[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 72: Chuẩn Bị Quay Ngựa
Ninh Dung không quá để tâm đến những đồ vật nàng đưa cho Phục Hạ. Đó là những thứ nàng muốn tặng cho Phục Hạ, việc Phục Hạ xử trí thế nào là chuyện của Phục Hạ, nàng đều không bận lòng.
Nhưng Phục Hạ thường xuyên trân trọng cất giữ những thứ nàng đưa, có thể sử dụng thì sẽ dùng.
Ví như đồ ăn vặt Ninh Dung mua, Phục Hạ luôn ăn ngay khi Ninh Dung cho nàng, tuyệt đối sẽ không để sót lại một chút nào.
Ví như phấn mặt Ninh Dung đưa, tuy rằng Phục Hạ lười dùng những thứ này, các loại son phấn khác đều bị đặt trên bàn trang điểm bám bụi, nhưng đồ Ninh Dung đưa Phục Hạ vẫn sẽ dùng một chút. Cho dù không cần, nàng cũng sẽ cất giữ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không vứt lung tung.
Ngay cả chiếc khăn tay kèm theo khi mua phấn mặt, Ninh Dung cũng từng thấy Phục Hạ dùng qua.
Phục Hạ hình như cũng chỉ có duy nhất một chiếc khăn tay đó. Ninh Dung thường thấy nàng dùng chiếc khăn ấy để lau các vụn bánh dính ở khóe miệng.
Nhưng rất nhanh, Ninh Dung liền phát hiện chiếc khăn tay kia của Phục Hạ đã không còn.
Ví dụ như hiện tại, Phục Hạ ăn một hạt dẻ xào mềm mại, khóe miệng dính một chút vụn còn sót lại lúc cắn vỏ.
Nàng sờ sờ trong tay áo, sờ soạng một hồi lâu, đột nhiên sắc mặt thay đổi. Sau đó, nàng rất thô bạo dùng góc tay áo xoa xoa miệng.
Ninh Dung nhìn hành động của nàng, đặt những hạt dẻ đã lột vỏ trong tay vào chiếc đĩa nhỏ, nhẹ nhàng gạt đi vụn vỏ hạt còn dính bên miệng Phục Hạ, rồi hỏi: "Khăn tay đâu?"
Bởi vì tình huống quá mức khẩn cấp, đã bị tiêu hủy.
Phục Hạ cười cứng đờ: "Tìm không thấy."
Dùng xong tùy tiện nhét vào trong tay áo, tìm không thấy mới là chuyện nên xảy ra.
Ninh Dung cũng không để ý, chỉ là từ túi Càn Khôn lại lấy ra một chiếc khăn tay: "Vậy về sau dùng chiếc này."
Phục Hạ hớn hở nhận lấy, xếp thành một khối nhỏ, rồi bỏ vào túi tiền của mình.
Ninh Dung nhìn động tác của nàng, mỉm cười.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Dung xác nhận Phục Hạ hình như quả thật là có chút thiên phú dị bẩm.
Nàng khổ cực tu luyện gần nửa năm, cũng không tăng cảnh giới bằng mấy ngày khụ khụ cùng sư muội.
Rõ ràng tiểu yêu tinh trong miệng người khác đều là hút khô tinh khí, lừa gạt tình cảm, nhưng cô nàng nhà mình thì......
Ninh Dung liếc nhìn Phục Hạ, nhịn không được cười.
Lại như là nghĩ tới cái gì, hoảng loạn dời đi tầm mắt.
Tuy rằng sẽ không hút khô tinh khí, nhưng quả thật rất ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.
Từ khi cùng sư muội ở bên nhau, nàng không còn chút tâm tư nào đặt ở nơi khác, trong lòng, trong mắt cũng chỉ có một người. Trước kia mỗi ngày đi Dịch An Nhai căn bản đều không trở về, nhưng hiện tại một khắc không thấy được sư muội liền cào tâm cào gan, trong lòng khó chịu.
Thế mà còn chưa lập khế ước, về sau lại lập khế ước, tâm ý tương thông — tuy rằng hiện tại đã đủ tâm ý tương thông, nhưng sau này lập khế ước khẳng định còn sẽ tiến thêm một bước. Đến lúc đó mình......
Ninh Dung có chút thẹn thùng, nhưng vẫn không nhịn được mà trộm nhìn thoáng qua Phục Hạ.
Chỉ nhìn một cái thôi mà đã ngơ ngác, không dời mắt đi được.
Phục Hạ bị nàng nhìn, rướn người tới hôn nàng: "Sao vậy?"
Ninh Dung lắc đầu, quay đầu đi nhìn nơi khác, nhỏ giọng nói với Phục Hạ: "Lát nữa ta muốn đi Dịch An Nhai."
Phục Hạ hứng thú bừng bừng: "Ta đi cùng ngươi!"
"Ngươi vẫn nên ở lại Mộ Thanh Phong đi, Dịch An Nhai hiện tại gió lớn."
Ngươi xem, cho dù mình nỗ lực như vậy truyền linh khí cho tiểu chỗ dựa lúc song tu, cho nàng biết chỉ cần cùng mình song tu là có thể đạt được linh lực nhiều hơn rất nhiều lần so với tu luyện, nhưng tiểu chỗ dựa vẫn luôn tự mình cố gắng, sẽ lựa chọn dựa vào tu luyện từng bước một đạt được điều mình muốn.
Phục Hạ biết tiểu chỗ dựa chính là như vậy, cũng thích tiểu chỗ dựa như vậy. Cho nên khi nàng là Phục Hạ, nàng sẽ không cứng rắn kéo tiểu chỗ dựa cùng nhau song tu để đạt được lợi ích.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng có thể trơ mắt nhìn tiểu chỗ dựa lại một mình đi Dịch An Nhai, mà nàng chỉ có thể ở Mộ Thanh Phong chờ đợi.
Tuy rằng trước đây nàng vẫn luôn ở bên tiểu chỗ dựa, nhưng hiện tại nàng lấy thân phận đạo lữ ở bên tiểu chỗ dựa, đương nhiên không giống nhau.
Phục Hạ căn bản không muốn tách khỏi tiểu chỗ dựa.
Nàng thề son sắt: "Ta không sợ!"
Ninh Dung đi Dịch An Nhai chỉ là muốn cho bản thân cách sư muội xa một chút, hy vọng khoảng cách kéo ra có thể làm nàng lý trí hơn. Đương nhiên nàng không hy vọng Phục Hạ lại đi theo. Huống chi Dịch An Nhai hiện tại gió thật sự lớn, sư muội thân kiều thể nhược, vạn nhất bị thổi lâu rồi đau đầu thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể hết lần này đến lần khác khuyên bảo, cuối cùng dưới ánh mắt ai oán của Phục Hạ, nàng rời đi.
Còn việc buổi tối trở về dỗ dành Phục Hạ như thế nào, lại là một chuyện khác.
Nhưng buổi tối được dỗ dành, không có nghĩa là ban ngày không giận.
Phục Hạ bởi vậy rầu rĩ không vui một lúc lâu.
Mãi đến hơn ba tháng sau, Cốt Ngọc tới Niệm Hàn tông xin giúp đỡ.
Ba tháng này Phục Hạ thật ra cũng không có nhàn rỗi, nàng thường xuyên đi Ma tộc, thúc giục Cốt Ngọc tốc chiến tốc thắng, sợ kéo dài sẽ phát sinh vấn đề.
Mà giờ đây, Cốt Ngọc rốt cuộc tìm được một sào huyệt của ma thú kia, còn tìm thấy những Ma tộc đã chết bị hắn dùng làm con rối.
Chiến tranh chạm vào là nổ ngay. Chuyện này vốn dĩ không chỉ là chuyện của Ma tộc, khuynh hết lực lượng của cả Ma tộc cũng chưa chắc có thể giải quyết, cho nên chỉ có thể xin giúp đỡ từ Nhân giới, muốn hợp tác, cùng nhau giải quyết phiền toái lớn này.
Mà Cốt Ngọc, lại có quan hệ tốt nhất với Niệm Hàn tông — đương nhiên, đây là Cốt Ngọc tự mình cảm thấy như vậy. Tông chủ chưa chắc đã nghĩ thế. Phục Hạ thậm chí cảm thấy Tông chủ là một trong những người hận Cốt Ngọc nhất trong số các danh môn chính phái.
Tông chủ bán tín bán nghi, nhưng sau khi xem chứng cứ của Cốt Ngọc, vẫn đi Ma giới nhìn xem.
Trở về liền kéo chuông cảnh báo, truyền tin cho tông chủ các môn phái khác cùng nhau tới thương lượng.
Lần đó Cốt Ngọc cũng tham gia hội nghị, rốt cuộc nói cái gì Phục Hạ không thể hiểu hết, dù sao rất nhanh liền tụ tập được một tổ chức đơn giản, vì mục đích hoàn toàn tiêu diệt ma thú kia.
Ninh Dung, Phục Hạ, Hư Chiêu Hàm, là đệ tử Niệm Hàn tông, lại là đệ tử Tông chủ Niệm Hàn tông, đương nhiên cũng muốn ra một phần sức.
Tông chủ nghĩ ba người này người nào cũng yếu hơn người kia. Chỉ có một mình Ninh Dung là Kim Đan, hai người còn lại đều là Trúc Cơ, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không thể. Thế nên Tông chủ không để các nàng lên chiến trường, mà để các nàng ở phía sau đi theo Phong chủ Đan dược Phong, cùng nhau trị liệu thương bệnh, hỗ trợ sắc thuốc.
Phục Hạ đương nhiên sẽ không phản bác, Tông chủ nói cái gì chính là cái đó.
Dù sao hiện tại còn chưa đánh nhau, thật sự đánh nhau rồi thì bản thân nàng không biết kết cục thế nào đâu. Có thể lợi dụng thời gian này ở cùng tiểu chỗ dựa thêm một lát, Phục Hạ thật sự rất cao hứng.
Chỉ là trong lòng nàng có chuyện, lúc nghe Tông chủ an bài liền có chút thất thần.
Ninh Dung cũng thực lo lắng, trước đó đã biết một chút từ chỗ Yếm Xuân tiền bối, nhưng lúc ấy Yếm Xuân tiền bối nói giống như rất đạm nhiên, Ninh Dung cũng không để trong lòng. Hiện tại nghe Tông chủ nói như vậy, mới biết được sự tình nguyên lai nghiêm trọng đến thế.
Nhưng Yếm Xuân tiền bối còn ở đó, lại có nhiều người như vậy cùng nhau hợp tác, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi?
Ninh Dung nghĩ như vậy, chú ý tới Phục Hạ thất thần, cho rằng nàng sợ hãi, liền lén lút xê dịch về phía nàng, nắm chặt tay nàng, không nói gì mà an ủi nàng.
Thời gian rất nhanh liền đến ngày liên minh đã hẹn ước để tiến hành chinh phạt Ma Vực.
Nói là theo thoả thuận của liên minh, kỳ thật là do Cốt Ngọc — người biết rõ sự tình nhất — đưa ra kiến nghị. Mà Cốt Ngọc...... cũng là nghe lời Yếm Xuân nói.
Yếm Xuân trước đó đã phát hiện, tuy rằng ma thú rất muốn giết chết Cốt Ngọc, nhưng hắn vẫn không tự mình động thủ, mà là dùng con rối. Có lẽ là bởi vì phong ấn năm đó của nàng hiện tại còn chưa hoàn toàn vỡ vụn? Cho nên ma thú hiện tại còn không thể rời khỏi Ma Vực?
Như vậy, liền có thể nhân cơ hội này, trước tiên tiêu diệt những con rối bị ma thú điều khiển kia. Chờ đến ngày thật sự quyết chiến với ma thú, sẽ có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Yếm Xuân từ đầu đến cuối đều không cảm thấy nàng có thể dựa vào người khác giết chết ma thú. Cùng lắm cũng chỉ là muốn cho người khác tiêu diệt đám lâu la của ma thú mà thôi.
Cho nên lần này nàng cũng không có quá căng thẳng.
Trước đây Thanh Thành Đại Đế có thể trọng thương Cốt Ngọc là bởi vì hắn là Đại ma, uy lực sinh ra từ việc Đại ma tự bạo có thể làm tổn thương Cốt Ngọc. Nhưng những con rối khác thì sao? Chúng còn chưa hoàn toàn trở thành con rối của ma thú, sức chiến đấu xa không bằng những con rối hoàn toàn bị ma thú thao túng năm đó. Chúng vây công xác thật có thể tổn thương Cốt Ngọc, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.
Tuy rằng chiến đấu có khả năng sẽ có chút chật vật, nhưng mọi người liên hợp lại cũng không phải là không thể thắng.
— Nếu ngay cả một đám tiểu lâu la cũng đánh không lại, vậy dứt khoát tất cả cùng chết hết đi. Mình làm gì có ba đầu sáu tay, không chịu được áp lực như vậy.
Cho nên vừa mới bắt đầu mấy ngày nay, Phục Hạ liền ở cùng Ninh Dung, ở hậu sơn Thượng Thanh, cùng nhau chăm sóc thương bệnh, sắc thuốc chế dược. Tuy nói không nguy hiểm, nhưng cũng bận rộn đến chân không chạm đất.
Hư Chiêu Hàm cũng ở cùng các nàng, mấy ngày nay cũng chẳng có sắc mặt tốt.
Nàng hiện tại đã trưởng thành không ít. Tuy rằng rất lo lắng an nguy của những người xông pha ở tiền tuyến, nhưng sẽ không thiếu suy nghĩ mà trực tiếp xông lên. Nàng cũng biết hiện tại bản thân xác thật còn rất nhỏ bé, để không cho người nàng nhớ mong một bên anh dũng đấu tranh một bên còn phải lo lắng cho nàng, nàng liền ngoan ngoãn ở lại nơi này.
Chỉ là mỗi ngày vừa bận rộn, nàng lại vừa lo lắng, nửa tháng qua gầy đi rất nhiều.
Phục Hạ tuy nói không coi những chuyện này là gì, nhưng nhìn bộ dáng này của sư muội cũng có chút không đành lòng. Nàng thừa dịp sắc thuốc thì gọi Hư Chiêu Hàm, đưa cho nàng một hộp điểm tâm: "Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng lo lắng, trời sập chẳng phải còn có những người khác đỡ lấy sao?"
Đôi mắt Hư Chiêu Hàm nháy mắt liền rơi xuống một hàng nước mắt: "Ta chính là lo lắng cho những người đó a......"
Nàng hít hít mũi: "May mắn còn có ngươi cùng Ninh Dung sư tỷ bầu bạn với ta."
Này......
Phục Hạ nhìn nàng như vậy, nắm lấy tay áo dơ của nàng lau khô nước mắt cho nàng, nói: "Đừng khóc, tiếp tục bận rộn đi. Ta còn phải đi khiêng thương binh."
Khiêng thương binh thì phải đi tới vị trí phía trước một chút.
Càng tiến về phía trước thì càng nguy hiểm.
Thanh âm Hư Chiêu Hàm oa oa nức nở, dặn dò nàng: "Cẩn thận."
Phục Hạ gật đầu: "Ừm. Không có gì đâu."
Nếu đã là doanh trại hậu phương, khẳng định là sẽ không có chuyện không hề phòng bị mà mở cửa thả kẻ địch vào ngay dưới mí mắt. Thượng Thanh tông làm đại bản doanh lần này, đã xây dựng vài cái trận pháp trên núi, bảo đảm phòng thủ kiên cố không gì phá nổi. Phục Hạ cũng không để trong lòng. Nàng giống như mọi khi, đi ra ngoài khiêng thương binh trở về cứu chữa.
Hậu sơn Thượng Thanh, một tên ma tộc toàn thân đen nhánh dẫn theo một đám ma thú hung hãn, không có năng lực suy nghĩ, máy móc xuyên qua rừng cây, bá đạo phá hủy những trận pháp nhỏ, thẳng tắp mà xông tới chỗ những người trấn thủ hậu phương.
Giữa một mảnh hỗn loạn, Ninh Dung rất nhanh liền chú ý tới những con ma thú khát máu, không có năng lực suy nghĩ kia đang nóng lòng muốn vọt vào Thượng Thanh tông.
Không được!
Những con ma thú này lớn lên ở Ma giới, từ nhỏ hấp thu ma khí. Trái ngược với linh thú ôn thuần, chúng thuận theo bản năng giết hại hung mãnh. Nếu để thú triều xông vào Thượng Thanh tông, thì hậu quả sẽ không dám tưởng tượng!
Tâm Ninh Dung thắt chặt lại, nàng chặn một trảo của ma thú, bị chấn động đến lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân hình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cốt Ngọc (tự tin): Quan hệ với Niệm Hàn tốt nhất!
Phục Hạ (một lời khó nói hết): Ngươi xem nàng có muốn để ý đến ngươi không? Ngươi đã bắt cóc con gái nàng, nàng ghét ngươi nhất a!!
Cốt Ngọc (che lỗ tai lắc đầu): Không nghe không nghe, mẹ vợ thích ta nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store