ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học

Chương 12

tinhnhienca

"Cái này nữ đầy mặt dữ tợn, vừa nhìn liền không phải người tốt, còn có nàng nhi tử, lớn lên giống cái đồ tể."

"Đừng để nàng đi, để cảnh sát thu thập nàng!"

"Sở Nhiên là chúng ta Hoằng Tế đệ nhất danh, sao có thể bị người như vậy khi dễ?"

"Mọi người cùng nhau hỗ trợ, bắt lấy nàng!"

Lưu Lệ mẫu tử bị mọi người vây kín, nhưng nàng quen kiêu ngạo, căn bản không để bụng. Ở vòng vây trung tâm nàng vẫn tiếp tục mắng mỏ líu lo, lời lẽ khó nghe.

Lại trước mặt mọi người uy h·iếp Sở Nhiên.

"Sở Nhiên, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng cánh cứng rồi liền dám không nghe lời."

"Ngươi nếu tiếp tục cùng chúng ta đối nghịch, không ngươi hảo quả tử ăn!"

"Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn như vậy, ta liền đi tìm chủ nhiệm lớp của ngươi, tìm hiệu trưởng, làm ngươi về nhà tỉnh lại. Hừ hừ, đến lúc đó ngươi còn muốn đi học? Ngươi trước thí!"

Mọi người chỉ cho rằng nàng điên rồi, ai lại đối đãi "tiểu hài tử nhà mình" như vậy? Đây là lời gia trưởng có thể nói ra sao?

Chỉ có Sở Nhiên biết, nàng nói chính là lời thật.

Lưu Lệ đây là uy h·iếp trần trụi: nàng muốn tới trường nháo, thậm chí tới công ty Cố An An nháo, nháo nàng không lên được học, nháo Cố An An bị khai trừ!

Hoàng Thế Tài cùng Lưu Lệ là nàng pháp định người giám hộ. Nếu bọn họ hạ tử thủ chỉnh nàng, nàng không có sức phản kháng.

Nhưng nàng không có, không đại biểu người khác không có.

Tần Phỉ Phỉ vẫn luôn nhìn Lưu Lệ "biểu diễn", ánh mắt tràn đầy không dám tin, chấn kinh đến trầm mặc.

Thi thoảng liếc Sở Nhiên một cái, trong mắt đầy đồng tình.

Nàng rốt cuộc hiểu, Sở Nhiên vừa rồi nói "phiền toái" là cái gì.

Nàng không phải "Sao Không Ăn Thịt Băm" cao cao tại thượng đại tiểu thư; nàng cùng rất nhiều đồng học đều có thể hoà mình.

Nàng tại chỗ não bổ ra một cảnh: cha mẹ song vong cô nhi, bị thân thích ức h·iếp nô dịch thê thảm như phim bộ.

Cách đó không xa, một nam sinh mặc áo thun, đội mũ, đeo khẩu trang đứng nhìn toàn bộ quá trình.

Khi mọi người đều vây xem Lưu Lệ mẫu tử làm loạn, hắn như u linh lặng lẽ đi về phía chiếc Audi Q8 của Lưu Lệ.

Rất nhanh, xe cảnh sát gào thét tới, mang đi hiềm nghi phạm Lưu Lệ mẫu tử, cùng đương sự Sở Nhiên; đồng thời cũng đưa Tần Phỉ Phỉ và Lưu Tử Hằng đi làm chứng nhân.

Cùng lúc ấy, nam sinh đội mũ đeo khẩu trang kia lặng yên biến mất.

Trên xe cảnh sát, Tần Phỉ Phỉ gọi điện cho ba mình, giọng điệu chấn kinh mà báo cáo tình hình lúc ấy.

Nửa giờ sau, Tần Phỉ Phỉ, Lưu Tử Hằng, Sở Nhiên được tài xế đón đi.

Thời gian không đủ đi tiệm cơm, ba người dứt khoát đứng ngay cửa trường gọi đồ ăn nhanh.

Tần Phỉ Phỉ cùng Lưu Tử Hằng lần đầu vào đồn công an, lại là vì thấy việc nghĩa hăng hái làm, tr·ừng tr·ị kẻ xấu, chỉ cảm thấy lý tưởng hào hùng chưa từng có.

Qua một trận này, mọi người coi như bạn cùng chung hoạn nạn, liền mở máy hát.

Bị hỏi dồn dập, Sở Nhiên cũng thích hợp để lộ một ít, hai người cuối cùng biết được tình huống trong nhà nàng.

Tần Phỉ Phỉ chấn kinh nhưng vẫn thấy đó chỉ là chuyện nhỏ, tự tin nói: "Ngươi đừng lo. Nếu thân thích ngươi còn tới gây phiền, ta nhất định giúp ngươi."

Lưu Tử Hằng vẫn luôn rất thưởng thức Sở Nhiên; lại bởi nàng quá ưu tú, hắn ở trước mặt nàng thậm chí có chút tự ti.

Giờ đột nhiên biết hoàn cảnh nhà nàng như vậy, không hiểu sao hắn lại nhẹ nhõm thở ra, đồng thời nảy sinh ý muốn bảo hộ của nam tử hán.

"Sở Nhiên, nhà ngươi khó khăn thế sao không nói sớm? Ngươi đây là không coi ta là bạn tốt à?"

"Thôi, ta cũng không truy cứu ngươi chuyện này, nhưng về sau ngươi có việc, nhất định phải nói cho ta."

Sở Nhiên giọng bình tĩnh: "Ta nói cho các ngươi, chỉ vì coi các ngươi là bằng hữu. Những việc tư này, ta tự mình sẽ xử lý."

"Sở Nhiên, thân thích ngươi hư vậy, ngươi làm sao đấu lại nàng? Huống chi nàng còn là pháp định người giám hộ của ngươi, nếu nàng tới âm......"

Tần Phỉ Phỉ còn chưa nói xong, Lưu Tử Hằng đã giữ nàng lại.

Hắn thấy Sở Nhiên lặng lẽ nhíu lông mày.

Tần Phỉ Phỉ lập tức tỉnh ngộ. Mọi người đều là người trẻ tuổi, ai cũng có ưu tú riêng, không ai muốn mất mặt trước đồng học.

Chuyện hôm nay, rơi vào bất luận ai cũng là gánh nặng tâm lý rất lớn.

Nàng lập tức đổi đề tài, mọi người lại vui vẻ liêu thiên.

Buổi tối, Sở Nhiên chủ động hẹn Tần Phỉ Phỉ cùng nhau lên tiết tự học ban đêm, đơn giản chỉ điểm một phen.

Tần Phỉ Phỉ tan tự học về đến nhà, ba ba nàng Tần Khi cũng vừa xã giao xong trở về.

"Ba, hôm nay cái nữ kia, cuối cùng xử lý như thế nào?"

Tần Khi oán trách liếc nàng: "Ngươi nói hảo hảo thỉnh người ăn cơm, sao lại vào đồn công an?"

Tần Phỉ Phỉ ôm lấy cánh tay hắn làm nũng: "Ba, thật không trách chúng ta. Sự tình trải qua ta đã nói cho ngươi rồi. Nữ đó vô duyên cớ chửi độc ta, còn lôi cả ngươi với mẹ vào mắng. Đổi là ngươi, ngươi chịu được sao?"

"Đúng rồi, rốt cuộc xử lý như thế nào?"

Tần Khi: "Còn có thể xử lý thế nào, thả bái."

Tần Phỉ Phỉ giật mình: "Tại sao lại như vậy? Nàng rõ ràng cố ý gây chuyện, lại còn ở cửa trường chúng ta, nhiều đồng học nhìn thấy, xã hội ảnh hưởng thập phần ác liệt, chẳng lẽ không nên xử phạt nặng sao?"

Triệu Tương, thê tử Tần Khi, bưng chén chè đi tới.

Nàng điểm điểm trán nữ nhi: "Ngươi nha, cũng chẳng chịu động não. Nữ đó nếu dám trước công chúng kiêu ngạo như thế, thuyết minh là kẻ tái phạm......"

Tần Phỉ Phỉ bật thốt: "Còn nói minh nàng sau lưng có người?"

Triệu Tương nhìn nàng kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, đưa thìa qua: "Nữ đó nhiều lắm tính là điêu dân, nhưng đại ca nàng là Tân Hà Khu toà án phó viện trưởng Lưu Tuấn Kiệt."

Tần Phỉ Phỉ được hun đúc, nghe liền hiểu.

Nàng dẩu môi: "Vậy thì thế nào? Là toà án phó viện trưởng là có thể vô pháp vô thiên? Nàng xác thật nháo sự, thế mà cũng không xử lý?"

Tần Khi cười ha hả ăn chè, Triệu Tương ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích cho nữ nhi.

"Vậy ngươi nói xem, nàng phạm cái gì pháp?"

"Nàng gây hấn gây chuyện, trước mặt mọi người nhục mạ người khác, bị nghi ngờ hạn chế người khác tự do thân thể."

Triệu Tương lắc đầu: "Ngươi nói ba cái tội danh, tất cả đều không thành lập."

Người tới

"Đầu tiên, Sở Nhiên xác thật là cháu ngoại gái của nàng. Thứ hai, nàng cùng trượng phu là pháp định người giám hộ của Sở Nhiên, có tư cách quản Sở Nhiên. Còn việc Sở Nhiên không muốn theo nàng đi, khả đại khả tiểu: đặt ở người ngoài có thể nói cưỡng chế tự do thân thể, nhưng đặt ở người bị giám hộ, có thể nói là quản giáo hài tử."

Tần Phỉ Phỉ rất không vui: "Thế nàng còn nhục mạ ta, nhiều người nghe thấy, cái này xem như vũ nhục tội đi? Cũng không xử lý?"

Triệu Tương vẫn lắc đầu: "Dân không cáo quan không truy xét. Không có ngươi làm nguyên cáo, cũng không giải quyết được gì."

"Vậy ta nếu phi truy cứu đâu?"

"Không đáng vì một người đàn bà đanh đá mà đắc tội người nhà nàng."

Tần Phỉ Phỉ biết không thuyết phục nổi ba mẹ, liền đảo mắt, nói: "Mụ mụ, ngươi biết nàng mắng cái gì không? Nàng mắng ta là có nương sinh không cha dưỡng tiểu tạp chủng, còn mắng hai lần, tất cả đồng học đều nghe thấy!"

Tần Khi nhíu mày, không nói. Triệu Tương sắc mặt cũng không đẹp, nhàn nhạt nói: "Lưu Tuấn Kiệt xác thật không ra gì."

Tần Phỉ Phỉ đời đầu bị người chửi độc, lòng tự trọng cùng thể diện bị nhục nặng, chỉ thấy khuất nhục vô cùng.

Nàng lập tức tiếp tục mách: "Ba, mẹ, nàng lúc đó còn muốn đánh ta nữa, bàn tay đều giơ lên. Nếu không phải ở cổng trường, nhiều người nhìn, ta khẳng định ăn đòn hiểm!"

"Từ nhỏ đến lớn, ai từng động ta một đầu ngón tay?"

"Các ngươi nhẫn tâm để thân sinh nữ nhi chịu uất khí này sao?"

Tần Khi uống hết chè, đứng dậy đi toilet.

Triệu Tương lập tức hiểu ý trượng phu, liền an ủi nữ nhi: "Ba ngươi dạo này áp lực công tác lớn. Ngươi lại mới lên Cao Tam, chuyên tâm học tập quan trọng, a?"

"Đúng rồi, Sở Nhiên thái độ thế nào? Nàng có nguyện ý phụ đạo ngươi không?"

Tần Phỉ Phỉ biết ba mẹ sẽ không quản chuyện này, bĩu môi: "Nàng đêm nay mang ta lên tự học, chỉ đạo ta toán học đề."

Triệu Tương vội hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Trong mắt Tần Phỉ Phỉ thoáng hiện một mạt sùng bái: "Nàng không hổ là Đệ Nhất Danh, giảng còn dễ hiểu hơn mấy danh sư."

Triệu Tương mừng rỡ: "Vậy ngươi nhất định phải giữ quan hệ tốt với nàng, tranh thủ để nàng phụ đạo ngươi nhiều hơn. Mụ mụ cảm giác được, đây là kỳ ngộ của ngươi."

Cố An An tới đón Sở Nhiên.

Huệ Dân Tiểu Khu cách Hoằng Tế Cao Trung chỉ vài phút đường, hai người nắm tay nhau đi về.

"Tiểu Nhiên, ta tan tầm thấy ven đường bán thạch lựu, vừa to vừa đỏ, ta mua hai quả. Tới trước ta lột sẵn cho ngươi rồi, về tới ngươi liền ăn được."

"Hắc hắc, ngọt lắm nha ~"

Sở Nhiên nhìn ra tâm tình nàng không tồi: "An An Tỷ, hôm nay công tác có mệt không?"

"Còn hảo lạp ~"

Nàng nói rồi nhịn không được bật cười: "Ha ha, Tiểu Nhiên ngươi biết không, cái đáng khinh nam hôm nay sáng sớm đến muộn một giờ, tới công ty bị lão bản mắng cho một trận, khấu hắn một trăm khối tiền lương."

"Sau đó hắn ăn vạ bên lão bản, khóc lóc nói mình đổi lốp xe đã tốn hai trăm, xin lão bản đừng khấu nữa. Lão bản lại mắng hắn một trận, bảo hắn lăn đi làm, không thì cút."

"Ha ha ha ~"

Cố An An nói tới đây cười rộ lên sung sướng.

Sở Nhiên yên lặng nghe. Màn khói mù Lưu Lệ mang đến giữa trưa, cứ thế tan biến trong tiếng cười của nàng.

Sở Nhiên quay đầu nhìn, thấy nghiêng mặt Cố An An tú mỹ như họa, dưới ánh trăng trắng, phảng phất phát ra thứ ánh sáng khiến người động lòng.

Nàng không kìm được cũng cười theo; nàng vui, nàng càng vui.

"Sau đó cái đáng khinh nam cả ngày oán giận, cả bộ môn đều chán ghét hắn, chẳng ai thèm đáp. Tới tối tan tầm, ha ha ha, săm lốp của hắn lại bị người cắt."

"Hắn đứng ở cửa dậm chân mắng to, mắng cả trực ban bảo an, còn đòi bảo an bồi tiền. Bảo an tức quá đấm hắn một quyền, đấm đến mũi chảy máu. Đáng khinh nam uy h·iếp nói muốn báo nguy, bảo an nói ngươi báo đi, ta còn đi cử báo ngươi trước: ngươi trộm đồ công ty như con chuột lót, giấy vệ sinh, túi rác, ly giấy, camera đều quay được."

"Đáng khinh nam sợ tới mức muốn ch·ết, một câu cũng không dám nói, xám xịt đi luôn."

"Ai da mẹ gia, cười ch·ết ta."

Sở Nhiên nghe đến đó, trong lòng khẽ động.

Đang suy nghĩ, "Rầm" một tiếng, nàng đá trúng thứ gì, cúi xuống nhìn, trên đường nằm một chai nước.

Nàng thuận tay khom lưng nhặt lên.

Cố An An vội đoạt khỏi tay nàng: "Tiểu Nhiên, về sau ngươi đừng nhặt chai nữa, để đồng học thấy không tốt."

Sở Nhiên không sao cả: "Chúng ta dựa vào đôi tay mình kiếm tiền, sợ cái gì."

Cố An An đổ phần nước chưa uống hết đi, tự mình cầm chai.

"Không được. Nhà Ta Tiểu Nhiên về sau phải trở nên nổi bật, tuyệt đối không thể nhặt chai."

Sở Nhiên không tranh, ngoan ngoãn gật đầu: "Ta đã biết, An An Tỷ, ta đều nghe ngươi."

Vừa nói, hai người đi ngang một thùng rác, đồng thời nhìn thấy bên ngoài xếp vài cái chai, còn có hai hộp chuyển phát nhanh đã mở.

Giờ này người vệ sinh đã tan ca, chưa kịp thu.

Cố An An còn chưa kịp nói, Sở Nhiên đã lao tới: "An An Tỷ, thật nhiều có thể bán tiền!"

Hai người nhặt chai cùng hộp giấy lên.

Cố An An ch·ết sống không chịu nhét vào cặp sách nàng, Sở Nhiên đành cùng nàng cầm trong tay.

Cố An An như kẻ làm chuyện tr·ộm, ngó trái ngó phải.

"Tiểu Nhiên, chúng ta nhanh lên, đừng để đồng học ngươi thấy."

Nàng lúc nào cũng lo mình không cho Sở Nhiên thể diện, nhặt rác cũng nhặt lén lút.

Sở Nhiên nghẹn cười, cùng nàng ôm rác rưởi chạy chậm một đường về nhà.

Đóng cửa lại, hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng bật cười.

Cố An An tự cổ vũ mình: "Yên tâm đi, Tiểu Nhiên, về sau chúng ta nhất định sẽ có tiền."

Sở Nhiên rất cổ động: "Ân, An An Tỷ về sau sẽ là Đại Phú Bà, ta đi theo An An Tỷ ăn sung mặc sướng."

Cố An An nhận lấy chai trong tay nàng, đặt gọn, lại thúc nàng đi rửa tay.

"Kia đương nhiên! Ta về sau nhất định là Phú Bà. Ta phải cho Nhà Ta Tiểu Nhiên mua thật nhiều đồ ăn ngon, còn có thật nhiều thật nhiều quần áo xinh đẹp."

Sở Nhiên rửa tay xong, bưng mâm thạch lựu đã lột hạt bước tới trước mặt nàng, nhón một nắm đưa đến bên miệng nàng.

"Vậy ta phải lấy lòng tương lai Phú Bà trước. Nào, tương lai Phú Bà An An Tỷ, thỉnh ăn ngọt ngào thạch lựu."

Cố An An bị nàng tắc bất thình lình, hơi oán trách: "Được rồi, ta ăn qua rồi, dư lại ngươi tự ăn đi."

Đêm đó, Lưu Lệ cùng nhi tử Hoàng Bưu đã bị thả ra.

Khi tài xế nhà Tần Phỉ Phỉ tới đón người, đã trực tiếp đi tìm sở trường.

Tần Khi không thích xuất đầu lộ diện, càng không muốn vì loại việc nhỏ này khiến nữ nhi cùng mình bị người nghị luận, nên xử lý thập phần điệu thấp.

Huệ Dân Đường Phố đồn công an cảnh s·át nh·ân dân cũng không biết Tần Phỉ Phỉ cụ thể thân phận.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store