Bhtt Edit Hu Linh Chu Hanh Du Nguyet
Chương 43Tuy nhiên Nhạc Văn Dao cũng không rời khỏi mà nhìn vào cửa kính nói: "Nghiêm Tố, thay con chip thứ ba của nhóm A, đẩy trang bị mạnh lên."Nghiêm Tố nghe xong, ngón tay chỉ vào tai nghe ý bảo đã nhận lệnh, lại lấy con chip chỉ định từ trên giá ra, nhét vào phần mềm, nói với Nhạc Văn Dao: "O.K, cô chủ."Nhạc Văn Dao lại nhìn Đường Tống mà cười: "Chị gái Pháp y, cầm mắt kính tới chỗ tôi đi."Đầu tiên Đường Tống nhìn An Nhã, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy tự nhiên nhìn cô mà gật đầu, ý bảo không sao. Tuy không biết phải làm gì, nhưng vẫn cầm mắt kính đi qua một cánh cửa vào trong không gian này, đi đến trước mặt Nhạc Văn Dao.Cô thấy bên cạnh cô ấy có một cái bàn với đủ loại vũ khí trên đó!Trong nháy mắt, Đường Tống thiếu chút nữa nghi ngờ liệu có phải nhà họ Nhạc buôn bán vũ khí hay không."Đừng lo, đây là nơi tôi thường chơi game, vũ khí chỉ là mô phỏng. Trước đây tôi từng đọc Đạo Mộ Bút Ký, trong đó có thể có nguy hiểm nào đó, tôi không biết chị gái Pháp y thích hợp với loại vũ khí nào nên tôi đã lấy ra tất cả thiết kế, nhìn xem thử chị thích hợp dùng cái nào." Nói xong Nhạc Văn Dao đã đeo mắt khính lên mặt Đường Tống."Cảm ơn." Đường Tống vén tóc ra sau tai theo bản năng.Ngay lúc mang lên, Nhạc Văn Dao ấn chốt mở ở bên trái mắt kính, sau đó mang mắt kính của Đường Tống lên mặt mình.Đường Tống định thần nhìn cảnh tượng trước mắt đã biến thành hình dạng khác, hình như là trường bắn, trước mắt chính là trong nhà, phía sau là bên ngoài.Hướng gió bên ngoài nhắc nhở Đường Tống, tất cả những điều này khiến Đường Tống không thể tin được người thiết kế đó chính là Nhạc Văn Dao đứng bên cạnh mình.Có một cảm giác được đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ khi cô còn nhỏ, thật không thể tin được.Nhạc Văn Dao kéo Đường Tống đến trước bàn, nói: "Chị gái Pháp y, chị thích vũ khí nào?"Đường Tống cúi đầu nhìn vũ khí trước mặt, cái gì cần có đều có, đáp: "Khi còn nhỏ cha tôi muốn tôi học Taekwondo, sau vào bộ Tư Pháp lại học bắn súng, nhưng lâu rồi cũng không sử dụng, có thể không thành thạo lắm.""Súng sao?" Nhạc Văn Dao vừa nghe có bằng bắn súng lập tức gật đầu cười cười, chọn từ trên bàn chọn một khẩu súng cô thích nhất, "Khẩu HPK7 đen này là súng của Đức, phù hợp nhất với phụ nữ, dài 171 mm, nặng 0,78 kg, có 8 băng đạn và tầm bắn hiệu quả là 50, nếu tôi lại sửa lại thân súng, hẳn là sẽ càng nhẹ, tầm bắn sẽ xa hơn, trước tiên chị gái Pháp y thử xem."Đường Tống không ngờ Nhạc Văn Dao không những xuất sắc ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật phương diện, mà còn có am hiểu về vũ khí, tay nhận lấy khẩu súng, rất nhẹ. Thói quen mở băng đạn ra kiểm tra đạn bên trong, đẩy một cái, một viên đạn rơi ra, cầm trong tay xoay tròn nhìn nhìn, xác thật là đạn rỗng ruột. Lại nhét vào băng đạn, sau khi kiểm tra xong hết thảy, cũng bật chốt an toàn.Nhạc Văn Dao quan sát tất cả, hai mắt híp lại, khóe miệng vô thức cong lên, cô rất thưởng thức người như Đường Tống, đẹp lại đoan trang, còn thực khiêm tốn."Thử cảm giác trước đã." Nhạc Văn Dao ý bảo Đường Tống bắn vào bia đạn phía trước.Đường Tống gật đầu, tiến lên một bước, hít sâu một hơi, đôi tay giơ súng lên, hướng về phía hồng tâm cách đó ít nhất 25 mét, dừng lại, sau đó bắn phát súng đầu tiên.Mặc dù mọi thứ đều là ảo, nhưng theo ý kiến của Đường Tống, cho dù là âm thanh bắn súng, lực cản lúc bắn và thời điểm bắn trúng mục tiêu, thì cơ bản đều vô cùng chân thật, cảm giác này ngay cả người không chơi game nhiều như cô cũng muốn cảm nhận thêm một chút.Đường Song hít một hơi thật sâu, hạ vai xuống, lại bắn một phát.An Nhã đang đứng trên lầu hai, cũng đeo kính, trong tay cầm một bình ngọc, nhìn hai phát súng của Đường Song, khóe miệng hơi nhếch lên."Không ngờ được tài thiện xạ của cô Đường lại chính xác như vậy." Nghiêm Tố ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.Ba phát, tổng 29.5 điểm, phát đầu tiên là 9.5.Nhìn thấy kết quả này, Nhạc Văn Dao còn hứng khởi hơn cả Đường Tống, lập tức kéo Đường Tống xoay người quay mặt về trường bắn ngoài trời.Không chỉ có gió, khoảng cách cũng bị kéo xa đến 30 mét.Đường Tống ổn định hô hấp, ánh mắt trở nên bình tĩnh, nhìn qua lá cây và cỏ bị gió thổi, đầu thoáng nghiêng về một bên, thở nhẹ một hơi, bắn ra một viên.9.5!Lại một phát.9.8!Phát cuối cùng.10!Đừng nói là Nhạc Văn Dao ngay Nghiêm Tố ở tầng hai đều nhìn ngây người, chớp đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Tống."Quá lợi hại."Đường Tống bắn xong, theo thói quen khóa lại chốt an toàn, xoay người nhìn Nhạc Văn Dao chỉ thấy cô cười không khép miệng nói: "Chị gái Pháp y đã lâu không chơi mà bắn chuẩn như vậy, nếu luyện thêm thì chị có thể cùng tôi chơi game, tôi chém lên, chị bảo vệ tôi."Vẻ mặt Đường Tống cứng đờ, không ngờ Nhạc Văn Dao thật sự thích chơi game như vậy, sau đó cô nâng mắt nhìn hai người trên tầng lầu, chỉ thấy An Nhã giơ ngón tay cái với cô."Thử nghiệm yêu cầu chị gái Pháp y dùng thanh âm phân rõ phương hướng, trong mộ cổ mộ vốn đều là một mảnh đen tối, tầm nhìn cũng không tốt, cho nên phân biệt âm thanh rất quan trọng, trước tiên tôi đi tầng hai bố trí, nghe chỉ dẫn của tôi là được."Thấy Đường Tống gật đầu đáp lại, Nhạc Văn Dao xoay người đi lên tầng hai.Nhạc Văn Dao trở lại phòng điều khiển cằm hơi hơi hất lên, nói với An Nhã nói: "Thế nào bà cốt, tôi rất có tâm phải không?"An Nhã gật đầu cười: "Có tâm, cô định khi nào xuất phát?""Tôi kêu mọi người tới, chính là muốn xác nhận thời gian với nhau, trước đó tôi đã bảo Nghiêm Tố chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi, hơn nữa trong lúc này tôi có phái người đi xung quanh Thanh Châu thăm dò, canh gác đều là bộ đội đặc chủng, chúng ta vào không được. Nhưng là căn cứ cấu trúc của huyệt mộ, còn có một đường khác, nhưng không dễ đi." Nhạc Văn Dao nói rồi đưa bản đồ cho An Nhã.Cô lấy ra một con chip khác trên bàn, nhét vào phần mềm rồi nói vào micro: "Chị pháp y, xung quanh sẽ có vài âm thanh, một trong số đó là tiếng đồng xu rơi xuống đất, sau khi xác định thì dùng súng trên tay bắn vào đó, vượt qua 80 điểm mới tính là đạt tiêu chuẩn nha."Sau khi Đường Tống nghe thấy, gật đầu đáp: "Được."Sau đó ngón tay mảnh khảnh của Lệ Ôn Noãn nhanh nhẹn gõ lên bàn phím phím một loạt mật mã—— Nhập!Xung quanh căn phòng biến thành bóng tối, Đường Tống nhíu mày, cảm nhận hoàn cảnh bốn phía, giống như đang ở trong một tầng hầm trống trải nào đó.Có tiếng nước chảy trên đá, tiếng gió thổi qua, tiếng đá rơi, sau đó là...Một âm thanh trong trẻo rơi xuống đất, sau khi Đường Tống xác nhận xong thì lập tức hướng đến vị trí ba giờ và bóp cò. Ngay sau đó xung quanh lại một mảnh yên tĩnh.......An Nhã nhìn bản đồ, quả nhiên không khác lắm với suy nghĩ ban đầu của cô, nhíu mày nói: "Phải đi đường thủy sao?""Chủ nhân của ngôi mộ này hẳn là của một vị quan lớn nào đó mất vào những năm cuối đời Đường, không rõ là ai, nhưng điều kỳ lạ là... nhìn từ bên ngoài ngôi mộ, có vẻ như ngôi mộ này không phải được xây dựng qua loa nên tôi không biết sẽ có những nguy hiểm gì. " Dựa trên kinh nghiệm hiện tại của Nhạc Văn Dao, mọi thứ cô biết đều là từ ghi chép trộm mộ của Nhạc gia, nên rất nhiều chuyện cô không thể nắm chắc.Truyện chỉ đăng tại Wattpad, mọi nguồn khác (đặc biệt là truyenfull) đều là ăn cắp!Chuẩn bị nghiêm túc như vậy, là bởi vì những quyển sách kia ghi lại rất nhiều nguy hiểm. Ở cổ đại, rất nhiều người có tiền có quyền có thế, lo lắng sau khi chết tiền tài bị người khác đoạt được, nghĩ mọi cách ở trong mộ xây dựng các loại cơ quan, còn nuôi những thứ khó có thể tưởng tượng.U hồn lệ quỷ này nọ, Nhạc Văn Dao cảm thấy tổ tiên của Nhạc gia là tự mình dọa mình, nhưng những thứ không xác thực đó, cô vẫn chọn chú ý một chút.An Nhã nhận thấy, có lẽ đây là tính cách trời sinh của người ở Nhạc gia, tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền, bằng không cũng không cách nào có thành tựu như hôm nay."Văn Dao, nếu là cô, cô cảm thấy khi nào xuất phát thì thích hợp?" An Nhã hỏi.Nhạc Văn Dao suy nghĩ một chút, mới nói: "Trước mắt đang là mùa mưa, đi đường thủy chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Nhưng đó là suy nghĩ của người bình thường, chủ nhân ngôi mộ hẳn là cũng nghĩ như vậy, nên quá trình xây mộ cũng sẽ có sự thay đổi."An Nhã nghe xong thì khóe miệng cong lên, vui vẻ gật đầu.Không hổ là người thừa kế của nhà họ Nhạc."Cho nên ngày thường đi có lẽ mới là nguy hiểm nhất, hiện tại nói không chừng rất có thể là thời điểm tốt." Nhạc Văn Dao ngạo nghễ nâng cằm, lại nói: "Những vũ khí bên kia tôi đều cải tiến có thể dùng, nhưng không biết chị gái Pháp y đối đãi với tôi như thế nào, tuy viên đạn rỗng ruột, nhưng nó lại là thật."Chỉ thấy An Nhã cười nhẹ nắm lấy hồ lô bạch ngọc, nhắc nhở: "Cô cho rằng Đường Tống không nhận ra đó là súng thật sao?"Nhạc Văn Dao: "......"Lúc này màn hình máy tính xuất hiện thành tích của Đường Tống, nhìn bảng thành tích này Nhạc Văn Dao cười cười: "Hôm nay mọi người đừng đi, cho chị gái Pháp y ở lại chơi game với tôi đi!"An Nhã: "......"Đường Tống trở lại tầng hai, nhận lấy nước từ tay An Nhã, nói câu cảm ơn, liền uống ừng ực."Thành tích như thế nào?" Sau khi Đường Tống uống xong nửa bình nước, lại hỏi: "Đạt tiêu chuẩn không?""Chị gái Pháp y, cô không tự tin với năng lực của mình ư?" Nhạc Văn Dao di chuyển khỏi màn hình, cười nói: "Vô cùng mãn nhãn! Tôi cảm thấy chị có thiên phú chơi game hơn tôi."Đường Tống: "..."Nhạc Văn Dao đang chuẩn bị lấy đĩa mềm ra, mới phát hiện ở trên bàn đặt một cái hộp gỗ, gần đây cô vẫn luôn thấy đồ cổ, chỉ là liếc mắt một cái đã nhận ra cái này niên đại của chiếc hộp gỗ này, hơi kinh ngạc."Đây là cái gì?"Sau khi An Nhã đưa khăn giấy cho Đường Tống, cười nói: "Quà cho cô, mở ra nhìn xem.""Đưa cho tôi sao?" Nhạc Văn Dao không thể tin được, nghênh đón ánh mắt của Đường Tống và Nghiêm Tố.Đứng trước hộp gỗ, ngón tay nhẹ chạm vào, nhấc nắp hộp gỗ lên, rốt cuộc cũng lộ ra một cái đế hộp xinh đẹp. Nhìn đồ vật trong hộp, Nhạc Văn Dao hơi sững sờ tại chỗ.Là hai thanh đao dài giống nhau như đúc. Mặt sau của dao được làm cong với lưỡi dao, có hai rãnh máu ở hai bên và hai họa tiết in hình móng tay hình sóng, Tay cầm dài một inch ba inch và tay cầm còn lại dài bốn inch, vừa dùng sừng trâu vừa dùng xương thú chế tạo thành, lấy đinh ghim cố định.Đây là Miêu đao!Hơn nữa là dựa vào hình dạng đao của Xi Vưu thủ lĩnh của chín bộ lạc chế tạo thành.Nhạc Văn Dao nhíu mày, tay phải của cô cầm chặt cán đao, ngón tay trái nhẹ nhàng đưa lên lưỡi đao, nhìn như thể cô ấy đang ôm một bảo vật, bắt đầu lau trên dưới chiếc hộp gỗ một cách nhẹ nhàng, lại lấy ra cái khác rồi cũng lau như vậy."Bà cốt, cô xác định muốn đưa cho tôi thanh đao này sao? Nó quá quý giá, tôi không biết... nên đáp lại cô bằng thứ gì." Theo hiểu biết của Nghiêm Tố thì ít khi giọng nói của Nhạc Văn Dao trầm thấp như vậy.Cô cũng không hiểu biết về vũ khí, cũng xem không hiểu thanh đao có vẻ ngoài bình thường này, vì sao Nhạc Văn Dao lại như thế?An Nhã nhíu mày, rất muốn nói, hiện giờ hai thanh đao này trở lại trong tay của chủ nhân rồi thì chúng mới có giá trị tồn tại.Editor: Ân TĩnhBeta: Tử Hy
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store