[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 31: đường hồ lô
Phục Hạ không biết tiểu chỗ dựa đang suy nghĩ gì, nếu nàng biết được nhất định thề với trời rằng mình cũng chỉ là cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa gỗ nhỏ kia.
Chỉ là liếc mắt một cái như vậy.
Nàng rất nhanh ngẩng đầu, hơn nữa lặng lẽ lui về phía sau một bước tách ra Tố Miểu, vô cùng chính trực, dứt khoát mà nói với Tố Miểu: "Ta không cần a. Ta lần trước đã nói rõ, đó không phải tâm động, không phải tim đập thình thịch, chỉ là ngươi sợ hãi! Ngươi không cần như vậy, ta sẽ nghĩ nhiều."
Tố Miểu ngượng ngùng xoắn xít, còn muốn nói gì. Chưa kịp mở miệng, Ninh Dung đã đi tới, kéo Phục Hạ qua: "Sư muội, nghe Chưởng môn nói chuyện cho tốt."
Tố Miểu nhìn bóng lưng Ninh Dung sư tỷ, bĩu môi.
Ninh Dung sư tỷ thật là kỳ quái a, trước kia ta muốn ở bên cạnh nàng thì nàng lại xa cách, sao bây giờ lại cứ như vậy chứ.
Phó Chưởng môn Thượng Thanh cùng các Trưởng lão môn phái nói chuyện một lúc, chốt lại quy tắc thí luyện lần này.
Mọi người dựa vào môn phái tạo thành các tiểu đội, đóng tại những khu vực khác nhau của Tiểu Lạc thành, điều tra rõ ràng sự việc đã xảy ra trong khu vực đó, bắt giữ những Ma tộc làm xằng làm bậy, thời hạn nửa tháng, xem trong vòng nửa tháng này khu vực nào phát sinh án mạng ít nhất.
Niệm Hàn tông được phân tới phía Tây Nam, Trần Lang được phân tới chính phía Tây.
Nói xong những điều này liền phải xuất phát đi Tiểu Lạc thành, Phục Hạ nhìn Tố Miểu muốn lại đây nói chuyện với mình, nhưng chưa chờ Tố Miểu tới, chính mình đã bị Ninh Dung lôi đi.
Phục Hạ đứng ở sau lưng Ninh Dung, nhìn cổ sau trắng nõn của tiểu chỗ dựa, nhịn không được lén cười.
Góc Tây Nam của Tiểu Lạc thành ứng với án kiện về hài tử bị ăn mất tâm can.
Đoàn người Niệm Hàn tông lần này tới, trừ Ninh Dung và Phục Hạ là đồng lứa, những người còn lại cơ bản đều đến Niệm Hàn trước Ninh Dung, là đệ tử cùng lứa với Tông chủ.
Ninh Dung là Đại sư tỷ trong lứa này, nhưng hiện tại cùng các Sư thúc Sư cô cùng nhau đi ra ngoài, nàng ngược lại là người nhỏ tuổi nhất, trừ Phục Hạ ra.
Cũng liền không đến lượt nàng làm kế hoạch hay phân phối nhiệm vụ cho người khác.
Vị Sư thúc có thâm niên hơn kia là một Dược tu, họ Lý.
Hiện tại Phục Hạ cùng Ninh Dung liền vây quanh nghe vị Lý Sư thúc này phân tích tình huống đã biết.
Lúc trước, thư xin giúp đỡ gửi cho Thượng Thanh phái nói rằng hài tử trong nhà Trương lão gia ngày nọ đi thư phòng đi học, đến giờ tan học lại không thấy hài tử quay về. Người nhà Trương lão gia tìm rất lâu, mới tìm được thi thể hài tử ở một góc trong lò sát sinh cách thư phòng hơn mười dặm.
Kết quả là chỉ trong vài ngày, trong thành lại xảy ra thêm vài vụ án tương tự. Đều là những hài tử nhỏ, từng người mất tích, cuối cùng khi được tìm thấy đã không còn nội tạng.
Lý Sư thúc ôn tồn lễ độ, nhìn có vẻ gầy yếu xanh xao, nghĩ nghĩ nói: "Trương lão gia nói đã báo quan, đồ tể ở lò sát sinh nói là ma tộc. Hơn nữa vết thương trên người những hài tử kia quả thật là bị xé toạc trực tiếp bằng móng vuốt sắc nhọn, cho nên mới cho rằng là Ma tộc làm."
"Nhưng nếu là Ma tộc, vì sao Ma tộc còn muốn mang đi lò sát sinh? Ma tộc có thể trực tiếp làm mà không để lại bất kỳ dấu vết nào."
"Đúng vậy, lần trước ta đi theo sư phụ ra ngoài, con ma kia trực tiếp hóa thành nguyên hình, bóp chết người, huyết nhục thành một đống hỗn độn ."
"Quả thật là không cần thiết phải lưu lại thi thể."
"Nhưng nếu có móng vuốt sắc nhọn, có thể là dã thú không?"
"Hiện tại cái gì cũng không biết, nói những điều này không có ý nghĩa."
Lý Sư thúc chốt lại: "Vẫn là đi xem những thi thể hài tử kia, và cả lò sát sinh nữa."
Một nhóm người muốn đi. Lý Sư thúc xoay người: "Cũng không cần tất cả đều đi, còn cần bảo đảm mấy ngày kế tiếp Tiểu Lạc thành bình an vô sự mới tốt. Lưu lại hai người tuần tra."
Ninh Dung và Phục Hạ hai người ở cuối cùng đi theo, Lý Sư thúc nói xong câu này, mọi người quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy hai nàng.
Phục Hạ cười một chút.
Lý Sư thúc nói: "Vậy hai người các ngươi đi. Đi dạo trong thành, Ma tộc nơi này thật đúng là không ít."
Những người khác liền đi ra ngoài, một nhóm người đi xem thi thể đứa bé mới bị sát hại gần đây, số còn lại đi lò sát sinh xem nơi thi thể hài tử xuất hiện.
Ninh Dung mang theo Phục Hạ chậm rãi đi dạo trong thành.
Tiểu Lạc thành gần đây không yên ổn, trên đường không có bao nhiêu người. Cho dù biết không có tác dụng gì, nhưng tất cả cửa hàng đều vẫn đóng chặt cửa, cố gắng ngăn cản Ma tộc.
Phục Hạ nhịn không được thở dài: "Thật là..."
Ninh Dung đi bên cạnh, không nói gì.
Hai người chậm rãi đi, quán trà vốn có treo biển hiệu, hiện tại cũng đóng chặt cửa.
Đi qua từng con phố, cuối cùng tới góc phố, thấy hai con sư tử nhỏ, một cái sân khấu.
Ninh Dung đột nhiên dừng chân.
Phục Hạ không rõ nguyên do nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Nơi này cũng đâu có Ma tộc.
Ninh Dung nhìn Phục Hạ, không biết vì sao đôi mắt sáng lấp lánh, nàng duỗi tay, chỉ vào một góc trên không trung, phía bên kia sân khấu: "Xem kìa!"
Phục Hạ buồn bực nhìn qua.
Trong góc là một bụi cây, cành cây lộn xộn vươn tứ phía. Giữa một đống lá cây xanh thẫm, xuất hiện một ít trái cây đỏ thẫm.
Phục Hạ đi theo tiểu chỗ dựa qua đó, nhìn tiểu chỗ dựa hái xuống một quả, dùng góc áo lau lau, đưa tới trước mặt mình.
Ngô.
Là đường hồ lô cái kia trái cây.
Phục Hạ ăn một quả, chua chua ngọt ngọt.
Ninh Dung hái được rất nhiều, bỏ vào trong túi.
"Ngươi hái nhiều cái này làm gì? Ăn không hết sẽ bị hỏng."
"A?"
Tiểu chỗ dựa hôm nay từ khi nghe xong hành động của Ma tộc liền không vui lắm, hiện tại lại vì trái cây mà có vẻ vui sướng. Nàng một bên đem sơn tra trong tay bỏ vào trong túi, một bên giải thích với Phục Hạ: "Lần trước không phải đã đồng ý với ngươi, phải làm đường hồ lô cho ngươi sao?"
Phục Hạ trong tay còn cầm một quả sơn tra, nhất thời không biết là kinh hỉ hay nghi hoặc.
Ninh Dung nhìn ra nàng đã quên, cũng không có không vui, vô cùng kiên nhẫn giải thích với nàng: "Là trước đại hội tông môn, ngày đó Chiêu Hàm tiểu sư muội đi cùng ngươi, ngươi nói đường hồ lô tiểu sư muội cho không ngọt."
Phục Hạ nhớ ra rồi.
Nàng nhìn tiểu chỗ dựa, cảm thấy chính mình có chút hít thở không thông.
Người này, thật sự hiểu lắm làm thế nào để làm người chết lặng.
Ai mà chịu nổi chứ?
Phục Hạ lúc ấy nói quả sơn tra kia không ngọt, phần lớn không phải vì sơn tra không ngọt, mà là vì Hư Chiêu Hàm cùng Cốt Ngọc ở trước mặt nàng quấn quýt nhau, còn tiểu chỗ dựa lại không ở bên cạnh nàng. Cái vị chua đó không chỉ là của đường hồ lô, mà còn là vị chua trong lòng.
Sau đó tiểu chỗ dựa trở lại, nàng nói một câu, tiểu chỗ dựa thuận miệng hứa hẹn một câu, bản thân đã rất cao hứng rồi. Cũng không còn chua nữa.
Sau đó chính mình liền không hề để lời hứa hẹn kia trong lòng.
Ai có thể nghĩ đến tiểu chỗ dựa lại nhớ kỹ! Nàng lại thật sự tính toán tự tay làm cho mình.
Ninh Dung thấy Phục Hạ đứng yên bất động, cũng có chút ngượng ngùng. Nàng cũng biết đã qua rất lâu kể từ khi mình nói câu kia, vì thế giải thích: "Lúc đó không phải mùa sơn tra, lúc ấy sơn tra đều hơi chua, còn đây là sơn tra mới, tuy rằng còn chưa phải ngọt nhất, nhưng cũng ngọt hơn trước kia một chút."
Phục Hạ không biết nói gì.
Ninh Dung không biết nàng đang suy nghĩ gì, thu sơn tra cho tốt, nhìn nàng, nghiêng đầu: "Đi thôi?"
Kỳ thật mấy ngày nay Phục Hạ không hề dính Ninh Dung.
Chủ yếu là ban ngày Phục Hạ, buổi tối Yếm Xuân, Phục Hạ sợ mình ngày nào đó chuyển đổi thân phận sẽ bị lộ tẩy. Hơn nữa, nàng đã từ Yếm Xuân biết được tiểu chỗ dựa để ý nàng đến mức nào, hiện tại tiểu chỗ dựa còn đang mang trách nhiệm Đại sư tỷ Niệm Hàn tông, nàng mỗi ngày không hiểu chuyện cứ dính tiểu chỗ dựa hình như có hơi lãng phí thời gian. Không bằng tiến dần từng bước.
Sau đó tiểu chỗ dựa liền cho nàng một màn như vậy.
Phục Hạ đuổi kịp bước chân tiểu chỗ dựa, nhìn người phía trước, lẩm bẩm không muốn làm người.
Cái gì mà tiến dần từng bước.
Một người như vậy ở trước mặt ngươi, nhớ kỹ một lời hứa nhỏ nhoi mà chính ngươi còn không nhớ rõ, ngươi thật sự còn muốn tiến dần từng bước sao?
Phục Hạ làm không được.
Phục Hạ cười chạy về phía trước hai bước, nhảy lên lưng Ninh Dung.
Ninh Dung theo bản năng dùng tay vịn lấy chân Phục Hạ.
Phục Hạ đem mặt đặt lên vai Ninh Dung, mềm mại nói: "Sư tỷ, ta mệt mỏi, ta không muốn đi đường."
"Nga."
Ninh Dung chậm rãi đi tới: "Vậy ta cõng ngươi."
Phục Hạ phân ra một chút tâm tư đi nghe động tĩnh xung quanh, một bên hỏi Ninh Dung: "Chúng ta khi nào trở về a?"
"Có lẽ còn phải đợi một lát."
"Đi về liền làm đường hồ lô sao?"
"Ừm."
"Sư tỷ biết làm không?"
"Biết."
"Sư tỷ thật lợi hại!"
Phục Hạ đưa tay đến trước ngực Ninh Dung, vỗ hai cái: "Sư tỷ giỏi quá! Sư tỷ cái gì cũng biết!"
Ninh Dung có chút thẹn thùng.
Nàng kỳ thật còn muốn hỏi một chút Tố Miểu hôm nay đã nói gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết mở miệng như thế nào, cũng chỉ hỏi: "Ngươi còn thích cái gì không?"
Phục Hạ ghé sát vào tai Ninh Dung: "Cái gì sư tỷ cho ta đều thích!"
Bước chân Ninh Dung càng ngày càng chậm: "Được."
Kỳ thật Phục Hạ cao hơn Ninh Dung một chút, nàng bò trên lưng tiểu chỗ dựa một lát, cũng bắt đầu ngượng ngùng, cho nên chỉ cõng hết một con phố, liền lập tức đi xuống nói muốn tự mình đi.
Bởi vì chân vẫn luôn bị nhấc lên, chân Phục Hạ liền có chút tê.
Nàng nhảy đi về phía trước hai bước. Bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm, giống tiếng trẻ con thút thít, lại như là rắn đuôi chuông xẹt qua lá rụng. Thanh âm dừng lại ở lỗ tai, khiến người ta sởn tóc gáy một cách đáng sợ.
Phục Hạ lại nhảy vài bước, hơi hơi híp mắt lắng nghe.
Phía sau, Ninh Dung nhìn bóng dáng sư muội nhảy nhót, bản thân vẫn còn để tâm đến cuộc đối thoại giữa Tố Miểu và Phục Hạ hôm nay. Nàng không nghĩ nhiều, nhìn sư muội như vậy, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi có thể hay không không nhận đồ vật người khác cho?"
Cái thanh âm kia vang lên một đoạn thời gian, rất nhanh liền bị phát hiện. Phục Hạ nghe thấy một thanh âm nặng nề , như là một thứ gì đó bị ném xuống đất, một giọng nói trầm đục vang lên: "Đừng khóc, hôm nay nhưng không có tâm can cho ngươi ăn."
Cái thứ vừa mới đang "khóc", không biết là thứ gì, quả nhiên an tĩnh một chút, rên rỉ khe khẽ, không biết đang nói cái gì.
Phục Hạ lập tức nghiêng đầu, chuyển hướng về phía phương hướng của thanh âm này.
Nhìn thấy tiểu chỗ dựa đang đứng tại chỗ bất động, nhìn mình.
Vừa mới nãy, lúc mình nghiêm túc nghe thanh âm kia, tiểu chỗ dựa hình như cũng đã nói một câu gì đó.
Là gì a?
Phục Hạ nghiêm túc hồi ức thanh âm mình nghe được vừa rồi, có chút khó xử mà cậy cậy móng tay.
Đối mặt tiểu chỗ dựa dường như không nói gì, Phục Hạ thật ngượng ngùng mà truy vấn: "Ngươi nói gì vậy?"
Ninh Dung nói xong cũng liền ý thức được mình vừa nói gì, cũng như ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó.
Vốn đang vô cùng khẩn trương chờ sư muội trả lời, nhưng sư muội đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng quay đầu lại, lại hỏi mình vừa mới nói gì.
Ninh Dung cảm thấy như một tảng đá trong lòng mình đã rơi xuống đất, tuy rằng rơi xuống một nơi bản thân cũng không thích, nhưng bởi vì chính mình cũng không nghĩ tốt nơi nào thì thích hợp, cho nên dừng ở đó cũng không phải không thể chấp nhận.
Cho nên nàng lắc đầu: "Không có gì."
Nàng vừa nói vừa đi đến bên cạnh Phục Hạ, nói: "Đi thôi, tiếp tục xem trong thành này có cái gì dị thường không."
Phục Hạ rất tò mò, nàng quấn lên: "Sư tỷ vừa mới nói gì đó a?"
Ninh Dung ngậm miệng không trả lời.
Phục Hạ lại hỏi thêm vài lần, Ninh Dung vẫn không nói.
Phục Hạ chỉ có thể ủy khuất không hỏi nữa.
Trong lòng lại thầm mắng kẻ vừa nói chuyện.
Thật là đáng ghét, nếu không phải hắn nói chuyện, mình làm sao lại không nghe rõ sư tỷ nói gì.
Nhưng rốt cuộc vẫn không ổn, Phục Hạ vẫn muốn nghe rốt cuộc người kia là chuyện gì.
"Hôm nay trong thành tới rất nhiều người tu tiên, ngươi có thể sẽ chết. Trước khi chết, trước hết đem những người đó toàn bộ ăn hết đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store