại tư thế phòng ngự, khom lưng với đối phương thể sự cảm ơn.

"Cảm ơn đã chỉ giáo."

"Trần Khẩn, cô rất lợi hại, cố lên."

Giành chiến thắng trận thi đấu, giành được sự tôn kính của đối thủ, trận thi đấu đầu của Trần Khẩn kết thúc một cách hoàn hảo.

Thẩm Mặc Tâm vẫn luôn nhìn chăm chú vào Trần Khẩn đang nghỉ ngơi ở cạnh đài, chờ đợi trận đấu tiếp theo, Thái Cực Quyền ở phương diện phòng thủ, vô cùng xuất sắc, chỉ là sát chiêu quá ít. Tiểu Khẩn, em có thể phòng ngự được đòn tấn công của đối phương, vậy em tấn công sẽ như thế nào đây? Đáng tiếc tổ này của em năm nay không có người nào xuất sắc, muốn nhìn thấy em tấn công, phải chờ tới trận chung kết rồi.

Thật sự đã bị Thẩm Mặc Tâm nói trúng, Trần Khẩn là người đạt hạng nhất trong tổ cô, cô đúng là chưa từng tấn công. Tất cả đối thủ đều là tấn công không có hiệu quả, chủ động nhận thua với cô. Học trò mà Thẩm Mặc Tâm dẫn dắt lại không biết cách tấn công sao? Lúc trước Thẩm Mặc Tâm khi dự thi, kết cục của đối thủ nàng không phải trông rất đẹp. Nếu không phải bị nàng một cước đá ra khỏi đài, chính là một chưởng đánh ngất.

Tên gọi Băng Sơn này của Thẩm Mặc Tâm cũng không phải là giả, người khác bị thương thành như vậy, nàng cũng chỉ lạnh lùng nhìn một chút: "Tài nghệ không bằng người, không thể trách người khác ra tay quá nặng."

Đúng vậy, Thẩm Mặc Tâm không có đem ngươi đánh cho tàn phế, ngươi hẳn nên cảm tạ trời đất.

Một người lạnh lùng oai phong như vậy lại dạy dỗ ra một học trò kiêu ngạo như vậy, rõ ràng ngay cả một lần tấn công cũng đều không có, chỉ một mực phòng ngự. Thật sự cô chưa từng tấn công cũng chưa từng phản kích, nhưng mà vào thời điểm cô hóa giải chiếu thức tấn công, hai bên chắc chắn sẽ có va chạm. Người không giao đấu với cô không thể nào biết rõ được, chỉ một chút va chạm như vậy, đối thủ của cô đều trong lòng thầm kêu đau.

Bọn họ cũng không muốn chờ đến lúc Trần Khẩn tấn công, bọn họ không muốn vào bệnh viện. Cho nên bọn họ đều rất thông minh lựa chọn nhận thua, bại bởi học trò Băng Sơn, không mất mặt.

Thẩm Mặc Tâm cho rằng Trần Khẩn sẽ gọi điện thoại cho chính mình, bởi vì cô là người đứng nhất tổ nhỏ, cô hẳn là sẽ rất vui vẻ muốn báo cáo cho chính mình. Kết quả, đợi đến lúc hơn mười một giờ khuya, Trần Khẩn cũng không có gọi điện thoại cho chính mình.

"Đứa nhỏ này còn rất oai phong, rõ ràng để cho tôi chờ tới bây giờ cũng không điện thoại cho tôi. Tiểu Khẩn, lẽ nào em muốn đợi đến lúc trận chung kết vào một tuần lễ sau, giành được giải nhất mới có thể báo cáo cho tôi sao?"

Trần Khẩn là người đứng nhất tổ nhỏ, cô không kiêu ngạo, cũng không vui vẻ hưng phấn, bởi vì đây không phải là mục tiêu của cô.

Cô có thời gian nghỉ ngơi một tuần lễ, hai tổ thi đấu khác còn cỡ sáu ngày mới có khả năng kết thúc, hơn nữa bọn họ sẽ có thời gian một ngày nghỉ ngơi.

Trần Khẩn mỗi ngày chạy đến công viên gần khách sạn rèn luyện thân thể, đi theo ông lão bà lão ở công viên cùng nhau đánh Thái Cực Quyền.

Tuy rằng thành phố này đang tổ chức giải thi đấu tán thủ bộ đội đặc chủng, nhưng mà cũng không phải người bình thường có thể biết được. Đây là một giải thi đấu lớn chỉ có bộ đội đặc chủng trong đơn vị đặc chủng mới biết được, là một giải thi đấu chính thức nhưng rất bí mật. Bộ đội đặc chủng đi thực hiện nhiệm vụ đều sẽ có tính nguy hiểm, để bảo vệ danh tính của mỗi một người lính đặc chủng, giải thi đấu không ghi hình lại, chứ đừng nói chi là công khai.

Cô không mặc quân phục ngụy trang ra ngoài, mà là mặc quần áo thoải mái rất bình thường, đây là quần áo Trần Bá Trung đem tới đây cho cô. Trần Bá Trung dặn dò cô lúc ra ngoài, không được phép mặc quân phục ngụy trang, chỉ có thể mặc những thứ quần áo và trang sức bình thường này.

Cô không giống người khác đến câu lạc bộ luyện tập để rèn luyện theo quy định, cô ở ngay công viên này luyện tập Thái Cực Quyền. Đợi đến lúc những ông lão bà lão kia giải tán về nhà nghỉ ngơi, cô cũng không tiếp tục luyện tập, cô sẽ đi khắp nơi một chút. Ngắm nhìn phong cảnh và những tòa nhà ở thành thị này, cô vào sạp báo mua một tấm bản đồ, cả ngày đi vòng vòng khắp nơi.

Đoán chừng trong tất cả thí sinh dự thi, chỉ có một mình Trần Khẩn dám nhàn nhã như vậy, dám thả lỏng chính mình như vậy. Thẩm Mặc Tâm đã từng nói với cô phải thả lỏng tâm tình, không thể khẩn trương, cho nên cô lựa chọn du ngoạn khắp nơi để thả lỏng chính mình.

Giải thi đấu lần này có hai ứng cử viên sáng giá đoạt giải quán quân, một người không cần phải nói, nhất định là Trần Khẩn. Nếu như cô không phải học trò của Băng Sơn Thẩm Mặc Tâm, cô sẽ là một hắc mã* mạnh mẽ nhất. Còn có một người là Văn Nhân Khắc đến từ đơn vị đặc chủng tổng bộ thủ đô, nếu như không có Trần Khẩn xuất hiện, Văn Nhân Khắc nhất định là quán quân năm nay.

*Hắc mã: chỉ một người hoặc một đội nhóm bất ngờ giành chiến thắng hoặc thể hiện xuất sắc, vượt xa mọi dự đoán ban đầu.

Văn Nhân Khắc biết rõ sự tồn tại của Trần Khẩn, cũng biết cô nhất định là đối thủ cuối cùng của chính mình lần này. Trần Khẩn lại cái gì cũng không biết, ngay cả sự tồn tại của anh ta cũng không biết. Dù sao cô không quan tâm, sắp xếp ai đối đầu cũng đều giống nhau, dù sao tất cả mọi người phải thi đấu một lần.

Ban tổ chức quả nhiên đem trận thi đấu của Văn Nhân Khắc và Trần Khẩn xếp xuống cuối cùng, nhưng lại cố ý trì hoãn nửa giờ tiến hành, vì có thể để cho thêm nhiều thí sinh dự thi có thể xem được.

Trần Khẩn không có phụ lòng kỳ vọng của Thẩm Mặc Tâm, bảy trận thi đấu trước cô toàn thắng, rõ ràng còn ngay cả một lần cũng chưa từng tấn công hay phản kích. Khiến cho Thẩm Mặc Tâm có hơi thất vọng, lẽ nào người trẻ tuổi hiện tại lại kém cỏi như vậy? Nàng chỉ có thể hy vọng trận thi đấu với Văn Nhân Khắc này, có thể đáng xem hơn một chút.

Hai người toàn thắng đứng bên dưới võ đài, Trần Khẩn vẻ mặt lãnh tĩnh, ngay cả nhìn cũng không nhìn Văn Nhân Khắc.

Văn Nhân Khắc lại đang quan sát vị đối thủ cuối cùng của mình hôm nay, cũng là chướng ngại lớn nhất của mình trong việc đoạt giải quán quân.

Tóc ngắn, đứng ở nơi đó không nói lời nào, cũng có thể vì sắp tỷ thí, ánh mắt trông rất lạnh lùng, rất sắc bén. Người này, lớn lên có một khuôn mặt búp bê có chút đáng yêu, phối hợp với màu da mạch nha khỏe mạnh của cô, nếu như không không nhìn ánh mắt, sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác rất rực rỡ.

Nếu như lấy Băng Sơn làm tiêu chuẩn, nếu Băng Sơn là 100 điểm, thì Trần Khẩn chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn 60 điểm. Băng Sơn quanh năm không ở thủ đô, cũng chưa từng có mặt trong những hoạt động xã giao ở thủ đô, nếu không thanh danh đệ nhất mỹ nữ nhất định là của nàng.

Văn Nhân Khắc may mắn ở Thẩm gia đã từng gặp Thẩm Mặc Tâm, anh ta cũng biết mỹ nữ xinh đẹp lạnh lùng như Thẩm Mặc Tâm, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Cũng may anh ta chưa từng si tâm vọng tưởng, bởi vì Thẩm Mặc Tâm cũng không nhìn anh ta lần nào. Đáng tiếc Thẩm Mặc Tâm ánh mắt rất cao, những phàm phu tục tử như bọn họ chỉ có phần đứng ở một bên nhìn.

"Đã đến giờ rồi, mời hai vị lên đài."

Trần Khẩn bước lên bậc thang từ từ đi đến một bên võ đài, đợi đến lúc Văn Nhân Khắc cũng đã đứng vững, cô mới khom người cúi đầu.

Văn Nhân Khắc cũng khom người cúi đầu theo cô, anh ta có chút không hiểu lắm, người khác đều là ôm quyền, vì sao đến chỗ Trần Khẩn lại biến thành cúi đầu. Bởi vì Trần Khẩn lúc trước so chiêu với Thẩm Mặc Tâm đã tạo thành thói quen, đều sẽ dùng cúi đầu để bày tỏ sự tôn kính của chính mình. Thẩm Mặc Tâm đối với mấy thứ này vẫn luôn không phải rất để trong lòng, cho nên Trần Khẩn muốn cúi đầu thì cứ cúi đầu, nàng cũng sẽ không chỉnh cô, nói với cô phải nên ôm quyền mới đúng.

Trong mắt Thẩm Mặc Tâm chỉ có một mình Trần Khẩn, Văn Nhân Khắc gì đó một chút liên quan với nàng đều không có. Nàng chờ mong nhìn thấy Trần Khẩn tấn công, nàng đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Trần Khẩn tấn công.

Văn Nhân Khắc thấy Trần Khẩn không động, biết rõ cô đang chờ mình tấn công. Anh ta cũng có từng nghe vài điều về Trần Khẩn, biết rõ cô một đường vẫn luôn dùng Thái Cực Quyền để phòng ngự, đến bây giờ không nói đến tấn công, ngay cả phản kích đều chưa từng có.

Tốt lắm, để tôi đánh vỡ phòng thủ của cô, xem cô rốt cuộc là không biết tấn công, hay là không nguyện ý tấn công.

Kết quả... đừng nói đến Thẩm Mặc Tâm thất vọng, những bộ đội đặc chủng trên khán đài thất vọng, ngay cả Trần Khẩn cũng đều thất vọng.

Đây là lần đầu tiên Trần Khẩn phản công, cô hóa giải chiêu thức của Văn Nhân Khắc, rất thuận tay đánh ra một chiêu phòng ngự phản công. Một hành động va chạm bờ vai rất bình thường, trực tiếp đem Văn Nhân Khắc hất bay xuống đài.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, quá giả rồi, Văn Nhân Khắc yếu ớt như vậy? Văn Nhân Khắc muốn đứng lên, phát hiện cánh tay không thể cử động, khẽ động một cái đều đau nhức vô cùng.

Võ thuật gia đảm nhận vị trí trọng tài lập tức chạy đến bên cạnh Văn Nhân Khắc, cau mày nắm lấy cánh tay bị đụng vào của Văn Nhân Khắc.

"Là đau hay là tê ?"

Không thể không cử động có nghĩa là gãy xương, cũng có thể là bị đụng đến tê rần, giống như đụng vào gân, toàn bộ tay sẽ tê rần.

"Đau ?"

Võ thuật gia có chút không thể tin được, Trần Khẩn có thể có lực đạo lớn như vậy? Ông ta nắm lấy cánh tay không thể động đậy kia của Văn Nhân Khắc, không có gãy xương. Nhìn thấy Văn Nhân Khắc đang chịu đựng sự đau đớn do võ thuật gia mang đến, xem ra có thể là nứt xương.

"Không có gãy xương, nhưng mà một hồi vẫn nên đưa đến bệnh viện."

Trần Khẩn ở trên đài nhìn xuống Văn Nhân Khắc: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh yếu ớt như vậy. Tôi đã từng dùng lực mạnh hơn thế này rất nhiều để đụng vào giáo quan, nhưng chị ấy không chút sứt mẻ, còn một chưởng đem tôi bổ ngã xuống đất."

Văn Nhân Khắc nhịn không được trợn tròn mắt, cô đem tôi so với Băng Sơn? Cô là đánh giá cao tôi, hay là coi thường bản lĩnh của Băng Sơn.

"Không sao, là do tôi quá yếu ớt. Thì ra không phải cô không biết tấn công, mà là cô ra tay quá nặng."

Trần Khẩn có chút choáng váng, tấn công? Cái này cũng gọi là tấn công sao? Thời điểm cô đụng Thẩm Mặc Tâm, bị Thẩm Mặc Tâm mắng cô chơi xấu. Sau đó Thẩm Mặc Tâm một chưởng bổ cô xuống đất, còn cố ý giẫm lên lưng cô, nói với cô đây mới gọi là tấn công.

Văn Nhân Khắc rốt cuộc được võ thuật gia đỡ đứng dậy, ban tổ chức thấy anh ta thật sự bị thương, Trần Khẩn cũng hoàn toàn xứng đáng giành giải nhất. Ai, không thể nói như vậy, phải gọi một chiêu giành giải nhất.

Trần Khẩn nhận huy chương nhỏ được ban tổ chức trao tại chỗ, đi đến trước đài. Khom người cúi đầu thật sâu không lập tức đứng dậy ngay, sau đó nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.

"Cảm ơn giáo quan đã huấn luyện nhiều năm như vậy, em không có phụ lòng dạy bảo và kỳ vọng của giáo quan, em sẽ không lại khiến cho giáo quan mất mặt."

Tất cả mọi người đứng lên, nhìn về phía Trần Khẩn đang hướng đến, Thẩm Mặc Tâm thật sự đã đến?

Thẩm Mặc Tâm thật sự bất ngờ việc Trần Khẩn biết được nàng đang ở đây, hơn nữa ngay cả vị trí của nàng cũng biết.

"Đứng lên đi. Nói thật, tôi rất thất vọng. Tổng cộng mười bảy trận thi đấu, em thậm chí ngay cả một chiêu tấn công đàng hoàng cũng không có, nhưng mà phòng thủ ngược lại cũng ra hình ra dáng. Bất quá cũng không thể trách em, là do đối thủ của em quá yếu."

Trần Khẩn nghe thấy Thẩm Mặc Tâm nói xong, cô mới đứng thẳng dậy đối mặt với người mà chính mình yêu sâu đậm.

Từ trận đầu tiên Thẩm Mặc Tâm đến quan sát trận thi đấu của cô, cô biết rõ Thẩm Mặc Tâm đã đến. Bởi vì ánh nhìn chăm chú của Thẩm Mặc Tâm, là thứ cô quen thuộc nhất, cô biết rõ Thẩm Mặc Tâm ở đây, cho nên cô vô cùng an tâm.

Lúc đạt hạng nhất tổ nhỏ, cô biết rõ Thẩm Mặc Tâm vẫn luôn ở đây xem cô, cho nên cô không gọi điện thoại để báo cáo thứ hạng của mình. Nghỉ ngơi một tuần lễ, cô biết rõ Thẩm Mặc Tâm đang ở đây, Thẩm Mặc Tâm không tìm cô nhất định là có lý do của mình. Cô cũng sẽ không đến quấy rầy Thẩm Mặc Tâm, cô lựa chọn du ngoạn khắp nơi để phân tán nỗi nhớ nhung của mình.

"Thật xin lỗi, giáo quan."

"Tiểu Khẩn."

"Có."

"Dọn dẹp xong đồ đạc của em, theo tôi rời khỏi."

"Vâng, giáo quan."

Hai người hoàn toàn không đặt tất cả mọi người trong trận quán vào mắt, giống như toàn bộ trận quán đều chỉ có hai người các nàng.

Trần Khẩn vội vàng chạy xuống võ đài mang vào giày ống cao quân đội của cô, Thẩm Mặc Tâm bị Trần Khẩn nhận ra, nàng cũng không cần ngụy trang bản thân nữa. Vốn chỉ là phòng ngừa bị Trần Khẩn nhận ra, hiện tại đã không còn cần thiết.

Nàng cởi áo bông quân đội dày dặn bên ngoài ra, đem tóc quấn trong mũ quân đội xõa ra, hai mắt của tất cả mọi người trên khán đài đều phát sáng. Hai mắt của Trần Khẩn cũng phát sáng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Mặc Tâm không mặc quân phục, cũng không mặc quân phục ngụy trang, mà là mặc một bộ tây trang vừa người.

Bây giờ Thẩm Mặc Tâm đi ra ngoài, tuyệt đối không có người nào sẽ nghĩ tới nàng là một quân nhân, một giáo quan của bộ đội đặc chủng. Sẽ càng không ngờ rằng nàng là một vị cao thủ võ thuật, mà chỉ nghĩ nàng là một người quản lý tinh anh trong một công ty nào đó.

Khí chất của nàng vẫn lạnh băng, cộng thêm sự xuất hiện diễm lệ của nàng, làm cho người ta không thể dời mắt. Nàng có khí chất cao quý của người bề trên, phối hợp với một thân tây trang đen, đi đến nơi nào nơi đó đều là tâm điểm chú ý.

"Em muốn lề mà lề mề tới khi nào ?" Giọng nói thanh thúy lạnh như băng nhắc nhở Trần Khẩn việc Thẩm Mặc Tâm vẫn đang chờ cô.

Trần Khẩn tranh thủ thời gian cúi đầu mang giày quân đội xong, đeo balo của mình lên lưng, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc Tâm.

Nếu như vừa rồi Trần Khẩn là một võ giả lãnh tĩnh, bây giờ Trần Khẩn chính là một cô nhóc vui vẻ. Vẻ mặt tươi cười sáng lạng kia của cô, làm cho người ta hoài nghi người tỉnh táo vừa rồi rốt cuộc có phải Trần Khẩn hay không, sự khác biệt này cũng có chút quá lớn.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ai, giải thi đấu tán thủ, Lưu Đạt thật sự muốn viết được tốt hơn và đặc sắc hơn.

Chỉ là Lưu Đạt đối với những thứ chiêu thức này thật sự hoàn toàn không biết, vì vậy đã lên mạng tra cứu những tư liệu mà chính mình không quen thuộc kia.

Thêu dệt ra những chiêu thức khó hiểu, để cho người ta chế nhạo, còn không bằng trực tiếp lướt qua.

Không hiểu chính là không hiểu, không biết chính là không biết, Lưu Đạt hổ thẹn.

Đối với đòn vai của Trần Khẩn, trong Thái Cực Quyền hẳn gọi là "Kháo", là một trong tám loại lực căn bản của Thái Cực Quyền. 

Nhưng mà... lúc Lưu Đạt căm tức, chữ buột miệng thốt ra chính là "Mẹ kiếp*".

Cho nên... Lưu Đạt thật sự không muốn dùng chữ này, trông có chút thông tục**.

-------------

*Từ "靠" trong võ thuật là một đòn thế trong Thái Cực Quyền, nghĩa là dùng vai – hông – lưng để tấn công hoặc đẩy đối phương ở khoảng cách rất gần, lấy bản thân làm vũ khí. Bên cạnh đó còn có nghĩa khác là một từ chửi tục nhẹ, một tiếng lóng để bày tỏ sự bực bội, tức giận, ngạc nhiên hoặc thất vọng. Nghĩa tương đương với những từ như "chết tiệt", "mẹ kiếp",... trong tiếng Việt.

**Thông tục: lời nói hơi thôi, đời thường, không văn vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store