ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 59: Vậy không cần ta nữa à?

efrs__asteroid

"Thật ra, cái giường này cũng không phải quá nặng."

Phục Hạ nhỏ giọng giải thích: "Ta chỉ là sức lực hơi lớn."

Ninh Dung hơi hơi nhíu mày.

Phục Hạ tiếp tục nhỏ giọng nói: "Đầu óc cùng thiên phú đổi lấy. Ngươi biết mà."

Toàn lời mê sảng.

Tố Niệm nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.

Ninh Dung nhìn dáng vẻ thấp thỏm bất an của Phục Hạ, duỗi tay sờ sờ đầu nàng. Không nói gì thêm.

Phục Hạ thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, lại tự trách bản thân đã lãng phí thời gian nghĩ đến nhiều viễn cảnh thảm thiết như vậy. Cũng không rõ vì sao cứ muốn tự vẽ ra dáng vẻ tiểu chỗ dựa phẫn nộ để hù dọa chính mình.

Bên kia Tông chủ nghe nói Tố Niệm đã tới, liền đi theo đến sau.

Tới nơi mới phát hiện Ninh Dung đã tỉnh.

Chưa kịp vui mừng, lập tức liền nhận ra, không khí hiện tại có chút kỳ quái.

Không nói rõ được kỳ quái ở đâu.

Tông chủ ngồi xuống bên cạnh, bắt mạch cho Ninh Dung, nghiêm túc hỏi thăm cảm giác hiện tại của nàng, vết thương trên người thế nào...

Cuối cùng nhìn về phía Phục Hạ: "Sư tỷ tỉnh mà ngươi cũng không đi nói với ta một tiếng."

Phục Hạ vẫn đang suy nghĩ ánh mắt vừa rồi của tiểu chỗ dựa, nghe Tông chủ nói chuyện cũng không chú tâm, nghe vậy mơ màng mà nhìn về phía Tông chủ.

Ninh Dung cười cười: "Vốn muốn đi, là ta ngăn cản."

"Lại nằm thêm mấy ngày đi. Phải hồi phục hoàn toàn, không được để lại bệnh căn."

Ninh Dung đương nhiên là nhất nhất đồng ý.

Bởi vì Ninh Dung tỉnh, Tố Niệm cảm thấy Tố Miểu cùng Hư Chiêu Hàm hẳn là cũng sắp tỉnh.

Cho nên, Tố Niệm không đi nữa, mà là quyết định lưu lại nơi này chờ đợi.

Trước đây, Ninh Dung mỗi ngày hôn mê trên giường, Phục Hạ quan sát liền tâm trạng bồn chồn, hễ thấy người ngoài nhúng tay liền phát hỏa.

Hiện tại Ninh Dung tỉnh lại, Phục Hạ lập tức chuyển đổi vai diễn, bắt đầu đóng tiểu đáng thương uỷ khuất, cả ngày bị làm khó dễ.

Tố Niệm không thích Phục Hạ thật ra cũng chính là vì mấy nguyên nhân như vậy.

Một là lai lịch của nàng không rõ. Trước đây, lai lịch Phục Hạ không rõ thì cũng đành, dù sao khi đó trước mặt mình vẫn là người chăm chỉ thành thật, nhìn mặt mũi bạn tốt thì mình cũng có thể khen một câu tiền đồ vô lượng. Nhưng hiện tại phát hiện bản thân Phục Hạ không phải loại người như vậy, nàng ham ăn biếng làm, suốt ngày không biết nghĩ gì, nhưng nàng lại có thực lực hoàn toàn không tương xứng với cấp bậc Trúc Cơ. Tố Niệm liền bắt đầu lo sợ Phục Hạ có ý đồ bất chính.

Hai là nàng thật sự rất vô lễ! Cho dù là Chiêu Hàm, được toàn bộ Niệm Hàn nuông chiều từ bé, cũng biết thế nào gọi là lễ nghĩa. Nhưng Phục Hạ hoàn toàn không có! Nàng đối xử với mình thật sự quá tệ! Trước đây Tố Miểu còn yêu thích nàng như vậy, nàng lại dùng thái độ này đối đãi với mình, người này quả thực rất thiếu giáo dưỡng.

Trước kia, Phục Hạ làm lơ Tố Niệm, chỉ xem Tố Niệm là người trong suốt, cảm thấy phiền liền trực tiếp chạy đi.

Hiện tại thì ngược lại, hiện tại Tố Niệm vẫn giữ thái độ như cũ. Nhưng Phục Hạ không chạy, nàng thậm chí sẽ không làm lơ Tố Niệm.

Nàng lười biếng không tu luyện, Tố Niệm nói nàng một câu.

Nàng liền ấm ức nhìn Tố Niệm một cái, ôm cái đệm của mình chạy đến trong góc, làm vẻ khổ sở vì chuyện đó mà tự bế.

Tố Niệm ban đầu không rõ nàng đang làm gì, cho rằng nàng đang làm bộ làm tịch, cực kỳ khó chịu.

Sau hai lần như vậy, Tố Niệm lại nói, Ninh Dung liền mở miệng.

Ninh Dung vẫn là Ninh Dung của ngày xưa, nói chuyện cực kỳ có lễ nghĩa: "Sư thúc, sư muội tuổi còn nhỏ tâm tính ham chơi quá, không cần trách cứ nặng nề như vậy."

Tố Niệm: "..."

Ninh Dung không biết Tố Niệm tiền bối vì sao đột nhiên không thích sư muội. Rõ ràng trước kia ở Trần Lang, nàng còn khen sư muội mà. Vì sao hiện tại lại cả ngày nhằm vào sư muội, xem sư muội không vừa mắt?

Nàng nhớ lại nước mắt sư muội lúc mình tỉnh lại, cảm thấy chua xót.

Trong lúc mình hôn mê, không biết Tố Niệm sư thúc đã cho sư muội phải chịu bao nhiêu uất ức nữa, chẳng trách mình vừa tỉnh thì sư muội liền bật khóc.

Ninh Dung đau lòng vô cùng.

Tông chủ cũng không hay biết, cũng không rõ làm thế nào cân bằng quan hệ giữa bạn thân và đồ đệ.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể hễ rảnh rỗi liền sắp xếp một vài việc cho Phục Hạ. Cố gắng làm cho nàng không ngây ngốc ở Mộ Thanh Phong.

Vừa lúc Ninh Dung bị thương, Tông chủ bận muốn chết, hiện tại chỉ cần tùy tiện giao một chút việc cho Phục Hạ làm, cũng đủ khiến Phục Hạ nửa ngày không nhàn rỗi.

Ninh Dung tỉnh lại cũng chẳng có việc gì làm, cả ngày sư muội lại không có bên cạnh, nàng không biết làm gì hơn, chỉ đành tu luyện.

Nàng thử vận khí mà xem tình hình trong cơ thể.

Vốn dĩ nàng cho rằng chịu thương nặng như vậy, cho dù đã tìm được thiên linh địa bảo trùng nắn thân thể, cho dù có dược tu mỗi ngày chải chuốt gân mạch mới sinh ra, lúc nàng vận khí tu luyện lại một lần nữa, khẳng định cũng sẽ rất khó khăn.

Nhưng nàng nếm thử một lát sau, không thể tin được mà mở to mắt.

Gân mạch trong cơ thể lại càng thông suốt hơn, không hề có cảm giác gian nan vì lâu ngày không sử dụng.

Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng phát hiện, sư muội thật sự rất lợi hại.

Tông chủ sắp xếp việc cho Phục Hạ, phần lớn là loại việc yêu cầu nàng đại diện Niệm Hàn Tông làm việc.

Sư muội không chỉ có năng lực, hơn nữa có thể sắp xếp tất cả mọi việc một cách gọn gàng ngăn nắp.

Tuy Tông chủ thường xuyên nói nàng có chút thiên vị, không xử lý công việc công bằng.

Nhưng Ninh Dung biết Tông chủ thật ra cũng rất hài lòng, hơn nữa cho dù là để mình đi làm, cũng không thể làm tốt hơn nàng.

Ninh Dung đột nhiên có chút sợ hãi.

Nàng vẫn luôn nói sư muội rất ưu tú, nhưng cũng ngầm hiểu rằng sự ưu tú của sư muội là một chuyện, còn việc nàng không muốn làm những việc này lại là một chuyện khác. Cho nên nàng liền đi làm, sau đó nàng sẽ cho sư muội ăn cơm mềm, làm chỗ dựa để bảo hộ sư muội.

Nhưng hiện tại, mình nằm trên giường chẳng làm được cái gì, sư muội cũng đã gánh vác trách nhiệm vốn thuộc về mình, bắt đầu học tập nhiều thứ như vậy.

Thiên phú của mình không tính là rất tốt, từ nhỏ Luyện Khí, khó khăn lắm mới đặt một chân bước vào Kim Đan. Hiện tại bị thương, linh khí trong cơ thể hoàn toàn biến mất. Tuy gân mạch thông suốt, cảnh giới vẫn ở Kim Đan, nhưng trong cơ thể trống rỗng không có chút linh khí nào, mình còn phải từng chút thu thập linh khí trở về.

Cho dù có kinh nghiệm trước kia đi nữa, nhưng nhanh nhất cũng phải mười năm mới được a.

Ninh Dung biết mình bị thương nặng như vậy, có thể giữ lại một cái mạng đã là vạn hạnh. Nhưng vẫn nhịn không được mà lo âu.

Vì sao không thể lại may mắn một chút nữa? Vì sao mình lại bị thương chứ?

Nếu trong mười năm này, sư muội không cần ta thì làm sao bây giờ?

Hoàn toàn không biết gì cả về suy nghĩ của Ninh Dung, Phục Hạ ở Lê Thành hoàn thành nhiệm vụ Tông chủ giao phó, lại đi Ma tộc lượn lờ một vòng.

Nàng đã lâu ngày không tới Ma tộc, cũng chẳng rõ tình hình hiện tại của Ma tộc ra sao. Lần này tới cũng chỉ là uy hiếp đôi chút, khiến ma tộc tiếp tục cư xử thành thật.

Sau đó liền nghe nói, có một vị Thành chủ Ma tộc của cái thành gì đó, quả thực nhịn không nổi nữa, phát động ma chúng trong thành, muốn khởi binh tạo phản.

Phục Hạ nghe được liền cảm thấy hứng thú

Lại có chuyện tốt như vậy sao? Vốn dĩ còn nghĩ ma tộc đều thành thành thật thật, ta không tiện vô cớ đánh người, ai ngờ lại được đưa lý do đến tận tay chứ?

Phục Hạ siết nắm tay, tự hỏi lần này phải đánh thành dạng gì mới có thể cảnh cáo ma tộc không dám quậy nữa, lại nghĩ tới lời Tông chủ, không biết mình có nên nhẹ nhàng một chút, để đạt được cái gọi là cân bằng hay không.

Vẫn chưa nghĩ ra đáp án, liền nghe được tên Ma tộc truyền tin cẩn thận nói: "Bọn họ hướng Cấm Vực mà đi."

Cấm Vực?

Phục Hạ nghi hoặc mà nhìn về phía ma tộc kia.

Hắn run bần bật mà chỉ cho Phục Hạ một phương hướng: "Cấm Vực là cấm địa của Ma tộc, không một ai có thể tiến vào. Không rõ vì sao bọn họ đột nhiên lại hướng về nơi đó.""

Phục Hạ nhìn theo hướng đó, gật đầu: "Vậy thì đi thôi."

Dừng một chút lại hỏi: "Nơi đó không có thứ gì sao?"

"Người ta nói mấy ngàn năm trước có vật gì đó ở nơi đó, nhưng từ trước đến nay cũng không có ai từng gặp qua."

Phục Hạ liền không thèm để ý gật đầu: "Vậy thì thôi đi, mặc kệ bọn chúng."

Tên ma tộc kia không dám nói lời nào, cẩn thận mà đánh giá sắc mặt Phục Hạ.

Phục Hạ nhìn quanh, lên tiếng hỏi: "Còn có kẻ nào gây chuyện nữa không?"

Nàng nói nhanh, câu này nói cực kỳ giống "Còn có ai tìm chết sao?"

Ma tộc kia vội vàng lắc đầu: "Không có ai, không có ai."

Không có ai dám tìm chết.

Không có người gây chuyện, Phục Hạ liền xoay người trở về Niệm Hàn.

Tố Niệm hiện tại vẫn ở Niệm Hàn, nhanh chóng tranh thủ lúc nàng còn ở mà ở trước mặt tiểu chỗ dựa làm nũng.

Phục Hạ vội vàng trở về.

Tố Niệm hôm nay không nói thêm gì.

Chủ yếu là nàng phát hiện, mình nói tới nói lui, lại không tìm thấy chứng cứ Phục Hạ có ý xấu. Còn về vấn đề thái độ, Phục Hạ cũng sẽ không sửa, mình nói đi nói lại, nhiều nhất cũng là tự làm mình tức ra bệnh.

Tố Niệm nghĩ thoáng, Phục Hạ ngược lại cảm thấy có chút bất lực.

Bất quá không quan hệ, Tố Niệm không nói, Phục Hạ liền tự mình sắp đặt.

Nàng nhân lúc Tố Niệm không ở, khóc sướt mướt mà áp sát bên người Ninh Dung: "Sư tỷ, Tố Niệm tiền bối thật sự rất không thích ta a, hôm nay ta trở về, nàng trừng mắt với ta!"

Ninh Dung làm vãn bối, đương nhiên là không có cách nào làm gì Tố Niệm.

Nhưng không biết vì sao Tố Niệm tiền bối hiện tại lại già mà không đứng đắn, lại cậy già lên mặt như vậy. Ninh Dung chỉ có thể đau lòng mà vỗ vỗ tay Phục Hạ: "Không có việc gì không có việc gì, chờ đến khi Tố Miểu khỏe lại, nàng sẽ đi."

Phục Hạ thở dài: "Còn cần bao lâu a."

"Hẳn là nhanh thôi."

Ninh Dung ánh mắt lưu chuyển, nói: "Đến lúc đó chỉ cần Tố Miểu không tới Niệm Hàn, Tố Niệm tiền bối cơ bản đều sẽ không có thời gian tới Niệm Hàn, ngươi liền không thấy nàng, cũng không cần chịu uỷ khuất. Mối liên hệ duy nhất của ngươi và nàng có thể nói là Tố Miểu."

Phục Hạ nhìn thoáng qua tiểu chỗ dựa.

Ý này chẳng phải là xúi giục mình về sau không chỉ đừng để Tố Miểu tới Niệm Hàn, thậm chí cũng không nên gặp lại Tố Miểu sao?

Nhưng bình thường tiểu chỗ dựa rất ít nói lời như vậy a.

Phục Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Sư tỷ nói đúng."

Sau một hồi lâu không nói chuyện.

Phục Hạ rảnh rỗi không có việc gì, liền cùng Ninh Dung kể mình hôm nay đã làm gì.

Vùng ngoại thành Lê Thành vì Ma tộc mà đã chết rất nhiều người, Niệm Hàn Tông lại là môn phái tu tiên duy nhất ở gần Lê Thành, cho nên việc xử lý chiến trường của Ma tộc liền rơi xuống trên đầu Niệm Hàn Tông. Trước kia Tông chủ đã xử lý ổn thỏa, công việc Phục Hạ đi làm đã qua rất lâu, là giúp quan phủ Lê Thành xây dựng lại thôn trang ở vùng ngoại thành trước đây.

Phục Hạ khoa tay múa chân, rất sinh động mà kể cho Ninh Dung nghe việc huyện lệnh kia cảm thấy nàng quá trẻ tuổi mà không tin, nàng buổi tối lén chạy tới nhà hắn bộc lộ tài năng, khiến hắn sợ tới mức quỳ xuống gọi nàng là thần tiên.

Nói xong lời cuối cùng, nàng cười khanh khách, quay sang nhìn Ninh Dung.

Ninh Dung không cười, mà là biểu tình phức tạp mà nhìn nàng.

Phục Hạ cho rằng tiểu chỗ dựa tốt như vậy, chắc là cảm thấy nàng dùng pháp thuật trêu chọc phàm nhân không thích hợp.

Phục Hạ vừa định giải thích mình cũng không làm quá mức, hơn nữa huyện lệnh kia thật sự rất khiến người ta tức giận, liền nghe được Ninh Dung vừa vui mừng lại mất mát: "Hiện tại sư muội thật sự có thể một mình đảm đương một phía."

Phục Hạ trong lòng lộp bộp một tiếng, mở to hai mắt nhìn kỹ tiểu chỗ dựa, không buông tha một chút biểu tình nào trên mặt nàng.

Ninh Dung cảm thấy mình dùng từ không đúng, sư muội đã một mình đảm đương một phía, mình hẳn là vui mừng, vì nàng mà cao hứng.

Nhưng nàng nhịn không được sự mất mát trong lòng, cảm thấy chua xót, chua tới cổ họng, cuối cùng nhịn không được mà thốt lên: "Vậy không cần ta nữa à?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store