ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 139: Mỗi người một cảnh

Kately1989

Kể từ khi hai người trở về Vô Tận Hải Vực, họ không còn được nhàn nhã như trước. Mặc Uyên sẽ không bỏ qua, không ai biết hắn khi nào sẽ xuất hiện trở lại, cũng không biết khi hắn ra tay lần nữa, hắn sẽ trở thành tồn tại đáng sợ đến nhường nào. Dù sao, đã dám ra tay với Vô Tận Hải Vực, hắn tuyệt đối có chỗ dựa, vì vậy, các nàng phải nhanh chóng nâng cao thực lực!

Mặc Quân xử lý một phần sự vụ trong tộc, phần còn lại toàn bộ giao cho Mặc Kính Hiền và mấy vị trưởng lão, rồi bắt đầu cùng Thư Khinh Thiển bế quan.

Vô Tận Hải Vực có một Huyền Băng Động ở Cực Bắc Chi Cảnh. Huyền Băng trong đó đã tích tụ mấy chục vạn năm, vì thế toàn bộ Bắc Cảnh của Vô Tận Hải Vực nhiệt độ rất thấp, vùng nước xung quanh đều bị đóng băng.

Thư Khinh Thiển được Mặc Quân khoác cho một thân áo lông chồn, theo nàng tiến vào vùng đất phủ đầy băng tuyết. Càng đến gần, Thư Khinh Thiển càng cảm nhận được hàn khí càng thêm bức người, hơi thở nàng phả ra hóa thành từng luồng sương trắng, mang theo sự lạnh lẽo tiêu tán vào không trung. Dù nàng mặc kín mít, vẫn cảm thấy tay chân lạnh cóng, nên chỉ có thể không ngừng vận linh lực chống lại hàn khí.

Nàng nhìn quanh. Vì nơi đây được thiết lập một trận pháp, hàn khí bị trận pháp ngăn cách, nên lúc này nhìn ra, Bắc Cảnh của Vô Tận Hải Vực bị chia làm hai, một bên cây cối xanh tươi, thời tiết ấm áp dễ chịu, bên kia gió lạnh tiêu điều, băng tuyết bao phủ, gió thổi cuốn theo những bông tuyết hỗn loạn. Vùng nước bị đóng băng ở đó, trong suốt như pha lê, bao quanh bởi màn sương lạnh lẽo nhưng vẫn đẹp vô cùng.

Nhìn Mặc Quân bên cạnh vẫn chỉ mặc một bộ bạch y dày vừa phải, nàng không nhịn được véo nhẹ ngón tay nàng ấy, sờ vào lạnh lẽo, đúng là băng cơ ngọc cốt. Nàng có chút bất mãn oán trách: "Nàng cho ta quấn dày như thế, chính nàng sao lại mặc ít như vậy, tay cũng lạnh như băng!"

Mặc Quân véo nhẹ chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của nàng: "Nàng có thể so với ta sao? Ta từ nhỏ đã đến đây, sớm đã quen rồi. Huống hồ cảnh giới của ta cao hơn nàng, tay tuy hơi lạnh, nhưng không thấy lạnh. Ngược lại là nàng, vừa rồi còn không tình nguyện, nàng xem nàng đã lạnh cóng như một con thỏ rồi." Nói xong nàng ôm lấy tay Thư Khinh Thiển, tức thì vận chuyển linh lực khiến một luồng hơi ấm chạy qua toàn thân Thư Khinh Thiển, ấm áp hơn nhiều.

Thư Khinh Thiển bĩu môi: "Ta mới không phải con thỏ. Chúng ta phải ở chỗ này tu luyện sao?"

"Ừm, nơi này tuy rằng hàn khí bức người, nhưng linh khí cực kỳ dồi dào. Hơn nữa, hàn băng tích tụ vạn năm rất lợi hại, ở đây gần như giờ nào khắc nào cũng phải vận dụng linh lực. Nơi này yên tĩnh lạnh lẽo, tâm tư dễ trầm tĩnh kỳ ảo, bởi vậy rất dễ dàng có được sự lĩnh ngộ, tuy rằng khá cực khổ, nhưng lại có thể đạt hiệu quả gấp bội."

Thư Khinh Thiển gật đầu, theo nàng chậm rãi bước vào. Khi đi đến cửa động, Thư Khinh Thiển có chút run rẩy, hàn khí men theo da thịt chui vào cơ thể, không ngăn cản được chút nào tràn khắp kinh mạch nàng. Chỉ trong chốc lát, lông mày, lông mi của nàng đều ngưng tụ một lớp băng sương.

Mặc Quân nhìn nàng có chút không chịu nổi, cởi bỏ áo choàng lông chồn của nàng, ôm nàng vào lòng, sau đó đem hai người bọc lại thật chặt, mang nàng tiến vào gian băng thất thứ nhất.

Linh lực trong cơ thể Mặc Quân khuấy động, thân thể lạnh lẽo bắt đầu trở nên ấm áp, tuy rằng vẫn còn lạnh, nhưng đối với Thư Khinh Thiển lúc này lại là vô cùng ấm áp. Mặc Quân ngồi xếp bằng trên nền băng, để Thư Khinh Thiển rúc vào lòng nàng.

Thư Khinh Thiển còn có chút chưa hoàn hồn, run cầm cập nói: "Ta, ta có phải quá vô dụng rồi không, lúc nào cũng phải để nàng che chở."

"Ai nói vậy, nàng rất lợi hại. Ở Vô Tận Hải Vực, không một người Phân Thần kỳ nào có thể chịu được khi tiến vào nơi này. Năm đó ta cũng phải ở ngoài động đợi một ngày, sau đó mới đi vào. Nàng tuy sợ lạnh, nhưng lại có thể kiên trì, chỉ là ta không nỡ để nàng chịu khổ, mới ra tay can thiệp. Ta ở cùng nàng một ngày trước, chờ nàng thích ứng rồi, ta lại rời đi, được không?" Mặc Quân hôn lên trán nàng, ôn tồn vỗ về.

Thư Khinh Thiển gật đầu, dụi dụi vào cổ nàng đang tỏa ra hàn khí, sau đó ngồi thẳng người, trầm tâm, nhanh chóng tiến vào minh tưởng.

Mặc Quân nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng nhắm mắt lại, linh lực trong cơ thể bắt đầu tràn vào đan điền của nàng, giúp nàng đả thông từng kinh mạch bị hàn khí làm tắc nghẽn. Cứ thế lặp đi lặp lại, đợi đến khi một ngày trôi qua, Thư Khinh Thiển bắt đầu có thể tự mình vận chuyển linh lực chống đỡ, nàng mới thu tay lại.

Thư Khinh Thiển tuy vẫn cảm thấy lạnh, nhưng toàn bộ suy nghĩ đã rõ ràng, cũng không còn cảm thấy cơ thể đông cứng khó chịu nữa. Nàng mở mắt, nhìn Mặc Quân giúp nàng quấn chặt áo lông chồn, cẩn thận trải vạt áo xuống lớp băng, để nàng không phải ngồi trực tiếp lên băng. 

Nàng ngoan ngoãn ngồi đó tùy ý Mặc Quân sắp xếp, nhìn ánh mắt quyến luyến và mềm mại. Nàng hiểu Mặc Quân muốn tiếp tục tiến sâu vào trong, ở lại nơi đó bế quan. Động này uốn lượn sâu thẳm, có rất nhiều băng thất, càng đi vào trong e là càng khó chịu đựng. Với thực lực của Mặc Quân hẳn là có thể đi vào gian thứ mười mấy rồi.

Mặc Quân đội mũ trùm cho nàng, nàng ngồi xếp bằng, cả người trông đúng như một cục bông tuyết, gương mặt xinh đẹp lộ ra bên ngoài, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mặc Quân, khiến nàng ấy vừa không nỡ lại vừa buồn cười.

"Nàng đó, còn nhìn ta tội nghiệp đáng thương như vậy, ta đều không nỡ đi rồi."

Thư Khinh Thiển mặt có chút đỏ, ngập ngừng nói: "Ta không có tội nghiệp đáng thương, nàng đi đi."

Mặc Quân ngón tay xoa gương mặt lạnh lẽo, mịn màng của nàng: "Nàng tu luyện cho tốt, ta ở ngay đây thôi, sẽ không cách nàng quá xa. Nhất định phải nhớ kỹ, vạn lần không thể cậy mạnh, trước khi bước vào gian băng thất tiếp theo phải đảm bảo ý thức của mình thanh tỉnh. Nàng mà dám không ngoan, để ta biết được, ta sẽ không cần nàng nữa! Ta nói nghiêm túc, tuyệt đối không dỗ nàng đâu!"

Thư Khinh Thiển sững sờ, mím môi, gật đầu đồng ý.

"Tu hành cứ nỗ lực là được, không thể nóng vội, bằng không sẽ công cốc. Đợi đến hai năm sau, ta sẽ trở lại đón nàng."

Thấy Thư Khinh Thiển có vẻ ủ rũ, nàng cũng hiểu nàng ấy đang nghĩ gì: "Cô nương ngốc, tu luyện không biết năm tháng, hai năm chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, ta sẽ nhanh chóng đến tìm nàng thôi."

"Ta, ta hiểu rồi, ta cũng không phải trẻ con, nàng không cần luôn lo lắng cho ta. Còn nữa, nàng bảo ta không được miễn cưỡng, nàng cũng vậy, đừng đi quá xa, cũng đừng tự tạo áp lực cho mình."

"Không phải trẻ con, nhưng cũng là tiểu nương tử của ta, ta đương nhiên phải bận tâm, nếu không bị đông lạnh hỏng mất, lấy đâu ra người khác đền cho ta. Còn về phần ta, ta biết lượng sức, nàng không cần lo."

Thư Khinh Thiển nhìn khuôn mặt thanh nhã của Mặc Quân mang theo nụ cười dịu dàng, cả khuôn mặt thanh lãnh dường như tan chảy, ấm áp cả lòng nàng. Dù hiểu rằng thời gian tu luyện trôi đi rất nhanh, nhưng nghĩ đến việc chia xa hai năm vẫn thấy khó chịu, không nhịn được vươn tay nắm chặt vạt áo nàng ấy.

Mặc Quân cầm lấy tay nàng, đến gần hôn lên khóe môi nàng, rồi lập tức hôn lên môi nàng. 

Thư Khinh Thiển tức thì đáp lại động tác của nàng, hai người không ngừng thâm nhập triền miên, trong căn phòng băng trống trải, lạnh lẽo vang vọng hơi thở gấp gáp và tiếng rên khe khẽ. Sau một lúc lâu, Mặc Quân thả Thư Khinh Thiển sắc mặt ửng hồng ra, xoa xoa giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, rồi nhanh chóng rời đi.

Thư Khinh Thiển nhìn nàng một thân bạch y nhanh chóng hòa vào trong băng tuyết trong suốt, trong chốc lát cả thế giới trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại băng tuyết và cái lạnh vô biên bầu bạn với nàng. 

Sự ấm áp và nhiệt tình nàng ấy vừa mang lại cũng tức thì nguội lạnh, cả trái tim nàng trống rỗng, nàng buồn bã một lát, nhưng lập tức vực dậy tinh thần, lúc này, tu luyện mới là quan trọng nhất, bằng không nếu cứ mãi chìm đắm trong tình cảm đôi lứa, e rằng sẽ mất nhiều hơn được, phụ lòng khổ tâm của Mặc Quân.

Thư Khinh Thiển toàn tâm toàn ý dấn thân vào tu hành, mà Mặc Quân gần như ở mỗi băng thất đều dừng lại chốc lát, nửa đường thả Nguyệt Thường cùng Tử Linh ra ngoài, hai người họ cùng nhau ở lại gian băng thất thứ tám. 

Nàng cứ thế vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng dừng lại ở gian băng thất thứ mười lăm. Lúc này nàng vô cùng chậm rãi bước vào băng thất, toàn thân kết một lớp băng tuyết dày đặc, sau đó cứng ngắc ngồi xuống, cơ thể nàng ngồi xuống phát ra tiếng động trầm đục, cuối cùng chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc. Rất nhanh, cả người nàng bị băng tuyết bao phủ, hòa làm một với lớp băng bên dưới, hệt như một pho tượng băng hình người, lặng lẽ vô thanh...

Toàn bộ Bắc Cảnh của Vô Tận Hải Vực này bị bao phủ trong một vùng băng tuyết. Mọi dấu vết đều bị chôn vùi trong gió tuyết, ngày này qua ngày khác hiện ra cùng một cảnh tượng.

Mà ở Vạn Yểm Quật xa vạn dặm, Thư Khinh Hàm một mình bị một cặp Thôn Thiên Mãng làm cho không còn chỗ trốn. Ban đầu nàng một mình vào Vạn Yểm Quật luôn cẩn thận từng li từng tí, tuy rằng thường gặp phải một ít phiền phức, nhưng Thư Khinh Hàm từ nhỏ đã quen lang bạt, không giống con cháu thế gia được nuông chiều từ bé, cũng có thể linh hoạt ứng biến, quả thực hữu kinh vô hiểm.

Chỉ là khi nàng dựa theo ghi chép trong sách cổ, tìm kiếm nơi có khả năng tồn tại Hỗn Độn Tinh, lại gặp phải một con Sưu Kim Thử hiếm thấy. Nơi nào có Sưu Kim Thử tồn tại, nơi đó nhất định phải có kỳ trân dị bảo. Thư Khinh Hàm cẩn thận đi theo, nghĩ có thể tìm được thứ gì tốt, Con Sưu Kim Thử kia nhanh chóng lách qua vách núi, sau đó tiến vào một nham huyệt.

Thư Khinh Hàm cẩn thận nhìn quanh, thu lại khí tức trên người, chậm rãi đi theo vào. Dưới đất có chút tối tăm, càng đi vào trong càng khúc khuỷu, cũng càng lúc càng chật hẹp. Ngay khi nàng đang do dự có nên đi tiếp không, phía trước bỗng nhiên rộng mở, trước mắt nàng xuất hiện một hồ nước nhỏ. Dòng nước róc rách từ vách đá từ từ chảy vào hồ, trong động tràn ngập thủy linh khí, vô cùng thoải mái.

Ánh mắt nàng lướt qua, đột nhiên đồng tử co lại, trên mặt có chút kinh ngạc rồi lập tức toát ra một tia vui mừng khôn xiết, hóa ra là Chúc Long Quả! Thứ này nàng chỉ từng nhìn thấy trong ký ức truyền thừa của Thư Tịnh. 

Lúc đó Thư Tịnh dạy nàng công pháp, kể cho nàng nghe chút chuyện lý thú, đã cho nàng xem ký ức truyền thừa của mình. Khi đó vì nhìn thấy hình ảnh quả kia rất đặc biệt, nên đã đặc biệt hỏi qua Thư Tịnh. 

Thư Tịnh lúc đó nói đó là linh quả đặc biệt của thánh địa Long tộc, khi ấu long thay sừng có thể bù đắp long khí không đủ, từ đó thúc đẩy sừng thành hình. 

Thư Tịnh bây giờ mới hơn bốn trăm tuổi, trong Long tộc vẫn là ấu long, lại thêm việc nàng ấy ở bên cạnh mình, kỳ ngộ quá ít, đến nay chỉ có hai cặp sừng non mềm mại, sừng vẫn luôn không cách nào mọc ra. Nếu có Chúc Long Quả này,  nàng ấy nhất định sẽ có cơ hội mọc ra long giác.

Trong lòng Thư Khinh Hàm phi thường kích động, đã sớm ném Hỗn Độn Tinh ra sau đầu, quyết định phải đem thứ này về cho Thư Tịnh. Tuy nhiên nàng rất hiểu rằng, kỳ vật như vậy e rằng sẽ có thứ gì đó đã theo dõi từ trước. Thế là thần thức triển khai hết mức, lặng lẽ tiến lại gần, từng bước cẩn thận di chuyển đến dưới vách đá, đưa tay hướng về phía Chúc Long Quả tựa hồ được lửa bao quanh, linh lực phun ra, nhẹ nhàng bao bọc lấy quả. Mắt Thư Khinh Hàm khẽ co lại, đột nhiên giật mạnh quả đó rồi tránh sang một bên!

Một trận gió tanh từ phía sau lưng thổi qua, trực tiếp xé toạc một vết thương trên lưng nàng! Thư Khinh Hàm nhanh chóng ném nó vào nhẫn trữ vật, kiếm trong tay vung ngược lại bổ ra.

Sau đó, toàn bộ hồ nước nhỏ vọt lên những đợt sóng lớn, những giọt nước bắn tung tóe nhanh chóng vỗ tới, Thư Khinh Hàm dùng linh lực hộ thân lùi xa ba trượng. 

Chỉ thấy hai con Thôn Thiên Mãng như trường long xuất hải, thân hình to bằng hai người quấn lấy nhau, cái đầu to lớn đáng sợ gần như chạm nóc động, bốn mắt đỏ rực như đèn lồng, vô cùng hung tợn nhìn chằm chằm nàng! Nàng không nhịn được rùng mình. 

Bản thể này còn lớn hơn cả A Tịnh nhà nàng! Dù cướp đồ của người khác là không phải đạo, nhưng Chúc Long Quả này tuyệt đối không thể bỏ qua!

Trong lúc nàng suy nghĩ, thân hình cấp tốc bắn ra theo đường cũ. Sau đó hai con Thôn Thiên Mãng mạnh mẽ lao tới, trực tiếp làm sập toàn bộ đường hầm chật hẹp!

Cuối cùng, một người và hai con rắn lao vút ra khỏi lòng đất như tia chớp, cuốn theo bụi bặm ngập trời! Sau đó chúng lại quấn lấy nhau.

Thư Khinh Hàm lúc này cũng chẳng màng đến linh lực cạn kiệt, kiếm quang trong tay lóe sáng, dốc toàn lực tấn công hai con mãng xà khổng lồ. Thôn Thiên Mãng tuy linh trí không cao, nhưng toàn thân bao phủ bởi vảy, với thực lực của nàng gần như khó mà làm tổn hại được cho chúng. Hơn nữa, những cái lưỡi rắn như kiếm sắc bén, cuốn theo gió tanh bức nàng phải luống cuống tay chân.

Thời gian trôi đi, trên người nàng đã thêm rất nhiều vết thương. May mà loài rắn này không có độc, nếu không nàng đã sớm không trụ nổi rồi. Thư Khinh Hàm biết chỉ dựa vào một mình mình không thể thoát thân, nhưng lại không thể từ bỏ Chúc Long Quả! 

A Tịnh không thể mọc được sừng, thực lực sẽ khó mà nâng cao. Nếu một ngày nàng ấy bộc lộ thân phận, căn bản không thể tự bảo vệ mình! 

Bao nhiêu năm nay, khúc gỗ đó không biết đã hao tổn bao nhiêu tinh huyết trên người mình. Dù thế nào nàng cũng phải giữ được quả Chúc Long Quả này cho nàng ấy!

Con Thôn Thiên Mãng kia canh giữ Chúc Long Quả chỉ vì một ngày có thể hóa thành giao long, làm sao có thể bỏ qua! Thế công càng lúc càng mãnh liệt, Thư Khinh Hàm cắn răng chống đỡ sự điên cuồng của hai con mãng xà khổng lồ. 

Nàng biết nếu Thư Tịnh biết nàng đến đây, nhất định sẽ tìm đến, dù nàng có chết tại đây, Chúc Long Quả kia nàng ấy cũng có thể có được. Hơn nữa, nếu không còn nàng nữa, nàng ấy nhất định có thể đi rất xa, cũng không cần tiêu hao tâm huyết để kẻ phế vật này nâng cao tu vi. 

Tuy rằng trong lòng rất không cam tâm, cũng rất chua xót, nhưng Thư Khinh Hàm vẫn giữ lấy ý niệm này, chiêu thức trong tay càng lúc càng liều mạng, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn.

Cuối cùng, linh quả đan dược mang trên người tiêu hao gần hết, linh lực cũng càng lúc càng cạn kiệt, thân hình chỉ có thể chậm lại, bị con mãng xà cái mạnh mẽ đánh trúng ngực, tức thì cả người bị quật văng ra ngoài, toàn bộ lồng ngực giống như vỡ nát, đau đến hô hấp cũng ngưng trệ.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store