ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Học Bá Bắt Tôi Phải Yêu Cô Ấy - Ma Hoa Đông

#48: Không làm được là viển vông, làm được là ước mơ.

Cysthiz_05

Cung Tử Ngôn nhìn tin nhắn Đan Quân vừa gửi, rồi nhìn lại chiếc rương quần áo này.

Đầu óc nàng bắt đầu choáng váng, nàng không ngờ Đan Quân lại tặng mình một món quà lớn đến thế.

Ngay lập tức, cái cảm giác "không khí hẹn hò" mà nàng tự đặt ra từ ban đầu lại ùa về.

Nàng đỏ mặt nhìn chiếc rương quần áo này, cảm giác mình như thể đã sập bẫy của Đan Quân, dường như căn bản không tài nào từ chối được.

Đan Quân đã tốn hết tâm sức để sửa soạn những món đồ này cho nàng, nàng đương nhiên thích. Nàng cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, làm sao có thể không vừa ý những thứ này.

Kiếm tiền nàng vẫn luôn không dám tiêu xài lung tung. Cho nên, toàn bộ học kỳ, nàng chưa từng mua một món quần áo nào.

Học sinh Trí Thành đều có điều kiện gia đình khá giả, đặc biệt là ở Lớp Tiềm Năng của nàng, các nữ sinh đều ăn mặc vô cùng xinh đẹp.

Cung Tử Ngôn mỗi ngày trừ áo đồng phục thì vẫn là áo đồng phục. Cho dù nội tâm nàng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không tránh khỏi cảm giác ngưỡng mộ.

Phần quà này của Đan Quân, thật sự là quá mê người.

Chỉ là, Cung Tử Ngôn cũng có chút đau lòng: những hoa hồng nhỏ nàng đã cực khổ tích cóp...

Đó là những thứ có tác dụng lớn đối với nàng.

Trong một tháng huấn luyện tăng cường này, Đan Quân hầu như mỗi ngày đều thưởng cho nàng hoa hồng nhỏ. Cung Tử Ngôn còn nghĩ đến lúc đó sẽ làm một cú hào phóng, dùng hết hoa hồng nhỏ cho Đan Quân.

Hiện tại đúng là đã "hào phóng" một phen, nhưng lại đổ hết vào chính bản thân nàng.

Điều này khiến Cung Tử Ngôn tức khắc có cảm giác như trở lại trước thời kỳ "giải phóng tài chính".

Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết mình nên vui vẻ hay nên buồn bực.

"Sao vậy?" Tiểu Đồng thấy Cung Tử Ngôn mặt ủ mày ê với chiếc vali của mình, thò đầu qua xem, trực tiếp "Oa" lên: "Quần áo của cậu đẹp quá nha, sao ở trường không mặc?"

Cung Tử Ngôn cũng không biết phải giải thích thế nào, nếu nói là Đan Quân tặng, Tiểu Đồng phỏng chừng sẽ la lớn hơn nữa.

Cung Tử Ngôn còn chưa mở miệng, Tiểu Đồng đã tự mình giúp nàng giải thích: "Cậu nhất định là cảm thấy trang điểm quá lãng phí thời gian, cho nên ở trường chỉ mặc đồng phục thôi, đúng không."

Tuy hơi ác ý, nhưng Cung Tử Ngôn giờ phút này vô cùng may mắn vì đầu óc Tiểu Đồng không đủ thông minh.

Tiểu Đồng ôm tất cả quần áo trong vali của Cung Tử Ngôn ra giường. Cung Tử Ngôn mới phát hiện mỗi kiện quần áo đều đã được cắt bỏ nhãn mác cẩn thận.

Đan Quân đã cẩn thận xử lý ngay cả việc làm nàng xấu hổ vì nhìn thấy giá tiền.

Tiểu Đồng cầm những bộ quần áo này, so sánh từng chiếc một, cuối cùng chọn một chiếc váy ra ướm thử lên người Cung Tử Ngôn: "Đẹp... Khẩu vị của cậu tốt quá nha."

Cung Tử Ngôn chột dạ nói: "Tớ... Khẩu vị của tớ kém lắm."

Tiểu Đồng chỉ nghĩ nàng khiêm tốn: "Không có đâu, cậu nhìn cái này xem, cảm giác thiết kế siêu tốt, mặc lên người cậu chắc chắn siêu đẹp."

Cung Tử Ngôn cũng không biết nói gì. Đây đâu phải là khẩu vị của nàng, khẩu vị của nàng là loại "50 tệ mua một tặng một bao ship", hoàn toàn không liên quan gì đến thời trang, đây là khẩu vị của Đan Quân.

Cung Tử Ngôn cũng đồng tình với cách nói của Tiểu Đồng: khẩu vị của Đan Quân quả thật rất tốt.

"Buổi tối chúng ta muốn đi bờ cát chơi, cậu cứ mặc váy đi, đến lúc đó gió thổi qua sẽ giống như tiên nữ vậy." Tiểu Đồng vốn dĩ đã thích phối đồ, trực tiếp ra tay giúp Cung Tử Ngôn lựa chọn: "Tớ còn giúp cậu trang điểm nhẹ nữa, hì hì..."

Sự sắp xếp này của Tiểu Đồng làm Cung Tử Ngôn có cảm giác như bạn thân đang giúp nàng trang điểm để đi hẹn hò với người mình thích vào buổi tối vậy.

Cung Tử Ngôn cố gắng lắc lắc đầu để quét sạch những suy nghĩ mông lung trên đường đi, sau đó tiện tay lấy ra một chiếc áo phông lớn cùng quần đùi nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cứ mặc hai bộ này là được."

Nói xong liền cầm quần áo vào phòng tắm. Nếu để Tiểu Đồng tiếp tục lăn lộn, lòng nàng sẽ rối loạn mất.

Tiểu Đồng nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại lẩm bẩm: "Phong cách 'oversize' cộng thêm 'giấu quần', còn nói mình có khẩu vị không tốt. Chỉ là hơi quá gợi cảm."

Cung Tử Ngôn đâu biết bộ quần áo mình tùy tiện lấy ra lại có hiệu ứng như vậy. Tắm rửa xong đi ra còn cảm thấy không có vấn đề gì. Cảm giác mùa hè đến, rất nhiều nữ sinh đều mặc như thế.

Đợi đến lúc nàng từ trên lầu đi xuống, Phong Sở và mọi người đã ở dưới nhà ăn bắt đầu ăn uống. Thấy nàng đi xuống, mắt mọi người sáng lên. Phong Sở trực tiếp huýt sáo: "Chân không tồi."

Đan Quân suýt nữa úp đĩa thức ăn vào mặt cậu ta. Phong Sở vội vàng đưa mắt ra hiệu cho đàn em của mình, mọi người đồng thời cúi thấp đầu xuống.

Ánh mắt Đan Quân nhìn hai lần vào chân Cung Tử Ngôn, rồi cực kỳ không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác. Trong lòng cô cũng bắt đầu khó hiểu: sao mình lại chọn một chiếc quần ngắn như vậy cho Cung Tử Ngôn?

Cung Tử Ngôn trong lòng có chút căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng mặc trang phục hè ngoài đồng phục trước mặt mọi người, cộng thêm việc quần áo là do Đan Quân mua. Kỳ thực, nàng riêng tư rất mong chờ sự đánh giá của Đan Quân. Kết quả, Đan Quân căn bản không nhìn nàng.

Nàng sững sờ một chút, cảm thấy tứ chi mình cũng không biết nên đặt thế nào.

Chẳng lẽ là khẩu vị của mình quá kém, đồ mới cũng không biết phối hợp?

Cung Tử Ngôn lòng đầy bất an vẫn ngồi xuống bên cạnh Đan Quân.

Phong Sở và đàn em không dám trêu chọc người của Đan Quân, nhưng Du Dĩ Văn thì không sợ. Ánh mắt cô ấy đảo qua người Cung Tử Ngôn một vòng, rồi cười trêu chọc: "Không ngờ nha, Tiểu Ngôn, chân cậu thẳng và trắng thế này, gợi cảm thật đấy... Đúng không, Đan Quân."

Cung Tử Ngôn mặt lập tức đỏ bừng. Nàng lại đi tìm ánh mắt Đan Quân, phát hiện Đan Quân đang cúi đầu ăn gì đó.

Trong lòng nàng một trận xấu hổ, vội nói: "Tôi... Tôi đi lên đổi đồ đây."

"Ăn đi." Đan Quân đẩy phần đồ ăn thuộc về Cung Tử Ngôn về phía nàng. Cung Tử Ngôn còn đang do dự có nên lên lầu đổi một chiếc quần dài, hoặc váy dài hay không, thì nghe được Đan Quân dùng âm thanh nhỏ mà chỉ hai người mới nghe thấy khẽ nói: "Rất đẹp."

Khuôn mặt vốn đã đỏ của Cung Tử Ngôn lần này gần như muốn chảy máu. Tâm trạng hỗn loạn tuy đã được an ủi, nhưng lại bị xáo trộn theo một cách khác.

Nàng cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu ăn hết phần đồ ăn của mình.

Bữa tối là bữa tiệc hải sản lớn được đưa tới từ khu du lịch bờ biển. Tất cả đều là đặc sản địa phương phong phú.

Cung Tử Ngôn vừa đặt tay lên bàn, liền bắt đầu theo thói quen bóc tôm giúp Đan Quân. Ngón tay nàng linh hoạt bóc vỏ vừa nhanh vừa khéo, sau đó đặt phần thịt tôm sạch sẽ lên đĩa trước mặt Đan Quân.

Đan Quân cũng nhận hết. Cung Tử Ngôn bóc bao nhiêu thì cô ăn bấy nhiêu.

Du Dĩ Văn ở bên cạnh lại sắp nổ tung: "Cung Tử Ngôn, cậu có phải ngốc không? Cậu là nha hoàn của cậu ấy sao? Hết bóc tôm lại bóc cua, bản thân mình thì chẳng ăn gì cả."

"Tôi cũng ăn mà." Cung Tử Ngôn vội vàng làm sáng tỏ. Nàng tuy ăn không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không ăn. Hơn nữa khẩu phần nhiều như vậy, nàng ăn từ từ chắc chắn là đủ.

Đan Quân thấy Du Dĩ Văn phản ứng dữ dội, hơi ngẩng đầu liếc cô ấy một cái, bình tĩnh nói: "Ngôn Ngôn sẽ phải bóc tôm cho tôi cả đời. Cậu không phục thì cũng có thể đi tìm một người bóc tôm cho cậu."

"Đúng rồi." Cung Tử Ngôn ở bên cạnh cười. Nàng cũng không cảm thấy việc bóc tôm cho Đan Quân là chuyện gì quá đau khổ.

Mắt Du Dĩ Văn trợn tròn, trong lúc nhất thời không biết nên cảm thấy ghê tởm hai người buồn nôn này, hay là khinh bỉ Cung Tử Ngôn không có tiền đồ, lại đi làm cái chuyện mua bán lỗ vốn như vậy.

Nhưng cô ấy vẫn theo bản năng nhìn sang Tiểu Đồng bên cạnh một cái.

Tiểu Đồng trên tay đang cầm một con tôm tít bị bóc đến mức nát bấy, sản phẩm tệ đến mức nàng ấy tự mình cũng có chút không muốn ăn. Bị Du Dĩ Văn trừng mắt như vậy, nàng ấy vẫn lập tức dâng đồ vật trên tay mình lên: "Cậu... cậu nếu muốn thì tớ cho cậu."

Du Dĩ Văn ghét bỏ muốn chết. Con nhóc nhát gan bé tẹo này bóc tôm còn không bằng cô ấy bóc.

Phong Sở vô cùng thức thời mà không tham gia vào trận chiến này. Nhưng đàn em bên cạnh cậu ta lại hơi ân cần hỏi: "Đại ca, có cần em bóc tôm giúp anh không?"

Phong Sở vốn dĩ không muốn chấp nhận. Nhưng nghĩ đến lúc này Du Dĩ Văn chính là người duy nhất phải tự bóc tôm rồi tự ăn, cậu ta không chút do dự liền đồng ý.

Cho đến khi cậu ta nhìn thấy đàn em sau khi bóc tôm xong, liếm liếm ngón tay của mình.

Phong Sở cảm thấy mình hơi buồn nôn.

Du Dĩ Văn ở bên cạnh cười đến đau bụng.

Bữa cơm này diễn ra vô cùng náo nhiệt, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng lớn.

Du Dĩ Văn và Phong Sở thật sự đã đánh nhau từ trên bàn ăn cho đến phòng khách, tinh lực từ trên xuống dưới đều vô cùng dồi dào.

Tiểu Đồng bị hai người làm cho lúc kinh hãi lúc la hét, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm.

Cung Tử Ngôn và Đan Quân thì vô cùng bình tĩnh. Nàng đã sớm quen với tiếng la hét của Du Dĩ Văn, và cũng biết Phong Sở đối với bạn bè mà nói, kỳ thực căn bản chỉ là một "hổ giấy", người vô cùng tốt.

Cung Tử Ngôn cũng không nghĩ tới, mình còn có thể có được khoảng thời gian như thế này.

Nàng rất cảm kích Đan Quân đã mang đến cho nàng khoảng thời gian hạnh phúc như vậy.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách để tiêu hóa thức ăn. Du Dĩ Văn rủ mọi người cùng chơi game di động, tiện thể cùng nhau thảo luận kế hoạch du ngoạn mấy ngày tới.

Bởi vì những người ở đây trừ Cung Tử Ngôn ra cơ bản đều không biết nấu cơm, cho nên mấy ngày này họ dự định chơi thuần túy. Tất cả đều là các hoạt động trên biển, thậm chí còn sắp xếp đi du thuyền ra khơi.

Chuyến du lịch đầy hào phóng khiến Cung Tử Ngôn cũng coi như được mở mang tầm mắt.

Nhưng Cung Tử Ngôn cảm thấy chơi thuần túy như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Nàng đề nghị mọi người tối mai có thể làm tiệc nướng BBQ ở bờ biển một lần, nàng có thể lo liệu mọi việc. Nếu mọi người muốn làm cơm thì nàng cũng có thể gánh vác.

Dù sao, chuyến du lịch lần này nàng không hề đóng góp sức lực gì, nàng cũng muốn làm gì đó cho mọi người.

Mọi người đều bày tỏ việc nấu cơm thì thôi, nhưng tiệc nướng BBQ thì vẫn có thể tổ chức được. Lần trước ở nhà bà nội, Cung Tử Ngôn làm tiệc nướng rất thú vị. Cho nên mọi người quyết định ngay tại chỗ: ngày hôm sau chơi xong trở về sẽ cùng nhau đi mua sắm đồ ăn.

Kết quả Phong Sở bày tỏ: mọi người không cần lo lắng, dù sao ngày mai chơi xong trở về khẳng định mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Xem ra cậu ta muốn bắt đầu sử dụng thân phận thiếu gia của mình.

Chơi game một lúc, Tiểu Đồng muốn đi bờ biển chơi. Phong Sở cũng cảm thấy chơi game không thú vị, vì chơi quá tệ sắp bị Du Dĩ Văn mắng té tát, vội vàng mang theo hai đàn em của mình đi ra ngoài.

Cậu ta vừa ra ngoài, Du Dĩ Văn cũng đi theo ra ngoài. Cô ấy rất để ý việc Phong Sở nói trình độ chơi game của mình không đủ cao, gào thét muốn "đánh chết" Phong Sở ở bờ biển.

Bờ biển ban đêm càng thêm dễ chịu. Phong Sở và Du Dĩ Văn vẫn như cũ đang đùa giỡn, Tiểu Đồng đang quay video, Cung Tử Ngôn và Đan Quân cùng nhau đi ở phía sau.

Bên tai là tiếng sóng biển, từng lớp từng lớp vỗ vào bờ, cũng không cảm thấy ồn ào.

Cung Tử Ngôn và Đan Quân an tĩnh tản bộ trên bờ cát. Kỳ thực Cung Tử Ngôn vẫn luôn muốn hỏi Đan Quân: nghỉ hè cậu muốn đi đâu?

Chỉ là nàng đã há miệng rất nhiều lần mà vẫn không thể hỏi ra. Nàng bỗng nhiên phát hiện nàng và Đan Quân, dường như ngoài vấn đề học tập ra, lại không tìm thấy đề tài nào khác.

Nàng cứ tưởng nàng và Đan Quân ở chung lâu như vậy, thậm chí còn đến nhà cô và gặp người nhà, hai người đã vô cùng hiểu nhau. Không ngờ lại vẫn rơi vào hoàn cảnh cần phải tìm đề tài như thế này.

"Gần đây vất vả lắm, phải không?" Đan Quân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nàng.

Cung Tử Ngôn gật gật đầu, không phủ nhận. Học tập vốn dĩ không phải là chuyện nhẹ nhàng, nàng lại là người tạm thời nhặt lại việc học. Tiến độ đã bị tụt lại nhiều như vậy, việc đuổi kịp quả thật vô cùng vất vả.

"Tôi có quà tặng cho cậu." Đan Quân bỗng nhiên dừng bước.

Cung Tử Ngôn sững sờ một chút: "Quà tặng... Cậu không phải đã tặng tôi rồi sao?"

"Đó là dùng hoa hồng nhỏ của cậu đổi, cái này mới là quà tặng." Đan Quân khẽ mỉm cười, móc ra một chiếc chìa khóa từ trong túi đưa cho nàng: "Đây là chìa khóa một căn nhà nhỏ của tôi ở nội thành. Kỳ nghỉ hè này nếu cậu không tìm được việc làm thêm bao ăn ở, cậu có thể ở đây."

Cung Tử Ngôn mất hơn nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần lại.

Đan Quân nhét chìa khóa vào tay nàng: "Địa chỉ lát nữa tôi sẽ gửi vào điện thoại cậu. Không thu tiền thuê nhà của cậu, giúp tôi thu dọn phòng ốc là được."

"Tôi..." Cung Tử Ngôn không biết mình còn có thể nói gì. Tất cả khó khăn của nàng Đan Quân đều biết, hơn nữa cô đều âm thầm trực tiếp giúp nàng giải quyết: "Tôi... Nợ cậu quá nhiều rồi."

"Cậu không nợ tôi..." Đan Quân xoay người tiếp tục đi về phía trước. Khoảng cách giữa hai người dần dần kéo ra. Gió đêm ùa tới, cũng mang theo những lời Đan Quân chưa nói hết ở phía trước truyền đến tai Cung Tử Ngôn.

"Bởi vì cậu cũng mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui."

Cung Tử Ngôn có lẽ sẽ không hiểu. Đan Quân tuy có những điều kiện vật chất mà nàng không có, nhưng những gì Cung Tử Ngôn mang lại cho cô là những thứ mà vật chất cũng không thể bù đắp được.

Học kỳ này là học kỳ vui vẻ nhất của Đan Quân kể từ khi lớn lên.

Cô kỳ thực cô độc hơn Cung Tử Ngôn tưởng tượng. Việc độc lai độc vãng khiến cô từng nghĩ rằng mình không cần những thứ này. Thậm chí cho dù gặp được Cung Tử Ngôn có ánh mắt giống mình, cô cũng theo thói quen mà tránh né.

Lần này cô cuối cùng cũng nắm bắt được nàng, cho nên cô đã thu hoạch được niềm vui... Và hạnh phúc mà chính cô cũng không ngờ tới.

Những thứ này làm sao có thể so được với những vật chất kia?

Lời nói của Đan Quân lọt vào tai Cung Tử Ngôn, trực tiếp khắc sâu vào đáy lòng nàng. Cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng dâng lên làm Cung Tử Ngôn hơi choáng váng. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình là gánh nặng của Đan Quân, ngoài việc liên lụy cô ra thì không có bất kỳ tác dụng nào. Hóa ra nàng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nàng cũng có tác dụng ở bên cạnh Đan Quân.

Cung Tử Ngôn đuổi kịp bước chân Đan Quân và đi song song với cô. Nàng cảm thấy lồng ngực mình ấm áp, như có thứ gì đó đang gào thét trong cơ thể. Nàng lấy hết dũng khí, lén lút thử đưa tay ra nắm lấy tay Đan Quân.

Đầu ngón tay hai người vừa chạm vào nhau, liền ngầm hiểu mà đan xen vào nhau. Cung Tử Ngôn không dám nhìn Đan Quân, lại phát hiện cô bỗng nhiên "đảo khách thành chủ" nắm chặt tay nàng.

Cả hai đều không nói gì nữa, cứ thế an tĩnh nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trên bờ biển.

Cung Tử Ngôn bỗng nhiên phát hiện: cho dù hai người không có tiếng nói chung cũng không sao cả. Nàng nguyện ý cứ như vậy an tĩnh bầu bạn bên cạnh Đan Quân, cứ mãi mãi như vậy đi tiếp.

Tiếng sóng biển bên tai cũng theo đó biến thành chương nhạc, thêm vào một bản BGM vô cùng mỹ diệu cho chuyến du lịch của hai người.

Bãi biển này được xử lý vô cùng tốt, có lẽ là bởi vì đây là sản nghiệp khu du lịch của gia đình Phong Sở. Ngoài những khách du lịch ở đây ra cũng sẽ không có du khách nào khác tới đây chơi. Cho nên bãi biển không chỉ thanh tịnh, người cũng rất ít, bờ cát cũng vô cùng sạch sẽ.

Nhưng đợi Cung Tử Ngôn và Đan Quân đi gần hết và bắt đầu quay về, lại phát hiện biệt thự bên cạnh họ có người. Bãi đất phía sau đậu đầy xe, có người đang bê đồ vật đi vào trong nhà.

Cung Tử Ngôn liếc mắt một cái liền nhận ra những người này chính là đoàn làm phim họ gặp ở bãi biển chiều nay. Trông có vẻ buổi tối họ còn phải khởi công, nhân viên công tác đang đâu vào đấy sắp xếp hiện trường quay chụp.

Cung Tử Ngôn tò mò dừng chân nhìn một lúc, bỗng nhiên nghe có người nói: "Trùng hợp vậy? Các em ở đây sao?"

Cung Tử Ngôn nhìn theo âm thanh, nhìn thấy chính là cô gái trẻ họ gặp ở bãi biển buổi chiều. Cung Tử Ngôn hơi thụ sủng nhược kinh: "Chị ơi, chị còn nhớ tụi em ạ... Tụi em đến đây du lịch, ở ngay căn biệt thự bên cạnh các chị đây."

"Đương nhiên nhớ." Cô gái cười nói: "Mấy đứa nhan sắc đều cao như vậy, khó mà không để lại ấn tượng sâu sắc."

Không ai có thể từ chối lời khen ngợi như vậy, biểu cảm của Cung Tử Ngôn có chút ngượng ngùng. Nàng còn định hàn huyên thêm hai câu với cô ấy, nhưng Đan Quân lại trực tiếp hỏi: "Chúng em có thể đi tham quan không?"

Cung Tử Ngôn định ngăn Đan Quân lại, nhưng không ngờ cô gái trẻ lại hào phóng nói: "Được chứ, chỉ là đừng chạy lung tung, đừng nói chuyện lớn tiếng là được. Đương nhiên cũng đừng đụng vào máy móc, đạo diễn sẽ mắng đấy."

Đan Quân gật đầu với cô gái trẻ, Cung Tử Ngôn cũng cười nói với cô ấy: "Tụi em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quay phim, nên hơi tò mò. Tụi em đảm bảo chỉ xem thôi, tuyệt đối không quấy rầy."

Cô gái trẻ cũng không biết tại sao lại tin tưởng Cung Tử Ngôn như vậy, lại thật sự dẫn hai người họ đi về phía căn biệt thự bên cạnh.

Cung Tử Ngôn tò mò hỏi cô ấy: "Chị ơi, chị phụ trách việc gì trong đoàn làm phim ạ?"

Bởi vì nàng nhìn thấy cô gái đang xách một thùng cát trong tay, buổi chiều cũng là cô ấy đến giao tiếp với mọi người. Lúc này lại là giúp đoàn làm phim xách đồ, người đi ngang qua cũng sẽ sai bảo cô ấy một số việc. Cảm giác cô ấy hình như việc gì cũng phải làm.

"Chị là làm tạp vụ." Cô gái trẻ phỏng chừng chức vụ của mình nói ra Cung Tử Ngôn và mọi người cũng không hiểu: "Nói khoa trương một chút, mỗi người ở đây đều có thể sai bảo chị."

Cung Tử Ngôn không hiểu rõ chức vụ trong đoàn làm phim, cũng không tiện hỏi nhiều, liền đi theo vào biệt thự.

Bên trong biệt thự so với bên ngoài náo nhiệt hơn nhiều. Tuy rằng cảnh tượng trông có vẻ lộn xộn, nhưng mọi người đều đâu vào đấy làm việc của mình. Cung Tử Ngôn nhìn thấy nam nữ chính đang nghe đạo diễn giảng giải, nàng lén lút dịch qua đó. Mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng lại nghe một cách nghiêm túc một cách khó hiểu.

Nghe đạo diễn nói nam nữ chính lát nữa cần thể hiện như thế nào, trong lòng nghĩ gì, trên mặt phải có cảm xúc ra sao. Sau đó lại nghe đạo diễn nói lát nữa ống kính phải quay như thế nào, làm sao để đẩy tới, phóng đại chỗ nào, trọng điểm quay chỗ nào, v.v...

Nghe đến mức mắt Cung Tử Ngôn đều sáng lên, cảm giác sùng bái bùng nổ trong lòng.

Đan Quân vẫn đứng ở phía sau Cung Tử Ngôn không quấy rầy nàng.

Bên đoàn làm phim rất nhanh bắt đầu quay, Cung Tử Ngôn đi theo dịch đến bên cạnh đạo diễn, chăm chú nhìn màn hình trước mặt đạo diễn. Có những nội dung vừa nghe được, lúc này đối chiếu với hình ảnh dưới ống kính, Cung Tử Ngôn cảm thấy thật kỳ diệu.

Cung Tử Ngôn xem đến vui vẻ, Đan Quân cũng không quấy rầy nàng. Đợi đến khi cả hai cảm thấy nên quay về, thời gian đã gần 12 giờ đêm. Nhìn bên đoàn làm phim này dường như còn muốn quay tiếp, cũng không biết sẽ bận rộn đến khi nào.

Cung Tử Ngôn sờ ra chiếc điện thoại đã được cô gái trẻ yêu cầu tắt chuông khi vào, thấy điện thoại gần như bị "đánh nổ". Cảm giác hai người nếu không quay về, Du Dĩ Văn và mọi người sắp báo cảnh sát rồi, nàng vội vàng kéo Đan Quân cùng cô gái trẻ chào tạm biệt.

Cô gái trẻ trông tuổi cũng không lớn, đối xử với mọi người cũng rất nhiệt tình. Cô ấy còn nói với Cung Tử Ngôn nếu có hứng thú với đoàn làm phim thì ngày mai vẫn có thể đến xem, họ sẽ ở lại đây một tháng.

Cung Tử Ngôn rất cảm kích cô gái trẻ, trước khi đi mạo muội xin trao đổi phương thức liên lạc. Cô gái trẻ cũng nói, nếu muốn đến xem thì tốt nhất nên liên hệ trước với cô ấy.

Cung Tử Ngôn kỳ thực có chút khó hiểu: tại sao cô gái lạ mặt này lại tốt với các nàng đến thế?

Đan Quân quay đầu lại nhìn cô gái trẻ kia một cái, nói: "Có lẽ là người tốt thôi."

Cung Tử Ngôn quá mức chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình của đạo diễn. Còn Đan Quân thì nhìn thấy cô gái trẻ này vẫn luôn bị người ta sai bảo làm đủ mọi thứ, dường như tất cả việc vặt đều là cô ấy giúp làm, trong đó không thiếu các việc giao tiếp với người khác. Rất nhiều người thái độ cũng không tốt, nhưng cô gái trẻ vẫn luôn mỉm cười lắng nghe.

Có lẽ buổi chiều cô ấy được phái đến giao tiếp với các nàng, cô ấy nghĩ đó sẽ là một công việc khó khăn. Không ngờ các nàng lại dễ dàng đồng ý, cho nên cô ấy vẫn luôn mang lòng cảm kích.

Đan Quân xoa xoa tóc Cung Tử Ngôn, hỏi nàng: "Cậu xem nghiêm túc như vậy, là có ý tưởng gì sao?"

Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng. Khi đó Đan Quân hỏi nàng có nghĩ đến tương lai mình sẽ làm gì không, lúc đó nàng còn rất mơ hồ. Nhưng giờ phút này, nàng lại muốn nói rằng nàng biết mình muốn làm gì sau này. Tuy nhiên, nàng lại có chút không dám mở lời, cảm thấy đây là một ý tưởng vô cùng không thực tế.

Nhưng nội tâm nàng lại cực kỳ kiên định. Mặc dù trước đây ước mơ của nàng vẫn luôn là trở thành nhiếp ảnh gia, nhưng giờ phút này nàng như thể bị mê hoặc, trong đầu có vô số linh cảm và ý tưởng. Nàng muốn giống như vị đạo diễn kia, dùng ống kính của mình để kể một câu chuyện sinh động cho mọi người.

Loại cảm giác này khiến người ta thấy cuộc đời này không uổng phí.

Đan Quân khuyến khích nàng: "Có ý tưởng gì thì cứ nói ra, ước mơ cũng cần phải mạnh dạn nói ra mới có động lực để theo đuổi."

Cung Tử Ngôn khẽ cắn môi, cực kỳ thận trọng nói: "Tôi... Sau này muốn làm đạo diễn."

Nàng nói xong cũng không dám nhìn ánh mắt Đan Quân. Kỳ thực, nàng vừa từ biệt thự bên cạnh trở ra đã tìm kiếm quy trình đăng ký khoa đạo diễn, phát hiện không chỉ tốn tiền mà còn tốn thời gian.

Đối với người có điều kiện như nàng mà nói, điều này gần như là chuyện không thể.

Cho nên nàng cũng sợ Đan Quân sẽ cảm thấy đầu óc nàng không bình thường.

Nhưng Đan Quân không hề cười nhạo nàng, mà mạnh mẽ ôm lấy vai nàng, dùng sức vỗ vỗ: "Làm tốt lắm..."

Cung Tử Ngôn có chút không dám tin nhìn về phía Đan Quân: "Cậu không cảm thấy tôi đang nói chuyện viển vông sao?"

"Không thực hiện được mới là viển vông." Đan Quân khẽ mỉm cười: "Thực hiện được thì đó mới gọi là ước mơ."

Cung Tử Ngôn ngơ ngác nhìn Đan Quân. Đan Quân trông có vẻ vô cùng vui vẻ, cô nói: "Nếu đó là ước mơ, vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực thực hiện nó đi!"
__________

Lời Tác Giả:

Du Dĩ Văn: Tôm phải ăn cả vỏ mới ngon, hừ. (Người ế là vậy á hả?)

Cảm thấy chương này là hay nhất từ đầu các chương tới giờ luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store