ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 66: Cốt Ngọc mờ mịt

efrs__asteroid

Tối nay, Ninh Dung cuối cùng đã dọn dẹp được một chỗ trong phòng để đặt đồ đạc cá nhân, thay thế một số thứ mà Phục Hạ đặt trong phòng nhưng không thường xuyên sử dụng bằng đồ dùng cá nhân của nàng.

Trong suốt thời gian nàng thu dọn, Phục Hạ vẫn luôn ngồi nhìn, không hề động đậy.

Cùng lắm là khi nàng cầm lấy đồ vật của sư muội, định hỏi xem có dùng nữa không, Phục Hạ đã lười biếng trả lời ngay không cần chờ nàng hỏi: "Cái này bỏ đi, cái này giữ lại đi."

Ninh Dung vốn dĩ cũng không có ý định để Phục Hạ động tay, tự thu dọn xong liền đẩy cửa muốn đi ra ngoài.

Lúc đó Phục Hạ còn tưởng sư tỷ không muốn ở chung với nàng nên quyết định tối nay không ngủ.

Nàng lập tức gọi Ninh Dung lại.

Ninh Dung dừng lại, quay đầu nhìn nàng. Lúc này Phục Hạ mới nhớ ra, hôm nay Tông chủ muốn sư tỷ đi liên hệ với Yếm Xuân để hỏi một số chuyện. Vậy sư tỷ hiện tại đi ra ngoài chắc là muốn đi tìm Yếm Xuân chăng?

Mà mình, hình như cũng chưa từng nói với nàng cách tìm mình, trước đây nàng muốn tìm mình đều luôn chờ ở trong sân.

Phục Hạ trong lòng ngổn ngang, nhìn Ninh Dung, ngơ ngác giải thích: "Không phải ta nói với Tông chủ chuyện Yếm Xuân tiền bối đâu."

Tuy rằng tiểu chỗ dựa không hỏi mình, nhưng mình cứ nói trước thì tốt hơn, tránh để tiểu chỗ dựa cảm thấy mình là người không giữ được bí mật.

— Tuy rằng việc nói một câu không đầu không đuôi như vậy chẳng khác gì chưa đánh đã khai.

Ninh Dung không biết vì sao sư muội đột nhiên nói câu đó. Kỳ thực việc nàng đi ra ngoài lúc này là vì tâm trạng đang rất phức tạp.

Trước đây không phải chưa từng ở chung phòng với sư muội. Năm đó ở Lê Thành, cả hai cũng ở chung trong một khách điếm. Lúc ấy sư muội nói mình sợ tối, tuy Ninh Dung biết sư muội đại khái là bịa đặt lung tung, nhưng lúc đó nàng chỉ cảm thấy đó là sư muội của mình, chuyện không quan trọng như vậy thì không cần để tâm, sư muội muốn, nàng có thể ở bên.

Nhưng hiện tại thì khác.

Nếu nói trước đây nàng chỉ biết sư muội đối với nàng không giống người thường, và cảm thấy tình cảm của nàng đối với sư muội không chỉ là cảm giác sư tỷ sư muội đơn thuần. Trải qua mấy năm ở Trần Lang Các, luôn ở trong bóng tối, im lặng và cô độc. Trong khoảng thời gian dài như vậy, cho dù nàng không cố ý tự hỏi nội tâm rốt cuộc cảm giác đối với sư muội là gì, nhưng mỗi lần do dự, mỗi lần cảm thấy cô độc, mỗi lần sợ hãi, mỗi lần hoảng hốt, đều là vì một người. Tâm tư của nàng dành cho người ấy đã rõ như ban ngày.

Đã như vậy, Ninh Dung tự nhắc nhở, nàng quả quyết không thể nào còn có thể ngủ chung với sư muội một cách bình thường như trước.

Việc nàng đồng ý với Tông chủ có ít nhiều mang theo một chút tư tâm. Nhưng khi thực sự ngồi xuống cùng sư muội trong cùng một căn phòng, Ninh Dung mới phát hiện, nàng căn bản không kiểm soát được bản thân.

Huống chi sư muội cũng không phải người yên phận. Vạn nhất nàng lại cao hứng bất chợt mà động tay động chân với mình, hoặc là muốn cùng mình tâm sự suốt đêm. Mình không chừng sẽ thành ra như nào nữa.

Ninh Dung không dám tự kiểm tra bản thân.

Hơn nữa, chuyện Yếm Xuân tiền bối mà Tông chủ nhắc đến, có lẽ là có liên quan đến sư muội.

Ninh Dung còn nhớ rõ thân thể sư muội không tốt, cho nên nàng muốn nhanh chóng tìm được Yếm Xuân tiền bối, hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Hiện tại phát hiện sư muội lại để ý chuyện này, nàng thấy có chút buồn cười, lại sợ sư muội nghĩ nhiều, lập tức nói: "Ta biết, là do ta trước đây đi tìm Sư phụ hỏi, để lộ dấu vết."

Phục Hạ nhìn Ninh Dung, lưu luyến: "Ngươi nói xong thì nhanh về ngủ nhé, ta chờ ngươi."

"Không sao, ngươi ngủ trước đi."

Ninh Dung nói xong, bước ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bên trong cánh cửa, Phục Hạ nhìn người đi xa, chậm rãi kéo chăn của Ninh Dung lại gần.

Vốn dĩ giữa hai chiếc chăn cách nhau một khoảng trống lớn. Cho dù kéo như vậy, vẫn còn một khoảng cách khá xa.

Phục Hạ nhìn hai chiếc chăn, mím môi, trải hết chiếc chăn đã được gấp lại của nàng ra, bá đạo mà che lên một phần chăn của Ninh Dung.

Ninh Dung đợi rất lâu bên ngoài, cuối cùng mới đợi được Yếm Xuân.

Thật ra, nàng đã không gặp Yếm Xuân kể từ sau khi bị thương ở Lê Thành.

Tính toán kỹ lưỡng, chuyện này đã qua hơn bốn năm.

Lúc đợi trong sân, nàng mới ý thức được, đã hơn bốn năm rồi.

Trước đây nàng rất sùng bái Yếm Xuân tiền bối. Không ít lần trong quá trình tu luyện nàng gặp khó khăn, thử đi thử lại cuối cùng vẫn thất bại. Mỗi lần nàng muốn từ bỏ, nàng đều sẽ nghĩ đến Yếm Xuân tiền bối.

Nàng cũng không biết vì sao nàng lại nghĩ đến Yếm Xuân. Lúc đó không rõ, hiện tại ngẫm lại cũng không rõ.

Nói đi nói lại, Yếm Xuân vốn không phải người thích hợp để cổ vũ, trao dũng khí hay niềm tin không sợ thất bại. Cuộc đời nàng quá mức thuận buồm xuôi gió, gần như chưa từng gục ngã. Đa phần những người gặp khó khăn rồi lại nghĩ đến Yếm Xuân, tám phần là vì ghen tị.

Nhưng khi nghĩ lại, Ninh Dung khi ấy cũng không hề có chút không cam lòng nào. Nàng luôn được Yếm Xuân truyền động lực, nhờ vậy dù thiên phú tầm thường, trong thế hệ trẻ vẫn được xem là người xuất sắc.

Ninh Dung cho rằng Yếm Xuân tiền bối có thể cho nàng sự cổ vũ cả đời.

Nhưng trong những ngày ở Trần Lang Các, nàng không hề nghĩ đến Yếm Xuân tiền bối.

Người nàng nghĩ đến, chỉ là Phục Hạ.

Yếm Xuân tiền bối rất lợi hại, mình hiện tại lại may mắn mà quen biết nàng, nàng còn tốt với mình như vậy.

Ninh Dung biết bản thân vẫn sùng bái Yếm Xuân tiền bối, nhưng nàng đã không còn muốn trở nên lợi hại như Yếm Xuân tiền bối nữa. "Rất lợi hại" là một từ rất mơ hồ. Yếm Xuân tiền bối vô tiền khoáng hậu, nàng khó có thể theo kịp bóng lưng ấy.

Quan trọng nhất là...

Mình cũng không cần phải rất lợi hại.

Có thể bảo vệ sư muội là được.

Hiện tại, Ninh Dung cầm Bão Tinh mà Yếm Xuân tiền bối tặng, có chút hồi hộp, lại có chút sợ hãi. Lại còn ẩn ẩn mang theo một chút chờ mong.

Nếu Yếm Xuân tiền bối thật sự có liên hệ gì đó với sư muội, hiện tại tiền bối tới đây, Hồn Đăng của sư muội đã sáng, vậy tiền bối hẳn là có thể làm cho thân thể sư muội tốt hơn, đúng không?

Khi Yếm Xuân đi từ hậu viện tới, liền nhìn thấy tiểu chỗ dựa đang ôm Bão Tinh mà thẫn thờ.

Không biết có phải vì lâu quá không gặp, hay vì động tác cúi đầu này của tiểu chỗ dựa, Yếm Xuân cảm thấy cằm Ninh Dung đặc biệt nhọn, người hình như cũng gầy đi không ít.

Yếm Xuân vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ninh Dung, cứ như hôm qua mới vừa gặp: "Sao lại gầy đi?"

Ninh Dung cười cười: "Tiền bối."

Yếm Xuân gật đầu, lại hỏi một lần: "Có phải là gầy rồi không?"

Ninh Dung cười: "Chỉ một chút thôi ạ."

"Một chút cũng là gầy."

"Tiền bối không nói thì ta cũng không biết."

Yếm Xuân tiện miệng nói: "Xem ra sư muội ngươi cũng không thật sự để ý ngươi, gầy rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra."

Nàng nói xong câu này, liền thật lòng cảm thấy bản thân có chút quá đáng. Tiểu chỗ dựa gầy đi mà nàng lại không kịp thời nhìn ra. Vì thế nàng tự gõ vào đầu một cái, vô cùng hối hận: "Thật sự quá đáng, cái này cũng không nhìn ra, thật là..."

Lời nàng nói là sự hối hận. Nhưng lọt vào tai Ninh Dung, người không biết thân phận thật của nàng, lại tự động chuyển hóa thành một sự thật đã biết trước đó – Tiền bối hình như cũng không thích sư muội.

Ninh Dung vì chuyện này mà vô cùng buồn bã.

Hơn nữa Yếm Xuân cũng thật sự chẳng biết gì, nên hai người nói qua nói lại, cuối cùng cũng không biết được điều gì mới.

Về Phục Hạ thì vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Còn về chuyện Ma tộc, Yếm Xuân hiện tại đã không còn là Ma Tôn. Đương nhiên cũng không thể nói được gì.

Mà ở Ma tộc.

Bởi vì vị Ma Tôn đời trước không rõ thân phận kia không chịu làm bất cứ điều gì, cho nên đã để lại một mớ hỗn độn. Hơn nữa còn có con ma thú càng không rõ thân phận ở Ma Vực kia, Cốt Ngọc thực sự đã bận rộn suốt một thời gian dài.

Nàng khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội để nói chuyện với nhân loại không rõ thân phận nhưng lại đặc biệt mạnh kia. Vốn dĩ nàng cho rằng có thể thăm dò được chút tin tức. Kết quả còn chưa hỏi được hai câu, người ta đã cứ thế bỏ đi?

Cốt Ngọc nhìn cung điện trống rỗng, tâm trạng rất mờ mịt. Nàng lại xử lý một số việc vặt, cuối cùng cũng tìm được một chút thời gian, muốn đi Niệm Hàn Tông thăm Hư Chiêu Hàm.

Thời gian của nàng không nhiều, nàng không ngừng tăng tốc độ chạy đến Mộ Thanh Phong, đi thẳng từ sau núi đến phòng Hư Chiêu Hàm.

Sau đó nàng liền nghe được một tin tức từ chỗ Hư Chiêu Hàm — Hôm nay, Ninh Dung đã trở về.

Kết hợp với thời gian người kia vội vàng rời đi, cùng với những gì nàng biết, người có thể quan tâm Ninh Dung đến mức đó. Chỉ có một người.

Cốt Ngọc nghĩ đến lá thư kia, còn có hai kiểu chữ viết khác nhau. Lại lật đổ suy đoán trước đó của bản thân.

Loại bỏ tất cả những điều không thể, chân tướng chỉ có một.

Người kia, chính là Phục Hạ!

Tuy rằng không biết vì sao một người lợi hại như nàng lại ở Niệm Hàn Tông làm một đệ tử vô danh, nhưng nàng chính là Phục Hạ!

Hư Chiêu Hàm nhìn Cốt Ngọc, tuy không biết nàng đã phát hiện ra điều gì, nhưng có thể thấy rõ bằng mắt thường rằng nàng hiện tại đang rất vui vẻ. Hư Chiêu Hàm cũng vui vẻ theo, hỏi nàng: "Sao vậy?"

Tuy Cốt Ngọc cảm thấy Phục Hạ là người tốt, đối với Hư Chiêu Hàm cũng tốt.

Nhưng lòng người khó dò, trên người Phục Hạ lại có nhiều bí mật như vậy, Cốt Ngọc không dám nói với Hư Chiêu Hàm, chỉ sợ Phục Hạ biết được sẽ diệt khẩu.

Vì thế nàng đánh lạc hướng: "Hôm nay ngươi nhìn cũng thật cao hứng."

Hư Chiêu Hàm nghĩ đến chuyện nàng nghe được hôm nay, rất là hưng phấn. Do dự mãi vẫn nhỏ giọng kể lại toàn bộ chuyện xảy ra chiều nay cho Cốt Ngọc.

Cốt Ngọc: "Yếm Xuân?"

Hư Chiêu Hàm gật đầu: "Đúng vậy, Yếm Xuân tiền bối! Chính là Yếm Xuân tiền bối mà ngươi biết đó!"

Cốt Ngọc càng thêm mờ mịt.

Sự mờ mịt này, khi nàng rời đi và nhìn thấy người kia trong sân, đã đạt đến đỉnh điểm.

Tuy rằng hiện tại đại bộ phận người và ma đều không biết, nhưng Cốt Ngọc sau khi trưởng thành đã dần dần bắt đầu kế thừa ký ức và năng lực của trưởng bối. Cho nên nàng vẫn biết một chút bí mật.

4000 năm trước, Ma tộc bắt đầu phục hồi sức lực muốn chinh phạt Nhân giới, cứ thế chuẩn bị mấy trăm năm.

Lại bị một nhân loại đánh cho tan tác.

Cũng chính là lần đó, Ma tộc không chỉ không thu được một chút lợi lộc nào, ngược lại ngay cả ranh giới ban đầu cũng không giữ nổi. Thậm chí vì mất đi rất nhiều cường giả, thực lực xuống dốc không phanh. Rất nhiều ma tộc yếu ớt thậm chí phải lưu lạc đến mức phải dựa vào việc đi Nhân giới cướp bóc mới có thể sống sót.

Hóa ra là nàng ấy...

Tuy rằng biết bản thân đáng lẽ phải tức giận, phẫn nộ, thậm chí muốn báo thù.

Nhưng hiện tại Cốt Ngọc nhìn người kia trong sân, người mà trong mắt tràn đầy hình bóng người bên cạnh, vẫn cảm thấy:

À, hóa ra chính là nàng, người đã cầm đi Ngọc bài quý giá nhất tượng trưng cho thân phận Ma Tôn của Ma tộc. Hóa ra là nàng, người có động tác nhanh đến nỗi cướp đồ vật từ tay ta mà ta còn không thấy được tàn ảnh. Hóa ra là nàng, người một mình đi đến Ma tộc không có một chút thân phận bối cảnh nào, chỉ dựa vào thực lực liền lên làm Ma Tôn. Hóa ra là nàng, người một tát đánh Xích Thành hộc máu.

À. Vậy thì có thể lý giải được.

Rốt cuộc đối thủ của nàng, cũng chưa bao giờ là trình độ ta có thể đạt tới.

— Thật không ngờ lại cảm thấy được an ủi một cách khó hiểu.

Cốt Ngọc nghĩ như vậy, có chút thất hồn lạc phách rời khỏi Niệm Hàn Tông.

Dù sao nàng chỉ là một Ma Tôn, lại kém cỏi, lại bận rộn.

Không giống Yếm Xuân tiền bối, lợi hại thì thôi, còn nhàn rỗi như vậy. Lúc này còn có thời gian đến nói chuyện phiếm với người mình thích — đáng tiếc, theo nàng biết, Ninh Dung lại thích Phục Hạ sư muội kia, Yếm Xuân tiền bối có lẽ không thể toại nguyện.

— Nhưng mà nàng vẫn có thời gian rảnh rỗi a!

Không phải nói năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn sao? Yếm Xuân tiền bối vì sao có thể nhàn rỗi như vậy? Hiện tại là lúc nào? Vì sao không phải Yếm Xuân tiền bối đứng ra làm trụ cột?

Vì sao lại phải làm khó mình, một vãn bối không có năng lực chứ?

Ta cũng muốn có thời gian nói chuyện với người mình thích chứ!

Những ý niệm này cuộn trào trong lòng Cốt Ngọc.

Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Vẫn là nên trở về tiếp tục xem tình hình Ma Vực đi, tốt nhất vẫn là nên tận mắt thấy.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, vẫn là việc giải quyết con ma thú kia là quan trọng nhất. Tuy Yếm Xuân tiền bối có thể làm trụ cột, nhưng cũng không thể để nàng gánh vác tất cả mọi chuyện.

Trong màn đêm dày đặc, Cốt Ngọc không phát hiện ra, phía sau nàng không biết từ lúc nào đã có một ma vật đuổi theo.

Toàn thân đen nhánh ẩn mình trong bóng đêm, không có hơi thở, hai mắt vô hồn, cứ như chỉ là một cái bóng. Một con con rối không có tư tưởng riêng, chỉ hành động theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store