[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 132: Về Thư gia
Bên này, Mặc Quân ôm Thư Khinh Thiển ngồi trên phi kiếm, cắn nhẹ vành tai trắng nõn của nàng, khiến Thư Khinh Thiển không khỏi run lên, khẽ rên một tiếng.Mặc Quân ở bên tai nàng trêu chọc nói: "Khinh Thiển thực sự dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, toàn rước lấy vận đào hoa, đây đã là lần thứ tư rồi." Câu cuối cùng lại có chút buồn bã.Thư Khinh Thiển thấp giọng nói: "Từ đâu ra bốn lần?""Văn Hiên của Huyền Thanh Tông, Lâm Nhàn của Hạ gia, Phong Tư của Phong gia, hai tên Ngôn gia và Sầm gia, nàng nói xem có phải bốn lần không?" Mặc Quân đem cằm đặt trên vai nàng, nhàn nhạt kể ra.Âm thanh thờ ơ không gợn sóng, nhưng Thư Khinh Thiển lại nghe ra mấy phần mùi vị nghiến răng nghiến lợi. Nàng không nhịn được phì cười, mày mắt cong cong nhìn nàng: "Mặc Quân, nàng có phải là ghen rồi không?" Ngữ điệu cùng Mặc Quân trước kia giống y như đúc, nghe được Mặc Quân tức thì nhíu mày."Lá gan lớn rồi, dám trêu chọc ta rồi, hửm?" Mặc Quân giọng điệu có chút nguy hiểm, trầm trầm nói bên tai nàng, tay lại đặt lên eo nàng một cách nhạy cảm."Không dám, không dám, Thiếu Chủ tha cho ta!" Thư Khinh Thiển liên tục xin tha, chỉ sợ nàng làm ra trò xấu. Hai người một đường nô đùa, có Mặc Quân ở bên nàng cũng không sợ té xuống, trên phi kiếm cũng náo loạn rất lợi hại.Đợi đến khi Mặc Quân nhìn thấy sắp đến Thư gia, nàng mới thu lại phi kiếm, hai người chậm rãi hạ xuống. Thư gia nằm ở phía đông Lưu Thương Thành, ba mặt được núi bao quanh, chiếm cứ ba linh mạch, phong thủy vô cùng tốt, linh khí lại càng nồng đậm.Hai người vừa tiến vào địa phận Thư gia, lập tức xuất hiện hai vị nam tử áo trắng, thực lực đều ở Nguyên Anh kỳ. Bọn họ nhìn hai người, ánh mắt sững sờ, rồi lập tức có chút lạnh nhạt: "Hai vị cô nương không biết là người của gia tộc nào, đến đây có việc gì?"Mặc Quân liếc nhìn hai người họ, khẽ chạm vào Lang Gia Ngọc, Thư Huyền Lăng cùng Thẩm Mạch Uyển bốn người lập tức ra khỏi đó. Nguyệt Thường cùng Tử Linh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Mặc Quân và các nàng. Thư Huyền Lăng nhìn đệ tử mặt đầy vẻ đề phòng, lên tiếng nói: "Các ngươi là đệ tử đời thứ mấy của Thư gia, xuất thân từ phòng nào?"Một người trong đó có chút không vui: "Chuyện này có liên quan gì đến khách nhân sao?"Thư Huyền Lăng cười cười, lấy ra một khối lệnh bài bằng huyền thiết tinh luyện cho họ xem. Người kia nhìn thấy tộc huy của Thư gia được điêu khắc trên đó và chữ "Thư" màu đỏ, tức thì đổi sắc mặt. Mỗi vị chưởng sự của Thư gia đều có loại lệnh bài này, chỉ là tùy theo thân phận địa vị khác nhau mà đồ án và màu sắc của chữ cũng khác nhau. Cấp bậc cao nhất mà họ từng thấy, cũng chỉ là lệnh bài màu vàng của trưởng lão, đâu có thấy qua màu đỏ bao giờ. Tức thì bảo đệ tử bên cạnh nhanh chóng thông báo cho ba vị chấp sự.Qua nửa nén hương, hắn phát hiện gia chủ cùng mấy vị trưởng lão toàn bộ đều chạy tới, tức thì hiểu rõ người này thân phận không đơn giản.Thư Huyền Diệu vốn đang lo lắng về việc hôn sự của nữ nhi, cùng các trưởng lão thương thảo hồi lâu, lại phát hiện tam chấp sự Thư Huyền Triệt vô cùng lo lắng chạy tới, nói là có người cầm gia chủ lệnh đến cầu kiến.Kể từ khi đại ca và đại tẩu bị người ta ám toán không rõ sống chết, gia chủ lệnh cũng theo đó mà biến mất. Bây giờ đã qua hơn trăm năm, lại có người mang nó trở về, người kia là ai? Trong lòng y vừa kinh vừa sợ, niềm hy vọng đã bị bào mòn bấy lâu nay lại bắt đầu nhen nhóm. Y vội vã gọi mấy vị trưởng lão, cùng đi xem xem người tới rốt cuộc là ai.Xa xa nhìn bóng người quen thuộc đứng sừng sững giữa đám người, Thư Huyền Diệu suýt chút nữa đứng không vững. Trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng "đại ca" trong cổ họng làm thế nào cũng không dám gọi ra trước, chỉ sợ khi gọi ra, tất cả trước mắt sẽ trở thành ảo ảnh! Mãi cho đến khi hai người đứng gần trong gang tấc, mấy vị trưởng lão bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Gia chủ!", y mới gian nan cất tiếng: "Đại ca! Đại tẩu!" Là gia chủ hơn trăm năm nay, y vậy mà nức nở khóc òa.Thư Huyền Lăng ôm chặt lấy người đệ đệ gầy gò mà kiên cường trước mắt, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi. Người đệ đệ năm đó vẫn luôn theo sau y rốt cục đã trưởng thành, cũng có thể gánh vác cả một gia tộc rồi.Thẩm Mạch Uyển nhìn hai huynh đệ họ cũng nước mắt lưng tròng, nhưng lại cố nén nói: "Huyền Diệu, đệ đã là người đứng đầu gia tộc rồi, sao còn như trước đây, giống như một đứa trẻ vậy?"Thư Huyền Diệu ngẩng đầu lên, dùng sức lắc đầu: "Đệ không phải gia chủ, đệ làm gia chủ này chính là để đợi huynh tẩu trở về. Huynh và đại tẩu trở về rồi, vị trí này phải trả lại cho đại ca." Dáng vẻ này của y hoàn toàn không còn sự trầm tĩnh ôn hòa của một gia chủ nữa.Thư Huyền Lăng sờ đầu đệ đệ: "Nói ngốc, ta làm gia chủ chưa đủ hai năm, sao so sánh được với đệ. Trăm năm qua, đệ gánh vác gia tộc này đã cực khổ biết bao, đại ca sao lại không biết."Thư Huyền Diệu cười khổ một tiếng: "Đâu có gia chủ nào mà tu vi còn không bằng một đệ tử vãn bối, ta trăm năm này chẳng làm được gì tốt cả, Thư gia xem như là suy tàn trong tay ta rồi."Thư Huyền Lăng hơi nhướng mày: "Sao lại có thể tự ti như vậy! Con cháu Thư gia không có kẻ bất tài, đệ đã làm rất tốt rồi. Chỉ là, phụ thân đâu?"Thư Huyền Diệu lắc đầu: "Đại ca, phụ thân vì tìm huynh mà rất ít khi về nhà. Rất nhiều chuyện trong tộc ông đều không để ý tới."Thư Huyền Lăng lặng lẽ không nói, trong lòng lại khó chịu vô cùng, khàn giọng nói: "Là ta bất hiếu." Thư Khinh Thiển cùng Thẩm Mạch Uyển ở một bên cũng trầm mặc, bầu không khí vô cùng trầm trọng thương cảm.Thư Huyền Diệu chớp mắt, dời đi đề tài: "Đại ca, mấy vị phía sau này là?" Y nhìn kỹ Thư Khinh Thiển đang vành mắt ửng đỏ, không nhịn được vui vẻ nói: "Đại ca, đây... đây chẳng lẽ là... tiểu chất nữ của ta?"Thư Huyền Lăng gật đầu, chỉ vào Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển, vui vẻ nói: "Không sai, hai đứa này, ân, đều là chất nữ của đệ, hai vị phía sau đều là bằng hữu tốt của ta, chúng ta có thể sống sót trở về, các nàng đã giúp không ít."Thư Khinh Thiển nhìn Thư Huyền Diệu, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Khinh Thiển ra mắt thúc thúc."Mặc Quân lại có chút do dự, Thư Huyền Diệu cùng nàng tuổi tác chênh lệch không nhiều, tiếng "thúc thúc" này nàng thực sự gọi không được, chỉ là nhàn nhạt chào một cái.Thư Huyền Diệu tuy không biết vì sao, nhưng vẫn rất vui vẻ, gật đầu lia lịa.Thẩm Mạch Uyển sợ y có hiểu lầm gì đó, lặng lẽ nói cho y biết thân phận của Mặc Quân, Thư Huyền Diệu sợ đến mức nụ cười cứng đờ, vội vàng hoàn lễ lại cho Mặc Quân. Thiếu Chủ của Vô Tận Hải Vực e rằng đến phụ thân y cũng phải nhường nhịn ba phần, y nào dám nhận lễ của nàng ấy, trong lòng thầm trách đại ca vậy mà nói đây là chất nữ của mình, không sợ người ta nổi giận sao!Chỉ là nàng ấy không phải trăm năm trước đã chết rồi sao, vậy mà cũng sống sót trở về? Lòng y kinh ngạc không thôi, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều. Trong lòng lại vui mừng, như vậy Thư gia e rằng sẽ không còn bị người khác chèn ép nữa. Thư Huyền Diệu quay đầu bảo Thư Huyền Triệt nhanh chóng đi thông báo cho phụ thân, rồi mới bình tĩnh lại.Đoàn người chào hỏi, vui vẻ trở về chủ trạch của Thư gia. Bên trong không giống vẻ kỳ tú khoáng đạt của Vô Tận Hải Vực, nhưng lại đậm chất cổ kính, tinh tế và điềm đạm, ngược lại cũng phù hợp với phong cách làm người và truyền thống gia tộc của Thư gia.Mấy vị trưởng lão tuy rằng cũng nóng lòng muốn biết rõ Thư Huyền Lăng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng rất rõ ràng huynh đệ họ cần phải từ từ trò chuyện, cũng chỉ đành lui ra trước.Thư Huyền Diệu không chịu ngồi chủ tọa, kéo Thư Huyền Lăng nhất định phải ngồi, cuối cùng lại không lay chuyển được đại ca. Nhìn Mặc Quân tùy ý ngồi bên cạnh Thư Khinh Thiển, trong lòng y thấy bất an, nhưng lại phát hiện đại ca và đại tẩu hoàn toàn không để ý. Y đang do dự, một lão nhân tóc hoa râm, tinh thần quắc thước vô cùng nhanh chóng xông vào. Mấy người thấy thế toàn bộ đều đứng lên.Thư Huyền Lăng cùng Thẩm Mạch Uyển nhìn ông lão một cái, toàn bộ đều đi mấy bước rồi cùng nhau quỳ xuống. Thư Khinh Thiển cũng quỳ theo ở phía sau, Mặc Quân và những người khác lặng yên đứng một bên không quấy rầy họ.Ông lão kia nhìn ba người đang quỳ trước mặt, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Thư Khinh Thiển hồi lâu, lại nhìn nhi tử và con dâu phía trước, bộ râu run run, hồi lâu sau, ông đột nhiên cười lớn, cười đến cuối cùng lại là lão lệ tung hoành. Đi tới vỗ vai nhi tử, đem ba người từng người một nâng dậy, liên thanh nói: "Tốt, tốt, tốt. Về nhà là được, về nhà là được! Còn mang cho ta một đứa cháu gái trở về nữa, ha ha ha."Mấy người mau để cho Thư Tiêu ngồi ở chủ vị, để ông bình ổn tâm tình. Sau một lúc lâu ông mới ngưng cười, vẫy tay ra hiệu Thư Khinh Thiển qua đây.Thư Khinh Thiển mấp máy môi, có chút sốt sắng. Lão nhân trên kia là gia gia ruột của mình, huyết mạch tương liên khiến nàng cảm thấy thân thiết vui mừng, nhưng cũng không tránh khỏi căng thẳng. Loại tâm tình mâu thuẫn này khiến nàng đặc biệt khó chịu. Nàng quay đầu lại nhìn Mặc Quân, thấy nàng ấy đang cười với mình, trong ánh mắt toàn là sự vỗ về khích lệ. Nàng hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi đi tới, thi lễ một cái, khàn giọng gọi một tiếng: "Gia gia."Lão gia tử nước mắt lại không nhịn được nữa. Thấy cháu gái, tâm tình này càng là không kìm nén được: "Cháu gái ngoan, lớn từng này rồi, cha con đặt tên cho con là gì."Thư Khinh Thiển rõ ràng cảm nhận được niềm vui trong lòng lão nhân, cùng với sự sủng ái đối với nàng, mắt có chút nóng lên: "Gia gia, con năm nay sắp hai mươi chín rồi. Tên là do mẫu thân đặt, gọi là Khinh Thiển. Người không nên khổ sở, chúng con đều bình an cả, người nếu lại khóc, con cùng cha nương cũng không nhịn được đâu."Thư Tiêu cười cười, xoa nước mắt: "Gia gia là vui mừng, tên của con rất tốt, rất hợp với con. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể đột phá đến cảnh giới Phân Thần, cũng không tệ..." Ông thăm dò thân thể Thư Khinh Thiển, lại đột nhiên có chút run rẩy, lại là Hư Linh Căn! Ông sững sờ, nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng lại chỉ có thể cố gắng áp chế sự kích động.Ông tùy ý cong môi lại nhìn thấy Mặc Quân, sắc mặt càng là kinh ngạc, muốn nói chuyện, Mặc Quân lại ngăn cản: "Hôm nay vẫn là xử lý việc nhà, Mặc Quân đến đây tự có nguyên do, nhưng cũng không xung đột, kính xin ngài cứ tự nhiên."Nguyệt Thường cùng Tử Linh hướng ông thi lễ một cái, cùng kêu lên: "Chúng ta là bằng hữu của Mạch Uyển, đến đây quấy rầy, Thư lão xin hãy giải quyết việc nhà trước."Thư Tiêu dừng một chút rồi cũng đáp ứng: "Lăng Nhi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con hãy cùng vi phụ nói một chút."Mấy người bổ sung kể lại hồi lâu, cuối cùng mới đem sự tình nói rõ. Thư Tiêu cùng Thư Huyền Diệu toàn bộ đều thở dài, trầm mặc một lúc lâu, trong lòng thật lâu khó có thể bình tĩnh. Nhìn Mặc Quân đang tĩnh tọa một bên, trong lòng cảm thán, số mệnh đã định, duyên nợ của Thư gia và Mặc gia khó mà dứt.Thư Tiêu đang định đứng dậy hướng về Mặc Quân nói lời cảm tạ, Mặc Quân lại đi đầu hướng ông thi lễ một cái, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi ta đã nói, Mặc Quân đến đây tự có nguyên do. Một là đưa Khinh Thiển về Thư gia, một chuyện khác, chính là ta và Khinh Thiển đã thành thân ở hạ giới, bởi vậy, lần này đến là để bù đắp lễ nghi năm đó đã bỏ lỡ."Lời này của Mặc Quân vừa ra, mấy người có mặt đều kinh ngạc giật mình, thực sự không ngờ Mặc Quân lần này lại trực tiếp như vậy. Mà mấy người nhà họ Thư không biết chuyện lại càng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, nửa ngày không phản ứng kịp.Thư Tiêu nhìn Mặc Quân, trong mắt hào quang sắc bén, nhìn nàng chằm chằm. Thư Khinh Thiển có chút sốt sắng, vội vã đứng bên cạnh nàng.Thư Tiêu liếc mắt nhìn Thư Khinh Thiển, trong lòng thầm than một tiếng, đứa cháu gái này của ông e là đã sa vào rồi. Ánh mắt ông như đuốc, lạnh lùng nhìn Mặc Quân: "Mặc Thiếu Chủ, cô nói cho ta biết, cô khi đó cưới nàng là vì cái gì?" Trong lời nói lại trực tiếp chất vấn nàng là vì Hư Linh Căn của Thư Khinh Thiển.Mặc Quân không chút biến sắc, cười nhạt nói: "Thư lão không cần nghĩ sâu xa đến vậy. Có những thứ dù hiếm có quý giá đến mấy Mặc Quân cũng sẽ không để mắt tới, nhưng có những thứ lại không thể cắt bỏ. Ta và nàng ấy cùng nhauđi suốt chặng đường, ta muốn cái gì chúng ta đều rõ ràng trong lòng. Ngài cũng nên tin tưởng, điều khiến cháu gái ngài được quý mến tuyệt đối không phải thứ đó, chí ít đối với Mặc Quân mà nói, vĩnh viễn không thể nào."Trong mắt Thư Tiêu mơ hồ lộ ra sự tán thưởng, lập tức bật cười: "Là ta hồ đồ rồi, chuyện như thế ngay cả lão phu cũng không thèm làm, huống chi là Mặc Thiếu Chủ. Lão phu sống lâu như vậy, chuyện gì cũng đã gặp qua. Chỉ cần các con đôi bên tình nguyện, không bạc đãi tôn nữ của ta, với nhân phẩm và dung mạo của con, ta ngược lại còn vui mừng khôn xiết. Hơn nữa, chắc hẳn phụ mẫu nàng đều đã bị con thuyết phục rồi, vậy ta lão già này cũng không muốn làm người xấu, làm mất hảo cảm của tôn nữ đối với ta. Haiz, tùy các con vậy."Thư Khinh Thiển vui mừng khôn xiết, nhìn Mặc Quân ánh mắt sáng ngời, sau đó hai người khom mình hành lễ: "Cảm tạ gia gia tác thành!"Thư Tiêu nhìn hai người họ, cười ha hả vuốt râu, nhận được Thiếu Chủ của Vô Tận Hải Vực làm cháu dâu, cảm giác này thực sự không phải tầm thường, trong lòng ông thầm thở dài: "Cháu gái này của mình còn mạnh hơn cả cha nàng." Mấy người xung quanh cũng cười vang, giờ đây gia đình xem như đều vui vẻ rồi.Thư Tiêu biết được Tử Linh cùng Nguyệt Thường đều là ân nhân của nhi tử và con dâu mình, tự nhiên đối với hai người vô cùng khách khí. Lại thấy bản thể của Tử Linh đặc thù, Thư Tiêu liền đem viên Thông Linh Huyễn Ngọc Châu mà mình có được tặng cho nàng. Ở tu chân giới này, đại năng không ít, vạn nhất không cẩn thận gặp phải người nhìn thấu chân thân của nàng, e cũng sẽ rước lấy họa. Nguyệt Thường thấy đối với Tử Linh vô cùng hữu ích cũng không từ chối liển nhận lấy, để Tử Linh mang theo. Thư Tiêu nhìn hai người họ cử chỉ thân mật, ánh mắt giao lưu đều lộ ra vẻ dịu dàng, cũng đại thể hiểu rõ, nhưng không nói thêm gì nữa.Mọi người nói chuyện hồi lâu, Thẩm Mạch Uyển mang theo Nguyệt Thường, Tử Linh đi phòng khách nghỉ ngơi, mà Thư Huyền Lăng, Thư Huyền Diệu thì lại mời nhau uống rượu, hàn huyên tình huynh đệ.Mặc Quân lúc này có vẻ hơi lười nhác, trở lại gian phòng mà Thư Huyền Triệt đã chuẩn bị kỹ càng cho các nàng, nửa nằm nửa ngồi dựa vào bàn, nhìn Thư Khinh Thiển mặt mày vui vẻ, lặng im không nói.Thư Khinh Thiển bị nàng nhìn đến đỏ mặt, thấp giọng nói: "Nhìn ta làm gì?""Không nhìn nàng, ta còn có thể nhìn chính mình hay sao?""..."Thư Khinh Thiển có chút tức giận, nhéo eo nàng: "Nhìn nàng lười biếng thế này, không có chút tinh thần nào, sao còn bắt nạt người khác?""Vậy ta không bắt nạt nàng nữa, ta mệt lắm rồi."Nhìn trên mặt Mặc Quân quả thực có chút mệt mỏi, nàng vội vàng đến gần: "Chẳng lẽ là mấy ngày nay mệt quá rồi, nàng có phải vội vàng xử lý rất nhiều chuyện không, hay là gần đây có chuyện phiền lòng? Nhìn thực lực nàng tăng không ít, nàng không phải vẫn luôn lén lút luyện công chứ? Đã là cảnh giới Động Hư mà còn mệt như vậy, nàng liều mạng đến mức nào vậy? Nàng ngủ một lát đi, ta đi xem có gì ăn không, làm cho nàng một chút, chờ nàng tỉnh lại rồi ăn, được chứ?"Mặc Quân nhìn nàng đầy lo lắng trách móc, một mình luyên thuyên nói những lời quan tâm, còn cẩn thận kiểm tra cơ thể mình, tức thì trong lòng có một niềm vui kỳ lạ, ý cười trong mắt che đi vẻ mệt mỏi. Cuối cùng bị nàng ép nằm xuống giường, nhìn nàng thay mình cởi áo khoác, cẩn thận sửa sang lại chăn, Mặc Quân híp mắt nói: "Còn nữa, có lẽ là mấy đêm nay quá sức rồi, ngủ không ngon giấc."Thư Khinh Thiển động tác trong tay tức thì dừng lại, mặt đỏ tới mang tai nói: "Nàng im miệng, đi ngủ cho ta!" Nhìn nàng ngoan ngoãn khép mắt lại, lúc này mới vội vã rời đi, trong lòng lén lẩm bẩm, hình như cũng nói không sai, vậy...vậy mấy ngày này không cho phép nàng làm càn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store