ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 30

tinhnhienca

Nàng cười, những đồng học vây quanh nàng cũng đều cười ha ha.

Dưới sự thao tác của Tần Khi, nàng hiện tại đã chuyển tới lớp Nhất Ban, chỉ ngắn ngủi hai tuần, đã hoà ra nhân duyên không tệ, bên người thường xuyên vây quanh một đám nam sinh nữ sinh.

Tiền Hảo bị cười nhạo, càng thêm ủy khuất, tức giận nhìn Sở Nhiên.

"Ngươi xem đi, đều là do ngươi hại!"

Sở Nhiên căn bản không ăn bộ này, chỉ nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ta muốn ra ngoài ăn cơm trưa."

Nàng đứng dậy, dáng vẻ như tiễn khách.

Tiền Hảo kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu sao lại có người cứng ngắc như vậy. Rõ ràng trông ôn nhuận như ngọc, với ai cũng có thể nói chuyện vui vẻ, vậy mà lại cố tình khó thân cận.

Nàng trừng Sở Nhiên thật lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "May mà ngươi là nữ sinh."

Sở Nhiên kinh ngạc liếc nàng một cái, không hiểu nàng có ý gì.

Tiền Hảo thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, lập tức cảm thấy mình gỡ lại một ván.

Nàng cố ý liếc nàng: "Ngươi có phải muốn biết ta có ý gì không?"

Sở Nhiên: "Không nghĩ."

Tiền Hảo: "......"

Nàng bị chọc tức bỏ đi.

Nàng sống đến mười bảy tuổi, còn chưa từng gặp người khó thu phục như Sở Nhiên!

Nàng nói đúng, may mà Sở Nhiên là nữ sinh, nếu nàng là nam sinh, với cái bộ dạng không hiểu phong tình ấy, tìm được bạn gái mới là lạ!

Hừ!

Tiền Phong theo sát bên nàng: "Muốn hay không ta thu thập nàng một trận?"

Tiền Hảo lập tức dừng bước: "Ngươi muốn thu thập ai?"

Tiền Phong bản năng cảm thấy ánh mắt nàng không ổn, vội vàng sửa miệng: "...... Tần Phỉ Phỉ."

Tiền Hảo trừng hắn một cái.

"Ngươi là người trưởng thành, đi bắt nạt vị thành niên, ngươi thấy tự hào lắm sao?"

Nàng tuy quý là hào môn đại tiểu thư, nhưng cũng khinh thường bắt nạt một tiểu phá hài.

Tiền Phong nghẹn tại chỗ.

Kỳ thực hắn cũng chỉ lớn hơn Tiền Hảo một tuổi thôi.

Tiền Ở An vì suy nghĩ cho nữ nhi, cố ý sắp xếp hắn cùng Tiền Hảo đồng cấp, cho nên hắn cũng học ở Hoằng Tế, chỉ là vì thành tích thật sự quá kém, chỉ có thể học lớp bình thường.

Trước kia hắn còn cảm thấy hơn Tiền Hảo một tuổi rất tự hào, lúc này nghe sao lại khó chịu vậy?

Tiền Phong có chút buồn bực.

Tiền Hảo trở về nhà mình.

Vừa khéo luật sư tới đưa Tiền Ở An hội báo công tác, Tiền Hảo liền tóm lấy luật sư hỏi chuyện Sở Nhiên.

Nàng chỉ là thuận miệng hỏi.

Cũng không hề nghĩ Sở Nhiên thật sự phải dùng đến luật sư.

Ai ngờ luật sư thấy đại tiểu thư hỏi, lập tức từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, kể hết những việc gần đây Sở Nhiên dặn hắn làm.

Tiền Hảo vô cùng kh·iếp sợ.

"Nàng nàng nàng... nàng vậy mà một mình làm nhiều đại sự như vậy?"

Tiền Ở An cười nhìn nàng: "Không sai."

"Nếu không phải Tiền luật sư nói cho ta, ta cũng không biết nàng vô thanh vô tức mà làm xong từng ấy việc."

"Nàng còn cùng tuổi với ngươi phải không?"

"Xem ra khi ngươi giới thiệu với ba ba, nói nàng khiến người lau mắt mà nhìn, không hề nói sai."

Tiền Hảo nghe ba ba nói vậy, cũng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút vinh dự cùng hưởng.

"Ba ba, ta đã nói rồi, nàng không giống người khác!"


Đôi mắt đẹp của nàng ánh lên, nàng kéo tay luật sư lại truy vấn không ngừng.

Tiền Ở An lắc đầu, cũng lười hỏi sâu, chỉ dặn luật sư: "Tận lực hiệp trợ nàng."

Với thân phận của hắn, tự nhiên không để bụng Sở Nhiên cảm kích, nhưng đưa than lúc tuyết rơi, tiện tay làm một lần cũng không tệ.

Xem như tích chút công đức.

Thương gia giàu có mà,多少 cũng tin Phật.

Thân thế Sở Nhiên hắn đã điều tra rõ ràng, là một người trẻ tuổi rất tiến tới, hơn nữa đã sớm được Thanh Hoa và Bắc Đại đồng thời trúng tuyển.

Hắn rất vui lòng để nữ nhi mình tiếp cận người ưu tú như vậy.

Tiền Phong thấy Tiền Hảo cứ quấn lấy luật sư hỏi chuyện Sở Nhiên, trong lòng buồn bực đến cực điểm. Chờ luật sư đi rồi, hắn liền hỏi Tiền Hảo: "Sở Nhiên vừa rồi chọc ngươi tức đến thế, sao ngươi lại quan tâm nàng?"

Tiền Hảo: "Là Tần Phỉ Phỉ chọc ta tức, liên quan gì đến nàng?"

Tiền Phong mặt vô b·iểu t·ình: "Hôm nay nàng cự tuyệt ngươi rất nhiều lần."

Hắn nhắc tới, Tiền Hảo lại có chút tức, nhưng vẫn nói: "Thôi, nàng người này tương đối có cá tính, ta cũng lười so đo."

Nàng giờ đã biết Sở Nhiên âm thầm đang làm chuyện lớn, lập tức cảm thấy cuộc sống hằng ngày của mình giống như chơi đồ hàng, đặc biệt không có劲儿.

Lúc này trong đầu toàn là miên man suy nghĩ.

"Ngươi nói nếu ta âm thầm giúp nàng một tay, nàng biết rồi có phải sẽ không vui không?"

"Cha mẹ nàng bị người hại ch·ết, kẻ thù không chỉ ung dung ngoài vòng pháp luật, còn thành người giám hộ của nàng, nơi chốn hạn chế nàng, uy h·iếp nàng......"

"Úi! Ngươi nói kẻ thù của nàng có thể muốn hại ch·ết nàng không? Nhổ cỏ tận gốc, ngươi hay nói đó, đúng không? Nàng có phải đang gặp nguy hiểm không?"

Tiền Phong vẻ mặt vô ngữ: "Đại tiểu thư, giờ ngươi mới nghĩ tới sao?"

"Đúng rồi, thì sao?" Trong mắt Tiền Hảo đầy vẻ thanh triệt ngu xuẩn của một nữ sinh cấp ba.

"Nhìn việc nàng làm cũng biết nàng rất có tâm cơ, lòng dạ sâu, căn bản không cần ngươi nhọc lòng."

"Cái gì tâm cơ, nàng đó gọi là thông minh, hiểu không?"

Tiền Hảo ngửi ra mùi vị, liếc Tiền Phong: "Sao ta cảm thấy ngươi có ý kiến với nàng?"

Tiền Phong nghiêm giọng: "Ta cảm thấy đêm đó nàng cứu ngươi hoàn toàn là có dự mưu, thậm chí kẻ đào tẩu kia chính là nàng giả trang!"

"Ngươi nói thật?"

"Chuyện liên quan tới ngươi, ta khi nào không nghiêm túc?"

Tiền Hảo nhớ lại cảnh đêm đó Sở Nhiên đưa tay về phía nàng, không tự giác khóe miệng nhếch lên, nàng trịnh trọng nói với Tiền Phong: "Ta thấy nàng không phải loại người như vậy."

Tiền Phong lặng lẽ ngậm miệng.

Tiền Hảo lại vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi có phải gần đây học hành vất vả quá không? Đầu óc không đủ dùng, có cần ta cho ngươi nghỉ vài ngày không?"

Khóe miệng Tiền Phong giật giật.

Hắn nói với nàng mấy cái này làm gì?

Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư, có chuyện gì bên cạnh tự có người giải quyết, căn bản không cần nàng nhọc lòng.

Thôi, vẫn là hắn tự âm thầm điều tra.

Sở Nhiên này không đơn giản, tâm cơ thâm trầm, chuyện đêm đó nhất định là bút tích của nàng.

Đến lúc có chứng cứ bày trước mặt Tiền Hảo, không sợ nàng không tin.

A, tiện nghi Tiền gia đâu phải dễ chiếm.

Nuốt vào rồi cũng phải nhổ ra!

Lưu Tuấn Kiệt rất nhanh đã phát hiện mình sai rồi.

Sở Nhiên vậy mà không rên một tiếng, đi toà án cáo chính mình!!

Quá lợi hại!

Nếu đã lập án, đó chính là án kiện ván đã đóng thuyền.

Còn phải công khai thẩm tra xử lí!

Dù hắn không có nhược điểm cũng phải chịu thẩm, huống chi hiện tại hắn như cái rổ sàng, khắp người đều là nhược điểm?

Lưu Tuấn Kiệt như lửa đốt mông, vội vàng liên hệ Sở Nhiên, nhưng Sở Nhiên ng·ay cả số di động cũng không cho hắn.

Hắn linh cơ vừa động, tìm Lưu Lệ xin số di động của Cố An An.

Kết quả hoàn toàn không gọi thông.

Lưu Lệ cùng Hoàng Thế Tài gọi qua cũng không thông.

"Sao lại thế, không số à?"

Hắn đâu biết, Sở Nhiên sớm đoán được sẽ có một chuyến này, đã phòng bị trước trên di động Cố An An.

Nàng đưa toàn bộ số của người Lưu gia vào sổ đen, còn mở chế độ chặn quấy rầy cao nhất, mọi cuộc gọi lạ, gọi từ máy bàn, Cố An An đều không nhận được!

Trừ phi nàng chủ động gọi ra.

Mà Cố An An sao có thể chủ động gọi cho đám cặn bã kia?

Không còn cách, Lưu Tuấn Kiệt đành lục danh th·iếp Tiền luật sư để lại, gọi qua.

Luật sư nói với Sở Nhiên xong, trong lòng Sở Nhiên khẽ động, hẹn gặp lúc buổi chiều năm giờ.

Buổi chiều là thi toán, nàng có thể nộp bài sớm.

Năm giờ gặp, năm rưỡi kết thúc, vậy nàng có thể đi tìm Cố An An, còn kịp cùng nàng ăn cơm chiều.

Vốn dĩ nàng có thể không đi, mọi chuyện giao cho luật sư xử lý là đủ.

Nhưng giờ đang thả dây dài câu cá lớn, nàng cần sắm vai thân phận người bị hại.

Bốn giờ bắt đầu thi, bốn giờ năm mươi nàng đã nộp bài.

Tiền Hảo cùng Tần Phỉ Phỉ hâm mộ không thôi, mắt trông mong nhìn nàng rời khỏi lớp, cũng chẳng biết nàng đi đâu.

Lần gặp này, Lưu Tuấn Kiệt rốt cuộc không bày cái vẻ cao cao tại thượng vênh váo tự đắc nữa.

Trông cực kỳ hoà khí.

Đầu tiên hắn đánh bài tình cảm, Sở Nhiên thờ ơ, tất cả để luật sư khống tràng.

Tiếp theo Lưu Tuấn Kiệt bắt đầu chịu thua.

Sở Nhiên vẫn thờ ơ, tiếp tục để luật sư ứng đối.

Còn nàng thì thành thành thật thật ngồi một bên, Lưu Tuấn Kiệt nói gì nàng cũng vô tội nhìn hắn: "Lưu đại thúc, những cái này ta đều không hiểu, ngươi nói với luật sư đi."

Lưu Tuấn Kiệt âm thầm tức đến nghiến răng, nhưng cũng không làm gì được, chỉ đành nói với luật sư.

Luật sư đã sớm nhận ý của Sở Nhiên, lại lần nữa cùng Lưu Tuấn Kiệt phúc thẩm tố cầu của Sở Nhiên.

Đệ nhất: Toà án lập tức huỷ bỏ thân phận người giám hộ pháp định của Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài, đồng thời vĩnh cửu c·ướp đoạt tư cách giám hộ của bọn họ đối với Sở Nhiên; đồng thời truy cứu trách nhiệm pháp luật của Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài vì bảy năm qua lợi dụng thân phận người giám hộ mà đe doạ, nhục mạ, xâm chiếm gia sản cùng phòng ốc của người bị giám hộ, dẫn đến người bị giám hộ lưu lạc khắp nơi cùng đủ loại hành vi phạm tội khác!

Đệ nhị: Hàng xóm Cố An An — người vẫn luôn chiếu cố Sở Nhiên — đồng bộ trở thành tân người giám hộ pháp định của Sở Nhiên!

Đệ tam: Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài lập tức trả lại toàn bộ động sản cùng bất động sản do cha mẹ Sở Nhiên để lại, một phân cũng không được khất nợ; đồng thời phải dựa theo giá thị trường bồi phó tổn thất tài sản do việc xâm chiếm gia sản và phòng ốc của Sở Nhiên từ trước tới nay gây ra; số tiền tổn thất cụ thể do luật sư chuyên nghiệp lập danh sách kỹ càng tỉ mỉ.

Thứ 4: Phê chuẩn lệnh bảo hộ thân trẻ vị thành niên của Sở Nhiên, phán quyết ngày khởi tức thời có hiệu lực. Trong thời hạn lệnh bảo hộ có hiệu lực, nếu Sở Nhiên và tân người giám hộ pháp định Cố An An chịu bất cứ uy h·iếp nào về an toàn thân thể, Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài sẽ trở thành đối tượng tình nghi đầu tiên.

Lưu Tuấn Kiệt nghe rất nghiêm túc, lần này tố cầu không khác lần trước quá nhiều, khác biệt duy nhất là phải truy cứu trách nhiệm pháp luật của Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài.

Trước khi tới hắn đã thông khí với cha vợ, biết chuyện này không thể kéo nữa, lúc này liền bắt đầu nói điều kiện với luật sư.

Luật sư đã sớm được Sở Nhiên đề điểm, cắn ch·ết không buông.

Lưu Tuấn Kiệt còn muốn tiếp tục đánh bài tình cảm, ai ngờ vừa đến năm rưỡi, Sở Nhiên liền đứng dậy.

"Lưu đại thúc, ta phải đi học."

Sở Nhiên vừa đi, luật sư cũng theo sau muốn đi. Lưu Tuấn Kiệt sốt ruột chặn Sở Nhiên lại: "Sở Nhiên, đều là người một nhà, ngươi hà tất tìm người ngoài tới đối phó chúng ta?"

Sở Nhiên âm thầm cười lạnh, trên mặt lại lộ vẻ vô tội b·iểu t·ình: "Lưu đại thúc, nhà cửa với gia sản vốn dĩ là của ta mà, ta chỉ lấy lại đồ thuộc về ta thôi, khi nào gọi là đối phó các ngươi?"

Dù Lưu Tuấn Kiệt vô sỉ đến cực điểm, cũng không nhịn được mặt già đỏ lên, bèn đổi lời: "Ngươi nói thật với thúc thúc, luật sư này là sao?"

Sở Nhiên vẫn là b·iểu t·ình ngây thơ vô tội: "Ta cứu một vị đại tiểu thư, ba nàng ấy muốn cảm kích ta, biết ta không có chỗ ở cũng không có tiền, nên nói sẽ giúp ta lấy lại gia sản với nhà cửa."

"Chỉ vậy thôi?" Lưu Tuấn Kiệt không dám tin, lại hỏi: "Là ai?"

Sở Nhiên thành thành thật thật: "Tiền Ở An."

Lưu Tuấn Kiệt hít một hơi: "Tiền Ở An?! Vân Thành nhà giàu số một? Ngươi cứu nữ nhi hắn???"

Sở Nhiên thản nhiên: "Đúng vậy."

Tiền luật sư vội vàng phụ họa: "Không sai, Sở Nhiên đã cứu nữ nhi lão bản chúng ta. Ân cứu mạng không có gì báo đáp, nhưng lại không thể không báo, lão bản ta cũng chỉ muốn góp chút sức mọn."

Lưu Tuấn Kiệt lúc này mới tin, chợt nhận ra, ngay cả luật sư cũng họ Tiền.

Hắn âm thầm chửi: "Sở Nhiên rốt cuộc gặp vận cứt chó gì? Lại cứu được bảo bối nữ nhi Tiền Ở An?"

Biết chân tướng rồi, thái độ hắn lại đổi, càng thêm thành khẩn, kéo luật sư nói muốn mời ăn cơm, bàn chuyện.

Tiền luật sư chung sống với Sở Nhiên bấy lâu, rất thưởng thức nàng, lén chớp chớp mắt với nàng.

Hai người trong lòng hiểu rõ, không cần nói ra.

Sở Nhiên đi trước.

Tiền luật sư thì ở lại, đối phó Lưu Tuấn Kiệt lão hồ ly này.

Sở Nhiên hưng phấn gửi tin nhắn cho Cố An An.

Cố An An nói với nàng, không cần qua đón, nàng tự về.

Nàng liền đi về nhà, vừa tới cửa tiểu khu, đã thấy một chiếc Cayenne lao tới, một cú trôi xe đẹp mắt, dừng ngay cổng lớn tiểu khu.

Trần Hi Dục bước xuống xe, vô cùng thân sĩ kéo cửa xe ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store