Bhtt Edit Mat Ma Dai Ngu Hai Duong M
* Đại minh tinh cùng cô bạn gái nhỏ của mình. Bộ dáng vui sướng của tiểu miêu là đáng yêu nhất.Kết thúc công việc sau khi đã khá muộn, Triệu Tiểu Đường đi vào cổng cư xá mới tháo kính râm và khẩu trang ra. Đụng phải một người đi tới, khiến cô giật mình hạ thấp vành mũ xuống. Đợi người kia đi tới chỗ rẽ rồi, cô mới lo lắng nhìn lại, thì ra là đi vứt rác.Tối như này rồi còn vứt rác cái gì chứ. Triệu Tiểu Đường tăng cước bộ, nghiêng người quẹo tới hành lang, tiến vào trong thang máy, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.Đến cánh cửa quen thuộc, cô nhìn chằm chằm vào chiếc khóa mã, nghiêng đầu ngẫm nghĩ. "Là gì ấy nhỉ..."Không nghĩ tới một đường làm trộm vượt qua bao khó khăn, cuối cùng bại ở trên tay người. Cô thoáng nhìn cái khóa, đành cam chịu ngồi xổm xuống, bắt đầu bỏ túi ra để tìm chìa khóa.Chỉ tới lúc này, cô mới có ý niệm lần sau phải sắp xếp cẩn thận đồ trong túi. Một đống son môi, mấy hộp phấn trang điểm, rồi còn cả hóa đơn mua đồ tháng trước, tìm loạn một trận, rốt cục từ trong góc túi cũng mò ra được cái chìa khóa.Nương theo ánh sáng mờ từ màn hình điện thoại di động, liền cầm chìa khóa mở cửa. Triệu Tiểu Đường rón rén đi vào, cảm giác mình giống như ngày còn yêu đương vụng trộm, không khỏi có chút buồn cười.Thứ đầu tiên nhìn thấy là đĩa hoa quả đã được cắt gọt sẵn trên bàn ăn. Trong phòng yên tĩnh lại hôn ám, cô thả túi xuống cởi áo khoác, khom lưng đi vào phòng. Ngu Thư Hân tựa hồ đang ngủ say, nửa gương mặt chôn trong chăn. Nghe thấy tiếng động, liền không tình nguyện lầm bầm một tiếng. "Đã trở về rồi?""Ừ". Triệu Tiểu Đường trả lời, đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ vuốt ve gương mặt nàng. "Bị em đánh thức hả?"Ngu Thư Hân thanh âm mềm nhũn, mang theo tia ngái ngủ. "Từ lúc em mở cửa thì tỉnh." Lại oán trách. "Em ấy, lần sau nhớ kỹ mật mã được không, lần nào cũng quên.""Được được được". Triệu Tiểu Đường qua loa đáp ứng, vén chăn lên tiến tới. "Hoa quả trên bàn là cho em sao?""Của chị tất." Ngu Thư Hân hừ hừ hai tiếng, bất đắc dĩ đẩy cô ra. "Đại minh tinh bận rộn như vậy, ngày hôm nay vẫn còn nhớ về a?"Lời này truyền đến trong tai Triệu Tiểu Đường, mười phần đều là đang làm nũng. Cô nở nụ cười, nửa thân thể đều chui vào trong chăn, hàm răng cắn vành tai của nàng, tinh tế cọ xát.Ngu Thư Hân có chút buồn bực, gắt cô. "Em là cún con đấy à?"Triệu Tiểu Đường rất bình tĩnh khẳng định. "Đúng vậy" . Sau đó theo vành tai chậm rãi hôn tới cần cổ, cô biết đây là nơi mẫn cảm nhất của nàng, cố ý dừng lại ở chỗ này, hơi thở ấm áp đã làm trơn ướt một mảng nhỏ da thịt.Ngu Thư Hân rốt cục đã thanh tỉnh một phần, trên cổ giống như có một dòng điện truyền đến đầu ngón tay. Còn chưa kịp thích ứng, cảm giác tê dại đã chuyển qua xương quai xanh. Triệu Tiểu Đường triền miên hôn, răng cạ tới lại dẫn nhiệt tình, rất hưởng thụ.Ngu Thư Hân đành cam chịu số phận đẩy cô ra, đi tới cửa sổ kéo rèm xuống.Triệu Tiểu Đường dừng một chút, lại tiếp tục hôn tới. "Tối quá em nhìn không thấy mặt của chị."Ngu Thư Hân nghĩ cái tên Triệu Tiểu Đường đang hành hạ mình đây trong chuyện này quả thực dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến đây, tay của người kia đã theo vạt váy ngủ mò vào, nhẹ nhàng cạ vào bắp đùi nàng, liền bấu vào trên lưng cô.Ngu Thư Hân không được tự nhiên nhéo hai cái, mắng. "Vô lại."Triệu Tiểu Đường bị mắng lại có chút đắc ý, lòng bàn tay vuốt ve eo của nàng, rốt cục hôn lên chiếm hữu môi nàng. Một nụ hôn mãnh liệt, Ngu Thư Hân có chút chịu không nổi, trong cổ họng phát ra thanh âm hừ hừTriệu Tiểu Đường nhào tới trên người nàng, móng tay như có như không mà gãi gãi eo nàng. "Tối nay lại mặc đồ ngủ mà em thích nhất haizzz" . Váy đen có đai, lớp vải mềm mại, nương theo ánh trăng cũng có thể thấy được da thịt trắng như sữa bò nổi bật hẳn lên.Ngu Thư Hân còn muốn mạnh miệng phản bác hai câu, cái tay trên lưng kia đột ngột thăm dò lên trên, bàn tay ấm áp vừa vặn bao trùm cả ngực. Nàng nuốt nước miếng một cái, nhất thời không tìm được từ nào. Tay trên ngực cứ như vậy mà nhẹ nhàng cọ xát, đầu ngón tay thờ ơ vẽ vòng vòng, hướng về điểm nhỏ trên bầu ngực mà quấy nhiễu. Ngu Thư Hân ngửa cổ, ủy khuất nức nở hai tiếng, kêu tên cô, Triệu Tiểu Đường...Tay Triệu Tiểu Đường dừng lại, vô tội nói. "Gọi em làm gì?"Ngu Thư Hân không nói gì, rướn người tới muốn hôn cô. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu tránh qua, né đi, mấy lần đều không để cho nàng hôn, đầu ngón tay vẫn vòng vo như cũ, lướt qua ngực mềm mại phập phồng, không chiều theo mà hỏi lại. "không phải mới vừa rồi chị nói em vô lại mà, sao giờ không nói tiếp đi?"Ngu Thư Hân tuyệt vọng vặn vẹo hạ thân, ủy khuất ba ba nhìn Triệu Tiểu Đường. "Chính là vô lại.""Có mỗi hai từ nhắc đi nhắc lại, bình thường không phải rất lanh lẹ mồm mép đó sao?"Ngu Thư Hân bị dằn vặt mà mất bình tĩnh, trong mắt dẫn theo một tầng hơi sương, ánh mắt ướt át nhìn cô. Triệu Tiểu Đường thở dốc một hơi, không dám đùa giỡn nữa, chủ động nghiêng tới hôn nàng, đầu lưỡi linh hoạt, tay cũng không nhàn rỗi, lòng bàn tay không nặng không nhẹ vân vê điểm nổi lên kia.Ngu Thư Hân cảm giác mình giống như cá nằm trên thớt, không thể động đậy lại mặc người chém giết. Đợi tới khi bàn tay đang chơi đùa với ngực nàng kia chuyển qua bắp đùi, rốt cục không chịu nổi mà nức nở.Triệu Tiểu Đường chậm rãi hôn nàng, theo ngực, tiến đến thắt lưng nhạy cảm, đã xuống tới đùi trong trơn bóng nhẵn nhụi. Cô cố tình lưu lại vết tích, mỗi một chỗ đều gặm cắn, bên dưới váy ngủ ánh lên vết hồng ngân ẩm ướt.Ngu Thư Hân kìm lòng không đậu vươn cánh tay ôm cổ cô, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm vô lại hai chữ. Triệu Tiểu Đường bỗng ngừng lại, ung dung nhìn nàng. "Thế nào, ra đến bộ dáng này rồi vẫn còn mạnh miệng?"Vui thích khắp thân thể vừa nổi lên đã bị hút đi ra, thoáng cái khiến nàng khó chịu mà không thích ứng kịp.Ngu Thư Hân đem đầu cô vùi vào ngực mình, tựa như mèo nhỏ mà cọ cọ hai cái, một bộ yếu đuối.Triệu Tiểu Đường lúc này mới tiếp tục công việc dang dở, còn thật sự chuyên chú, khiến cho nàng liên tục thở phì phò, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không bao lâu liền tước vũ khí đầu hàng.Lúc này Ngu Thư Hân thật không còn cách nào khác, muốn mắng chửi gì đều không nổi nữa, nhu thuận núp ở trong lồng ngực cô, tóc mướt mồ hôi dán tại bên tai. Triệu Tiểu Đường phủ phục ở trên người nàng, như có như không dịu dàng hôn nàng, nghe tiểu miêu nhẹ giọng nói. "Mật khẩu là sinh nhật của em, lần sau đừng quên."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store