[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 134: Song kiếm hợp bích
Ngôn Thuấn cùng Ngôn Thăng Dung cảnh giác nhìn ra cửa, vẻ mặt có chút buồn cười.Mà Thư Khinh Hàm thì lại thấy một bạch y nữ tử, mang theo một thân hàn khí bước vào! Người đến mặc một bộ áo mỏng màu trắng với vân bạc, bên hông buộc đai lưng bằng bạch ngọc, rủ xuống một miếng ngọc bội, theo bước nàng đi, tua rua màu đỏ khẽ đung đưa, vô cùng nổi bật. Một khuôn mặt như được điêu khắc từ băng tuyết, không thừa không thiếu, vừa vặn hoàn hảo. Lông mày xinh đẹp tuyệt trần, màu mắt đen tuyền như mực, có vẻ sâu thẳm nội liễm. Cử chỉ, hành động đều không che giấu được phong thái cao quý!Thư Khinh Hàm không khỏi thán phục, đây hẳn là nữ nhân xinh đẹp nhất nàng từng gặp qua, mặc dù trông rất lạnh lùng. Nghĩ đến phản ứng của Thư Khinh Thiển, nàng tức thì kinh ngạc, đây không phải là muội... muội phu của mình chứ?Bạch y nữ tử đó đứng lại, lạnh lùng nhìn cha con Ngôn gia: "Thân thể không trong sạch, ngu dốt vô tri, còn phải biết ơn sao?"Cha con Ngôn gia chỉ cảm thấy tim mình đông cứng, toàn thân lạnh ngắt, nửa ngày không nói nên lời. Điều khác biệt là Ngôn Thuấn bị khí thế của Mặc Quân áp bức, còn Ngôn Thăng Dung thì bị dọa sợ.Giọng điệu Mặc Quân không mang một chút cảm xúc nào, nhưng Thư Khinh Thiển lại biết nàng đã giận đến cực điểm rồi. Nghĩ nàng hôm nay tinh thần không tốt, không muốn nàng nổi giận thêm mà hao tổn thần trí, vội vàng đi tới, an ủi nàng.Thư Khinh Hàm định kéo nàng lại, dù sao Mặc Quân hiện tại khí thế rất đáng sợ. Bất quá lại không thành công, nàng cẩn thận nhìn Thư Khinh Thiển đi qua chỗ Mặc Quân rồi còn kéo tay áo nàng ấy, thấp giọng nói: "Nàng thức rồi à? Ta còn chưa kịp làm đồ ăn cho nàng đây?"Thư Khinh Hàm nheo mắt nhìn, quả nhiên Mặc Quân rút tay ra, lắc đầu ra hiệu không sao, rồi lại khẽ nói: "Tay ta lạnh lắm."Thư Khinh Hàm cười cười, không nghi ngờ gì nữa đây là muội phu của nàng rồi, nhưng bây giờ thực sự không phải lúc thể hiện ân ái a.Ngôn Thăng Dung nhìn nàng đi vào một khắc đó liền cứng người, sau đó câu hỏi không mang theo cảm xúc của Mặc Quân càng làm cho hắn như rơi vào hầm băng. Vốn dĩ hắn còn mang theo một tia hy vọng rằng Mặc Quân chỉ tình cờ có mặt ở Thư gia, lúc này chỉ là thay họ ra mặt. Nhưng tận mắt nhìn thấy nữ nhân trong lời đồn vốn lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng lý do từ chối Thư Khinh Thiển kéo tay nàng lại là vì tay nàng lạnh! Hơn nữa, giọng nói tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng lại nghe ra được sự ân cần và dịu dàng bên trong.Hắn tức thì ngây người, Thiếu Chủ của Vô Tận Hải Vực lại chính là kẻ hèn kém từ hạ giới mà hắn đã nói! Trong đầu hỗn loạn, hắn chợt hiểu ra rằng Mặc Quân đã mất tích hơn trăm năm là vì rơi xuống hạ giới cùng Thư Huyền Lăng. Hắn vừa rồi lại dám ép Thư gia gả Thư Khinh Thiển cho nhi tử của hắn!Mặc Quân nhìn sắc mặt hắn không ngừng biến đổi nhưng chẳng thèm để ý. Nỗi giận trong lòng đã được Thư Khinh Thiển xoa dịu, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua! Nàng thấy Thư Khinh Thiển đang cười mà cứ nắm tay nàng, đành khẽ vận chuyển linh lực, làm cho tay mình ấm hơn một chút.Thư Khinh Thiển rõ ràng cảm nhận được hành động ân cần săn sóc của Mặc Quân, trong lòng ấm áp vô cùng. Nếu không phải đang đứng trước mặt mọi người, nàng suýt chút nữa đã không nhịn được muốn hôn nàng ấy.Mặc Quân mặc cho Thư Khinh Thiển đứng một bên, Nàng nhìn Ngôn Thuấn, kẻ tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn đầy vẻ hậm hực, nhàn nhạt nói: "Sáng nay ta vừa mới cảnh cáo ngươi, đừng động vào Thư gia, càng đừng mơ tưởng đến nàng, xem ra ngươi đã bỏ ngoài tai rồi?"Ngôn Thuấn lúc này vẫn chưa biết nàng là ai. Là thiếu gia chủ Ngôn gia, hắn vẫn tin rằng không ai dám thực sự làm tổn thương hắn, giọng điệu vô cùng khinh thường: "Ngươi là cái thứ gì, dám nói ra lời..."Ngôn Thăng Dung nghe xong tức thì vừa vội vừa giận, nhìn nhi tử còn đang nói năng lỗ mãng, một chưởng mạnh mẽ vung tới, trực tiếp quăng hắn sang một bên. Ngôn Thuấn ôm mặt, không dám tin mà nhìn cha mình, lại nghe ông giận dữ gầm lên: "Ngươi cái đồ súc sinh, dám giấu ta, để ta làm ra chuyện sai lầm tày trời này! Giờ còn dám nói năng ngông cuồng, ngươi câm miệng ngay!"Thư Khinh Hàm và hai người kia không biết thân phận của Mặc Quân, nhìn thấy hành vi của Ngôn Thăng Dung tức thì vừa kinh ngạc vừa khinh bỉ. Rõ ràng bản thân cũng là kẻ vô sỉ, giờ đây sợ hãi lại đổ lỗi cho nhi tử, loại người này quả thực là vô phương cứu chữa!"Cha, con...""Im miệng! Ngươi có biết người trước mắt đây là ai không? Đây là Thiếu Chủ của Vô Tận Hải Vực! Đồ nghịch tử nhà ngươi, có mắt như mù, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Mặc Thiếu Chủ!" Trong lòng Ngôn Thăng Dung hoảng đến cực điểm. Lòng Ngôn Thăng Dung hoảng loạn tột độ. Năm xưa ba gia tộc liên thủ, Ngôn gia suýt chút nữa cũng tham gia. Sau này ba tộc bị diệt, Ngôn gia sợ hãi kinh hồn, thậm chí còn ra lệnh hễ kẻ nào có hiềm khích với Vô Tận Hải Vực đều bị trục xuất khỏi Ngôn gia! Hắn tuy là gia chủ, nhưng nếu những lão già đó biết được, bản thân hắn cũng sẽ bị vứt bỏ! Dù Mặc Quân giết cha con hắn, họ cũng không dám hó hé tiếng nào. Lúc này hắn tuyệt đối không thể dung túng nhi tử của mình.Ngôn Thuấn tuy ngạo mạn, quen thói ngông cuồng, nhưng cũng biết đến Vô Tận Hải Vực. Năm đó, Mặc Quân mười lăm tuổi mang theo đám người điên rồ của Vô Tận Hải Vực, một đường đánh vào Lưu Thương Thành, một mình một phe thách đấu hai gia tộc xếp thứ hai, thứ ba lúc bấy giờ là Diêm gia, Thủy gia, thậm chí cả bá chủ Lưu Thương Thành là Lưu Thương Tông cũng không tha. Cuối cùng trong vòng hai năm diệt tam tộc, khiến thế lực Lưu Thương Thành thanh tẩy một lần nữa. Tuy rằng không biết trăm năm trước sau khi bị Ngọc gia tập kích, Mặc Quân làm sao may mắn sống sót, nhưng cũng không còn xuất hiện trong thành nữa. Hắn tức thì toàn thân lạnh toát, lúc này co rúm lại, run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, một câu cũng không nói nên lời. Đối mặt với Vô Tận Hải Vực, Ngôn gia không dám bảo vệ hắn!Mặc Quân trong mắt lại lóe lên một tia châm biếm: "Nhi tử ngươi có lỗi, vậy ngươi thì sao? Vừa rồi những lời đó đều là từ miệng ngươi mà ra, nhiều lần sỉ nhục thê tử của ta là ngươi phải không? Thậm chí còn muốn cưỡng ép nàng..." Chữ "gả" kia khiến Mặc Quân không muốn nói ra, nàng lạnh lùng liếc nhìn Ngôn Thuấn đang ngây dại quỳ dưới đất, trực tiếp xách hắn lên. "Ta đã nói rồi, muốn chơi phải xem ngươi có mạng để chơi hay không. Dám ép buộc nàng, ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện có người sẽ gả cho ngươi nữa!" Lời vừa dứt, Ngôn Thuấn tức thì kêu thảm thiết, linh lực lạnh lẽo trong tay Mặc Quân trực tiếp phế đi "tử tôn căn" của Ngôn Thuấn, rồi ném hắn sang một bên!Ngôn Thăng Dung tận mắt thấy nhi tử duy nhất của mình bị phế tử tôn căn, đau đớn kêu lên: "Thuấn nhi!" Trong lòng đau xót vô cùng nhưng lại không dám ra tay cứu giúp, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. "Mặc Thiếu Chủ thứ tội, ta thực sự không biết nàng là... là phu nhân của người, nếu không sao dám lăng mạ tôn phu nhân như vậy!""Không dám? Nếu ta không phải là Mặc Quân, không có Vô Tận Hải Vực làm chỗ dựa, quả thực chỉ là một người tu chân từ hạ giới. Vậy hôm nay ta có phải là phải trơ mắt nhìn ngươi, chèn ép Thư gia, bôi nhọ tình cảm của chúng ta, thậm chí cướp đoạt thê tử ta không!" Mặc Quân ngẩng mắt nhìn hắn, lời nói ngày càng cứng rắn.Ngôn Thăng Dung trong lòng từ sợ hãi chuyển thành giận dữ, biết rõ hôm nay không thể yên ổn, hắn kìm nén nói: "Vậy người muốn thế nào?"Mặc Quân buông tay Thư Khinh Thiển, bước lên vài bước: "Ta không thích áp bức người khác, nhưng ngươi đối xử với nữ nhân của ta như vậy, nếu ta cứ thế bỏ qua, thì ta cũng uổng công làm người rồi. Cho nên, nếu ngươi đã chọn con đường này, thì cứ đi đến cùng đi! Kẻ giết người, ắt có ngày bị người giết. Kẻ ức hiếp người, cũng tương tự vậy. Các ngươi thích ức hiếp họ, vậy thì cũng nếm thử mùi vị chỉ có thể bị ức hiếp đi."Thư Khinh Thiển nhìn dáng vẻ thanh lãnh, nhã nhặn của nàng, nghe những lời "nữ nhân của ta" từ miệng nàng nói ra, lòng ngọt ngào đến cực điểm, giữa đôi mày tràn đầy tình ý, không chớp mắt nhìn nàng ấy.Thư Khinh Hàm và những người khác lúc này đều trở thành bối cảnh, đứng một bên xem mà thán phục không ngớt. Mặc Quân này quả thật đã giúp họ nở mày nở mặt. Ngôn Thăng Dung cắn răng: "Mặc Thiếu Chủ thật sự muốn như vậy sao?"Mặc Quân cười lạnh một tiếng: "Nếu không thì sao? Phu nhân của ta tuy nói ta da mặt dày, nhưng cũng không sánh được với sự vô liêm sỉ, hạ tiện của hai vị. Vừa không thể sỉ nhục các ngươi lại, cũng không thể cướp vợ con các ngươi về. Nhưng ta là người công bằng, các ngươi đã vọng tưởng cướp đi bảo vật trân quý của ta, vậy thì hãy dùng thứ các ngươi quý trọng nhất, để đền trả đi!" Lời vừa dứt, Mặc Quân một cước đá Ngôn Thuấn đang nửa sống nửa chết ra khỏi đại sảnh.Mấy người Thư gia đều âm thầm mím môi nén cười. Vị Mặc Thiếu chủ này quả là người có tính cách, nói chuyện lạnh như băng nhưng lại phúc hắc vô cùng, đả kích đối thủ mà cứ như đang tỏ tình vậy, làm cho Thiển Nhi nhà họ sắp không chịu nổi nữa rồi. Thư Khinh Thiển cảm thấy vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, Mặc Quân này thực sự cái gì cũng dám nói, những lời trêu đùa của hai người vậy mà nàng ấy cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra, nào có ai trực tiếp thừa nhận mình mặt dày đâu.Trong mắt Ngôn Thăng Dung cuối cùng bùng lên một tia hung ác, hắn giơ tay tấn công Mặc Quân. Nếu trốn không thoát, vậy thì kéo Thiếu Chủ Vô Tận Hải Vực chôn cùng!Mặc Quân đẩy Thư Khinh Thiển sang một bên, linh lực trong tay khẽ giương lên, vẽ ra một đường cong, quấn lấy tay phải của hắn, tức thì như dính vào nhau, hai người nhanh chóng lùi ra ngoài."Vẫn là bên ngoài rộng rãi hơn một chút." Mặc Quân thả hắn ra, nhàn nhạt nói. Băng Hồn trong tay đã được rút ra.Ngôn Thăng Dung thấy vậy tức thì lấy ra một thanh Thanh Long Đao, gầm nhẹ một tiếng rồi xông tới. Hai người lập tức giao chiến kịch liệt!Mấy người bên trong thấy thế tất cả đều theo ra ngoài. Thư Khinh Thiển đứng bên cạnh, mắt không chớp nhìn hai bóng hình chỉ còn là tàn ảnh. Tử Linh, Nguyệt Thường và những người khác nghe động tĩnh cũng chạy tới, nhưng không ai có tâm trí để giải thích sự thật, tất cả đều nhìn trận chiến của hai người!Thư Khinh Thiển miễn cưỡng có thể phân biệt ra thân ảnh của Mặc Quân, nhưng lại không biết cụ thể chiêu thức ra sao, trong lòng gấp đến không được, không nhịn được nói: "Gia gia, Mặc Quân thế nào?"Thư Tiêu khóe miệng mang theo ý cười: "Rất tốt, rất tốt. Sự lĩnh ngộ của nàng trên kiếm đạo quả thực khiến người ta phải thán phục. Ở hạ giới hơn trăm năm mà không hề thụt lùi, Thiếu Chủ của Vô Tận Hải Vực quả nhiên là kỳ tài! Tốt, tốt!"Thư Khinh Thiển nghe đến đây tức thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn ánh đao kiếm trên trời, linh lực cuồn cuộn va chạm dữ dội, khiến cả mặt đất rung chuyển không ngừng. Cuối cùng nàng mới nhìn rõ một chùm kiếm ảnh màu băng lam đột nhiên ngưng kết trên trời, mang theo thế không thể cản phá xé toạc bầu trời đang nổi gió, rồi mạnh mẽ giáng xuống! Nàng nhận ra đây là thức thứ tám của Mặc Thiên Kiếm Quyết, xem ra Ngôn Thăng Dung kia cũng là một nhân vật lợi hại, trong lòng lập tức căng thẳng.Thư Tiêu ở một bên nhìn rõ ràng, thực lực của Ngôn Thăng Dung mạnh hơn Mặc Quân gần hai tiểu cảnh giới. Hắn thân là gia chủ tự nhiên thực lực không kém, nhưng không ngờ đã đến Độ Kiếp sơ kỳ! Xem ra hắn đã cố ý áp chế thực lực!Cả hai đều đã đột phá một cảnh giới, sự lĩnh ngộ về pháp tắc thiên đạo đều phi phàm. Khi cường giả giao đấu, cuối cùng đều sẽ mang theo pháp tắc tự nhiên của thiên đạo, vì vậy cảnh tượng gây ra càng thêm kinh tâm động phách. Nếu không phải Mặc Quân vẫn luôn vô tình hay cố ý che chở cho khu vực đại sảnh của Thư gia, e là nơi đây sớm đã bị hủy hoại hoàn toàn.Khi hai người không ngừng giao chiêu, linh lực hao tổn càng ngày càng nghiêm trọng, tốc độ cũng chậm lại. Thư Khinh Thiển cuối cùng cũng nhìn rõ tình trạng của Mặc Quân. Nàng dính không ít máu, trông có chút đáng sợ. Sắc mặt Thư Khinh Thiển trắng bệch, muốn gọi nàng ấy nhưng lại không dám, chỉ có thể siết chặt lòng bàn tay. Còn Ngôn Thăng Dung, tóc hắn tán loạn, khắp người đầy vết thương, cánh tay trái thậm chí còn lộ cả xương, khóe mắt cũng bị cắt một vết dài đầy máu. Thư Khinh Thiển chỉ liếc qua một cái, cuối cùng toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm Mặc Quân.Hai người lại một lần nữa giao đấu dữ dội, tiếng đao kiếm va chạm khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Mặc Quân thở dốc, dường như nhận ra ánh mắt của Thư Khinh Thiển, Băng Hồn trong tay cuốn lên kiếm khí ngập trời. Nàng mỉm cười với Thư Khinh Thiển, sau đó mạnh mẽ tung kiếm khí ra, cả người nàng cũng hóa thành một đạo kiếm ảnh theo đó mà bắn đi.Thư Khinh Hàm ngơ ngác nhìn, khẽ thán phục: "Kinh tài tuyệt diễm, phong thái vô song!"Thư Tịnh nhìn, trong mắt tràn đầy khao khát và chiến ý: "Kiếm pháp của người này đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!"Ngôn Thăng Dung lúc này bị các đạo kiếm ảnh vây chặt, chống đỡ tả tơi, mắt cũng đỏ hoe. Hắn liên tiếp bổ ra ba đao, hóa giải phần lớn kiếm khí, lập tức không thể tránh khỏi, va vào Mặc Quân đã đâm về phía mặt. Hắn đưa đao ra đỡ, Băng Hồn của Mặc Quân trực tiếp điểm lên thân đao, kích hoạt hai luồng sáng, giằng co bất phân thắng bại.Những người phía dưới đều nhìn mà tim đập chân run, trong khoảnh khắc đó, ngay cả thời gian cũng như ngừng lại! Đột nhiên, một tiếng "rắc" rất khẽ vang lên, trong sự im lặng lại trở nên rõ ràng bất thường. Thư Khinh Thiển định thần nhìn kỹ, thanh đao của Ngôn Thăng Dung, nứt rồi!Một vài vết rạn nhỏ bắt đầu khuếch tán trên thân đao, ngày càng rõ ràng, như một tấm lưới trói chặt lấy trái tim Ngôn Thăng Dung, càng siết càng chặt! Mắt hắn đỏ thẫm, đồng tử co rút lại, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười điên cuồng!Mấy người phía dưới đều nhận ra có điều không ổn, cũng chẳng màng đến ý định của Mặc Quân trước đó. Thư Tiêu, Thư Huyền Lăng, Tử Linh, Thư Tịnh tất cả đều xông lên., mỗi người đồng thời chặn lấy một mạch đao. Bốn người trước mắt rõ ràng là bốn người đứng đầu trong số ám vệ át chủ bài của Ngôn gia! Cũng khó trách, Ngôn Thăng Dung người này sao lại có thể dễ dàng cùng nhi tử tiến vào Thư gia, hắn trước đó e rằng vẫn luôn cậy thế không sợ hãi, hắn tin Thư gia tuyệt đối không dám giết hắn, nhưng không ngờ lại gặp phải Mặc Quân.Thư Khinh Thiển bị Thẩm Mạc Uyển giữ lại, không thể xông lên, nhưng lại sợ toát mồ hôi lạnh. Bốn người kia tốc độ thật nhanh, nếu không có tia sát khí đó, e rằng nàng hoàn toàn không thể nhận ra. Đột nhiên Thư Khinh Thiển cứng đờ người, sát khí? Làm sao có thể ngay cả nàng cũng cảm nhận được sát khí! Suy nghĩ đến đây, nàng lập tức thoát khỏi Thẩm Mạc Uyển, khẽ quát một tiếng, tốc độ nhanh đến cực điểm, cả người áp sát vào sau lưng Mặc Quân."Thiển Nhi!", "Mặc Quân!" Mấy người bên dưới đều kinh ngạc thốt lên! Bốn người đang giao chiến trên không trung cũng đột nhiên nhận ra điều chẳng lành! Thư Tiêu trong lòng đại kinh, thống lĩnh ám vệ! Ngay sau đó, một luồng kiếm ảnh đỏ rực mang theo đầy đủ sát khí sát bổ thẳng xuống hai người Thư Khinh Thiển!Mấy người đột ngột đẩy lui đối thủ, liều mạng chạy về, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thanh kiếm kia hạ xuống! Mấy người bên dưới tức thì tay chân lạnh lẽo!Bất quá, cảnh tượng máu thịt tung tóe trong tưởng tượng đã không xảy ra. Chỉ nghe thấy một tiếng "ong" vang lên, dưới kiếm đột nhiên bùng lên một luồng kim quang mạnh mẽ. Nụ cười của Ngôn Thăng Dung đông cứng trên môi, thanh đao trong tay hắn nổ tung thành mảnh vụn. Thanh kiếm của Mặc Quân không chút chậm trễ đâm vào ngực hắn, băng khí lạnh lẽo bá đạo tức thì chui vào toàn thân hắn, mạnh mẽ quăng hắn xuống. Sau đó nàng lập tức quay người ôm lấy Thư Khinh Thiển sau lưng, thấp giọng nói: "Nàng lại không ngoan, vạn nhất Linh Lung lại phạm sai lầm ngu ngốc, vậy phải làm thế nào?" Trong khi nói chuyện, hai luồng kiếm khí một xanh một băng lam của hai người vung về phía một khoảng không hư ảo, một nam tử áo xám đột nhiên vọt ra!Thư Khinh Thiển cười cười, còn chưa lên tiếng Linh Lung đã kêu gào lên: "Không có mà, Linh Lung phản ứng nhanh lắm, không làm chủ nhân bị thương đâu. Chủ nhân cũ không thể cứ thế đả kích Linh Lung!" Nhưng nó bị một bàn tay vô hình kéo đi mất.Mấy người Thư gia thấy Thư Khinh Thiển vô sự, mà Linh Lung Tháp lại xuất hiện, tức thì vừa mừng vừa kinh ngạc, quay sang chuyên tâm đối phó với bốn tên ám vệ kia.Mặc Quân liếc nhìn tên thống lĩnh ám vệ Ngôn gia đang đứng trước mặt. Người đó trông bề ngoài chẳng có gì nổi bật, khí tức toàn thân không hề lộ ra ngoài. Làm thế nào cũng không thể nhìn ra là người đã trải qua vô số trận chém giết. Trong lòng thầm than, quả nhiên rất thích hợp làm ảnh vệ, tĩnh lặng vô thanh, lặng lẽ vô hình.Tên thống lĩnh kia thấy hắn đã thất thủ, ánh mắt khẽ lay động không thể nhận ra, sau đó như một vũng nước đọng, không còn nửa phần gợn sóng, chợt biến mất không dấu vết.Trong lòng Thư Khinh Thiển chùng xuống, nàng không cảm nhận được nửa phần khí tức nào nữa. Mặc Quân lại cong khoé môi, dựa lưng vào Thư Khinh Thiển, nhàn nhạt thì thầm: "Khinh Thiển, không biết lúc nàng luyện kiếm, có từng đi trên mặt nước...của Đông Thủy Nhai không?", lời còn chưa dứt, Mặc Quân đột ngột nghiêng người, hất văng thanh kiếm đang đâm về phía Thư Khinh Thiển, giọng điệu không hề thay đổi mà nói hết câu.Thư Khinh Thiển tuy không nhận ra thanh kiếm đâm tới như thế nào, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn, bởi vì phía sau nàng đang tựa vào chính là bầu trời của nàng. Có nàng ấy ở đây, nàng không bao giờ phải lo lắng. Nàng lòng dạ tinh tế, lập tức hiểu rõ, khóe môi hơi nhếch lên: "Nàng biết mà, nàng dạy, ta sao lại có thể quên!" Lời nói vừa dứt, động tác hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đồng thời đỡ lấy thanh xích kiếm xuất quỷ nhập thần kia.Nghiêng đầu nhìn nhau, trong mắt đối phương rõ ràng thấy được chính mình, hiểu ý mà nở nụ cười. Khoảnh khắc tiếp theo, một người đỡ kiếm, một người đột nhiên tấn công hạ bàn! Dù thanh kiếm chỉ cách sau lưng nửa tấc, họ vẫn ung dung tự tại, như thể lúc này họ chỉ đang thực hiện một vũ điệu kiếm, chứ không phải đang dạo chơi giữa ranh giới sinh tử.Liên tiếp ba lần ám sát đều bị chặn đứng, biểu hiện của hai người càng khiến người áo xám lần đầu tiên cảm thấy có chút bực bội. Hắn không còn ẩn giấu, trường kiếm trên tay rung động khí thế như cầu vồng, bắt đầu tấn công mạnh mẽ nữ tử mới đạt đến cảnh giới Phân Thần.Nhưng hắn phát hiện, hai người này cực kỳ ăn ý. Bất luận hắn ra chiêu thế nào, nữ tử áo xanh kia luôn có thể phối hợp với động tác của nữ tử áo trắng, trong lúc nữ tử áo trắng bảo vệ nàng thì nàng đột nhiên phản công. Cảnh giới của nàng tuy không cao, nhưng trên kiếm đạo lại vô cùng kinh người.Thông thường, người tu chân toàn tâm nâng cao cảnh giới, dùng linh lực để bù đắp sự thiếu hụt trong chiêu thức. Bởi lẽ, trong kiếm đạo, người muốn đạt đại thừa cần thiên phú và đạo vận cực kỳ khắt khe. Người tu hành có thể tùy ý điều khiển linh lực lưu chuyển, như hòa làm một với bản thân, nhưng nếu kiếm tâm không đủ, lĩnh ngộ không sâu, người cầm kiếm không thể hòa làm một với kiếm, một tia ngăn cách giữa hai bên sẽ khiến hắn dừng bước trên kiếm đạo.Nhưng Thư Khinh Thiển dù tuổi còn nhỏ, lại luôn có một Mặc Quân vô cùng tinh thông kiếm đạo bên cạnh. Hơn mười năm nay, Mặc Quân gần như đã dốc hết sở học truyền dạy, thêm vào đó nàng tâm tư thông linh, đạo tâm kiên định, đã chạm đến một góc của kiếm đạo. Dù so với Mặc Quân còn kém hơn, nhưng cũng đã là người xuất sắc trong số các tu chân nhân sĩ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store