[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 37: Nhu tình như nước
Kết quả một bàn tay liền ôm lấy bên hông nàng, ngăn cản nàng rời đi. Làn da bóng loáng mịn màng lộ ra chút hơi nóng, trực tiếp dán sát vào eo trần của nàng, khiến thân thể Thư Khinh Thiển mềm nhũn ra không chút sức lực. Mặc Quân từ phía sau ôm lấy nàng, phòng ngừa nàng trượt vào trong nước. Lần này hai người hầu như không hề có khoảng cách dựa vào nhau, đừng nói là Thư Khinh Thiển, ngay cả hơi thở của Mặc Quân cũng bắt đầu bất ổn rồi.Thư Khinh Thiển có chút nóng nảy khẽ gọi: "Mặc Quân..." giọng cũng có chút run rẩy."Ừm!" Mặc Quân trầm thấp đáp một tiếng, mang theo chút khàn khàn.Thư Khinh Thiển quay đầu nhìn nàng, không biết từ lúc nào, nàng đã khôi phục lại vẻ mặt câu hồn nhiếp phách vốn có, khuôn mặt lạnh lùng lúc này nổi lên một vệt ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt đen như ngọc chứa đựng nhu tình không thể hóa giải, còn có chút nóng rực. Thư Khinh Thiển cảm thấy, hồn phách mình sắp bị nàng câu mất rồi, cũng không còn né tránh, không còn thẹn thùng, chỉ còn lại si mê!Hai người bắt đầu thuận theo cảm xúc trong lòng mà hôn nhau, từ khi hai người ở bên nhau, những hành động thân mật này cũng không phải lần đầu tiên, Mặc Quân lúc nào cũng rất kiên nhẫn, hơn nữa ôn nhu săn sóc, sẽ không để Thư Khinh Thiển cảm thấy khó chịu, lần này cũng vậy, mỗi một động tác đều mềm nhẹ triền miên, khiến nàng lần thứ hai say đắm.Hai người lúc này đã là thẳng thắn đối diện, sự thân mật lần này tự nhiên cũng khó có thể dễ dàng kết thúc như lần trước. Tay Mặc Quân dần dần bắt đầu vuốt ve làn da bên hông Thư Khinh Thiển, nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu, mỗi một lần đều khiến thân thể Thư Khinh Thiển càng thêm mềm nhũn, nụ hôn cũng bắt đầu dời đi, không còn giới hạn trên môi nữa.Thư Khinh Thiển cảm giác cả người nóng lên, tê dại, lầm bầm gọi tên Mặc Quân, khiến hơi thở của Mặc Quân cũng trở nên dồn dập.Một lát sau, Mặc Quân ôm lấy Thư Khinh Thiển mềm nhũn, từ trong nước nhảy lên, nhanh chóng khoác áo cho cả hai, rồi rơi xuống giường.Giữa chừng dừng lại, Thư Khinh Thiển cuối cùng cũng coi như khôi phục chút tỉnh táo, nhìn Mặc Quân trên người, bắt đầu ý thức được sự phát triển của sự việc đã vượt quá dự đoán của mình. Người phụ nữ trước mặt là người yêu của nàng, là người nàng quyết định gắn bó cả đời, một số chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ là dù sao chưa bao giờ trải qua những chuyện này, Thư Khinh Thiển có chút sốt ruột và bất an, tuy nhiên không muốn mất hứng, cắn môi dưới, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!Mặc Quân cúi thấp người, vừa đặt tay lên eo Thư Khinh Thiển, liền cảm thấy cả người nàng cứng đờ, thậm chí có chút run rẩy. Nhận ra sự căng thẳng bất an của nàng, động tác của Mặc Quân khựng lại. Hình như nàng lại bị choáng váng đầu rồi, rõ ràng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, sợ là dọa đến nàng ấy rồi. Thu lại ánh mắt nóng rực, Mặc Quân dịu dàng cười với Thư Khinh Thiển. Lấy ra bộ áo trong sạch sẽ, qua loa quấn quanh người Thư Khinh Thiển rồi rút tay ra, ôn nhu thay nàng mặc. Chỉnh trang lại bản thân, Mặc Quân chống tay nhẹ nhàng hôn nàng một cái, thấp giọng nói: "Được rồi, trời cũng muộn rồi, ngủ thôi!"Thư Khinh Thiển có chút ngơ ngác, nàng, nàng sao lại dừng lại rồi, lẽ nào vừa rồi hiểu lầm nàng không muốn sao, nàng tuy cảm thấy vội vàng, nhưng cũng không phải không nguyện ý mà? Thư Khinh Thiển có chút cuống lên, kéo tay Mặc Quân: "Nàng nàng sao... Sao lại...""Ta, ta sao vậy?" Mặc Quân có chút buồn cười hỏi ngược lại."Nàng sao, sao lại..." Mặt Thư Khinh Thiển đỏ bừng, lời này bảo nàng nói thế nào đây, Mặc Quân rõ ràng biết nàng muốn nói gì, thật là quá xấu rồi! Vùi mặt vào ngực Mặc Quân lẩm bẩm: "Nàng sao lại đáng ghét như vậy, lại cố ý trêu ta. Còn nữa ta chỉ là quá sốt ruột, chẳng hề... không phải không muốn." Mấy chữ cuối cùng quả thực yếu như tiếng muỗi kêu."Ồ... Vậy ý của Khinh Thiển là, nàng rất nguyện ý rồi!"Thư Khinh Thiển có chút xấu hổ, há miệng cắn nhẹ vào cổ nàng, lực đạo nhẹ nhàng chẳng khác nào một nụ hôn."Nàng thuộc tính chó sao, sau khi gặp lại nàng, nàng đã cắn ta ba lần rồi!" Mặc Quân khẽ cười nói. Vòng tay ôm lấy Thư Khinh Thiển không cho nàng rời đi, Mặc Quân lại thấp giọng mở miệng: "Cô nương ngốc, đừng nghĩ nhiều! Ta vừa rồi vốn chỉ muốn trêu nàng vì buổi trưa không nghe lời, không nghĩ thật sự muốn nàng.""Nàng, nàng sao có thể như vậy? Nàng nói nàng cố ý!" Thư Khinh Thiển cảm thấy có chút khổ sở, Mặc Quân chỉ trêu nàng thôi sao?Mặc Quân có chút lúng túng, nhưng càng sợ nàng nghĩ nhiều, đỏ mặt nói: "Vốn tắm rửa là định trêu nàng, kết quả, khụ, kết quả..." Mặc Quân nghiêng đầu không nói tiếp được nữa.Thư Khinh Thiển kinh ngạc nhìn nàng, phát hiện vành tai nàng trắng như ngọc đã đỏ ửng, biết nàng không nói tiếp là ý gì, vừa thẹn thùng vừa vui vẻ: "Vậy nàng, vậy nàng...""Là ta không tốt, nàng còn nhỏ, hơn nữa...""Ta không còn nhỏ nữa, ta sắp mười tám rồi!" Thư Khinh Thiển vội kêu lên, chợt cảm thấy lời này của mình quá trắng trợn, giống như đang vội vã, vội vã..."Phốc... Được rồi được rồi, không nhỏ nữa." Mặc Quân không nhịn được cười, vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của Thư Khinh Thiển tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng không thể làm nàng chịu ấm ức, trong ký ức của nàng, chúng ta quen nhau bất quá mới một tháng thôi, còn rất nhiều chuyện nàng không biết. Huống chi đây là khách điếm, chúng ta cái gì cũng chưa chuẩn bị, ta nhất thời hồ đồ, suýt chút nữa đã làm sai rồi. Chúng ta động phòng hoa chúc, tuy nói không cần phức tạp như phàm nhân, tuy nhiên không thể tùy tiện như vậy, tối thiểu sính lễ nghi thức gì đó, đều phải đầy đủ, nàng nói có đúng không?"Thư Khinh Thiển có chút cảm động trước sự chu đáo của Mặc Quân, cũng kinh ngạc khi Mặc Quân nhắc đến sính lễ nghi thức. Bởi vì trong giới Tu Chân hiện nay, đại đa số người kết làm đạo lữ không phải vì yêu nhau, mà phần nhiều là liên minh lợi ích thông gia, hoặc là cùng nhau nâng cao tu vi thôi. Dòng họ thông gia có lẽ còn tổ chức một nghi thức đạo lữ, tuy nhiên bất quá là tông môn giao lưu hàn huyên, chứ không phải nghi thức giữa hai người. Người tu chân rất không thích, cũng không chú trọng những chuyện tam thư lục lễ, cưới gả của phàm nhân. Vì lẽ đó chẳng hề có bái đường thành thân quen thuộc. Thường thường chỉ tuyên bố kết làm đạo lữ, báo cho sư môn thân hữu là xong.Thế nhưng Thư Khinh Thiển lại rất yêu thích và mong chờ những điều bình dị mà tràn đầy tình cảm trong cuộc sống của phàm nhân. Lúc trước nàng ở thôn nhỏ của Khang thúc, đã tận mắt nhìn thấy một đôi tân lang tân nương bái đường thành thân, ngày đó mọi người đều rất mệt, nhưng hạnh phúc và niềm vui giữa tân lang và tân nương lại khiến Thư Khinh Thiển khắc sâu ấn tượng. Sau này biết được tu chân nhân sĩ chẳng hề cử hành nghi thức thành thân, Thư Khinh Thiển còn có chút tiếc nuối, cùng Mặc Quân ở bên nhau, nàng càng không nghĩ tới sẽ có nghi thức gì, nhưng Mặc Quân lại nói muốn có nghi thức trước!Thư Khinh Thiển không nhịn được hỏi nàng: "Mặc Quân, sao nàng lại nghĩ đến chuyện làm nghi thức, người tu chân chẳng phải đều không thích mấy cái đó sao?""Bởi vì nàng thích!" Mặc Quân ôm lấy nàng nhẹ giọng trả lời."Sao nàng biết?!" Thư Khinh Thiển rất khó tin, mình xưa nay không nói với ai, sao nàng lại biết."Ừm, nàng đối với những đồ vật thế tục có một sự yêu thích đặc biệt, thích dùng nước tắm gội, thích tự mình chế biến đồ ăn, đơn thuần yêu thích một vài loài hoa cỏ mà không phải vì công dụng của chúng, thích cái làng nhỏ kia, thích những người trong thôn, thích cuộc sống bình dị an bình của phàm nhân. Vì lẽ đó ta nghĩ, đối với phong tục của họ, nàng cũng sẽ yêu thích."Mỗi một câu Mặc Quân nói, trong mắt Thư Khinh Thiển lại thêm một phần vui vẻ, cuối cùng Thư Khinh Thiển cười rạng rỡ, ôm chặt Mặc Quân hỏi: "Vậy còn nàng? Nàng sẽ không chán ghét những lễ tiết này sao?"Mặc Quân nhìn nàng vui vẻ, trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười: "Ta không thích những thứ đó, nhưng nếu đối phương là nàng, ta rất mong chờ!"Thư Khinh Thiển cảm thấy mấy ngày nay Mặc Quân nói lời tâm tình càng ngày càng lưu loát, đưa tay chọc chọc khóe miệng nàng: "Sao nàng lại dẻo miệng như vậy hả?" Nếu là một nam tử, không biết có thể lừa gạt được bao nhiêu nữ nhân nữa chứ?Nghĩ đến đây, Thư Khinh Thiển đột nhiên lại nhớ tới lúc Mặc Quân hôn mê đã gọi cái tên kia, lại nghĩ đến những suy đoán của mình lúc đó. Tuy rằng nàng tin tưởng Mặc Quân hiện tại yêu chính là nàng, nhưng người phụ nữ kia cùng Mặc Quân đã từng qua lại, như một tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng, lúc này nhớ lại, khiến nụ cười trên mặt Thư Khinh Thiển lập tức biến mất.Mặc Quân mẫn cảm nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Thư Khinh Thiển: "Khinh Thiển, sao vậy?""Mặc Quân, ta... ta muốn hỏi nàng một chuyện, nàng, nếu nàng không muốn nói, thì...""Nàng hỏi đi.""Ta, ta muốn hỏi nàng, Liên Thốn là ai?" Thư Khinh Thiển do dự một lúc, cuối cùng khẽ cắn răng nói ra. Sau đó căng thẳng nhìn Mặc Quân.Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt Mặc Quân có chút cứng đờ, hơi kinh ngạc: "Sao nàng lại biết cái tên này?" Bỗng nhiên nhớ đến những ngày mình lạc lối trong ký ức, nàng khẽ cau mày nói: "Là lần đó ta hôn mê đã nói ra rồi sao?"Thư Khinh Thiển lặng lẽ gật đầu. Mặc Quân nhìn vẻ mặt trầm xuống của nàng, đưa tay bóp nhẹ mũi nàng, rồi kể cho nàng nghe chuyện về Liên Thốn, đến khi nói về việc bản thân bị Liên Thốn ruồng bỏ, cuối cùng lựa chọn tự bạo, Mặc Quân tỏ ra rất hờ hững.Thư Khinh Thiển nghe mà vừa đau lòng vừa giận dữ, còn có chút chua xót: "Sao nàng ta có thể đối xử với nàng như vậy! Chẳng phải từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau sao? Nàng còn coi nàng ta là bằng hữu tốt nhất của nàng! Nàng thật là, thông minh như vậy sao lại bị nàng ta lừa, còn biến bản thân thành cái bộ dạng đó!"Mặc Quân sao nghe không ra sự đau lòng và chua xót của nàng, cười nói: "Ta lại cảm thấy mình rất thông minh, nếu không có nàng ta, sao ta có thể gặp được nàng? Tất cả những đau khổ, tất cả những vết thương trước đây, đối với ta bây giờ mà nói, chỉ là để đổi lấy việc gặp được nàng thôi.""Nàng ngốc chết đi được, sao không nghĩ một chút suýt chút nữa thì..." Thư Khinh Thiển hít hít mũi, không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái. Tuy rằng Mặc Quân không nói rõ thân thế của mình, nhưng nàng cũng coi như hiểu rõ quá khứ của nàng ấy, cũng ý thức được nơi Mặc Quân sinh sống không phải ở đại lục này! Nàng không vội, Mặc Quân đã nói sau này sẽ kể cho nàng nghe.Nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của Mặc Quân, nghĩ đến những gì nàng đã trải qua và gần trăm năm tháng ngày bị giam cầm trong Tuyệt Tích Lâm, Thư Khinh Thiển liền đau lòng không thôi, hận Liên Thốn đến tận xương tủy! Nếu như mìnhcó thể cùng Mặc Quân từ nhỏ đến lớn ở bên nhau, khẳng định sẽ thương yêu nàng, nào cam lòng bức tử nàng. Ôm chặt thân thể mềm mại thơm tho của Mặc Quân vào lòng, vẫn không quên lẩm bẩm: "Thanh mai trúc mã Liên Thốn của nàng, quả thực xấu xa đến tận cùng!""Phốc! Ừ, xấu xa đến tận cùng, vẫn là tiểu tức phụ của ta tốt nhất, tức phụ ngoan ngoãn ngủ thôi." Mặc Quân khẽ cười mặc cho Thư Khinh Thiển ôm lấy, vòng tay ôm eo nàng.Thư Khinh Thiển cảm thấy mình hình như quá chua rồi, cũng có chút ngại ngùng, ngoan ngoãn ôm lấy Mặc Quân nhắm mắt. Hai người có một đêm mộng đẹp....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store