Bhtt Edit Hoan Tu Chan Tu Duyen Chi Vi Nang Thoi Vi Nguyet Thuong
Thư Khinh Thiển kêu sợ hãi một tiếng, vội vã đỡ lấy Mặc Quân, một tay đẩy lùi những xúc tu đang quấn tới, "Mặc Quân, nàng làm sao rồi? Nàng bị thương rồi sao?"Tiếng kêu của Thư Khinh Thiển vô cùng hoảng hốt, Mặc Quân lại cúi đầu không nói một lời, mà Thư Khinh Thiển cũng phát hiện cả người nàng căng thẳng, đối với những xúc tu đang tấn công xung quanh hoàn toàn không để ý, điều này khiến lòng nàng càng lúc càng bất an và lo lắng.Nàng vội vã ôm lấy Mặc Quân muốn mang người rời đi, lại bị Mặc Quân đẩy ra, lực đạo không nhỏ, trực tiếp khiến Thư Khinh Thiển lùi lại mấy bước: "Đừng đụng ta!"Ba chữ lạnh lẽo vô tình khiến Thư Khinh Thiển ngay lập tức sững sờ tại chỗ, suýt chút nữa bị xúc tu làm bị thương, Bách Xá thấy tình cảnh này lạnh cả người, cuối cùng cũng đến rồi! Y vội vàng đến gần, la lớn: "Thiển Thiển, cô cẩn thận chút, Mặc Quân không ổn!"Thư Khinh Thiển đương nhiên cũng ý thức được, Mặc Quân chưa từng nói chuyện với nàng như vậy, nhưng nàng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Mặc Quân lại như vậy? Nàng cố nén sự khó chịu trong lòng, lần thứ hai tiến lại gần, Mặc Quân lại lùi về sau một bước: "Nàng cách xa ta một chút!"Mặc Quân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thư Khinh Thiển, khiến nàng trong nháy mắt như rơi vào hầm băng! Đôi mắt đỏ tươi lạnh lẽo kia uy nghiêm đáng sợ nhìn nàng, khiến nàng suýt chút nữa sụp đổ. Mặc Quân làm sao lại biến thành như vậy? Thư Khinh Thiển có chút không tìm được giọng nói của chính mình nữa, nàng run rẩy nói: "Mặc Quân, nàng nói cho ta biết, nàng sao vậy? Ta là Khinh Thiển mà, nàng không nên như vậy, nàng đừng như vậy có được không?"Trước mắt Mặc Quân cả người hiện ra lệ khí, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp đẽ ban đầu hóa thành màu đỏ tươi hỗn loạn, bên trong thậm chí không tìm thấy một tia dịu dàng ngày xưa, ánh mắt lạnh băng kia như lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp đâm vào trái tim nàng, mang theo nỗi đau nhói buốt.Nhìn Thư Khinh Thiển nước mắt rơi đầy mặt, thống khổ không chịu nổi, trong đôi mắt đỏ đáng sợ kia lóe lên một tia đau đớn, có vài tia mê man và giãy dụa.Trong mắt Thư Khinh Thiển không có sợ hãi, nàng không biết Mặc Quân bị làm sao, nhưng nàng biết bất luận thế nào người kia vẫn là thê tử của nàng, là người yêu của nàng, nàng miễn cưỡng cười, dịu dàng nói: "Mặc Quân, nàng nhìn ta một chút, ta là Khinh Thiển, chúng ta rời khỏi đây trước có được không, nơi này rất nguy hiểm!"Trên mặt Mặc Quân lộ ra vẻ thống khổ, đôi mắt cũng bắt đầu lúc đỏ lúc đen: "Khinh Thiển, nàng... nàng cách xa ta một chút, ta có chút, có chút không khống chế được chính mình nữa rồi." Nàng miễn cưỡng giành lại một tia lý trí, vừa rồi nàng căn bản không thể điều khiển thân thể của mình, lệ khí trong lòng bộc phát. Sau một hồi hỗn loạn, nàng lập tức ý thức được, lúc trước chỉ sợ Lang Gia đã quá coi thường cấm thuật kia! Nó cuối cùng đã ảnh hưởng đến nàng. Muốn liên lạc với Lang Gia nhưng căn bản không thể tập trung tinh thần lực, không bao lâu sau nàng lại bắt đầu bị nguồn sức mạnh sâu trong linh hồn kia làm cho mơ hồ tâm trí.Thư Khinh Thiển mạnh mẽ cắn môi, nước mắt không ngừng chảy xuống, khẳng định lại là người kia, lại là người kia! Nàng giơ tay lau đi những vệt nước trên mặt, bước về phía Mặc Quân.Bách Xá lòng như lửa đốt, cũng không quản những xúc tu kia trực tiếp ngăn cản Thư Khinh Thiển: "Thiển Thiển, cô cứu không được nàng đâu, nàng bây giờ chỉ là một con rối! Đi mau!"Ánh mắt Thư Khinh Thiển đột nhiên nhìn Bách Xá, ánh mắt sắc bén trực diện: "Làm sao ông biết?"Bách Xá bị ánh mắt của nàng nhìn ngẩn ra, nhưng lại không biết nên nói thế nào.Nhân lúc Bách Xá ngây người không ngăn cản, Thư Khinh Thiển đã vọt tới, Mặc Quân đã cùng những xúc tu kia chiến thành một đoàn. Bách Xá lập tức đi theo, nhưng Mặc Quân lúc này đã không phân biệt địch ta, ngay cả Thư Khinh Thiển tiến đến, nàng cũng sẽ ra tay.Bách Xá gấp đến độ mắt đỏ ngầu, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, đột nhiên nhắm mắt lại, mạnh mẽ chém xuống một xúc tu, y nhân lúc hỗn loạn bức ép Mặc Quân tiến gần đến vách núi. Mặc Quân, ta chỉ có thể làm như vậy thôi, nếu cô bỏ mình, sau này Bách Xá ta nhất định sẽ lấy cái chết tạ tội!Thư Khinh Thiển cố gắng tránh những động tác của Mặc Quân, còn phải phòng bị con Đồ Tể kia, trong lúc nhất thời nguy hiểm liên tục! Chỉ là trong lòng nàng lại chua xót muốn khóc, Mặc Quân thật ra vẫn luôn nương tay với nàng, nàng ấy vẫn còn ý thức, nàng ấy nhất định sẽ ổn thôi! Nhìn Bách Xá cũng bị cuốn vào, Thư Khinh Thiển lại có chút sốt ruột, hoảng loạn nói: "Bách Xá, ông không nên làm tổn thương nàng!"Trong khoảnh khắc, ba người một hoa chiến thành một đoàn, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi. Bách Xá một lòng đối phó Mặc Quân, nhưng lại phát hiện Mặc Quân đột nhiên xoay người lại cực kỳ ác liệt đánh về phía Thư Khinh Thiển đang ở sau lưng nàng, Bách Xá sợ hãi cùng bối rối đan xen bỗng nhiên đâm một kiếm về phía Mặc Quân!Thư Khinh Thiển vốn cảm thấy sau lưng có một luồng kình phong kéo tới, nhưng đã không kịp tránh né, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Không ngờ lại va vào một vòng tay quen thuộc, sau lưng cũng không có cảm giác đau đớn như dự liệu, là Mặc Quân! Lòng nàng kinh ngạc vui mừng đang muốn mở lời lại phát hiện Mặc Quân tóm chặt lấy cái xúc tu đang đâm về phía sau lưng nàng, những cái gai sắc nhọn đều đâm vào lòng bàn tay Mặc Quân, máu tươi chảy dài theo bàn tay phải.Nàng vội vàng nhìn tay Mặc Quân, nhưng lại phát hiện cả người nàng ấy run lên, quay đầu lại, một thanh kiếm từ sau lưng Mặc Quân xuyên thấu qua người! Lưỡi kiếm nhọn còn dính máu, linh lực màu trắng chảy dọc trên thân kiếm nhuộm đầy máu tươi, Thư Khinh Thiển cũng bị bắn tung tóe đầy người! Nàng ngơ ngác nhìn Mặc Quân, nhưng lại không nhìn thấy gì, toàn bộ tầm mắt và đại não đều là một màu đỏ máu, vẻ mặt nàng cứng đờ, trong cổ họng nghẹn lại những âm thanh hỗn loạn không thể nào thốt ra, mùi hương quen thuộc bị mùi máu tanh nồng nặc che phủ, khiến linh hồn nàng cũng chìm ngập trong bóng tối.Tay cầm kiếm của Bách Xá cũng đang run rẩy, hắn không ngờ Mặc Quân xoay người lại là để cứu Thư Khinh Thiển, trong khoảnh khắc cũng là tâm thần rối loạn.Con quái hoa kia làm sao có thể buông tha cơ hội tốt này, ba cái xúc tu đột nhiên bao trùm tới, Thư Khinh Thiển và Bách Xá đều đã ngơ ngác, lập tức bị cuốn lấy!Linh kiếm của Bách Xá rút ra từ người Mặc Quân, mang theo một mảnh sương máu, cơn đau kịch liệt khiến nàng tỉnh táo lại. Nhưng dòng máu tươi tuôn trào cùng lượng lớn linh lực tiêu hao khiến nàng đầu váng mắt hoa, nhìn thấy Thư Khinh Thiển bị cuốn đi, nàng lảo đảo đi mấy bước, lại bị xúc tu kia mạnh mẽ va vào, đột nhiên bị hất về phía vách núi phía sau!Ánh mắt Thư Khinh Thiển tuy vô thần, nhưng vẫn luôn cố chấp nhìn Mặc Quân, khi lưỡi kiếm kia rút ra, thần kinh nàng liền bị màu máu kia kích động, nàng duỗi hai tay ra, hai mắt đỏ ngầu, không biết lấy đâu ra sức mạnh, vậy mà miễn cưỡng xé đứt xúc tu bên hông! Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến thần kinh căng thẳng của nàng hoàn toàn đứt gãy! Nàng như phát điên lao về phía vách núi, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Mặc Quân người đầy máu như một cánh diều đứt dây rơi xuống dưới vách núi, bóng hình đơn bạc thê mỹ kia tàn nhẫn khắc sâu vào trong đầu nàng, trở thành nỗi đau không thể nào diễn tả thành lời!Khi Thư Khinh Thiển nhào tới bên cạnh vách núi thì Mặc Quân đã rơi xuống, trong mắt nàng tràn đầy bi thương, không chút do dự, nàng lập tức nhảy xuống, lại bị một nguồn sức mạnh từ phía sau kéo trở lại.Bách Xá từ lúc Thư Khinh Thiển xông tới đã thoát khỏi xúc tu kia và đuổi theo, thấy nàng nhảy xuống, vội vàng kéo nàng về. May mà con quái hoa kia dường như vô cùng sợ hãi vách núi này, quanh quẩn không dám tiến lại, hai người mới không bị tập kích.Thư Khinh Thiển bị Bách Xá giữ chặt, nhưng lại liều mạng muốn thoát ra, Bách Xá giữ chặt nàng thấp giọng quát: "Thiển Thiển, bình tĩnh lại! Phía dưới vách núi này có một trận pháp, là tàn tích của đại chiến thời thượng cổ, được dệt từ Băng Hỏa linh lực, cô nhảy xuống như vậy chắc chắn sẽ chết!"Thư Khinh Thiển đang kịch liệt giãy dụa lập tức dừng lại, nàng nhìn xuống vách núi, trong miệng gọi tên Mặc Quân, không có tan nát cõi lòng, cũng không có gào khóc ầm ĩ, nhưng mỗi một chữ giống như đều là máu và nước mắt phun ra, dùng hết toàn lực cũng chỉ có âm thanh khàn khàn nghẹn lại, ngay cả Bách Xá cũng chỉ nghe thấy đại khái. Nhưng nỗi thống khổ và tuyệt vọng bao trùm trong giọng nói khàn khàn kia khiến một nam nhân như y cũng không nhịn được cay mắt, y vẫn để nàng bị tổn thương rồi!Đột nhiên Thư Khinh Thiển ngừng tiếng kêu, đột ngột quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Bách Xá, trong mắt là oán hận và bi phẫn không thể kìm nén, ánh mắt kia khiến sắc mặt Bách Xá trong nháy mắt trắng bệch!Môi nàng không chút hồng hào, giọng khàn khàn nói: "Ông đã sớm tính toán kỹ rồi, đúng không? Ông cố ý, đúng không? Ông đã tới nơi này, ông biết rõ nơi này, ông cố ý buộc nàng tới đây, đúng không?!"Liên tiếp ba câu hỏi, càng lúc càng hận càng lúc càng đau, khiến Bách Xá càng lúc càng thống khổ! Y đã sớm đoán được Thư Khinh Thiển sẽ hận y, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thực sự nhìn thấy sự thù hận và thất vọng trong mắt nàng, y mới phát hiện nó đau đớn hơn nhiều so với tưởng tượng!Thư Khinh Thiển nhìn vẻ mặt trắng bệch đau khổ của y, trong lòng lại càng thêm thống hận, tại sao còn muốn bày ra vẻ mặt này? Dựa vào cái gì mà làm ra bộ dạng này!"Tại sao? Tại sao muốn hại nàng? Tại sao ông không giết luôn cả ta? Ông rốt cuộc là ai, ông rốt cuộc là ai?!" Thư Khinh Thiển rốt cục không nhịn được sụp đổ, đến cuối cùng đã là kêu khóc đến khàn cả giọng.Bách Xá nhìn vẻ sụp đổ của nàng, nước mắt cũng rơi xuống, y ôm chặt Thư Khinh Thiển, run giọng nói: "Thiển Thiển, xin lỗi, ta hết cách rồi, ta hết cách rồi, Mặc Quân, Mặc Quân không giữ được nữa. Ta biết nàng rất tốt, ta cũng biết nàng đối với con rất quan trọng, nhưng nàng cuối cùng sẽ hại chết con! Nàng bị người kia gieo cấm thuật, vừa rồi nàng như vậy chính là do người kia đã kích hoạt dấu ấn trong cơ thể nàng. Nàng không quay lại được nữa đâu, con có biết không!"Thư Khinh Thiển dùng sức tránh khỏi vòng tay Bách Xá: "Cái gì cấm thuật? Nàng làm sao lại bị gieo cấm thuật?"Bách Xá thấp giọng nói: "Thân thể của nàng..."Thư Khinh Thiển co rúm trên mặt đất, hồn bay phách lạc: "Thân thể kia bị gieo cấm chế?""Con hẳn là rõ hơn ta, hồn phách của Mặc Quân không hoàn chỉnh, mà thân thể của Phượng Vũ Ly là do người kia dùng một phần hồn phách đã mất của Mặc Quân luyện hóa mà thành, loại cấm thuật này luyện thành thân thể cực kỳ phù hợp với nguyên chủ, nhưng cũng giống như một vật chứa giam cầm hồn chủ. Bởi vậy cấm thuật này còn gọi là khống hồn! Người trúng phải cấm thuật này từ đó trở thành con rối, không còn ý thức của chính mình.""Sẽ không, sẽ không, ông gạt ta! Nàng rõ ràng nhận ra ta, nàng vừa rồi còn cứu ta!" Thư Khinh Thiển không chấp nhận sự thật này, cả người nàng như sắp phát điên."Ta, ta cũng không hiểu, nàng, nàng quả thực là một kỳ tài. Nhưng không ai đủ may mắn thoát khỏi.""Có thể coi là như vậy, nhưng ông dựa vào cái gì tự chủ trương giết nàng? Chuyện này có liên quan gì đến ông? Nàng là thê tử của ta, bất luận nàng đối với ta thế nào, ta cũng vui vẻ chấp nhận. Ta chỉ cần nàng sống sót, cho dù nàng chỉ là một con rối, ta cũng không muốn nàng cứ như vậy biến mất khỏi cuộc đời ta, ông luôn miệng nói nàng sẽ hại chết ta, ông làm như vậy là vì tốt cho ta, nhưng ông có biết không, ông có biết không?! Nàng chính là mạng của ta! Là mạng của ta đó!!" Thư Khinh Thiển mạnh mẽ bám lấy vạt áo Bách Xá khóc đến tan nát cõi lòng, trên đời này nếu không còn Mặc Quân, cũng không còn Thư Khinh Thiển nàng nữa!"Thiển Thiển, là ta vô năng, xin lỗi, xin lỗi! Năm đó ta không cứu được nương của con, trơ mắt nhìn nàng bị người hại chết, khiến ta thống khổ cả đời, lúc đó ta đã thề rằng ta tuyệt đối không thể mất con thêm một lần nữa, cho dù phải trả bất cứ giá nào, cho dù phải chịu vạn kiếp bất phục, ta cũng muốn bảo vệ con! Cho dù con hận ta, ta cũng không hối tiếc!" Bách Xá nhìn nàng thống khổ, trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi, y mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, nghĩ đến chuyện năm đó, toàn bộ gương mặt tuấn tú đều có chút dữ tợn, lời nói ra cũng lộ ra một sự điên cuồng và khát máu.Thư Khinh Thiển nghe vậy cả người rét run, lời Bách Xá là có ý gì? Đại não vốn bị bi thương tuyệt vọng bao trùm lúc này chợt lóe lên chút thanh minh, liên tưởng đến những biểu hiện của Bách Xá trước đây, cùng với lời nói vừa rồi của y, thân phận của Bách Xá đã vô cùng rõ ràng."Không thể nào, không thể nào, ông không phải là người đó, ông không phải người đó! Người đó sẽ không hại Mặc Quân, sẽ không!!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store