ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 15

tinhnhienca

Nàng trong lòng ba chi không được chậm trễ Sở Nhiên học tập thời gian, tốt nhất danh lạc tôn sơn, ha hả.

Tần Phỉ Phỉ sốt ruột nhìn Sở Nhiên: "Sở Nhiên, ngươi mau cự tuyệt đi, ngươi hiện tại là cao tam, sao có thể đi học bù cho một cái cao nhất học sinh? Như vậy sẽ kéo ngươi chân sau!"

Sở Nhiên sớm đã đoán ra Lưu Lệ dụng tâm hiểm ác, liền thuận theo ý Tần Phỉ Phỉ mà đáp: "Xin lỗi, ta không có thời gian."

Lưu Lệ tựa hồ đang chờ đúng câu này, lập tức ngoài cười mà trong không cười, thong thả nói: "Được thôi, nếu ngươi ở trong nhà người khác thì không có thời gian, vậy lần sau đến nhà ta, khẳng định liền có thời gian chứ?"

Đồng tử Sở Nhiên chợt co rút!

Lưu Lệ đây là muốn dựa vào thân phận người giám hộ, cưỡng ép bắt nàng tới ở nhà nàng ta cùng Hoàng Thế Tài. Dù Cố An An có che chở nàng cũng vô dụng, còn có thể bị cắn ngược một cái, nói nàng xúi giục trẻ vị thành niên rời nhà trốn đi!

Trở về Hoàng gia, nàng một tiểu cô nương mồ côi đơn độc, chẳng phải mặc cho hai vợ chồng bọn họ tr·a t·ấn?

Nếu lại xảy ra thêm sự cố gì, ha hả, càng đúng như ý bọn họ.

Tốt thật.

Bất quá, tới vừa đúng lúc.

Nàng thu lại vô tận sắc lạnh nơi đáy mắt, không mặn không nhạt gật đầu: "Được, buổi tối mười giờ bắt đầu."

Hoàng Bưu vừa nghe mười giờ còn phải học, lập tức mặt mũi đưa đám: "Mẹ, ta không cần!"

Lưu Lệ tiện tay tát hắn một cái: "Bảo ngươi đi thì ngươi đi."

Đêm đó, Hoàng Bưu quả nhiên bị đưa tới.

Lưu Lệ vì muốn con trai mình phát huy trọn vẹn "sở trường ảnh hưởng người khác học tập", đưa người tới xong liền quay lưng bỏ đi.

Hoàng Bưu vừa ngồi xuống đã xách cặp sách đổ ào lên bàn, khá lắm, xôn xao một tiếng, nửa cặp sách toàn đồ ăn vặt rơi vãi ra.

Bẹp bẹp, ăn như heo ngã chuồng, miệng không ngừng.

Sở Nhiên cùng Tần Phỉ Phỉ dù nói gì, hắn cũng cố tình xen vào một câu: "Biểu tỷ, câu này là có ý tứ gì? Ta không nghe hiểu, ngươi nói lại một lần."

Tần Phỉ Phỉ tức quá nhịn không nổi, liền phát cáu: "Ngươi là heo à, không hiểu thì thành thật nghe!"

Hoàng Bưu đáp đầy lý lẽ: "Lại không hỏi ngươi."

Nói xong, đôi mắt nhỏ của hắn đảo qua đảo lại trên người Tần Phỉ Phỉ, nhìn thế nào cũng giống một tên đáng khinh.

Sở Nhiên nhìn không chịu nổi, liền dạy hắn: "Hoàng Bưu, ngươi nếu không muốn học thì trở về."

Tần Phỉ Phỉ còn tưởng Sở Nhiên nói vậy hắn sẽ nghe, ai ngờ thứ kia bẹp bĩu môi: "Biểu tỷ, ngươi mà dám vì người ngoài đuổi ta đi, ta lập tức về nói cho ba mẹ ta, bảo bọn họ tấu ngươi! Ngươi một cô nhi, không có ba mẹ ta làm chỗ dựa, ta xem ngươi sau này chỉ có thể đi làm tiểu lão bà cho người ta!"

"Tần Phỉ Phỉ đúng không, địa cầu xa bao nhiêu ngươi liền lăn xa bấy nhiêu, bằng không ta bảo đại cữu cữu ta bắt ngươi đi ngồi tù!"

Tần Phỉ Phỉ trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Sở Nhiên mặt vô b·iểu t·ình, trong lòng lại nhạc nở hoa, hoàn toàn không ngờ hắn có thể tự kéo thù hận như vậy.

Rất nhanh, Tần Phỉ Phỉ đã tức đến bỏ đi.

Nàng về đến nhà vẫn còn tức không chịu nổi, liền cùng mụ mụ của mình kể khổ một trận.

Triệu Tương cũng có chút cạn lời, nhịn không được phun tào với Tần Khi: "Cái cô muội muội của Lưu Tuấn Kiệt này, sao lại kỳ cục đến vậy?"

Tần Khi trầm ngâm hồi lâu: "Ước chừng là ỷ vào có người chống lưng, kiêu ngạo quen rồi."

Tần Phỉ Phỉ mặc kệ nhiều như vậy, nói thẳng hỏi: "Ba, ta đồng học Sở Nhiên thành cô nhi đã đủ thảm, bây giờ còn bị mấy thân thích ác độc kia ức hiếp, chẳng lẽ không có cách nào giúp giúp nàng sao? Con nghe nàng nói sinh hoạt phí, học phí đều là tự nàng vay tiền, đám thân thích ấy một mao cũng không bỏ ra, vậy tính cái gì người giám hộ? Rõ ràng là quỷ đòi nợ!"

Tần Khi cùng Triệu Tương liếc nhau, hai người đều có ý tưởng, nhưng đều chưa nói ra.

Tần Phỉ Phỉ bị ác khí hun đến bốc lên, một lòng một dạ muốn thu thập Lưu Lệ, lúc này đầu óc lóe lên, đột nhiên nói: "Ba mẹ, con nghĩ ra một chủ ý, bọn họ chẳng phải ỷ vào là Sở Nhiên người giám hộ mới dám khi dễ nàng sao? Nếu bọn họ không phải, không phải......"


Nàng còn chưa nói xong đã bị Tần Khi cắt ngang: "Phỉ Phỉ, dù sao hiện tại mỗi đêm Sở Nhiên tự học đều mang theo ngươi, ba ba sẽ cố gắng hơn để điều ngươi sang cùng lớp nàng, như vậy các ngươi cùng nhau học tập càng nhiều thời gian. Ba cũng không tham, trước mắt nắm chắc những thời gian ấy là được."

"Hảo đi."

Đêm đó, Tiền Hảo cùng một đám bạn tốt vì nàng tổ chức party, nàng cuồng hoan trắng đêm không về. Tiền Phong theo chỉ thị của nàng canh giữ trong phòng, nhưng tiểu quỷ vẫn chưa xuất hiện.

Kế đó, Sở Nhiên vẫn theo lệ mỗi đêm mang Tần Phỉ Phỉ lên tự học, chỉ là Tần Phỉ Phỉ không còn theo Sở Nhiên về nhà nữa.

Hoàng Bưu kiên định chấp hành âm mưu của Lưu Lệ cùng Hoàng Thế Tài, mỗi đêm đúng giờ tới phá rối. Sở Nhiên hoàn toàn mặc kệ hắn, dù sao thứ kia tới chỉ biết ăn, căn bản không ảnh hưởng nàng.

Thật chọc phiền, nàng tự có biện pháp thu thập hắn.

Rất nhanh đã tới cuối tuần, lại là một lần tiểu trắc. Lần này, toán học cùng tiếng Anh của Tần Phỉ Phỉ đều có tiến bộ. Tần Khi cùng Triệu Tương vui mừng khôn xiết, cảm giác nữ nhi nhặt được bảo bối, lại bảo Tần Phỉ Phỉ mời Sở Nhiên tới nhà ăn cơm.

Sở Nhiên vẻ mặt khó xử, thành khẩn nói: "Cuối tuần này ta liều mạng dẫn ngươi học bổ túc, ngươi cảm giác được chứ?"

Tần Phỉ Phỉ gật đầu: "Đương nhiên cảm giác được, điểm của ta lên rồi, đều nhờ ngươi, cảm ơn ngươi, Sở Nhiên."

Sở Nhiên thở dài: "Tần Phỉ Phỉ, với tư cách đồng học, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì ngươi."

Tần Phỉ Phỉ sững sờ: "Làm sao vậy?"

Sở Nhiên mặt mang bi thương: "Ngươi biết tình huống hiện tại của ta, mỗi đêm bị Hoàng Bưu quấy rầy, ta căn bản không thể an tâm học. Cho nên từ nay về sau ta phải dốc toàn bộ thời gian ôn tập, một chút cũng không thể phân tâm, bằng không điểm của chính ta cũng giữ không nổi."

"Ta mợ cùng cữu cữu vẫn luôn ép ta, nếu ta không kèm Hoàng Bưu, bọn họ sẽ bắt ta...... Ai, ta rất muốn giúp ngươi, nhưng thật sự không có cách, hy vọng ngươi có thể lý giải."

Tần Phỉ Phỉ hoàn toàn sững ra.

Ý tứ này là... về sau không còn thời gian phụ đạo nàng nữa!!!

Nàng lập tức có chút hoảng, ai mà thành tích vừa nhích lên lại muốn lập tức rơi trở xuống?

Huống chi Sở Nhiên còn có bản lĩnh khiến nàng cứ thế bay lên!

"Sở Nhiên, cái, cái này......"

Tần Phỉ Phỉ lắp bắp, rất muốn tranh thủ điều gì đó, nhưng tình cảnh của Sở Nhiên nàng quá rõ. Hoàng Bưu nói năng hành động ghê tởm nàng đã tận mắt thấy, chỉ một buổi tối nàng đã bị tức chạy, vậy mà Sở Nhiên phải chịu đựng mỗi đêm.

Sự thật bày trước mắt, Sở Nhiên rõ ràng là đang nhẫn nhục phụ trọng!

Đều do Lưu Lệ, nữ nhân độc ác kia! Cùng đứa con trai heo như nàng ta!

Tần Phỉ Phỉ chưa từng nghĩ mình có một ngày lại ghê tởm một người đến vậy!

Nàng bỗng chộp lấy cổ tay Sở Nhiên: "Sở Nhiên, nếu... ta nói nếu bọn họ không còn là người giám hộ của ngươi nữa, ngươi có phải liền không cần chịu bọn họ bài bố?"

Sở Nhiên do dự một chút, gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Vô dụng, nhà ta mợ có chút bối cảnh."

Nàng nói mà ủ rũ cụp đuôi, trên mặt hiện ra tầng mây đen chưa từng có, khác hẳn vẻ trấn định tự nhiên ngày thường.

Tần Phỉ Phỉ nhìn mà khó chịu vô cùng, thiên chi kiêu tử như vậy, sao có thể bị một đám thân thích ác độc tr·a t·ấn?

Trong lòng nàng dâng lên oán khí vô hạn, xúc động nói: "Ngươi yên tâm, ta giúp ngươi nghĩ cách."

Sở Nhiên lắc đầu: "Không được, bọn họ có bối cảnh, chuyện gì cũng làm ra được. Khi dễ ta thì đã quen rồi, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy ngươi."

Tần Phỉ Phỉ lại thản nhiên không sợ. Lúc này thù hận Lưu Lệ trong lòng nàng đã lên đến đỉnh, quyết tâm dù thế nào cũng phải nói động ba mẹ hỗ trợ.

Nàng siết chặt nắm tay: "Ngươi yên tâm đi, ba mẹ ta cũng không phải ăn chay."

Nàng nghĩ nghĩ, ghé tai Sở Nhiên, nhỏ giọng nói ra thân phận của ba mẹ mình.

Trên mặt Sở Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc đúng chỗ.

Tần Phỉ Phỉ đắc ý vô cùng, vỗ vỗ vai nàng: "Việc này giao cho ta, ta về trước."

Nàng tự tin tràn đầy rời đi.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Sở Nhiên thoáng chốc tan biến, chỉ còn lại tuyệt đối bình tĩnh.

Nàng đã sớm biết thân phận cha mẹ Tần Phỉ Phỉ, nếu không phải như vậy, cũng chẳng cần tốn công đến thế.

Trải chăn

Chỉ là, Tần Khi cùng Triệu Tương vợ chồng, rốt cuộc có thể làm đến bước nào?

Thật sự sẽ vì bảo bối nữ nhi của mình mà giúp nàng giải quyết mối họa trong lòng này sao?

"Hắc, Sở Nhiên, tưởng cái gì vậy?"

Bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, Tiền Hảo từ phía sau ló đầu ra.

Sở Nhiên nghiêng mặt nhìn nàng một cái.

Trải qua một vòng thích ứng, Tiền Hảo đã hòa vào lớp học. Ngay cả đồng phục cao trung mặc trên người nàng cũng ra dáng ra hình, chỉ là khóa kéo cố ý kéo nửa chừng, cổ áo lại cố tình dựng đứng, để lộ chiếc vòng cổ trắng nõn nơi cổ. Trên cổ tay, Patek Philippe ẩn hiện giữa ống tay áo rộng; dưới chân, đôi giày trắng đại bài dây giày buông lỏng.

Toàn thân nàng tắm trong thứ tự tin và lười biếng được sủng ái mà ra.

Sở Nhiên liếc qua nơi không xa, có một đạo nhân ảnh lặng lẽ đứng trong bóng đèn đường, gần như hòa làm một với hắc ám.

Tiền Hảo giải thích: "Đó là Tiền Phong, cận vệ của ta."

"Cầm!"

Nàng ném tới một vật, Sở Nhiên theo bản năng chụp lấy, mới phát hiện là một cây kem.

"Không ăn, cảm ơn." Nàng đưa trả.

Tiền Hảo chẳng thèm nhận, tự mình xé vỏ cây kem của mình.

"Ta nghe nói học phí của ngươi còn chưa nộp, có cần ta giúp không?"

Nàng cắn một ngụm, hỏi rất tự nhiên.

Sở Nhiên không có gì b·iểu t·ình: "Vì cái gì?"

Tiền Hảo sững lại: "Không vì cái gì cả. Ngươi không có tiền, ta vừa hay có tiền. Ta thấy ngươi thuận mắt, tiện tay giúp ngươi nộp thôi."

Nàng chợt cười rộ: "Ngươi không phải loại ch·ết sĩ diện, lòng tự trọng bạo lều, trung nhị thiếu nữ chứ? Nếu thật vậy thì thôi, coi như ta chưa hỏi."

Sở Nhiên cười cười: "Tùy ngươi."

Tiền Hảo lại sững một chút: "Hắc, ngươi đúng là không giống người khác. Vậy ngươi muốn thế nào? Ta chuyển tiền cho ngươi, hay ta đưa thẳng cho chủ nhiệm lớp?"

Sở Nhiên thản nhiên nhún vai: "Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta."

Nói xong nàng xoay người liền đi, như thể đang nói chuyện chẳng dính dáng gì đến mình, cũng hoàn toàn không có ý định cảm tạ Tiền Hảo.

Tiền Hảo đuổi theo, khoác vai nàng: "Được, ta biết phải làm sao."

"Cây kem này ngon mà, sao ngươi không ăn?"

Sở Nhiên thẹn thùng cười: "Thấy ngon nên mang về cho tỷ của ta nếm thử."

Một câu thật lòng ấy lập tức làm Tiền Hảo cứng họng.

Cổng lớn Huệ Dân Tiểu Khu, Cố An An đang định ra ngoài đón Sở Nhiên thì bị Triệu Hải Hà chặn lại.

"An An này, tiền thuê nhà ta đã hạ cho ngươi, an toàn phòng ốc ta ngày đêm đều coi chừng. Ngươi xem ngươi với Sở Nhiên bây giờ sống thoải mái biết bao, đó đều là nhờ ta ở sau lưng bỏ công mà. Tục ngữ nói uống nước không quên người đào giếng, lần trước ta nói rồi, cuối tuần này ngươi gặp mặt cháu ngoại ta một lần, thế nào?"

Trong lòng Cố An An đánh "lộp bộp", cái nhị hôn gia bạo nam kia, nàng đánh ch·ết cũng không muốn dính vào.

Huống chi nàng chỉ thuê một căn phòng thôi, sao lại thành mắc nhân tình?

"Triệu A Di, ta còn phải đi đón Tiểu Nhiên, ta đi trước."

Nàng vội vã muốn thoát, nhưng sao là đối thủ của Triệu Hải Hà, bị đối phương một phen túm chặt cánh tay không buông.

"Cố An An, cháu ngoại ta vừa cao vừa soái, dáng người cường tráng, có phòng có xe, ăn mặc chẳng thiếu. Bao nhiêu người muốn gả cho nó làm quý thái thái còn cầu không được đấy!"

"Chuyện tốt như vậy, ta cũng vì quen ngươi, thật lòng vì ngươi, mới một lòng một dạ giới thiệu cho ngươi."

"Có nó nuôi ngươi, cần gì ngươi phải mặt xám mày tro mệt ch·ết mệt sống tăng ca như vậy? Ngươi nói ngươi ngày ngày đi sớm về trễ, lương phát đúng hạn chưa? Tăng ca phí có cho không?"

"Cũng chỉ có A Di đau lòng ngươi, mới nói với ngươi mấy lời đào tâm oa tử này. Ngươi nói xem ngươi một cô nương hoa cúc tốt lành, sao lại nghĩ quẩn đi nhặt cái kéo chân sau? Sao ngươi cứ luẩn quẩn trong lòng vậy,"

"Sở Nhiên chớp mắt liền thi đại học, vào đại học mỗi năm học phí lại là một gánh nặng lớn. Không nói mợ cữu cữu nàng ta gia đình cáo già, ngươi chẳng chiếm được hảo, chỉ nói con người lớn lên tâm tư đã khác, đến lúc đó đi nơi khác học, trời cao chim bay, biển rộng cá lội, cánh cứng rồi ai còn nhớ ngươi—cái cô ngốc cung nàng ăn cung nàng mặc—nữa?"

"Triệu A Di, Tiểu Nhiên không phải loại người đó, ta đối nàng tốt cũng không phải vì đồ cái gì......"

Vừa nghe Triệu Hải Hà bắt đầu nói xấu Sở Nhiên, Cố An An liền mất kiên nhẫn, định theo lý mà cãi. Nhưng Triệu Hải Hà giọng lớn như sấm, rất nhanh đã đè bẹp tiếng nàng.

"Ta biết nàng học giỏi, nhưng nàng một khi đỗ đại học, liền thành người của hai thế giới với ngươi. Người ta sau này thăng chức rất nhanh, đâu còn phần ngươi? Hơn nữa cho dù nàng có cái tâm, cũng là chuyện nhiều năm sau, không chắc đâu!"

"Ngươi thì khác, ngươi hao không nổi. Năm nay ngươi hai mươi có ba, cứ gắng nữa là thành gái lỡ thì! Ta nói cho ngươi, nữ nhân một khi qua hai lăm tuổi là bắt đầu xuống dốc: tóc rụng từng nắm, da mọc nếp nhăn, collagen nói mất là mất. Nếu ngươi không nắm lấy niên hoa tốt nhất trước hai lăm, đời này liền khó mà tìm được hảo đối tượng!" 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store