ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 38: Xuất Quan

efrs__asteroid

Nghi hoặc nối tiếp nhau, Phục Hạ vô cùng mơ hồ.

Hư Chiêu Hàm vẫn còn ở trong phòng nàng chờ, nhìn thấy nàng trở lại, hỏi: "Sư tỷ, làm sao vậy?"

Phục Hạ lắc đầu: "Không biết."

Thà rằng không hỏi, hiện tại biết một nửa quả thật rất khó chịu.

Hư Chiêu Hàm nghĩ nghĩ, linh cơ vừa động: "Vậy ngươi có muốn đi hỏi Phong chủ Lẫm Kiếm Phong không? Ông ấy là sư đệ của nương ta, nếu luận luân phiên thì nên là giữa bọn họ."

U, Tiểu Loa còn rất lợi hại.

Phục Hạ lập tức liền nhấc chân đi về phía Lẫm Kiếm Phong: "Ta đi hỏi ngay đây."

Náo loạn cả một ngày, trời đã tối. Tuy rằng Lẫm Kiếm Phong xa, nhưng nghi hoặc trong lòng Phục Hạ cào gan cào ruột muốn biết đáp án, cho nên nàng vẫn đi.

Phong chủ Lẫm Kiếm Phong cũng đang bận, nhưng lại không bận bằng Tông chủ, cho nên vẫn có thời gian trả lời vấn đề của Phục Hạ.

Phục Hạ cùng vị Phong chủ này không thân, cũng không hàn huyên. Đến nơi liền trực tiếp nói rõ nghi hoặc của mình.

Phong chủ Lẫm Kiếm Phong không uống trà, chỉ ngồi ở chủ vị, nghe được vấn đề của Phục Hạ, nghĩ nghĩ, nói: "Niệm Hàn Tông hơn hai mươi năm trước đột nhiên có thêm một cái Hồn Đăng, ngọn lửa gầy yếu giống như có thể dập tắt bất cứ lúc nào. Hồn Đăng này không có đệ tử tương ứng, hơn nữa cũng không tìm được rốt cuộc là ai thắp lên. Không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo Hồn Đăng này mà tìm đệ tử."

Đây là nguyên nhân Phục Hạ tới Niệm Hàn sao?

Phục Hạ như cũ khó hiểu: "Mang về tới sau đó thì sao?"

"Lúc đó Bọn ta tìm được một tiểu hài tử ở Phục Hạ Phong, không rõ vì sao trời sinh ngốc nghếch, phản ứng cũng trì độn — chính là ngươi. Nhưng cũng may, vốn chẳng chủ động muốn thu đồ đệ, vậy thì đứa nhỏ này cũng không cần áp lực phải thành tài, chỉ cần khỏe mạnh là đủ. Bọn ta liền tìm cho ngươi một vị sư phụ. Lúc ấy, chỉ có vài người đủ khả năng thu đồ đệ. Ta thì không có tâm tình chiếu cố ngươi, hơn nữa Lẫm Kiếm Phong này của ta cũng không thích hợp để dưỡng ngươi thật tốt. Nếu ngươi nhàn rỗi, chẳng có việc gì, chạy tới chạy lui bị thương thì sao? Không còn cách nào khác, chỉ có sư phụ ngươi có khả năng, khi đó còn có sư tỷ chiếu cố, nên ngươi liền làm đồ đệ của nàng."

Phục Hạ nghiêm túc ngẫm lại lời Phong chủ Lẫm Kiếm Phong nói một lần, cảm thấy mình minh bạch một chút, lại hỏi: "Cho nên nơi này vì sao lại có Hồn Đăng của ta?"

"Không biết. Không rõ vì sao đột nhiên có chuyện này, chuyện tương tự trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, có thể là người khác tới Niệm Hàn Tông thắp cho ngươi. Nhưng lại không tìm được người, đành thôi. Hơn nữa, lúc ấy ngươi ngốc nghếch, ngờ nghệch, cũng chẳng phiền toái gì, ngày thường chỉ nằm lì ở Mộ Thanh Phong, chẳng làm ầm ĩ. Thời gian trôi qua, ngươi lại khá lên một chút. Sau đó bọn ta cũng không thắc mắc lý do nữa, coi nó đại khái chỉ là ý trời mà thôi."

Phục Hạ mơ hồ: "Qua loa như vậy sao? Rốt cuộc cũng là tông môn lợi hại như vậy, vạn nhất ta là nội gián mà môn phái khác gài tới thì làm sao bây giờ?"

"Không qua loa như vậy ngươi cho rằng lúc ấy Cốt Ngọc vì sao có thể lưu lại?"

Phong chủ cười: "Lúc ấy bọn ta cũng không phải không có tìm qua, nhưng rồi cũng không phát hiện được cái gì. Bây giờ thậm chí còn có thể nhặt được người không rõ sau núi, thế thì vì sao trước đây lại không thể nhặt một cái hồn đăng tự dưng xuất hiện ở tông môn cùng người tương ứng với nó? Ngươi hiện tại chẳng phải cũng không có làm gì xấu đối với Niệm Hàn sao? Cũng không có ngốc nghếch như năm đó."

Phục Hạ: "......"

Ta hẳn là cảm ơn ngài vì cảm thấy ta không ngốc sao?

Phong chủ Lẫm Kiếm Phong nói, châm cho Phục Hạ thêm một ly trà: "Ngươi hỏi chuyện này bây giờ để làm gì? Chẳng lẽ thật sự không còn ngốc nữa, nên bắt đầu muốn biết thân thế mình sao?"

Phục Hạ gật đầu: "Ân."

Phong chủ Lẫm Kiếm Phong gật đầu: "Nếu biết được thì nói với ta một tiếng, ta cũng rất muốn biết ngươi vì sao lại may mắn như vậy."

"May mắn chỗ nào?"

"Bên ngoài biết bao người muốn đến Niệm Hàn, nhưng chẳng tới được. Tới cũng không thể tiến vào nội môn. Ngươi lúc ấy nhỏ xíu, còn chưa bằng cánh tay ta, vậy mà liền trở thành đệ tử của Tông chủ Niệm Hàn Tông. Đệ tử Niệm Hàn Tông mỗi ngày tu hành chẳng dám chậm trễ một chút, còn ngươi thì tốt, có một vị sư phụ sẵn lòng dưỡng ngươi. Chờ khi sư phụ không thể chăm sóc, sư tỷ ngươi liền sẽ trưởng thành."

Phong chủ Lẫm Kiếm Phong cười: "Ninh Dung thật sự không tồi, những người môn hạ ta đây, không một ai so được."

Phục Hạ có đáp án, liền trở về.

Tuy rằng vẫn không biết bản thân vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng cũng có thể giải thích một chút.

Nếu không có mình, Phục Hạ kia hẳn là giống như lời mà Phong chủ Lẫm Kiếm Phong nói, là một người thực may mắn.

Bất quá không biết vì sao, mình lại tới.

Đoạt may mắn của người ta, đoạt thân thể người ta, đoạt sư phụ người ta.

Còn đoạt sư tỷ người ta.

Sư tỷ.

Cứ tưởng tượng như vậy, Phục Hạ cũng chỉ biết thở ngắn than dài.

Không có tiểu chỗ dựa, Niệm Hàn Tông như ẩn trong sương mù, trong tâm tối lửa tắt đèn, thật đúng là có chút ngốc.

Thời điểm Phục Hạ trở lại Mộ Thanh Phong, Hư Chiêu Hàm vẫn còn ở trong phòng.

Hư Chiêu Hàm cũng mệt mỏi, vốn dĩ chỉ là muốn chờ sư tỷ một chút, sợ khi sư tỷ trở lại mà không thấy nàng sẽ lo lắng

Nhưng Phục Hạ thật sự đi rất lâu, nàng chờ chờ liền mệt mỏi, ngủ quên trên bàn.

Phục Hạ nhìn thân ảnh gầy yếu của Tiểu Loa trên bàn, vô tình đánh thức Hư Chiêu Hàm: "Ta đã về rồi, ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Hư Chiêu Hàm xoa mắt mơ mơ màng màng hỏi: "Sư tỷ, ngươi nghe được đáp án chưa?"

"Được rồi."

Phục Hạ nói: "Nghe xong thì lại nảy sinh ra một vấn đề, tại sao lại có cái Hồn Đăng đó?"

"Ân?" Hư Chiêu Hàm không rõ nguyên do: "Ngươi nói cái gì? Cái gì Hồn Đăng?"

"Không quan trọng, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi thôi." Phục Hạ đuổi người.

Hư Chiêu Hàm đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Phục Hạ lúc này có một chút đồng cảm, nàng cũng đứng daậy đi theo: "Ta tiễn ngươi."

Rốt cuộc vết thương trên người nàng còn không có lành hẳn, vạn nhất nửa đường té xỉu. Giữa đêm khuya cũng không có ai sẽ phát hiện, lỡ như nàng có bất trắc gì, đến lúc đó mình chính là tội nhân.

Phục Hạ đi theo Hư Chiêu Hàm một đoạn đường.

Nghe được một thanh âm.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua.

Người kia đang đập cánh bay tới từ nơi xa, không phải Cốt Ngọc thì là ai.

Phục Hạ không khỏi có chút ưu sầu.

Niệm Hàn Tông không chỉ có qua loa, lại còn tự do như vậy sao? Tùy ý cho Cốt Ngọc, một tên Ma tộc muốn tới thì tới muốn đi thì đi?

Phục Hạ nhìn Hư Chiêu Hàm chạy đến bên Cốt Ngọc, ân cần hỏi han tình hình thương thế, trong lòng phiền muộn, liền quay người trở về.

Ngày hôm sau, Hư Chiêu Hàm lại tới tìm Phục Hạ.

Phục Hạ hôm nay ngại nằm, nàng ngồi ở trước bàn xem thoại bản. Hư Chiêu Hàm cũng cầm một quyển mà xem.

Bên ngoài có người tìm Hư Chiêu Hàm, không thấy người trong phòng, không khỏi có chút hoảng loạn, vội vã chạy tới hỏi Phục Hạ có hay không nhìn thấy người.

Phục Hạ có chút bất đắc dĩ, chỉ vào người còn đang xem thoại bản trong phòng: "Đây không phải nàng sao?"

Đạo đồng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, nâng mâm dược phẩm đang cầm đưa tới trước mặt Phục Hạ: "Đây là dược liệu cho Chiêu Hàm tiểu thư và ngài."

Phục Hạ nhìn cái Túi Càn Khôn, tiếp nhận: "Ân."

Nàng đem cái này túi đặt lên bàn, hỏi: "Vì sao bây giờ mới phát dược?"

"Cứ 5 năm lại phát một đợt, dược thảo là từ Lạc Mai Cốc, là đồ tốt."

Lạc Mai Cốc......

Phục Hạ lại lần nữa nghe thấy cái tên này, có chút tò mò: "Hiện tại Cốc chủ Lạc Mai Cốc là ai?"

"Mai Nhạc Siêu."

"Nga."

Phục Hạ gật gật đầu, lập tức lại hỏi: "Là ai vậy? Mai Mộng Giảo đâu?"

"Mai Mộng Giảo?"

Hư Chiêu Hàm nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ta không biết. Nàng là ai? Người Lạc Mai Cốc?"

Phục Hạ có chút mất mát: "Cốc chủ đời trước...... Ngươi không biết, vậy không có việc gì."

Hư Chiêu Hàm nghĩ nghĩ, nói: "Để ta đi tìm xem."

Không đợi Phục Hạ nói cái gì, Hư Chiêu Hàm liền rời đi.

Khi nàng trở lại, trong tay cầm một quyển sách, hỏi Phục Hạ: "Tiền bối Mai Mộng Giảo phải không?"

Phục Hạ nghiêng người qua tới xem sách trong tay nàng.

Hư Chiêu Hàm thực mau tìm được tờ giới thiệu Mai Mộng Giảo, dùng ngón tay chỉ cho Phục Hạ.

Nhập ma, do ghen ghét linh căn thượng đẳng của Yếm Xuân, cho nên mượn cơ hội điều trị thân thể cho Yếm Xuân để tàn hại, dẫn tới Yếm Xuân mất tích sinh tử chưa biết. Sau này lại càng không chuyện ác nào không làm, hạ độc sông đào Hàng Gai Thành, dẫn tới trăm ngàn người tử vong. Sau khi bị đệ tử vạch trần âm mưu, tự sát.

Phục Hạ nhìn mấy hàng chữ trên sách, có chút hoảng hốt.

Hư Chiêu Hàm lúc trướcs cũng không biết Mai Mộng Giảo là ai, hiện tại biết được, nổi giận đùng đùng: "Sao lại như vậy?! Lại có thể có người ác độc như vậy?!"

Phục Hạ hỏi: "Nàng chết khi nào?"

"Hai ngàn 600 năm trước."

Sau khi ta rời đi 600 năm.

Phục Hạ hoảng hốt: "Đồ đệ nàng đâu?"

"Đồ đệ là......"

Hư Chiêu Hàm tìm tìm, nói: "Đồ đệ là Mai Bằng, là phụ thân của Cốc chủ hiện tại."

"Không đúng."

Phục Hạ chớp mắt, có chút ngây ngốc.

"Làm sao vậy?"

Phục Hạ nhìn Hư Chiêu Hàm, không có trả lời, mà là lại hỏi: "Khi nào chúng ta có thể lại đi Lạc Mai Cốc?"

"5 năm đi một lần, mua sắm các loại dược vật, hôm nay mới vừa đưa tới, lần tiếp theo chính là 5 năm sau."

"Nếu ta muốn đi ngay bây giờ thì sao?"

"Không được."

Hư Chiêu Hàm phồng má: "Sớm nhất cũng phải một năm sau, hiện tại đang đầu xuân, chờ đến mùa đông hoa mai nở, có thể đi xem hoa mai. Ngươi đi Lạc Mai Cốc làm gì?"

Đã đầu xuân rồi sao?Rõ ràng lúc mình đến vẫn là mùa thu, giờ thì đã đầu xuân......

Phục Hạ có chút hoảng hốt, nghiêm túc nghĩ nghĩ, cùng Hư Chiêu Hàm giải thích: "Ta muốn đi xem vị Cốc chủ Mai kia, có một số việc không đúng."

"Chuyện gì không đúng?"

Phục Hạ lại không nói.

Cái gì Hàng Gai Thành Phục Hạ cũng không biết, không đáng nghi ngờ.

Nhưng , ít nhất, Yếm Xuân mất tích, thật sự cùng Mai Mộng Giảo không có một chút quan hệ!

Cũng không thể nói tuyệt đối như vậy, phải nói là...... Hẳn là không có quan hệ đi?

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nếu Mai Mộng Giảo thật sự tội ác tày trời, Mai Bằng làm sao có thể có cơ hội giết chết Mai Mộng Giảo?

Phục Hạ thất hồn lạc phách.

Ngày đó, Hư Chiêu Hàm rời đi, Phục Hạ ăn hại ngồi rồi mà nằm, suy nghĩ miên man mà ngủ.

Trong mộng là nàng mang theo tiểu chỗ dựa, muốn đi tìm Mai Mộng Giảo.

Trong mộng nàng là dáng vẻ Yếm Xuân, nhưng vẫn giống Phục Hạ trốn ở phía sau tiểu chỗ dựa, túm quần áo tiểu chỗ dựa nói mình sợ độ cao.

Tiểu chỗ dựa vẫn kiên nhẫn mà an ủi nàng.

Yếm Xuân nói: "Hừ, lúc trước nàng còn nói đồ đệ nàng tốt trước mặt ta mỗi ngày, đồ tôn ta chẳng phải là chẳng kém sao? Khẳng định là đồ tôn ta tốt hơn."

Nàng cũng gặp được Mai Mộng Giảo. Vẫn là nhỏ nhỏ gầy gầy như trước, nói một lời đều phải ho vài cái. Ăn mặc thật dày, cười rộ lên trông không quá đứng đắn

Phía sau là một thiếu niên u ám.

Mai Mộng Giảo nhìn xem tiểu chỗ dựa, cười cười, lại bắt đầu ho khan. Vừa ho khan vừa quay đầu lại xem thiếu niên phía sau mình: "Nhưng mà ta cảm thấy Mai Bằng cũng không phải không tốt a."

Cùng Tiểu Loa hiện tại giống nhau, Yếm Xuân năm đó có một đoạn thời gian chỉ có thể nằm ở trên giường, Phục Hạ Phong một mảnh yên tĩnh không người. Chỉ có thanh âm Mai Mộng Giảo ở cách vách, vừa ho khan vừa nói chuyện cùng Mai Bằng.

Làm Yếm Xuân muốn ngủ một lát cũng không được.

Trong mộng hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, Phục Hạ cảm thấy mình thậm chí đều có thể ngửi được mùi dược.

Nàng đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Mở mắt ra, thanh âm Tiểu Loa nho nhỏ vang lên: "Ngươi có đau hay không?"

"Không đau."

Phục Hạ nghe mùi dược nhàn nhạt, còn có hai người nói nhỏ ở cách vách, có chút tuyệt vọng.

Ma giới hiện tại không chứa nổi Cốt Ngọc sao? Tại sao ngày nào nàng cũng tới Niệm Hàn Tông a?!

Tông chủ tại sao lại mặc kệ?

Hư Chiêu Hàm rốt cuộc có biết hay không các nàng rất làm phiền người khác?!

Còn có...... Thật sự thật sự, rất nhớ tiểu chỗ dựa a.

Nhưng tiểu chỗ dựa còn đang bế quan.

Phục Hạ không có cách nào. Hiện tại không đi Lạc Mai Cốc được, muốn đi xem cái Hồn Đăng của mình cũng không được, nói là người không liên quan không thể tự tiện đi vào. Nàng cũng không muốn cả ngày nghe Hư Chiêu Hàm với Cốt Ngọc tình tứ. 

Chí có thể bế quan.

Nga, tiểu chỗ dựa bế quan là vì tu hành. Nàng bế quan là vì giết thời gian, một lần nhập định là vài tháng.

Nhưng nàng cũng không có giết được bao nhiêu thời gian.

Một ngày, Tiểu Loa lại chạy tới kêu nàng: "Sư tỷ sư tỷ!"

Phục Hạ nghe được nhưng không mở mắt.

Thời điểm bế quan rõ ràng nàng đã nói với Hư Chiêu Hàm chỉ khi nào có thể đi Lạc Mai Cốc hoặc tiểu chỗ dựa xuất quan mới gọi nàng. Trừ những cái này ra, trời sập cũng không cần kêu.

Hiện tại rõ ràng còn chưa tới nửa năm, kêu mình làm gì......

Phục Hạ mở mắt: "Làm sao vậy?"

Nếu ta không thấy được tiểu chỗ dựa, ngươi liền chờ xem!

"Sư tỷ xuất quan!"

Phục Hạ mờ mịt, theo bản năng đứng lên: "A?"

Nàng chạy nhanh đi về phía trước, tuy rằng chưa rõ vì sao tiểu chỗ dựa lại xuất quan sớm như vậy, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà chạy ra ngoài.

Phục Hạ kỳ thật cũng không thường xuyên bế quan.

Hoặc là nói, nàng cũng không bế quan. Nếu nàng thời gian dài đóng cửa không ra, như vậy, cơ bản không phải bế quan, mà là đang dưỡng thương.

Cho nên những gì nàng hình dung về bế quan đều là nghe được từ người khác.

Thời điểm nàng còn là Yếm Xuân, nhìn thấy người khác bế quan, một lần kéo dài cả vài thập niên. Hơn nữa, không phải lần bế quan nào cũng có thu hoạch, thậm chí có thể tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên lúc nàng biết tiểu chỗ dựa muốn bế quan, liền chuẩn bị tinh thần vài thập niên không nhìn thấy tiểu chỗ dựa—tuy rằng sau đó sự thật tàn nhẫn nói cho nàng, có chuẩn bị cũng không tiếp thu được.

Tuy rằng nàng rất nhớ tiểu chỗ dựa, nhưng nàng vẫn cảm thấy tiểu chỗ dựa sẽ bế quan thật lâu, sau khi xuất quan sẽ thật lợi hại.

Nhưng mà nàng không biết, tiểu chỗ dựa bây giờ mới Kim Đan, đan điền cũng không đủ lớn cho nàng bế quan vài thập niên.

Ninh Dung bế quan hơn nửa năm, từ Kim Đan một tầng chạm đến Kim Đan hai tầng, biết không thể vội vàng, vì thế liền xuất quan.

Vừa lúc có gần nửa năm không có nhìn thấy sư muội.

Tuy rằng lúc bế quan căn bản không cảm thụ được thời gian trôi đi, nhưng khi xuất quan, nàng liền biết chính mình mình đã thật lâu không nhìn thấy sư muội.

Ninh Dung vốn muốn đi tìm sư muội.

Nhưng lại đụng phải Hư Chiêu Hàm trước.

Cũng không biết trong đoạn thời gian nàng bế quan rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Hư Chiêu Hàm bây giờ bị Phục Hạ khuất phục, giống hệt tiểu đệ của đại lão, đối với Phục Hạ rất trung thành và tận tâm.

Hư Chiêu Hàm vừa thấy đến nàng, liền lóc cóc chạy tới phòng Phục Hạ kêu sư tỷ.

Cho nên Ninh Dung không thể trực tiếp vào phòng Phục Hạ. Nàng ở cửa, thấy được sư muội nhấc chân đi tới.

Ninh Dung nhìn người đã lâu không gặp, cười cười.

Phục Hạ đứng yên, vươn tay hướng về phía Ninh Dung, vẻ nhu nhược: "Sư tỷ, ta đi không nổi.. Ôm."

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Dung: Chờ mong được xuất hiện.

Hư Chiêu Hàm: Sư tỷ trước mặt ta không giống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store