ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Học Bá Bắt Tôi Phải Yêu Cô Ấy - Ma Hoa Đông

#27: Hai người chưa từng tin con.

Cysthiz_05

Bình thường chỉ có ngày lễ, ngày tết. Cung ba Cung mẹ mới về nhà của bà nội, nay không hiểu sao ông bà lại có mặt ở đây. Cung Tử Ngôn theo bản năng cảm thấy bất an.

Đặc biệt là loại cảm xúc không kịp phòng bị này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là xoay người đi vào trong, còn chưa kịp để nàng vào nhà, Cung ba ở phía sau gọi nàng.

"Cung Tử Ngôn!"

Giọng Cung ba rất lớn, nghe tới là biết ông đang rất tức giận.

Cung Tử Ngôn có thể đoán rằng, hôm nay họ tới đây khẳng định không phải thăm bà nội, mà là tới kiếm nàng.

Sáng sớm bà nội đã qua nhà bà dì kế bên đánh bài rồi, nói là vì hôm nay Cung Tử Ngôn có bạn bè tới chơi. Nên muốn chừa không gian riêng cho tụi nhỏ, để chúng thoải mái vui vẻ mà chơi.

Vì vậy trong nhà giờ chỉ còn có mình nàng.

"Ngôn Ngôn" Cung mẹ vừa thấy Cung Tử Ngôn định quay vào trong, vội vàng chạy lại nắm chặt cánh tay nàng, Cung mẹ cũng bực tức mà lớn tiếng.

"Con còn muốn quậy tới lúc nào nữa? Chuyện này không thể cứ kéo dài mãi, con đã không chịu về nhà còn không muốn giữ liên lạc với ba mẹ, lại đem điện thoại chặn cả nhà, rốt cuộc còn coi hai người già này là ba mẹ không hả?"

Cung Tử Ngôn không tránh thoát được, cũng không giãy giụa, thật ra nàng cứ nghĩ hôm trước mình cùng Cung ba đã nói rõ ràng, không ngờ mình trong mắt bọn họ chỉ là đang vô cớ gây chuyện.

"Con không có quậy." Cung Tử Ngôn trả lời lại một cách bình tĩnh, "Con cảm thấy bây giờ khá tốt, đối với ba mẹ có Cung Đinh thôi cũng đủ rồi. Còn với con mà nói thì không có hai người, đã là một ngày nhẹ nhõm."

"Mày vừa nói cái gì?" Cung ba mội phen vọt lại chỗ nàng, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, ông nhớ lại hình ảnh mình bị nhục nhã ở trước cổng trường, cơn tức giận càng tăng thêm.

"Mày đang nghĩ ba mẹ không dạy được mày đúng không? Hôm nay nhất định phải đem mày về nhà từ từ dạy dỗ lại!"

"Con không muốn về." Cung Tử Ngôn kiềm nén sự hoảng sợ trong lòng lại, nàng không ngờ hôm nay mình phải đối mặt với ba mẹ còn phải tự nghĩ cách cứu lấy bản thân, "Hai người không thể cứ muốn là đem con về được."

"Vì cái gì không thể hả?" Sắc mặt Cung ba càng thêm khó coi, "Ba mẹ kêu chị gái ở trường khuyên mày, thì mày không nghe, tao ở trước cổng trường khuyên mày, mày cũng không nghe. Bây giờ mày muốn hay không cũng phải theo về nhà! Nếu không phải chị mày ngăn cản, tao thật sự đã tới trường bắt mày về rồi, mày còn quậy không nghe lời thì tao sẽ đem nhốt mày, sau này sách vở gì cũng đừng hòng đọc."

Vốn dĩ nghĩ la một hai câu Cung Tử Ngôn sẽ tự nhiên chịu về, không ngờ người về thì không về, còn càng ngày càng hư đốn. Sau lần trước Cung ba về nhà cùng Cung mẹ cận thận suy nghĩ, không thể cứ phóng túng làm ngơ như vậy được, bọn họ nghĩ trong nhà không thể có đứa con không biết lý lẽ, hàng xóm thân thích cũng đã bắt đầu bàn tán.

Cung ba kêu Cung Đinh ở trường học khuyên nhủ Cung Tử Ngôn cho tốt, bất kể thế nào cũng đem người về rồi lại nói, Cung Đinh nói nàng căn bản không chịu nghe lời, còn cùng với bạn gái mỗi ngày quậy phá, đều chơi đến điên hết rồi.

Cung ba nghe xong nổi trận lôi đình, cố ý chạy tới nhà bà nội bắt người, mà không ngờ Cung Tử Ngôn lại trọ ở trường.

Cung ba lại muốn đi đến trường bắt người, Cung Đinh lại cật lực phản đối, khóc lóc nói, chị ta còn muốn làm người ở trường học, nếu ba mẹ nhất quyết tới bắt người, chị ta về sau sẽ rất khổ ở trường.

Cung Tử Ngôn nghe ba nói tới đó liền biết chuyện thế nào rồi, nhìn Cung ba Cung mẹ tức giận như vậy, khẳng định Cung Đinh sau lưng đã thêm mắm dặm muối, Cung Tử Ngôn nhìn ba mẹ cười lạnh: "Khuyên con sao? Các người đi hỏi Cung Đinh xem, chị ta thật sự hy vọng con trở về sao?"

"Con bé là chị gái con!" Cung mẹ la thẳng mặt nàng, "Sao con bé có thể hại con?"

Công Tử Ngôn dùng sức hất tay Cung mẹ ra, lạnh lùng nhìn người mẹ mà lòng dạ đã hoàn toàn lệch lạc này của mình, "Con bé là chị của con" câu này nàng nghe thật sự phát ngấy rồi, câu này giống như một lời nguyền, vừa nói ra, bất cứ điều gì Cung Đinh làm với nàng cũng đều là đúng.

"Chị ta là chị con sao." Cung Tử Ngôn cười rồi nói, "Vậy con nói cho ba mẹ biết, Cung Đinh là người như thế nào trong trường."

Nàng nhìn cha mẹ đang hùng hổ, trong lòng không hề gợn sóng: "Cung Đinh ở trường học nói với bạn học rằng ba mình là quản lý cấp cao của công ty, mẹ mình tuy là bà nội trợ nhưng có nghề tay trái riêng, nhà rất giàu, cưng chiều chị ta như công chúa nhỏ, còn về phần con... Chị ta ám chỉ với mọi người rằng con là con nuôi trong nhà. Thế nên mới cả ngày xuất hiện ở trường với vẻ keo kiệt như vậy."

Cung ba Cung mẹ đều ngây ngẩn cả người, họ chưa bao nghĩ lại có chuyện xãy ra như vậy.

Cung Tử Ngôn tiếp tục nói: "Chị ta tại sao ngăn không cho hai người đến trường tìm con, bởi vì mấy lời nói dối này của chị ta đã lộ tẩy! Mặc dù như vậy, chị ta vẫn cảm thấy nếu hai người xuất hiện ở trường học sẽ khiến chị ta rất mất mặt."

"Con....con... Nói bậy bạ gì đó?" Cung mẹ giọng lắp bắp, không nói nhanh như trước.

Sắc mặt Cung ba cũng rất phức tạp.

Bọn họ không phải là không biết, Cung Đinh lúc nào cũng không cho Cung ba đậu xe ở cổng trường, đã là người lớn trưởng thành sao ông không phát hiện ra được.

Thế giới của người trưởng thành so với chút này phức tạp hơn nhiều, một chút tâm tư này Cung Đinh làm sao giấu được. Chỉ là ông biết con gái còn nhỏ, học ở trường Trí Thành như vậy tránh không khỏi muốn đua đòi, chuyện dừng xe ở đâu chỉ là việc nhỏ, nên không cần phải so đo làm gì.

Bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là trước nay không ai trực tiếp đem chuyện này nói thẳng, mới khiến con gái ông cảm thấy chính ba mẹ là người làm nó mất mặt. Cũng không ngờ Cung Đinh ở trường lại làm ra chuyện như vậy.

"Chuyện đó là chuyện của Cung Đinh, hôm nay ba mẹ tới đây là để giải quyết chuyện của mày." Cung Ba sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói không thể không cứng rắn hơn, "Kể cả trời có sập xuống, hôm nay mày cũng phải về trước đã, chuyện nhà của chúng ta thì đóng cửa lại giải quyết."

"Con không muốn quay về." Cung Tử Ngôn cũng thấy buồn bực, câu này nàng nói đã bao nhiêu lần, bọn họ cứ cố tình nghe không hiểu là sao, " Con đã nói rất nhiều lần rồi, con sẽ không trở về, con có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, cuộc sống về sau còn tự mình chịu trách nhiệm."

Cung ba Cung mẹ lại không nghe nàng nói, hai người liếc mắt nhìn nhau ra hiệu, liền xông tới bắt Cung Tử Ngôn.

Cung Tử Ngôn không phải đối thủ của hai người, nàng biết một khi trở về sẽ xong đời, đóng cửa lại rồi ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nàng liều chết cũng không muốn trở về.

Nàng giãy giụa kịch liệt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài, Cung Tử Ngôn biết cứu tinh tới rồi, vội vàng hét lớn: "Đan Quân!, Đan Quân!"

Hôm trước Đan Quân bọn họ tới là lúc trời đã tối đen, nên không có chạy xe vào trong. Lần này chạy vào thì bị Du Dĩ Văn la lối um sùm làm thiếu chút nữa chạy xe xuống mương. Cuối cùng phải đổi qua Phong Sở tài xế già dặn mới có thể chạy vào trong.

Bọn họ đến được cửa nhà Cung Tử Ngôn, cũng chậm chạp nửa ngày.

Đan Quân nhìn lại chiếc xe đậu phía trước có chút bực bội, sau đó liền nghe thấy tiếng của Cung Tử Ngôn, cuống quýt mở cửa xe lao xuống.

Vào sân liền nhìn thấy ba người đang kéo nhau, cô vội vàng tiến lên ngăn lại. Sau đó, Du Dĩ Văn và Phong Sở cũng vội vã chạy đến kéo người ra. Cuối cùng, Tiểu Đồng vừa bước vào thì im lặng cầm lấy cây gậy gỗ đặt dựa tường trong sân.

Du Dĩ Văn lên tiếng trước: "Chuyện này là thế nào?"

Phong Sở là người cao nhất trong nhóm này, đương nhiên đảm nhận trách nhiệm bảo vệ mọi người, khoanh tay trước ngực đứng chắn ngay trước mặt Cung ba.

Đàn em của cậu ta hôm nay cũng tới hai người, tách biệt đứng ngay sau lưng Phong Sở, khiến cả nhóm trông chẳng khác gì một băng nhóm bất hảo.

"Lại là mày!" Cung ba nhận ra Đan Quân, lướt qua những người khác và nhìn thẳng vào cô.

Đan Quân cũng không khách khí: "Ở trường học không bắt được người, nên mới đặc biệt đến đây để bắt? Quả là ba mẹ ghê gớm đấy."

Du Dĩ Văn cùng mấy người khác vừa nghe thấy đây là ba mẹ của Cung Tử Ngôn, sắc mặt ai cũng kinh ngạc.

Cung mẹ hết lời khuyên nhủ con gái: "Ngôn Ngôn à, con về với ba mẹ đi, con cứ mãi không về nhà như thế sao được? 6 tháng cuối năm nay là con lên cấp ba rồi, thành tích của con vốn dĩ đã không tốt, giờ lại cứ lêu lổng như thế, liệu con còn thi đậu đại học nổi không?"

"Ai bảo thành tích của cậu ấy không tốt?" Đan Quân cảm thấy họ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, "Trước kia thành tích không tốt, đó là vì hoàn cảnh cậu ấy sống quá khắc nghiệt. Không có những hoàn cảnh tồi tệ đó, thành tích của cậu ấy chỉ có thể ngày càng tốt hơn thôi."

"Con gái tao tất nhiên tao hiểu rõ, không cần người ngoài như mày, một đứa trẻ ranh xen vào. Có phải mày đã dùng những lời lẽ này để dụ dỗ nó ngày nào cũng la cà cùng mày không?" Cung ba thấy Đan Quân là nổi nóng, một học sinh cấp ba tuổi không lớn nhưng miệng lưỡi sắc bén. Nếu không phải cô, có lẽ Cung Tử Ngôn đã không phản nghịch đến mức này.

"Con gái ông, ông hiểu rõ?" Đan Quân suýt bật cười thành tiếng, "Vậy ông có biết Cung Đinh ở trường nói rằng ba nó là quản lý cấp cao của công ty, còn mẹ nó làm thêm tùy tiện cũng kiếm được một triệu tám trăm nghìn không?"

Cung ba quả thực đau đầu, hôm nay ông đã nghe câu này đến hai lần, mặt mày như bị đánh sưng lên rồi.

"Ngôn Ngôn, ba mẹ đây có thể hại con sao?" Hốc mắt Cung mẹ cũng đỏ hoe theo, "Con là do chúng ta nuôi lớn, lẽ nào chúng ta lại không biết con thế nào? Người ta nói gì con cũng tin, nếu con không phải học lại lớp 9 thì làm sao thi đậu được Trí Thành? Bọn chúng chính là đang lừa gạt con, không hề có ý tốt, con theo chúng không có tương lai đâu."

Du Dĩ Văn vốn tính tình nóng nảy, vừa nghe lời này là suýt nữa nổi đóa. Cô ấy vừa định mở lời thì Tiểu Đồng ở bên cạnh chặn lại một chút.

Ánh mắt nhỏ bé nhưng kiên định của Tiểu Đồng khiến cơn bốc đồng của Du Dĩ Văn bỗng nhiên được kiềm chế lại.

Cung Tử Ngôn vốn dĩ không muốn cãi vã với ba mẹ nữa, nhưng những lời của Cung mẹ quả thật đã chọc giận nàng: "Con chưa bao giờ là đứa ngốc cả, chỉ là trước nay ba mẹ chưa từng tin con mà thôi, giống như việc ba mẹ chưa từng tin con có thể tự chăm sóc bản thân tốt vậy. Trên thực tế, con hiện tại sống tốt hơn ở nhà rất nhiều."

Nàng có bạn bè, có sở thích của riêng mình, lại còn có thể dùng sở thích ấy để nuôi sống bản thân, những điều này vui vẻ hơn nhiều so với lúc nàng ở nhà.

Trước kia, nàng nỗ lực học tập là để cha mẹ yêu thương mình hơn một chút. Giờ đây, nàng nỗ lực là vì tương lai rực rỡ của chính mình. Điểm xuất phát khác nhau, hiệu suất học tập tất nhiên cũng không giống nhau.

"Được rồi, ba mẹ tin con." Cung mẹ dỗ dành nàng, "Con theo ba mẹ về nhà được không, sau này chị con có cái gì thì con cũng có cái đó, được không?"

"Không cần." Cung Tử Ngôn lùi lại một bước. Nàng hoàn toàn không tin những lời này của Cung mẹ. Bà chính là dùng những lời lẽ tưởng chừng tốt cho nàng để chặn đứng cả đời nàng, khiến nàng luôn phải đứng sau Cung Đinh: "Con không cần người khác cho con cái gì, con muốn chính bản thân con cũng có thể tự cho mình được."

Cung cha và Cung mẹ ngây người ra. Con gái trước mắt họ giống như đột nhiên biến thành một người khác. Cung Tử Ngôn trước kia luôn vâng vâng dạ dạ, cực kỳ nghe lời, nói gì cũng nghe, chưa từng cãi lại một lời nào, nhưng khi đó nàng giống như một loài thực vật mất đi ánh mặt trời, ủ rũ và không có chút sức sống. Còn lúc này, nàng giống như một đóa hoa đang vươn mình đón nắng, đang dần dần nở rộ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đan Quân kéo người ra phía sau mình, che chắn: "Tôi nói cho hai người biết, Cung Tử Ngôn sắp vào lớp A đấy. Cậu ấy không phải cái người vô dụng mà hai người nói, tương lai cậu ấy sẽ là người có tiền đồ nhất trong nhà các người. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, một người con gái như thế này mà hai người lại không cần, hai người lại còn muốn coi cái đứa đến cả ba mẹ cũng phải chê bai kia như bảo bối."

Vẻ mặt khinh bỉ của Đan Quân quá rõ ràng, khiến Cung ba không thể kiềm chế được cơn nóng giận. Tuy nhiên, có Phong Sở và mấy người đàn em nhỏ tuổi hơn đứng ngay bên cạnh, nên họ cũng không dám làm gì.

"Nếu nó có thể thi đậu lớp A, thì tao..." Cung ba tức giận nói thẳng một câu, "Nó không phải là người có thiên phú học tập."

Đan Quân bật cười thành tiếng: "Việc cậu ấy có phải người có thiên phú học tập hay không, tôi rõ hơn bất kỳ ai."

Cung ba mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn Đan Quân: "Mày một đứa nhóc con, biết cái gì?"

"Cậu ấy không phải là nhóc con." Du Dĩ Văn khó chịu đứng dậy, "Cậu ấy là..."

"Văn Tử." Đan Quân gọi cô ấy lại, rồi quay sang nói với Cung ba và Cung mẹ: "Hôm nay hai người không mang cậu ấy đi được đâu. Nếu hai người muốn ở lại, chúng ta sẽ đổi chỗ."

Nói rồi, cô kéo Cung Tử Ngôn định bước ra ngoài. Cung ba vừa định nhúc nhích, Phong Sở lập tức hành động theo. Tiểu Đồng ở bên cạnh lặng lẽ nhét cây gậy gỗ vẫn cầm trên tay vào tay Phong Sở.

Phong Sở: "..."

Cung Tử Ngôn lại một lần nữa nghiêm túc nói: "Con nói lại lần nữa, sau này đừng đến tìm con nữa. Con đã rời khỏi cái nhà đó thì không có ý định quay về, nên đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa."

"Ngôn Ngôn con..." Mắt Cung mẹ đỏ hoe hoàn toàn, chỉ là không rõ là do tức giận, hay là thực sự hối hận.

Cung ba đã không thể chịu đựng thêm, trực tiếp quay người ra khỏi sân.

Cuối cùng, hai vợ chồng với vẻ mặt cực kỳ khó coi quay trở về, vì nếu ở lại đây tiếp tục làm lớn chuyện, họ cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế.

Nghe tiếng xe khởi động, Cung Tử Ngôn mới khẽ thở phào, cả người rũ xuống ngồi xổm trên mặt đất. Đan Quân cũng ngồi xổm xuống theo, đưa tay xoa xoa tóc nàng: "Cậu thế nào rồi?"

"Tôi không sao." Cung Tử Ngôn gượng gạo nặn ra một nụ cười, "Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ ba mẹ tôi sẽ đến hôm nay."

"Không phải lỗi của cậu, xin lỗi làm gì." Đan Quân nói xong, nhìn Phong Sở một cái: "Mọi người có muốn ra ngoài chơi một vòng không?"

Phong Sở: "Tôi đang đợi nướng BBQ mà..."

Du Dĩ Văn đá thẳng cho cậu ta một cú: "Ngoài kia cả một cánh đồng hoa cải dầu, cậu không muốn đi xem sao?"

Phong Sở: "Tôi..."

Du Dĩ Văn nhảy tới, một tay ôm lấy cổ Phong Sở, rồi dùng sức ghì xuống, khiến Phong Sở buộc phải cúi gập lưng. Cô ấy cứ thế kéo cậu ta ra khỏi sân, tiện tay kéo luôn cả Tiểu Đồng đi cùng.

Tiểu Đồng quay đầu nhìn thoáng qua Cung Tử Ngôn đang cúi gằm mặt, sắc mặt không được tốt lắm, rồi nuốt ngược tín hiệu cầu cứu đã sắp buột ra khỏi miệng.

__________

Lời tác giả muốn nói: "Tiểu Đồng: Tôi là một cao thủ mang gậy mà không có cảm xúc."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store