[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 69: Khắp Chốn Mừng Vui!
Phục Hạ vốn không phải một người quá nghiêm túc, đại bộ phận thời điểm nàng đều cà lơ phất phơ với vẻ ngoài không để tâm đến bất cứ chuyện gì.
Cho nên, dù là hiện tại, trong lòng nàng vẫn nhớ đến vô số cảnh tượng trong thoại bản, lần lượt hồi tưởng từng câu bày tỏ tâm ý dịu dàng bên trong, muốn xem liệu có câu nào có thể tham khảo được không. Thế nhưng nghĩ đến tình huống trước mắt, nàng lại không tránh khỏi cảm thấy hơi buồn cười, cuối cùng nàng vẫn muốn nói ra theo một cách quen thuộc hơn.
Lại sợ nàng quá tùy tiện sẽ khiến tiểu chỗ dựa nghi ngờ tấm lòng của nàng.
Thế nhưng Dịch An Nhai chỉ lớn được như vậy, Ninh Dung rất nhanh đã đến trước mặt nàng, vẻ mặt trầm tĩnh lại mang theo một chút nghi hoặc, hỏi: "Sao lại không lên nữa?"
Nàng nói rồi, hướng Phục Hạ vươn tay.
Phục Hạ giữ chặt tay Ninh Dung, nương theo sức lực của người kia bước tiếp mấy bậc thang cuối cùng.
Ninh Dung vẫn không buông tay, Phục Hạ liền lặng lẽ đi theo nàng hướng về phía tảng đá bên vách núi.
Nàng nhìn cánh tay đang kéo mình, ma xui quỷ khiến dùng cái tay còn lại chậm rãi sờ lên.
Nàng đi bên ngoài lâu như vậy, bị gió thổi, ngón tay lạnh toát. Động tác của nàng lại quá đỗi chậm rãi, nên cái vuốt ve mang chút ý vị tán tỉnh này, đối với Ninh Dung mà nói, càng giống như có một con rắn đang bò trên cổ tay. Trơn tuột, mang theo cảm giác hơi ngứa.
Ninh Dung nổi da gà, cho rằng sư muội đang đùa, muốn hù dọa nàng.
Bất quá, nàng đối với Phục Hạ luôn luôn không có tính khí, lại biết tâm tư của bản thân đối với sư muội, nên đối với lần tiếp xúc hiếm có này không hề có chút chống cự nào. Nàng không nói gì.
Chỉ nghe Phục Hạ nói từ phía sau.
Phục Hạ vừa nói, vừa tiếp tục dùng đầu ngón tay lần mò xung quanh cổ tay nàng.
Ninh Dung vừa mới luyện kiếm, toát một lớp mồ hôi mỏng, trên người cũng nóng, Phục Hạ sờ soạng như vậy một lát, ngón tay cũng được sưởi ấm một chút.
Cái vuốt ve đó, hiện tại mới hơi bộc lộ ra ý vị mà Phục Hạ ban đầu muốn biểu đạt.
Nổi da gà trên người còn chưa tiêu, chút ngứa ngáy này liền lan tràn vào trong lòng. Ninh Dung cảm thấy cổ họng nàng khô khốc.
Phục Hạ lại còn ở phía sau mềm mại nũng nịu gọi nàng: "Sư tỷ ~"
Một tiếng sư tỷ gọi đến nỗi xương cốt Ninh Dung đều mềm nhũn.
Nàng hắng giọng, làm bộ như không có chuyện gì: "Làm sao vậy?"
Phục Hạ được đà lấn tới, đầu ngón tay chọc nhẹ vào vai Ninh Dung, giọng nói vẫn cợt nhả nũng nịu: "Ta hiện tại không chỉ muốn ăn cơm mềm."
Sư muội không chỉ muốn ăn cơm mềm, còn muốn ăn quà vặt, hoa quả khô, còn muốn ăn các loại đồ ăn ngon.
— Sư muội đại khái là làm nũng để mình mua đồ vật gì đó cho nàng đi.
Ninh Dung suy đoán như vậy.
Tay Phục Hạ lại đột nhiên mở ra, nắm lấy bờ vai mượt mà của nàng. Đồng thời tiến lên một bước, đặt đầu lên vai bên kia, nhìn vành tai nàng đang lộ ra màu đỏ, giọng thương lượng: "Ta còn muốn ăn đậu hủ. Có thể chứ?"
Ninh Dung và Phục Hạ không giống nhau.
Ninh Dung là một người đứng đắn.
Nàng nghe thấy câu nói này, ý nghĩ đầu tiên chính là: "Được chứ."
Chẳng phải chỉ là đậu hủ sao? Mua!
Không mua được thì mua cây đậu tự mình làm đậu hủ non nóng hổi cho sư muội!
Phục Hạ chớp chớp mắt, nghe ngữ khí này của Ninh Dung thì biết sư tỷ không hiểu đậu hủ nàng nói là loại đậu hủ nào.
Bất quá sư tỷ đã đồng ý.
Vậy mình liền không khách khí.
Phục Hạ cúi người, cắn một ngụm vành tai Ninh Dung.
Cắn một ngụm, dùng răng nanh nhọn mài mài, cảm giác được Ninh Dung cứng đờ dưới bàn tay nàng, nàng hảo tâm mà lùi lại. Nhìn vành tai ẩm ướt, càng đỏ hơn một chút, ra vẻ thông minh: "Tốt quá, cảm ơn sư tỷ."
Ninh Dung càng cứng đờ hơn.
Kỳ thật lúc này hẳn là thừa thắng xông lên.
Nhưng Phục Hạ cũng thật sự không biết trong tình huống hiện tại nên làm như thế nào.
Trước đây nàng có nghĩ tới việc trực tiếp hỏi Ninh Dung có nguyện ý lập khế ước với nàng hay không, nhưng tình hình hiện tại quả thực không cho phép nàng làm vậy. Vạn nhất nàng có bất trắc gì, Ninh Dung, đạo lữ lập khế ước với nàng, khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên vẫn là trước không nói đi. Không nói cái này Phục Hạ cũng không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy tiểu chỗ dựa hiện tại quá cứng đờ. Hẳn là không thoải mái đúng không?
Vì thế Phục Hạ liền tri kỷ mà chậm rãi lùi lại, muốn cho tiểu chỗ dựa không gian để suy nghĩ.
Vành tai vừa bị cắn ban nãy vẫn còn nóng, dính nước lại bị gió thổi một lát, hiện tại đã lạnh.
Người vừa dán ở phía sau lùi lại, tay đặt trên vai cũng rút đi.
Không kịp nghĩ là vì cái gì, một sự hoảng loạn chưa từng có bao trùm lấy Ninh Dung. Khiến nàng theo bản năng liền kéo tay Phục Hạ lại.
Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Phục Hạ nhìn qua.
Ninh Dung vẫn đưa lưng về phía nàng, vẫn cứng đờ. Nhưng bàn tay giữ chặt tay nàng ở sau lưng, nắm cực kỳ chặt.
Phục Hạ vòng ra phía trước xem, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, hốc mắt Ninh Dung đã đỏ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phục Hạ nhìn thấy biểu cảm sự mềm yếu trên mặt Ninh Dung, còn về nước mắt, đây là lần đầu tiên. Phục Hạ lập tức liền hoảng lên: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngươi đừng khóc mà, ta sai rồi, ta về sau không dám. Ngươi đừng..."
Phục Hạ bình thường không xin lỗi bao giờ, hiện tại nói lắp bắp, từ ngữ loạn xạ.
Nàng khô khan lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, định lau nước mắt cho Ninh Dung.
Vẫn chưa kịp giũ khăn tay ra, liền nhìn thấy trên chiếc khăn nhăn nhúm còn dính vết máu — ngày hôm qua dùng khăn này lau mặt. Ninh Dung lúc đó còn nhìn nàng, hiện tại cũng không thể để Ninh Dung nhìn thấy chiếc khăn trong tay. Vừa mới ăn đậu hủ đã chọc người ta khóc, vạn nhất lại quay ngựa ngay lúc này, nàng chẳng phải chỉ có thể dừng bước tại đây sao?!
Vì thế Phục Hạ liền cuống quýt mà vò khăn tay lại thành một cục, muốn nhét lại vào trong tay áo.
Trong lúc nàng thực hiện một loạt động tác, Ninh Dung kiên quyết nhịn xuống nước mắt, nhìn người trước mặt, cúi người lại gần.
Không biết có phải là con chim vừa bay qua đi lạc đường hay không, không đầu không đuôi lại bay trở về, vẫn ở phía sau Ninh Dung.
Chiếc khăn nhăn nhúm dính máu trong tay đã khô, chỗ đó cứng lại, cộm vào lòng bàn tay.
Trên mặt là hơi thở của tiểu chỗ dựa.
Vừa ngẩng mắt liền đối diện với đôi mắt long lanh của tiểu chỗ dựa. Mắt nàng đối diện với mắt Phục Hạ liền hơi nheo lại, hình như là muốn nhắm lại không nhìn người phía trước.
Phục Hạ mài mài răng nanh, không hề kiềm chế sức lực của mình, cắn một ngụm môi dưới Ninh Dung. Máu rỉ ra, tụ lại thành một hạt châu nhỏ màu đỏ trên khóe môi. Lại bị Phục Hạ ngậm đi, tinh tế liếm láp.
Theo lý mà nói, nếu Ninh Dung sư tỷ đi Dịch An Nhai thì sẽ ngây ngốc một ngày, nhưng buổi tối sẽ trở về.
Phục Hạ sư tỷ dính lấy Ninh Dung sư tỷ như vậy, hẳn là sẽ cùng Ninh Dung sư tỷ ở Dịch An Nhai, lát nữa sẽ cùng nhau trở về.
Vì thế lúc hoàng hôn buông xuống, Hư Chiêu Hàm ngồi xuống trong sân, thậm chí còn đặt một vò rượu trên bàn đá, định cùng sư tỷ đối ẩm dưới ánh trăng và hoa cúc đang nở rộ để trò chuyện thẳng thắn.
Nhưng mà mãi đến khi trăng lên giữa trời, nàng cũng không chờ được người.
Chẳng lẽ hôm nay không trở về?
Nhưng Phục Hạ sư tỷ không phải cũng ở Dịch An Nhai sao? Cho dù Ninh Dung sư tỷ không cần nghỉ ngơi, nhưng Phục Hạ sư tỷ hẳn là muốn trở về chứ? Phục Hạ sư tỷ muốn trở về Ninh Dung sư tỷ có thể không đi cùng sao? Ninh Dung sư tỷ chắc chắn sẽ cùng Phục Hạ sư tỷ cùng nhau trở về.
Nhưng vì sao hiện tại còn chưa trở lại?
Ban đêm gió dần nổi lên, Hư Chiêu Hàm về phòng lấy một chiếc áo choàng, lại đợi thêm một lát.
Trăng treo giữa trời, vẫn không chờ được người.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ đã sớm trở về? Nhưng mình không có nghe thấy động tĩnh a.
Hư Chiêu Hàm rất là nghi hoặc, chầm chậm đi đến phòng Ninh Dung, muốn vào xem bên trong có người hay không.
Trước đây nàng thích Ninh Dung, nhưng đối với Ninh Dung có một chút khoảng cách, cảm giác đối với Ninh Dung càng giống như tôn kính đối với trưởng bối, nàng cũng biết sư tỷ này của nàng thực nhàm chán, cho nên sẽ không chủ động đi tìm Ninh Dung. Nhưng sau này nàng có quan hệ tốt với Phục Hạ, nàng vào phòng Phục Hạ không gõ cửa, đều là lộc cộc trực tiếp chạy vào. Phục Hạ nhiều nhất chỉ nói là nàng quá ồn ào, không vì nàng không gõ cửa mà trách cứ nàng bao giờ.
Vậy nên Nàng là không có khái niệm gõ cửa.
Chuyện là như vậy.
Nàng lộc cộc chạy đến cửa phòng Ninh Dung, trực tiếp đẩy cửa. Theo thường lệ là cửa chưa đẩy ra đã kêu to: "Sư tỷ! Ngươi..."
Lời nói không nói hết.
Bởi vì hôm nay, nàng không đẩy được cánh cửa này.
Ân?
Hư Chiêu Hàm thậm chí hoài nghi là nàng đẩy nhầm cửa, nàng lùi lại một bước, nhìn trái nhìn phải, xác định căn phòng này chính là phòng Phục Hạ sư tỷ đang ở.
Mình cư nhiên đẩy không ra?
Hư Chiêu Hàm dùng hết sức bình sinh, lại đẩy.
Vẫn không đẩy được.
Hư Chiêu Hàm lớn tiếng gọi: "Sư tỷ!"
Trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào.
Hư Chiêu Hàm: "......"
Sư tỷ không chỉ khóa cửa, còn thiết lập kết giới cách âm?
Sư tỷ đang lén lút làm gì?!
Trong phòng.
Ninh Dung hơi hơi đứng dậy: "Chiêu Hàm đang gọi ngươi."
Giọng nàng thấp, không biết vì sao, mang theo một chút khàn khàn.
Vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi ổ chăn, đã bị kéo trở về: "Mặc kệ nàng."
Không có lý do gì chỉ vì một cái loa mà khiến mình từ bỏ nguyên nồi đậu hủ non to lớn này chứ?
Phục Hạ cho rằng Hư Chiêu Hàm không nhận được đáp lại thì sẽ rời đi.
Dù sao quan hệ giữa nàng và Ninh Dung, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Hư Chiêu Hàm lại không phải không biết.
Như vậy, dưới tình huống như thế này, nàng và Ninh Dung ở bên nhau, lại còn thêm kết giới cho căn phòng, còn có thể đang làm gì nữa? Cho dù Hư Chiêu Hàm ban đầu không biết, nhưng nàng cứ luôn không đi ra, nàng ta đoán cũng có thể đoán được một ít rồi chứ?
Còn về Hư Chiêu Hàm ngoài cửa... Nàng gõ cửa một lát, không nhận được chút đáp lại nào, liền càng gọi càng hoảng hốt, thậm chí còn nghĩ đến việc sư tỷ có phải bị bắt cóc hay không.
Nếu thật là có kẻ xấu, có thể vượt qua đại trận hộ sơn, có thể né tránh nhiều thần thức của trưởng lão đi vào Niệm Hàn Tông, như vậy nhất định có thể dễ dàng trói Phục Hạ sư tỷ mang đi. Phục Hạ sư tỷ yếu ớt như vậy, hiện tại lại không có chút động tĩnh nào, nói không chừng chính là bởi vì người đã không còn ở Niệm Hàn Tông!
Hư Chiêu Hàm bị suy nghĩ của bản thân dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lấy ra pháp khí muốn xông vào.
Nàng tung ra một đòn tấn công.
Kết giới phòng thủ kiên cố, không có chút dấu hiệu nứt vỡ nào.
Hư Chiêu Hàm càng tin chắc sư tỷ bị ngộ hại.
Rốt cuộc Phục Hạ sư tỷ nhỏ yếu như vậy! Nàng vừa mới Trúc Cơ, cho dù miễn cưỡng có thể thiết lập một cái kết giới, cũng tuyệt đối sẽ không vững chắc như thế!
Đêm đại hàn cuối thu, Hư Chiêu Hàm bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, xoay người liền muốn đi tìm Tông chủ.
Vừa mới xoay người, cửa bị đẩy ra.
Hư Chiêu Hàm vừa sợ vừa hoảng hốt, một bên tiếp tục lùi lại, một bên xoay người nhìn qua.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một kẻ râu quai nón, mặt mày hung dữ, nhưng tập trung nhìn vào mới phát hiện, đó là người mà nàng đợi cả ngày muốn đối ẩm trò chuyện thẳng thắn dưới ánh trăng, Ninh Dung sư tỷ.
Mặt lạnh như băng, trên môi còn mang theo vết thương. Mặc một thân quần áo nhăn nhúm hỗn loạn, trên cổ lộ ra toàn dấu răng.
Nước mắt Hư Chiêu Hàm lập tức rơi xuống: "Thật quá đáng!"
Rốt cuộc là ai?! Vào Niệm Hàn Tông thì thôi, cư nhiên còn đánh sư tỷ của ta thành ra như vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store