[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 97: Cuối cùng cũng viên mãn
Nguyệt Thường mơ màng bị cơn đau nhói ở cạnh sườn làm bừng tỉnh, nàng có chút ngẩn ngơ, trong lúc nàng ngất đi dường như nghe thấy giọng nói của người kia, giống hệt nhiều năm trước khi nàng ấy vội vã gọi tên nàng, mang theo sự lo lắng, bất an, chỉ là dường như đến từ phía chân trời. Nàng tự giễu cười khẽ, mình sợ là đã nhớ nàng ấy đến điên rồi, cảm giác tê dại trên người dần dần tan biến, ý thức cũng bắt đầu tỉnh táo, nhưng lại vô cùng kinh ngạc về nơi mình đang ở, nàng vậy mà lại được một người ôm vào lòng! Bỗng nhiên bật dậy, lại bị người phía sau ngăn lại! Cái xúc cảm quen thuộc kia, tà áo tím xuất hiện vô số lần trong mơ, mùi hương khắc sâu trong ký ức, giọng nói không thể quên bên tai, tất cả cùng lúc ùa đến các giác quan của nàng, khiến toàn thân nàng mất hết sức lực!"Thường Nhi, đừng động đậy."Nguyệt Thường chỉ cảm thấy mặt mình đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, bên tai không ngừng vang vọng tiếng "Thường Nhi" làm rung động linh hồn, nàng không dám động nữa, cũng không dám nói gì, chỉ sợ mình vọng động sẽ làm tỉnh giấc giấc mộng đẹp này, nàng chưa từng mơ một giấc mơ chân thật như vậy, chân thật đến mức nàng không muốn tỉnh lại nữa.Tuy nhiên, người phía sau thân thể run rẩy không ngừng, dường như biết được nỗi hoảng sợ của nàng, từ từ siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng, nhưng lại cẩn thận tránh những vết thương trên người nàng."Thường Nhi, ta đã trở về, nàng không nằm mơ! Ta thật sự đã trở về, sau này sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa, không bao giờ rời xa nàng nữa!""Tên lừa đảo, nàng gạt ta, nàng không trở về, nàng không trở về, ta chờ hơn năm mươi năm nàng đều không trở về! Cha đi rồi, sư huynh đệ đi rồi, nàng cũng đi rồi, đều đi rồi!" Nguyệt Thường cũng không còn vẻ trầm ổn hờ hững của trưởng bối ngày xưa nữa, khóc đến tan nát cõi lòng, thoáng như người thiếu nữ nhiều năm về trước, trút bỏ mọi ngụy trang.Tử Linh cảm thấy tiếng khóc của nàng tựa hồ như một đôi tay hung hăng bóp chặt lấy trái tim nàng, đau đến nỗi nàng gần như nghẹt thở. Nàng ôm lấy Nguyệt Thường, cùng nàng ấy khóc, cùng nàng ấy đau, cho đến khi nàng ấy dần dần bình tĩnh trở lại.Chờ tiếng khóc của Nguyệt Thường nhỏ dần, Tử Linh mới để nàng xoay người lại, hai đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào nhau, tựa hồ muốn bù đắp lại hơn năm mươi năm thiếu vắng.Nguyệt Thường giơ tay chậm rãi xoa mặt nàng, từng tấc từng tấc cẩn thận vuốt nhẹ, Sự vui mừng và quyến luyến trong mắt nàng không tài nào che giấu được, nhìn khuôn mặt Tử Linh trắng xám gầy gò, đau lòng vô cùng: "Sắc mặt của nàng không tốt, nhiều năm như vậy nàng đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã chịu rất nhiều khổ sở không?"Trong mắt Tử Linh lệ quang lấp lánh: "Ta không khổ, chỉ là bị vây ở một nơi không thể ra được, ngược lại là khổ cho nàng rồi." Đối diện với ánh mắt thương tiếc của Nguyệt Thường, nàng kể lại chuyện mình bị giam cầm cho đến khi được Thư Khinh Thiển và Mặc Quân giải cứu.Nguyệt Thường kinh ngạc không thôi: "Thiển Nhi và bọn họ đã đi Cực Địa Chi Uyên sao? Nàng vậy mà bị kẻ đó nhốt ở nơi ấy? Ta, ta sao lại không nghĩ ra chứ! Vậy các nàng ấy sao rồi?"Tử Linh biết nàng sốt ruột, dịu dàng nói: "Nàng đừng vội, hai người ấy bây giờ bình an vô sự."Nỗi lo lắng trong lòng Nguyệt Thường cuối cùng cũng coi như hạ xuống, những ngày tháng này vẫn luôn lo lắng bất an, Hạ Tâm Nghiên xảy ra chuyện, nhưng lại không liên lạc được Thư Khinh Thiển, thực sự là lo lắng cho cả hai bên, bây giờ đều tốt rồi.Điều khiến nàng không ngờ nhất chính là người này vậy mà đã bình an trở về rồi. Nghĩ đến đây trên mặt nàng không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ, cả người trong nháy mắt liền tươi tắn trở lại.Tử Linh nhìn người trước mắt đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ u sầu đột nhiên tan biến, khuôn mặt vì nụ cười chân thật thoải mái mà trở nên đặc biệt rạng rỡ, đuôi lông mày hơi nhíu càng thêm vài phần phong tình, khẽ lẩm bẩm: "Thường Nhi vẫn đẹp như vậy, không, dường như còn đẹp hơn nữa!"Nguyệt Thường mặt đỏ bừng, giọng có chút trách cứ: "Nói linh tinh gì đấy? Đều tuổi này rồi, nàng không biết xấu hổ sao?"Tử Linh không nhịn được cười lên: "Đâu có lớn tuổi? Nàng cũng chỉ mới hơn trăm tuổi, so với ta còn nhỏ hơn nhiều, xét trong tu chân giới thì nàng còn trẻ lắm đấy! Nuôi con nuôi lâu rồi, thật sự xem mình già rồi sao?"Nguyệt Thường cũng bật cười, trong mắt tràn đầy trêu chọc: "So với cái lão quái vật sống mấy ngàn năm như nàng, ai cũng nhỏ hết!"Tử Linh nhíu mày, người này thật biết chọc vào chỗ đau của người khác, bất đắc dĩ lắc đầu: "Trên người còn đau không?" Nói rồi thăm dò chạm vào hông và cánh tay nàng."Không đau, gần như khỏi hẳn rồi.""Xin lỗi, là ta trở về quá muộn, để nàng bị bắt nạt." Tử Linh nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thương tiếc hôn lên trán nàng.Nguyệt Thường bị hành động của nàng khiến vừa cảm động vừa thẹn thùng, cúi đầu không nói gì, nghe thấy tiếng cười khẽ của Tử Linh, nàng có chút khó hiểu, vừa ngẩng đầu lên liền bị hôn, nàng khẽ "ừm" một tiếng, liền mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm.Sự thân mật sau hơn năm mươi năm xa cách này khiến cả hai người đều có chút run rẩy, nhưng lại bất ngờ hòa hợp đến vậy, hoàn toàn không có sự gượng gạo và lúng túng như tưởng tượng, khiến chút lo lắng trong lòng của Tử Linh cũng tan biến, Thường Nhi của nàng vẫn như trước đây, không hề thay đổi!Mắt thấy lửa tình càng cháy càng mãnh liệt, sự ám muội trong phòng cũng càng lúc càng đậm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng của Hồng Loan: "Nguyệt di, có khách đến!"Nguyệt Thường bị tiếng gọi này làm giật mình mới kinh ngạc phát hiện sự tình đã đi quá xa, mặt đỏ đến mang tai đẩy Tử Linh ra, chính mình thật là mất mặt, để cho vãn bối biết được chuyện này thì nàng còn chẳng xấu hổ đến chết sao. Vội vàng chỉnh lý lại xiêm y xốc xếch, bình ổn hơi thở, lập tức khôi phục dáng vẻ thường ngày, liếc mắt nhìn Tử Linh có chút bực mình, vội vàng mở cửa đi ra ngoài: "Là ai?"Bởi vì trận pháp của Phiên Vân Cốc bị phá, Bách Xá trực tiếp tiến vào cốc, thấy Nguyệt Thường khoẻ mạnh đứng đó, sắc mặt cũng rất hồng hào, cũng yên tâm phần nào, dù sao Nguyệt Thường đối với cả nhà y đều là ân trọng như núi."Hóa ra là Bách tiên sinh, không biết có chuyện gì quan trọng mà đến nơi nhỏ bé này của ta?" Phiên Vân Cốc luôn ẩn dật, người biết đến không nhiều, y làm sao tìm được đến?Bách Xá vừa định nói, liền thấy Tử Linh mặt trầm xuống đứng bên cạnh Nguyệt Thường, dáng vẻ như người khác nợ nàng bảo bối vậy. Y có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Nguyệt cô nương không cần lo lắng, ta và Tử Linh là bằng hữu, nơi này đã bị Thiên Thánh Điện phát hiện rồi, không thể ở lâu, chúng ta trước tiên đến Hạ gia, trên đường ta sẽ cẩn thận kể cho cô lai lịch của ta."Nguyệt Thường nghi hoặc quay đầu nhìn Tử Linh, thấy nàng gật đầu, thế là mang theo Hồng Loan cùng rời khỏi Phiên Vân Cốc, trên đường biết được chân tướng, Nguyệt Thường kinh ngạc suýt chút nữa ngã xuống, Bách Xá này vậy mà là Thư Huyền Lăng! Ngay lập tức Nguyệt Thường tức giận đến mức dọc đường không thèm phản ứng y.Bách Xá tự nhiên biết Nguyệt Thường không đồng ý cách làm của mình, dọc đường cũng chỉ im lặng không nói gì.Đến Hạ gia, Hạ Cư Thịnh rất nhiệt tình, bảo quản gia dẫn người sắp xếp phòng cho mấy người, phân phó bày tiệc lớn, tự mình chiêu đãi. Hạ Tâm Nghiên tuy chưa tỉnh, nhưng tình hình rất tốt, tính mạng không đáng lo, Hạ Cư Thịnh quét sạch vẻ u ám ngày xưa, khóe miệng cười không ngớt!Bên kia vô cùng phấn khởi, trò chuyện vui vẻ, Hạ Tâm Nghiên bên này lại đặc biệt yên tĩnh ôn hòa, từ khi Bách Xá đến, sắc mặt Hạ Tâm Nghiên đã không còn vẻ u của ám tử khí bao quanh, khuôn mặt trắng nõn cũng có chút hồng hào, môi vì vừa được uống nước mà trở nên óng ánh, cả người trông rất sinh động.Trong mắt Văn Uẩn Nhi tràn đầy vui vẻ và dịu dàng, lặng lẽ nhìn nàng, trên mặt tuy mệt mỏi, nhưng lại là vẻ thanh thoát hiếm thấy trong khoảng thời gian này. Nàng ngơ ngác ngồi đó, chợt phát hiện trời đã tối mịt, mấy nha hoàn nhẹ nhàng đi vào, thắp nến trong phòng. Tuy nói ban đêm cũng có thể thấy mọi vật, nhưng người ta vẫn luôn mong chờ ánh sáng.Ánh nến hơi chập chờn, bóng Văn Uẩn Nhi cũng nhẹ nhàng lay động, ánh nến lấp lánh chiếu lên mặt nàng làm tăng thêm vài phần động lòng cho dung nhan tiều tụy. Nàng giơ tay xoa xoa đôi mắt khô ráp, nhưng lại bỗng nhiên hạ xuống, hai mắt trừng lớn, ánh nến phản chiếu trong đáy mắt không ngừng nhảy múa, giống như tâm trạng nàng lúc này. Nàng, cảm giác được động tĩnh của người kia rồi!Mấy ngày nay nàng vẫn luôn có chút ngơ ngác, giống như mất đi người thân thiết nhất, ngoại trừ chờ đợi, khẩn cầu, tự trách, nàng cũng không biết mình còn có thể làm gì. Tuy rằng trong lòng đã quyết định, nếu Hạ Tâm Nghiên thật sự có chuyện gì mình sẽ đi cùng nàng, nhưng lòng người vẫn tham lam, nàng vẫn níu chặt lấy tia hy vọng mong manh còn sót lại, tự thuyết phục mình rằng nàng ấy sẽ ổn. Nay nàng ấy thật sự đã tốt rồi, nàng lại như rơi vào mộng cảnh, bồng bềnh mà có chút hoan hỉ khôn tả!Mãi đến khi nhìn thấy nàng ấy khẽ cựa mình, từ từ mở đôi mắt đã nửa tháng không mở, ánh mắt quen thuộc có chút trì độn, nhưng vẫn từng chút một chuyển đến mặt mình, rồi sau đó nở một nụ cười rạng rỡ như sao trời!Cảm giác này, hệt như nàng bị giam cầm trong bóng tối thật lâu thật lâu, đột nhiên, bức màn đen nứt toác, ánh dương chói chang rực rỡ từ kẽ nứt thẳng tắp xuyên xuống, phá tan mọi tuyệt vọng, rồi bức màn đen nổ tung, cả thế giới rực rỡ đến chói mắt!Từ trong hỗn loạn giãy dụa tỉnh lại, Hạ Tâm Nghiên cười rạng rỡ nhìn Văn Uẩn Nhi, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình. Người nàng có vẻ ngây dại, nhưng trong mắt lại là một mảng sắc màu rực rỡ, song không kéo dài bao lâu, tức thì bị một vũng nước mắt nhấn chìm, giọt lệ lăn dài làm vỡ vụn ánh nến phản chiếu trong đó, phản chiếu long lanh trên mặt nàng.Hai người đối diện hồi lâu, Văn Uẩn Nhi trong khuôn mặtlong lanh ấy vẽ nên một nụ cười, còn Hạ Tâm Nghiên, thấy bộ dạng nàng như vậy, trong nụ cười rạng rỡ lại tuôn đầy lệ long lanh!Lúc này hết thảy ngôn ngữ đều trở nên nhạt nhẽo, nỗi thống khổ và bất lực của ngày xưa, cùng với sự may mắn và vui mừng của hiện tại lũ lượt kéo đến, khiến cả hai đều có chút không thể chịu đựng nổi!Hạ Tâm Nghiên vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại đang lao tới, ôm thật chặt, sau đó cúi đầu, hôn lên. Hai người gần như liều chết quấn quýt nhau, muốn hoà tan đối phương vào trong thân thể mình, nước mắt cay đắng hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của đối phương, khiến ngực các nàng đau đớn, cho dù hơi thở sắp cạn kiệt cũng không chịu buông ra, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, thở dốc thì thầm gọi tên đối phương.Hạ Tâm Nghiên hơi hơi nhấc người lên, trán nhẹ nhàng chạm vào trán Văn Uẩn Nhi, dù khoảng cách gần đến mức mắt có chút khó chịu, hai người vẫn không nhắm mắt.Một lúc lâu Văn Uẩn Nhi mới khẽ lên tiếng, giọng điệu mang theo chút nghẹn ngào: "Hạ Tâm Nghiên, ta thật hối hận!"Thân thể Hạ Tâm Nghiên cứng đờ, vành mắt đỏ hoe, dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nàng sao không biết Văn Uẩn Nhi hối hận điều gì. Bởi quá lâu không nói chuyện, giọng nàng có chút khàn đặc: "Nàng hối hận? Nàng sao có thể hối hận! Văn Uẩn Nhi, nàng có thể hối hận mọi chuyện, duy chỉ có việc yêu thích ta, nàng không thể hối hận! Nếu nàng hối hận, thì tất cả những gì ta đã làm tính là gì? Ta sống sót không phải để nghe nàng nói một câu hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store