[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 36
Lúc ấy Phục Hạ cho rằng ý Tông chủ là làm đệ tử thứ hai thì không phải chịu trách nhiệm gì, Ninh Dung lại nguyện ý bảo vệ nàng, để nàng làm một cái phế vật.
Rốt cuộc, những lời Tông chủ nói xác thật cũng có thể lý giải như vậy.
Nàng lúc ấy mơ hồ, còn tưởng rằng tiểu chỗ dựa đã nói rất nhiều lời bảo đảm trước mặt Tông chủ, Tông chủ lại biết nàng không muốn phấn đấu, cho nên ngầm dung túng cho nàng lười nhác.
Trong lúc nhất thời Phục Hạ có chút cao hứng, cảm thấy hiện tại sư phụ đều biết mình cùng tiểu chỗ dựa quan hệ tốt. Này cũng coi như là đã được trưởng bối chấp thuận, đúng không??
Phục Hạ vui mừng trở về phòng, nằm ở trên giường nhìn từng món đồ tiểu chỗ dựa chuẩn bị cho nàng, bất giác lại nhớ đến người kia.
Cảm giác nhớ nhung này bắt đầu trào dâng, càng lúc càng nhiều, cuối cùng siết chặt lấy lồng ngực.
Phục Hạ cảm thấy như bị nghẹt thở. Nàng như là bị sặc nước, một vị chua xót nhàn nhạt chảy qua cổ họng, lan ra toàn cơ thể, sau đó hóa thành nỗi cô tịch làm người ta khó thở.
Nhưng không chỉ là đơn thuần khó chịu.
Giống như đang chìm trong nước, nhưng vẫn cố giương vây, tự mình quẫy đạp để bơi lên.
Vì thế trong sự chua xót ấy lại len lỏi một chút ngọt ngào. Và nỗi cô tịch không chịu khuất phục khi không nhìn thấy người mình nhớ, lại biến thành một loại xúc động khó tả, khiến người ta chỉ muốn thở dài.
Phục Hạ biết mình không thể để cảm xúc lấn át, bèn trở mình, nhưng lại càng nhớ tiểu chỗ dựa.
Nghĩ đến cái tính tình kia của nàng, Phục Hạ tự hỏi rốt cuộc nàng đã nói với Tông chủ như thế nào mới có thể làm Tông chủ đồng ý chuyện mình làm phế vật.
Nàng có lẽ đã rất nghiêm túc nói với Tông chủ rằng nàng nguyện ý bảo vệ mình. Cũng có thể như đã nói với Yếm Xuân, nói với Tông chủ rằng sư muội nói không muốn nỗ lực chỉ là nói suông, kỳ thật sư muội rất lợi hại, xin Tông chủ đừng đặt quá nhiều áp lực lên mình. Hoặc cũng có thể là nàng đã nói rõ ràng với Tông chủ là bản thân nàng có thể làm tốt hết thảy, không cần sư muội làm cái gì.
Càng nghĩ càng thấy không ổn.
Nếu Tông chủ thật sự cảm thấy việc gì cũng có thể cho tiểu chỗ dựa làm, vậy bản thân tồn tại lại có ý nghĩa gì đâu?.
Nếu theo lẽ thường mà nói, mình sở dĩ tồn tại, chính là để trợ giúp, phụ tá Ninh Dung. Nếu thật là như vậy, Tông chủ tuyệt sẽ không đồng ý mình làm phế vật.
Dù cho Tông chủ biết mình không có chí tiến thủ, cũng biết tiểu chỗ dựa nguyện ý cho mình ăn cơm mềm, thì đó cũng là chuyện xảy ra sau này. Lúc mình còn chưa xuất hiện, lúc tiểu chỗ dựa vẫn chưa phải chỗ dựa của Phục Hạ, Tông chủ đã từng nói với mình, không cầu ngươi phải thế này thế nọ, chỉ cần có năng lực tự đứng vững, có thể tìm được một chỗ dừng chân là đủ.
Vì cái gì đâu?
Niệm Hàn Tông ít nhất cũng là tông môn số một số hai Tu Tiên giới, vì cớ gì tông chủ của một môn phái như vậy lại chịu để đồ đệ của mình trở thành kẻ an nhàn buông xuôi, không cầu tiến?
Cho dù tiểu chỗ dựa nguyện ý để mình ăn cơm mềm —— nhưng chuyện đó vốn dĩ đã không đúng. Thiên đạo vận hành, có nhân tất có quả.
Phục Hạ trở thành đệ tử Niệm Hàn Tông, cho dù phía trên có một Ninh Dung gánh vác, nhưng bản thân cũng có trách nhiệm của đệ tử Niệm Hàn Tông.
Nhỏ thì tuân thủ điều lệ tông môn, giữ gìn lợi ích tông môn; lớn thì chứng đạo phi thăng, giữ gìn thiên hạ thương sinh, tạo thêm vinh quang cho tông môn.
Đây là nghĩa vụ của bản thân đối với Niệm Hàn tông.
Tiểu chỗ dựa đáp ứng cho mình ăn cơm mềm, chính là đem trách nhiệm vốn dĩ thuộc về mình mà gánh vác.
Nhưng là mình ở trước mặt Tông chủ là đệ tử, đệ tử cũng có trách nhiệm của đệ tử. Mình cũng không có gặp qua Tông chủ vài lần, cùng Tông chủ cũng không phải rất quen thuộc, cũng không có đại nghịch bất đạo mà nói với Tông chủ: "Sư phụ, ta không nghĩ nỗ lực, ngươi có thể hay không cho đệ tử ăn cơm mềm."
Tông chủ không có cho mình bất luận cái gì hứa hẹn, cho nên, mình ở trước mặt Tông chủ, là có trách nhiệm của đệ tử đối với sư phụ.
Cái này có thể là tôn sư trọng đạo, có thể là chăm chỉ khổ luyện, có thể là phụ tá sư tỷ, có thể là bảo vệ sư muội.
Tóm lại không thể là ăn hại ngồi không, chiếm danh ngạch đệ tử mà không làm bất cứ việc gì.
Tông chủ cũng biết, nhưng lại không yêu cầu mình gánh vác trách nhiệm của một đệ tử, thậm chí để mình tiếp tục tùy tâm sở dục mà đi chơi.
Này liền...... Thật không thích hợp.
Phục Hạ nằm thẳng, nhìn tấm màn sa mà tiểu chỗ dựa treo lên, trở mình, tính toán đi hỏi một chút Tông chủ vì cái gì.
Chạy tới Chủ Phong thời điểm, phát hiện Tông chủ đã không ở Chủ Phong.
Phục Hạ tùy tiện kéo một người hỏi: "Tông chủ đâu?"
Tiểu đệ tử mặt tròn kia chỉ cho Phục Hạ một phương hướng: "Đi Tư Quá Nhai xem Chiêu Hàm sư tỷ."
Phục Hạ dừng một chút, trong lòng lộp bộp.
Nàng nghĩ tới Cốt Ngọc vẫn luôn ở Tư Quá Nhai mấy ngày nay, nghĩ lại Tông chủ liền không có sắc mặt tốt khi nhìn thấy Cốt Ngọc ở Tiểu Lạc Thành, tay rụt lại, không biết có nên đi hay không.
Rốt cuộc cũng là chuyện nhà người ta......
Lúc này nếu tiểu chỗ dựa ở đây thì tốt rồi.
Phục Hạ nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cảm thấy Niệm Hàn Tông không có tiểu chỗ dựa, rất là xa lạ.
Giống như là còn thiếu cái gì...
Phục Hạ cảm thấy không vui, chậm rãi đi tới Tư Quá Nhai xem sao.
Nếu tiểu chỗ dựa không ở đây, mình ở Niệm Hàn Tông liền rất nhàm chán. Mà đã nhàm chán, thì liền đi tìm một chút chuyện thú vị để xem cho khuây khỏa.
Cũng không biết......
Phục Hạ nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ở Ma tộc, nhìn lại Niệm Hàn Tông, có chút do dự.
Cũng không biết Tông chủ cùng Cốt Ngọc có đánh nhau ở Niệm Hàn Tông không. Niệm Hàn không giống Ma tộc, không có nhiều nơi để họ chiến đấu.
Tư Quá Nhai hôm nay phá lệ an tĩnh.
Có lẽ, sau núi, dù là yêu thú hay ma thú cũng đều cảm nhận được rằng trên núi lúc này có một ma tộc rất lợi hại, cấp bậc cực cao. Vì thế, không một con yêu ma nào dám gào thét hay khóc than. Chúng chỉ dám nhỏ giọng kêu mong Cốt Ngọc đến cứu thoát ra ngoài.
Cốt Ngọc đâu.
Nàng rất bận.
Ma tộc tuy rằng đã bị thu phục, nàng cũng như cũ vẫn là Ma tộc cao quý nhất Nữ Tôn.
Nhưng trận chiến ấy giữa nàng cùng Thanh Thành Đại Đế, cũng khiến rất nhiều Ma tộc biết nàng hiện tại trên người mang theo khế ước không thể sát sinh.
Hiện tại Thanh Thành Đại Đế còn bị giam trong mật thất Ma Cung.
Phục Hạ lại không thể giết hắn, cũng tìm không thấy ngọc bài tượng trưng cho quyền lực của Ma tộc —— Cốt Ngọc suy đoán là Thanh Thành Đại Đế cầm đi, hắn hiện tại biết Nữ tôn không thể giết hắn, ý đồ phản loạn còn không có tắt, nghĩ lưu trữ cái ngọc bài kia tái khởi tai họa.
Cốt Ngọc hiện tại xác thật là không có cách nào giết hắn. Chỉ có thể ra lệnh thủ hạ liên tục tra khảo, ai mà ngờ được tên ma tộc đó xương cốt cứng rắn đến thế, đã lâu như vậy cũng không hỏi ra được cái gì.
Có như vậy một ví dụ ở phía trước, Cốt Ngọc cũng biết hiện tại có rất nhiều ma tộc đang rục rịch, muốn học Thanh Thành Đại Đế, lật đổ nàng để ngồi vào vị trí chí cao vô thượng kia.
Này còn chưa tính.
Cốt Ngọc vẫn cảm thấy có chút tự tin. Cho dù nàng không thể giết chóc, nhưng không phải là không đánh lại đối phương.
Quan trọng nhất chính là!
Nữ nhân luôn miệng gọi chính mình là "Tiểu Tửu" kia, cũng có ngày, thật sự bị mẹ bắt về đánh một trận.
Cốt Ngọc nhìn vết thương trên người Hư Chiêu Hàm, trên trán gân xanh nổi lên.
Này cùng nàng nghĩ không giống nhau.
Lúc trước Hư Chiêu Hàm ở Ma tộc nói đến mẹ nàng, luôn là vẻ mặt đau khổ nói mẹ biết khẳng định là muốn đánh nàng.
Nhưng Hữu Hộ Pháp nói với Cốt Ngọc, Hư Chiêu Hàm là bị nàng mang đến Ma tộc, cho dù mẹ nàng, cũng chính là Tông chủ Niệm Hàn Tông có biết, cũng sẽ không đánh Hư Chiêu Hàm, mà sẽ dẫn kiếm tìm giết kẻ bắt cóc con gái bà — chính là Nữ Tôn Bệ Hạ ngài.
Cho nên ban đầu, thời điểm Cốt Ngọc nghe được thanh âm Tông chủ Niệm Hàn Tông, nàng liền thấy hình tượng mẫu thân vĩ đại tới cứu nữ nhi.
Hư Chiêu Hàm hiện tại ở Ma tộc, xác thật là bản thân đoạt đi con gái bà. Nếu Tông chủ thật sự tức giận, mình cũng có thể để bà đánh một trận. Chỉ là hiện tại chưa được, vì Ma tộc đang bất ổn, nếu có thể, tốt nhất bà chờ mình giải quyết xong chuyện Ma tộc rồi hãy đánh.
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, sự thật cư nhiên cùng nàng tưởng hoàn toàn không giống nhau.
Mẹ của Hư Chiêu Hàm chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó bắt đầu đánh Hư Chiêu Hàm.
Tuy rằng Cốt Ngọc có thể nhìn ra Tông chủ chỉ dùng lực ở đòn đầu tiên, mấy cái sau thì khắc chế không dùng toàn lực, chỉ muốn cho Hư Chiêu Hàm đau.
Nhưng là như vậy đã đủ rồi.
Như vậy đã đủ Hư Chiêu Hàm đau.
Cốt Ngọc lúc ấy liền suy nghĩ, thà rằng đánh nàng đi.
Hiện tại, Cốt Ngọc nhìn người trên giường đá, kéo xiêm y của nàng ra, vừa sứt thuốc cho nàng vừa hỏi: "Ta mang ngươi đi đi."
Tư Quá Nhai không có một chút nhân khí, linh khí thưa thớt, căn bản không thích hợp dưỡng thương.
Tuy rằng Ma giới cũng không thích hợp dưỡng thương, nhưng bản thân nàng có thể tìm một cái linh khí tràn đầy địa phương ở Nhân giới, trước đem thương trên người kia dưỡng tôốt.
Hư Chiêu Hàm lần đầu tiên bị đánh, căn bản nhịn không nổi đau, hiện tại đã sứt thuốc nhưng vẫn cảm thấy đau.
Nhưng nàng cũng hiểu, chuyện này là do nàng làm sai. Là nàng thả ra kẻ lẽ ra phải bị giết, mà kẻ đó lại còn là Ma tộc Nữ Tôn, bị đánh một trận cũng là chuyện đương nhiên.
Cho nên nàng cự tuyệt Cốt Ngọc: "Không được, bị phát hiện thì không chỉ một trăm roi."
"Chữa khỏi rồi thì ta sẽ đưa ngươi trở về."
"Kia cũng không được, cũng sẽ bị phát hiện."
"Không có"
Cốt Ngọc không hề có ấn tượng tốt về việc Tông chủ đánh Hư Chiêu Hàm, liền bất mãn nói: "Sư tỷ duy nhất còn quan tâm ngươi đã bế quan, chẳng có thời gian tới tìm ngươi. Mẹ ngươi đâu, lâu như vậy cũng không tới xem ngươi sao?"
Hư Chiêu Hàm nghe lời Cốt Ngọc, càng nghe càng thấy không ổn, quay đầu rất nghiêm túc nhìn Cốt Ngọc: "Mẹ ta giận ta, ta càng không thể đi ra ngoài."
Chính mình vẫn luôn ở bên ngoài không bị mẹ tìm thấy là một chuyện, nhưng mình đã bị tìm thấy và đem về, lại chạy đi là chuyện khác hoàn toàn.
Đây là gấp đôi tức giận a.
"Nàng sẽ không biết."
Cốt Ngọc đem quần áo Hư Chiêu Hàm kéo xuống, nói: "Nàng căn bản sẽ không tới xem ngươi."
Giữa sườn núi Tư Quá Nhai, Phục Hạ chậm rãi đi tới.
Chợt nghe đến một tiếng gầm lên: "Hư Chiêu Hàm!"
Vị Tông chủ luôn điềm đạm trước mặt mình, khi đối diện với con gái lại luôn tỏ ra thật sự tức giận. Cũng không biết nên cảm thấy Tông chủ đáng thương, hay là Hư Chiêu Hàm có điều gì đó đặc biệt.
Trên ngọn núi phía trước Tư Quá Nhai, những con chim vốn đang đậu nghỉ bị tiếng gầm này kinh hãi, bay tán loạn.
Phục Hạ nhìn một người một ma trên vách Tư Quá Nhai đang run rẩy, hơi nhướng mày.
Hôm nay có lẽ là...... Hỏi không được.
Nàng không có đoán sai, xác thật là hỏi không được.
Bởi vì Cốt Ngọc không thể đối đãi mẫu thân của Hư Chiêu Hàm như đối đãi kẻ phản loạn, nàng giao thủ với Tông chủ luôn giữ lại một phần sức.
Nhưng nàng nhìn bộ dáng này của Tông chủ, sợ Tông chủ lát nữa sẽ trừng phạt Hư Chiêu Hàm nặng hơn.
Nàng một cái tát đánh bay đỉnh Tư Quá Nhai, mang Hư Chiêu Hàm đi......
Chậc.
Giữa sườn núi Phục Hạ nhìn ma tộc mang Hư Chiêu Hàm rời đi, còn có Tông chủ theo đuổi không bỏ phía sau, có chút khó chịu.
Vì cái gì ta mỗi lần đều thấy một bên chạy, còn bên còn lại thì đuổi?
Vì cái gì các nàng tiến triển nhanh như vậy?
Vì cái gì lần trước tiểu chỗ dựa còn ở bên ta, lần này thì không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store