ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Hoan Tu Chan Tu Duyen Chi Vi Nang Thoi Vi Nguyet Thuong

Nhìn thấy thân hình đó tan biến không còn dấu vết, Bách Xá mới không chút kiêng dè lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, tay cầm chiếc đỉnh nhỏ tựa vào bàn trông rất uể oải. Phảng phất như vừa gặp phải đả kích nặng nề, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp cũng cong xuống, trong miệng hồn bay phách lạc thì thầm: "Thiển Thiển, xin lỗi, cô không nên hận ta, không nên hận ta... Cô, cô nên hận ta." Mấy câu nói cuối cùng trở nên cực kỳ thống khổ, tóc mai y rủ xuống, không giấu được vẻ tiều tụy và đau khổ trên mặt.

Thư Khinh Thiển và Mặc Quân đợi khoảng thời gian một chén trà, liền thấy Bách Xá với vẻ mặt ôn hòa đi tới: "Thiển Thiển, Mặc cô nương, chúng ta đi thôi?" Giống như người vừa ở trong phòng không phải là y.

Bách Xá dẫn đầu lên đường, Thư Khinh Thiển và Mặc Quân theo sau y hướng về phía đông bắc Nam Vọng Thành. Dọc đường còn có thể thấy một vài tu sĩ quanh quẩn gần Cực Địa Chi Uyên, có lẽ có vài người cũng đã tìm được vị trí đại khái. Ba người ẩn nấp khí tức, lặng lẽ lướt qua bọn họ.

Càng đến gần Cực Địa Chi Uyên, xung quanh càng thêm hoang vu, tuy không đến mức cỏ cây không mọc nổi một tấc, nhưng lại mang đến một cảm giác ngột ngạt và trầm uất lạ thường. 

Rõ ràng trên đường đi trời vẫn trong xanh vạn dặm, trời quang mây tạnh, nhưng Cực Địa Chi Uyên lại như lạc vào một thế giới khác, tầm mắt nhìn tới đâu cũng thấy bầu trời u ám không ánh sáng, ngay cả không khí cũng lờ mờ mang theo sắc xám. 

Dường như ánh sáng và sự ấm áp của thời gian không được thế giới này chấp nhận, nó tĩnh lặng tồn tại ở đây hàng vạn năm, quyết tuyệt từ chối mọi thứ từ bên ngoài, lẳng lặng chứng kiến sự biến đổi của thời gian trong bóng tối.

Ba người yên tĩnh bước vào ranh giới Cực Địa Chi Uyên, nhìn quanh mọi thứ, nơi này có cây có cỏ, nhưng lại không có một chút màu xanh nào, dường như cây cối hoa cỏ ở nơi này vốn dĩ mang màu sắc u ám như vậy! Nơi này rất yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến mức quỷ dị, ngay cả khi bước lên cành khô lá rụng cũng không có một tiếng động!

Thư Khinh Thiển cảm thấy cả người như rơi vào một giấc mơ chỉ có màu xám trắng, hết thảy đều có vẻ rất không chân thực, trong lòng bỗng nhiên bất an, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, tinh thần cũng căng thẳng tột độ! Nàng có chút khó chịu, nhưng tay trái lại đột nhiên bị một cảm giác mềm mại mát lạnh bao lấy. 

Quay đầu nhìn lại, tay của Mặc Quân đã vững vàng nắm lấy tay nàng, ngón tay mát lạnh khẽ vuốt qua lòng bàn tay nàng, trong mắt cũng có vẻ vỗ về, trái tim bất an hỗn loạn của nàng trong nháy mắt khôi phục bình yên! Mặc Quân nở nụ cười với nàng, xoay tay lại đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng lắc lắc, nàng lại sinh ra một ảo giác như đang cùng nàng ấy thong thả du ngoạn.

Bách Xá cũng nhận ra được sự khó chịu trước đó của nàng, lặng lẽ đến gần hơn một chút, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong mắt tràn đầy sự giằng xé. Y có thể hoàn toàn phá hủy hạnh phúc của Thiển Thiển sao! Không, dù thế nào y cũng không thể cho phép bất kỳ ai gây ra mối đe dọa nào cho Thiển Thiển!

Trên đường đi, ba người đều đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, đều chỉ cắm đầu chạy đi. Những vật thể kỳ lạ dần dần xuất hiện nhiều hơn, rất nhiều thứ có hình dáng cực kỳ quái dị. Có những cây cối nằm ngang trên mặt đất mà vẫn sinh trưởng, có những loài cỏ cao hơn cả cây. Đi được gần trăm dặm, các nàng gặp phải một "biển hoa", nói là hoa, nhưng không có một chút màu sắc tươi đẹp nào, cành cây thô to mọc ra những chiếc gai thịt, xấu xí khủng khiếp, những đóa hoa lớn nở ra rồi khép lại phát ra tiếng nuốt chửng, khiến người ta sởn gai ốc!

Thấy cả một vùng đều là loại hoa quái dị này, Thư Khinh Thiển không khỏi có chút cảnh giác, Bách Xá cau mày nói câu đầu tiên: "Hai ngườicẩn thận với những bông hoa này, chúng gọi là Đồ Tể, tuy rằng không thể hóa thành hình người, nhưng linh trí và vũ lực lại rất cao, đặc biệt thích tấn công và ăn thịt những sinh vật sống, chúng ta nhất định phải đi qua nơi này, vì vậy ngàn vạn lần phải cẩn thận!"

Mặc Quân xem xét xung quanh, nhìn những "bông hoa kiều diễm" không ngừng vặn vẹo đung đưa những đóa hoa khổng lồ, phát ra những âm thanh kỳ lạ, nàng không nhịn được cau mày, dắt Thư Khinh Thiển đi vào.

Bách Xá đi phía trước vẻ mặt như thường, né tránh những cái "hôn trộm" của đám hoa khi len lỏi qua bụi hoa, khiến Thư Khinh Thiển có chút muốn cười. Nhưng đến lượt mình thì nàng lại không cười nổi. Những bông hoa đó dường như đặc biệt yêu thích nàng, từng cái đều vươn dài cổ lại gần, những bông hoa dày cộm xoắn vặn cực kỳ vui vẻ, những cánh hoa mở ra đầy chất nhầy tanh hôi, khiến Thư Khinh Thiển suýt nữa thì nôn ra.

Mặc Quân mang theo nàng cẩn thận né tránh, hầu như không ngừng lại một giây phút nào, nếu không có Mặc Quân ôm lấy nàng, Thư Khinh Thiển tuyệt đối không nhịn được rút kiếm chém chúng!

Cuối cùng cũng đi ra khỏi "biển hoa", Thư Khinh Thiển thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liếc nhìn những bông hoa xấu xí đến thảm thương kia, rùng mình nổi da gà khắp người.

Bách Xá nhìn vẻ mặt này của nàng nở nụ cười cưng chiều: "Ha ha, Thiển Thiển thật được chúng nó yêu thích."

"Loại yêu thích này vẫn là không cần thì tốt hơn!" Thư Khinh Thiển rùng mình nói.

Mặc Quân nhìn nàng cũng không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng: "Đi thôi, nếu không thì chỉ sợ chúng nó yêu thích nàng quá, sẽ đuổi theo đó!"

"Nàng đừng dọa ta, chúng nó hẳn là không biết đi chứ?"

Nàng vừa dứt lời, một tiếng hét thảm đột nhiên từ trong "biển hoa" truyền đến, một người có chút điên cuồng xông ra, phía sau những bông hoa bị hắn quấy nhiễu tất cả đều bạo động đứng dậy, những cành cây thô to không chút lưu tình quất tới, mang theo từng mảng từng mảng huyết nhục, bị những bông hoa kia nuốt vào trong đóa hoa, người kia vẫn lảo đảo phản kích chạy trốn, nhưng lại liên tục bị cuốn vào.

Sắc mặt Bách Xá ngưng lại: "Chúng ta đi nhanh, nếu không lát nữa sẽ phiền phức!"

Thư Khinh Thiển đang chuẩn bị đi, thân thể nhẹ bẫng rồi rơi vào vòng tay thơm mát quen thuộc, nàng mặt đỏ lên đang muốn nói chuyện, lại bị cảnh tượng sau lưng Mặc Quânlàm cho kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm!

Những bông hoa vặn vẹo thân cây, tự rút mình ra khỏi mặt đất, sau đó phần dưới rễ chia làm hai, biến thành hai cái chân thô kệch, dốc hết sức lực lao nhanh về phía ba người, tốc độ của chúng hoàn toàn không tương xứng với hình thể, vậy mà nhanh đến dọa người! Cảnh tượng này quen thuộc đến bất ngờ, chẳng phải giống hệt động tác của cây non hậu duệ của Tử Huyết Thần Đằng lúc đó sao? Hóa ra thực vật đều có thể đi như vậy! Chẳng phải tuyệt đại đa số đều không thể đi sao? Vẻ ngoài của Thỏ Nhi lúc trước đã làm Thư Khinh Thiển bị lừa, nhưng đám hoa xấu xí trước mặt lại khiến nàng sợ hãi!

May mà thực lực cảnh giới Động Hư không thể khinh thường, tốc độ của những bông hoa kia tuy nhanh nhưng cũng dần dần bị bỏ lại phía sau, Mặc Quân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thư Khinh Thiển, cười nói: "Mị lực của Khinh Thiển quả nhiên không nhỏ."

Thư Khinh Thiển bị nàng ôm chặt vào lòng, nghe xong lời nàng bất mãn trừng mắt nhìn nàng một cái: "Hừ, chính nàng không phải cũng là một bộ dạng câu hồn đoạt phách đó sao!"

Sau khi nghe xong, Mặc Quân nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt đen như ngọc, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lưu chuyển phác họa ra một vẻ phong tình, giọng nói trâm thấp mị hoặc: "Vậy sao? Vậy có câu được Khinh Thiển không?"

Thư Khinh Thiển yêu nàng đến tận xương tủy, ngày thường đều không chống cự nổi một cái nhíu mày một nụ cười của nàng, huống hồ là vẻ mặt giả vờ mê hoặc này, lập tức ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt câu hồn đoạt phách trước mắt, đến hô hấp cũng ngừng lại, gò má cũng bắt đầu ửng đỏ. Cuối cùng hoàn hồn lại vùi mặt vào ngực Mặc Quân, cảm giác lồng ngực Mặc Quân khẽ rung động, không cần nói cũng biết người phụ nữ hư hỏng này đang cười đến hài lòng! Thật là đánh không nỡ, mắng không được, Thư Khinh Thiển chỉ có thể mặc kệ nàng.

Bách Xá ở phía trước vẻ mặt bất đắc dĩ, đã đến lúc nào rồi mà còn không biết thu liễm. Bất đắc dĩ sau đó lại là nỗi lo lắng sâu sắc, Thiển Thiển dường như đã không thể rời bỏ Mặc Quân rồi, vậy ta rốt cuộc phải làm sao?

"Mặc Quân, người vừa rồi đột nhiên từ đâu chạy ra vậy? Theo lý thuyết hắn dám đi vào, hẳn là biết đám hoa kia, sao còn chọc tức chúng làm gì?"

"Ta cũng không rõ, nhưng cảm thấy không ổn, chúng ta cẩn thận chút!" Mặc Quân bình tĩnh mắt, thấp giọng nói, nhìn Bách Xá đang im lặng phía trước, rồi không chút biến sắc dời tầm mắt đi.

Một đường thâm nhập Cực Địa Chi Uyên, các nàng cuối cùng cũng coi như thoát khỏi được đám hoa quái dị kia, sau khi dừng lại Mặc Quân dường như vẫn không có ý định buông tay, vẫn lạnh nhạt ôm Thư Khinh Thiển vào lòng. Tuy rằng vòng tay Mặc Quân vừa thơm vừa mềm mại rất thoải mái, nhưng Thư Khinh Thiển thực sự cảm thấy xấu hổ, người này thật là, không thấy phía trước còn có người sống sờ sờ sao? Đưa tay chọc chọc eo Mặc Quân, Mặc Quân liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới không nhanh không chậm mà thả nàng xuống, mặt không biến sắc dắt tay nàng.

"Nơi này dường như sắp đến Thủy Hỏa Nhai bên trong Cực Địa Chi Uyên, cũng là nơi địa bảo linh thảo sinh trưởng đặc biệt phong phú. Có lẽ có thể nhìn kỹ một chút." Bách Xá ngồi xổm xuống, đưa tay vò vò cục đất trên mặt đất, đất ở đây đều hiện ra một màu đỏ sẫm, hơn nữa khô cằn vô cùng.

Thư Khinh Thiển nghe Bách Xá nói rồi nhìn vị trí địa vực hiện tại của bọn họ, tầm mắt chạm đến đâu đất đều là một màu đỏ sẫm, ngay cả một số cây cối cũng có màu đỏ, nhìn từ xa như một biển lửa, ở cách đó mấy dặm có một vách núi dựng đứng, đại khái phải trăm trượng, cảnh tượng bên kia vách núi lại hoàn toàn khác biệt, nơi đó óng ánh trắng như tuyết, bao phủ một tầng băng giá. Quả thật là Thủy Hỏa Nhai danh bất hư truyền, một bên là lửa, một bên là băng!

"Thủy Hỏa Nhai này chẳng lẽ trong truyền thuyết là do hai hộ pháp của Long tộc, hai con rồng song sinh Thủy Long Hỏa Long chết đi hóa thành?"

"Không sai, đây sợ là một trong những kỳ quan lớn của Cực Địa Chi Uyên."

Mặc Quân ở một bên nghe hai người đối thoại, ánh mắt lại có chút lạnh lùng dò xét xung quanh, chẳng biết vì sao, nàng cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, lúc ẩn lúc hiện nhưng lại không thể xác định được.

Ba người đi về phía Thủy Hỏa Nhai, Thư Khinh Thiển liền thấy nơi này có mấy tảng đá quái dị lởm chởm đột ngột sừng sững đứng vững, ở những địa thế hiểm trở đó ẩn giấu không ít linh thảo cấp chín, trong đó còn có một cây Hỏa Chi, dáng vẻ cực kỳ đẹp mắt, lớn hơn Hỏa Chi bình thường hơn hai lần!

Thậm chí còn có một cây Thánh Long Quả, trên đó kết bốn quả màu hồng phấn, quả trơn bóng no đủ rất mê người. Thánh Long Quả này trăm năm trưởng thành, trăm năm nở hoa kết trái, trăm năm thành thục, giá trị trong tu chân giới như thể vô giá, có thể cứu sống người chết, liền cả hồn phách không trọn vẹn cũng có thể cứu vãn một hai phần, chỉ là chưa thành thục, nếu không sớm đã bị một số yêu tu linh thú ăn mất rồi, bất quá cũng thường có dị thú đại yêu bảo vệ. Nơi này sợ là có chút nguy hiểm!

Thư Khinh Thiển cảm thấy có chút bất an, tình trạng Cực Địa Chi Uyên cái gì cũng có thể xảy ra, kỳ bảo như vậy có thể tồn tại lâu như vậy không bị người lấy đi, sợ là có nhân vật lợi hại, cho dù Mặc Quân và Bách Xá đều đã là cảnh giới Động Hư cũng không thể khinh thường.

"Mặc Quân, chúng ta vẫn là tránh xa ra đi, nơi này không ổn!"

"Ừm." Mặc Quân gật đầu đồng ý, Bách Xá cũng nhíu mày lại, chuẩn bị rời đi.

Ba người nhanh chóng đi qua vách núi cao kia, vừa định đi khuất thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ mặt đất và ngọn núi cũng bắt đầu rung chuyển, vô số đá lởm chởm lăn xuống, Mặc Quân mang theo Thư Khinh Thiển phóng lên trời, linh lực trên người khuấy động đánh nát những tảng đá lớn, dựa vào đó bay ra xa mười mấy trượng, Bách Xá theo sát phía sau, ba người vừa đáp xuống đất, vị trí trước đó toàn bộ bị lật tung rồi sụp xuống, bùn đất đỏ sẫm cuồn cuộn như dung nham, mang theo bụi mù mịt!

Nhưng bọn họ còn chưa đứng vững, lại cảm thấy dưới chân rung động, nhanh chóng đạp phá hư không bỏ chạy, mấy vật thể hình sợi màu đỏ như máu trong nháy mắt xuyên qua, mạnh mẽ đâm xuống đất!

Thứ này rất giống với thứ trước đây đã gặp trong Tuyệt Tích Lâm, nhưng ngay lập tức Thư Khinh Thiển đã nhận ra rằng chúng không giống nhau. Xúc tu màu đỏ máu này không phải thịt, mà là dây leo!

Vật kia tấn công thất bại, lập tức dừng lại, ngay sau đó một vùng đất lớn sụt xuống nứt toác, một đóa hoa khổng lồ từ bên trong xông ra, dáng vẻ rõ ràng giống hệt bông hoa đã đuổi theo bọn họ, nhưng kích thước lớn hơn gấp mười lần, quả thực so với Tử Huyết Thần Đằng lúc trước còn khổng lồ hơn! Hơn nữa nó vậy mà lại từ dưới lòng đất trồi lên, nào có hoa xuân lại chui xuống đất! Cái tên Đồ Tể này thật là dũng mãnh!

Mặc Quân và Bách Xá che chở cho Thư Khinh Thiển, một trước một sau lấy ra pháp khí bản mệnh, kiếm pháp của hai người phong cách không giống nhau, nhưng uy lực mười phần, kiếm khí sắc bén giăng khắp nơi, chém xuống vô số xúc tu.

Bách Xá không thể không thừa nhận Mặc Quân này thật sự là thiên phú trác tuyệt, trình độ kiếm đạo đạt đến xuất thần nhập hóa, nếu năm đó Kiếm Tôn nhìn thấy kiếm pháp của nàng, thì danh xưng Kiếm Thánh cũng không đến lượt hắn rồi! Hơn nữa rõ ràng là những chiêu kiếm của hai người không hề liên quan, mà nàng lại có thể phối hợp hoàn hảo với y, không chút ngưng trệ, thật là một yêu nghiệt! Nhưng vì sao lại luôn bị người kia tính kế!

Theo thế tấn công của hai người, con quái hoa kia cũng có chút kiêng kỵ, nhưng nó lại không chịu buông tha, trong đó có con mồi thực sự quá hấp dẫn, hơn nữa hai người kia cũng là những thứ đại bổ hiếm có! Dần dần nó giảm thế tấn công, chậm rãi tiêu hao linh lực của bọn họ.

Mặc Quân vốn định để Thư Khinh Thiển tiến vào Lang Gia Ngọc, xoay người đang muốn nói, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, thân hình cũng bắt đầu bất ổn, vẻ kinh hãi làm khuôn mặt Thư Khinh Thiển trắng bệch!

"Mặc Quân!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store