[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm
Chương 9: Chúng ta hẹn hò đi.
Đôi môi lạnh lẽo, ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng phả vào nhau.Một dòng điện nhỏ xẹt qua nơi tiếp xúc, lan tỏa khắp cơ thể, khiến Trình Nặc run nhẹ, tim đập mỗi lúc một nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.Nàng bất giác khẽ nhắm mắt, rồi lại run rẩy mở to.Trước mắt nàng là khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Diệc Ngôn - ánh đèn hắt xuống sống mũi cao thẳng của cô một vệt tối, biểu cảm dịu dàng mà chuyên chú.Ngắm nhìn ở khoảng cách gần, vẻ đẹp của cô càng thêm quyến rũ, khiến người ta không thể kiềm lòng mà muốn chìm đắm vào.Đôi môi nàng bị ngậm lấy.Thân thể Trình Nặc khẽ run lên, theo bản năng khép chặt mi mắt.Nhưng nụ hôn không thể tiếp tục.Không khí lãng mạn vừa chớm nở đã bị một tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang. Cả hai cùng khựng lại, mở bừng mắt.Tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại đeo trước ngực Trình Nặc. Nàng vẫn còn hơi ngơ ngác.Lâm Diệc Ngôn nhận ra kẻ phá đám, đáy mắt thoáng hiện một tia cảm xúc, im lặng một lát rồi buông Trình Nặc ra."Nghe điện thoại trước đi em."Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa đầu nàng, Trình Nặc lúc này mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng gật đầu, luống cuống lấy điện thoại ra.—— Nhiễm Nhiễm.Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Trình Nặc lập tức tỉnh táo.Khi ra ngoài vội vàng, nàng tiện miệng kiếm cớ nói là xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh, kết quả mơ mơ màng màng đã bị Lâm Diệc Ngôn "dụ" đi ăn trưa...Trần Nhiễm chắc chắn đã phát hiện ra vấn đề.Quả nhiên, vừa bắt máy, giọng Trần Nhiễm đã đầy nghi ngờ: "Cậu đâu rồi? Chẳng lẽ cậu cũng giống tớ điền nhầm địa chỉ giao hàng đến khu học xá cũ hả???"Trình Nặc nghẹn lời, mắt láo liên, liếc thấy Lâm Diệc Ngôn vòng qua bàn vuông trở về chỗ ngồi ban đầu. Nàng lại nhớ đến cảnh tượng ái muội vừa rồi, tim đập thình thịch lên tận cổ họng, mắt nhìn lung tung, ấp úng nói: "Ai giống cậu chứ... Tớ vừa... xuống lầu liền gặp cô tớ, thế là đi cùng cô ấy luôn, chưa kịp nói với cậu. Xin lỗi nha Nhiễm Nhiễm."Trần Nhiễm biết Trình Nặc có một người cô ở thành phố B, ngày thường cũng rất quan tâm nàng, nên không nghi ngờ gì: "Tớ còn đang thắc mắc sao cậu đi lâu thế.""Lâu như vậy giờ cậu mới phát hiện." Trình Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm.Trần Nhiễm cười hì hì, nói: "Tớ chỉnh ảnh xong liền đi lướt Weibo, ảnh bìa tạp chí của chồng tớ đẹp trai muốn xỉu luôn ấy! Vừa mới tranh được một quyển, không biết khi nào mới nhận được, mong ghê!"Cô bạn thân này của Trình Nặc là một cao thủ trong giới "đu idol", mê mẩn mấy anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, vì mấy "anh chồng" kia mà không ít lần vung tiền. Cái máy mát-xa cổ mà cô mua trước đây chính là sản phẩm do một "anh chồng" nào đó của cô ấy làm đại diện.Trình Nặc bật cười: "Anh chồng nào của cậu vậy?""Trương Dịch đó!" Trần Nhiễm nhắc đến mấy người này là phấn khích không ngừng, "Tớ nói cho cậu biết, tớ lại phát hiện ra một anh trẻ tuổi rất triển vọng, thực tập sinh mà Quang Ảnh giải trí năm nay đào tạo đó, kiểu ấm áp năng động, siêu cấp đẹp trai hơn nữa còn nhảy siêu đỉnh! Đợi chút tớ gửi video của anh ấy qua WeChat cho cậu.""Cậu gửi trước đi, lúc nào rảnh tớ sẽ xem sau." Trình Nặc không quá mê mẩn việc theo đuổi minh tinh, thuận miệng ứng phó với Trần Nhiễm. Nàng liếc mắt nhìn người đối diện dù bận vẫn thong thả chờ mình trò chuyện xong, ánh mắt khẽ lay động, nói tiếp: "Thôi nhé, tớ không nói nữa, cô của tớ đang chờ ăn cơm."Trần Nhiễm đáp: "Rồi rồi, hai người ăn đi, tớ gọi cơm hộp là được."Trình Nặc tắt điện thoại."Cô? Trông chị già lắm sao?"Vừa đặt điện thoại xuống, Trình Nặc nghe thấy câu hỏi từ người đối diện, biểu cảm khựng lại.Lâm Diệc Ngôn đang đợi, nhân tiện cũng thắt xong chiếc khăn ăn, cười nhẹ không mấy để ý.Trình Nặc thấy vẻ mặt cô không giống như thật sự để bụng, sờ sờ vành tai nóng bừng, giải thích: "Không nói vậy thì... Nhiễm Nhiễm sẽ nghi ngờ."Nghi ngờ điều gì? Lâm Diệc Ngôn không hỏi, chỉ nhìn nàng với ánh mắt khó đoán, rồi cầm dao nĩa lên, nói: "Ăn chút gì đi em.""Vâng." Trình Nặc ngoan ngoãn đáp lời, nhưng lòng vẫn có chút xao xuyến.Lâm Diệc Ngôn vậy mà không hề nhắc đến nụ hôn dang dở vừa rồi... Cứ như cô không hề vội vàng, hoặc cũng có thể là cố ý trêu chọc nàng, khiến tâm trạng Trình Nặc trở nên phức tạp.Thực ra, lòng Trình Nặc không giỏi che giấu. Nàng thích nói thẳng mọi chuyện, thích làm rõ ràng tất cả. Nhưng chuyện như thế này nàng cũng mới trải qua lần đầu, nụ hôn đầu đời giữ gìn suốt hai mươi năm cứ thế mơ hồ không trọn vẹn, bản thân nàng còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng, vẫn có chút tiếc nuối...Chỉ là cảm giác ngượng ngùng mãnh liệt đã lấn át tất cả, Trình Nặc dù có thẳng thắn đến đâu cũng khó mở lời hỏi ra. Huống hồ, sau đó nàng mới ý thức được, hai người căn bản không thể tiếp tục.Đây là nhà hàng Tây, nơi công cộng!!!Tiếng dương cầm du dương vang vọng, tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ của khách và nhân viên phục vụ vọng lại không ngớt.Trình Nặc vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn lén.Vừa rồi có người nhìn thấy cảnh tượng đó của họ sao?Lâm Diệc Ngôn tao nhã cầm nĩa cắt nhỏ miếng bánh ngọt tinh xảo trên bàn, cảm giác được ánh mắt từ đối diện, ngước lên hỏi: "Sao vậy?""......" Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như họ vừa rồi chưa từng làm gì. Trình Nặc nghĩ ngợi, nuốt lại lời đã đến bên miệng, ánh mắt chợt lóe, chú ý thấy món ngọt trên đĩa của cô không giống của mình, tìm được một hướng đột phá mới, nói: "Cái này ngon không?"Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng, rồi nhìn đĩa bánh ngọt, giọng nhàn nhạt: "Chị còn chưa ăn.""...... À."Trình Nặc ảo não vì sự vụng về của mình, cũng cầm lấy nĩa, đang chuẩn bị ăn miếng bánh ngọt trước mặt.Hương bơ và phô mai nồng nàn xộc vào khoang mũi.Trình Nặc vội ngẩng đầu, thấy Lâm Diệc Ngôn giơ nĩa, trên nĩa là một miếng bánh ngọt nhỏ, động tác tự nhiên đưa đến bên miệng nàng, khiến nàng ngẩn người."Nếm thử đi." Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn bình tĩnh, mang theo một loại ngữ khí mệnh lệnh không cho phép từ chối.Trình Nặc ngượng ngùng: "Em không có ý đó......"Lâm Diệc Ngôn lại đưa tay về phía trước, chiếc nĩa dính chút bơ chạm nhẹ vào môi Trình Nặc.Lời từ chối của Trình Nặc nghẹn lại trong cổ họng. Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn thua dưới ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa chút áp bức của đối phương, hé miệng cắn lấy miếng đồ ngọt.Không biết có chạm phải nĩa hay không, miếng đồ ngọt dính dính ngậm trong miệng, Trình Nặc không vội nuốt, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào phần còn sót lại trên nĩa, muốn nói lại thôi.Lâm Diệc Ngôn dường như không hề để ý, rút tay về, thong thả ung dung dùng nĩa xúc thêm một chút đồ ngọt, rồi đưa vào miệng mình.Trình Nặc: "..."Đây chẳng phải là gián tiếp hôn môi sao?Đầu lưỡi linh hoạt liếm nhẹ qua chiếc nĩa kim loại, Lâm Diệc Ngôn thưởng thức miếng đồ ngọt tinh tế, đuôi mắt hẹp dài khẽ cong lên, vẻ mặt thích thú nhìn về phía nàng: "Hương vị cũng được đấy."Trình Nặc không bình luận, ngoan ngoãn nuốt xuống miếng đồ ngọt đã tan trong miệng, khuôn mặt nhỏ nóng bừng gần như muốn vùi vào chiếc đĩa tròn.Món chính cũng được mang lên.Trình Nặc đột nhiên cảm thấy may mắn vì Lâm Diệc Ngôn đã chọn nhà hàng Tây, như vậy, cho dù cả bữa ăn không giao tiếp nhiều cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ lạ.Sau đó họ không nói gì nữa, mỗi người đều mang một tâm sự riêng, lặng lẽ dùng bữa.Ăn xong, Lâm Diệc Ngôn gọi nhân viên phục vụ đến.Nhân viên phục vụ báo giá, Trình Nặc khẽ thở phào. Vẫn ổn, không đến mức khiến nàng không còn một xu dính túi. Nàng tự giác đứng lên, hỏi nhân viên phục vụ: "Có thể thanh toán bằng WeChat không ạ?""WeChat có thể ạ." Người phục vụ duỗi một ngón tay, mỉm cười duyên dáng: "Mời cô qua quầy thu ngân quét mã giúp tôi."Đến quầy thu ngân, Trình Nặc giơ điện thoại định quét mã QR thì màn hình chợt bị một bàn tay che khuất. Nàng ngước mắt nhìn."Chúng tôi quẹt thẻ." Lâm Diệc Ngôn thong thả đưa tấm thẻ tín dụng cho nhân viên thu ngân.Trình Nặc ngạc nhiên: "Không phải đã nói để em mời sao?"Lâm Diệc Ngôn đợi nhân viên thu ngân quẹt thẻ và ký tên xong, mới ung dung cất thẻ, quay sang nàng: "Bữa này quá đắt, em là sinh viên không cần thiết phải tiêu nhiều tiền như vậy.""Nhưng mà..."Lâm Diệc Ngôn nhẹ nhàng hạ điện thoại trong tay nàng xuống, khẽ cười: "Lần sau em mời cũng được."Còn có lần sau sao...Vậy thì không sao cả.Lời nói của đối phương ẩn chứa ý vị, nụ cười cũng thoáng nét mập mờ. Trình Nặc bị ánh mắt ấy nhìn đến tim đập nhanh hơn, nhớ đến bên cạnh còn có nhân viên thu ngân, lòng càng thêm bồn chồn, cảm thấy mình nên tìm một nơi yên tĩnh một chút. Nàng mím môi, nói: "Em đi vệ sinh."Vội vàng bỏ lại một câu, nàng xoay người bước nhanh đi.Nhà vệ sinh phân chia nam nữ, được quét dọn sạch sẽ, trên bồn rửa tay còn bày cả hoa tươi, thoang thoảng mùi hương hoa quyện lẫn chút nước hoa nhàn nhạt.Phía sau vang lên tiếng bước chân.Trình Nặc theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Diệc Ngôn vừa thanh toán xong cũng đi theo vào. Nàng khựng lại một chút, hỏi: "Chị cũng muốn rửa tay sao ạ?"Lâm Diệc Ngôn không đáp, im lặng đóng cửa lại.Trình Nặc để ý thấy cô còn cẩn thận khóa trái cửa."Cạch" một tiếng khóa vang lên, ngắn gọn mà rõ ràng.Nhìn Lâm Diệc Ngôn từng bước tiến lại gần, cùng với cảm xúc ngày càng nồng đậm trong mắt cô, thần kinh Trình Nặc lập tức căng thẳng: "Sao lại khóa cửa? Lỡ có người khác..."Lâm Diệc Ngôn khẽ đặt một ngón tay lên môi nàng.Lời còn chưa dứt đã bị chặn lại.Trong không gian hữu hạn, Lâm Diệc Ngôn nhẹ nhàng đẩy Trình Nặc dựa vào bồn rửa tay, rũ mắt nhìn vẻ hoảng loạn thoáng qua trong đôi mắt trong veo của nàng, giọng nói dịu dàng như dỗ dành: "Còn muốn tiếp tục không?"Tiếp tục điều gì?Trình Nặc không cần hỏi cũng hiểu rõ. Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn, cùng với ngón tay vẫn còn đặt nhẹ trên môi nàng, đã thể hiện tất cả.Tiếp tục nụ hôn vừa bị gián đoạn.Tim Trình Nặc đập rộn ràng như muốn nảy lửa, đầu óc trở nên hỗn loạn.Muốn, hay là không?Cuộc giằng co giữa lý trí và cảm xúc trong đầu nàng thực ra chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Cuối cùng, Trình Nặc vẫn là không tự chủ được khẽ gật đầu dưới ánh mắt đầy mê hoặc của Lâm Diệc Ngôn.Đã có màn "diễn tập" trước đó, lần này Trình Nặc thuần thục hơn một chút.Nàng khẽ nhắm mắt lại.Lâm Diệc Ngôn trao nàng nụ hôn.Đôi môi thiếu nữ như nụ hoa đầu xuân hé nở, căng mọng, mềm mại, hơi thở phả ra hương thơm thanh khiết nhàn nhạt.Được như ý nguyện, Lâm Diệc Ngôn ngậm lấy cánh môi mà cô đã mơ ước bấy lâu, nhẹ nhàng mút mát, cắn khẽ. Cảm nhận được sự run rẩy của Trình Nặc dưới môi mình, động tác của Lâm Diệc Ngôn chậm lại. Cô ôm lấy vòng eo thon thả mà một tay có thể ôm trọn, nâng niu gáy nàng, chờ Trình Nặc thích ứng, đầu lưỡi cô mới chậm rãi lướt vào.Va chạm mềm mại, cảm giác tê dại mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể.Thì ra đây mới là hôn môi.Đại não Trình Nặc như ngừng hoạt động, mọi giác quan dường như biến mất, không nhìn thấy, không nghe thấy gì, lý trí bay bổng tận đâu.Khi được buông ra, người nàng đã mềm nhũn như một vũng bùn, chỉ có thể bất lực bám víu lấy Lâm Diệc Ngôn, vùi mặt vào lồng ngực cô để hít thở từng ngụm.Lâm Diệc Ngôn ôm người trong lòng, ngực khẽ phập phồng, giọng nói thanh lạnh pha lẫn chút khàn khàn: "Ổn không em?"Khuôn mặt nhỏ của Trình Nặc ửng hồng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đầm nước của Lâm Diệc Ngôn, ngực nàng run rẩy, khẽ nói: "Em hơi choáng."Lâm Diệc Ngôn khựng lại một chút, rồi bật cười thành tiếng, trán chạm trán nàng, cười nhẹ: "Lần sau, chúng ta luyện tập cách thở nhé."Lại là lần sau.Trong lòng Trình Nặc như bị lấp đầy bởi một thứ gì đó, lắng nghe tiếng tim đập dồn dập của cả hai, nàng ngượng ngùng khẽ "ừ" một tiếng.Không ai đến làm phiền, họ cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy.Đợi đến khi hơi thở đã ổn định, Lâm Diệc Ngôn nâng cằm Trình Nặc, khiến nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ướt át của nàng, hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"Một câu hỏi không đầu không cuối, nhưng Trình Nặc biết cô đang hỏi điều gì, đáy lòng nàng rung động, dâng lên từng đợt sóng nhẹ.Những ngón tay thon dài trắng trẻo siết chặt trên vai Lâm Diệc Ngôn, Trình Nặc nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc: "Em thật ra... cũng thích chị. Chúng ta hẹn hò đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store