ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 15: Bắt đầu thi đấu

efrs__asteroid

Thời gian thoáng chốc đã đến lúc thi đấu.

Ninh Dung cùng Phục Hạ với thân phận Sư Tỷ, liền không còn việc gì bận rộn, mỗi ngày chỉ ngồi trên đài quan sát các đệ tử thi đấu bên dưới. Cùng lắm chính là được Tông chủ dẫn đi gặp khách.

Cũng giống như Phục Hạ đã đoán, mọi người đều nhịn không được khoe khoang về đệ tử có thể một mình đảm đương một phía— chủ yếu là khoe khoang chỗ dựa nhỏ của nàng, sau đó lại liên quan nói đến nàng.

Nhưng điều đó cũng rất tốt a, mục đích của nàng đã đạt được một phần.

Chỉ cần sau này vẫn luôn đi theo bước này, mình liền có thể luôn luôn giống như lần này, chỉ làm những việc nhỏ nhặt, sẽ không bị chú ý, sau này cũng sẽ không bị giao cho nhiệm vụ lớn nào.

Thật là thoải mái!

Hiện tại cũng giống như vậy.

Tông chủ dẫn theo mấy đệ tử, đi tới vị trí của Các chủ Trần Lang Các.

Theo thường lệ, Các chủ Trần Lang Các khen ngợi lần thi đấu này được an bài rất tốt.

Tông chủ xua tay nói không dám nhận.

Sau đó lại đột nhiên nói: "Lần này là đệ tử một tay xử lý, ta còn sợ các vị cảm thấy có chỗ nào không hài lòng."

Các chủ cùng tất cả trưởng lão phía trước đều tiếp lời khen ngợi. Khen đệ tử có tiền đồ, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, hiện tại đã được như vậy, sau này tuyệt đối lợi hại hơn, có thể kế thừa y bát Tông chủ...

Phục Hạ đứng ở phía sau, nghe một lát liền có chút không đứng vững.

Nàng hướng bên cạnh nghiêng một chút.

Ninh Dung đứng ở phía trước liền duỗi một cánh tay lại, đỡ lấy cánh tay của nàng.

Phục Hạ lười biếng mà dồn trọng tâm vào cánh tay Ninh Dung đang đỡ, từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một chút mặt nghiêng của sư tỷ, nàng đang rất nghiêm túc nhìn Tông chủ nói chuyện với Các chủ ở phía trước.

Tóc đen như thác nước được dùng trâm ngọc vấn lên, đầu mang một cái quan(mũ), không có một sợi tóc nào phủ xuống, cho nên góc nghiêng lại càng rõ ràng.

Đường cong khuôn mặt cùng tính cách nàng giống nhau, mượt mà, nhu hòa. Mũi không tính là rất cao, đôi mắt cũng không tính rất lớn, tất cả mọi thứ nhìn qua đều là ôn hòa, bình thường, trung dung. Nhưng ghép lại với nhau lại đặc biệt, khiến người ta có cảm giác an toàn.

Hiện tại ánh mắt ôn hòa nghiêm túc đó đang nhìn Tông chủ, hơi khom người, một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe lời dạy dỗ.

Vẫn là bộ dạng "Đệ tử nhà người ta" ổn trọng, nghiêm cẩn.

Ở nơi mà người khác không thấy, vị đệ tử nhà người ta này đỡ vị sư muội không nên thân phía sau, dùng đầu ngón tay viết trên cổ tay sư muội: "Chốc lát nữa liền đi về, giờ đứng thêm một lát. Rất khó chịu sao?"

Phục Hạ không nói lời nào, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại truyền đến từ trên cổ tay.

So cả chín mươi chín đạo thiên lôi năm đó đánh xuống còn làm cho người ta tâm hoảng hơn.

Phục Hạ cũng viết chữ trên cổ tay chỗ dựa nhỏ: "Không có việc gì, sư tỷ đỡ, liền không có việc gì."

Trên cổ tay hình như còn sót lại cảm giác tê dại vừa rồi, Phục Hạ vừa viết chữ vừa cẩn thận quan sát phản ứng của chỗ dựa nhỏ.

Sau khi viết xong chữ cuối cùng, nàng cố ý dừng đầu ngón tay trên cổ tay trắng nõn kia một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lướt qua một đường, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại chậm rãi thu hồi tay.

Phục Hạ chính là đang chơi xấu.

Nàng cũng được như ý nguyện mà nhìn chỗ dựa nhỏ phía trước lập tức đỏ vành tai.

Tông chủ đơn giản hàn huyên với mọi người, bên kia tất cả đệ tử đều đã về vị trí chờ thi đấu bắt đầu.

Tông chủ lại trở về chủ vị, nói một chút lời dặn dò và mong đợi đối với đệ tử mới, nói một chút quy tắc thi đấu. Cuối cùng tuyên bố thi đấu bắt đầu.

Lời nói ẩn chứa Linh lực vang vọng toàn trường.

Đệ tử bên dưới sôi nổi vỗ tay.

Giữa tiếng vỗ tay như sấm, Phục Hạ hơi trượt người xuống thành nửa ngồi nửa nằm, làm nũng với chỗ dựa nhỏ: "Ghế dựa cứng quá, ngồi khó chịu."

Lỗ tai Ninh Dung vẫn còn đỏ, không được tự nhiên nhìn Phục Hạ, nhưng nghe được Phục Hạ nói như vậy, lập tức liền có chút nóng nảy: "Rất khó chịu sao?"

Chỗ dựa nhỏ thật sự là tính tình tốt a.

Phục Hạ đối diện với ánh mắt sốt ruột của nàng, cười cười, dùng đầu ngón tay so một khoảng cách: "Cũng chỉ một chút xíu thôi... một chút."

Ninh Dung nhìn khoảng cách Phục Hạ so ra, hình như cũng không có yên tâm, bất quá thi đấu phía dưới đã bắt đầu rồi, các nàng cũng không tiện nói chuyện, cho nên chỉ có thể quay đầu đi không đáp lời.

Chỉ là nàng còn nhíu mày, hơi xuất thần, không biết suy nghĩ gì.

Chỗ dựa nhỏ không nói, Phục Hạ có chút nhàm chán, chỉ có thể đi xem thi đấu bên dưới.

Kỳ thật Niệm Hàn Tông mỗi năm thu đệ tử cũng không nhiều, chỉ khoảng năm sáu mươi người, mỗi một người đều rất có thực lực.

Hiện tại hai người thi đấu bên dưới có một người chính là Cốt Ngọc.

Cốt Ngọc mặc đệ tử phục cơ bản nhất của Niệm Hàn Tông, cầm mộc kiếm, mỗi chiêu thức đều dứt khoát lưu loát. Nàng vốn dĩ là Nữ Tôn Ma tộc, thực lực hoàn toàn có thể nghiền áp đối thủ. Tuy rằng hiện tại đã không còn thực lực, nhưng chiêu thức theo bản năng cũng có thể làm nàng đánh bại đối thủ trong vòng hai mươi chiêu.

So với Cốt Ngọc, người càng hấp dẫn sự chú ý của Phục Hạ là Hư Chiêu Hàm ở bên cạnh sân thi đấu.

Nàng không biết từ khi nào đã chạy xuống từ đài quan sát, đứng bên ngoài kết giới sân thi đấu. Ghé người bên ngoài kết giới kiên cố, một đôi mắt to ngập nước nhìn Cốt Ngọc, lúc kinh ngạc lúc gào rống: "Tiểu rượu giỏi quá!"

"Tiểu rượu lợi hại quá đi!"

Thi đấu kết thúc, Cốt Ngọc còn chưa nói gì, Hư Chiêu Hàm liền lại nhảy nhót: "Tiểu rượu thắng rồi! Tiểu rượu thật lợi hại! Ha ha ha tiểu rượu thắng!"

Phục Hạ bị nàng làm ồn đến đau tai, dù đã phong bế một nửa ngũ quan vẫn cảm thấy bên tai ong ong, giống như có một vạn con ong mật bay bên tai mình. Phiền đến mức Phục Hạ muốn trực tiếp phong bế miệng tiểu sư muội.

Tông chủ có lẽ cũng cảm thấy dáng vẻ Hư Chiêu Hàm không thích hợp, định truyền âm gọi Hư Chiêu Hàm lên.

Nhưng không chờ Tông chủ nói, trận thi đấu của Cốt Ngọc vừa kết thúc, Hư Chiêu Hàm liền cùng Cốt Ngọc cùng nhau chạy đi. Có vẻ không có chút hứng thú nào với các trận thi đấu còn lại.

Những người còn lại lại thi đấu thêm một ngày.

Ngày hôm sau Phục Hạ lại đi theo Ninh Dung tới đài quan sát.

Nhìn thấy ghế dựa của mình, Phục Hạ sửng sốt một chút.

Cái ghế cứng nhắc của nàng hiện tại đã có thêm một miếng đệm lót. Người đặt đệm còn đặc biệt tinh ý ngầm dùng một thuật tàng hình che giấu miếng đệm kia đi — tuy rằng vì thực lực của chỗ dựa nhỏ còn hơi yếu, cho nên chỉ cần là người có thực lực cao hơn nàng một chút là có thể liếc mắt một cái nhìn ra.

Phục Hạ da đầu tê rần, cảm thấy bản thân hiện tại không phải là mềm lòng hay cảm giác tê dại nữa, mà là loại cảm xúc khiến linh hồn la hét muốn lật tung đỉnh đầu, bổ nhào vào người chỗ dựa nhỏ để dán dán vào nàng. Nàng muốn quay đầu lại nhìn Ninh Dung, nhưng lại không biết quay đầu lại thì có thể thế nào.

Nàng nhịn xuống xúc động trong lòng, làm bộ cái gì cũng không biết, ngồi vào ghế.

Ninh Dung tuy rằng thời khắc chú ý sư muội. Nhìn sư muội không hề phát hiện ra gì mà trực tiếp ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ về phản ứng của sư muội.

Quả nhiên, sư muội hình như rất giật mình, ngồi xuống, nhịn không được nhích nhích, lại dùng tay đè đè ghế dựa. Hình như là ấn phải cái gì đó, liền lại đứng lên, tiếp tục ngồi xuống.

Là đã phát hiện ra điều gì, nàng lải nhải tiến đến gần mình, dùng tay chắn tai mình, thấp giọng nói: "Sư tỷ, ghế dựa của ta hiện tại mềm rồi, ghế của ngươi thì sao?"

Không biết là cố ý hay vô tình, một vùng ấm nóng liền dán trên tai, sau khi nói xong vùng mềm mại kia cũng không hề dời đi — Ninh Dung nhịn không được mà nhích sang bên cạnh một chút.

Nhịn nhịn vẫn là không nhịn được, đưa tay sờ sờ nơi vừa rồi Phục Hạ đã dán vào.

Phục Hạ nhìn lỗ tai đỏ như sắp chảy máu của nàng, nụ cười giảo hoạt, còn muốn lại dịch qua để tiếp tục hỏi: "Sư tỷ, ngươi đâu?"

Ninh Dung tiếp tục ngồi ghế cứng nhắc, ngoài miệng lại gật gật đầu: "Ừm."

Phục Hạ nhìn chiếc ghế trống trơn của chỗ dựa nhỏ, trong lòng ngọt ngào.

Chính nàng chỉ nói vu vơ vậy thôi, có hay không cũng như nhau, rõ ràng ngày hôm qua cả ngày cũng có thể ngồi được, nhưng chuyện có người vì nàng rầm rì một tiếng mà chuyên môn thêm đệm lót cho nàng, vẫn thật đáng để vui vẻ.

Phục Hạ chưa kịp vui vẻ bao lâu, vòng thi đấu đầu tiên của đệ tử ngày hôm qua đã kết thúc, hiện tại là vòng thứ hai, Cốt Ngọc lại lên sân khấu.

Rõ ràng ngày hôm qua Tông chủ đều đã nói qua với Hư Chiêu Hàm, nhưng hôm nay Hư Chiêu Hàm vẫn ghé người trên kết giới, rõ ràng biết Cốt Ngọc bên trong kết giới không nghe thấy gì, lại vẫn giống như ngày hôm qua la to cổ vũ Cốt Ngọc, vẻ mặt còn kích động hơn cả Cốt Ngọc.

Phục Hạ bị cái loa phóng thanh của Niệm Hàn Tông này làm cho đau đầu, lại không thể phong bế toàn bộ ngũ quan của mình, dứt khoát tự dựng thêm một cái kết giới cho Hư Chiêu Hàm.

Vòng đầu tiên đã loại bỏ quá nửa đệ tử, cho nên vòng thứ hai hôm nay thi đấu liền đặc biệt khốc liệt. Mọi người chiến lực ngang nhau, thi đấu cũng rất đáng để xem.

Phục Hạ nhìn Nind Dung phía trước, nhìn lại Cốt Ngọc trong sân thi đấu — Hư Chiêu Hàm còn đang nằm bò trên kết giới, xem biểu cảm là vẫn đang gào thét, nhưng âm thanh đều bị kết giới Phục Hạ ngăn lại, Phục Hạ rõ ràng đã không nghe được tiếng nàng, nhưng nhìn biểu cảm của nàng, vẫn cảm thấy âm thanh đó ngay bên tai.

Phục Hạ: "......"

Vật nhỏ này còn thật khó quên.

Bởi vì Hư Chiêu Hàm, trải nghiệm xem thi đấu của Phục Hạ đặc biệt không tốt.

Ngày đó trở về, Ninh Dung nhìn dáng vẻ Phục Hạ, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Là ghế dựa còn không thoải mái sao?"

Phục Hạ lắc đầu: "Không có."

Nàng nhìn Ninh Dung, muốn hỏi một chút chỗ dựa nhỏ có bị Hư Chiêu Hàm ảnh hưởng không, nhưng lời nói tới bên miệng mới nhớ tới không phải ai cũng có ngũ quan xuất sắc như mình.

Vì thế Phục Hạ liền giả dối cười một chút, nói với sư tỷ: "Sư muội rất thú vị, ta hôm nay cả ngày chỉ lo xem nàng, không có xem kỹ thi đấu, cảm thấy mình có chút thất trách."

Ninh Dung nhìn Phục Hạ, hơi nhíu mày như đang suy tư điều gì, thấp giọng hỏi: "Thật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store