[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 20: Kết Giới
Phục Hạ nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng nổi bản thân làm sao lại châm ngòi mối quan hệ giữa chỗ dựa nhỏ và Sư Môn, làm sao lại thành Ma Tộc nằm vùng.
Trời cao chứng giám, ngày hôm qua nàng chính là còn chưa hề nhắc tới Niệm Hàn Tông a!
Nhưng chỗ dựa nhỏ ngày hôm qua xác thật không thích hợp, hôm nay lại nói tiếp chuyện này cũng xác thật là giận dữ ra mặt.
Phục Hạ cố gắng hồi tưởng xem mình ngày hôm qua nói lời nào đại nghịch bất đạo để châm ngòi, cuối cùng cũng chỉ nghĩ tới đề tài duy nhất có liên quan đến Niệm Hàn Tông — Sư Muội phế vật, chính là bản thân.
Phục Hạ thâm trầm nhìn chỗ dựa nhỏ của nàng, chỗ dựa nhỏ nói xong câu kia liền cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn canh.
Thoạt nhìn vẫn còn rất buồn bực.
Sư Muội hẳn là cái gì cũng không biết.
Phục Hạ trong lòng cào cấu, rốt cuộc cũng không tiện truy vấn thêm.
— Tối đó Yếm Xuân liền dồn Ninh Dung vào một góc, một bên tiện tay chữa trị toàn bộ thương tích cho nàng, một bên nghiến răng nghiến lợi ép hỏi: "Ta làm sao lại châm ngòi quan hệ giữa ngươi và Sư Môn?"
Ánh mắt nàng lưu chuyển, liền lộ ra một chút xảo quyệt hoàn toàn khác biệt lúc nãy: "Ngươi để ý Tiểu Sư Muội của ngươi như vậy à?"
Ninh Dung hiện tại động cũng không thể động, nghiêng đầu muốn né tránh Yếm Xuân. Nàng một câu không nói, một bộ dáng thà chết không khuất phục.
Kỳ thật giữa trưa, khi đi cùng Tông chủ nói chuyện về việc Niệm Hàn Tông có thêm một Tiền Bối xa lạ, Ninh Dung liền ý thức được sự bất thường.
Tiền Bối này thường xuyên ra vào Niệm Hàn Tông, nhưng Tông chủ lại hoàn toàn không biết, như vậy ít nhất là có thể chứng minh, thực lực của người này, vượt trên Tông chủ.
Yếm Xuân nhìn dáng vẻ này của nàng, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hậm hực buông tay, lui về sau hai bước, hỏi: "Haiz, ngươi làm sao lại cảm thấy ta là Ma Tộc?"
— Ma Tộc chân chính vừa mới bị Tả Hữu Hộ Pháp tìm được. Cốt Ngọc đã quên chuyện ở Niệm Hàn Tông sau khi được giải độc và bị hai Hộ Pháp lôi trở về Ma Giới cùng tiểu cô nương chính đạo không biết tự lượng sức đã lập khế ước với nàng
Ninh Dung hơi hơi nhíu mày, không nói lời nào.
Sao ở trước mặt Yếm Xuân lại là dáng vẻ này a?! Một chút cũng không đáng yêu!
Yếm Xuân thở phì phì, u oán nhìn Ninh Dung, vẫn là cúi đầu trước: "Ta phải làm thế nào mới có thể làm ngươi tin tưởng ta là người tốt?"
Ninh Dung cung kính, nói ra những lời không hề sơ hở: "Tiền Bối không cần làm ta tin tưởng, Tiền Bối không cần phải để ý suy nghĩ của ta."
......
Ngươi ở trước mặt Phục Hạ cũng không phải là như vậy a?!
Yếm Xuân nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề, lại cảm thấy nếu cứ nghĩ là do mình nói xấu Phục Hạ nên Ninh Dung mới không thích Tiền Bối này, thì hình như có chút tự thiếp vàng lên mặt.
Nàng chỉ có thể ngồi một bên nhìn Ninh Dung chăm chú luyện kiếm.
Đường kiếm ngang, cú xoay người, rồi phản kích. Càng nhìn càng thuận mắt.
Tuy rằng vẫn còn một số chiêu thức chưa thực sự đúng chỗ, nhưng càng ngày càng tốt.
Yếm Xuân nhìn một lát liền ngáp một cái, có chút mệt nhọc.
Nhưng không thể ngủ!
Còn đang tính toán dùng thân phận này kéo gần khoảng cách với Tình Kiếp mà, sao lại có thể ngủ khi chuyện còn chưa thành chứ?
Yếm Xuân tùy tay bẻ một cành cây từ nhánh cây, tuốt sạch lá cây, lấy nhánh cây làm kiếm, lợi dụng lúc Ninh Dung phản kích, dùng nhánh cây đối kiếm với nàng.
Như vậy đi, trước hết làm chỗ dựa nhỏ biết mình là Yếm Xuân.
Yếm Xuân một bên cùng luyện kiếm với Ninh Dung, một bên tự hỏi phải làm sao để ngẫu nhiên tiết lộ, làm chỗ dựa nhỏ biết mình là Yếm Xuân.
— Không nghĩ ra.
Yếm Xuân cũng không tự làm khó nữa, vì thế hỏi: "Haiz, ngươi tên gì?"
Chỗ dựa nhỏ đáng tin cậy như vậy, hẳn là sẽ trả lời đàng hoàng, cuối cùng sẽ hỏi lại một câu "Tiền Bối xưng hô thế nào?"
Đến lúc đó liền "Ngẫu nhiên" nói cho chỗ dựa nhỏ biết, nàng tên Yếm Xuân.
Tuyệt vời biết bao, ngẫu nhiên biết bao.
Yếm Xuân cảm thấy bản thân thật là một người thông minh lanh lợi.
Nàng nhìn Ninh Dung, chờ Ninh Dung trả lời.
Nhưng Ninh Dung không trực tiếp trả lời, nàng vốn dĩ đã ấm ức, không biết Tiền Bối này vì sao cứ kỳ kỳ quái quái, nói Sư Muội là phế vật không biết cố gắng, lại còn nghe lén mình và Sư Muội nói chuyện.
Hiện tại còn cứ tra hỏi.
Ngươi đã nghe lén ta cùng Sư Muội trò chuyện, ngươi lại không biết ta gọi là gì sao?
Ninh Dung càng nghĩ càng giận, ngữ khí không tốt mà hỏi vặn lại: "Tiền Bối không biết sao?"
Ngươi xem kìa! Nàng sao lại thái độ như vậy! Rõ ràng ở trước mặt Sư Muội tính tình tốt như thế!
Yếm Xuân nhìn Ninh Dung dáng vẻ này, ngẫm lại nàng đối xử với Phục Hạ thế nào. Trong lòng chua lòm, nhưng càng thêm quyết tâm: "Không biết, ngươi nói cho ta đi."
Ninh Dung chớp thời cơ, nàng nghiêng người, phi thân lùi lại, thu kiếm và rời đi ngay.
Yếm Xuân: "......"
Hảo gia hỏa, sao lại bỏ đi nhanh như vậy?!
Không có cách nào, chỉ có thể thở dài: "Ta rốt cuộc chọc gì đến ngươi? Ta sai rồi, ta không nên nói Sư Muội ngươi không chí tiến thủ, Sư Muội ngươi tinh thần tiến thủ nhất. Ta cũng không nghĩ thu ngươi làm Đồ Đệ, Niệm Hàn Tông tốt nhất. Được không?"
Người vốn đã phi thân đi xa hiện tại dừng lại. Không chỉ dừng, thậm chí còn xoay người, rất nghiêm túc mà bổ sung: "Sư Muội không phải phế vật."
Ngươi thật sự là vì Phục Hạ a?!
Yếm Xuân hiện tại lại không biết mình nên cao hứng hay nên bất đắc dĩ, chỉ có thể dở khóc dở cười mà lặp lại lời Ninh Dung: "Được, nàng không phải."
"Sư Muội nàng rất lợi hại, nàng nhớ rất nhiều chuyện, nàng chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, nàng rất nỗ lực."
Yếm Xuân nhìn chỗ dựa nhỏ của mình nghiêm trang mà minh oan cho Phục Hạ, lần này là thật sự không biết phải dùng biểu tình gì cho phải.
Ngươi nói, người đó thật là ta sao?
Nhưng mà ta thật sự chỉ muốn làm một phế vật a!
Lời này là không thể nói ra từ miệng Yếm Xuân, bằng không chỗ dựa nhỏ nhất định đóng đinh nàng vào cái mác nằm vùng.
Yếm Xuân lau mặt một lượt, trấn an lần nữa: "Được, Sư Muội ngươi tuyệt vời nhất."
Ninh Dung nghe được lời mình muốn nghe, gật gật đầu, rất cung kính mà hành lễ với Yếm Xuân: "Cảm tạ Tiền Bối không chê vãn bối ngu dốt, mấy phen chỉ bảo, chỉ là vãn bối ngộ tính kém, Tiền Bối vẫn là không cần ở trên người vãn bối tốn nhiều sức lực. Ngày sau vẫn là không gặp đi."
Yếm Xuân tuyệt vọng nhìn bóng dáng Ninh Dung, hỏi: "Ngươi còn chưa nói cho ta tên của ngươi."
Ngươi không nói ta phải làm sao nói cho ngươi biết ta là Yếm Xuân nha?!
Ninh Dung làm như không nghe thấy, trực tiếp về Mộ Thanh Phong.
Yếm Xuân thất thểu quay về Mộ Thanh Phong, định về phòng Phục Hạ, đi tới cửa mới phát hiện phòng còn có một cái Kết Giới...
Yếm Xuân không thể tin tưởng mà nhìn về phía phòng Ninh Dung ở giữa sân.
Quả nhiên cũng có một cái Kết Giới.
Vậy cuối cùng ta trong lòng ngươi rốt cuộc là hình tượng thế nào a?!
Lời Tác Giả:
Phục Hạ (tâm trạng phức tạp): Chỗ dựa nhỏ thiết lập Kết Giới đầu tiên, là vì phòng ta...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store