[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 77: Sóng ngầm cuồn cuộn
Sau khi thanh lý xong, ngoại trừ những vết tích oanh tạc và cây rừng bị tàn phá, Huyễn Mộc Lĩnh lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như xưa, linh khí vẫn vờn quanh, đẹp tựa ảo mộng. Bất kể đã xảy ra bao nhiêu cuộc chém giết, bao nhiêu tu sĩ ngã xuống, nó vẫn cứ một vẻ hờ hững, đối với nó, những tranh đấu lớn lao hơn nữa cũng chỉ là mây khói phù du, tử vong và thống khổ đều thuộc về nhân loại.Lần này tuy hữu kinh vô hiểm tiêu diệt Thủy Vân Tông, nhưng Phù Đồ Môn cũng tổn thất nguyên khí nặng nề, vốn gần hai ngàn đệ tử giờ cũng còn không đến một ngàn. Mặc Quân lợi dụng hai thánh khí mà Thủy Vân Tông để lại, một lần nữa thiết lập đại trận hộ sơn cho Huyễn Mộc Lĩnh. Mặc Quân bây giờ đã là cảnh giới Động Hư, trong trận pháp lại có ba kiện thánh khí, uy lực của trận pháp này ít nhất có thể tăng lên gấp ba! Nhìn khắp Tu Chân giới, cho dù là tông môn đứng hàng thứ ba muốn đến phá trận cũng phải tiêu hao lực lượng rất lớn. Như vậy cũng có thể đảm bảo Thanh Vân Thành không ai dám mơ tưởng đến Phù Đồ Môn nữa.Mấy ngày trôi qua, Phù Đồ Môn dần dần hồi phục sau trận đại chiến kia, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, Nguyệt Thường thương lượng với Thư Khinh Thiển về việc trở về Phiên Vân Cốc, Thư Khinh Thiển mười năm không về, tự nhiên vui vẻ đồng ý.Lưu Niên và Bách Xá đưa các nàng xuống chân núi, Lưu Niên mở lời: "Thường Nhi, nếu muội muốn về, sư huynh không ngăn cản muội, nhưng sư môn ở đây, muội nhất định phải thường xuyên trở về."Nguyệt Thường cười nhạt, trong mắt lại thoáng qua một tia cay đắng: "Tiểu sư huynh, là muội tùy hứng rồi, đa tạ huynh đã hiểu cho muội, Phù Đồ Môn muội sẽ thường xuyên đến thăm."Lưu Niên thở dài một tiếng, thương tiếc gật đầu. Trong lòng Thư Khinh Thiển cũng buồn bã, Nguyệt di lại một mình đợi mười năm, nỗi dày vò trong đó có thể tưởng tượng được.Bách Xá liếc nhìn Nguyệt Thường, ánh mắt lóe lên một tia hổ thẹn, ánh mắt lại đảo qua Mặc Quân và Thư Khinh Thiển, vẻ mặt u ám, tựa hồ đã đưa ra một quyết định quan trọng. Y thấp giọng nói nói với Thư Khinh Thiển: "Thiển Thiển, lần này chúng ta chia tay ở đây, chuyện ở Phù Đồ Môn gây ra không ít náo động, các người trên đường trở về cẩn thận, đừng để người có tâm chú ý tới."Thư Khinh Thiển nhận ra sự quan tâm trong mắt y, rõ ràng không hề che giấu, trong lòng có chút ấm áp, dù thế nào, người này quả thực đối với nàng rất tốt, lúc sắp chia tay nàng cũng không thể giả vờ lạnh nhạt: "Ừm, ta biết rồi." Gật đầu, cười với y, rồi bị Mặc Quân nhẹ nhàng kéo lên phi kiếm cùng Nguyệt Thường và đám người Hạ Tâm Nghiên ngự kiếm rời đi.Bách Xá nhìn hai bóng người một trắng một xanh dựa vào nhau dần dần biến mất trong bầu trời xanh thẳm, nhắm mắt lại, có lẽ sớm ra tay một chút, Thiển Thiển có thể bớt chút đau khổ! Lần thứ hai mở mắt ra lại mang theo dày đặc thống khổ và bất đắc dĩ, Mặc Quân, ta chung quy vẫn phải giết cô thêm một lần nữa!Xoay người cáo từ Lưu Niên: "Lưu huynh, ta đã ra ngoài hồi lâu rồi, còn có chuyện quan trọng phải xử lý, ta xin cáo từ.""Làm lỡ thời gian của huynh, thật không phải, lần sau nhất định phải cùng huynh uống một chén cho tận hứng!"Bách Xá cười sảng khoái: "Ha ha, được!" Lập tức rời đi.Lúc này toàn bộ tu chân đại lục xôn xao bàn tán về chuyện của Phù Đồ Môn và Thủy Vân Tông, bọn họ không tài nào nghĩ tới trận giao phong này lại kết thúc bằng việc Thủy Vân Tông bị diệt môn. Tuy nói là Vọng Tiên Tông công chiếm Thủy Vân Tông, giết Vân Tiêu, nhưng bọn họ đều biết phần lớn người của Thủy Vân Tông đã xông lên Huyễn Mộc Lĩnh, thậm chí còn đông hơn số người ở lại tông môn! Bây giờ hầu như tất cả đều ở Phù Đồ Môn, thực lực của Phù Đồ Môn có thể thấy được lợi hại đến mức nào. E rằng bố cục ở Thanh Vân Thành sắp bị phá vỡ rồi! Các thế lực ở tu chân giới đều cảm thấy kinh hoàng, chỉ có Thiên Thánh Điện xa xôi ở Thiên Khuyết Thành là vô cùng yên tĩnh. Tựa hồ tất cả những điều này đã sớm nằm trong dự liệu.Lúc này đã là đêm khuya, khu rừng tây bắc mênh mông cổ xưa tĩnh lặng tối tăm, nhưng trong bóng tối vạn năm bất biến, lại lấp lánh một mảnh ánh sáng, đó là thành trì phồn hoa nhất tu chân giới, Thiên Khuyết Thành. Nơi đây dường như không có đêm tối, đô thành rộng lớn sáng như ban ngày, trong thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, các loại thương hội chợ búa ồn ào tô điểm thêm sự náo động trong màn đêm đen.Giữa thành trì phồn hoa náo nhiệt, khu rừng rậm tĩnh mịch bên ngoài thành bao phủ trong bóng tối, trong góc khuất dơ bẩn, đẫm máu mà ít ai biết đến, một hắc y nam tử đang dừng chân trên bầu trời Thiên Khuyết Thành cau mày đầy vẻ chán ghét. Nhìn tên nam nhân hung ác đang mở túi trữ vật lấy ra từ thi thể trong góc, hắc y nam tử rút ra một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ hình rắn, hồng quang lóe lên, người kia lặng lẽ ngã xuống đất, đến chết vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn từ từ kéo chiếc mũ trùm đầu màu đen lên, không quay đầu lại mà phóng nhanh về phía nơi sáng sủa và trong suốt nhất ở phía bắc Thiên Khuyết Thành. Ha, dù ở bao lâu, đến bao nhiêu lần, hắn vẫn luôn căm ghét cái nơi giả dối, bẩn thỉu này!Trong một đại điện màu trắng tráng lệ, vô cùng tao nhã và thánh khiết, một nam tử mặc trường bào trắng ngồi ở vị trí chủ tọa. Cổ áo và ống tay áo được thêu những hoa văn mây tinh xảo bằng chỉ bạc, lông mày tuấn tú, anh tuấn nhưng không sắc bén, đôi mắt trong veo ẩn chứa từ bi và ôn hòa bất biến. Khóe miệng cong lên một đường cong mềm mại, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo không tì vết, khiến hắn trông như một vị tiên nhân giáng trần, tựa hồ mang theo ánh sáng thánh khiết cứu độ chúng sinh.Bên dưới, một nam tử mặc áo bào trắng, cũng trùm mũ kín mít, toàn thân được quấn chặt chẽ, chỉ có thể thấy một phần khuôn mặt. Cơ thể hắn có chút cứng đờ, dường như người nam tử ôn hòa, thánh khiết ở phía trên rất đáng sợ.
Nam tử phía trên cuối cùng cũng lên tiếng: "Gia Hựu, Hữu Sứ Cảnh Nguyên bây giờ ở đâu?" Giọng nói cũng vô cùng ôn hòa, là giọng nam rất trong trẻo."Điện chủ, vốn dĩ sáng nay phải đến rồi, chỉ là... chỉ là tựa hồ bị trì hoãn.""Trì hoãn rồi? Cuộc chiến giữa Phù Đồ Môn và Thủy Vân Tông đã sớm kết thúc, chẳng phải Phù Đồ Môn đã thắng sao?""Thuộc hạ... thuộc hạ không biết." Gia Hựu lúc này đã đổ mồ hôi lạnh, tên Tiêu Cảnh Nguyên này không biết đang làm gì, đi lâu như vậy mà không mang được chút tin tức hữu dụng nào, bây giờ còn dây dưa chưa về, để một mình hắn đối mặt với điện chủ!Nam tử này từ khi tiếp nhận vị trí điện chủ cách đây một trăm năm, không ai ở Thiên Thánh Điện dám không tuân lệnh, tuy dung mạo từ bi hiền lành, ôn hòa vô song, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ khủng khiếp. Vốn tưởng rằng thánh nữ trước đây được hắn sủng ái như vậy, chắc chắn là người thừa kế đời sau của hắn, cuối cùng lại bị hắn coi như quân cờ, tự mình hạ lệnh cho Tiêu Nguyên Cảnh giết nàng, bây giờ càng không ai dám chọc giận hắn!Ngay khi Gia Hựu cảm thấy uy áp càng lúc càng nặng nề, một bóng đen cuối cùng cũng xuất hiện coi như giải cứu hắn."Thuộc hạ, Tiêu Cảnh Nguyên tham kiến điện chủ!" Âm thanh khàn khàn trầm thấp, nhưng lại mang theo một tia tà ác."Cuối cùng cũng trở về rồi, tiến triển thế nào?" Thiên Thánh điện chủ giọng nhu hòa, cuối cùng cũng bớt đi vẻ nguy hiểm vừa nãy."Khởi bẩm điện chủ, các nàng đã rời khỏi Phù Đồ Môn, tuy nói một người trong đó đã là cảnh giới Động Hư, tuy nhiên không tạo thành uy hiếp. Chỉ là không tra được Yên Nguyệt Thần Kính có phải đã được giải khai phong ấn hay không, bất quá điện chủ yên tâm, thuộc hạ lần sau chắc chắn sẽ biết rõ!" Hắc y nhân vội vã trả lời."Chỉ có những thứ này?" Thiên Thánh điện chủ hỏi ngược lại, không khó nhận ra, hắn rất không hài lòng."Điểm quan trọng nhất là nàng tựa hồ có thể điều động đồ vật mà điện chủ muốn!" Hắc y nhân không hề hoảng hốt, bình tĩnh nói."Thật vậy ư!" Giọng nói bất biến cuối cùng cũng có thêm tâm tình ngoài sự ôn hòa, hiển nhiên hắn rất coi trọng điều này."Ngoài ra, ta không giải thích được việc nàng có thể một mình đối phó với hai tên cường giả Động Hư trung kỳ.""Rất tốt, ngươi lui xuống trước đi, nhớ kỹ làm rõ chuyện Yên Nguyệt Thần Kính có phải đã được giải khai phong ấn hay không. Ta tin tưởng kế hoạch kia hẳn là rất nhanh sẽ có thể thực thi rồi, ha ha." Hắn khẽ cười vài tiếng, vẫy tay cho hai người lui ra.Sau khi xoay người ra khỏi điện, Tiêu Cảnh Nguyên cụp mắt xuống, không để ý đến tiếng gọi của Gia Hựu, trong tiếng mắng chửi của hắn, nhanh chóng rời đi. Gia Hựu tức đến phổi muốn nổ tung, nhưng không dám ở lại thêm, cũng vội vã rời đi.Mà đoàn người Thư Khinh Thiển lúc chạng vạng đã đến Tuyền Cơ Thành, bởi vì Triều Dương Tử vội vã muốn Văn Uẩn Nhi học Tam Thanh Kiếm Quyết mà ông tốn không ít công sức mới tìm được, Văn Uẩn Nhi không còn cách nào khác đành phải về Huyền Thanh Tông trước, Hạ Tâm Nghiên có chút không vui, cũng không cùng Thư Khinh Thiển đi Phiên Vân Cốc, nàng đang suy nghĩ nên làm thế nào để danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Uẩn Nhi.Ba người Thư Khinh Thiển, thừa dịp bóng đêm đi tới Phiên Vân Cốc, dọc đường đi ba người đều im lặng, tận hưởng sự yên bình của buổi tối, mặt trăng lặng lẽ nhô lên từ sau tầng mây, vốn bầu trời đêm đen kịt, lập tức được dát lên một lớp ánh bạc dịu dàng, những đám mây gần đó cũng được viền bạc, tô điểm xung quanh vầng trăng lạnh lẽo, cũng làm dịu đi mấy phần quạnh quẽ. Vốn dưới chân là rừng núi xanh um đen tối hỗn độn, lúc này cũng có thể nhìn rõ đường viền của cây cối và đỉnh núi.Thư Khinh Thiển thả lỏng người dựa vào ngực Mặc Quân, nghiêng đầu nhìn vầng trăng sáng tựa như gần trong gang tấc, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt nàng, chiếu ra những sợi lông tơ mịn màng, tựa như cũng được dát một lớp óng ánh.Mặc Quân nhìn nàng, trong con ngươi như được ánh trăng chiếu rọi tan chảy vào trong đó, lấp lánh như nước.Dường như cuối cùng phát hiện người phía sau còn hấp dẫn hơn cả ánh trăng, thêm vào buổi tối yên bình tĩnh lặng như vậy, Thư Khinh Thiển lại quên mất Nguyệt Thường đang ở bên cạnh các nàng, cuối cùng ngước mắt nhìn khuôn mặt người phía sau, rồi không thể rời đi.Mặc Quân từ khi thấy ánh mắt nàng chuyển qua mặt mình, liền luôn nhìn về phía trước, yên lặng điều khiển phi kiếm. Sau một lúc lâu thấy nàng vẫn giữ tư thế khó chịu này nhìn mình, không nhịn được cụp mắt xuống, đưa tay đỡ đầu nàng vào một tư thế thoải mái, thấp giọng cưng chiều nói: "Cô nương ngốc, làm gì nhìn ta như vậy? Cổ không mỏi sao?" Dưới bóng đêm mát lạnh, ngón tay nhẹ nhàng xoa cổ nàng, lực độ vừa phải.Thư Khinh Thiển bị lời này đâm trúng, ngay lập tức tỉnh táo lại, ấp úng không chịu trả lời.Nguyệt Thường ở một bên bị sự tương tác giữa hai người làm cho nghẹn ứ trong lòng, không nhịn được cười, chỉ là đột nhiên nhớ tới năm đó bản thân và Tử Linh cũng từng cùng nhau ngắm trăng, bây giờ lại chỉ còn một mình nàng, người kia lại không rõ sống chết! Nụ cười trên khóe miệng lập tức trở nên cay đắng dị thường, vẻ ôn nhu trên mặt hiện lên vài nét tang thương, khó nén bàng hoàng tịch liêu. Tuy rất nhanh bị nàng kiềm chế thu lại, nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của Thư Khinh Thiển và Mặc Quân, hai người không còn trêu chọc nữa, hơi tăng tốc, chuyên tâm bay đi.Một lát sau đã mơ hồ có thể thấy được Phiên Vân Cốc, vì đề phòng Hồng Loan một mình sợ hãi, Nguyệt Thường đã sắp xếp rất nhiều đồ vật chiếu sáng trong cốc, Phiên Vân Cốc quả thực đèn đuốc sáng trưng.Vào trong cốc, Nguyệt Thường lên tiếng gọi: "Hồng Loan, Nguyệt di trở về rồi."Rất nhanh truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, Hồng Loan từ sân vội vã đi ra, nàng bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều, cũng cao hơn không ít, dung mạo vẫn không thay đổi. Thấy ba người, nàng dường như rất vui mừng, gấp giọng gọi: "Nguyệt di, Thư tỷ tỷ, Mặc tỷ tỷ, các người đều trở về rồi!" Nói rồi mắt cũng đỏ hoe."Khổ cho con rồi, mấy ngày nay có sợ hãi không?" Nguyệt Thường từ ái nói.Hồng Loan lắc đầu: "Thư tỷ tỷ, ta rất nhớ các tỷ, Nguyệt di nói tỷ gặp chuyện nên mới lâu như vậy không trở lại, bây giờ coi như tốt rồi!""Ừm, mười năm này ở cùng Nguyệt di có quen không?" Nhìn người trước mắt, trong lòng Thư Khinh Thiển ngũ vị tạp trần, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ thân thiết dịu dàng."Quen, Nguyệt di đối với ta rất tốt!""Vậy thì tốt! Trời không còn sớm nữa, làm phiền muội rồi phải không? Muội nghỉ ngơi trước đi, có gì chúng ta ngày mai nói chuyện sau?""Vâng." Hồng Loan gật đầu, rồi theo Thư Khinh Thiển vào sân, luyến tiếc nhìn Thư Khinh Thiển, cuối cùng mới chậm rãi trở về phòng mình.Vào phòng, Mặc Quân khẽ cười nói: "Khinh Thiển vẫn là vậy, được người yêu thích, cô nương đó còn không nỡ rời đi."Thư Khinh Thiển trừng mắt nhìn nàng: "Nàng chẳng phải không biết nàng ta cố ý, lại còn nói lung tung gì thế!""Ha ha, không nói lung tung. Khinh Thiển định xử lý nàng ta thế nào?"Thư Khinh Thiển thở dài: "Chỉ có thể giữ lại nàng ta và tăng cường đề phòng, tránh đả thảo kinh xà, hoặc chúng ta có thể lợi dụng nàng ta để chọc tức bọn chúng." Nói đến phần sau, Thư Khinh Thiển đột nhiên lộ ra một tia xảo quyệt, có chút tinh nghịch đáng yêu."Ồ, Khinh Thiển định đối phó với bọn họ như thế nào?" Mặc Quân hỏi với vẻ rất hứng thú.
Hắn từ từ kéo chiếc mũ trùm đầu màu đen lên, không quay đầu lại mà phóng nhanh về phía nơi sáng sủa và trong suốt nhất ở phía bắc Thiên Khuyết Thành. Ha, dù ở bao lâu, đến bao nhiêu lần, hắn vẫn luôn căm ghét cái nơi giả dối, bẩn thỉu này!Trong một đại điện màu trắng tráng lệ, vô cùng tao nhã và thánh khiết, một nam tử mặc trường bào trắng ngồi ở vị trí chủ tọa. Cổ áo và ống tay áo được thêu những hoa văn mây tinh xảo bằng chỉ bạc, lông mày tuấn tú, anh tuấn nhưng không sắc bén, đôi mắt trong veo ẩn chứa từ bi và ôn hòa bất biến. Khóe miệng cong lên một đường cong mềm mại, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo không tì vết, khiến hắn trông như một vị tiên nhân giáng trần, tựa hồ mang theo ánh sáng thánh khiết cứu độ chúng sinh.Bên dưới, một nam tử mặc áo bào trắng, cũng trùm mũ kín mít, toàn thân được quấn chặt chẽ, chỉ có thể thấy một phần khuôn mặt. Cơ thể hắn có chút cứng đờ, dường như người nam tử ôn hòa, thánh khiết ở phía trên rất đáng sợ.
Nam tử phía trên cuối cùng cũng lên tiếng: "Gia Hựu, Hữu Sứ Cảnh Nguyên bây giờ ở đâu?" Giọng nói cũng vô cùng ôn hòa, là giọng nam rất trong trẻo."Điện chủ, vốn dĩ sáng nay phải đến rồi, chỉ là... chỉ là tựa hồ bị trì hoãn.""Trì hoãn rồi? Cuộc chiến giữa Phù Đồ Môn và Thủy Vân Tông đã sớm kết thúc, chẳng phải Phù Đồ Môn đã thắng sao?""Thuộc hạ... thuộc hạ không biết." Gia Hựu lúc này đã đổ mồ hôi lạnh, tên Tiêu Cảnh Nguyên này không biết đang làm gì, đi lâu như vậy mà không mang được chút tin tức hữu dụng nào, bây giờ còn dây dưa chưa về, để một mình hắn đối mặt với điện chủ!Nam tử này từ khi tiếp nhận vị trí điện chủ cách đây một trăm năm, không ai ở Thiên Thánh Điện dám không tuân lệnh, tuy dung mạo từ bi hiền lành, ôn hòa vô song, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ khủng khiếp. Vốn tưởng rằng thánh nữ trước đây được hắn sủng ái như vậy, chắc chắn là người thừa kế đời sau của hắn, cuối cùng lại bị hắn coi như quân cờ, tự mình hạ lệnh cho Tiêu Nguyên Cảnh giết nàng, bây giờ càng không ai dám chọc giận hắn!Ngay khi Gia Hựu cảm thấy uy áp càng lúc càng nặng nề, một bóng đen cuối cùng cũng xuất hiện coi như giải cứu hắn."Thuộc hạ, Tiêu Cảnh Nguyên tham kiến điện chủ!" Âm thanh khàn khàn trầm thấp, nhưng lại mang theo một tia tà ác."Cuối cùng cũng trở về rồi, tiến triển thế nào?" Thiên Thánh điện chủ giọng nhu hòa, cuối cùng cũng bớt đi vẻ nguy hiểm vừa nãy."Khởi bẩm điện chủ, các nàng đã rời khỏi Phù Đồ Môn, tuy nói một người trong đó đã là cảnh giới Động Hư, tuy nhiên không tạo thành uy hiếp. Chỉ là không tra được Yên Nguyệt Thần Kính có phải đã được giải khai phong ấn hay không, bất quá điện chủ yên tâm, thuộc hạ lần sau chắc chắn sẽ biết rõ!" Hắc y nhân vội vã trả lời."Chỉ có những thứ này?" Thiên Thánh điện chủ hỏi ngược lại, không khó nhận ra, hắn rất không hài lòng."Điểm quan trọng nhất là nàng tựa hồ có thể điều động đồ vật mà điện chủ muốn!" Hắc y nhân không hề hoảng hốt, bình tĩnh nói."Thật vậy ư!" Giọng nói bất biến cuối cùng cũng có thêm tâm tình ngoài sự ôn hòa, hiển nhiên hắn rất coi trọng điều này."Ngoài ra, ta không giải thích được việc nàng có thể một mình đối phó với hai tên cường giả Động Hư trung kỳ.""Rất tốt, ngươi lui xuống trước đi, nhớ kỹ làm rõ chuyện Yên Nguyệt Thần Kính có phải đã được giải khai phong ấn hay không. Ta tin tưởng kế hoạch kia hẳn là rất nhanh sẽ có thể thực thi rồi, ha ha." Hắn khẽ cười vài tiếng, vẫy tay cho hai người lui ra.Sau khi xoay người ra khỏi điện, Tiêu Cảnh Nguyên cụp mắt xuống, không để ý đến tiếng gọi của Gia Hựu, trong tiếng mắng chửi của hắn, nhanh chóng rời đi. Gia Hựu tức đến phổi muốn nổ tung, nhưng không dám ở lại thêm, cũng vội vã rời đi.Mà đoàn người Thư Khinh Thiển lúc chạng vạng đã đến Tuyền Cơ Thành, bởi vì Triều Dương Tử vội vã muốn Văn Uẩn Nhi học Tam Thanh Kiếm Quyết mà ông tốn không ít công sức mới tìm được, Văn Uẩn Nhi không còn cách nào khác đành phải về Huyền Thanh Tông trước, Hạ Tâm Nghiên có chút không vui, cũng không cùng Thư Khinh Thiển đi Phiên Vân Cốc, nàng đang suy nghĩ nên làm thế nào để danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Uẩn Nhi.Ba người Thư Khinh Thiển, thừa dịp bóng đêm đi tới Phiên Vân Cốc, dọc đường đi ba người đều im lặng, tận hưởng sự yên bình của buổi tối, mặt trăng lặng lẽ nhô lên từ sau tầng mây, vốn bầu trời đêm đen kịt, lập tức được dát lên một lớp ánh bạc dịu dàng, những đám mây gần đó cũng được viền bạc, tô điểm xung quanh vầng trăng lạnh lẽo, cũng làm dịu đi mấy phần quạnh quẽ. Vốn dưới chân là rừng núi xanh um đen tối hỗn độn, lúc này cũng có thể nhìn rõ đường viền của cây cối và đỉnh núi.Thư Khinh Thiển thả lỏng người dựa vào ngực Mặc Quân, nghiêng đầu nhìn vầng trăng sáng tựa như gần trong gang tấc, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt nàng, chiếu ra những sợi lông tơ mịn màng, tựa như cũng được dát một lớp óng ánh.Mặc Quân nhìn nàng, trong con ngươi như được ánh trăng chiếu rọi tan chảy vào trong đó, lấp lánh như nước.Dường như cuối cùng phát hiện người phía sau còn hấp dẫn hơn cả ánh trăng, thêm vào buổi tối yên bình tĩnh lặng như vậy, Thư Khinh Thiển lại quên mất Nguyệt Thường đang ở bên cạnh các nàng, cuối cùng ngước mắt nhìn khuôn mặt người phía sau, rồi không thể rời đi.Mặc Quân từ khi thấy ánh mắt nàng chuyển qua mặt mình, liền luôn nhìn về phía trước, yên lặng điều khiển phi kiếm. Sau một lúc lâu thấy nàng vẫn giữ tư thế khó chịu này nhìn mình, không nhịn được cụp mắt xuống, đưa tay đỡ đầu nàng vào một tư thế thoải mái, thấp giọng cưng chiều nói: "Cô nương ngốc, làm gì nhìn ta như vậy? Cổ không mỏi sao?" Dưới bóng đêm mát lạnh, ngón tay nhẹ nhàng xoa cổ nàng, lực độ vừa phải.Thư Khinh Thiển bị lời này đâm trúng, ngay lập tức tỉnh táo lại, ấp úng không chịu trả lời.Nguyệt Thường ở một bên bị sự tương tác giữa hai người làm cho nghẹn ứ trong lòng, không nhịn được cười, chỉ là đột nhiên nhớ tới năm đó bản thân và Tử Linh cũng từng cùng nhau ngắm trăng, bây giờ lại chỉ còn một mình nàng, người kia lại không rõ sống chết! Nụ cười trên khóe miệng lập tức trở nên cay đắng dị thường, vẻ ôn nhu trên mặt hiện lên vài nét tang thương, khó nén bàng hoàng tịch liêu. Tuy rất nhanh bị nàng kiềm chế thu lại, nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của Thư Khinh Thiển và Mặc Quân, hai người không còn trêu chọc nữa, hơi tăng tốc, chuyên tâm bay đi.Một lát sau đã mơ hồ có thể thấy được Phiên Vân Cốc, vì đề phòng Hồng Loan một mình sợ hãi, Nguyệt Thường đã sắp xếp rất nhiều đồ vật chiếu sáng trong cốc, Phiên Vân Cốc quả thực đèn đuốc sáng trưng.Vào trong cốc, Nguyệt Thường lên tiếng gọi: "Hồng Loan, Nguyệt di trở về rồi."Rất nhanh truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, Hồng Loan từ sân vội vã đi ra, nàng bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều, cũng cao hơn không ít, dung mạo vẫn không thay đổi. Thấy ba người, nàng dường như rất vui mừng, gấp giọng gọi: "Nguyệt di, Thư tỷ tỷ, Mặc tỷ tỷ, các người đều trở về rồi!" Nói rồi mắt cũng đỏ hoe."Khổ cho con rồi, mấy ngày nay có sợ hãi không?" Nguyệt Thường từ ái nói.Hồng Loan lắc đầu: "Thư tỷ tỷ, ta rất nhớ các tỷ, Nguyệt di nói tỷ gặp chuyện nên mới lâu như vậy không trở lại, bây giờ coi như tốt rồi!""Ừm, mười năm này ở cùng Nguyệt di có quen không?" Nhìn người trước mắt, trong lòng Thư Khinh Thiển ngũ vị tạp trần, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ thân thiết dịu dàng."Quen, Nguyệt di đối với ta rất tốt!""Vậy thì tốt! Trời không còn sớm nữa, làm phiền muội rồi phải không? Muội nghỉ ngơi trước đi, có gì chúng ta ngày mai nói chuyện sau?""Vâng." Hồng Loan gật đầu, rồi theo Thư Khinh Thiển vào sân, luyến tiếc nhìn Thư Khinh Thiển, cuối cùng mới chậm rãi trở về phòng mình.Vào phòng, Mặc Quân khẽ cười nói: "Khinh Thiển vẫn là vậy, được người yêu thích, cô nương đó còn không nỡ rời đi."Thư Khinh Thiển trừng mắt nhìn nàng: "Nàng chẳng phải không biết nàng ta cố ý, lại còn nói lung tung gì thế!""Ha ha, không nói lung tung. Khinh Thiển định xử lý nàng ta thế nào?"Thư Khinh Thiển thở dài: "Chỉ có thể giữ lại nàng ta và tăng cường đề phòng, tránh đả thảo kinh xà, hoặc chúng ta có thể lợi dụng nàng ta để chọc tức bọn chúng." Nói đến phần sau, Thư Khinh Thiển đột nhiên lộ ra một tia xảo quyệt, có chút tinh nghịch đáng yêu."Ồ, Khinh Thiển định đối phó với bọn họ như thế nào?" Mặc Quân hỏi với vẻ rất hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store