[BHTT][Edit] Học Bá Bắt Tôi Phải Yêu Cô Ấy - Ma Hoa Đông
#46: Đi biển, được đại ka bảo kê.
Chuyến du lịch nghỉ hè bỗng nhiên biến thành chuyến "hẹn hò", tâm trạng Cung Tử Ngôn lập tức thay đổi.
Bỗng dưng, nàng trở nên có cảm giác nghi thức hơn.
Trong lòng bắt đầu lén lút tính toán: phải làm một vài chuyện chỉ có hai người mới có thể làm, như vậy mới không phụ hai chữ "hẹn hò".
Cung Tử Ngôn càng nghĩ càng kích động, cảm giác trái tim nhỏ đều sắp nhảy ra ngoài. Nàng lén nhìn trộm Đan Quân, lại phát hiện... Đan Quân đã ngủ rồi.
Thời gian này, Đan Quân vì kèm nàng học tập cũng mệt mỏi quá sức. Nhìn dáng vẻ cô đang ngủ, Cung Tử Ngôn trong lòng còn thấy khá áy náy.
Còn về chuyện hẹn hò, quả nhiên là nàng nghĩ nhiều rồi.
Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của nàng.
Sau khi xe lên đường cao tốc và đóng cửa sổ lại, bên trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh. Cung Tử Ngôn nghiêng đầu nhìn Đan Quân đang ngủ say, mí mắt nàng cũng bắt đầu đánh nhau.
Có thể cùng Đan Quân cùng nhau ra ngoài du lịch, nàng thật sự rất vui vẻ.
Gần đây Cung Tử Ngôn mỗi ngày đều học tập rất khuya. Hôm nay vừa thi xong tinh thần được thả lỏng, cho dù là ngồi trên xe, nàng cũng ngủ một giấc đặc biệt sâu. Nàng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói của Đan Quân, nàng theo bản năng mở to mắt.
Tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng. Nàng nhìn Đan Quân trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, lúc này mới phát hiện mặt Đan Quân ở rất gần nàng, rất gần.
Nàng phát hiện da dẻ của Đan Quân... siêu tốt.
Mịn màng như quả vải vừa lột vỏ, trắng nõn mềm mại như da em bé vậy, không có nửa điểm tì vết. Điều đó làm Cung Tử Ngôn có chút nảy sinh ý nghĩ táo bạo nuốt nước miếng một cái, nàng muốn cắn một miếng.
"Ngủ chưa tỉnh hả?" Đan Quân đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.
Cung Tử Ngôn ngây ngốc bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay Đan Quân. Nàng dựa lưng vào ghế ngồi, vẫn còn ngái ngủ mà cứ thế thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Đan Quân.
Cung Tử Ngôn cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, lại cứ thế nhìn chằm chằm Đan Quân một cách bạo dạn. Nhìn một hồi, nàng bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp: mặt Đan Quân bắt đầu phiếm hồng, đáng yêu đến cực điểm.
Nàng càng thêm muốn cắn.
"Ngủ mê man rồi sao?" Đan Quân bỗng nhiên cúi người về phía trước. Khi Cung Tử Ngôn cho rằng cô muốn làm gì đó (và khuôn mặt nàng dần dần bắt đầu nóng lên), thì trán nàng bỗng nhiên bị búng một cái.
Cung Tử Ngôn lập tức tỉnh táo, hoảng loạn dời tầm mắt, buông lỏng tay vẫn luôn nắm lấy tay Đan Quân.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng. Cung Tử Ngôn khó hiểu: rõ ràng vừa rồi là Đan Quân đỏ mặt trước, sao ngược lại lại là nàng không chịu đựng nổi.
"Bọn họ xuống hết rồi." Đan Quân ngồi xổm bên cạnh nàng, đưa tay giúp nàng sửa lại mái tóc rối bời vì ngủ: "Cậu nhìn ra ngoài đi."
Cung Tử Ngôn hơi nhổm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt tức khắc sáng lên: "Chúng ta đến bờ biển rồi sao?"
"Ừm." Đan Quân cười cười: "Đi thôi."
Cung Tử Ngôn ngây ngốc đi theo Đan Quân xuống xe. Vừa xuống xe, cả người nàng liền tỉnh táo lại. Bờ biển rộng lớn mênh mông quá đỗi hùng vĩ. Hơi thở của biển cả trong gió nhẹ khiến người ta cuối cùng cũng có cảm giác được nghỉ lễ.
Du Dĩ Văn ở cách đó không xa vẫn luôn vẫy tay về phía các nàng.
"Đi qua đi." Đan Quân đưa tay muốn nắm lấy tay Cung Tử Ngôn.
Cung Tử Ngôn nhìn hai bàn tay sắp nắm lấy nhau, khóe miệng hơi nhếch lên, theo đó cũng dùng sức nắm chặt tay Đan Quân.
Đan Quân sững sờ một chút. Cung Tử Ngôn hơi mỉm cười với cô, kéo cô chạy nhanh về phía Du Dĩ Văn và những người khác.
Cứ như ngày nàng quay trở lại thế giới này, Đan Quân đã dẫn nàng chạy dưới ánh mặt trời, dẫn nàng chạy vào thế giới đã từng khiến nàng sợ hãi. Giờ đây, nàng cũng có dũng khí chạy ở phía trước.
Du Dĩ Văn đang cầm hai cây kem đứng ở đó dậm chân, thúc giục hai người: "Mau tới đây... Sắp chảy hết rồi!"
Tiểu Đồng đang ở bên cạnh ăn kem cười ngây ngô. Vừa quay đầu nhìn thấy Phong Sở đang cởi quần, nàng ấy sợ đến mức kem rơi cả xuống.
Phong Sở thẳng tắp đứng sừng sững, còn khinh bỉ Tiểu Đồng: "Làm gì mà làm quá vậy? Chưa thấy ai mặc quần bơi bên trong rồi lại mặc quần ngoài sao?"
Đàn em bên cạnh cậu ta còn buông lời khen ngợi: "Đại ca sớm đã lên kế hoạch dừng xe chơi ở đây một lát, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Có phải đặc biệt có tầm nhìn xa không?"
Du Dĩ Văn đem kem trong tay nhét vào tay Cung Tử Ngôn, tiện tay ôm chầm Tiểu Đồng một cái rồi che mắt nàng ấy lại. Cô ấy rống lên với Phong Sở: "Đồ ngốc! Người ta là con gái nhỏ, cậu đối diện con gái nhỏ mà cởi quần, tôi sẽ mách ba cậu đấy!"
Phong Sở dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn Du Dĩ Văn: "Cậu ấy không phải cũng là học sinh cấp ba sao?"
"Cậu còn nhiều lời." Du Dĩ Văn trực tiếp lướt qua Tiểu Đồng rồi đá tới.
Cung Tử Ngôn đứng một bên xem mà trợn tròn mắt. "Lúc Du Dĩ Văn và Phong Sở đánh nhau có thể buông Tiểu Đồng ra không?"
Tiểu Đồng bị Du Dĩ Văn giữ một tay như một con búp bê vải, suýt nữa bị ném biến dạng.
Thấy Tiểu Đồng sắp suy sụp, Cung Tử Ngôn vội vàng nhét cây kem trong tay mình vào tay Đan Quân rồi chạy đi cứu nàng ấy.
Tiểu Đồng được cứu ra suýt nữa thì tủi thân đến chết, mặt đỏ bừng. Vẻ mặt đáng thương hề hề nặn ra một câu: "Tay cậu ấy lạnh quá."
Cung Tử Ngôn nhìn kỹ, mắt Tiểu Đồng đều đỏ hoe. E rằng Du Dĩ Văn lúc dùng tay giữ lại không biết rằng mình đang che chắn cho một con người.
Du Dĩ Văn đâu có chú ý tới những chuyện này. Lúc này, cô ấy đã trực tiếp đẩy Phong Sở xuống biển. Cung Tử Ngôn lấy khăn giấy giúp Tiểu Đồng lau mặt xong, đưa kem của mình cho nàng ấy. Kem của Tiểu Đồng đã sớm bị ném mất lúc được Du Dĩ Văn che chắn. Nhìn cây kem rơi, đôi mắt Tiểu Đồng đỏ hoe vì đau lòng.
Tiểu Đồng xoa mắt ngoan ngoãn đứng một bên ăn kem, tiện thể nhìn Du Dĩ Văn bạo lực ấn đầu Phong Sở muốn dìm cậu ta xuống biển ở đằng xa, vội vàng hỏi Cung Tử Ngôn: "Cậu ấy... Không sao chứ?"
Kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Cung Tử Ngôn đang giúp Đan Quân lau tay. Công việc nhét kem lúc nãy quá vội vàng, khiến tay Đan Quân bị dính kem.
Đan Quân ngoan ngoãn để Cung Tử Ngôn lau tay cho mình. Tay kia cầm kem trực tiếp đưa đến trước mặt Cung Tử Ngôn. Cung Tử Ngôn lại thật sự không hề cố kỵ cắn một miếng.
Tiểu Đồng cảm thấy hai người này không thích hợp. Đợi đến khi nàng ấy nhìn thấy Đan Quân cũng vô cùng tự nhiên cắn một miếng kem ở chỗ Cung Tử Ngôn vừa ăn, nàng ấy hoàn toàn sợ ngây người.
Cây kem trong tay Tiểu Đồng lập tức không còn ngon nữa.
Cung Tử Ngôn nào có chú ý tới nhiều như vậy, nàng đã sớm quen với các kiểu đút ăn của Đan Quân. Nàng không nhớ rõ từ khi nào bắt đầu, ký túc xá của Đan Quân lại có thêm rất nhiều đồ ăn vặt. Buổi tối lúc nàng đi đọc sách hoặc chỉnh sửa ảnh, nàng đều sẽ ăn no nê rồi mới về. Nàng cảm thấy gần đây hình như mình đã mập lên không ít.
Đan Quân nhìn khuôn mặt Cung Tử Ngôn dần trở nên tròn trịa hơn, lại rất hài lòng với thành quả của mình. Tiện tay, cô nhéo nhéo mặt Cung Tử Ngôn. Cảm giác mềm mại như bông rất không tồi.
Ăn xong kem, Cung Tử Ngôn kéo Đan Quân xuống nước chơi. Có điều, các nàng không có tầm nhìn xa như Phong Sở, cho nên chỉ cởi giày dép ra chơi đùa dưới nước. Chỉ như vậy thôi, Cung Tử Ngôn cũng đã cảm thấy thật vui vẻ, nàng lén lút chụp rất nhiều ảnh.
Có Đan Quân, có cả Phong Sở và Du Dĩ Văn, còn có Tiểu Đồng đang yên lặng...
Đan Quân biết Cung Tử Ngôn khẳng định chưa chơi đã đời, liền nói cho nàng: "Chúng ta dự định ở lại chỗ này một tuần rồi mới về. Buổi tối sẽ ở tại bờ biển, đến lúc đó cậu có thể tùy thời ra ngoài chơi."
"Một tuần?"
Cung Tử Ngôn không ngờ thời gian lại lâu đến thế. Nàng đang vội vàng tìm việc làm thêm hè, hơn nữa tiền tiết kiệm của nàng... Cảm thấy không đủ để đi du lịch cùng những người như Đan Quân. Có thể họ không để ý, nhưng Cung Tử Ngôn cảm thấy tuy là bạn bè thì không cần phân chia quá rõ ràng, nhưng cũng không thể cứ chiếm tiện nghi của người ta mãi được.
Kỳ thực, nếu Đan Quân và mọi người báo trước với nàng về chuyến du lịch, có lẽ nàng đã từ chối.
Mặc dù đi du lịch cùng Đan Quân đối với nàng coi như là một món quà sau một học kỳ phấn đấu, nhưng với túi tiền eo hẹp như vậy, thật sự không nên xa xỉ.
Đan Quân không cần nhìn biểu cảm của Cung Tử Ngôn cũng biết nàng đang nghĩ gì: "Chỗ ở là nhà của Phong Sở. Nếu nghỉ hè cậu ấy không tìm vài người đi cùng chơi, e rằng sẽ gặp rắc rối."
Cung Tử Ngôn biết Đan Quân đang an ủi mình. Nàng hỏi Đan Quân: "Cậu ấy ở đây còn có nhà à?"
"Ừm." Đan Quân chỉ vào những căn nhà không xa nói: "Ngay bên kia."
"Căn nào vậy?" Cung Tử Ngôn cảm thấy với gia thế của Phong Sở, ở bờ biển có một căn biệt thự mới là bình thường.
Kết quả Đan Quân nhàn nhạt thốt ra một câu: "Tất cả."
Cung Tử Ngôn suýt nữa hít không thông một hơi.
"Cho nên sự lo lắng của cậu căn bản là thừa thãi." Đan Quân ở một bên cười, đưa tay xoa xoa tóc nàng: "Chỉ cần dùng 'hoa hồng nhỏ' để bù lại là được."
Cung Tử Ngôn nhìn Đan Quân, trong lòng lập tức hiểu ra: Cho nên đây hẳn không phải là chuyến du lịch để ngăn Phong Sở gặp rắc rối, mà là vì mình mà sắp xếp phải không?
"Đan Quân." Cung Tử Ngôn nhìn người bên cạnh. Nàng thật sự đã nhận được rất nhiều niềm vui từ Đan Quân, nhiều đến mức nàng suýt quên mất mình đã từng ti tiện đến nhường nào.
"Sao vậy?" Đan Quân quay đầu lại nhìn nàng.
Cung Tử Ngôn nghiêm túc nhìn Đan Quân. Tiếng ồn ào bên tai cũng dần dần biến mất, dường như cả thế giới chỉ còn lại nàng và Đan Quân.
Mặt trời đã từ từ lặn xuống, hai người đứng trong ánh chiều tà, không khí vừa vặn tốt. Đây là cảnh tượng hẹn hò tuyệt đẹp mà Cung Tử Ngôn tưởng tượng trong lòng. Thời điểm này là thích hợp nhất để thổ lộ.
Nhưng Cung Tử Ngôn vừa muốn mở lời, bỗng nhiên Du Dĩ Văn và Phong Sở xông tới.
Cung Tử Ngôn sợ máy ảnh của mình sẽ dính nước, vội vàng kéo Đan Quân chạy.
Du Dĩ Văn và Phong Sở như điên dại, đi đến đâu là cỏ cây không mọc được đến đó. Nếu Cung Tử Ngôn và Đan Quân không chạy nhanh, e rằng cũng sẽ "mất mạng".
Hai người sau khi làm ầm ĩ trở về thì cả người đều ướt đẫm, lần lượt đi vào trong xe thay quần áo.
Du Dĩ Văn thay một bộ yếm ngắn gọn và quần đùi, đôi chân dài khiến những người trên bãi cát đều không nhịn được ngoái nhìn.
Phong Sở thì khỏi phải nói. Thiếu niên 18 tuổi tràn đầy sức sống bản thân đã rất thu hút, huống chi cậu ta còn có vóc dáng cao ráo, mặc gì cũng đẹp. Hai người vừa tới đã thu hút không ít sự chú ý.
Cung Tử Ngôn cảm thán một câu: "Hai cậu thật là xứng đôi."
Du Dĩ Văn và Phong Sở suýt nữa nhảy dựng lên. Nhìn nhau một cái đầy chán ghét, cả hai đều cảm thấy bị câu nói của Cung Tử Ngôn mạo phạm.
Cung Tử Ngôn cảm thấy hai người họ sắp nuốt chửng mình, theo bản năng rụt người lại một chút. Đan Quân bình tĩnh đứng nhích về phía trước một chút, hai người kia ngượng ngùng lùi lại.
Du Dĩ Văn: "Thôi, có người che chở, không chọc nổi."
Phong Sở: "Được rồi, tôi hiểu."
Tiểu Đồng ở một bên cười ngây ngô, mặt Cung Tử Ngôn đỏ bừng.
Vài người ngồi xuống ở quán cà phê lộ thiên cạnh bờ cát, mỗi người một ly đá bào ăn vui vẻ vô cùng.
Mặt trời sắp xuống núi, không khí cũng theo đó trở nên mát mẻ hơn, vô cùng dễ chịu.
Vài người ngồi xuống ở quán cà phê lộ thiên cạnh bờ cát, mỗi người một ly đá bào ăn vui vẻ vô cùng.
Đang ăn, Tiểu Đồng bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cánh tay nàng: "Ngôn Ngôn nhìn kìa... Hình như có người đang quay phim."
Mọi người nhìn theo ánh mắt Tiểu Đồng, quả nhiên có không ít người xuất hiện trên bãi cát. Máy quay đã được dựng lên, có người đang dọn dẹp để tách biệt khu vực quay.
Cung Tử Ngôn nhìn một chút, khu vực họ đang ngồi hình như cũng nằm trong phạm vi quay chụp: "Chúng ta có nên đổi chỗ không nhỉ?"
Nàng vừa dứt lời, liền có người đi thẳng về phía bọn họ.
Lời Tác Giả:
Đan Quân: Tuy rằng tôi không cảm thấy Ngôn Ngôn chiếm tiện nghi của tôi, nhưng nếu muốn đền đáp thì tôi chỉ chấp nhận một loại phương thức.
Du Dĩ Văn: LSP!!! (Là viết tắt của "Lão Sắc Phôi" - Kẻ biến thái già) Ùm tên già dê xồm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store