[BHTT - EDIT] LÃNG MẠN NGHỊCH BIỆN
CHƯƠNG 68
Gác mái này thật giống một cái tổ ấm.Chật chội, ấm áp, và tối tăm... Trong ký ức, Phó Đinh Lê đã từng đến một nơi như vậy.Đó là ở Bắc Cương, tại làng Hemu, trong một đêm cúp điện, chủ khách cùng nhau ca múa, không khí ngập tràn mùi rượu sữa ngựa và thịt cừu.Đó là tổ ấm trước đây của họ.Hai nơi có những điểm tương đồng nhất định, đều như cách biệt với thế giới, đều giống một chốn đào nguyên.Thực ra lại không hoàn toàn giống nhau.Lần trước, họ vì một sự cố không thể chống lại mà phải trốn vào tổ ấm ấy. Lần này, họ lại tạo nên một tổ ấm để tạo ra "sự cố".Phó Đinh Lê cũng không biết, "sự cố" do Khổng Lê Diên chủ động tạo ra này rốt cuộc sẽ mang đến hậu quả gì.Bởi vì Khổng Lê Diên không cho cô xem.Khoảng rạng sáng, họ cuộn mình trên gác mái xem 《Ký Ức Bắt Đầu》. Mới xem được hơn nửa, Phó Đinh Lê ngáp một cái, và rồi Khổng Lê Diên bắt đầu nhận điện thoại liên tục.Phó Đinh Lê hoàn toàn thấu hiểu cho việc này.Nếu vào lúc này Khổng Lê Diên thật sự cùng cô vứt bỏ tất cả để bỏ trốn, có lẽ họ đã thật sự trở thành A Diên và Tiểu Lê.Cũng không phải nói như vậy không tốt.Chỉ là cuộc sống không cần quá nhiều kịch tính, bên nhau bình dị, thế cũng đã là hạnh phúc viên mãn rồi.Thế nên, khi người phụ nữ ấy chân trần dẫm lên tấm thảm bông, tùy ý vơ lấy chiếc áo gió màu kaki trên sàn khoác lên tấm lưng gầy, cô cũng rất tự nhiên khoác lên chiếc áo gió màu xanh lam, chán chường chống cằm bên cửa sổ.Lắng nghe Khổng Lê Diên nói chuyện điện thoại về hậu quả của bài Weibo kia:"Ừm, em biết rồi.""Được, không phải vấn đề gì lớn.""Bên An Huy không có động tĩnh gì lớn, đạo diễn vẫn bảo em ngày mai quay lại, chắc không có vấn đề gì đâu..."...Giọng Khổng Lê Diên nghe có phần lười biếng nhưng rõ ràng, không khác gì ngày thường.Phó Đinh Lê đoán, chắc là trước khi quyết định công khai, Khổng Lê Diên đã sớm cùng người đại diện sắp xếp ổn thỏa kế hoạch.Hóa ra chuyện này cũng không phải là một tiếng sét đánh ngang tai như Phó Đinh Lê nghĩ.Hóa ra mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu cái gật đầu của cô.Chẳng lẽ ngay từ đầu, tất cả những gì diễn ra tối nay đều chỉ là cái bẫy của người phụ nữ này?Phó Đinh Lê vừa nghĩ đến đây, lại lập tức phủ nhận. Kế hoạch mà người yêu bày ra, sao có thể gọi là bẫy được?Huống hồ, tất cả đều là sự thật.Phó Đinh Lê nghĩ ngợi, rồi lại nhìn Khổng Lê Diên đang dựa bên cửa sổ, vừa hóng gió vừa nói chuyện điện thoại.Cô trực tiếp đưa tay ra, thò vào túi chiếc áo gió màu kaki, tìm thấy mảnh chìa khóa mỏng manh.Nắm chặt trong tay, Phó Đinh Lê thấy lòng mình an yên.Nhưng người phụ nữ ấy lúc này lại khẽ nghiêng đầu qua, đôi mắt ẩn trong bóng tối mỉm cười.Lớp vải áo gió mỏng manh không thể ngăn được hơi ấm từ làn da.Phó Đinh Lê siết chặt chiếc chìa khóa, rồi lại đưa tay kia vào túi áo còn lại. Qua một lớp áo, cô vòng tay từ sau lưng ôm lấy Khổng Lê Diên. Xương cốt nàng mảnh khảnh, cảm giác này thật giống như đang ôm một con chim sắp sửa bay đi.Giọng nói của nàng rất rõ ràng, lồng ngực rung lên khi phát âm, truyền đến sau lưng Phó Đinh Lê, cũng như đang làm rung động trái tim cô.Mà con chim sắp bay đi này, vẫn ở lại bên cạnh cô, sẵn lòng cho cô một mối tình chân thành.Không chỉ có Khổng Lê Diên có người tìm.Điện thoại của Phó Đinh Lê cả đêm cũng reo không ngớt, từ Kiều Lệ Phan ở nước ngoài xem tin tức, đến Lý Duy Lệ đã sớm nhìn ra nhưng không nói toạc ra, rồi Hạ Duyệt, cả Chúc Mộc Tử và Nicole cũng từ một xó xỉnh nào đó trên thế giới gửi đến lời chúc mừng.Phó Đinh Lê lười biếng tựa cằm lên vai Khổng Lê Diên, vẫn ôm lấy nàng như thế, một tay còn đặt trong túi áo, tay kia duỗi ra trước người nàng để trả lời những tin nhắn từ bốn phương tám hướng.Giống như que kem đôi ngày bé, vừa bẻ ra đã phải ăn ngay.Khổng Lê Diên dường như chú ý đến hành động vừa khó khăn vừa bướng bỉnh của cô, đang nói chuyện điện thoại bỗng bật cười.Thế là Phó Đinh Lê nghe thấy ở đầu dây bên kia, giọng người đại diện dứt khoát ngừng lại một lúc lâu, dường như đang thắc mắc tại sao Khổng Lê Diên lại đột nhiên bật cười, rồi mới nói tiếp.Mà Khổng Lê Diên sau đó, rất tự nhiên dắt lấy bàn tay đang đặt trong túi áo của Phó Đinh Lê.Dùng lòng bàn tay mình khẽ cào vào lòng bàn tay cô, như một hình phạt vì đã làm nàng phân tâm.Phó Đinh Lê lại cảm thấy đây là phần thưởng.Cô nắm tay Khổng Lê Diên chặt hơn, tốc độ gõ chữ của tay kia cũng chậm lại.Cô đang trả lời tin nhắn WeChat của Hạ Duyệt.Từ hôm kia khi tên Khổng Lê Diên liên tục xuất hiện trên hot search, Hạ Duyệt đã bị không ít cư dân mạng lôi ra làm bia đỡ đạn. Theo lẽ thường, cô nàng rõ ràng không phải, đáng ra nên mau chóng làm rõ để bảo vệ bản thân.Nhưng Hạ Duyệt lại cố tình không làm vậy.Chỉ sau khi Khổng Lê Diên cập nhật Weibo tối nay, cô bé ấy mới tìm Phó Đinh Lê trên WeChat, câu đầu tiên đã nói:【 Là chị đúng không là chị đúng không là chị đúng không 】Phó Đinh Lê đành phải trả lời: 【 Là chị là chị là chị 】Sau đó lại gửi lời cảm ơn đến Hạ Duyệt: 【 Cảm ơn Tiểu Hạ nhé! Hai ngày nay đã giúp cô Khổng đỡ rất nhiều đạn rồi, vất vả quá /cúi đầu/ 】【 Lần sau đến Thượng Hải, chị mời em ăn cơm 】Hạ Duyệt chắc đang lướt mạng, trả lời rất nhanh:【 Chuyện nhỏ thôi, em không làm rõ còn có người nói em ké fame nữa kìa, chị và cô Khổng hiểu em không có ý đó là được rồi. Hơn nữa, vốn dĩ không phải là em, lại không có ai chỉ vào mũi mắng nhất định là em, nên cũng không gây ra tổn thương gì thực chất cho em cả. Bây giờ cô Khổng đăng Weibo rồi, em tự nhiên không cần phải nói gì nữa, càng không có gì bất lợi cho em. 】Sau đó lại quay sang an ủi Phó Đinh Lê: 【 Cô Phó đừng nghĩ nhiều nhé ~】Phó Đinh Lê trả lời: 【 Không phải lý lẽ đó, lỡ như cô Khổng không định công khai thì sao? 】Tin nhắn này gửi đi, bên Hạ Duyệt không có động tĩnh.Nhưng người phụ nữ trong lòng Phó Đinh Lê lại nhạy cảm chú ý đến những lời này.Bàn tay đang nắm chặt tay cô khẽ xoay chiếc nhẫn của cô một vòng.Dường như đang suy ngẫm về cái "lỡ như" mà cô nói.Lúc này, Hạ Duyệt lại trả lời: 【 A? Em không nghĩ đến luôn đó 】【 Nhưng mà, với tính cách của cô Khổng, em nghĩ chị ấy sẽ không muốn giấu đâu 】Sao lại cảm thấy như vậy?Phó Đinh Lê thấy kỳ lạ, rõ ràng Khổng Lê Diên là một người rất kín đáo, làm gì cũng không muốn phô trương.Mà Hạ Duyệt chỉ trả lời một câu:【 Bởi vì em không nghĩ cô Khổng là người sợ những chuyện này 】Cũng đúng, Khổng Lê Diên gan lớn mật lớn, không gì không làm được. Trong chuyện này, người sợ hãi trước nay chỉ có một mình Phó Đinh Lê.Phó Đinh Lê nghĩ vậy, có chút buồn bã cọ cọ vào vai Khổng Lê Diên.Mà Khổng Lê Diên cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, lại cào nhẹ vào lòng bàn tay cô một cái.Ngay sau đó, tin nhắn của Hạ Duyệt lại đến:【 Hơn nữa hai chị đều rất tốt mà, em hy vọng cô Khổng và cô Phó đều có thể quang minh chính đại ở bên nhau 】【 khỉ_lộn_nhào.gif 】Hóa ra, trong lòng cô gái trẻ này, họ trước nay đều là hai người rất tốt.Nhưng tốt thì nhất định sẽ công khai yêu đương sao?Phó Đinh Lê cảm thấy đây có lẽ là sự hiểu lầm của Hạ Duyệt đối với họ, vừa định giải thích. Nhưng lại cảm thấy, khi còn trẻ, mang trong mình một vài suy nghĩ ngây thơ hồn nhiên về thế giới xung quanh cũng không hẳn là không thể. Cô cũng không cần thiết phải đi sửa chữa. Huống hồ, cô tự thấy họ cũng không phải là người xấu.Thế nên cô trả lời: 【 Cảm ơn em, chị và cô Khổng đều thật sự rất cảm ơn em 】Sau đó Hạ Duyệt nói: 【 Lại nói cảm ơn nữa là tuyệt giao đó 】Phó Đinh Lê bật cười, cho rằng đoạn đối thoại đến đây là kết thúc, kết quả chưa kịp cất điện thoại, đã thấy một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa đến trước màn hình, bắt đầu ngang nhiên gõ chữ.Không phải cô, là Khổng Lê Diên.Lúc này cô mới chú ý, hóa ra Khổng Lê Diên đã nói chuyện điện thoại xong từ lâu, không biết từ khi nào, nàng đã luôn nhìn cô và Hạ Duyệt trò chuyện."Nói chuyện xong rồi à?"Cô ôm Khổng Lê Diên, nheo mắt hóng gió. Khổng Lê Diên lười biếng "Ừm" một tiếng."Chuyện cần nói đều đã nói xong, đạo diễn bên《 Mật Độ Lớn Nhất 》nói mọi thứ vẫn như cũ, nên tạm thời chưa có ai đến hủy hợp đồng, đều đang quan sát, có lẽ trong khoảng thời gian này, lượng tương tác trên mạng sẽ khá lớn."Phó Đinh Lê dùng cằm chọc chọc vào cổ Khổng Lê Diên, thay cho cái gật đầu."Sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của chị không?"Phó Đinh Lê chỉ quan tâm vấn đề này, đến nỗi bản thân cô có trở thành một "Giang Mỗ" tiếp theo hay không, cũng không quan trọng. Rốt cuộc, cô cảm thấy đã trốn tránh lâu như vậy, cũng đến lúc có thể thẳng thắn hơn một chút, mà Weibo và internet, chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới.Trước khi trả lời câu hỏi này, Khổng Lê Diên vẫn đang dùng WeChat của cô để trả lời Hạ Duyệt.Vì chỉ dùng một tay, nên tốc độ có chút chậm.Phó Đinh Lê gần như nhìn nàng, từng con chữ một đánh xong, gửi đi:【 Cảm ơn em, chị và cô Phó cũng vậy 】Đại từ nhân xưng đã thay đổi, Hạ Duyệt ở bên kia nhập một lúc lâu, lại không nói ra được hai chữ "tuyệt giao", chỉ ấp úng gửi lại một câu:【 Cô Khổng khách sáo quá 】Phó Đinh Lê thấy câu trả lời này, cười đến mắt híp lại thành một đường.Mà chưa đợi cô cười xong.Khổng Lê Diên đã xoay người lại, nâng cằm cô, họ đột nhiên biến thành tư thế ôm mặt đối mặt.Phó Đinh Lê không còn nhìn thấy chiếc điện thoại đang phát sáng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Khổng Lê Diên.Có lẽ là vì ở trên cao, ánh trăng đêm nay quá mê ly, chiếu lên làn da trắng trong của Khổng Lê Diên càng thêm mỏng manh. Mái tóc đen bay lượn bị gió hất lên, rơi xuống mi mắt nàng, giống như những sợi tơ ma mị.Phó Đinh Lê gần như có thể thấy được những mạch máu xanh mờ ảo dưới làn da mỏng manh của Khổng Lê Diên. Cô đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp lướt qua xương mày hơi nhô lên của nàng. Cảm giác mềm mại của lông mày khiến cô đột nhiên lưu luyến, thế nên lặp lại miêu tả."Chị nói hoàn toàn không có ảnh hưởng, em có tin không?" Khổng Lê Diên nheo mắt, cười rất đa tình.Phó Đinh Lê thở dài một hơi: "Chị nói thì em tin.""Sau đó lại nghĩ trong lòng là chị luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu?"Phó Đinh Lê cảm thấy nàng nói đúng, tức thì có chút phiền muộn: "Em trước đây cũng luôn chỉ nói chuyện tốt với mẹ em, không nói chuyện xấu, nhưng bây giờ xem ra như vậy không đúng."Dù cho đó thật sự cũng là tình yêu, một tình yêu chưa trưởng thành.Khổng Lê Diên ấn ấn lên chóp mũi đang nhăn lại của cô: "Là do trước đây chị chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu quá nhiều lần.""Đúng là vậy."Phó Đinh Lê lần này không dễ dàng buông tha cho người phụ nữ này, trực tiếp giơ bàn tay đang quấn băng gạc của nàng lên, còn cố tình quơ quơ."Nếu bây giờ người bị thương mà không nói gì cho chị biết là em, chị sẽ cảm thấy thế nào?"Khổng Lê Diên để mặc Phó Đinh Lê quơ quơ một hồi, sau đó, nhẹ nhàng ấn lên gáy cô."Chị biết rồi.""Vậy thì mau báo cáo tình hình đi!"Khổng Lê Diên bị giọng điệu của cô chọc cười, tiếng cười giống như những vỏ sò va vào nhau, mỏng manh rơi xuống dưới cổ Phó Đinh Lê.Một lát sau, nàng chậm rãi nói:"Có thể sẽ có một khoảng thời gian không được tốt lắm, độ hot cũng sẽ giảm, nhưng người đại diện đã đánh giá rủi ro cho chị rồi, không đến mức không đóng phim được."Phó Đinh Lê không nói gì.Thế là Khổng Lê Diên lại ôm eo cô chặt hơn, dán vào tai cô dịu dàng nói:"Tiểu Lê, em đừng sợ, chị đã suy nghĩ cẩn thận rồi.""Thật ra như vậy, ngược lại có thể làm chị yên tâm đóng phim điện ảnh, gần hơn với con đường, với phương hướng mà chị muốn đi."Người phụ nữ này luôn rất thông minh, khi không có nắm chắc sẽ gọi cô là Tiểu Lê.Nhưng Phó Đinh Lê cũng không thể vì vậy mà buông nàng ra."Chỉ vì em, có đáng không?""Trên đời này không có ai là không đáng." Khổng Lê Diên bắt đầu dùng những lời cô đã nói để phản bác lại.Sau đó lại bổ sung: "Huống hồ là chính chị muốn công khai, không phải hoàn toàn vì em.""Nhưng một phần lớn là vì em."Nghe như đang tranh giành một cái nồi.Thế là Khổng Lê Diên nhẹ nhàng cười một tiếng, dùng ngón tay cào nhẹ lên vùng da sau tai cô."Vậy em có lo lắng không?""Em lo cho chị.""Vậy còn bản thân em thì sao?""Bản thân em có gì đáng lo?" Phó Đinh Lê cảm thấy Khổng Lê Diên đôi khi có những suy nghĩ rất kỳ lạ.Giống như ở California, rõ ràng người trốn trong cửa không ngủ được cả đêm là chính Khổng Lê Diên, lại còn đến xót xa cho cô.Bây giờ trở về Thượng Hải, Khổng Lê Diên vì cô muốn bước ra khỏi cánh cửa đó, gánh vác hậu quả, kết quả người lo lắng nhất vẫn là cô."Công khai đối với em mà nói không phải là chuyện tốt sao?" Phó Đinh Lê hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng. "Em sau này có thể quang minh chính đại nắm tay chị giữa đám đông, cũng có thể để chị đưa em đi phòng khám nha khoa."Khổng Lê Diên dường như không ngờ cô lại thản nhiên như vậy."Chẳng lẽ em không lo lắng em sẽ giống Giang Mỗ, mọi thông tin đều bị đào sạch sẽ, mà tất cả những điều này cũng chỉ vì em trở thành người yêu của chị?"Hóa ra Khổng Lê Diên đang lo lắng điều này.Phó Đinh Lê suy nghĩ một chút: "Trước đây có thể sẽ lo lắng, nhưng bây giờ thì không.""Tại sao không?""Lúc tin tức ầm ĩ lên trước đây, mẹ em đã nói với em rồi, sau này tình huống như vậy có thể sẽ có rất nhiều lần.""Nghĩ kỹ lại, thật ra cũng đúng, so với việc bị cư dân mạng bàn tán soi mói một thời gian, em quan tâm đến sau này hơn, tương lai của chúng ta."Hôm qua đi phòng khám nha khoa cô đã cảm nhận được.Cô tự cho rằng để Khổng Lê Diên ở nhà chờ mình, một mình đến phòng khám nha khoa mới đủ an toàn. Nhưng thực tế đến đó, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của mình, đâu có ai quan tâm cô rốt cuộc là ai?Kể cả thật sự có người cố tình chụp lại, đăng ảnh của họ lên mạng, thì đã sao?Chỉ cần họ thẳng thắn, thì có gì phải sợ hãi?Nhìn lại, khi cô thấy Khổng Lê Diên cô đơn trốn trong chiếc xe bán tải, khoảnh khắc đó cô mới cảm thấy hoang đường.Sao có thể ngốc nghếch đến thế... Rõ ràng Khổng Lê Diên ở bên cạnh cô, khao khát một tình yêu minh bạch và rõ ràng, vậy mà cô lại cứ hồ đồ để mặc nàng - người vốn đã phải giấu mình quá lâu, lại tiếp tục vì cô mà chôn vùi bản thân trong bóng tối.Mà internet trông có vẻ ồn ào như vậy, chỉ là một mảnh rất nhỏ của thế giới này.Chỉ cần Khổng Lê Diên vẫn có thể làm những việc mình muốn, Phó Đinh Lê không có gì phải sợ hãi."Gần đây chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo dõi, nên ngày mai chị sẽ đi An Huy, đợi phim quay xong chị sẽ về, lúc đó độ hot cũng đã giảm xuống rồi.""Sau này chị sẽ cố gắng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, trước khi về Thượng Hải chị đã liên hệ với một công ty bảo vệ thông tin cá nhân, có cảnh báo trước, có khởi tố sau.""Họ hứa sẽ cố gắng hết sức bảo vệ sự riêng tư của em, chỉ là điều này có thể cũng không thể hoàn toàn tránh được..."Nghe xong những sắp xếp của Khổng Lê Diên.Phó Đinh Lê dùng những ngón tay đã bị gió thổi lạnh của mình, ôm lấy gương mặt sâu thẳm của nàng, trịnh trọng nói:"Không sao đâu, không sao đâu."Cô nói hai lần.Đủ để Khổng Lê Diên từ trong đáy mắt cô, từ trong lời nói của cô, thật sự cảm nhận được sự không sao của cô.Khổng Lê Diên ôm lấy mặt Phó Đinh Lê, dùng một ánh mắt vừa ngọt ngào vừa đau khổ nhìn lại cô."Có lẽ đây là cái giá em phải trả khi yêu chị.""So với tình yêu em nhận được, cái giá này không đáng nhắc tới."Phó Đinh Lê dứt khoát kiên quyết.Và không nói gì thêm, chỉ khẽ ngẩng đầu, không cho phép biện luận mà hôn lấy người phụ nữ này.Chân trời trống trải, gió thổi mạnh.Họ quấn quýt lấy nhau, mái tóc vàng kim và đen, dải đai áo gió màu xanh lam và kaki.Vào khoảnh khắc này, họ giống như hai con người cuối cùng trên trái đất có được xương cánh.Thậm chí còn có chung một đôi.Họ bước ra khỏi tổ ấm vào lúc sáng sớm.Tài xế đổi thành Phó Đinh Lê, cô trực tiếp đưa Khổng Lê Diên ra sân bay, rồi lại đến phòng làm việc.Chiếc áo gió trên người họ đã đổi cho nhau và không đổi lại nữa, nhưng đổi hay không cũng không quan trọng.Hôm nay Thượng Hải không có gì khác biệt, sẽ không vì Khổng Lê Diên công khai mà biến thành một thành phố khác.Đường đi suôn sẻ, vào đến nội thành vẫn kẹt xe, đến giờ mặt trời vẫn mọc từ phía đông, đi ngang qua trung tâm thương mại vẫn là tấm poster khổng lồ của Khổng Lê Diên, đến sân bay đám đông vẫn náo nhiệt.Tạm thời không ai phát hiện Khổng Lê Diên đang ở trong một chiếc xe bán tải không mấy nổi bật. Hóa ra ở thời đại này công khai, trời cũng sẽ không sập nhanh như vậy.Tranh thủ lúc Khổng Lê Diên đi mua vé máy bay.Phó Đinh Lê cũng mở Weibo lướt qua một chút, không biết có phải vì lần trước vụ của Ôn Thế Gia và Giang Mỗ ầm ĩ quá không, cô nhìn những từ khóa và thảo luận, cảm thấy cũng không có gì thú vị, như đang bàn luận về những người ngoài cuộc không liên quan đến mình.Đa số mọi người đều rất sốc:[Đã thế kỷ 21 rồi mà tôi còn có thể thấy người đồng tính nữ công khai trong giới giải trí thật sao?][Nhưng mà lời này có thật là ý công khai không? Sẽ không chỉ là ra ké fame, rồi cứ mập mờ qua đi sau lại phủ nhận chứ?][Lầu trên đi xem bình luận dưới Weibo của Khổng Lê Diên đi, chị ấy trả lời rồi, nói thật là ý mà mọi người nghĩ đó, không định xử lý mập mờ đâu.][Vậy paparazzi đâu, không phải paparazzi đã chụp được rồi sao, có gì mà hội viên Weibo này của tôi xem không được?][Paparazzi bây giờ không có động tĩnh, hoặc là đã nhận tiền, hoặc là không chụp được gì thực chất, chính chủ vừa công khai, nó...][Khổng Yến bây giờ vẫn chưa lên tiếng.][Có phải tôi bị đám nam minh tinh trước đây thao túng không, tại sao tôi thấy tin công khai còn sốc hơn tin ngoại tình vậy??? Đây là bình thường sao???]Một số ít người thì lo lắng:[Sau này tôi sẽ không xem được phim của Khổng Lê Diên nữa chứ? Không phải chứ, tôi nói thật không dễ gì có một minh tinh hàng đầu có thể đóng phim điện ảnh tử tế, đừng có làm mất của tôi đó...][Trả lời lầu trên, sẽ không đâu, sáng nay Hoắc Tinh đã đăng Weibo rồi, nói《 Mật Độ Lớn Nhất 》vẫn như cũ, không đổi diễn viên.]]Đây là cứng rắn đến cùng à!][Không phải chứ, tôi nói đồng tính luyến ái là tội lớn lắm sao, các người thật sự coi đây là sụp đổ hình tượng à?][Tôi thật phục, ngoại tình, mại dâm, hút chích, trốn thuế mới là tội lỗi chứ, công khai tính là gì, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi...]Còn có cả một đống người đoán xem chim hoàng yến kia là ai, Phó Đinh Lê lướt qua một lượt, hiện tại vẫn chưa ai biết chim hoàng yến này là ai.Nhưng kể cả có bị tung ra, Phó Đinh Lê cũng không cảm thấy có gì.Cô chỉ hy vọng, sau này cô và người yêu của cô, có thể đi trên một con đường quang minh chính đại.Mà giờ này khắc này...Phó Đinh Lê rút lại suy nghĩ, dừng xe trước đèn đỏ, nhìn người yêu của mình đang dựa vào cửa sổ xe lim dim ngủ gật.Cô không kìm được mà cười, rồi cong mắt lên.Lấy chiếc chăn mỏng trên xe, nhẹ nhàng đắp lên cho Khổng Lê Diên.Tổ ấm tuy tốt, nhưng ngủ thật sự không yên.Nửa đêm họ bị lạnh tỉnh, cách giờ xuất phát chỉ còn 30 phút, sau đó đột nhiên từ cửa sổ gác mái, chạy ra mái nhà, trên mái nhà dốc 30 độ, mặc áo gió, dựa vào nhau ngắm bầu trời không có sao, để tóc bay trong gió rất lâu.Lúc đó thật sự giống như sắp bay đi được.Dù không thấy được sao, nhưng kể cả không bay đi được, có thể cùng Khổng Lê Diên trong một đêm oanh liệt như vậy, chạy ra mái nhà trao một nụ hôn mông lung và thẳng thắn.Như không thuộc về trái đất này.Đến ngoài sân bay, Phó Đinh Lê tìm một góc khuất đỗ xe, thấy vẫn còn thời gian nên không vội đánh thức Khổng Lê Diên.Cô rất ít khi có thể nhìn Khổng Lê Diên ngủ như vậy. Người phụ nữ này cũng rất ít khi ngủ mà hoàn toàn không phòng bị.Thế nên vào ngày Khổng Lê Diên trở về, thấy nàng ngủ say bên cạnh mình, Phó Đinh Lê đã không kìm được mà nhìn rất lâu.Bây giờ cũng vậy.Cô nghĩ, hóa ra chỉ cần nhìn người mình yêu say ngủ, không nghĩ gì cả, cũng là một chuyện hạnh phúc đến thế.Ngoài sân bay ồn ào náo nhiệt, ánh nắng ban mai như vàng nóng chảy. Phó Đinh Lê chuyển sang một bài hát tiếng Quảng cũ, vặn nhỏ âm lượng. Giọng nữ trầm thấp và lưu luyến, trước đây cô thường nghe bài hát này để đi vào giấc ngủ, bây giờ cũng bật cho người yêu đang say ngủ của mình nghe.Sau đó cẩn thận nâng bàn tay bị thương của Khổng Lê Diên lên, nhẹ nhàng nắm lấy. Thấy miếng băng gạc mới quấn, không dám nắm mạnh, chỉ dám lén lút như vậy.Người phụ nữ này khi ngủ luôn không yên, một chút không cẩn thận là sẽ bị đánh thức.Nhưng sau buổi sáng này, Khổng Lê Diên dường như đã có chút khác đi.Cho cô một chiếc chìa khóa, để cô mở một cánh cửa, bước vào một tổ ấm.Sau đó trong chiếc xe cô lái, rất thoải mái mà ngủ thiếp đi.Một chuyện đơn giản như vậy, trước đây cô chưa từng thấy Khổng Lê Diên làm.Giống như sau khi công khai, Khổng Lê Diên ngược lại càng thêm thoải mái.Tựa như bây giờ, Khổng Lê Diên rất không phòng bị mà giao bàn tay bị thương cho cô, mi mắt mỏng manh phủ đầy ánh sáng vàng nhạt. Hoàn toàn không có biểu cảm được quản lý, trông có chút mệt mỏi, nhưng Phó Đinh Lê lại cảm thấy rất đẹp.Nàng ngủ bao lâu, cô cứ như vậy nhìn bấy lâu.Không biết qua bao lâu, Khổng Lê Diên đầu tiên là run rẩy hàng mi, đây là điềm báo trước khi nàng tỉnh ngủ. Sau đó nhẹ nhàng mở mắt ra, trong nháy mắt đối diện với Phó Đinh Lê đang chăm chú nhìn mình.Không tránh đi ánh mắt, chỉ cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.Có chút mê mang, nhưng không nhiều lắm.Phó Đinh Lê cho rằng nàng ngủ hồ đồ, dắt tay nàng quơ quơ, rất mềm mại cong mắt cười, rồi trêu nàng:"Chúng ta sắp đến Los Angeles rồi."Cô rất vụng về mà lừa nàng, làm nàng cảm thấy câu chuyện của họ vừa mới bắt đầu. Nhưng cô luôn không lừa được Khổng Lê Diên.Ánh mặt trời vàng óng chảy giữa họ, khóe mắt Khổng Lê Diên cười rất rõ.Không nói gì, chỉ cười.Sau đó lười biếng nâng một bàn tay lên. Phó Đinh Lê hiểu ý nàng, rất dịu dàng ôm lấy.Khổng Lê Diên rất tự nhiên dùng cánh tay ôm lấy vai cô, vùi mũi vào xương quai xanh, hít lấy hơi thở của Phó Đinh Lê, có chút mơ hồ nói:"Điểm cuối của chúng ta không ở Los Angeles."Phó Đinh Lê bên má nàng bật cười: "Xem ra A Diên không dễ lừa lắm nhỉ."Khổng Lê Diên cũng cười, tiếng cười mới tỉnh ngủ có chút mơ hồ. Dường như trong tiếng cười còn nói một câu gì đó.Phó Đinh Lê không nghe rõ.Liền áp sát tai vào gò má người phụ nữ, rất thân mật hỏi: "Cái gì?"Kết quả người này lại cười một cái, không nói tiếp nữa. Chỉ khẽ nâng cằm cô, xoay mặt cô qua.Đôi mắt ngâm trong ánh mặt trời vàng óng bắt lấy cô.Nhìn cô rất lâu, rất đột ngột mà hôn cô.Phó Đinh Lê luống cuống tay chân đón lấy nụ hôn này, vừa ngoan ngoãn vừa dũng cảm. Nhưng cô dường như cũng không biết, tại sao Khổng Lê Diên lại đột nhiên hôn cô vào lúc này.Giữa những nhịp thở, ánh mặt trời vàng óng chiếu vào, thế mà thật sự có chút giống như đang ở trong xe ở California.California vốn nên cách họ rất xa xôi, phải vượt qua cả Thái Bình Dương.Trong một buổi sáng công khai thản nhiên như vậy, ngoài sân bay đông đúc phức tạp, dòng người chen chúc. Họ chen chúc trong một chiếc xe bán tải đi mượn, biết rõ mọi thứ đều không giống California.Lại cực kỳ giống California — con đường phía trước chưa biết, chỉ còn lại hai người bạn đồng hành.Thế nên Khổng Lê Diên hôn Phó Đinh Lê, đó là giây phút nàng mở mắt ra thấy Phó Đinh Lê vẫn đang cười dịu dàng trước mặt mình, là điều duy nhất nàng muốn làm.Và nàng thậm chí còn nghĩ, nếu dòng sông thời gian chảy ngược, có cơ hội quay lại California năm năm trước, trước khi mùa hè ba ngày đó bắt đầu. Chỉ sợ nàng vẫn sẽ chặn xe Phó Đinh Lê, vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó từ kinh ngạc đến tò mò.Khi đó nàng sẽ không hỏi họ có muốn làm hay không, mà sẽ làm một chuyện điên cuồng và khó tin hơn.Nàng muốn vào giây phút đầu tiên đôi mắt thẳng thắn và dịu dàng đó đâm vào sinh mệnh của nàng.Sẽ dắt lấy tay người này.Lòng bàn tay hoa văn dán vào nhau, da thịt hòa quyện. Khoảnh khắc đó vận mệnh sẽ hoàn toàn xoay chuyển, và nàng sẽ chỉ hỏi Phó Đinh Lê một câu...Phía trước có một nhà thờ, em bây giờ có thể cùng chị kết hôn không?Vậy thì khi đó họ đã không còn đường lui, giống như giờ này khắc này...Chỉ còn lại việc cùng nhau đi chung một con đường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store