[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ
Chương 32: Gặp Nguy Hiểm
Ánh trăng cong như lưỡi câu, các vì sao lấp lánh, phản chiếu xuống mặt biển trong đêm.
Dù đã bơi về phía trước cả một ngày, nhưng họ vẫn không thể rời khỏi vùng biển này, nhưng điều đáng mừng là đã tìm thấy một tảng đá ngầm đủ chỗ cho một người và một con rắn nghỉ ngơi.
Vừa trèo lên tảng đá ngầm, con rắn lớn "bịch" một tiếng liền nằm bẹp trên tảng đá.
Nó thở hổn hển, miệng phát ra tiếng "hù hù hù."
Nó mệt lắm rồi.
Bơi trên biển cả một ngày, sao có thể không mệt, cho dù nó là một con yêu quái, nhưng cũng chỉ là một con yêu quái nhỏ chưa thể hóa hình mà thôi, có thể lợi hại đến đâu chứ, bơi lâu như vậy, không mệt mới lạ.
Dư Sơ Cẩn nhìn con rắn lớn, sau đó mới nhận ra, trước khi tìm thấy tảng đá ngầm để nghỉ ngơi, dường như nó không hề có một lời than vãn nào.
Cô khen nó, nó liền tiếp tục bơi, bơi mãi không ngừng.
Chỉ dựa vào lời khen mà có thể có được năng lượng lớn như vậy, có thể khiến nó bơi cả một ngày mà không biết mệt sao.
Nhìn con rắn đang nằm thở dốc trên tảng đá ngầm, Dư Sơ Cẩn lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này.
Khen ngợi là có tác dụng, nhưng tuyệt đối không có năng lượng lớn đến như vậy, lý do khiến nó luôn bơi về phía trước, chưa bao giờ là lời khen, mà là, nó biết tiếp tục bơi về phía trước, sinh vật hai chân sẽ vui vẻ.
Cô vui vẻ, nó liền cam tâm.
Dư Sơ Cẩn rũ mắt, mũi cay cay.
Lại có chút muốn khóc rồi.
Con rắn lớn mệt đến thở hổn hển, vẫn không quên dựng tai lên chú ý đến trạng thái của cô.
Thấy cô cúi đầu, con rắn lớn lập tức không nghỉ ngơi nữa, nó áp sát qua, nhìn chằm chằm cô.
Dư Sơ Cẩn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác cay mũi kia xuống, cô ngẩng đầu, kìm nước mắt lại.
Cô nặn ra một nụ cười với nó.
Con rắn lớn thấy cô đang cười, ngay lập tức yên tâm rồi, "bịch" một tiếng, nó ngã xuống tảng đá ngầm, thở dốc tiếp tục nghỉ ngơi.
"Đúng là một con rắn ngốc." Dư Sơ Cẩn nói.
Nghe thấy từ khóa "rắn ngốc", tai con rắn lớn động đậy, lại không nghỉ ngơi nữa, lại áp sát qua cọ cọ đáp lại cô.
"Nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm ta."
"Xì xì."
"Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, đã mệt đến mức này rồi, ta nói chuyện mi cứ nhất thiết phải đáp lại à."
"Xì xì."
Dư Sơ Cẩn ngậm miệng không nói nữa, bởi vì chỉ cần cô nói, con rắn lớn dù mệt đến đâu cũng phải đáp lại, căn bản không khuyên được.
Kế hoạch rời khỏi hoang đảo, không hề thuận lợi như trong tưởng tượng.
Dư Sơ Cẩn ôm đầu gối, đầu gác lên đầu gối, thở dài, nhìn ra xa.
Là biển cả không thấy điểm cuối.
Có lẽ ngay từ đầu cô đã chọn sai hướng, lúc xuất phát nên đi sang trái thay vì sang phải, bơi cả một ngày rất có thể lại càng xa nơi con người sinh sống hơn.
Đương nhiên, cũng có thể không bơi ngược hướng, dù chọn trái hay phải, đều là 50/50 cơ hội được cứu, hoàn toàn là đánh cược vận may.
Cô luôn ôm hy vọng, nghĩ rằng bơi thêm một chút nữa, có lẽ sẽ nhìn thấy người.
Bơi thêm một chút, rồi lại bơi thêm một chút, rồi lại bơi thêm một chút nữa.
Kết quả là không thấy người, không thấy tàu, ngay cả một hòn đảo khác cũng không thấy, ngược lại làm cho con rắn lớn mệt đến nỗi thoi thóp rồi.
Dư Sơ Cẩn nghiêng đầu nhìn con rắn lớn đang nằm bên cạnh, sờ sờ cái đầu to của nó: "Mi gặp phải ta, cũng là xui xẻo lớn rồi,"
"Vốn là một con rắn tốt, sống vui vẻ trên một hòn đảo tài nguyên phong phú, bây giờ bị ta mang đi khắp nơi chật vật như vậy."
Con rắn lớn gặp cô, là xui xẻo, nhưng cô gặp con rắn lớn, là may mắn.
Dù sao nếu không có con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn căn bản không trụ được hai tháng, sớm đã chết rồi, cô chưa bao giờ nghĩ mình có năng lực gì, chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống sót khi xa con rắn lớn.
Bây giờ phải làm sao đây, mắc kẹt ở vị trí khó xử này.
Nên quay về sao, quay về đảo hoang, nhưng mà......
Lỡ như phía trước chính là đích đến cô mong đợi thì sao, có lẽ kiên trì thêm một chút nữa là được?
Dư Sơ Cẩn nhớ lại giấc mơ vừa nãy, lòng nghẹn lại, cô nhất thời không biết nên mong đợi gặp người, hay cầu nguyện đừng gặp ai nữa.
Cô ôm đầu, thái dương giật giật đau nhức.
Cô như đang đứng bên bờ vực, tiến về phía trước là vực sâu, lùi về phía sau tưởng là đường đi, nhưng thật ra cũng chỉ là vực sâu theo một ý nghĩa khác mà thôi.
Không thể lựa chọn, không thể đưa ra quyết định.
"Ọt ọt"
Bụng phát ra tiếng kêu đói.
Con rắn lớn áp tai vào bụng cô lắng nghe.
Dư Sơ Cẩn: "Không cần nghe, bụng đang kêu, ta đói rồi."
Một người không làm gì cả, cả ngày chỉ nằm bò trên lưng rắn, gây chuyện xong không nói, giờ lại đói.
Đúng là một con người rắc rối.
Cô lấy thức ăn từ trong túi ra, thức ăn chuẩn bị cho hai ngày, vẫn còn rất nhiều, chủ yếu là vì cô không ăn nhiều, cả ngày hôm nay chỉ ăn một bữa, mà một bữa cũng chỉ ăn có một chút xíu.
Cô cắn một miếng thịt khô, vẫn là hương vị quen thuộc, khô cứng, dai, cắn đến đau quai hàm.
Dư Sơ Cẩn vừa ăn vừa nói chuyện với con rắn lớn: "Mi cũng đói rồi nhỉ, đã bơi cả một ngày rồi, tiêu hao nhiều năng lượng, đồ của ta mi lại không thích ăn, hay là mi xuống biển bắt ít cá ăn đi."
Con rắn lớn: "Không cá, không cá."
Theo logic của con rắn lớn, con người là không thể ăn cá, có độc.
Dư Sơ Cẩn cười khẽ: "Không cá cái gì, lại không phải cho ta ăn, là mi ăn, mi ăn cá không bị trúng độc."
Con rắn lớn lắc đầu: "Không cá, không cá, cá hư."
Dư Sơ Cẩn đưa thịt khô cho nó: "Được, không ăn cá, vậy mi ăn chút này đi."
Vốn tưởng con rắn lớn sẽ không ăn, không ngờ lưỡi nó đã cuỗm mất miếng thịt khô trên tay cô.
Vốn tưởng con rắn lớn sẽ cảm thấy khó ăn, nhổ đi, không ngờ, nó đã nuốt xuống.
Dư Sơ Cẩn im lặng, cô không cảm thấy con rắn lớn đã đói đến mức cần phải ăn thịt khô.
Con rắn lớn vẫn đang an ủi Dư Sơ Cẩn, sinh vật hai chân rắc rối này.
Nó biết tâm trạng Dư Sơ Cẩn không tốt, nên nó ăn uống rất nhiệt tình, dù nó không hề thích thịt khô một chút nào.
Dư Sơ Cẩn muốn nặn ra một nụ cười, thậm chí "ha ha ha" cười mấy tiếng, để tỏ ra mình không sao rồi, không cần dỗ nữa, không cần an ủi nữa.
Nhưng cố gắng nhếch môi nửa ngày, vẫn không thể cười được.
Ở trên tảng đá ngầm này, trước sau trái phải chỉ có biển, cười sao? Cô chỉ muốn khóc thôi.
"Không thích ăn thì đừng cố mà ăn, ta không cần mi an ủi."
"Xì xì."
"Trời tối đen như mực, liệu có sáng lại không?"
"Xì xì."
"Con rắn xì xì nhà mi à."
Con rắn lớn nghiêng đầu qua trái.
Dư Sơ Cẩn: "Nói mi đó, rắn xì xì."
Con rắn lớn nghiêng đầu qua phải.
Dư Sơ Cẩn: "Rắn nghiêng đầu."
Con rắn lớn luân phiên nghiêng đầu trái phải.
Tuy nhiên, cũng chính vào lúc này, mặt biển yên tĩnh phía sau nổi lên gợn sóng.
Mặt biển như bị rạch ra một đường, một sinh vật khổng lồ không biết tên, đang tiến lại gần họ.
Con rắn lớn nhạy bén nghe thấy động tĩnh, sống lưng đột nhiên căng cứng, đồng tử màu xanh nhạt co lại thành một đường, nó nhìn chằm chằm vào nơi gợn sóng trên mặt biển.
Nó phát ra tiếng "xì xì" tương tự như tiếng gầm gừ, là bản tính hoang dã nguyên thủy bị kích phát khi động vật gặp phải nguy hiểm.
Dư Sơ Cẩn thuận theo ánh mắt của con rắn lớn, nhìn ra mặt biển.
Trong đêm tối, không nhìn rõ lắm.
Dư Sơ Cẩn nheo mắt, nhìn kỹ, sau khi nhìn rõ, chân cô lảo đảo, sợ đến nỗi ngừng cả thở.
Là cá voi xanh!
Sinh vật lớn nhất trong đại dương, dài hai ba mươi mét, nặng hơn một trăm tấn, một sự tồn tại đáng sợ.
Con rắn lớn trong mắt Dư Sơ Cẩn là khổng lồ, nhưng trước mặt cá voi xanh, nó lại quá nhỏ bé.
Nhỏ bé đến mức, chỉ cần cá voi xanh tấn công họ, bất kể là rắn hay người, căn bản không có chút khả năng phản kháng nào.
Cho đến lúc này, đối mặt với một sinh vật khổng lồ như vậy, Dư Sơ Cẩn mới thật sự nhận ra, việc vội vàng rời khỏi hoang đảo là một quyết định ngu xuẩn đến mức nào.
Cá voi xanh ngày càng đến gần, tiếng mặt nước dao động, như đang gõ vào dây thần kinh.
Ngay lúc Dư Sơ Cẩn hoảng loạn không biết phải làm sao, eo cô đột nhiên bị đuôi rắn quấn lấy, nó quấn chặt cô, kéo ra sau lưng nó để giấu đi.
Mà nó thì một mình đối mặt với con cá voi xanh lớn gấp mấy lần vóc dáng nó.
Dư Sơ Cẩn cúi đầu nhìn cái đuôi đang quấn quanh eo, rồi lại ngẩng đầu nhìn con rắn lớn đang chắn trước mặt, nhất thời cô cũng quên cả sợ hãi, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm con rắn lớn đang chắn ở phía trước.
Tảng đá ngầm bị va chạm, truyền đến một trận rung chuyển.
Tim Dư Sơ Cẩn thắt lại.
Nhưng ông trời dường như vẫn còn chiếu cố cô, con cá voi xanh chỉ lượn một vòng quanh tảng đá ngầm, sau đó liền rời đi.
Cá voi xanh dần dần bơi xa, mặt biển khôi phục lại sự yên bình.
Dư Sơ Cẩn sợ đến chân cũng mềm nhũn, nếu không phải có đuôi quấn quanh eo, cho cô điểm tựa, cô có lẽ đã vì chân mềm nhũn mà ngồi phịch xuống tảng đá ngầm rồi.
Ánh mắt con rắn lớn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt biển, cho đến khi xác định nguy hiểm hoàn toàn được loại bỏ, nó mới từ từ thả lỏng.
Sau khi thả lỏng, nó lập tức áp sát qua liếm liếm sinh vật hai chân, an ủi cô rằng đã không sao rồi.
Màn đêm trên biển, tĩnh lặng không một tiếng động.
Dư Sơ Cẩn nhìn con rắn lớn trước mắt, cô im lặng rất lâu rất lâu.
Có lẽ đã qua một giờ, hoặc có lẽ chỉ một phút, Dư Sơ Cẩn hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, cuối cùng cũng có quyết định.
Cô cắn chặt răng, nói: "Chúng ta về đi, về đảo."
Không đánh cược cái "lỡ như" đó nữa, không đánh cược cái may mắn đó nữa, phía trước không nhất định là hy vọng, mà cũng có thể là con cá voi xanh tiếp theo.
Lần này là may mắn, gặp phải một con cá voi xanh không có tính công kích, lần sau thì khó nói rồi.
Nếu cô cố chấp không chịu quay về, điều nhận được phần lớn sẽ không phải là đường sống, mà là cả cô và con rắn lớn đều phải chết trên biển.
Ngoan ngoãn quay về đảo hoang đi, ít nhất ở nơi đó, sẽ không gặp phải nguy hiểm, có thể tạm bợ sống sót.
Rất không cam tâm, nhưng không cam tâm thì có ích gì, không thể kéo theo con rắn lớn cùng chết.
Cô không đành lòng kéo nó chết, đây là một con rắn tốt, không thể bị cô, một con người có tâm địa đen tối, hại chết.
Nghỉ ngơi trên tảng đá ngầm gần đủ, trạng thái mệt mỏi của con rắn lớn đã hồi phục.
Dư Sơ Cẩn chỉ vào con đường đã đi: "Chúng ta về nhà."
Trong đêm tối, con rắn lớn nghe thấy hai chữ về nhà, mắt nó lập tức sáng long lanh: "Về nhà, về nhà!"
Con rắn lớn cũng là muốn về nhà, nó luôn muốn về, nhưng đã kiềm chế bản năng muốn về nhà, đi cùng Dư Sơ Cẩn lang thang trên biển.
Con rắn lớn không hiểu tại sao con người lại muốn chơi ở trên biển, nhưng dù không hiểu, nó vẫn bất chấp nguy hiểm, chơi với cô cả một ngày.
Ngốc vô cùng.
Dư Sơ Cẩn đứng dậy, phủi bụi bám trên quần, trèo lên lưng con rắn lớn, lưng rắn trơn tuột, cô trèo mãi không lên được.
Con rắn lớn dùng đuôi nâng cô lên một chút, lúc này mới có thể thuận lợi trèo lên lưng rắn.
"Cảm ơn nhé."
"Xì xì."
Dư Sơ Cẩn vỗ vỗ đầu rắn, "Những điều phải cảm ơn mi quá nhiều rồi."
Con rắn lớn: "Xì xì."
Đường quay về rất yên tĩnh, không gặp thêm nguy hiểm nào, Dư Sơ Cẩn nằm bò trên lưng rắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy đang nhắm mắt, nhưng cô căn bản không ngủ, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt cô, khiến cô vô cùng khổ sở.
Trước khi cảm nhận được hy vọng, cô có thể sống tốt qua ngày, có thể ở trên đảo hai tháng, nhưng một khi cảm nhận được hy vọng rồi hy vọng lại tan vỡ, sự hụt hẫng trong lòng, làm sao có thể không khổ sở, không tuyệt vọng.
"Mi còn nhớ đường về nhà không."
"Xì xì."
Dư Sơ Cẩn thuận miệng hỏi một câu, rồi không bận tâm nữa, nhắm mắt lại, mặc kệ mọi chuyện.
Con rắn lớn có thể đưa mình về thì về, nếu bị lạc trên biển, chết thì chết thôi, cũng không muốn sống lắm.
Ở trên đảo làm một người rừng, sống hay chết cũng không khác nhau là bao.
Trong lúc mơ màng, cô ngủ thiếp đi, ngủ không yên giấc, lúc ngủ lúc tỉnh.
Đợi đến khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi, cô đã nằm bên trong cái lều tam giác được dựng bằng gỗ và túi dệt cộng thêm lá cây.
Là con rắn lớn đưa mình vào sao?
Dư Sơ Cẩn chống tay xuống đất, nửa bò dậy.
Tầm mắt chạm phải con rắn lớn đang cuộn tròn ngủ ở cửa.
Con rắn lớn thấy Dư Sơ Cẩn tỉnh lại, lập tức có tinh thần, ánh mắt sáng long lanh nhìn cô.
Dư Sơ Cẩn ủ rũ, lại đổ vật xuống, tiếp tục ngủ.
Dậy làm gì, dậy làm người rừng à, không bằng ngủ tiếp.
Ngày nào cũng ăn những thứ nhạt nhẽo vô vị, tóc rụng từng nắm lớn, kinh nguyệt rối loạn đến hai tháng không đến.
Nhưng với tình hình hiện tại, kinh nguyệt không đến cô cảm thấy là một chuyện đáng để ăn mừng, nếu không cô sẽ phải sống chung với máu mấy ngày đó.
Cứ vậy đi, làm gì cũng không bằng ngủ tiếp, mặc dù cô có vẻ cũng không ngủ được nữa rồi.
Không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm, nằm cho đến khi trời đất tối sầm.
Trong hai tháng bị mắc kẹt, cô đã vô số lần mất kiểm soát cảm xúc.
Sẽ thường xuyên phát điên, thường xuyên nghĩ không bằng đi chết, nhưng mỗi lần cảm xúc có vấn đề, cô đều sẽ tích cực đi giải quyết, tích cực điều tiết.
Nhưng lần này, không muốn giải quyết, cũng không muốn điều tiết, cứ vậy đi, sống cũng được chết cũng được, tùy duyên thôi.
Nằm ngẩn người, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực tế lại chẳng nghĩ gì cả.
Mỗi khi Dư Sơ Cẩn động đậy một chút, con rắn lớn ở cửa lại ngẩng đầu nhìn cô, chờ mãi không thấy Dư Sơ Cẩn có hành động tiếp theo, nó lại nằm xuống, tiếp tục chờ đợi.
Cả một buổi sáng, Dư Sơ Cẩn trở mình mười bảy lần, con rắn lớn cũng ngẩng đầu mười bảy lần.
Đói rồi, khát rồi, nhưng vẫn không muốn dậy, cảm giác đói cũng không thể khiến cô động đậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, con rắn lớn canh gác không rời nửa bước.
Cuối cùng, vào lúc gần chiều tối, Dư Sơ Cẩn lười biếng bò dậy.
Con rắn lớn lập tức nhìn qua, mắt không chớp, đáy mắt tràn đầy sự quan tâm đối với sinh vật hai chân.
Con rắn lớn không ngừng nghỉ mang con mồi vừa săn được đặt trước mặt Dư Sơ Cẩn, nó nhớ sinh vật hai chân đặc biệt thích ăn cái này.
Dư Sơ Cẩn liếc nhìn con mồi trên đất, là một con gà rừng béo mập.
Gà rừng sống trên đảo hoang, cũng không biết đã ăn những gì, lại có thể có nhiều thịt như vậy.
Con gà rừng béo như vậy, trong bụng chắc chắn có rất nhiều mỡ, dùng để hầm canh chắc chắn rất ngon.
Nhưng Dư Sơ Cẩn chỉ nhìn thoáng qua, rồi dời tầm mắt.
Ăn nó còn phải nhổ lông, còn phải xử lý nội tạng, còn phải nhóm lửa để nướng, phiền phức quá.
Phiền phức quá, không ăn nữa, đói thì uống ít nước đi, nước cũng có thể làm no bụng.
Không biết có phải là do tâm trạng quá sa sút không, Dư Sơ Cẩn trở nên vô cùng lười biếng, thức ăn đã đưa đến bên chân rồi chỉ cần xử lý nướng một chút, cô cũng không muốn làm.
"Ực ực"
Cô ngửa đầu uống một chai nước, lấy nước làm no bụng.
Sau khi không còn cảm giác đói đến khó chịu nữa, cô lại lười biếng quay lại nơi trú ẩn.
Ngồi ngẩn người, ngồi một lúc cảm thấy ngồi mệt, cô lại một lần nữa nằm xuống.
Con rắn lớn sốt ruột lượn vòng quanh nơi trú ẩn không ngừng.
"Đừng lượn nữa, ồn chết đi được."
Cái đầu to "vèo" một cái chặn ở cửa nơi trú ẩn, đôi mắt to tròn xoe nhìn cô.
"Ta nói mi ồn chết đi được, đừng lượn vòng quanh cái lều rách này nữa, ta rất phiền."
Thực ra con rắn lớn không hề ồn, tiếng nó trườn trên cát rất nhỏ, không nghe kỹ chưa chắc đã nghe thấy, nhưng cho dù là âm thanh nhỏ bé như vậy, Dư Sơ Cẩn đều cảm thấy ồn.
Ồn ào không phải là con rắn lớn, mà là trái tim phiền muộn của Dư Sơ Cẩn.
Dư Sơ Cẩn từ từ thở dài, thở một hơi rồi lại một hơi.
Con rắn lớn bình thường còn hay trêu đùa bắt chước người ta thở dài, hôm nay lại vô cùng yên tĩnh, không hề có bất kỳ hành vi bắt chước nào.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Dư Sơ Cẩn có thể nhìn ra, con rắn lớn đang lo lắng cho cô, nhưng cô lại không thể dành chút tâm sức nào để an ủi con rắn lớn.
Con rắn lớn đặt con gà rừng đến cửa nơi trú ẩn.
Dư Sơ Cẩn liếc một cái, rồi lại dời mắt đi.
Con rắn lớn phát ra tiếng "hu hu" đau buồn từ trong cổ họng, nó lại đẩy con gà rừng đến gần hơn một chút, khuyên cô ăn.
Dư Sơ Cẩn như bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó, đá con gà rừng văng ra ngoài.
"Mi đừng bận tâm ta nữa, cũng đừng quan tâm ta, tại sao mi phải quan tâm ta,"
"Mi từ bỏ ta đi, vứt bỏ ta, ném ta đi, tại sao mi lại phải chọn một kẻ vô dụng như ta làm bạn."
"Giữa bạn bè đều là trao đổi lợi ích, ta có thể mang lại cho mi cái gì, cái gì cũng không mang lại được, bạn bè như vậy, mi cần làm gì,"
"Mi đừng tốt với ta như vậy, ta căn bản không nhận nổi sự tốt đẹp này."
Ánh mắt con rắn lớn buồn bã nhìn cô.
Lồng ngực Dư Sơ Cẩn phập phồng dữ dội, "Thật sự không được nữa, mi ăn ta đi, một miếng cắn đứt cổ ta, cho ta một cái chết sảng khoái, như vậy ta liền không cần ở đây chịu đựng dày vò nữa."
Con rắn lớn thò đầu vào nơi trú ẩn, cọ cọ má cô, miệng lẩm bẩm: "Rắn tốt, cô giỏi, lợi hại."
Dư Sơ Cẩn từ từ bình tĩnh lại, cô cắn môi, mũi cay cay.
Cô đuổi con rắn ra ngoài, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Con rắn lớn thật vô tội, tại sao lại luôn trút giận lên nó, tại sao lại hung dữ với nó, việc cô bị lạc trên đảo hoang, sống kiểu người không ra người, ma không ra ma đâu phải là lỗi của con rắn lớn.
Bên ngoài truyền đến tiếng con rắn lớn trườn trên cát, âm thanh xa dần, nó hình như là đã rời đi.
Con rắn lớn luôn không rời mình nửa bước đã rời đi...
Tim Dư Sơ Cẩn hoảng hốt một lúc, cô ngồi dậy, nhưng rồi lại buông xuôi, nằm xuống lần nữa.
Tốt lắm, đi thì đi đi, để cô tự sinh tự diệt là tốt nhất.
Không có sự bầu bạn và quan tâm của con rắn lớn, cô ngược lại thấy nhẹ nhõm, không vướng bận, có thể hoàn toàn buông xuôi rồi.
Thời gian buông xuôi vô cùng khó trôi, không có điện thoại, không có bất kỳ hình thức giải trí nào, cứ chỉ nằm, tốc độ trôi của thời gian như bị ngưng đọng.
Vừa nãy ngẩng đầu nhìn là hoàng hôn, sao bây giờ ngẩng đầu nhìn lại vẫn là hoàng hôn?
Thời gian sao lại trôi chậm như vậy, chậm đến mức như thể ngày này vĩnh viễn không kết thúc.
Cô ngồi dậy, ngây người nhìn hoàng hôn, đột nhiên, một cái đầu to dí đến cửa nơi trú ẩn, che khuất tất cả ánh sáng của hoàng hôn.
Nó rõ ràng đã che khuất ánh sáng, nhưng dường như lại mang đến ánh sáng, soi sáng tâm hồn u ám không chút ánh sáng của cô.
"Không phải đi rồi sao, sao lại quay về rồi." Dư Sơ Cẩn yếu ớt nói.
"Xì xì." Đuôi nó cuộn về một đống cỏ, đặt bên chân Dư Sơ Cẩn.
Đống cỏ này, có chút quen mắt, Dư Sơ Cẩn vẫn không biết tên của cỏ, nhưng giống hệt như thảo dược mà con rắn lớn tìm về lúc cô bị cảm cúm phát sốt lần trước.
Dư Sơ Cẩn nhìn đống cỏ đó, im lặng rất lâu, một lúc sau mới mở miệng nói chuyện, "Mi cảm thấy ta bị bệnh à."
Đúng là bị bệnh rồi, nhưng đây là tâm bệnh, bất kỳ loại thuốc nào cũng không thể chữa khỏi tâm bệnh.
Con rắn lớn không ngừng đẩy thuốc về phía Dư Sơ Cẩn, thúc giục cô ăn.
Dư Sơ Cẩn: "Vô dụng thôi, những loại thuốc này không chữa khỏi cho ta được đâu."
Con rắn lớn nhìn thảo dược trên đất, rồi lại nhìn con người đang chết lặng, như nhớ ra điều gì đó, cái đuôi cuốn tất cả thảo dược đi.
Sau đó, Dư Sơ Cẩn liền nhìn thấy một con rắn lớn bận rộn tới lui.
Con rắn lớn phun lửa lên đống củi, làm lửa bùng cháy, móng vuốt nhỏ cầm lon sắt, bắt đầu sắc thuốc.
Sinh vật hai chân trước đây đã uống thuốc như thế này, nó nghĩ, nó sắc thuốc giống như trước đây, sinh vật hai chân sẽ chịu uống, cô ấy sẽ khỏe lại.
Con rắn lớn làm những việc này không thành thạo, móng vuốt của nó tuy linh hoạt, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó vụng về, một chút không cẩn thận liền làm đổ nước thuốc trong lon sắt.
Làm đổ rồi liền quay đầu nhìn cô, mong đợi cô có thể giúp đỡ.
Cô không động đậy, con rắn lớn thất vọng, nhưng không bỏ cuộc, tiếp tục loay hoay.
Loay hoay xong thảo dược, nó lại xử lý gà rừng.
Bình thường Dư Sơ Cẩn lúc xử lý thức ăn, con rắn lớn đều sẽ ở bên cạnh xem rất chăm chú, tự nhiên cũng biết quy trình xử lý.
Sinh vật hai chân không ăn lông, phải nhổ lông đi, sinh vật hai chân không ăn nội tạng bên trong, phải bỏ nội tạng đi.
Sau đó phải dùng lửa nướng, sinh vật hai chân thích ăn thịt đã trở nên khó ăn sau khi nướng.
Con rắn lớn không nghĩ ngợi gì, há miệng, phun lửa thẳng vào con gà rừng.
Con gà rừng bị lửa lớn nướng, phát ra tiếng "xèo xèo".
Ban đầu là mùi thơm của thịt, nhưng không lâu sau là mùi khét của cháy.
Dư Sơ Cẩn đột nhiên cười, cô cười một tiếng rất nhẹ rất khẽ, thảo nào con gà rừng nó nướng lần trước khét đen như cục than, hóa ra nó nướng kiểu này.
Nghe thấy tiếng cười, con rắn lớn lập tức dừng phun lửa, không cần con gà rừng nữa, lao đến trước mặt cô, không chớp mắt quan sát cô.
Có lẽ trong khái niệm của con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn cười liền tương đương với bệnh đã khỏi.
Dư Sơ Cẩn lại không cười nữa, ánh mắt con rắn lớn lại nhuốm màu buồn bã và đau khổ.
Nó chạy về, tiếp tục nướng gà, trong lúc nướng gà nước thảo dược trong lon sắt vì sôi, đã trào ra ngoài.
Khói đen bốc lên.
Con rắn lớn bận rộn vô cùng, lúc thì lo gà rừng, lúc lại lo thảo dược, lúc còn phải quay đầu lại nhìn Dư Sơ Cẩn, và liếm liếm cô, còn phải lẩm bẩm khen hai câu cô là rắn tốt.
Làm nó bận muốn chết.
Dư Sơ Cẩnsuốt quá trình không nói một lời, chỉ nhìn con rắn lớn bận rộn tới lui, cũng không giúp nó mà cũng không ngăn cản nó, chỉ là trong lúc mà cô cũng không hay biết, ánh mắt cô dần trở nên dịu dàng hơn.
Con rắn lớn đặt con gà nướng cháy, và nước thảo dược đã nấu xong, xếp ngay ngắn, đặt bên cạnh Dư Sơ Cẩn, và vẻ mặt mong đợi nhìn cô.
"Rắn tốt, rắn tốt." Nó nói.
Ý chắc là, rắn tốt sẽ uống thuốc, cô uống thuốc là rắn tốt.
Dư Sơ Cẩn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là không thể bướng bỉnh hơn con rắn ngốc này.
Có nó ở đây, mình thật đúng là không nỡ chết.
Vì để không phụ tấm lòng của con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn uống tượng trưng hai ngụm thảo dược, và ăn tượng trưng hai miếng gà rừng.
Ăn xong, cô đứng dậy nhảy nhảy, tỏ ý là bệnh đã khỏi, nó có thể không cần lo lắng nữa.
Con rắn lớn lượn vòng quanh người cô một vòng, phán đoán xem cô có thật sự khỏe rồi không.
Lượn một vòng xong, nó lại "vèo" một cái rời đi.
Dư Sơ Cẩn nhìn con rắn lớn đã đi xa, nghi hoặc nhíu mày, nó lại đi làm gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store