ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] LÃNG MẠN NGHỊCH BIỆN

CHƯƠNG 54

AdachiSensei

Lần này họ đã báo cảnh sát, quyết tâm không để sự bồng bột của tuổi trẻ năm năm trước lặp lại, không để lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho mình.

Sau khi giao tên trộm cho cảnh sát và lấy lại toàn bộ tài sản, ánh mắt ngạc nhiên của nữ cảnh sát tóc vàng vẫn còn lưu luyến trên người họ.

Dường như cô ấy đang thắc mắc, làm thế nào mà một nhóm người như thế này lại có thể tụ tập cùng nhau.

Một người phụ nữ bí ẩn đeo khăn lụa ma mị không muốn lộ mặt, một cô gái trẻ bó bột ngồi trên xe hoa, một cô gái đeo hộp đàn có vết sẹo mặc quần yếm, một người phụ nữ mặc áo da cầm mũ bảo hiểm mô tô trông không dễ chọc, và còn có một người mẫu nổi tiếng mấy năm gần đây...

Sau khi nhìn một vòng, cô ấy lại vỗ mạnh vào đầu kẻ gây chuyện, dường như vẫn còn kinh ngạc, một nhóm người như vậy, một cuộc rượt đuổi trời long đất lở...

Thế mà chỉ để bắt một tên trộm vặt vãnh.

Nhưng tóm lại, sau khi khúc nhạc đệm này kết thúc, họ lại hùng hậu cưỡi trên chiếc xe hoa ấy, quang minh chính đại đi thẳng về phía trước.

Như thể lại quay về điểm xuất phát, bên cạnh thị trấn nhỏ.

Con đường quốc lộ không rộng nhưng thẳng tắp, loang loáng vệt nước do chiếc xe phun nước vừa đi qua để lại. Vệt nước trong veo, lấp lánh phản chiếu những đóa hoa tươi đang bay phất phơ trong gió.

Cùng với năm gương mặt trẻ trung, khác biệt.

Phảng phất vẫn là năm năm trước, năm người trẻ tuổi không biết tương lai phương hướng, lại chen chúc trong một chiếc xe.

Xe chạy về phía trước, không biết điểm cuối. Họ đi cùng một đoạn đường ngắn ngủi, nghe cùng một bản nhạc California Dreamin'.

Tất cả đều là duyên phận trùng hợp.

Lại đến lượt Nicole giải thích ngọn ngành, giải thích tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện, còn giúp Amanda chặn được tên trộm tóc vàng kia.

Cô nói vì show diễn ở Milan bị hoãn lại, chuyến bay cô đi về San Francisco gặp phải luồng khí bất thường, trùng hợp phải hạ cánh ở một thành phố gần thị trấn này. Khi ra khỏi sân bay, cô lại vừa hay thấy một chiếc mô tô lướt qua, cảm giác rất giống Amanda và Chúc Mộc Tử, thế là vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị kẹt xe giữa đường không đuổi kịp, đến nơi thì đã là lúc này.

Hướng họ đuổi theo tên trộm, lại vừa hay chính là hướng từ thành phố kia chạy tới. Thế là Nicole, khi vẫn còn ngồi trên taxi, từ xa đã thấy Amanda đuổi theo một người, cô liền lập tức hạ cửa sổ xuống, ném chiếc túi của mình vào mặt tên trộm.

Câu chuyện khúc chiết ly kỳ như vậy, sống động diễn ra một cuộc gặp gỡ không hẹn mà gặp ngay trước mắt họ.

"Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!" Chúc Mộc Tử so với năm năm trước càng giống một nhà thơ ngâm vịnh.

Mặc dù lúc này, cô ấy đang ngồi xổm dưới đất, dùng một chiếc khui rượu rẻ tiền, thô ráp để mở một chai rượu sủi bọt rất khó mở.

Còn Amanda đang giúp cô ấy giữ chai rượu, mày nhíu chặt, có lẽ là sợ Chúc Mộc Tử dùng sức quá mạnh sẽ làm vỡ miệng chai.

Nút bần chỉ còn thiếu một chút nữa, nhưng cái khui đã không thể ấn vào được. Chúc Mộc Tử tức tối, trực tiếp dùng tay rút ra. Kết quả là "bốp" một tiếng, cả hai người cùng ngã ngửa ra sau.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ái da" khi họ ngã đè lên nhau, cả hai cùng ngồi bệt xuống đất, suýt nữa thì lăn vào nhau.

Phó Đinh Lê cười đến ôm bụng, ngả nghiêng ngả ngửa, suýt nữa thì cũng ngã vào những đóa hoa mềm mại, xốp phồng.

Nhưng sau eo cô chỉ vừa chạm vào mép những cánh hoa lay động, đã được một lòng bàn tay ấm áp quen thuộc đỡ lấy.

Một lực đạo đỡ cô ngồi thẳng dậy, chóp mũi suýt nữa thì chạm vào hàng mi đang khẽ run của nàng.

Khoảng cách cực gần, gần đến mức khiến Phó Đinh Lê không nhịn được muốn hôn lên một lần nữa.

Sau đó là một tiếng cười khẽ của người phụ nữ, cùng với bàn tay vẫn đặt sau eo cô không buông ra, thậm chí còn rất tự nhiên giúp cô chỉnh lại vạt áo bị tốc lên do cử động quá mạnh.

Ngay sau đó, lại rất dứt khoát thu tay về.

Phó Đinh Lê tỉnh táo lại.

Cái chân bó bột rất tùy ý treo lơ lửng bên ngoài xe hoa, cô không hài lòng lắc lư một chút. Phó Đinh Lê mấp máy môi, định nói gì đó, thì lại phát hiện Nicole đang đưa một hộp thuốc lá tới.

Hộp thuốc màu xanh lam, mới và sạch sẽ hơn nhiều so với hộp mà Amanda ném qua, vẫn còn đầy, ngay cả lớp niêm phong cũng chưa bóc.

Nó lặng lẽ lơ lửng trong không trung.

Tối hôm nay, Nicole chỉ nói một câu tiếng Trung này, dị thường chuẩn xác, thậm chí có thể so sánh với Siri, như thể đã luyện tập rất nhiều lần:

"Thuốc lá mua cho chị rồi đây."

Gió thổi những đóa hoa trên xe xào xạc. Sau một khoảng lặng dài đằng đẵng.

Khổng Lê Diên cười một tiếng, cuối cùng cũng nhận lấy hộp thuốc lá, như thể đang nhận lấy cả năm năm trôi nổi, bấp bênh này.

Sau đó nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn."

Nhưng Phó Đinh Lê lại đột nhiên nhớ ra, trong chuyến hành trình từ Los Angeles đến thị trấn nhỏ này, cô dường như chưa từng thấy Khổng Lê Diên hút thuốc.

Thật có chút đáng tiếc, bởi vì khi những làn khói xám trắng lan ra, vẻ đẹp có độ bão hòa cao của Khổng Lê Diên mới có thể, trong sự đối lập với màu sắc cũ kỹ ấy, lan tỏa đến tột cùng.

"Không có gì." Nicole chuyển sang tiếng Anh, cô ấy nhún vai, lại nhíu mày nhìn cái chân bó bột đang treo lơ lửng bên ngoài xe hoa của Phó Đinh Lê, hỏi:

"Chuyện gì thế này?"

"...Tóm lại là như vậy đó!" Chúc Mộc Tử đã phủi mông đứng dậy khỏi mặt đất, cùng với Amanda, mỗi người cầm hai chiếc cốc giấy, chia cho họ, rồi cao giọng nói:

"Đừng nói chuyện nữa, cạn một ly rồi nói!"

"Chỉ là mấy hôm trước bị ngã thôi, không sao đâu." Phó Đinh Lê giải thích với Nicole, rồi nhận lấy chiếc cốc giấy từ Chúc Mộc Tử.

Bên trong đương nhiên là rượu, chất lỏng màu bạch kim sủi bọt tăm dày đặc. Cô vừa định nâng lên uống, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo bên cạnh.

"Không sợ đau mắt à?"

Phó Đinh Lê khẽ cong cong mắt, tiền trảm hậu tấu mà uống một ngụm lớn, đợi đến khi chiếc cốc giấy vơi đi hơn nửa, mới cố tình nhìn về phía Khổng Lê Diên, giống như một đứa trẻ cố tình gây sự.

Mà bất ngờ là, trong mắt Khổng Lê Diên nhìn cô lại không có một chút trách cứ nào.

Sau đó, Khổng Lê Diên chỉ nhẹ thở dài một tiếng, đổ ly của mình vào chiếc cốc rỗng của cô.

Nàng nở một nụ cười hào phóng, "Muốn uống thì cứ uống đi."

Lần này Phó Đinh Lê ngược lại không dám uống nhanh như vậy, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm, "Chị không uống à?"

"Không muốn uống lắm," Khổng Lê Diên nói, rồi trong cơn gió lớn dần, nàng giúp cô sửa lại tóc, "Lát nữa còn phải lái xe."

Lúc này ba người kia đã ồn ào cả lên, Chúc Mộc Tử đang bắt Nicole phối hợp với mình cùng hợp tấu một bản California Dreamin', Nicole nhất quyết không đồng ý, nói là bây giờ thân phận đã khác, lỡ bị người qua đường chụp lại đăng lên mạng thì còn ra thể thống gì.

Thế là Chúc Mộc Tử không vui, nói Nicole tự cao tự đại, hay là cũng mua một chiếc khăn lụa che mặt đi.

Khăn lụa?

Phó Đinh Lê lại nhấp một ngụm rượu, nhìn chiếc khăn lụa của Khổng Lê Diên, thầm nghĩ, vẫn là Khổng Lê Diên đeo khăn lụa mới đẹp.

Sau đó lại nghĩ, một chiếc khăn lụa nhỏ bé như vậy, thế mà cũng có thể che đi gương mặt đã trải qua bao thăng trầm của cả hai, giấu đi một nụ hôn đầu kinh thiên động địa như vậy.

Phó Đinh Lê lại nhìn mặt Khổng Lê Diên, gắng sức nghe cuộc cãi vã bên kia một lúc lâu, lưỡng lự giữa việc "khuyên can" và "đổ thêm dầu vào lửa". Cuối cùng cô nói một câu:

"Lái xe hoa cũng không được uống rượu đâu, nhưng chúng ta không có bằng lái xe hoa cũng đã lái lâu như vậy rồi mà..."

Sau đó Phó Đinh Lê cũng cảm thấy mình buồn cười, cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ. Cô cười chính mình trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, lối thoát mà cô tìm được lại chỉ là đôi mắt của Khổng Lê Diên.

Khổng Lê Diên trong đáy mắt cô biến thành hai bóng hình chồng lên nhau. Một bóng hình đang nói, "Em lại say rồi."

Còn bóng hình kia đang nói, "Em hôn chị đi."

Cả hai bóng hình đều đang nhìn cô cười.

"Khổng Lê Diên." Phó Đinh Lê ném chiếc cốc rỗng đi, rồi từ từ dịch về phía Khổng Lê Diên.

Dịch đến mức chiếc xe hoa vốn đã không vững vàng kêu cọt kẹt, những đóa hoa cũng lay động chọc vào lưng cô.

"Ừm?" Khổng Lê Diên cúi đầu chăm chú nhìn Phó Đinh Lê, vẻ mặt mông lung, mơ hồ.

Phó Đinh Lê vịn vào thành xe hoa, cố gắng giữ thăng bằng, sau đó hơi thở hổn hển nói:

"Chị nói xem, năm năm nữa, chúng ta có còn nhớ những chuyện này không?"

Sau câu nói đó, là Khổng Lê Diên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, từ trên cao nhìn thẳng vào cô, khẽ cười.

Qua lớp khăn lụa mỏng manh, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, như một sự mê hoặc gặm nhấm đến tận xương tủy.

"Em nói đi?"

Câu nói ấy vang lên ở một khoảng cách cực gần, giọng nàng nhẹ như hơi thở. Không giống như bay từ bên tai vào, mà như vô cớ chen thẳng vào khoang miệng cô, hòa tan nơi đầu lưỡi.

Phó Đinh Lê khẽ hít một hơi, mà chỉ một nhịp ấy thôi, hơi thở của Khổng Lê Diên đã phủ trùm lên tất cả, mênh mang, nóng hổi, khiến không khí cũng trở nên đặc quánh.

Cô không thể động đậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng rực rỡ, run rẩy mà ngọt ngào.

"Ối, đã bảo đừng cãi nhau nữa, hai người kia lại hôn nhau rồi, coi chúng ta là nhạc nền à!"

Từ xa mơ hồ truyền đến giọng của Chúc Mộc Tử, không biết ba người đó đã chạy đi đâu rồi.

Phó Đinh Lê chỉ thầm nghĩ: còn chưa hôn mà, mắt mấy người này kém quá.

Sau đó cô lại khẽ nhăn mũi, cọ lung tung mặt mình lên mặt Khổng Lê Diên.

Muốn cắn phăng chiếc khăn lụa ướt đẫm đó xuống.

Nhưng tửu lượng của Phó Đinh Lê thực sự quá kém, không thể giúp cô cắn được chiếc khăn lụa. Mà là trực tiếp qua lớp khăn lụa, không biết cắn vào chỗ nào, là mắt? Mũi? Hay là lớp da mỏng manh trên mặt...

Không đúng, là mềm.

Trên khắp khuôn mặt Khổng Lê Diên, nơi đầy đặn nhất, có lẽ chính là đôi môi cực kỳ đẹp, chỉ cần dính nước là như thoa một lớp son đỏ thẫm.

Phó Đinh Lê mượn men say, cằm khẽ nhếch lên, dùng răng nhẹ nhàng ma sát, hơi cồn qua lớp khăn lụa làm ướt môi cả hai, lan tỏa một cách ngông cuồng.

Trong cơn mơ hồ, cô mất sức, lảo đảo được đỡ lấy sau gáy, ngã vào vai người phụ nữ.

Lại nghe thấy tiếng cười có chút mơ hồ của nàng, cùng với câu nói trầm thấp:

"Bây giờ thì chắc không thể quên được rồi."

Khi ý thức hơi tỉnh táo lại một chút, Phó Đinh Lê cảm giác mình đang ngồi trên một chiếc xe đang chạy.

Trên người như được đắp một chiếc chăn mỏng, gió thổi nhẹ nhàng, trên mặt là chiếc mũ lưỡi trai che đi phần lớn tầm nhìn, đuôi tóc rối tung bay trong không trung, còn đập vào tai.

Cô nâng vành mũ lên, gắng gượng mở đôi mí mắt cay xè, phát hiện phía trước là một màu xanh xám đậm, pha chút đen, như là lúc rạng sáng.

Lại nhìn sang bên cạnh.

Thì thấy bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ. Khổng Lê Diên đang lái xe, mái tóc dài cũng bị gió thổi tung, bay lượn nhẹ nhàng, bóng dáng trầm mặc, mê hoặc.

"Tỉnh rồi à?"

Chỉ một cử động nghiêng đầu nhẹ như vậy, đã bị Khổng Lê Diên phát hiện.

Phó Đinh Lê mệt mỏi ngáp một cái, đẩy hẳn chiếc mũ lưỡi trai lên. Bầu trời vẫn một màu đậm đặc, giống như đêm trước ngày tận thế.

Vừa quay đầu, Khổng Lê Diên cũng đang nhìn cô.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Phó Đinh Lê thoải mái đón gió, chỉ cảm thấy mắt hơi đau, ngoài ra không có gì khác.

"Mang em đi giấu, không cho người khác tìm thấy."

Không biết có phải vì bầu trời xám xanh đã lấp đầy tầm nhìn, Phó Đinh Lê thế mà lại thấy được một nét tinh quái trong nụ cười của Khổng Lê Diên.

Thật không thể tin được.

Vì người phụ nữ này khi nói bất kỳ lời kinh thiên động địa nào, trước nay đều bình tĩnh đến gần như không có biểu cảm.

Thế là Phó Đinh Lê cảm thấy, dù cho họ giờ đây đang trên đường đi chịu chết, cô cũng có thể cười thành tiếng.

"Vậy em ngủ tiếp một lát nhé, chị giấu xong rồi gọi em cũng không muộn." Phó Đinh Lê khẽ nhắm mắt, và quả thực cũng đã cười thành tiếng.

Cô đột nhiên nhớ đến Khổng Lê Diên trong đoạn băng ghi hình đó, khi nói về "chú chim nhỏ màu vàng", cũng mang một vẻ ngây thơ, hoang đường như bây giờ.

Đó là người yêu trong quá khứ của cô, là những năm tháng mà Khổng Lê Diên hiếm khi bộc lộ trước mặt người khác, Phó Đinh Lê cũng chỉ được thoáng thấy một tia sáng le lói.

"Em không hỏi chị định giấu em ở đâu à?"

"Không hỏi, nhưng chị phải giấu kỹ vào, tìm một nơi tốt một chút." Phó Đinh Lê vui vẻ nói.

Sau đó cô nheo mắt thầm nghĩ: Thật muốn cùng chị lớn lên, người yêu của em.

Vậy thì khi chị 15, 16 tuổi, em vừa đúng 11, 12 tuổi, là độ tuổi tung tăng, không sợ trời không sợ đất nhất.

Có lẽ từ năm đó bắt đầu, em sẽ cùng chị đi tìm chú chim nhỏ màu vàng.

Chị kỳ quái, em phóng khoáng, chúng ta mỗi năm đều cùng nhau trải qua ngày dài nhất ở Bắc bán cầu, đó là sinh nhật của chúng ta. Nến bánh sinh nhật chị mua luôn nhỏ hơn tuổi thật của mình bốn tuổi, em mua luôn lớn hơn bốn tuổi.

Mỗi năm vào lúc này chị đều đến viện điều dưỡng, em sẽ trèo tường vào trộm nhìn chị.

Nếu là như vậy, thì trong đoạn băng ghi hình mà bác sĩ Lê Kiều lưu lại, bên cạnh chị chắc chắn còn có một cô bé thấp hơn chị một cái đầu, hấp tấp nói:

Đi! Em dẫn chị đi xem con ngựa nhỏ màu nâu của em!

Gió nhẹ còn vương mùi hoa. Phó Đinh Lê có lẽ thật sự say rồi, cứ nghĩ vẩn vơ những chuyện này.

Mà Khổng Lê Diên ở bên cạnh cô, trong chiếc xe mui trần rộng rãi cười, tiếng cười rung rinh.

Cười xong, nàng lại nhẹ nhàng nói một câu:

"Chị thật sự muốn giấu em đi."

Trên thực tế, kỹ thuật lái xe của Khổng Lê Diên còn cao siêu hơn thủ đoạn giấu người của nàng.

Ở nửa sau của chuyến đi, Phó Đinh Lê lại ngủ thiếp đi thật. Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã không còn tối, có một vệt sáng xám xịt lơ lửng trên mí mắt.

Cô lơ mơ, mắt vẫn còn hơi sưng vì men rượu.

Chỉ thoáng thấy Khổng Lê Diên đang dựa vào đầu xe ngồi, đèn xe cũng không bật, cả người phủ đầy ánh sáng xanh xám. Chiếc khăn lụa đã được tháo ra, để lộ một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta chìm vào điện ảnh, ngón tay kẹp một điếu thuốc với đốm lửa đỏ rực.

Gió hơi lạnh, Phó Đinh Lê ho một tiếng. Khiến Khổng Lê Diên ở phía trước xe nhìn lại, đáy mắt dường như vẫn còn vương những chuyện cũ chưa tan, theo làn khói bay đến đáy mắt Phó Đinh Lê.

Ngay sau đó, nàng dừng lại một chút, đốm lửa lập lòe giữa ngón tay đi xuống, hình như là muốn dập tắt điếu thuốc.

"Đừng vội!"

Phó Đinh Lê gọi Khổng Lê Diên lại, đẩy cửa xe ra. Khoảng cách ngắn, cô cũng không lấy nạng, chỉ định dùng cái chân lành, nhảy một hai bước qua đó.

Nhảy đến đầu xe, thấy giữa đầu xe và vách núi chỉ cách nhau khoảng một mét.

Kinh ngạc, chân loạng choạng một cái.

Cơ thể nghiêng về phía trước, giày còn đá văng vài viên sỏi xuống dưới.

Nhưng lại bị Khổng Lê Diên siết chặt eo, trực tiếp kéo cô lại, cả người an ổn dựa vào đầu xe.

Phó Đinh Lê mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đánh giá tình hình hiện tại. Xe có lẽ đang đỗ trên một con dốc cao men theo đường đi, phía sau là quốc lộ. Nơi đỗ xe là một mỏm đất trống trải, chênh vênh, đi xuống là mặt biển mênh mông.

Như thể đã đến cuối con đường, đi tiếp về phía trước sẽ rơi xuống vách núi vạn trượng.

"Nơi này không giống chỗ để giấu người đâu." Đây là câu đầu tiên Phó Đinh Lê nói sau khi đứng vững.

Trước đó, cô vịn vào bàn tay đang siết chặt của Khổng Lê Diên, rất thoải mái ghé sát vào mặt nàng.

Mà Khổng Lê Diên rất tự nhiên cười một tiếng, đưa điếu thuốc đang cháy dở trong tay qua.

Phó Đinh Lê ghé sát lại, tóc bị gió thổi tung, suýt nữa thì lọt vào đốm lửa nhỏ. Khổng Lê Diên mỉm cười, kịp thời giúp cô vén lọn tóc rối ra sau tai.

Thế là Phó Đinh Lê cong mắt cười một tiếng, ghé sát vào đầu lọc dính vết son, không quá thành thạo mà cắn lấy.

Nhẹ nhàng hút một hơi, khói thuốc bay lượn, hơi thở ngọt ngào bị hút vào phế phủ, lại hoàn hảo nhả ra, quẩn quanh lan tỏa.

Dưới ánh sáng xám xanh là hai gương mặt kề sát nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau.

Cứ như vậy bị khóa lại trong một tấm lưới mông lung.

Họ bình thản nhìn nhau trong làn khói lượn lờ, cùng nhau hút một điếu thuốc trước vách núi.

Không ai cảm thấy cảnh tượng này kỳ quái, bởi vì ở đây lại chỉ có hai người họ.

Không còn người thứ ba nào sẽ đến.

"Giấu không được rồi," Khổng Lê Diên nói, sau đó cũng hút một hơi thuốc, nhả ra một cách lưu luyến, mềm mại.

"Xem ra bây giờ em đã quen rồi, không thấy sặc nữa."

Giọng điệu này nghe thế mà lại có chút đáng tiếc.

"Con người rồi cũng phải lớn lên." Phó Đinh Lê nói câu này khi cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, cô vẫn tiếc vì không thể cùng Khổng Lê Diên lớn lên.

Đối với câu nói như muôn vàn cảm khái này của cô, Khổng Lê Diên chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, không trả lời.

Lại đưa điếu thuốc chỉ còn một nửa qua.

Phó Đinh Lê hơi gắng sức giũ tấm chăn mỏng đang đắp trên người ra, trùm lên vai nàng và mình.

Sau đó vẫn tựa vào vai Khổng Lê Diên. Gió thổi ào ào, mà cô không muốn động đậy nữa, thế là tùy hứng nói:

"Chị dịch qua một chút nữa đi."

Khổng Lê Diên bật cười khẽ, rất ngoan ngoãn nghiêng người đưa đầu lọc thuốc qua. Phó Đinh Lê cúi xuống, ngậm lấy. Vị thuốc cay đắng xen lẫn chút ngọt dịu, trong đó phảng phất hương da thịt ấm áp của Khổng Lê Diên.

Giống như một nụ hôn sâu đi qua phổi, chậm rãi và triền miên, thân mật hơn bất kỳ tiếp xúc nào khác.

Xem ra, cùng nhau hút một điếu thuốc, là một dạng ràng buộc chỉ thuộc về những người đã chạm tới nhau đến tận cùng.

"Hút thuốc không tốt đâu," Phó Đinh Lê lại nói.

"Ừm, sau này sẽ hút ít đi," Khổng Lê Diên đáp, sau đó lại cười nói, "Uống rượu cũng không tốt."

Phó Đinh Lê biết tửu lượng của mình kém, cũng không cãi lại, "Được, sau này em sẽ uống ít đi."

"Mắt còn đau không?"

"Hình như có một chút."

Khổng Lê Diên thở dài một hơi, vừa lúc điếu thuốc quấn quýt tình ý cũng đã cháy hết.

Nàng dập tắt tàn thuốc, ném vào túi giấy.

Sau đó lại giơ tay bẻ một cánh hoa, xoa nhẹ trong tay một lúc, rồi che lên mắt Phó Đinh Lê. Lòng bàn tay mềm mại, ấm áp, còn mang một chút hương hoa nhàn nhạt.

Phó Đinh Lê hài lòng chớp chớp mắt, hàng mi lướt qua lòng bàn tay Khổng Lê Diên, "Bây giờ lại không có gì chói mắt cả."

"Lát nữa sẽ có," Khổng Lê Diên nói.

"Cái gì?"

Phó Đinh Lê theo bản năng hỏi. Lúc này, Khổng Lê Diên hơi dịch tay ra một chút. Thế là một phần khác trong tầm nhìn cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cô.

Cô hơi nghiêng đầu, có chút mờ mịt nhìn về phía mặt biển gần trong gang tấc.

Ánh nắng đỏ rực chen chúc trong tầng mây, từ từ bò lên, chiếu rọi lên mặt biển xanh biếc lấp lánh sóng nước. Không biết từ khi nào, vệt hồng này đã trở nên nồng đậm, giống như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

Là mặt trời mọc, mặt trời mọc trên biển.

"Ra rồi," giọng Khổng Lê Diên đánh thức mặt trời đang nhú lên.

Mắt Phó Đinh Lê dần dần quen với màu sắc này. Thế là Khổng Lê Diên cũng từ từ dịch tay ra, vầng hồng đang nhú lên liền từ tầm nhìn mơ hồ nhô lên khỏi mặt biển.

"Lái xe cả đêm, xem mặt trời mọc trước vách núi," Phó Đinh Lê cười thành tiếng, chỉ cảm thấy xoang mũi mình toàn là mùi hoa.

"Đây là cách chị giấu em đi sao?"

Cô không bao giờ muốn hỏi họ rốt cuộc đang ở đâu nữa. Đây là điểm cuối mà cô muốn.

"Trước đây đã từng cùng người khác xem mặt trời mọc chưa?" Khổng Lê Diên lại hỏi.

"Chắc là chưa," Phó Đinh Lê tỉ mỉ hồi tưởng, "Hoàng hôn thì có, mặt trời mọc rất ít xem, không dậy nổi."

"Chị còn tưởng em đã cùng người khác xem qua, nên mới mỗi lần say rượu đều lẩm bẩm muốn xem mặt trời mọc."

Khổng Lê Diên dùng bàn tay vương mùi hoa, rất nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng óng đang bay của cô.

Đợi đến khi hơn nửa mặt trời đã nhô lên khỏi mặt biển cuộn trào, Phó Đinh Lê lại nhìn về phía Khổng Lê Diên, phát hiện nàng thế mà vẫn luôn đang nhìn cô.

Cô mấp máy môi, còn chưa nói gì.

Khổng Lê Diên lại che mắt Phó Đinh Lê. Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, toàn là mùi hoa. Trong tầm nhìn vàng óng, cô nghe thấy Khổng Lê Diên cười nói:

"Bây giờ giấu được rồi."

Không thấy được nửa mặt trời còn lại nhô lên, Phó Đinh Lê cũng không cảm thấy không vui.

Chỉ cứ như vậy, thoải mái dựa vào vai Khổng Lê Diên, eo lưng tựa vào đầu xe.

Cô không biết Khổng Lê Diên đang làm gì, rốt cuộc là đang xem nửa mặt trời mọc kia, hay chỉ là đang nhìn cô.

"Em muốn ôm chị," Phó Đinh Lê nói.

"Không phải em đang ôm rồi sao?"

Khổng Lê Diên nói như vậy, nhưng vẫn hào phóng mở rộng vòng tay, rất khoan dung dựa lại.

Thế là Phó Đinh Lê rất mãn nguyện, vùi mặt vào xương quai xanh có chút cộm người của Khổng Lê Diên.

Trước đây Khổng Lê Diên cũng luôn thích ôm cô, như thể ở đây có một kẽ hở bẩm sinh, có thể bắt giữ được hơi thở sinh mệnh của nhau.

Và cũng chỉ có nhau mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của kẽ hở này.

"Khổng Lê Diên." Phó Đinh Lê lại gọi nàng.

"Sao vậy?"

"Bây giờ chị biết, tại sao lại là chị chưa?"

Câu hỏi này đến có chút đột ngột, nhưng Khổng Lê Diên chắc chắn biết Phó Đinh Lê đang nói gì. Cho nên mới sau một khoảng trống, nhẹ nhàng cười một tiếng, chờ câu trả lời của cô.

"Vậy tại sao lại là chị?"

"Thật ra sau khi gặp lại chị ở Thượng Hải, em đã có ba giấc mơ rất đặc biệt." Phó Đinh Lê nói.

"Mơ gì thế?"

"Trong giấc mơ đầu tiên, người em gặp chính là chị ở California, nhưng lại không giống trong ký ức, sẽ phóng khoáng hơn, ngang ngược hơn, cưỡi một chiếc mô tô, sẽ suy sút hơn một chút, em cảm thấy giống Lý Dặc hơn. Nhưng chúng em yêu nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng không có kết cục tốt đẹp."

"Trong giấc mơ thứ hai, người em gặp là A Ương, cô ấy lái chiếc xe tải cũ nát, cùng em lang bạt khắp nơi, sau đó cô ấy chết trong một trận bão tuyết, em một mình sống sót."

"Không có một cái nào là kết cục tốt đẹp à? Vậy giấc mơ thứ ba thì sao? Trong mơ chị cũng xấu như hai giấc mơ kia sao?"

"Giấc mơ thứ ba à?" Phó Đinh Lê cười, "Đó là một kết cục tốt đẹp. Em mơ thấy mình ở Trùng Khánh, gặp được Trương Ngọc. Cô ấy có kế hoạch của mình cần hoàn thành, em liền đi theo cô ấy. Cuối cùng kế hoạch của cô ấy rõ ràng đã hoàn thành, nhưng cô ấy định bỏ rơi em, em liền bắt được cô ấy, sau đó nói... chỉ cần là người có tình, dù thế nào cũng sẽ gặp lại."

Nói xong, Phó Đinh Lê có thể cảm nhận được bàn tay đang che mắt mình hơi giật giật.

Mà Khổng Lê Diên nhẹ nhàng nói, "Tiếc là đó đều không phải là chị."

Phó Đinh Lê thở dài, "Đúng vậy, đó đều không phải là chị."

"Nhưng cũng không đáng tiếc. Bởi vì nếu không có chị, em sẽ không có ba giấc mơ đó, và trong mơ em cũng sẽ không yêu ba người đó. Nói cách khác, thay vì nói em mơ thấy ba người đó, không bằng nói, người em yêu, người em mơ thấy, đều là ba người lấy chị làm nền tảng."

"Tính em đúng là cả thèm chóng chán. Năm năm trước gặp chị, cũng thật là do cảm giác mới mẻ gây ra. Nhưng không có một lần cảm giác mới mẻ nào có thể níu giữ em lâu như vậy. Tối hôm đó, khi Chúc Mộc Tử và Amanda đứng trên xe em hét lớn 'i love you', chị có biết em đã nghĩ gì không? Em đã nghĩ cặp tình nhân này dường như đang phát sáng, sau đó nghĩ đến rất nhiều câu chuyện em đã xem, em nghĩ hóa ra đây là tình yêu. Sau đó trong đầu em cũng chỉ còn lại chị, không thể nghĩ ra được gì khác."

"Em đã nghĩ lúc đó chị có phải cũng nghĩ đến em không, nghĩ tại sao chị lại không sợ đau như vậy, tại sao lại xuất hiện trước mặt em như vậy, tại sao trông chị lại như bị thương nặng như vậy, tại sao hôn chị cảm giác lại tuyệt vời đến thế. Sau đó liền cảm thấy Chúc Mộc Tử và Amanda cũng chẳng có gì ghê gớm. Giống như Chúc Mộc Tử nói rất nhiều câu 'hữu tình nhân chung thành quyến chúc', nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của em, vẫn là câu chị thuật lại sau đó."

"Đây là lần đầu tiên trong đời em có cảm giác này. Trên người chị có quá nhiều 'tại sao', tất cả đều là những 'tại sao' mà em không thể trả lời được."

"Mà em lại vừa hay rất ghét tìm tòi, nên em cảm thấy chị rất nguy hiểm, trên người có quá nhiều bí mật. Em chỉ muốn đến điểm cuối rồi bỏ chạy, không muốn dính líu quá nhiều với chị, lỡ như kết quả là rước lấy một thân thương tích, thì thật giống như trong truyện diễn đến vạn kiếp bất phục."

"Lúc đó em không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất chuyện này. Còn luôn cảm thấy đó là một hành động thông minh, quay đầu nghĩ lại mới thấy quả thực là ngu ngốc đến cực điểm."

Nói đến đây, gió đột nhiên lớn hơn rất nhiều, Phó Đinh Lê lại ho một tiếng, dưới lòng bàn tay Khổng Lê Diên cong cong mắt.

"Có người cả đời cũng không gặp được một người có tình, mà em gặp được thế mà còn buông tha."

Nói xong, Phó Đinh Lê muốn nhìn Khổng Lê Diên. Nhưng Khổng Lê Diên vẫn che mắt cô.

Cô mờ mịt chớp chớp mắt.

Ngay sau đó, ngón tay Khổng Lê Diên run run. Không biết có phải vì không nhìn thấy, Phó Đinh Lê chỉ cảm thấy không khí này thật mênh mông, thế giới thật trống rỗng.

Sau đó lờ mờ cảm nhận được, Khổng Lê Diên ghé sát lại.

Cằm bị hơi hơi nâng lên.

Đôi môi hơi lạnh, ướt át phủ xuống, không thể giải thích, hương vị có chút chua xót. Phó Đinh Lê chủ động đón nhận, gió thổi ào ào bên tai, mặt trời mới mọc dường như tan vào nụ hôn này.

Chân cô hơi đứng không vững, loạng choạng một chút, sắp ngã khỏi thành xe. Nhưng giây tiếp theo lại được đỡ chặt lấy, cả người bị vớt lên, eo tựa vào đầu xe.

Chỉ cảm thấy thân hình yếu ớt của mình như bị ép vào gió, tim phổi lại như bị ép vào sóng biển, cảm giác được khí vị chỉ còn lại sự chua xót đa tình.

Khổng Lê Diên chống sau lưng cô, chóp mũi chạm vào da mặt cô, hàng mi có chút sắc, có chút lạnh lướt qua mí mắt cô, bàn tay qua lớp kính xe lạnh băng, dịu dàng nâng đầu cô.

Phó Đinh Lê có chút hoang mang mở mắt ra, rõ ràng thấy Khổng Lê Diên đang hôn mình, thấy hàng mi khẽ rung động của Khổng Lê Diên. Sóng biển lấp lánh, màu xanh biếc và vàng óng lướt qua khuôn mặt Khổng Lê Diên, đôi mắt đặc biệt mê ly mơ hồ che khuất tầm nhìn của cô.

Gió biển thổi tóc họ rối tung.

Nửa người trên của Phó Đinh Lê lơ lửng giữa cửa xe và đầu xe, không chạm đất. Cô chỉ có thể dùng hết sức lực bám lấy Khổng Lê Diên, và trong tình huống như vậy, mười ngón tay đan vào nhau.

Thậm chí đột nhiên sinh ra một ảo giác rằng họ đang cùng nhau chìm vào vách núi, rồi lại chìm xuống đáy biển.

Vào khoảnh khắc này Phó Đinh Lê biết, dù cho thân này có tan xương nát thịt, nàng cũng là định mệnh mà cô không thể trốn thoát.

Không biết qua bao lâu, có một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống mí mắt Phó Đinh Lê, ngay sau đó lại lăn xuống, bị môi cuốn vào khoang miệng, thấm vào khắp người.

Đây là nụ hôn thứ ba của họ nhân danh người yêu, bên cạnh vách núi.

Thế là cô biết, Khổng Lê Diên đã hiểu rõ câu trả lời của cô.

Tại sao lại là chị?

Men seni jaksi koremin - Bởi vì em đã nhìn thấy chị. Định mệnh của em.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store