ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 46: Ngươi Để Ta Đi Xem

efrs__asteroid

Trong lúc Ninh Dung thất thần nhìn ngọn lửa dược lò, một tin tức đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Tu chân giới với tốc độ chớp nhoáng.

Đêm qua, Hữu hộ pháp Ma giới đột nhiên phát bệnh nặng, Ma tộc Nữ Tôn đành bó tay, đành phải đêm khuya mang Hữu hộ pháp đến Lạc Mai cốc xin thuốc.

Kết quả là họ đã gặp được vị cựu cốc chủ mà ai cũng tưởng đã qua đời.

Chuyện này rất nhanh đã gây ra sóng gió lớn. Sự thật về Mai Bằng bị phanh phui, mọi người đều biết năm xưa hắn khi sư diệt tổ, lấy tiểu đồ đệ làm con rối, lợi dụng linh khí của du khách để nghịch thiên mà kéo dài thọ mệnh.

Cốt Ngọc náo loạn ở Lạc Mai cốc đến rạng sáng, trong lòng vẫn nghĩ đến lời hẹn với Hư Chiêu Hàm nên có chút sốt ruột.

Vừa vặn làm xong chuyện Lạc Mai cốc, nàng nghĩ đến việc đi Niệm Hàn Tông thăm Hư Chiêu Hàm. Kết quả Ma giới lại truyền đến tin tức.

Mọi người đều đã biết chuyện Lạc Mai cốc, đồng thời cũng biết chuyện Hữu hộ pháp Ma giới đột phát bệnh hiểm nghèo. Ai cũng biết từ khi Ma giới Nữ Tôn trở về, người không còn sát sinh, những chuyện đánh đấm giết chóc đa phần đều do Hữu hộ pháp làm.

Hiện tại Hữu hộ pháp lại lâm bệnh, Ma tộc liền không còn ai đủ khả năng chiến đấu.

Vì thế, các loại yêu ma quỷ quái đều muốn nhân cơ hội này mà xâm chiếm Ma giới.

Không còn cách nào, Cốt Ngọc chỉ đành quay lại Ma giới. Xử lý công việc của Ma giới.

Hư Chiêu Hàm nghe nói chuyện này vào buổi chiều.

Mộ Thanh Phong chỉ có ba sư tỷ muội, cả ba đều không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, tin tức này là do Phong chủ Đan Dược Phong nhờ người mang đến. Mục đích là để nói cho Ninh Dung biết, rằng  cựu cốc chủ Lạc Mai cốc còn sống, lợi dụng ngàn mẫu rừng mai kia để mượn linh khí của người khác kéo dài hơi tàn. Phục Hạ mấy hôm trước đi Lạc Mai cốc, có lẽ là vì vậy nên thân thể mới không tốt.

Phong chủ cũng là có ý tốt, dặn dò Ninh Dung mấy ngày nay nên chăm sóc Phục Hạ nhiều hơn.

Ninh Dung không chút hứng thú với chuyện Lạc Mai cốc, chỉ nghe thấy ngàn mẫu rừng mai kia không tốt cho Phục Hạ, lập tức liền nóng nảy.

Nàng rốt cuộc không ngồi yên được, lập tức đi đến phòng Phục Hạ, muốn xem sư muội một chút.

Phục Hạ vẫn đang nằm.

Nàng kỳ thật đang trầm tư.

Ngày hôm qua, trong ký ức của Mai Bằng, nàng đã nhìn ra được một vài thứ. Tuy không có nhiều điều hữu dụng, nhưng ít nhất có một chuyện.

Việc nàng đi vào nơi này không liên quan đến Mai Mộng Giảo, Mai Mộng Giảo sau này cũng vẫn luôn tìm kiếm nàng.

Sau này thật sự tìm không thấy, Mai Mộng Giảo còn lập cho nàng một ngôi mộ.

Đến nỗi cái giường ngọc dùng để đặt thi thể Mai Mộng Giảo, thì giống với giường ngọc được phát hiện dưới Dịch An Nhai lúc trước.

Đó chính là giường ngọc đã sinh ra ngọc tủy. Căn cứ vào ký ức của Mai Bằng, lúc hắn tìm được khối ngọc này, tảng ngọc lớn đó đã bị đào ra. Có lẽ chính là khối ngọc dưới Dịch An Nhai.

Khối ngọc này, nói ra thì không có công dụng gì lớn, công năng lớn nhất chính là ôn dưỡng bảo tồn thân thể.

Phục Hạ không giỏi động não, suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được điều gì. Nàng chỉ là liên tưởng một chút đến đống Cửu Anh Hoa khắp sơn động kia, nghi ngờ Thủ Diệp Vân lúc đó có lẽ đang bị đe dọa đến sinh mệnh, sắp chết, cho nên mới làm như vậy.

Nghĩ đến đứa nhỏ có nhân duyên sâu xa với mình sau này lại thành cái dạng này, Phục Hạ có chút buồn bã.

Chỉ chốc lát sau, nàng còn chưa cảm nhận cảm xúc buồn bã này thì cánh cửa đã bị đẩy ra.

Hành động lỗ mãng, bước chân vội vàng.

Hẳn là Hư Chiêu Hàm.

Phục Hạ nằm thẳng, lười biếng nói: "Ta không uống thuốc, không ăn bánh trôi, không cần thêm chậu than, ta cũng không biết Cốt Ngọc làm sao, ta càng không có cách nào giúp ngươi cùng Cốt Ngọc gặp mặt, ngươi không cần lại đây đâu."

Ninh Dung một chân bước qua ngưỡng cửa, một tay đỡ lấy cửa, mờ mịt nhìn Phục Hạ: "À?"

Phục Hạ nghe được âm thanh này, ý thức được lần này không phải Hư Chiêu Hàm. Nàng đột ngột ngồi dậy, nhìn qua Ninh Dung.

Đột nhiên lại nghĩ đến việc hôm nay nàng không đến thăm mình, luôn không nói chuyện với mình.

Phục Hạ liền tỏ vẻ ủy khuất quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Ninh Dung.

Ninh Dung áy náy đi tới, thấp giọng nói: "Ta thực xin lỗi."

"Ngươi thực xin lỗi ta ở điểm nào?"

"Ta không nên mang ngươi đi Lạc Mai cốc."

Ninh Dung nghĩ đến trận pháp ở Lạc Mai cốc, nghĩ đến việc mấy ngày nay mình dẫn sư muội đi hết vòng này đến vòng khác trong rừng mai, chỉ vì tìm một cây đào hoa vô vị — quan trọng nhất là, cuối cùng lại không tìm thấy?!

Thân thể sư muội vốn dĩ đã yếu, mình còn mang nàng đi lâu như vậy, nàng khẳng định càng khó chịu.

Ninh Dung nói như thế.

Phục Hạ biết trận pháp trong rừng mai kia từ Mai Bằng. Trận pháp kia thật ra cũng không ảnh hưởng gì, Lạc Mai cốc mùa đông người qua lại đông đúc, hắn cũng không dám hút nhiều linh khí từ một người, chỉ dám lấy một chút. Điểm này nhiều lắm cũng chỉ khiến phàm nhân về nhà ho khan hai tiếng, hai ba ngày trong người mệt nhọc không nhấc nổi tay, tu sĩ bình thường đều sẽ không cảm giác được sự mất đi linh khí này.

Cho nên càng không đến mức làm Phục Hạ khó chịu.

Phục Hạ vốn dĩ chỉ muốn nghe tiểu chỗ dựa tự kiểm điểm, nói một câu vì sao hai ngày này không để ý tới mình, vì sao không tới thăm mình.

Không ngờ lại nghe được một màn tự kiểm như vậy.

Nàng không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu chỗ dựa quả thật rất nghiêm túc cảm thấy mình hiện tại người lạnh khó chịu là do ngày đó nàng mang mình đi tìm đào hoa.

Ninh Dung cảm giác được ánh mắt sư muội, càng cứng đờ.

Bây giờ ở trong phòng sư muội, nàng không khỏi lại nghĩ đến ngày đó mình lật qua lật lại sư muội, đun một nồi nước ấm đổ vào chậu gỗ, cổ và cổ tay người kia lộ ra trông giống như mang theo sương tuyết. Người được đặt vào, hơi nước lượn lờ, phảng phất như nước cũng đã vương vấn hương vị người kia.

Không thể nói là hương vị gì, mang theo hơi nóng, lại không thiếu sự lạnh lẽo, như một khối ngọc, lại như mỡ dê, ngâm vào phảng phất sẽ tan chảy.

Phục Hạ không vui nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi, rõ ràng là ta tự mình muốn xem."

Ninh Dung còn muốn nói chuyện.

Phục Hạ liền ngắt lời hành vi tự ôm hết tội lỗi của nàng, hùng hổ nói: "Ngươi nghĩ lại đi, ngươi còn có hành vi nào có lỗi với ta nữa không?!"

Ninh Dung vắt hết óc, càng hoảng loạn: "Ta không nên không kế hoạch, cư nhiên mang theo ngươi ngủ dưới chân tường thành."

Phục Hạ: "Không phải cái này!"

Ninh Dung bối rối: "Ta không nên buổi tối đến phòng ngươi khi không được ngươi cho phép, gây ra một hồi trò cười."

Phục Hạ: "Không phải! Ngươi muốn vào thì vào chứ! Ngươi cho dù là muốn ngủ giường ta, cũng không phải không được a!"

Ninh Dung há miệng lắp bắp một hồi lâu. Dưới ánh mắt Phục Hạ, mặt đột nhiên bắt đầu đỏ.

Phục Hạ: "......"

Ninh Dung gục đầu xuống: "Ta...... Có lẽ lúc đó, ta hẳn là nên cởi quần áo cho ngươi?"

Nếu không phải sư muội nói, mình cũng không biết, thì ra quần áo kia, không thể ngâm nước a.

Sư muội nhìn có vẻ trầm lặng, giống như cũng không để ý đến quần áo trang điểm. Nhưng không ngờ nàng lại biết loại vải dệt nào có thể ngâm nước, loại nào không thể.

Mình vẫn là không đủ cẩn thận.

Phục Hạ nghe thấy câu này, á khẩu không trả lời được.

Điểm đáng yêu nhất của tiểu chỗ dựa, chính là dù nói lời thái quá đến mấy, lúc nàng nói đều rất nghiêm túc.

Tóm lại, nàng là nghĩ như vậy.

Phục Hạ cảm thấy mình hẳn nên tức giận.

Nhưng nghĩ lại, lời này vẫn là do mình nói lúc đùa giỡn nàng, nàng đã ghi nhớ, hơn nữa còn nói lại với mình.

Cho dù mình cảm thấy bị trêu chọc, cũng không thể tức giận.

Bản thân tự tạo nghiệt.

Phục Hạ nhịn xuống cảm giác không nói nên lời trong lòng, bĩu môi, nói thẳng: "Hôm nay ngươi không có tới tìm ta! Hư Chiêu Hàm còn nói với ta, ngươi hôm nay không tu luyện, không bế quan, ngươi liền ở phòng bếp ngây người một ngày, đều không có tới tìm ta!"

Ninh Dung nhỏ giọng giải thích: "Ta đang sắc thuốc cho ngươi."

"Ngươi hiện tại còn gạt ta!"

Phục Hạ càng tức giận: "Hư Chiêu Hàm hôm nay đưa thuốc cho ta còn nói, thuốc kia là do chính tay nàng nấu!"

Ninh Dung: "......"

Ninh Dung không còn cách nào, chỉ có thể đứng ngây người mà nhìn Phục Hạ.

Phục Hạ quay đầu đi, vẻ mặt ngạo kiều: "Ngươi đi đi, đi cùng Hư Chiêu Hàm đối chất đi thôi, ta xem rốt cuộc thuốc kia là ai nấu."

Ninh Dung lại đứng thêm một lát, rồi rời đi.

Khoảnh khắc nàng vừa bước ra cửa, người trên giường không vui nói: "Thật sự không trách ngươi, ta hiện tại rất tốt, không có việc gì, ngươi cũng không cần lo lắng."

Bước chân Ninh Dung sững lại một thoáng.

Phục Hạ trở mình, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chờ mong ban đêm đến.

Chỉ trong chốc lát, lại có người vội vã chạy tới, trân châu trên giày đập vào nhau, lộc cộc rung động.

Lần này là Hư Chiêu Hàm.

Phục Hạ xoay người nhìn về phía cửa.

Hư Chiêu Hàm hản nhiên đẩy cửa ra, chạy thẳng đến mép giường Phục Hạ, đặt mặt lên giường, đẩy đẩy Phục Hạ: "Sư tỷ."

Phục Hạ nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Hư Chiêu Hàm ngượng ngùng e lệ mà chỉ tay: "Cái thuốc kia."

Phục Hạ nghe thấy ba chữ này, liền nhịn không được cong cong khóe môi: "Cái thuốc kia, làm sao vậy? Ngươi nấu cho ta thành hồ rồi à?"

Hư Chiêu Hàm chột dạ: "Cái thuốc kia, ta thật ra, chỉ bỏ thuốc và nước, rồi nhóm lửa."

"Ừm,"

Phục Hạ gật đầu: "Cảm ơn ngươi giúp ta nấu thuốc."

Giọng Hư Chiêu Hàm lớn hơn một chút: "Không đúng không đúng!"

Nàng liên tục xua tay: "Không phải ta nấu cho ngươi! Là Ninh Dung sư tỷ! Là Ninh Dung sư tỷ vẫn luôn nhìn canh thuốc! Là Ninh Dung sư tỷ nấu thuốc cho ngươi! Ta cái gì cũng không làm!"

Phục Hạ nhịn cười, trêu nàng: "Vừa rồi không phải còn nói, là ngươi đổ nước và thuốc, nhóm lửa sao?"

"Cái này không quan trọng!"

Hư Chiêu Hàm giải thích với Phục Hạ: "Những chuyện này Ninh Dung sư tỷ cũng có thể làm! Nếu Ninh Dung sư tỷ không canh thuốc, ta liền không làm được! Cho nên hẳn là Ninh Dung sư tỷ nấu thuốc cho ngươi!"

Phục Hạ rúc cằm vào trong chăn, cố gắng không để Hư Chiêu Hàm nhìn ra mình đang cười.

Nàng vẫn nhịn không được hỏi: "Sư tỷ rốt cuộc đã nói gì với ngươi."

Có thể làm ngươi khẩn trương đến như vậy?

Hư Chiêu Hàm bĩu môi: "Cái gì cũng không nói."

Phục Hạ nhìn biểu cảm này của nàng, khó hiểu: "Ngươi hình như rất sợ nàng?"

Hư Chiêu Hàm lắc đầu: "Không có!"

Nói xong, nàng lại kéo tay áo Phục Hạ: "Ngươi không cần cùng sư tỷ giằng co. Sư tỷ rất tốt."

Vị sư tỷ rất tốt kia vừa rồi còn mặt không biểu tình, dùng ngữ khí u oán hoàn toàn không giống với biểu cảm, nói: "Ngươi có thể dạy ta làm thế nào để nấu thuốc không? Phục Hạ nói ta không có nấu thuốc cho nàng."

Năng lực xem sắc mặt người khác của Hư Chiêu Hàm xưa giờ luôn bằng không. Nàng ngây thơ nói: "Chỉ là bỏ nước vào, bỏ thuốc lên, luôn nhìn là được rồi."

"Ta sẽ,"

Ninh Dung sư tỷ ôn hòa dễ thân trong lòng Hư Chiêu Hàm rũ mắt xuống, mang theo chút ủy khuất khó phát hiện: "Nhưng là Phục Hạ nói ta chỉ nhìn, không tính là nấu thuốc."

Hư Chiêu Hàm vẫn rất ngây thơ: "Sao có thể! Như vậy cũng tính a!"

Ninh Dung nhìn nhìn tiểu sư muội ngây thơ, dừng một chút, nói tiếp: "Ta nói, nàng không tin, nàng nói ngươi nói là ngươi nấu thuốc cho nàng."

Hư Chiêu Hàm còn có chút kiêu ngạo: "Đúng vậy, ta có nấu a!"

"Đúng vậy,"

Ninh Dung sắp không duy trì được nụ cười của mình: "Cho nên nàng cảm thấy ta không quan tâm nàng, không nấu thuốc cho nàng."

"Ngươi có nấu a! Ngươi không phải vẫn luôn nhìn sao?"

"Nhưng nàng không biết."

Hư Chiêu Hàm không biết đề tài làm sao lại quay trở lại, nàng vẫn rất ngây thơ lặp lại câu trả lời vừa rồi của mình: "Ngươi nói với nàng đi!"

Ninh Dung đã chịu đủ loại đối thoại lặp đi lặp lại vô ích này.

Nàng khẽ mỉm cười: "Vậy về sau ngươi nấu thuốc cho nàng đi, cho dù nhìn cả ngày, cũng không mệt."

Không mệt thì không mệt, nhưng mà rất buồn tẻ a! Ai có thể chịu được mà nhìn chằm chằm bếp lò cả ngày chứ?

Hơn nữa lỡ như Cốt Ngọc tới, mình còn muốn cùng Cốt Ngọc quấn quýt nữa. Nếu mình luôn nhìn phòng bếp, làm sao chơi với Cốt Ngọc đây? Cái này một chút cũng không tốt a!

Hư Chiêu Hàm liên tục xua tay: "Không được không được, ta không nhận lời được."

Ninh Dung liền mỉm cười lặp lại: "Nhưng nàng cảm thấy là ngươi tự mình nấu thuốc cho nàng."

Hư Chiêu Hàm nhìn nụ cười này của sư tỷ, đột nhiên sực tỉnh: "Nhưng rõ ràng đây là ngươi vẫn luôn tự mình nấu cho nàng a!"

Nàng liếc nhìn Ninh Dung: "Phục Hạ sư tỷ thật là quá không hiểu chuyện, ta hiện tại liền đi nói với nàng, là ngươi vẫn luôn tự mình nấu thuốc! Nàng cần phải cảm ơn ngươi mới đúng!"

Mắt thường có thể thấy được, nụ cười của sư tỷ đột nhiên thật lòng hơn rất nhiều.

Vì thế Hư Chiêu Hàm liền tới đây.

Nhưng tình huống căn bản không tốt hơn chút nào.

Bởi vì Phục Hạ sư tỷ nghe được câu nói vừa rồi của nàng, liền quay lưng đi: "Ta đã biết, ngươi chính là đến cầu tình cho sư tỷ. Kỳ thật sư tỷ căn bản là không để tâm đến ta, ngươi xem, nàng đối với tất cả mọi người tốt, ngươi là vì giúp nàng, cho nên nguyện ý nói dối đúng không?"

Hư Chiêu Hàm cũng không biết mình phải nói như thế nào mới có thể làm Phục Hạ sư tỷ tin tưởng sự thật.

Nàng đập một cái xuống giường: "Không phải!"

Phục Hạ cười đến đau quai hàm, ngoài miệng vẫn than thở: "Ngươi xem, nàng thậm chíkhông đích thân đến nói. Bởi vì nàng chưa bao giờ nói dối, cho nên nàng mới khiến ngươi lừa gạt ta."

Hư Chiêu Hàm: "......"

Hư Chiêu Hàm tuyệt vọng: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao? Ta phải làm sao ngươi mới có thể tin tưởng ta đây?"

Nàng nói, càng thêm ủy khuất: "Chẳng lẽ  trong lòng ngươi ta chính là kẻ chuyên nói dối sao?!"

Phục Hạ dừng một chút, thấy tiểu loa thật sự nóng nảy, liền biết dừng đúng lúc: "Vậy cho ta..."

Nàng nói ra điều kiện của mình: "Vậy ngươi để ta đi xem, ta muốn tự mình xem, rốt cuộc là ai nấu thuốc."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store