ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Mat The Co Luyen


Run rẩy vươn tay, sờ sờ hai má, dựa vào nhãn lực lờ mờ, Nghiêm Nhã mới phát hiện trên tay xuất hiện chất lỏng đỏ tươi diễm lệ —— là máu. . . . . .

Trong lúc nhất thời, hình ảnh trong đầu trở nên hỗn loạn mơ hồ, cảnh tượng xung quanh cũng bắt đầu thiên toàn địa chuyển [1], diêu diêu dục trụy [2]. Trí nhớ cùng sự thật lần lượt thay đổi, nàng phân không rõ cái gì là thật, cái gì là giả, nàng thậm chí không biết chính mình đang ở nơi nào!

[1]thiên toàn địa chuyển =trời đất quay cuồng;

[2]diêu diêu dục trụy= lung lay sắp đổ

'. . . Cút! '

' Ngươi không phải người Chu gia ta ! Chỉ là kẻ dư thừa! Cút đi! '

Ở một chỗ thật sâu trong trí nhớ, một khuôn mặt đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt, nàng có thể thấy ai đó đang ôn nhu nhìn nàng, một câu lại một câu an ủi, nói:

' Không có việc gì . . . Không có việc gì . . . '

Trong lòng cũng không có bởi vì được này an ủi mà cảm thấy một tia tâm an, người kia cả thân thể ánh lên một tầng hào quang, nàng muốn thấy rõ kia khuôn mặt, lại cố gắng nhìn thế nào cũng thấy không rõ, dần dần bóng người trước mắt trở nên rõ ràng. . . . . . . . . Là Thẩm Hạo. . . . . .

Vì cái gì chính là Thẩm Hạo?

Nàng nhìn thấy Thẩm Hạo cười đối chính mình nói ' tỉnh là tốt rồi ', một giây sau đó. . . Lại thấy Thẩm Hạo cả người máu tươi, bị dây leo bao bọc như một tấm lưới, cả cơ thể đều bị cuốn đi!

Nguyên bản tầm mắt còn đang mơ hồ, lúc này trong nháy mắt lại khiến nàng rõ ràng thấy mỗi cái ngạnh gai là đang đâm đến chỗ nào trên người Thẩm Hạo. . . . . . ánh mắt Thẩm Hạo dần dần ảm đạm, chìm vào u tối, khiến nàng tròn mắt kinh hãi!

Sao lại thế này?

Nghi hoặc vừa xuất hiện, cả đầu liền giống như bị vô số cây kim thật sâu châm vào. Đau đớn thế nhưng nàng ngay cả tiếng kêu thảm đều phát không ra, cơ bắp ở cổ trở nên cứng ngắc, thật giống như bị người gắt gao kháp ở yết hầu, nàng phát không ra một tia thanh âm, thậm chí không thể hô hấp! Mặc dù nàng đã há miệng hy vọng có thể hít vào được một ít không khí, nhưng trên thực tế nàng lại bị cảm giác hít thở không thông ép tới mức cả ngực đều trướng đau!

Nàng sắp chết?

Cảm giác được độ ấm trên người một chút một chút giảm xuống, nàng liền giống như một khối thi thể mang theo nhiệt độ, bị từ từ đẩy vào tủ lạnh, máu cả người đang từ từ đông đặc. . . . . . Tủ lạnh hẹp dài tối đen khiến nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Ai! Ai tới cứu nàng!

Đúng lúc này bên tai truyền đến thanh âm chợt xa chợt gần . . . . . .

"Thả lỏng! Nhìn ta Nghiêm Nhã! Nhìn ta!"

Hoa Thắng Hàm nóng vội vỗ nhẹ lên mặt Nghiêm Nhã , ý muốn giúp thần kinh buộc chặt của đối phương được thả lỏng, giờ này khắc này, ánh mắt Nghiêm Nhã rã rời, thậm chí không ngừng run rẩy, bởi vì khẩn trương quá độ, cơ thể đều co giật, ngay cả hô hấp đều làm không được! Vừa rồi kia một màn mặc cho ai thấy đều sẽ bị dọa đến, huống chi là khoảng cách lại gần Nghiêm Nhã như vậy !

Phải thừa dịp hiện tại ly khai, bởi vì đám dây đang tiến thực [3], hắn mới có cơ hội tiếp cận Nghiêm Nhã.

[3]tiến thực=ăn con mồi. Nếu "xác sống" và động vật dị biến là "khẳng thực". Đám dây leo này, cùng với thực vật dị biến chính là "tiến thực".

Nghĩ như thế, Hoa Thắng Hàm ổn định tâm thần trợ giúp Nghiêm Nhã thả lỏng, xác định đối phương thanh tỉnh trở lại, có thể tự chủ hô hấp xong, mới tính toán đem tấm thép một lần nữa kéo lại, che lại lỗ hổng.

Ngay lúc Hoa Thắng Hàm đem thép tấm nâng lên đến, một bóng đen nhảy đến bên cạnh, cảnh giác vật khác thường, hắn nhanh chóng ngồi chồm hổm, thuận thế liền phất tay một đao, lại bị đối phương vững vàng tiếp được, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là Tần Nam!

Nhìn thấy Hoa Thắng Hàm ngây người, Tần Nam vội vàng buông tay chỉ chỉ Nghiêm Nhã, một tay lấy thép tấm mở ra, lại chỉ chỉ chiếc xe thiết giáp đang đậu trên boong tàu, sau đó liền xoay người hướng đám dây leo đang tiến thực đi đến.

Hoa Thắng Hàm nghĩ đi nghĩ lại, lúc hiểu ra, vội vàng đem người cõng trên lưng, hướng xe thiết giáp chạy!

Có Tần Nam trì hoãn thời gian, hơn nữa đám dây leo đang tiến thực, Hoa Thắng Hàm rất nhanh liền cõng Nghiêm Nhã chạy tới chỗ xe thiết giáp, mới đưa người vào trong xe, liền thấy đoàn người An Lâm theo trong khoang thuyền phía đuôi tàu vọt ra, xông vào trước nhất mặt chính là Tần Chí Cương, theo sau là Tần Diệp, phía sau đuổi theo chính là một đám dây.

Hoa Thắng Hàm phản ứng cực nhanh, liên tục thay đổi tầm họng súng, chính là một trận bắn phá, dây leo trúng đạn đã có chút giảm tốc độ, cuối cùng nhanh như chớp rụt trở về. Thoáng nhìn dây rụt trở về, tất cả mọi người đều cảnh giác.

"Tỷ, ở nơi nào?"

Tần Diệp ở trong lòng thử cùng Tần Nam liên hệ, trong chốc lát đã được đáp lại, nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ngươi cẩn thận, "thứ đó" đang hướng tới các ngươi !"

Lời của Tần Nam, thanh âm ở trong lòng vừa mới dứt, Tần Diệp liền cảm giác được bên trái đám dây đã đánh tới, trên chân dùng sức, rất nhanh vọt đến bên trái, đúng lúc đỡ được đòn tiến công của đám dây , tuy rằng về mặt tốc độ Tần Diệp rõ ràng giữ lấy ưu thế, nhưng là lực lượng không đủ, không có biện pháp đem chân giẫm lên đám dây để một đao chặt đứt, ứng phó với đám dây này ngược lại có chút cố hết sức.

Đúng lúc này, đội ngũ phía bên phải cũng nhảy ra thêm vài sợi dây, họng súng của Hoa Thắng Hàm lập tức thay đổi góc độ bắn phá, súng đối với dây tuy rằng là cái phiền toái, lại không gây ra được thương tổn thật sự, điểm này Hoa Thắng Hàm rất rõ ràng, cho nên tiếng súng không ngừng, chỉ hy vọng dây có thể như vừa rồi tạm thời lùi về ! Chính là lúc này đây "con mồi" gần trong gang tấc, đám dây như thế nào đã đuổi theo được đến đây lại còn buông tha cho?

Mắt thấy đám dây chuẩn bị tấn công, Tạ Thư rút ra khảm đao liền cũng nghênh đón, hiểm hiểm đỡ được một kích xong, đã bị thật mạnh mà ném sang một bên, nháy mắt đã bị tách khỏi đội ngũ.

Tạ Lôi mắt thấy chính mình ca ca bị ném ra ngoài, trong lòng quýnh lên, xoay người chạy tới, Tần Lệ nghĩ muốn giữ người, lại vẫn là chậm một nhịp!

"Ca!"

Tạ Thư bị ném ra phía sau, đụng thật mạnh vào trên mép thuyền, mới vừa đứng dậy chợt nghe thấy thanh âm của chính mình muội muội , sắc mặt ngẩn ra, vội vàng nói ra ngăn cản

"Trở về!"

Bộ dáng hung ngoan [4] của Tạ Thư khiến Tạ Lôi cả người run lên, dừng cước bộ, cũng chính lúc này, một phần nghìn của giây, đám dây đã thay đổi đầu mâu hướng Tạ Lôi xông tới!

Tạ Thư nhìn thấy cảnh trước mắt, vội vàng nhào về phía Tạ Lôi, thế nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử mười bốn tuổi, vừa rồi bị ném đi một đoạn, té xuống đã không biết bị gẫy mấy cái xương sườn, lúc này căn bản là rướn người cũng không dậy nổi, mắt thấy dây cũng sắp lướt đến gần Tạ Lôi, Tạ Thư nhất thời cảm thấy được cả người đều bị hút hết sinh khí . . . . . .

Vô luận là linh hồn hay là sinh mệnh. . . . . .

[4]hung ngoan=hung ác, tàn nhẫn

Ngay tại một khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tạ Lôi kêu thảm một tiếng, liền lăn qua một bên, mà nguyên bản tại vị trí Tạ Lôi nằm úp sấp lúc nãy, bên cạnh là một đoạn dây đã bị chặt đứt.

Tạ Thư bất chấp là ai cứu chính mình muội muội, lập tức trườn tới bên cạnh Tạ Lôi, cắn răng đứng lên, liền lôi kéo con người hướng xe thiết giáp chạy. Mà sớm đã ở trên xe thiết giáp, Tần Lệ cũng giơ súng cùng Hoa Thắng Hàm bắn yểm trợ, Tần Chí Cương thì phụ trách an toàn cho Hoa Thắng Hàm sau đó là Tần Lệ.

An Lâm tiến vào xe thiết giáp, liền thấy Nghiêm Nhã đang hôn mê, mày nhíu lại, đem Tần Lệ gọi lại.

"Tần Lệ, nhìn xem bờ sông tình huống ra sao!"

Một bên vừa thảo luận, An Lâm một bên vừa ngồi trên phòng điều khiển, dặn tất cả mọi người bám chắc vào, liền khởi động xe.

"Cách bờ sông còn rất xa! Bất quá lập tức sẽ đến một khối cù lao trên sông!"

Tần Lệ trong lời nói âm vừa, bánh lái tàu thủy bắt đầu kịch liệt lay động , sau đó thì hoàn toàn bất động , xem ra là mắc cạn !

Tần Nam cùng Tần Diệp, mỗi người đối phó một bên dây leo, hai người đều ứng đối có chút cố hết sức. Tần Nam lực lượng cũng khá thế nhưng tốc độ rất kém, mà Tần Diệp lại được mất tương phản, tốc độ hoàn thắng [5], lực lượng lại rất bạc nhược. . . . . .

[5]hoàn thắng=hơn người, vượt trội

Đột nhiên, một thanh âm gào thét vang lên, ngay sau đó chính là tiếng khóc thảm của Tạ Thư

"Đừng ~!"

Nguyên văn:nhất thanh thảm khiếu= tiếng kêu gào thê lương

Tất cả mọi người đem lực chú ý phóng tới trên đám dây hai bên con tàu nên đã lơ là chỗ khoang thuyền, vừa rồi bởi vì khoảng cách bị hạn chế cùng với bị súng máy bắn phá, một bộ phận dây trong đó đã lùi vào trong khoang thuyền, mà bây giờ Tạ Thư cùng Tạ Lôi đều đang tiến nhập vào vùng công kích của đám dây. Một phút bất cẩn, dây leo đã quấn lấy hai chân của Tạ Lôi, ngạnh gai bén nhọn thật sâu đâm xuyên qua hai chân nhỏ bé.

"Ô ~~ a ~ ca! Cứu ta ~! Ca! Cứu ta! A ~!"

Tiếng khóc thảm đến tê tâm liệt phế của Tạ Lôi khiến tất cả mọi người lâm vào lo lắng, Tần Lệ hai mắt ươn ướt, giơ súng rất nhanh khấu động cò súng, tuy rằng mỗi một súng đều trúng mục tiêu là đám dây, lại không đổi lấy được một chút lơi lỏng. Mà Tần Nam cùng Tần Diệp tuy rằng nóng vội, lại bị đám dây trước mắt cuốn lấy, không thể phân thân[6]! Trong lúc nhất thời, thế nhưng cảm thấy được này đó dây đều có tư duy!

[6](nguyên văn: phân bất khai thân ) không thể phân thân= ý nói mắt thấy nhưng không thể giúp gì được; không có 3 đầu 6 tay.

Chính là cố ý quấn quít lấy hai người các nàng!

Tạ Thư gắt gao bắt lấy hai tay Tạ Lôi , hai tay đều bởi vì lực lượng quá lớn mà trở nên xanh xám, chính là ai đều không có buông tay. Do phải dùng hết toàn lực đã khiến phần xương sườn bị gãy của Tạ Thư lại lệch vị trí, bởi vì đau đớn mà run rẩy, thậm chí rơi lệ đầy mặt, lại cắn răng một chữ đều không có phun ra, ý đồ dùng hết toàn lực đem chính mình muội muội đoạt lại!

Chính là lực lượng chênh lệch rất lớn, Tạ Thư dù cố hết sức cũng không thể đoạt lại được chính mình muội muội, ngược lại cũng bị kéo theo về phía khoang thuyền.

Bên tai, tiếng khóc dần dần yếu ớt, cho đến khi biến mất, trên tay cũng dần dần không còn cảm giác được lực lượng của Tạ Lôi, mắt thấy chính là kia khuôn mặt mang nhiều đường nét tương tự chính mình, càng lúc xa rời, Tạ Thư cảm giác được trong lòng khó có thể ức chế bi phẫn cùng vô lực! Trong lòng van xin , khóc cầu , cho dù là dùng mạng của hắn đổi hắn cũng không có một câu oán hận!

Chính là, ông trời [7] cũng không chịu mở to mắt ra mà nhìn, ít nhất giờ này khắc này, ông trời[7] lại vừa lúc nhắm mắt quay lưng với bọn họ. . . . . .

[7] ông trời (nguyên văn:lão thiên gia)

Trong lòng không cam lòng cùng thống khổ, cuối cùng đều hối tập [8] thành một tiếng gào khóc. . . . . .

[8]hối tập=tích tụ, ngưng kết, gom góp lại

Cùng lúc Tạ Thư hô lên này một tiếng, cả người Tạ Lôi đều bị cuốn vào khoang thuyền, mà Tạ Thư thì bị Tần Diệp rất nhanh lôi ra khỏi vùng công kích của đám dây, nhảy lên xe thiết giáp, vừa lên đến trên xe thiết giáp, Tạ Thư cả người đều co quắp ngồi ở nóc xe, nhìn xa xa khoang thuyền tối đen một mảnh, ngây người vô thần. . . . . .

Xác định tất cả mọi người đều đã lên xe, An Lâm nhấn ga vọt đi, dựa theo chỉ dẫn của Tần Lệ mà nhằm phía bờ sông chạy tới, từng đợt xóc nảy kịch liệt thiếu chút nữa đã lật xe, cũng may kỹ năng dẫn đường của Tần Lệ rất vững vàng, xe rốt cục cũng tới được bờ sông, mà lúc này sắc trời từ lâu đã hoàn toàn tối sầm một mảnh. . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store