[BHTT][EDIT] HY VỌNG EM, THẬT SỰ HẠNH PHÚC - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC
Chương 67
Sau đó Vu Chu rốt cuộc cũng quan sát được đặc điểm của Tô Xướng, bình thường khi cô không vui hoặc cô độc, ỷ lại vào Vu Chu nhất.Lúc Tô Xướng vui vẻ, sẽ có một chút ấu trĩ, có một chút ngạo kiều, có một chút muốn trêu cợt Vu Chu.Khi Tô Xướng không vui vẻ lắm, sẽ nói "Được" với Vu Chu, mỉm cười, ôn hòa.Chỉ là những thứ này, năm đó Vu Chu còn chưa tổng kết ra.Tết âm lịch 2019 là dịp Vu Chu và Tô Xướng tự do nhất, bởi vì dịch bệnh năm sau đã bắt đầu. Tô Xướng cũng thật không ngờ, từ giao thừa đến mùng bốn vội vàng gặp mặt, không đến năm ngày, sau đó cùng cha mẹ cô chia tay suốt 5 năm.Đêm khuya ở thành phố nhỏ không dễ bắt xe, Vu Chu dứt khoát quét một chiếc xe điện màu lam bên đường, dẫn Tô Xướng đi hóng gió, thật ra nàng không biết lái, Tô Xướng lại càng không biết. Bởi vậy Vu Chu ngã trái ngã phải thử, sau vài lần bắt đầu, tự nhận là rất bảnh để Tô Xướng ngồi ở phía sau, ôm eo nàng.Tô Xướng lần đầu tiên được người ta đưa đi hóng gió, Vu Chu lái rất chậm, giống như rùa đen, hỏi cô: "Có lạnh không?"Tô Xướng dán mặt vào cổ nàng, nói: "Không lạnh.""Nếu lạnh thì chị tránh sau lưng em nè, rụt lại một chút." Lúc ấy tay Vu Chu đã đông lạnh đến đỏ lên, nhưng Tô Xướng dựa sát vào nàng, nàng rất vui vẻ.Tô Xướng lại ôm chặt nàng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Em không lạnh sao?""Nói thật thì có một chút, ha ha, lỗ tai sắp đông cứng rồi." Vu Chu ngượng ngùng cười.Tô Xướng cũng cười, nhẹ nhàng xoa vành tai nàng, cho nàng ấm áp một chút.Tô Xướng không nói với Vu Chu, mùng ba tết, lúc Vu Chu về quê tế tổ, Tô Xướng bọn họ đang ở nghĩa trang.Vu Chu rơi nước mắt, Tô Xướng nghe thấy, lúc đó mẹ cô đang ở trong một phòng gần đó ký hợp đồng, Tô Xướng một mình đứng trước cửa kính, nhìn những bông hoa mà người khác đặt xuống khi đi viếng mộ. Vu Chu rất đa sầu đa cảm, Tô Xướng sợ nàng nghĩ rằng ký hợp đồng đất nghĩa trang trong ngày Tết sẽ khiến nàng buồn, vì vậy cô không nói với Vu Chu, sợ Vu Chu lại ngồi xổm xuống khóc.Nhưng trùng hợp như vậy, ngày đó Vu Chu cũng ngồi xổm bên cạnh ruộng, bởi vì nhớ Tô Xướng mà rơi nước mắt.Một người đối mặt với từng tấm bia mộ lạnh như băng, một người đưa lưng về phía phần mộ từng đám cỏ dại mọc thành bụi đất.Khi đó Tô Xướng cảm thấy, số mệnh cô và Vu Chu nhất định phải ở bên nhau, có lẽ Vu Chu là nước mắt của cô, cũng là dục vọng của cô.Chim cút nhỏ chở ánh trăng của nàng đến trước quầy nướng. Cũng chỉ có trong thành phố nhỏ mới có thể nhìn thấy loại sạp hàng này, một cái xe đẩy nhỏ, khói lửa lượn lờ, mùi than nướng rất nồng, cũng rất cay mũi, người bày sạp đã nướng được 20 năm, tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo, dùng chiếc quạt hương bồ thiếu một nửa để quạt than.Đèn trên giá bị gió thổi một cái liền lắc lư, bóng dáng cũng lắc lư bốn phía trên bàn nhỏ.Tuy rằng rất lạnh, cũng đã khuya, nhưng vẫn có không ít người ngồi ở trên ghế thấp vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu, ồn ào khí thế ngất trời, căn bản không giống mùa đông.Ở đây có vài sạp hàng nối liền, phía sau có một cái nhà bạt bán các món ăn vặt, người địa phương gọi là "thành phố nướng".Vu Chu đưa Tô Xướng đến một hàng ngon nhất, nàng dừng xe máy điện lại, tay mình đã sắp đông cứng, vẫn cầm tay Tô Xướng chà xát, miệng hà hơi trắng.Nàng đứng ở một bên chờ người phía trước lấy xiên, vừa dậm chân, vừa nói với Tô Xướng: "Hàng này lúc em học tiểu học đã có rồi, cánh gà mật ong ngon lắm, còn có đậu phụ nướng, bên trong thêm củ cải thái hạt lựu đặc chế của nhà chú ấy, chua chua cay cay, ôi nước miếng của em sắp chảy xuống rồi."Nói xong, nàng nuốt một ngụm nước miếng.Tô Xướng chưa thấy loại đậu phụ mà Vu Chu nói,, vừa mới lạ vừa vui vẻ, cũng học bộ dạng của Vu Chu, giúp Vu Chu xoa xoa mu bàn tay, ngoắc ngoắc cổ cúi đầu, nhẹ nhàng hà hơi vào lòng bàn tay Vu Chu."Ngứa quá." Vu Chu rụt cổ lại, Tô Xướng hôn vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.Người phía trước rời đi, Vu Chu tiến lên lấy một cái khay nhựa, nói với Tô Xướng muốn ăn cái gì thì bỏ vào trong này, các cô chọn chừng mười món, Vu Chu đưa cho bà chủ, nhận xong thẻ chờ, sau đó dặn dò: "Ít cay nhé, bàn chúng cháu ít cay hơn."Bà chủ vừa thấy là Vu Chu, rất nhiệt tình: "Ối, về rồi à?" Cô bé trước kia đi học thường xuyên đến ăn."Vâng." Vu Chu vui tươi hớn hở, nhìn thấy liền vui mừng, "Chúc mừng năm mới ạ.""Chúc mừng năm mới," bà chủ đặt xiên qua một bên chuẩn bị, "Ôi, trước kia cháu rất biết ăn cay, bây giờ không ăn nữa à?"Vu Chu không nói gì, cười hi hi, kéo Tô Xướng sang một bên tìm ghế nhỏ ngồi xuống.Vừa xoay người, nghe thấy giọng em họ: "Chị?"A cái này...Tầm mắt Vu Chu hạ xuống, đối diện với bàn của em họ, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.Em họ là con trai của dì, nhỏ hơn nàng một tuổi, tay dài chân dài rụt ở bên cạnh chiếc bàn thấp hơi xa một chút, bên cạnh là một cô gái.Bốn mắt nhìn nhau, em họ nhìn Tô Xướng, Vu Chu nhìn cô gái kia.Cô gái chạm vào cánh tay em họ, lại nhìn Vu Chu và Tô Xướng.Đệch... Vu Chu híp mắt, cậu có người yêu rồi!Ánh mắt em họ ở chỗ Vu Chu và Tô Xướng mười ngón tay đan chặt nhau, giật mình hiểu ra.Trong ánh mắt của cậu viết: A~~~~~~, nếu không phải giới hạn độ dài, ánh mắt này có thể quay đi quay lại hai mươi lần.Vu Chu hắng giọng, nói với Tô Xướng: "Em họ em."Em họ và bạn gái dời đĩa thịt nướng, Vu Chu và Tô Xướng liền đi qua, ngồi xuống cùng một bàn: "Muộn thế này ra ngoài ăn thịt nướng? Mẹ em đâu?""Đánh bài." Em họ liếm miếng ớt trên khóe miệng, giới thiệu với Vu Chu, "La Tiểu Viên, bạn học của em."Sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tô Xướng.Vu Chu lấy khăn giấy lau dầu trên bàn cho Tô Xướng: "Tô Xướng, bạn học của chị.""Cái rắm..." Em họ Vu Chu dưới ánh mắt không dám phát ra âm thanh, nhìn vậy mà là bạn học?Tô Xướng nhếch khóe miệng, dáng vẻ rất có hứng thú."Ăn xiên sao? Mấy cái này vừa mới lên." Chào hỏi xong, La Tiểu Viên nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi Tô Xướng có ăn cái gì không, Vu Chu không nhịn được đánh giá cô nàng, tóc mái đen dài thẳng, dáng vẻ rất thanh thuần rất điềm đạm nho nhã, bên trong áo lông là váy nhỏ và giày nhỏ, ôi ngoan ngoãn vô cùng.Trèo cao rồi, em họ nàng khi còn bé đến đốt pháo còn không biết, thật sự là trèo cao rồi.Nàng hất cằm, tay đút vào túi: "La Ngọc Hồ, đi, theo chị đi xem của chị đã xong chưa.""Cạn lời." Em họ ghét nhất bị người khác gọi biệt danh của mình. Vốn dì muốn sinh con gái, không được như nguyện, lại không nỡ bỏ cái tên này, nên vẫn dùng tới.Không tình nguyện đứng dậy, chân còn dính bùn đá đá ghế, lề mề theo Vu Chu đến trước sạp.Vu Chu nhìn xiên thịt cừu đang chảy mỡ nói: "Cô bé đó cùng họ với em à?""Đúng vậy, bọn em tình yêu cùng họ, hai chị là tình yêu đồng tính." Em họ nói.Đệch...Nếu như không phải Tô Xướng nhìn, Vu Chu muốn dùng xiên thịt đâm cậu."Lì xì cho em, em sẽ không nói với mẹ chị." Em họ tang thương nhìn khói lửa nướng, vẻ mặt như ngậm điếu thuốc.Vu Chu cười lạnh: "Lì xì cho chị, chị sẽ không nói với mẹ em.""Em có gì không thể công khai đâu." Em họ khinh thường."Vậy bạn gái chị thì không thể công khai à?" Vu Chu hăng hái, khoanh tay trừng cậu."Chị , chị cho mẹ chị gặp một lần xem." Không bị Triệu Thanh Hà giơ chổi lông gà đuổi theo tám con phố thì thua.Vu Chu sợ hãi, không muốn bại trận, rất thức thời: "Của em bao nhiêu tiền, chị mời em.""Cảm ơn chị." Em họ nhận lấy cái đĩa đưa tới, theo nàng trở về chỗ ngồi.Mấy người im lặng không lên tiếng, em họ hỏi Tô Xướng có uống rượu không, muốn rót cho cô, Vu Chu đè lại: "Không uống.""Chị em thật hung dữ." Em họ bĩu môi với Tô Xướng.Tô Xướng cười nhẹ: "Vẫn ổn."Cái gì gọi là vẫn ổn... Mình khi nào thì cam lòng hung dữ với Tô Xướng chứ? Không cho cô uống rượu là vì ai chứ, Vu Chu có chút tủi thân, tự mình ăn cánh gà.Một lát sau, em họ nói: "Chị, chị gọi ếch trâu nữa đi, em muốn ăn.""Sao vừa rồi em không tự gọi đi?""Cái đó đắt, hai bọn ta không có tiền." Em họ nói xong, La Tiểu Viên lén cười."...""Chị cũng không có tiền." Vu Chu không muốn để ý đến cậu."Vậy anh rể mời." Em họ nhìn về phía Tô Xướng."Em bị điên à! Chị ấy là con gái!" Mặt Vu Chu đỏ bừng, nóng nảy.Em họ và La Tiểu Viên đều cười rộ lên, em họ đá lông nheo với Tô Xướng, Tô Xướng cũng hé miệng cười, hạ lông mi xuống, nhìn về phía Vu Chu."La Ngọc Hồ em thật sự không biết xấu hổ." Vu Chu nghiến răng nghiến lợi dùng giọng nói, bị Tô Xướng nhìn, mặt càng đỏ hơn.Tô Xướng đưa tay vuốt ve lưng nàng, nhẹ giọng nói với em họ: "Chọn đi.""Cảm ơn chị Tô Xướng, sau này chị chính là chị ruột của em," em họ đứng dậy đi gọi món, lúc đi qua còn không quên cà khịa Vu Chu, "Chị là anh rể."Vu Chu muốn tức muốn chết, trở tay lấy tay Tô Xướng trên lưng mình xuống, đặt lên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, giơ tay vỗ nhẹ một cái: "Mua cho nó làm gì."Giọng nói nho nhỏ, mềm mềm.Ái chà, đánh vào lòng bàn tay. La Tiểu Viên ở một bên mặt cũng đỏ lên, giả bộ không nhìn thấy, cầm tóc rủ xuống của mình, im lặng ăn xiên nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store