ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Khi Ban Tay Vang Gap Go Ca Man Hoac Hua Huu Nhat Thien

(*) Thiện giải hổ ý: Giỏi đoán ý hổ =))) Hay hiểu là am hiểu lòng hổ cũng được

"Đinh, chúc mừng ký chủ + 500 giá trị kinh nghiệm."

Trên thế giới này có lẽ không có thanh âm nào nghe êm tai hơn cái này, Giang Mạch sau khi ngẩn ra suýt chút nữa vui mừng đến mức bật khóc —— Một viên đan dược tăng liền 500 giá trị kinh nghiệm, hiệu quả cao hơn nhiều so với 5 điểm Dưỡng Nguyên Đan lúc trước. Chênh lệch gấp một trăm lần đó, bây giờ nàng nghĩ lại đều hối hận, sớm biết vậy lúc trước trên đường không ăn nhiều Dưỡng Nguyên Đan như vậy là tốt rồi, nơi này rõ ràng có thứ còn tốt hơn!

Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch Hổ gần như là gấp không chờ nổi mà nhào tới phía trước, hai móng vuốt nhỏ trực tiếp ôm lấy bình dược trong tay Vân Thanh Việt. Cũng không cần nàng nói thêm điều gì, phản ứng nàng như vậy cũng đã nói rõ tác dụng của dược này. 

Đương nhiên, làm người tu chân có tu vi cao thâm, Thanh Lam và Vân Thanh Việt đều trước tiên nhận ra biến hóa trên người Tiểu Bạch Hổ...

Hệ thống phân chia cấp bậc, đại khái có thể đơn giản khái quát là 10 cấp một cảnh giới. Trong đó cấp 1 đến cấp 10 là phàm nhân cảnh, khác biệt chính là chênh lệch từ trẻ con gầy yếu đến cường giả bẩm sinh, nhưng cho dù là trẻ con hay là tiên thiên cao thủ, nói đến cùng cũng không thoát khỏi phạm trù phàm nhân. Mà cấp 10 là một cửa ải, hoặc nên nói là một ải đặc biệt nhất trong tất cả các cấp bậc, vượt qua là có thể trở thành người tu chân, nếu không vĩnh viễn đều là phàm nhân.

Một bậc này là quá trình lột xác, ở trong mắt người tu chân có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là "dẫn khí nhập thể". Điều này đối với người nhập môn bình thường đương nhiên có khó khăn, nhưng đối với thần thú Bạch Hổ trời sinh mà nói, lại căn bản không phải vấn đề.

Rốt cuộc ngoại trừ con kỳ ba [1] trước mắt này, từ khi thiên địa bắt đầu dựng dục thần thú, có lẽ không có con nào bị lăn lộn đến nông nỗi này.

[1] Kỳ ba: kỳ lạ, không giống bình thường

Trở lại chuyện chính, giờ phút này Tiểu Bạch Hổ ở trong mắt Thanh Lam và Vân Thanh Việt, gần giống như chính là một viên Dưỡng Linh Đan vào bụng liền dẫn khí nhập thể tại chỗ. Có điều, quá trình này tác dụng chậm dường như có chút không đủ, vì thế Vân Thanh Việt không chút suy nghĩ đã cầm bình Dưỡng Linh Đan bắt đầu đút cho —— Thần thú rốt cuộc là khác biệt, Dưỡng Nguyên Đan lúc trước thật sự là bị nàng ăn như tiểu đường hoàn, hiện tại ăn nhiều hai viên Dưỡng Linh Đan hẳn là cũng không có việc gì.

Quả nhiên, dưới sự cho ăn của Vân Thanh Việt, Giang Mạch rất nhanh lại nghe thấy thanh âm thông báo thăng cấp của hệ thống. Mà lên cấp 11 trong mắt Thanh Lam và Vân Thanh Việt chính là nàng dẫn khí nhập thể thành công, cuối cùng đạt đến tu vi Luyện Khí một tầng.

Vân Thanh Việt thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hơi căng chặt giãn ra gần như không thể phát hiện, lúc này mới quay đầu lại nói với Thanh Lam: "Dưỡng Linh Đan này có tác dụng với Bạch Hổ, Thanh Lam sư thúc, không biết nơi này của người có bao nhiêu?"

Gặp qua hành động vĩ đại cắn dược như ăn cơm của Tiểu Bạch Hổ, Vân Thanh Việt đã có chút đoán được những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Mà việc nàng cần làm ngoại trừ chuẩn bị đầy đủ Dưỡng Linh Đan cho Tiểu Bạch Hổ, chính là kịp thời tìm kiếm đan dược mới thay đổi cho Tiểu Bạch Hổ sau khi hiệu quả của Dưỡng Linh Đan giảm bớt.

Nghĩ như vậy, sau này có lẽ nàng sẽ có không ít cơ hội chạy đến Quỳnh Hoa Phong.

Thanh Lam nhìn lướt qua Dưỡng Linh Đan trên giá, lại nhìn Tiểu Bạch Hổ cắn dược thăng cấp ngay tại chỗ, trong lòng tấm tắc bảo lạ, ngoài mặt lại vung tay nói: "Dưỡng Linh Đan cũng chỉ là đan dược tam phẩm, ta đã lâu rồi chưa từng luyện chế, những trữ hàng này đều là những sư đệ, sư muội ngươi luyện tập. Thế này đi, ngươi đi về trước, ngày mai ta sẽ phái người đưa qua Minh Hà Phong, ngươi cũng có thể mang theo Giam Binh đến đây bất cứ lúc nào."

Vân Thanh Việt vừa nghe, con ngươi thanh lãnh thường ngày cũng hiện lên một màu sáng, vội vàng nói: "Đệ tử đa tạ sư thúc."

Nghe nàng nói như vậy, Thanh Lam vốn quen không để ý tục sự, giờ phút này cũng không khỏi bật cười: "Giam Binh quyết định ở lại Huyền Thanh Tông, cung cấp nuôi dưỡng Giam Bình chính là trách nhiệm của chúng ta, làm sao cần ngươi tới nói lời cảm tạ?"

Vân Thanh Việt nghe xong hơi giật mình, sau đó có một chút xấu hổ —— Có lẽ là do Tiểu Bạch Hổ quá mức ỷ lại vào nàng, lúc này lại quá yếu ớt, nàng thế nhưng không cầm lòng được đặt mình ở vị trí người dưỡng dục. Nhưng Bạch Hổ dù nhỏ yếu, rốt cuộc cũng là thần thú, xem sức mạnh cắn dược thăng cấp này của nàng, chỉ cần tông môn cung cấp đan dược không ngừng, tu vi của tiểu gia hỏa này vượt qua mình cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Phải biết rằng, thần thú sinh ra đã có tu vi Nguyên Anh, mà nàng tu luyện mấy chục năm cũng mới khó khăn chạm tới ngưỡng cửa Nguyên Anh.

Tâm tư thay đổi, tay Vân Thanh VIệt ôm Tiểu Bạch Hổ không khỏi hơi siết chặt lại, luôn cảm thấy đây là Tiểu Nãi Hổ duy nhất chịu thân cận mình, nhưng mình cũng không ôm được lâu. Trên mặt lại không biến sắc nói: "Sư thúc nói đúng, là đệ tử nói bừa."

Giang Mạch mơ hồ nhận ra được tâm tư Vân Thanh Việt di động, nàng lờ mờ không rõ, nhưng cũng ra dáng ra hình "Grào" một tiếng với Thanh Lam, coi như nói lời cảm tạ.

Thanh Lam cũng không có tâm tư để ý những chi tiết này, cùng Giam Binh chào hỏi một cái, rất nhanh liền đuổi một người một hổ này đi.

Rời khỏi Quỳnh Hoa Phong, mọi việc cũng đều có định đoạt, kế tiếp đương nhiên là mang Tiểu Bạch Hổ trở về Minh Hà Phong. Trên đường Vân Thanh Việt mới giải thích với Tiểu Bạch Hổ: "Thanh Lam sư thúc là bát phẩm luyện đan sư, đan dược xuất phát từ tay người ít nhất là thượng phẩm, đan dược tam giai lại càng là không kém. So sánh với đan dược các đệ tử Quỳnh Hoa Phong luyện tập, dược hiệu có lẽ hơn gấp mười lần, thậm chí càng nhiều hơn."

Đương nhiên, lấy thân phận Thanh Lam tôn giả hiện giờ, ngoại trừ Tiểu Bạch Hổ cũng không có ai có thể bắt hắn quay đầu lại luyện đan dược tam giai cơ bản. Cho nên mặc dù trách nhiệm là như vậy, Tiểu Bạch Hổ cũng nên nhận một phần tình này.

Giang Mạch cảm kích, nhưng trong lòng lại hơi nói thầm, rốt cuộc trò chơi cắn dược chỉ có phẩm loại, cũng không có nghe nói phân loại cùng phẩm cấp.

Tiểu Bạch Hổ miên man suy nghĩ, phong cảnh trước mắt lại đang bay nhanh về phía sau. Trên đường một người một hổ gặp được một đàn tiên hạc, còn không chờ Tiểu Bạch Hổ nổi lòng hiếu kỳ đi quan sát trêu đùa, những tiên hạc đó nhìn thấy các nàng từ xa liền bay quẹo đi hướng khác.

Giang Mạch nhìn móng vuốt hổ non nớt của mình, trong đôi mắt hổ màu vàng hiện lên một chút mờ mịt —— Chẳng lẽ sau khi nàng thăng cấp rốt cuộc có uy áp của thần thú, thế cho nên huyết mạch áp chế, những tiên hạc đó nhìn thấy từ xa đã nhận ra nàng, sau đó bị dọa chạy?

Giang Mạch nghi hoặc không có ngẩng đầu, bởi vậy cũng không thấy được khóe môi khẽ cong lên của Vân Thanh Việt vào lúc này.

Một người một hổ ngự sử phi kiếm cắt ngang bầu trời, thời gian Giang Mạch vụng trộm ăn hai viên đan dược thì các nàng đã đi đến Minh Hà Phong. Lúc này đã gần chạng vạng, ánh tà dương giăng đầy trời, đứng ở trên trời cao nhìn xuống đỉnh núi này thì có thể thấy mây tía lượn lờ, đẹp không sao tả xiết.

Vân Thanh Việt trực tiếp ngự kiếm đáp xuống một sân trời trên phong, giương mắt vừa nhìn là có thể nhìn thấy dấu tích của nơi ở —— Cũng không chỉ là dấu tích nơi ở của một mình nàng, trên thực tế tiểu viện được bao phủ bởi trận pháp trước mặt có chừng bảy tòa, đúng là chỗ ở của bảy vị đệ tử chân truyền của Minh Hà Phong. Trong đó có hai người ra ngoài rèn luyện, ba người đang bế quan, chỉ có một vị tiểu sư muội tu vi còn thấp đang hoạt động, lúc này cũng không ở chỗ ở.

Bởi vậy khi Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ đáp xuống, ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc vang lên do gió núi thổi như thể đang nghênh đón các nàng, sân trời trước tiểu viện lại là một mảnh yên tĩnh, đại sư tỷ trở về hiển nhiên không có kinh động đến bất kỳ ai.

Vân Thanh Việt tập mãi thành thói quen, đi thẳng đến trước tiểu viện đầu tiên bên tay trái, mở ra cấm chế đi vào.

Cấm chế giống như sóng nước, khi đi qua không có cảm giác gì, nhưng khi đi vào bên trong thì cảnh tượng lại đột nhiên thay đổi. Giang Mạch tò mò quay đầu lại nhìn trận pháp cấm chế, sau khi đưa móng vuốt ra chạm vào mà không có kết quả thì lại khôi phục bình tĩnh.

Quay đầu lại nhìn kỹ, đình viện trước mắt nhưng thật ra cảm thấy rộng hơn so với lúc ở bên ngoài nhìn vào. Bên trái có trồng một cây thông xanh, bên phải có mấy khóm trúc mọc lên, xanh ngắt tươi mát, đơn giản mà lại lịch sự, tao nhã. Trên mặt đất còn rải rác những loại hoa cỏ không biết tên, vui mừng nở rộ, cũng tăng thêm vài phần màu sắc và sức sống cho đình viện này. Nhưng mà đặc biệt nhất, có lẽ vẫn là cây đào lớn sai trĩu quả dưới khung cửa sổ trước cửa phòng.

Chính là, có chút bình dân, cảm giác không như tu tiên...

Tiểu Bạch Hổ gần đây chỉ lo uống sữa cắn dược, những đồ ăn khác căn bản không có vào miệng. Lúc này nhìn những trái đào hồng nhuận căng mọng, vừa nhìn thôi cũng đã thấy ngọt, nước mắt mém chút nữa đã chảy xuống từ khóe miệng.

"Ực" Tiểu Bạch Hổ lén lút nuốt nước miếng.

Tu giả tai thính mắt tinh, chút động tĩnh này đương nhiên không giấu giếm được lỗ tai Vân Thanh Việt. Nàng liếc nhìn cây đào, giơ tay ra chiêu, một quả đào thơm phức rơi xuống lòng bàn tay nàng, sau đó đặt trước mặt Giang Mạch: "Chính là muốn?"

Tuy rằng không hiểu tại sao hổ lại muốn ăn chay, nhưng nàng có thể nói là tương đối thiện giải hổ ý.

Tiểu Bạch Hổ không hề rụt rè, cảm động ôm chặt quả đào. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store