ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 21

AdachiSensei

**Lòng Mềm Yếu**

"Đã bao lâu rồi?"

Hệ thống trả lời: "Kể từ khi cô bắt đầu suy nghĩ lan man đã được hai mươi phút."

Mạnh Lưu Cảnh đứng dậy, xả nước trong bồn tắm, lau khô người và thay áo ngủ, sau đó xỏ dép lê trở về phòng ngủ.

Ngụy Thanh Chu vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, bên trong yên tĩnh, có lẽ nàng vẫn đang ngâm mình trong nước.

Mạnh Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở ra, tìm máy sấy tóc để thổi khô tóc mình.

Không lâu sau, Ngụy Thanh Chu cũng bước ra, quấn khăn trên đầu. Vừa lúc máy sấy tóc ngừng hoạt động, Mạnh Lưu Cảnh nhìn thấy qua gương hình ảnh Ngụy Thanh Chu rạng rỡ hơn hẳn.

Nàng không còn vẻ ngoài nghiêm túc như thường ngày, mà trông mềm mại và thoải mái hơn trong bộ đồ ở nhà.

"Giờ thổi tóc nhé?" Mạnh Lưu Cảnh liếc nhìn phòng tắm hỏi.

Ngụy Thanh Chu lắc đầu: "Phòng tắm của cậu cần được dọn dẹp, tớ không biết làm thế nào, nên muốn hỏi cậu cách dọn."

Mạnh Lưu Cảnh đứng dậy, ra hiệu cho nàng lại gần: "Không cần vội, tớ sẽ dọn sau. Cậu thổi tóc đi rồi gọi điện cho mẹ, báo là cậu sẽ ngủ lại đây một đêm, để dì ấy đỡ lo lắng."

Ngụy Thanh Chu nhớ đến chiếc điện thoại bị hỏng của mình, không biết còn dùng được không.

Thấy nàng có vẻ lúng túng, Mạnh Lưu Cảnh chỉ vào tủ đầu giường: "Nếu không tìm thấy thì dùng điện thoại của tớ, mật khẩu là 0911."

Mạnh Lưu Cảnh luôn đưa ra những lựa chọn hoàn hảo, đúng lúc nàng cần và khiến nàng không thể từ chối.

Ngụy Thanh Chu cảm thấy một luồng cảm động nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng, khiến hơi thở của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Ừ." Ngụy Thanh Chu gật đầu, nhìn Mạnh Lưu Cảnh đi về phía phòng tắm, lòng tràn đầy biết ơn.

"Hôm nay cảm ơn cậu."

Mạnh Lưu Cảnh vốn không thích nhận lời cảm ơn, cô cảm thấy kỳ quặc và ngượng ngùng. Lần này cũng không ngoại lệ, nghe Ngụy Thanh Chu nói lời cảm ơn, cô dừng lại một chút rồi đi nhanh hơn.

"Nói gì mà cảm ơn, kỳ quặc thật."

Ngụy Thanh Chu nhìn cánh cửa đóng lại, hơi ngạc nhiên: Kỳ quặc ư? Theo không khí vừa rồi và những gì đã xảy ra, lời cảm ơn của nàng chẳng phải rất bình thường sao?

Mạnh Lưu Cảnh yên lặng chờ nước trong bồn tắm xả hết, hệ thống thông báo: "Chỉ số của nữ chính đã giảm xuống còn 70, chúc mừng ký chủ đã giải quyết sự kiện lần này."

Mạnh Lưu Cảnh dừng tay một chút, thở dài khẽ.

Đến bao giờ chỉ số này mới giảm xuống 5%? Đến khi nào cô mới có thể giải quyết hết những phiền toái của Ngụy Thanh Chu, biến cô ấy thành một người không còn bị những điều khó chịu quấy rầy?

Hệ thống đo lường ý nghĩ của cô và vui mừng thông báo: "Ký chủ yên tâm, chỉ cần chúng ta tiếp tục can thiệp kịp thời và hợp lý, một ngày nào đó sẽ thành công."

Mạnh Lưu Cảnh tiếp tục động tác trên tay: "Ừ, có lẽ vậy. Không biết lúc đó Ngụy Thanh Chu sẽ như thế nào, liệu cô ấy có còn ít nói như bây giờ không?"

Khi trở lại phòng ngủ, Ngụy Thanh Chu đang ngồi yên lặng trên giường, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khuôn mặt dịu dàng hơn: "Tớ đã gọi điện rồi."

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu, lục tìm một lọ rượu thuốc và mang đến bên giường.

"Bôi cái này đi, nó giúp giảm đau nhanh. Cậu tự bôi đầu gối nhé."

Đó là một lọ nhỏ màu nâu. Ngụy Thanh Chu nhìn chằm chằm vào nó một lúc, không từ chối ý tốt của Mạnh Lưu Cảnh, đưa tay nhận lấy.

Mạnh Lưu Cảnh nhìn nàng xắn ống quần lên, để lộ đôi chân trắng nõn, rồi tiếp tục xắn cao hơn, một vết bầm tím lớn hiện ra, trông dữ dằn so với làn da trắng xung quanh.

Mạnh Lưu Cảnh không nỡ nhìn, âm thầm nghiến răng, nghĩ cách nào đó để trả thù Liễu Tương và lấy lại công bằng!

Ngụy Thanh Chu tránh ánh mắt chăm chú của Mạnh Lưu Cảnh, nàng không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng khi bị nhìn chằm chằm.

Nàng  mở nắp lọ, chấm một ít thuốc lên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng thoa lên vết bầm.

Có chút đau, Ngụy Thanh Chu khẽ nhíu mày.

Mạnh Lưu Cảnh nhìn nàng thoa thuốc vài lần, cuối cùng không nhịn được nói: "Cậu nên thoa nhiều một chút, dùng tay xoa cho nóng lên, rồi thoa lại."

Nghe có vẻ phiền phức, nhưng Ngụy Thanh Chu vẫn ngoan ngoãn làm theo, xoa xoa vết bầm tím trên đầu gối, khiến nó trông càng rõ ràng hơn.

Sau khi thoa xong, Ngụy Thanh Chu đóng nắp lọ và trả lại cho Mạnh Lưu Cảnh: "Cảm ơn... Trả lại cậu."

Mạnh Lưu Cảnh mỉm cười, giả vờ không nghe thấy nàng suýt nói sai, nghĩ thầm rằng cô bé này còn rất nghe lời, biết sai là sửa ngay.

Cô ngồi xuống giường, tùy ý chạm vào màn hình điện thoại, nhìn thời gian mới hơn 8 giờ tối, chợt nhớ ra Ngụy Thanh Chu chưa ăn tối, cảm thấy có lỗi.

"À... Cậu đợi tớ một chút."

Cô vừa ngồi xuống đã đứng dậy, Ngụy Thanh Chu không khỏi nghĩ liệu có phải vì không quen ngủ chung với người khác nên cô muốn tránh đi. Nàng cũng vô thức nắm chặt chăn hỏi:

"Cậu định đi đâu?"

Mạnh Lưu Cảnh hơi ngượng ngùng, gãi gãi mũi: "Tớ... Tớ quên mất cậu chưa ăn gì. Chắc là còn đồ ăn, tớ đi lấy cho cậu."

Ngụy Thanh Chu sửng sốt, vừa nãy bụng đúng là kêu lên vài tiếng – trước khi Mạnh Lưu Cảnh ra khỏi phòng. Nhưng nàng đã làm phiền Mạnh Lưu Cảnh quá nhiều, nên ngại ngùng không dám nhắc đến chuyện đó.

Ai ngờ, Mạnh Lưu Cảnh lại tinh ý nhận ra, và ngay lập tức chủ động đi lấy đồ ăn, thậm chí còn tỏ ra áy náy.

Vậy thì nàng có gì phải ngại ngùng chứ?

Ngụy Thanh Chu cũng xỏ dép, đi theo Mạnh Lưu Cảnh xuống lầu: "Tớ đi với cậu."

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu, cô không có thói quen ăn uống trong phòng ngủ, nên đỡ Ngụy Thanh Chu từ từ xuống bếp tìm đồ ăn.

Mạnh Lưu Cảnh mở tủ lạnh, nhìn kỹ một lượt, dường như không có gì có thể ăn ngay, chỉ toàn đồ thừa, có lẽ là chú Trương tiếc của nên không vứt đi.

"Ăn gì cũng được, tớ không kiêng khem gì đâu." Ngụy Thanh Chu thấy cô đứng trước tủ lạnh suy nghĩ mãi, chủ động nói.

Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy đóng tủ lạnh, quay lại: "Bên trong chẳng có gì ngon cả. Hay tớ nấu mì cho cậu nhé?"

Không đợi Ngụy Thanh Chu trả lời, chú Trương nghe thấy tiếng động liền mở cửa ra xem, thấy Mạnh Lưu Cảnh đang cầm nồi, vội vàng nói: "Tiểu thư! Sao cô lại xuống đây? Bếp khói dầu lắm!"

Thấy vậy, Mạnh Lưu Cảnh biết mình không thể tự nấu được, cười khẽ: "Cháu đói bụng, vừa chạy ra ngoài một vòng nên tiêu hóa hết rồi."

Chú Trương cười hiền từ: "Cháu cứ gọi chú là được, bếp khói dầu nhiều lắm." Rồi chú chú ý đến Ngụy Thanh Chu đang ngồi ngay ngắn: "Cô là bạn của tiểu thư à? Lớn lên xinh đẹp quá! Ăn tối không?"

Mạnh Lưu Cảnh nhanh miệng trả lời thay: "Ăn."

Ngụy Thanh Chu hiểu ý, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn chú."

Chú Trương cười đến nếp nhăn trên mặt hằn rõ: "Có gì đâu mà cảm ơn, chú làm mì cho hai đứa nhé, muốn ăn gì? Nhà mình cái gì cũng có."

"Mì thôi là được, không cần cầu kỳ đâu ạ." Mạnh Lưu Cảnh nhận được tín hiệu từ Ngụy Thanh Chu, vội nói.

Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng thở ra, chú Trương đã đi lấy trứng và rau xanh, không quên bình luận:

"Con gầy quá, phải ăn nhiều vào, chú cho con thêm hai quả trứng, ăn no nhé!"

Ngụy Thanh Chu nhận ra rằng người nhà Mạnh đều rất chu đáo, ngay cả chú Trương cũng biết không hỏi quá nhiều về những phiền toái của nàng, cùng Mạnh Lưu Cảnh hòa hợp tạo không khí thoải mái.

 Nàng cảm thấy mắt mình hơi cay, vội cúi đầu xuống.

Mạnh Lưu Cảnh hiếm khi thấy Ngụy Thanh Chu mềm mỏng như vậy, nên để nàng tự điều chỉnh cảm xúc, còn mình thì chạy ra chạy vào giúp đỡ. Cô rửa vài lá rau, nhưng chú Trương đã cán xong mì, lại đuổi cô ra ngồi đợi cùng Ngụy Thanh Chu.

Ngụy Thanh Chu điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn người kia bận rộn trong bếp, tâm trạng cũng dần nhẹ nhõm hơn. Thấy không có gì để làm, nàng chỉ có thể lẩm nhẩm công thức nấu ăn trong đầu.

Mạnh Lưu Cảnh ngồi một lúc, liếc nhìn nàng, chủ động phá vỡ không khí im lặng: "Hôm nay cậu trông khác lạ quá."

Ngụy Thanh Chu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Mạnh Lưu Cảnh: "Khác ở chỗ nào?"

Mạnh Lưu Cảnh nhìn nàng: Tóc đen mượt, trán cao với vài nốt mụn nhỏ, có lẽ do áp lực thi cử gần đây.

Dù ngoại hình xinh đẹp, xương cốt cân đối, nhưng cơ thể quá gầy, dù cao khoảng 1m7 nhưng gần như không có chút thịt nào.

"Ừm..." Mạnh Lưu Cảnh tìm từ ngữ, "Cảm giác hôm nay cậu không quá mạnh mẽ như thường ngày."

"À?" Ngụy Thanh Chu hơi bối rối, nhưng ngay lập tức hiểu ra – có lẽ vì nàng quá mạnh mẽ nên tạo khoảng cách với người khác. Chẳng lẽ... lý do hai người ít giao tiếp là vì nàng trông quá lạnh lùng?

Mạnh Lưu Cảnh không biết nàng đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Nhưng cậu quá gầy, nên ăn nhiều vào. Phải chăm sóc bản thân tốt hơn."

Ngụy Thanh Chu nghẹn lời, nàng mỉm cười nhẹ nhàng: "Ừ, tớ sẽ ăn nhiều hơn."

Chú Trương nhanh chóng mang mì ra, đặt trước mặt Ngụy Thanh Chu: "Con ăn thử đi."

Ngụy Thanh Chu đứng dậy, hai tay đón lấy bát mì, đặt lên bàn. Nước dùng trong vắt, sợi mì dai ngon, hai quả trứng vàng ươm cùng vài cọng rau xanh, trông rất hấp dẫn.

"Con sẽ ăn hết, cảm ơn chú." Ngụy Thanh Chu chân thành nói, rồi cầm đũa nếm thử. Hơi nóng bốc lên, che đi ánh mắt mờ ảo của nàng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã quá quen với những ác ý từ mọi phía. Nhưng hôm nay, được bạn bè giúp đỡ, được ở lại nhà bạn, tránh được những câu hỏi không muốn nhớ lại, và có một bát mì ấm áp như thế này... Tất cả khiến nàng không khỏi cảm động.

Chú Trương không ở lại lâu, Mạnh Lưu Cảnh lấy thêm đồ ăn từ tủ lạnh ra.

"Ăn mì không có gì thêm thì nhạt lắm, cậu thử món này xem, dưa chuột muối của chú Trương, hơi chua, rất ngon đấy!"

Ngụy Thanh Chu nhìn đĩa dưa chuột muối được cắt tỉa cẩn thận, thử gắp một miếng, quả nhiên rất ngon.

"Ngon lắm." nàng mỉm cười phản hồi.

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu: "Đúng không? Cậu ăn từ từ, nếu thích ngày mai tớ lấy thêm cho cậu."

Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng gật đầu, từ tốn ăn hết bát mì.

Mạnh Lưu Cảnh ngồi bên cạnh chờ, vì không mang điện thoại xuống nên hơi buồn chán, nhưng cô biết nếu mình tỏ ra bồn chồn, Ngụy Thanh Chu sẽ ăn vội vàng. Nghĩ đến cảnh đó, cô không nỡ làm phiền nàng.

Ngụy Thanh Chu ăn rất chậm rãi và cẩn thận, cuối cùng cũng ăn hết sạch bát mì, chỉ chừa lại một ít nước dùng.

Nàng  đứng dậy, mang bát vào rửa sạch, rồi hai người cùng trở lên lầu.

Mạnh Lưu Cảnh lấy điện thoại ra chơi, phát hiện Ngụy Thanh Chu đang nhắm mắt suy nghĩ gì đó, liền nói:

"Tớ giúp cậu kết nối Wi-Fi nhé, đưa điện thoại đây."

Ngụy Thanh Chu mở mắt, trong ánh mắt nghi ngờ của Mạnh Lưu Cảnh, xuống giường lấy điện thoại từ túi đồng phục: "Nó bị hỏng rồi, không biết còn dùng được không."

Mạnh Lưu Cảnh nhận lấy, ấn nút nhưng không có phản ứng, thử gọi điện cũng không được, có lẽ đã hỏng nặng.

"Ừm... Không có dụng cụ, tớ cũng không sửa được. Cậu dùng tạm điện thoại của tớ đi."

Ngụy Thanh Chu lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, ngày mai tớ đi sửa là được."

Mạnh Lưu Cảnh biết nàng không muốn làm phiền mình, nhưng không có điện thoại thật sự bất tiện, nên cô khuyên:

"Không có điện thoại thì bất tiện lắm, cậu cũng không mang tiền theo. Cứ dùng tạm của tớ đi, sau này cậu sửa xong rồi trả lại tớ cũng được."

Ngụy Thanh Chu còn đang do dự, Mạnh Lưu Cảnh đã xuống giường lấy chiếc điện thoại cũ mà Mạnh Tuần Triệt tặng cô.

Vì thói quen, cô chưa bao giờ đổi điện thoại mới, chiếc này vẫn còn chút pin.

Đưa điện thoại cho Ngụy Thanh Chu, Mạnh Lưu Cảnh nói: "Cậu sửa xong rồi trả lại tớ nhé."

Ngụy Thanh Chu nhận lấy, trong lòng ghi nhớ từng chút một sự tốt bụng của Mạnh Lưu Cảnh.

"Tớ sẽ trả lại cậu sau khi sửa xong."

Mạnh Lưu Cảnh mỉm cười: "Ừ, cậu tải ứng dụng cần thiết đi, mật khẩu Wi-Fi tớ nói cho cậu. Pin còn một nửa, cậu dùng tạm nhé."

Ngụy Thanh Chu khẽ cười: "Ừ."

Thấy nàng chấp nhận, Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô yên tâm dùng điện thoại của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngụy Thanh Chu, thấy nàng chỉ tải WeChat và vài trò chơi, đoán nàng vẫn đang suy nghĩ về chuyện trả lại.

Chiếc điện thoại này với Mạnh Lưu Cảnh chỉ là món quà nhỏ, nhưng với Ngụy Thanh Chu, nó tương đương với thu nhập một tháng của gia đình mình. Chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng nhận lấy.

Mạnh Lưu Cảnh vừa tính toán cách nào để Ngụy Thanh Chu không còn nghĩ đến chuyện trả lại, vừa dần chìm vào giấc ngủ.

Ngụy Thanh Chu vừa đăng nhập WeChat xong, quay đầu lại đã thấy Mạnh Lưu Cảnh ngủ say.

Hàng mi dài khẽ đung đưa, ngoan ngoãn nằm trên mí mắt, như thể chủ nhân của nó đang chìm vào giấc mơ đẹp.

Lúc này, Mạnh Lưu Cảnh trông dịu dàng hơn hẳn so với thường ngày.

Dáng vẻ mệt mỏi thường ngày của Mạnh Lưu Cảnh, cùng với sự cứng rắn toát ra từ những lúc cô ấy lơ đãng, giờ đây đã trở nên ngoan ngoãn và bình thản. Chỉ cần nhìn thôi, người ta cũng có thể tưởng tượng ra cô ấy đang chìm vào một giấc mơ đẹp.

Thật kỳ lạ, một người vốn không kiên nhẫn với bất cứ điều gì, lại cố ý kiên nhẫn với nàng, dịu dàng khuyên bảo và quan tâm. Ngụy Thanh Chu nhớ lại lời Lý Oanh Nhiễm từng nói: "Cậu rốt cuộc đã làm gì mà khiến Mạnh Lưu Cảnh luôn giúp đỡ cậu như vậy?"

Từ lần đầu gặp mặt, Mạnh Lưu Cảnh đã đối xử đặc biệt với mình. Cô ấy rõ ràng hiểu rõ hơn ai hết những gì Ngụy Thanh Chu muốn biểu đạt, dù cô ấy có cố tình khuyên nàng nên giữ khoảng cách. Có lẽ từ đầu, Mạnh Lưu Cảnh đã không lo lắng về việc sẽ gặp phiền toái vì Ngụy Thanh Chu.

Nghĩ như vậy, lần trước khi xe đạp gặp vấn đề, Mạnh Lưu Cảnh đi theo mình một đoạn đường dài, chẳng lẽ cũng là cố ý?

Ngụy Thanh Chu nhìn chằm chằm Mạnh Lưu Cảnh, đến khi đôi mắt dần chìm vào bóng tối, nàng mới giật mình nhận ra mình đã nhìn cô ấy quá lâu. Cảm giác kỳ lạ này chưa từng xuất hiện trước đây, nồng nhiệt nhưng lại khiến nàng cảm thấy an tâm, bởi vì nguồn gốc của nó đang nằm ngay trước mặt, trong tầm với.

Biểu cảm của nàng dần thay đổi, trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, một sự dịu dàng mà chính nàng cũng chưa từng nhận ra.

Không khí yên tĩnh, Ngụy Thanh Chu cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Mạnh Lưu Cảnh.

"Mạnh Lưu Cảnh, ngủ ngon nhé."

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store