ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Không Được Làm Nũng - Diêu Tam

Chương 45

Gri_tl

Làm người lớn tức giận thật không dễ chịu, Tư Châm Nguyệt hiện tại cảm nhận sâu sắc điều đó.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Tư Dư luôn luôn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút lạnh nhạt.

"Sai ở chỗ nào?"

Tư Châm Nguyệt nhìn Chung Kỳ Ngọc vẫn đang chờ ở một bên, đành liều mạng hạ giọng: "Con không nên nói mẹ chậm chạp."

Tư Dư: "Không còn sai chỗ nào khác sao?"

Còn có chỗ nào khác nữa??

Tư Châm Nguyệt vắt óc cũng không nghĩ ra.

Tư Dư: "Vậy mẹ cúp máy đây."

"Đừng, đừng, đừng, mẹ ơi, mẹ cho con nghĩ chút." Tư Châm Nguyệt hiện tại gọi mẹ nghe ngọt và nhanh chóng hơn bao giờ hết, dưới sự đe dọa và dụ dỗ về tiền bạc, cô nhanh chóng đầu hàng và hỏi, "Con lúc đó không nên bàn luận thành tích của mẹ, không nên hướng dẫn mẹ nhỏ bàn luận thành tích của mẹ, làm mẹ giận?"

Tư Dư: "Ừm."

Tư Châm Nguyệt: "......"

Mẹ cô sao lại hẹp hòi như vậy?!

Ở trong điện thoại không đối mặt, Tư Châm Nguyệt muốn phóng khoáng một chút, gọi mẹ vừa nhanh vừa ngọt.

Nhưng khi đối mặt, với khuôn mặt trẻ trung y hệt mình kia, cô thực sự có chút xấu hổ để mở miệng.

Tư Dư: "Tự mình đi xin lỗi mẹ, nói rõ những chuyện này, sau đó mẹ sẽ chuyển tiền cho con."

Tư Châm Nguyệt: "Vâng, mẹ."

Sáng hôm sau.

Tư Châm Nguyệt cố ý chọn thời gian thích hợp, lúc tan học tiết thứ hai, đảm bảo Chung Kỳ Ngọc đi kiểm tra kỷ luật sẽ không đến lớp Một. Cô sắp xếp lại từ ngữ trong lòng, vỗ vỗ bàn Triệu Tinh Hòa, "Có chuyện muốn nói với cậu."

Âm lượng của cô chỉ đủ để hàng ghế trước nghe thấy.

Tư Dư không quay đầu lại, nhưng ngồi thẳng hơn một chút.

"Chuyện gì mà nghiêm túc thế." Triệu Tinh Hòa buồn cười quay đầu lại, ném chiếc điện thoại trong tay đi. Chuyện Tư Châm Nguyệt bị khóa thẻ ngân hàng ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, "Tìm tớ đòi tiền à?"

"Không phải, con đến xin lỗi." Tư Châm Nguyệt cúi đầu, "Là chuyện từ rất lâu trước đây, thật ra là con nói với mẹ lớn về thành tích của mẹ, không phải mẹ lớn nói đâu, tất cả là do con."

Tư Châm Nguyệt chỉ vào Tư Dư.

Triệu Tinh Hòa ngơ ngác: "Hả?"

Chuyện đó nàng đã sớm cho qua từ lâu, giờ lại bị Tư Châm Nguyệt nhắc tới, nàng phải lục tìm lại trong ký ức một chút.

"Chính là lúc trước mẹ giận dỗi với mẹ lớn đó." Tư Châm Nguyệt nhắc nhở một cách mập mờ.

Triệu Tinh Hòa "ồ" lên một tiếng: "Thì ra là con nói."

Tư Châm Nguyệt mặt đầy mong chờ Tư Dư sẽ quay lại nói mình làm tốt lắm, hoặc được Triệu Tinh Hòa khen ngợi.

Không ngờ, một quyển sách cứ thế đập xuống.

"Đồ chó con, làm hại mẹ giận Tư Dư lâu như vậy." Triệu Tinh Hòa cầm sách đánh mạnh một cái vào đầu Tư Châm Nguyệt, "Vốn còn định lén lút cho con tiền sinh hoạt, giờ đừng hòng nghĩ đến!"

Tư Châm Nguyệt sốt ruột chọc lưng Tư Dư: "Không phải, mẹ mau nói cho con nghe đi chứ, sao lại có thể như vậy!"

Đúng lúc này Tư Dư quay đầu lại: "Trong nhà, mẹ nhỏ con là lớn nhất, mẹ nghe cô ấy."

Tư Châm Nguyệt: "???"

......

Chuyện Tư Châm Nguyệt bị cắt giảm tiền sinh hoạt phí rất nhanh đã bị Lâm Song phát hiện.

Bởi vì cô nàng ngẫu nhiên quay lại phòng học đúng lúc mọi người đang ăn cơm, phát hiện Tư Châm Nguyệt đang lén lút nhìn hộp đồ ăn vặt của Triệu Tinh Hòa.

Bình thường lão đại của nàng chưa bao giờ thèm để ý đến mấy món ăn này, vì chị Tinh Hòa mỗi lần đều sẽ chia đồ ăn vặt cho mọi người. Lão đại hoặc là nhét vào bàn học hoặc là mang đi cho Tiểu Ngọc Ngọc ăn.

Hiếm khi thấy cô ăn, nên Lâm Song cảm thấy lão đại hẳn là không bận tâm mấy món này.

Hàng ghế cuối phòng học trừ Tư Dư ra thì không còn ai khác.

Các học sinh giỏi hàng phía trước đang dựa bàn học, yên tĩnh.

Lâm Song vốn định gọi một tiếng lão đại rồi chạy vào, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện một chuyện khiến tròng mắt nàng suýt rớt ra.

Tư Châm Nguyệt lại lén lút tìm một túi khoai tây lát nhỏ, xé ra rồi bắt đầu răng rắc răng rắc nhai.

Lâm Song: ???

Lão đại của nàng bị làm sao vậy!

Sao lại lưu lạc đến mức phải ăn vụng đồ ăn vặt thế này sao?

Hai mắt Lâm Song như muốn nứt ra, hiếm hoi có chút lý trí quyết định muốn giữ lại chút mặt mũi cho Tư Châm Nguyệt. Nàng mang tâm trạng phức tạp đứng bên ngoài nhìn Tư Châm Nguyệt ăn đến miếng cuối cùng mới bước vào.

Lúc này Tư Châm Nguyệt đang cố đào nốt mấy mảnh vụn khoai tây lát trong túi, không lãng phí dù chỉ một chút.

Mặc dù tất cả thẻ của Tư Châm Nguyệt bị khóa, nhưng người máy quản gia trong nhà là Mạnh Nam sẽ dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất cần thiết hàng ngày của một học sinh cấp ba để cấp tiền tiêu vặt cho Tư Châm Nguyệt.

Sáng, trưa, chiều đều ăn ở căn-tin, căn-tin bình thường, không cần mỗi bữa đều có thịt cá, phải ăn đủ món chay mặn, thêm một ít trái cây để bổ sung vitamin hàng ngày. Cho cô 35 đồng, không thể nhiều hơn.

Cái quái gì mà 35 đồng!

Tay Tư Châm Nguyệt run rẩy khi nhận số tiền này.

Đáng sợ hơn là, đó lại là tiền giấy.

Cô đọc sách đến giờ chưa từng sờ qua tiền giấy được mấy lần, mà số tiền kia lại không phải loại tiền mới, không biết là đồ cổ từ đời nào, được lấy ra từ két sắt.

Cầm được tiền giấy, cô lập tức cảm thấy bản thân tràn ngập một vẻ quê mùa.

35 đồng này chính là tiền sinh hoạt phí một ngày của cô.

Nếu muốn mua văn phòng phẩm, Mạnh Nam sẽ trực tiếp mua sắm sau khi xin chỉ thị từ phụ huynh, cắt đứt mọi chiêu trò để cô có thể kiếm được tiền.

Tư Châm Nguyệt sắp phát điên, nhưng vẫn cố tình phải giả vờ như không có việc gì trước mặt Chung Kỳ Ngọc.

Trước đây cô có thói quen nuôi Chung Kỳ Ngọc, mỗi sáng sẽ mua cho nàng vài món nhỏ, lại còn cảm thấy Chung Kỳ Ngọc quá gầy nên mỗi sáng còn mua phần đôi bữa sáng cho nàng.

Tùy tiện thôi cũng có thể tiêu hết mấy trăm đồng.

Sau khi bị khóa thẻ, cầm 35 đồng này, Tư Châm Nguyệt lấy lý do muốn ăn thanh đạm, đổi bữa sáng cho Chung Kỳ Ngọc từ bánh kem tinh xảo thành cháo hoặc bánh bao lớn.

Cũng may Chung Kỳ Ngọc vui vẻ nhận lấy, không ý thức được điều gì bất thường.

Tư Châm Nguyệt sĩ diện, chuyện này cũng không nói với đám đàn em của mình.

Để Chung Kỳ Ngọc được ăn uống tử tế, Tư Châm Nguyệt cắn răng, móc tiền từ 35 đồng đó ra.

Một trong những gia huấn của nhà họ Tư, đó là mình đói cũng không thể để vợ đói.

Chính vì ăn uống thiếu thốn, sức hấp dẫn và cám dỗ của đồ ăn vặt bắt đầu trở nên cực kỳ lớn.

Những thứ bình thường căn bản không lọt vào mắt, giờ đây lại có vẻ đặc biệt thơm ngọt. Đặc biệt là khi nhìn thấy Triệu Tinh Hòa gặm cổ vịt, ăn khoai tây lát, uống nước có ga ngay bên cạnh mình.

Nước miếng Tư Châm Nguyệt điên cuồng tiết ra, bề ngoài còn phải làm bộ như không có việc gì.

Cả người đều không ổn.

Cho nên, khi Lâm Song nhìn thấy cảnh tượng này, nàng đã vô cùng kinh ngạc.

"Lão đại..."

Đúng lúc Tư Châm Nguyệt ăn miếng cuối cùng, Lâm Song mạo hiểm cái chết mở miệng.

Tư Châm Nguyệt lập tức nhét túi khoai tây lát chưa kịp bẹp vào bàn học, vẻ mặt thoáng qua sự hoảng loạn: "Mẹ nó, sao mày lại về rồi?!"

Dưới sự quản giáo dốc lòng của hai vị phụ huynh, Tư Châm Nguyệt về cơ bản đã bỏ được thói quen nói tục.

Cho nên Lâm Song nghe thấy còn có chút không quen, sửng sốt một chút, chỉ vào khóe miệng Tư Châm Nguyệt: "Lão đại, chỗ này của chị còn dính

... chưa ăn sạch sẽ..."

Từ lúc bị khóa thẻ sinh hoạt phí đến nay đã được ba bốn ngày.

Người bạn nhỏ vốn tiêu xài phung phí thường ngày rốt cuộc đã biết cái gì gọi là không có tiền thì vạn sự khó khăn, và bước đầu đã hình thành thói quen cần kiệm tiết kiệm tốt. Ví dụ như loại cơm dính ở khóe miệng, đó là thứ nhất định sẽ được ăn sạch.

Thế là, dưới sự thúc đẩy của cơn đói, Tư Châm Nguyệt không phải dùng tay lau sạch vụn khoai tây lát, mà theo bản năng liếm một cái, nuốt xuống, ăn sạch.

Lâm Song: "......"

Tư Châm Nguyệt: "Mày không thấy gì hết."

Lâm Song run rẩy: "Lão đại, chị nói thật với em đi, có phải chị... nhà bị phá sản rồi không?"

"Phá sản cái đầu mày ấy! Cho dù toàn bộ người Phượng Thành có phá sản thì nhà tao cũng không thể phá sản!" Tư Châm Nguyệt suýt chút nữa bị lời nói của cô nàng nhị hóa này chọc tức chết, "Tao chỉ là tò mò cái mùi vị này thôi."

Lâm Song cảm thấy Tư Châm Nguyệt như vậy đặc biệt giống đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô lại ngại không dám nói, đành "Ừ, ừ": "Vâng, phải không. Ngài hạ mình xuống để trải nghiệm đồ ăn bình dân."

Tư Châm Nguyệt: "Nói thừa."

Lâm Song lấy ra từ bàn học của mình gói mì tôm mèo mà Triệu Tinh Hòa đã cho mình nhưng chưa kịp ăn: "Lão đại, cái này chị ăn không? Em còn mười gói."

Tư Châm Nguyệt nhận lấy hai gói, ánh mắt láo liên: "Tao có thể miễn cưỡng nhận lấy."

Lâm Song ném gói mì tôm mèo đi, ôm lấy Tư Châm Nguyệt khóc lớn oa oa: "Lão đại nói cho em biết đi, có phải người nhà chị bị bắt cóc cần tiền chuộc gì đó không? Lão đại không phải người như thế, rốt cuộc chị bị làm sao vậy!"

Tư Châm Nguyệt: "... Mẹ nó, mày buông tay ra."

Lâm Song thực sự bị bộ dạng này của lão đại dọa sợ, vừa nước mũi vừa nước mắt lau lên quần áo Tư Châm Nguyệt: "Lão đại muốn bao nhiêu tiền cứ việc mở miệng, em đi mượn cho chị."

Cái mạch não này thực sự đáng sợ.

Tư Châm Nguyệt đành phải cứng đờ kể lại ngọn nguồn chuyện này cho Lâm Song nghe, hơn nữa thề sống chết cũng không chịu để Lâm Song đưa tiền cho mình.

Còn uy hiếp Lâm Song: "Chuyện này tuyệt đối không được để Chung Kỳ Ngọc biết, nếu không tao làm thịt mày."

Lâm Song đồng ý đặc biệt ngoan ngoãn, gật đầu như giã tỏi.

Vừa ra khỏi phòng học, nàng liền đi thẳng đến chỗ Chung Kỳ Ngọc ở căn-tin, kể lại toàn bộ sự việc một cách thành thật.

Hơn nữa còn dặn dò Chung Kỳ Ngọc: "Tiểu Ngọc Ngọc à, ngàn vạn lần đừng để lão đại biết là em nói đấy, nếu không em chết chắc."

Trong khi Tư Châm Nguyệt vẫn đang lén lút nghĩ cách làm sao để Chung Kỳ Ngọc ăn ngon uống tốt hơn thì hoàn toàn không biết rằng, Chung Kỳ Ngọc đã bắt đầu tự hỏi nên làm thế nào để tiêu tiền của mình giúp cô. Rốt cuộc Tư Châm Nguyệt mỗi ngày chỉ có 35 đồng, cuộc sống chỉ có thể keo kiệt bủn xỉn mà thôi.

Dần dần, Tư Châm Nguyệt phát hiện tiền của mình hình như càng ngày càng không tiêu hết. Khi cô tìm đủ mọi cách để mua cho Chung Kỳ Ngọc chiếc bánh bao nhân thịt ngon nhất, Chung Kỳ Ngọc cố tình chỉ vào một chiếc bánh quẩy giá chỉ một đồng tiền và nói muốn ăn cái đó.

Rồi sau đó, Chung Kỳ Ngọc bắt đầu tự mang cơm hộp đến ăn cùng, nói rằng làm vậy thì tương đối khỏe mạnh.

Ban đầu Tư Châm Nguyệt cũng không cảm thấy có gì không ổn. Sau này, khi cô định mua đồ uống cho Chung Kỳ Ngọc, Chung Kỳ Ngọc như làm ảo thuật, lấy ra hai ly nước trái cây được đóng gói kỹ từ trong túi mình, nói đây là tự mình ép ở nhà, tương đối khỏe mạnh. Đích thị là một bậc thầy dưỡng sinh nhỏ tuổi.

Tuy nói nhà Chung Kỳ Ngọc không giàu bằng nhà họ Tư, nhưng chi phí ăn uống cũng đều là loại tốt. Tiền tiêu vặt cũng không thiếu. Nhưng Chung Kỳ Ngọc biết không thể trực tiếp đưa tiền cho Tư Châm Nguyệt, cần phải giữ gìn lòng tự trọng cho cô.

Lại qua một tuần sau, Tư Châm Nguyệt kinh ngạc phát hiện 35 đồng tiền sinh hoạt phí mỗi ngày của mình lại không tiêu hết. Lúc này nàng mới phát hiện có điều không đúng. Nàng vén bàn học lên một lần nữa, mới phát hiện không biết từ lúc nào Chung Kỳ Ngọc đã mua cho mình rất nhiều đồ dùng, từ ăn uống đến học tập. Hóa ra... nàng đã không để mình có chỗ nào để tiêu tiền.

Lâm Song xích lại gần một bên nhìn Tư Châm Nguyệt ngây người nhìn đống đồ vật trên bàn mình, cảm thấy hành động nói cho Tiểu Ngọc Ngọc của mình là đúng đắn. Đảm bảo lão đại không bị đói, hình như qua khoảng thời gian này cằm còn tròn ra thêm chút thịt.

"Lão đại, chiều nay uống trà sữa nhé?" Lâm Song cố ý bước tới vỗ vỗ vai Tư Châm Nguyệt, "Nghĩ gì mà xuất thần thế?" Triệu Tinh Hòa thò đầu sang bên cạnh, "Ha, cậu sống vẫn rất dễ chịu nhỉ, xem ra việc cắt đứt tiền tiêu vặt chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả."

Chẳng phải thế sao. Đồ ăn vặt chất thành một hàng, đồ uống cũng chất thành một hàng, sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Nghe nói là rút thăm trúng thưởng được máy sưởi mini, rút thăm trúng thưởng được bình nước, nghe nói là gắp thú bông được mô hình phiên bản giới hạn. Đặc biệt đáng chú ý là, mì tôm mèo chất thành một hàng nhỏ, lấp đầy cả bàn học.

Đây là bởi vì trước đó Lâm Song đi tìm Chung Kỳ Ngọc đã nói rằng, lão đại của mình ăn một gói mì tôm mèo đều có thể đỏ hoe hốc mắt, khiến Chung Kỳ Ngọc đau lòng lập tức mua rất nhiều.

Triệu Tinh Hòa chậc hai tiếng: "Ăn uống không cần lo lắng gì."

Tư Châm Nguyệt: "......"

Chuyện này không đúng, sao mình ngược lại bị Chung Kỳ Ngọc nuôi thế này?

... Mặc dù cảm giác này cũng không tồi.

"Con xem vợ con đối với con tốt chưa kìa." Triệu Tinh Hòa lại nhìn vào trong một cái, cảm thấy bất đắc dĩ với sự chậm chạp của đứa nhóc con nhà mình, "Cả ngày giữ khư khư 35 đồng tiền kia của con có ích lợi gì, tiêu còn không tiêu ra ngoài được."

Tâm trạng Tư Châm Nguyệt phức tạp. Chung Kỳ Ngọc chẳng lẽ đã biết chuyện thẻ của mình bị khóa?

Trùng hợp lúc này Chung Kỳ Ngọc xách theo một túi đồ ăn lại đây tìm Tư Châm Nguyệt. Tư Châm Nguyệt không cho người vào, một bước dài xông ra ngoài kéo Chung Kỳ Ngọc đến khúc ngoặt cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc.

Chung Kỳ Ngọc vui vẻ giơ chiếc bánh kem nhỏ và hộp sữa tươi mình vừa mua cho Tư Châm Nguyệt xem: "Lúc đến thấy cửa hàng này vừa đúng lúc đang giảm giá, nên mua luôn."

Tư Châm Nguyệt càng thêm phức tạp.

"Giảm giá?" Cô hỏi.

Chung Kỳ Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, vừa đúng lúc đang giảm giá. Cái này làm bữa sáng ngày mai được không, cậu không cần mua gì cho tớ nữa."

Tư Châm Nguyệt: "Ai nói cho cậu?"

"À?" Chung Kỳ Ngọc không hiểu, vẫn đang cao hứng phấn chấn chia sẻ món đồ mình mua với Tư Châm Nguyệt, "Chính là dán ở cửa tiệm mà."

Tư Châm Nguyệt: "Tớ nói, cậu có phải đã biết chuyện tớ bị các mẹ... khóa thẻ ngân hàng rồi không."

Chung Kỳ Ngọc khựng lại một chút rồi thừa nhận: "Đúng vậy, nhưng cậu không cần cảm thấy có gì..."

"Cậu đừng tiêu tiền cho tớ." Tư Châm Nguyệt khó chịu quay mặt đi, nói chuyện cũng cộc lốc, "Chẳng phải là trẻ con đâu, 35 đồng mỗi ngày cũng đủ tớ tiêu rồi."

Chung Kỳ Ngọc suy nghĩ một lát, không nói gì.

Tư Châm Nguyệt đang lo lắng liệu nàng có giận không, trong lòng lại bắt đầu có chút hoảng. Vừa mới quay đầu lại, cô liền thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ nhìn mình, bên trong thật sự như chứa đựng nước, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện rơi vào đó.

"Tớ không phải vì cậu hiện tại không có tiền mới tiêu tiền cho cậu." Chung Kỳ Ngọc vừa rồi cũng suy nghĩ rốt cuộc nên nói như thế nào để nghe có vẻ trịnh trọng hơn một chút, "Tớ vẫn luôn đặc biệt muốn tiêu tiền cho cậu, chỉ là trước đây vẫn luôn không tìm được cơ hội."

Chung Kỳ Ngọc lấy ra hai chiếc thẻ ngân hàng, "Hai chiếc thẻ này là quỹ đen tớ lén lút giấu đi, đều cho cậu."

Người ngây người lần này là Tư Châm Nguyệt.

"Cậu..."

"Bởi vì bất kể là cái gì, tiền bạc, hay là đồ vật, chỉ cần là tớ có." Ánh mắt Chung Kỳ Ngọc nghiêm túc, "Tớ đều muốn cho cậu."

Tư Châm Nguyệt cảm thấy mũi mình đột nhiên cay cay, trong lòng thật sự như bị ai đó chọc trúng một cách mềm mại.

Chua xót không chịu nổi.

Mẹ nó.

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, sao đột nhiên lại nói cảm động như vậy.

Cô quên hết những lời định nói trong đầu, ngây ngô nhận lấy chiếc túi từ tay Chung Kỳ Ngọc, đồng ý lời thỉnh cầu tối cùng nhau về nhà của nàng.

Đương nhiên, chiếc thẻ ngân hàng kia cô không muốn. Cảm động thì cảm động, nhưng chuyện này thì không đến mức.

Khi Tư Châm Nguyệt trở lại phòng học, Triệu Tinh Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra sự khác biệt của cô.

"Hai mắt đều đỏ rồi, sao vậy, giờ một túi đồ ăn cũng có thể làm con cảm động thành cái dạng này sao, nhóc con." Triệu Tinh Hòa vừa nói vừa dọn hộp đồ ăn vặt của mình lên bàn Tư Châm Nguyệt, "Nhìn thấy mà mẹ cũng đau lòng, đống này hôm nay đều cho con đấy."

"Con không cần." Tư Châm Nguyệt khô khan đẩy hộp đồ ăn vặt của Triệu Tinh Hòa ra, sau đó mở bàn học của mình.

Còn chưa kịp đặt món đồ đang cầm vào, Lâm Song liền nhanh chóng giật lấy một gói mì tôm mèo, "Lão đại, em ăn một gói nhé."

Tư Châm Nguyệt lập tức kéo Lâm Song lại, giật lại gói mì tôm đó, "Mày trả lại tao, tự tiện lấy làm gì?"

Lâm Song kinh ngạc nhìn cô: "Lão đại, đây chẳng qua chỉ là một gói mì tôm mèo thôi mà!! 5 xu cũng không cho em sao! Lần trước em còn tiếp tế cho chị hai gói đấy."

Tư Châm Nguyệt: "Cái này không giống nhau."

Đây chính là Chung Kỳ Ngọc mua cho mình, sao có thể giống nhau được?

Lâm Song đầy vẻ oán niệm.

Triệu Tinh Hòa cười mà không nói, một lát sau lại ghé sát vào trước mặt Tư Châm Nguyệt nói: "Tiểu Chung đối với con tốt như vậy, con cũng không biết báo đáp người ta sao."

Mắt Tư Châm Nguyệt sáng lên: "Báo đáp như thế nào?"

Triệu Tinh Hòa: "Con bé cũng không thiếu tiền, con nghĩ xem điều con bé muốn con làm nhất là gì."

Điều muốn mình làm nhất...

Tư Châm Nguyệt có thể nghĩ đến chỉ có một việc.

"Học tập." Tư Châm Nguyệt buồn bực, "Nhưng hiện tại con chẳng phải cũng đang học sao."

Kể từ khi Tư Châm Nguyệt cùng Chung Kỳ Ngọc thành lập nhóm hỗ trợ học tập, sự tích cực học tập của cô quả thực đã được cải thiện, thành tích cũng đang tiến bộ vững chắc, làm cảm động tất cả các giáo viên. Người thông minh, lại chịu học, dĩ nhiên sẽ tiến bộ nhanh.

Nhưng rất nhanh, sự hạn chế của Tư Châm Nguyệt cũng thể hiện ra, đặc biệt là trong giai đoạn ôn tập cuối cấp. Nền tảng của cô hiện tại đã tốt, các bài tập cơ bản cũng làm được, nhưng lại không thể tăng tốc nhanh chóng hơn.

Nói tóm lại, thành tích đã bước vào giai đoạn bão hòa.

Thành tích hiện tại của Tư Châm Nguyệt xếp hạng tầm trung trong trường, sắp tiến vào ngưỡng 1000 người, trong lớp thì vẫn luôn ở vị trí thứ 40, không có cách nào vượt lên. Với thành tích như vậy, sau khi vượt qua kỳ thi thử một cách ổn định, đậu trường Đại học hệ thứ hai là hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng Chung Kỳ Ngọc và Tư Châm Nguyệt không giống nhau. Thành tích của nàng luôn xuất sắc, càng ngày càng vững vàng ở top đầu trường, là hạt giống trọng điểm.

Mặc dù Chung Kỳ Ngọc chưa từng yêu cầu, nhưng Tư Châm Nguyệt biết điều nàng muốn nhất chính là, mình và nàng có thể vào cùng một trường đại học. Điều này đối với Tư Châm Nguyệt hiện tại, là quá khó khăn.

Triệu Tinh Hòa thấy Tư Châm Nguyệt đang suy tư, mở miệng hỏi: "Nghĩ ra điều gì rồi đúng không."

Tư Châm Nguyệt lại rầu rĩ không vui: "Ừm."

Triệu Tinh Hòa: "Học tập đi nhóc con. Không những có thể thay đổi trình độ văn hóa của con, mà còn có thể giúp con theo đuổi vợ. Con nghĩ xem, đặt Tiểu Chung vào một trường đại học mà con không ở đó, con có yên tâm được không? Con bé vừa đáng yêu, xinh đẹp, tính cách lại tốt, chắc chắn người theo đuổi có thể xếp hàng từ ký túc xá của con bé đến tận ký túc xá trường con đấy."

Tư Châm Nguyệt càng thêm không vui, trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng.

Triệu Tinh Hòa chỉ gợi ý đến đó rồi dừng lại, không nói thêm nữa. Phần còn lại để Tư Châm Nguyệt tự mình suy nghĩ.

Sau đó Tư Châm Nguyệt lại tự mình suy nghĩ thêm vài ngày.

Mỗi ngày cô đều nhíu chặt mày.

Thấy vậy, Triệu Tinh Hòa cảm thấy mình có phải đã nói hơi quá lời, bèn đi qua hỏi Tư Dư: "Em có phải không nên nói chuyện với nhóc con như vậy không?"

Tư Dư trầm mặc một lát, "Trẻ con thì luôn phải học cách tự mình lớn lên."

Triệu Tinh Hòa: "Với chút tiền đồ đó của nhóc con, em vẫn hy vọng con bé có thể nắm vững kiến thức thực học vào người. Đừng để Tiểu Chung liên tục xuất sắc tiến về phía trước, còn con bé thì lại ỷ vào nhà có chút tiền bẩn thỉu gì đó mà không làm gì cả."

Tư Dư bật cười: "Phải, nhà chúng ta cũng chỉ có mấy cái tiền bẩn thỉu thôi."

"Khi nào thì trả lại thẻ tiền tiêu vặt cho con bé?" Triệu Tinh Hòa rốt cuộc vẫn đau lòng con trẻ, quyết định nói đỡ cho Tư Châm Nguyệt, "Mặc dù con bé bị Tiểu Chung nuôi béo ra một chút rồi."

"Kỳ thật từ tuần này trở đi đã không còn hạn chế mức chi tiêu của con bé nữa rồi." Tư Dư bất đắc dĩ nói, "Nhưng nhóc con mỗi lần đều chỉ lấy 35 đồng thôi."

Thật không biết nên khen đứa trẻ này ngoan ngoãn hay ngốc nữa.

Tư Dư đột ngột hỏi: "Có nhớ nhà không?"

Triệu Tinh Hòa phản ứng một lát, ý thức được Tư Dư hỏi không phải là chỗ ở hiện tại, mà là không gian thời gian mười tám năm trước, nơi nàng và Tư Dư thuộc về.

Vì sao lại hỏi như vậy, có phải Tư Dư muốn trở về rồi không? Học kỳ một sắp kết thúc, kỳ thật thời gian trôi qua rất nhanh, không còn bao lâu nữa là đến lúc trở về.

"Nếu nói thật lòng, em không đặc biệt nhớ nhà."

Sau khi các nàng trở về, so với những người xung quanh thì thời gian bất quá chỉ trôi qua 24 tiếng đồng hồ. Cha mẹ Triệu Tinh Hòa vẫn khỏe mạnh bình an, cho nên nàng cũng không lo lắng.

Quan trọng nhất là, ở không gian thời gian này, mối quan hệ giữa mình và Tư Dư đã trở nên thân mật hơn rất nhiều. Điều này khiến nàng nảy sinh ý niệm luyến tiếc không muốn trở về.

Tư Dư trầm mặc một lát, như thể đang suy nghĩ, qua một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao?"

Gần đây Tư Dư có chút cảm giác nguy cơ. Triệu Tinh Hòa hiện tại ở Nhất Trung rất nổi tiếng, trước không nói đến việc biết đánh nhau, trước hết từ khi danh hiệu Hoa khôi giảng đường rơi xuống đầu nàng, trên đường không ít học sinh khóa dưới lén nhìn nàng. Chưa kể đến những chuyện vụn vặt này, còn có vị Hội trưởng Hội Học sinh Thẩm Chi Miến kia. Chờ quay về, còn có mẹ của Thẩm Chi Miến nữa.

Tư Dư có chút buồn rầu.

Triệu Tinh Hòa còn suy nghĩ một chút, để tránh có vẻ mình quá không nghiêm túc.

"Bởi vì ở đây có chị bầu bạn với em, thế giới cũng rất đơn giản." Triệu Tinh Hòa trả lời, "Thật giống như em và chị ra ngoài hưởng tuần trăng mật vậy. Có chị ở bên cạnh em cảm thấy rất an toàn."

"Nói thế nào nhỉ..." Giọng Triệu Tinh Hòa nhẹ nhàng, "Cứ như thể ở đây em yêu đương lại với chị một lần nữa."

Từng chữ từng chữ, Tư Dư đều nghiêm túc lắng nghe.

Nỗi lo lắng trong lòng cô trong phút chốc liền biến mất vô hình.

Người này ngay trước mặt mình, tâm hồn kề sát với mình, làm gì có nỗi lo lắng vô cớ nào nữa.

"Sau khi đi về, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ." Tư Dư trầm mặc một lát, "Sẽ còn tốt hơn hiện tại."

Triệu Tinh Hòa chỉ nhìn Tư Dư.

Tư Dư hỏi: "Còn hối hận vì đã kết hôn với chị không?"

"Em chưa bao giờ hối hận vì kết hôn với chị." Triệu Tinh Hòa vốn đang ngồi trên ghế, khi nói những lời này thì dịch chuyển qua, ôm lấy Tư Dư từ phía sau, "Em sợ là chị không thích em, sợ bản thân em chính là tình yêu đơn phương không có kết quả, cho nên mới cảm thấy muốn cắt đứt quan hệ của chúng ta. Bây giờ em phát hiện không phải."

Nàng cọ cọ cổ Tư Dư: "Cái hiệp nghị ly hôn kia em không muốn nữa, được không?"

------

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Dư: Cuối cùng tôi cũng chờ được những lời này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store