ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 40: Lạc Mai Cốc (2)

efrs__asteroid

Lạc Mai Cốc cùng Niệm Hàn Tông giống nhau, đều nằm ở Trung Châu, khoảng cách cũng không quá xa, Ninh Dung dẫn Phục Hạ đi, rất nhanh đã đến nơi.

Kỳ thật Lạc Mai Cốc vẫn luôn không có lập trường rõ ràng nào, nói là tông môn, không bằng nói là một hiệu thuốc rất có danh tiếng.

Đa số các tông môn đều có dược phong riêng của mình, giống như Đan Dược Phường của Niệm Hàn Tông. Phần lớn dược liệu đều có thể tự cung tự cấp. Những thứ cần phải đến Lạc Mai Cốc mua, chính là những bí phương dược liệu mà Lạc Mai Cốc không truyền ra ngoài, ví dụ như những thứ mà Đạo đồng vừa đưa qua trước đó.

Hiện tại hoa mai ngoài Lạc Mai Cốc đã nở, nhiều người tới xem, nên không thể ở lại Lạc Mai Cốc.

Chỉ có thể tạm thời đặt chân tại trấn nhỏ ngoài Lạc Mai Cốc. Trấn nhỏ kia giống như Tiểu Lạc Thành dưới chân Thượng Thanh Phái, sống nhờ danh tiếng của Lạc Mai Cốc. Quanh năm suốt tháng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ chờ hai tháng cuối đông này, người người tới Lạc Mai Cốc xem hoa mai, người dân tranh thủ kiếm một chút tiền của du khách.

Ninh Dung dẫn Phục Hạ đi tìm khách điếm.

Lần này thật sự rất nhiều người tới, không giống như lần ở Lê Thành, trên đường chật ních người, chen nhau đi tới đi lui.

Vì là mùa đông, phía trước vừa mới có một trận tuyết rơi, hiện tại tuyết bị giẫm tan thành nước. Trời lạnh nên liền kết thành băng.

Cứ như vậy một tầng tuyết một tầng băng, dưới lòng bàn chân là lớp băng dày đặc, đi nhanh liền sợ té ngã.

Trên đường cũng không hoàn toàn là người Tu Tiên Giới, còn có rất nhiều phàm nhân mộ danh mà đến. Bọn họ sợ lạnh, liền bọc một tầng lại một tầng. Lại sợ trên đường băng quá dày, đi nhanh sẽ té ngã, chỉ có thể chậm rãi di chuyển.

Cho nên trên đường đặc biệt chen chúc, Phục Hạ cũng chỉ có thể chậm rãi mà đi, đi hai bước còn bị lông áo choàng của người khác thổi đầy mặt.

Phục Hạ híp mắt, gỡ xuống lông xám nâu trên mặt, lấy bụng ta suy ra bụng người, hỏi tiểu chỗ dựa: "Ta có thể cởi áo choàng ra không?"

Ninh Dung nhỏ giọng hỏi: "Không lạnh?"

Phục Hạ gật đầu: "Không lạnh. Đi hơi nóng."

Ninh Dung: "Vậy thì không cần mặc đi."

Phục Hạ gật đầu, nhưng lại không cởi áo choàng, mà là kéo Ninh Dung đi đến nơi ven đường vắng người, giang hai cánh tay, ra dáng chờ Ninh Dung cởi áo cho mình.

Ninh Dung bật cười, duỗi tay cởi bỏ cái nơ vừa buộc, gỡ áo choàng xuống, cất vào Túi Càn Khôn.

Phục Hạ cười đi về phía trước: "Đi thôi!"

Dựa theo kịch bản trong thoại bản, lần này người nhiều như vậy, các nàng khẳng định là phải đi khắp toàn bộ thành, rồi lại chỉ có thể tìm được một phòng, sau đó bị buộc chỉ có thể ở chung một phòng.

Tuy rằng lần trước ở Lê Thành không như thế, nhưng lúc ấy Lê Thành không có người, hiện tại nơi này lại nhiều người như vậy, khẳng định là đúng với kịch bản!

Cho dù nàng đã ở chung một phòng với tiểu chỗ dựa rất nhiều lần, nhưng Phục Hạ đối với loại kịch bản này vẫn là thực chờ mong.

Rốt cuộc không ai lại ngại thời gian ở bên cạnh người mình thích quá dài.

Hơn nữa lần này chính là đơn độc! Mình cùng tiểu chỗ dựa hai người đơn độc ra ngoài, nếu lại đơn độc  ở chung một phòng, hẳn là sẽ khác lúc trước đi?

Nàng hứng thú bừng bừng, kéo Ninh Dung đi hỏi từng khách điếm.

Mỗi một khách điếm đều nói không có phòng.

Ninh Dung nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút không ổn.

Nhưng Phục Hạ không cảm thấy có vấn đề gì, nàng có một dự cảm, cảm thấy cứ đi tiếp mình khẳng định có thể ở cùng tiểu chỗ dựa.

Nàng tiếp tục đi hỏi.

Đi tới khách điếm cuối cùng trong thành.

Vẫn là đám người huyên náo, khách nhân ngồi ăn cơm ở đại sảnh khách điếm, vây quanh bàn, vừa ăn cơm vừa lớn tiếng nói chuyện.

Trong đại sảnh ồn ào, Phục Hạ gõ gõ quầy, hỏi: "Còn có phòng không?"

Vừa dứt lời, Phục Hạ liền cảm thấy có chút hoảng loạn.

Không thể nào, đây chính là khách điếm cuối cùng, vạn nhất thật sự không còn phòng thì hôm nay các nàng liền không có chỗ ở!

Nhưng sự cầu nguyện của nàng là vô dụng, dưới ánh mắt chờ mong của nàng, tiểu nhị lộ ra nụ cười khó xử giống hệt những tiểu nhị phía trước: "Ngại quá khách quan, hôm nay tiểu điếm không còn phòng ạ."

Ninh Dung nhíu mày, có chút hối hận.

Nếu biết sư muội muốn đến Lạc Mai Cốc, vì sao mình lại không đặt phòng trước, bây giờ thậm chí không có phòng có thể ở. Sư muội hôm nay bị gió thổi cả một ngày, bôn ba trên đường lâu như vậy, cư nhiên đều không có một chỗ có thể nghỉ ngơi?

Phục Hạ quay đầu lại nhìn tiểu chỗ dựa, nhìn sắc mặt tiểu chỗ dựa, rất nhanh liền đoán được suy nghĩ của nàng.

Nàng kéo tay Ninh Dung, sự hoảng loạn trong lòng trở thành hư không. Nàng thậm chí có chút muốn cười, giọng mềm mại trêu chọc tiểu chỗ dựa: "Làm sao bây giờ sư tỷ~, không có phòng."

Ninh Dung còn muốn nói tiếp tục đi xem, nói không chừng có nhà dân có phòng có thể ở.

Phục Hạ liền lập tức nói: "Cũng chỉ có thể không ngủ, để ta dẫn sư tỷ đi tiêu sái một hồi!"

Ninh Dung chưa kịp phản ứng, bị Phục Hạ giữ chặt đi ra ngoài.

Từ trước đến nay đều là Ninh Dung chuẩn bị sẵn sàng dẫn Phục Hạ đi, đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Dung không biết đích đến mà đi theo Phục Hạ. Cảm giác có chút mới lạ, nàng không nói gì, cảm thụ cảm xúc khác thường này. Nhìn bóng dáng Phục Hạ trước mắt, trong đầu nàng nghĩ lung tung lung tung, lúc bàn tay sư muội phía trước ở sau lưng nàng, lúc đó sư muội có nhìn nàng như nàng đang nhìn sư muội không?

Bất quá, mình cùng sư muội hẳn là không giống nhau đi?

Sư muội hình như cao hơn mình một chút, dáng người thon gầy.

Ánh mắt Ninh Dung dời từ chỗ lông nhung nơi cổ áo Phục Hạ xuống phía dưới, nhìn đến vòng eo kia.

Vì đã sang đông, hôm nay lại ở bên ngoài cả ngoài, cho nên Phục Hạ mặc thêm một lớp áo so với lúc ở Niệm Hàn Tông.

Mặc dù có thêm một lớp áo như vậy, eo nàng vẫn thon gọn. Eo bị đai lưng bó lại, nhìn qua càng thấy nhỏ nhắn. Lại không phải nhỏ đến mức mà một tay có thể ôm hết, khi đi đường tự nhiên mà đong đưa, nhìn rất có sức sống.

Lúc ấy Tố Miểu nói chuyện với sư muội, đã nhắc đến vòng eo này.

Ninh Dung đột nhiên hoàn hồn. Nàng không biết vì cái gì lại cảm thấy có chút áy náy, lại có chút xấu hổ, buồn bực.

Không biết là bực chính mình cư nhiên lại nhìn eo sư muội đến thất thần, hay là bực Tố Miểu đã nói như vậy.

Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, còn chưa nghĩ rõ ràng, liền cảm giác được Phục Hạ dừng bước.

Ninh Dung ngẩng đầu nhìn Phục Hạ.

Phục Hạ đứng trước một quầy đèn lồng, cầm một cái đèn có hình con thỏ, nhìn chăm chú.

Phía trước sạp còn có rất nhiều người đứng xem đèn lồng, chủ quán cũng không có nói chuyện với Phục Hạ.

Phục Hạ cầm đèn, quay đầu lại, cười khanh khách hỏi Ninh Dung: "Sư tỷ, ta muốn cái đèn này, có được không?"

Đôi mắt vốn dĩ luôn mang theo chút lạnh nhạt kể cả khi làm nũng hơi híp lạ, ánh đèn dầu màu đỏ trong tay chiếu lên người nàng, nhìn qua có chút ấm áp hiếm thấy.

Ninh Dung muốn nhìn, lại không muốn tỏ vẻ nhìn chằm chằm, vội vàng nhìn thoáng qua rồi lập tức dời đi ánh mắt xem những cái đèn khác trên quầy hàng, lộn xộn gật đầu: "Hảo, mua."

Nàng nói, tay vội vàng hoảng loạn mà lấy túi tiền ra, đặt lên tay Phục Hạ.

Phục Hạ tiếp nhận túi tiền, nhìn tiểu chỗ dựa căn bản không nhìn mình, buồn bực mà nhìn nàng chăm chú, thấy được sự hoảng loạn trong mắt tiểu chỗ dựa, nhịn không được cười một chút. Phục Hạ làm bộ không nhìn thấy, quay lại tiếp tục xem đèn.

Nhưng thực ra Phục Hạ không quá thích đèn, nàng mắt tốt, cho dù là ở ban đêm cũng có thể nhìn thấy đồ vật ở nơi rất xa, vì thế đèn đêm đối với nàng thì hơi dư thừa.

Cho nên nàng cũng không quá thích loại đồ vật này.

Chỉ là hiện tại nàng đang đi cùng tiểu chỗ dựa, lại thấy cái đèn lồng đáng yêu như vậy nên nhìn qua một cái.

Cho nên nàng mặt ngoài là đang nhìn đèn, kỳ thật là đang quan sát phản ứng của tiểu chỗ dựa nơi khoé mắt.

Ninh Dung xem đèn trong chốc lát. Khách trên quầy chậm rãi đi xem từ đèn này đến đèn khác, Phục Hạ bị chen cũng đi theo.

Ninh Dung ở sau lưng Phục Hạ, đi theo nàng về phía trước.

Xem đám người phía trước Phục Hạ một lát, nàng liền không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Phục Hạ.

Ninh Dung nhìn hàng lông mi cũng không tính thẳng nhưng mà rất dài, xem nàng nhìn về phía đèn, ánh đèn dầu thắp lên sức sống chưa từng có trong đôi mắt nàng.

Trong lòng thình thịch thình thịch nhảy.

Phục Hạ đột nhiên ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt Ninh Dung.

Nàng khẽ mỉm cười, hỏi: "Sư tỷ? Ngươi nhìn ta làm gì?"

Ninh Dung ngây ngốc mà nhìn sư muội, nói không ra lời.

Nàng nghĩ nghĩ, còn chưa nghĩ kỹ muốn nói thế nào. Phục Hạ liền từ túi tiền lấy ra tiền, mua một cái đèn nhỏ đơn giản, một tay dẫn theo, một tay kéo cánh tay Ninh Dung: "Đi thôi."

Cánh tay Ninh Dung bị nàng kéo, tự nhiên mà rũ xuống, đặt ở chỗ eo Phục Hạ.

Trong lúc đi, theo nhịp bước, tay nàng thường xuyên chạm vào eo Phục Hạ.

Làm cho tâm Ninh Dung loạn như ma.

Phục Hạ dẫn theo Ninh Dung đi về phía trước, một bên cùng nàng giải thích: "Nếu không có phòng khách điếm trống phòng, hôm nay chúng ta liền không ngủ đi, tìm một chỗ chơi cả đêm, được không?"

Ninh Dung gật đầu: "Ân. Được."

"Dùng tiền sư tỷ được không?"

Trong lòng Ninh Dung hỗn loạn, gật đầu lung tung: "Ân, được."

Phục Hạ liền cười khanh khách, lách qua đám người, dẫn theo Ninh Dung đến trước một toà nhà đầy đèn dầu, toả ra ánh vàng chói cả góc phố.

Trong không khí toàn là mùi hương phấn.

Ninh Dung cho rằng sư muội dẫn mình tới cửa hàng son phấn, còn chưa kịp xem chiêu bài phía trên cửa hàng, liền nhìn thấy bên trong có người đi ra.

Một nữ nhân mặc quần áo màu đỏ thẫm, yểu điệu thướt tha, vừa huy khăn tay, vừa giọng kiều mị kêu: "Các đại gia, vào xem không?"

Trong khoé mắt, Ninh Dung thấy hai chữ trên chiêu bài sau hai chiếc đèn lồng đỏ rực kia: "Di Hồng Viện."

Tú bà đang nói chuyện với một đám nam tử phía sau Phục Hạ, đám nam tử kia cũng đi vào.

Phục Hạ kéo Ninh Dung ra vẻ cũng đi vào.

Chân Ninh Dung giống như là bị định trụ, không chịu nhấc.

Phục Hạ biết vì sao, trong lòng buồn cười, còn muốn trêu chọc tiểu chỗ dựa: "Sư tỷ, ngươi sao lại bất động a?"

Ninh Dung á khẩu không trả lời được, xụ mặt một hồi lâu, hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào sao?"

"Biết mà,"

Phục Hạ lắc lắc cánh tay Ninh Dung: "Vào xem đi, ta còn chưa đi qua đâu."

Ninh Dung không tình nguyện mà đi theo, không tình nguyện mà ngồi dưới lầu cùng Phục Hạ, xụ mặt, căn bản không nhìn nữ nhân ca hát trên khán đài.

Tú bà không phải lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử tới Tần Lâu Sở Quán, nhưng trong trí nhớ nàng, tất cả những người có biểu tình này ở thanh lâu, phần lớn đều là tới bắt gian.

Nhưng hôm nay sinh ý lại tốt như vậy, vạn nhất nữ tử kia nháo lên, sẽ chậm trễ làm ăn.

Tú bà trong lòng run sợ, tặng thêm cho Ninh Dung vài đĩa quả khô.

Phục Hạ trong lòng buồn cười, nhịn không được duỗi tay câu mặt Ninh Dung: "Sư tỷ, ngươi cười một cái, ngươi xem người trên đài, đều đang nhìn ngươi kìa."

Ninh Dung ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trên đài.

Quả nhiên là đang nhìn mình.

Ninh Dung càng tức giận.

Ngươi làm sao biết nàng đang xem ta? Ngươi có phải hay không vẫn luôn xem nàng?!

Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa hít sâu, trong lòng thiếu chút nữa cười đến sốc hông. Nàng trêu chọc tiểu chỗ dựa: "Đúng đó, chính là đang xem ngươi."

Ninh Dung duỗi tay che lại mắt Phục Hạ: "Đã đến rồi, đi thôi."

"Đi rồi, còn có chỗ nào có thể cho chúng ta ở lại cả đêm?"

Ninh Dung nghiêm túc nói: "Sư phụ dặn ta trông chừng ngươi."

Phục Hạ tới nơi này thật ra là muốn tìm một chỗ tá túc cả đêm, cũng muốn nghe người ta nói chuyện, muốn nghe xem có ai sẽ nói đến chuyện xưa của Lạc Mai Cốc.

Nhưng nghe một lát, đúng là có rất nhiều người nói về Lạc Mai Cốc, nhưng cũng chỉ nói về Cốc chủ đương nhiệm, căn bản không có người nhắc tới Mai Mộng Giảo.

Phục Hạ có chút bất đắc dĩ, nàng cũng biết dù sao cũng là chuyện ba ngàn năm trước, người còn nhắc lại những chuyện này không nhiều.

Hiện tại nàng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu chỗ dựa, chỉ có thể đứng lên: "Vậy đi thôi."

Nàng vừa dứt lời, Ninh Dung giống như đã kím nén thật lâu, đứng lên thật nhanh, kéo Phục Hạ ra ngoài.

Phục Hạ nhanh tay cầm lấy đèn của mình.

Ninh Dung một khắc cũng không thể chịu đựng, nàng kéo Phục Hạ đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cánh cửa, nàng hít một hơi thật sâu, đem mùi hương phấn vừa mới hít vào phổi nhổ ra.

Trước mắt là ánh trăng sáng, trời quá muộn, người có nơi ở đều đã trở về, trên đường phố ít người hơn rất nhiều. Chỉ còn từng cửa hàng bên ngoài treo đèn lồng đỏ thẫm, hơi hơi đong đưa theo gió.

Phục Hạ lười biếng mà hỏi: "Vậy chúng ta đi nơi nào đây?"

Ninh Dung trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: "Gầm cầu?"

Phục Hạ bĩu môi: "Ván giường kia hẳn là rất cứng đi?"

Ninh Dung trầm mặc.

Phục Hạ lại nói: "Cũng hẳn là rất lạnh."

Ninh Dung vẫn không nói lời nào, ánh mắt đã bắt đầu có chút luống cuống.

"Hơn nữa, nếu dưới cầu có nước, sẽ rất thối đúng chứ?"

Ninh Dung nhìn người thưa thớt trên đường, gió nhẹ lướt qua người làm nàng thanh tỉnh.

Mình thật sự muốn dẫn sư muội đi ở gầm cầu? Không được,Không thể để sư muội chịu ủy khuất như vậy.

Nhưng mình lại không muốn sư muội quay lại thanh lâu xem người khác mặc ít như vậy mà ca hát.

Sư phụ dặn mình trông chừng sư muội, không thể để các nàng dạy hư sư muội — tuy rằng như vậy cũng không xem như hư đi, nhưng là, mình không muốn sư muội như vậy.

Ninh Dung còn đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao bây giờ.

Phục Hạ liền lười biếng mà dựa vào trên người nàng, nũng nịu nói: "Vậy chỉ có thể......"

Ninh Dung nhìn Phục Hạ.

Phục Hạ chớp mắt, dáng vẻ sắc sảo: "Để sư tỷ ôm ta đi ngủ thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store