Bhtt Edit Hoan Xuyen Sach Nu Phu Tra Xanh Cung Tong Tai Cai Va Moi Ngay
Thương Từ và Giang Mộ ăn xong rời khỏi nhà hàng. Cô quay sang hỏi:"Hồi nãy cậu định nói gì?"Giang Mộ do dự một chút rồi lại ngậm miệng. Thương Từ thấy vậy liền hỏi:"Rốt cuộc là có chuyện gì?""Không có... Tự dưng tôi quên mất tiêu rồi."Sắc mặt Giang Mộ thoáng lộ vẻ không tự nhiên, Thương Từ cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng thấy anh không muốn nói thì cô cũng không ép.Lúc này xe chạy tới, Giang Mộ nói:"Lên xe, tôi đưa cậu về.""Không cần, tôi tự về được."Giang Mộ gật đầu, rồi rời đi. Thương Từ rút điện thoại gọi xe.Bỗng nhiên một chiếc xe đen dừng trước mặt cô.Cô nhìn một cái đã nhận ra là xe của Ôn Ngôn.Cửa kính hạ xuống, Ôn Ngôn lạnh nhạt nói:"Lên xe."Thương Từ lùi lại hai bước:"Tại sao?""Tôi có chuyện muốn nói với cô."Thương Từ do dự một chút, rồi cũng lên xe, cô đóng cửa lại:"Cô định làm gì?"Ôn Ngôn xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, tựa lưng một cách lười biếng vào ghế:"Đưa cô về, coi như trả lại ân tình vừa rồi."Thương Từ đánh giá Ôn Ngôn: khi nào thì người này lại tốt bụng thế?Ánh mắt cô đầy khinh thường:"Không cần trả, chúng ta huề nhau rồi. Nếu cậu thật sự lương thiện vậy, làm ơn nhanh chóng sắp xếp cho tôi một chiếc xe riêng với quản lý đi."Nói xong, cô mở cửa xe định xuống, nhưng Ôn Ngôn lên tiếng:"Trên đường tôi sẽ nói cho cô biết lịch trình công việc sắp tới."Thương Từ lại đóng cửa xe, Ôn Ngôn tiếp tục:"Sáng mai đến công ty, người quản lý mới của cậu sẽ liên lạc với cô."Thương Từ không nói gì, xe chạy thẳng đến biệt thự.Cô xuống xe rời đi, Ôn Ngôn nhìn bóng lưng cô mà khóe môi khẽ cong lên.Về đến nhà, mẹ Thương sắc mặt nặng nề, cô bước tới hỏi:"Mẹ, mẹ sao vậy?"Bạch Tề đang thất thần, nghe con gái hỏi mới hồi thần lại:"Tiểu Từ, ba con nói tối nay sẽ có khách tới nhà."Thương Từ gật đầu:"Dạ được."Ánh mắt Bạch Tề hiện lên vẻ lo lắng, Thương Từ thấy lạ:"Có chuyện gì thế ạ?""Không có gì đâu, con lên phòng nghỉ ngơi đi."Bạch Tề ngồi xuống sofa, Thương Từ bước lên tầng hai, trong lòng thấy có gì đó rất kỳ quặc.Khi vào phòng, cô thấy một chiếc váy trắng để trên giường. Cô nhấc váy lên:"Là sao đây?"Bạch Tề như sực nhớ ra điều gì, bước lên lầu, gõ cửa phòng Thương Từ.Cô mở cửa, Bạch Tề lên tiếng:"Ba con bảo tối nay con mặc cái váy này."Thương Từ ngạc nhiên:"Khách gì mà phải ăn mặc trang trọng thế?"Bạch Tề cúi đầu:"Tiểu Từ, mẹ không biết nói sao nữa... Ba con mời cậu ấm nhà họ Vương tới, muốn sắp đặt cho con một buổi xem mắt..."Bạch Tề ngại ngùng cúi mặt, Thương Từ hiểu ngay ra vấn đề, đây chẳng phải chính là bị ép xem mắt sao?Không ngờ ngoài đời tránh được, vào truyện rồi vẫn không tránh khỏi.Thương Từ thở dài một hơi:"Con không muốn xem mắt."Bạch Tề định nói gì đó lại thôi. Thương Từ đặt váy xuống:"Tối nay con có việc, mẹ nói với mọi người một tiếng, khỏi đợi con ăn tối."Cô bước ra khỏi nhà, trong lòng thở dài thườn thượt, đi đâu cũng không thoát được cái số xem mắt này. Có lẽ nguyên tác chưa từng nói rõ về xu hướng tình cảm của cô.Cô đeo khẩu trang, đi bộ ra đường. Buổi tối này biết đi đâu bây giờ? Thì Mộ và Cố Dư thì đang quay phim, Giang Mộ có sự kiện.Trong thế giới này, Thương Từ chỉ quen có vài người, cô mở điện thoại đặt một khách sạn, định tối nay ngủ một giấc cho ngon.Đến khách sạn đã đặt, cô đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Bỗng, một người phụ nữ bên cạnh cười nói:"Thương Từ?"Cô quay sang, thì ra là Vu Cận."Vu tiền bối."Nghe Thương Từ gọi mình là "tiền bối", Vu Cận vội nói:"Cứ gọi tôi là Vu Cận là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store