ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 126: Linh Lung Tháp bị phạt

Kately1989

Nghe xong lời của nàng, Mặc Quân thoáng chốc ngơ ngác, nhìn nàng giả vờ bất mãn, vẻ mặt lại có chút ngượng ngùng, giọng điệu lại càng chua, trong lòng tràn đầy vui sướng. 

Mặc Quân hơi nhíu mày, cánh mũi khẽ phập phồng, nghi ngờ nói: "Ta làm sao lại ngửi thấy một mùi chua như vậy, Khinh Thiển, chẳng lẽ là nàng ghen rồi?"

Thư Khinh Thiển thấy mũi nàng khịt khịt trên người mình, không nhịn được đẩy nàng một cái: "Ta mới không có! Ta không phải đã nói sao, ta phải thấu hiểu quá khứ của nàng, tự nhiên bao gồm cả Liên Thốn người trong quá khứ của nàng đó."

Nhưng khi nhắc đến Liên Thốn, nàng càng lúc càng thấy chua xót trong lòng. Tuy biết Mặc Quân cùng người kia không có gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến Liên Thốn đã ở cùng Mặc Quân bao nhiêu năm như vậy, lại vẫn luôn yêu mến nàng. 

Nghe Tâm Nghiên lén lút nói, hai người họ vừa mới trở về, Liên Thốn đã không thể chờ đợi mà đến tìm Mặc Quân nhà nàng, khẳng định vẫn là nhớ mãi không quên! Cho nên xuất phát từ chút tâm tư nhỏ nhen của nữ nhân, nàng lúc nào cũng muốn biết chuyện của Liên Thốn và Mặc Quân.

Mặc Quân như hiểu rõ mà gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại nói thẳng: Nàng đừng lừa ta nữa, ta biết nàng là đang ghen rồi! Nhìn đến Thư Khinh Thiển nghiến răng ken két.

Mặc Quân thấy nàng giống như sắp xù lông nhím rồi, vội vã xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Liên Thốn là dòng chính đời này của Ngọc gia, một đại gia tộc tu chân ở thượng giới này, thân phận cũng tương tự như Tâm Nghiên. Lúc đó ta cũng mới bốn tuổi, cùng phụ mẫu ra ngoài chơi thì gặp nàng ấy bị người ta truy sát. Cha nương thấy nàng ấy còn nhỏ tuổi nên ra tay cứu giúp, cuối cùng mang về Vô Tận Hải Vực. 

Bởi vì không biết là con nhà ai, cho nên nàng ấy ở cùng ta hai ngày mới bị Ngọc gia mang về. Sau lần đó, hai nhà qua lại càng lúc càng mật thiết. Nàng ấy được người ta yêu thích, miệng lại ngọt ngào, phụ mẫu ta cũng quý mến nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ là trở thành người bằng hữu duy nhất cùng ta chơi."

Thư Khinh Thiển nghe nàng không hề che giấu mà khen ngợi Liên Thốn, trong lòng càng là xoắn xuýt khôn nguôi: "Bởi vì nàng ta được người yêu thích, dẻo miệng, nên một tảng băng như nàng, liền để nàng ta làm bằng hữu sao? Những người đồng lứa với nàng ở Vô Tận Hải Vực thật đáng thương, lại bị nàng ghét bỏ như vậy."

Lời lẽ chua loét này đã rất rõ ràng cho thấy nàng không vui rồi, đôi mắt Mặc Quân ánh lên ý cười, nghiêng đầu qua hôn nàng một cái: "Đó là phụ mâu ta cảm thấy như vậy. Nàng ta ngọt hay không ta không biết, nhưng nàng thì ta hiểu rõ, ngọt lịm! Lại nghĩ đến nàng khi còn bé, mềm mại đáng yêu, lại càng được người ta yêu thích hơn." Hôn xong nàng còn ra vẻ liếm môi một cái, khiến Thư Khinh Thiển tức thì mắt hoa mày tối, một trái tim nhảy loạn xạ. 

Yêu tinh này, lại quyến rũ người ta rồi! Nhưng tâm trạng chua xót hoàn toàn bị mấy câu nói của Mặc Quân rót đầy mật ngọt, ngọt đến không chịu nổi. Hoàn toàn quên mất việc hỏi Mặc Quân những chuyện khác về Liên Thốn.

Thấy tà dương hoàn toàn chìm xuống mặt nước, mặt nước bắt đầu tối sẫm, ánh đèn trong điện được thắp lên, những lầu các đình viện trải rộng khắp dãy núi cũng bắt đầu lóe lên những tia sáng. Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển đã được dỗ dành, nhẹ giọng nói: "Trời tối rồi, chúng ta đi xem phụ mẫu nàng, rồi đi nghỉ ngơi, được chứ?"

Thư Khinh Thiển nhìn sắc trời một chút, gật đầu, đưa tay ôm lấy cổ Mặc Quân, rồi không động đậy nữa.

Mặc Quân có chút bật cười, vẫn ôm lấy nàng trực tiếp nhảy xuống nóc nhà, chui vào tẩm điện, làm cho Mặc Dĩnh mấy người đang dò xét ở đó một phen hú vía.

Mấy tiểu nha đầu trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi Mặc Dĩnh: "Dĩnh sư thúc, vừa rồi có phải là Thiếu Chủ không?" Mặc Dĩnh gật đầu.

"Thiếu Chủ đối với Thiếu phu nhân thật là sủng ái nha, về đến nơi cũng không nỡ buông xuống."

"Khụ khụ, đừng nhiều lời, chuyên tâm làm việc." Mặc Dĩnh nhìn về phía tẩm điện lắc đầu, thầm nghĩ: Các ngươi vẫn còn non lắm, sủng ái hơn còn ở phía sau. Năm đó còn nhỏ đã bị Vực Chủ và phu nhân làm cho chói mắt, thật vất vả mới chịu đựng được, Thiếu Chủ thì hoàn toàn kế thừa phong thái của phụ thân, ngược lại còn trò giỏi hơn thầy! Sao mà tính nết của Thiếu Chủ đến chỗ Thiếu phu nhân kia lại hoàn toàn vô dụng thế này.

Bên này, Mặc Quân mang theo Thư Khinh Thiển chạy thẳng đến Lang Gia Ngọc. Bất quá Thư Khinh Thiển không thể nào để Mặc Quân ôm mình xuất hiện trước mặt phụ thân nàng được, thế là hai người cùng đi vào phòng của Bách Xá. Lúc này Bách Xá vẻ mặt rất dịu dàng, liên tục nhìn chằm chằm vào khối Hồn Ngọc kia, thậm chí có lúc còn ngây ngô cười, đến nỗi hai người nàng đi vào cũng không phát hiện.

Thư Khinh Thiển nhìn Bách Xá như đứa trẻ, vừa buồn cười vừa chua xót, nàng thấp giọng gọi: "Cha."

Bách Xá hoàn hồn, cẩn thận cầm lấy ngọc, vui vẻ bước nhanh tới bên cạnh Thư Khinh Thiển: "Thiển Thiển, con đến rồi. Con nhìn này, nhìn này, mẫu thân con bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, hồn phách đã mạnh lên không ít. Chờ về nhà, lấy được bản mệnh mệnh bài của nàng, ta liền có thể thay nàng tái tạo thân thể rồi!"

Thư Khinh Thiển cẩn thận nhận lấy, khí tức quen thuộc khiến vành mắt nàng cũng có chút ửng đỏ, giọng ngưng nghẹn nói: "Vâng, xác thực đã tốt hơn rất nhiều."

"Lang Gia nói dưỡng thêm một hai ngày nữa, nàng ấy liền có thể dùng hồn thể ra gặp chúng ta rồi. Mẫu thân con muốn nhìn thấy con trưởng thành thành một cô nương xinh đẹp, nhất định sẽ vui chết mất." Bách Xá mày mắt dịu dàng, thao thao bất tuyệt, trong giọng nói khó nén niềm hạnh phúc.

Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển ở lại với Bách Xá một hồi, lúc này mới đứng dậy rời đi. Thư Khinh Thiển đêm nay xem như là hoàn toàn thư thái rồi, mẫu thân khỏe mạnh, chuyện của Mặc Quân nàng cũng biết được bảy tám phần, ngoại trừ tai họa ngầm Mặc Uyên kia, bây giờ coi như không còn gì đáng lo nữa.

Nàng nghĩ đến lúc gặp mặt mẫu thân, sẽ là cảnh tượng như thế nào, đột nhiên nhớ tới chuyện của mình và Mặc Quân mẫu thân còn chưa biết, vạn nhất người không chấp nhận được thì phải làm sao? Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, muốn hỏi Mặc Quân nhưng lại sợ khiến nàng phiền lòng, lại lặng lẽ nuốt xuống cổ họng.

Mặc Quân lại như nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ cười nói: "Thiển Thiển có phải đang lo lắng mẫu thân nàng không thể lý giải chúng ta không?"

Thư Khinh Thiển gật đầu, rồi lại sửa lời: "Đó cũng là mẫu thân của nàng, chúng ta đều đã thành thân rồi, nàng không thể chơi xấu!"

Mặc Quân cười trầm thấp: "Ừm, cũng là mẫu thân của ta. Bất quá tuy nói phụ mẫu nàng và phụ mẩu ta tuổi tác cách biệt không nhiều, nhưng hai chúng ta lại cách nhau không ít tuổi, e là gọi lên nghe kỳ kỳ."

"Nàng ghét bỏ ta sao? Thấy kỳ kỳ thì nàng cũng phải gọi!" Thư Khinh Thiển bất mãn nói.

"Gọi chứ, sao lại không gọi, còn về phía mẫu thân, không phải còn có phụ thân sao? Lại nói, ta chẳng lẽ không đủ tốt, mẫu thân không hài lòng sao? Nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Huống hồ năm đó mẫu thân nàng chính miệng đem nàng giao phó cho ta, người cũng không thể chơi xấu."

Thư Khinh Thiển cười giận: "Nàng da mặt thật dày, mẫu thân đem ta giao cho nàng chứ có phải gả ta cho nàng làm con dâu nuôi từ bé đâu, sao lại thành chơi xấu rồi?"

"Không phải sao? Lại là ta hiểu lầm rồi! Nhưng ta đều đã ăn nàng sạch sành sanh rồi, phải làm sao mới ổn đây?" Mặc Quân cau mày, trông vô cùng khổ não.

Thư Khinh Thiển không nhịn được "phì" một tiếng bật cười, nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp của nàng: "Được rồi, nàng mau đừng giả bộ nữa, tóm lại ta cũng ăn nàng sạch sành sanh rồi, vừa hay hòa nhau." Tuy nói đến mức mặt mình đỏ bừng, Thư Khinh Thiển vẫn cố gắng chống đỡ, không để mình hoàn toàn thất thế.

"Ta nói hai người trẻ tuổi các người, có thể đừng ở trước mặt lão nhân gia ta mà ngán ngẩm như vậy được không, chậc chậc." Lang Gia ngồi trên xà ngang cung điện, đung đưa hai chân, chậc chậc lưỡi.

Thư Khinh Thiển đâu có ngờ nàng ta ở đây, tức thì ngượng chín cả người. Mặc Quân ngẩng đầu lạnh lùng nheo mắt nhìn Lang Gia: "Cô đố kỵ."

Lang Gia tức thì cứng họng, từ trên xà ngang nhảy xuống, tức giận nói: "Ta đố kỵ? Người nói bậy, người cho rằng ta cũng như các người, cả ngày lo chuyện nhi nữ tình trường, nông cạn!"

"Vậy sao? Sống mấy vạn năm chưa từng thấy cô có người thân mật nào, thật vất vả tìm về được đồng bọn lại bị một cái tháp mới mở linh trí kia mang đi cả rồi, nhân duyên của cô...à, là khí duyên không tốt, sao lại không đố kỵ?" Mặc Quân chẳng hề để tâm mà chậm rãi nói.

Lang Gia tức giận khôn tả nhưng lại không phản bác được: "Hừ, ta lúc đó chỉ là nhất thời sơ suất, đều do Linh Lung Tháp quá ngu, hai cái kia còn chưa mở linh trí. Ta biết ngay người là đối với việc chúng nó làm tổn thương tiểu nha đầu kia mà canh cánh trong lòng, cùng lắm thì cho người dạy dỗ một trận, cho tên ngốc này nhớ đời!" Nói rồi ném Linh Lung Tháp ra.

Linh Lung Tháp sớm đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người. Tuy rằng đầu óc nó đơn giản, nhưng trước đó bị oang oang dọa cho một trận, nó gây đại họa, suýt chút nữa hại chết tân chủ nhân của nó, cựu chủ nhân Mặc Quân nhất định không tha cho nó. Bởi vậy, vừa cảm nhận được khí tức của Mặc Quân, nó trong nháy mắt hóa thành một đạo quang liền muốn chạy.

Tốc độ của nó nhanh như chớp giật, nhưng không ngờ Mặc Quân thân là chủ nhân của Lang Gia Ngọc, đối với mọi dao động ở nơi này đều rõ như lòng bàn tay. Trong nháy mắt, nàng đã chặn đường đi của nó, linh lực trong tay nàng ngưng tụ thành băng hàn rồi mạnh mẽ ném nó trở lại.

Linh Lung Tháp bị công kích, tức thì tức giận dâng lên, thân tháp rung động, hào quang lập lòe, lại muốn công kích Mặc Quân.

Lang Gia biến sắc, mở miệng nói: "Linh Lung, ngươi muốn làm gì? Ngươi quên nàng là ai sao?"

Mà trong nháy mắt, khí thế trên người Mặc Quân đột ngột tăng vọt, lạnh lẽo đến cực điểm, ép Lang Gia cũng có chút không chịu nổi.

Thư Khinh Thiển có chút lo lắng nói: "Mặc Quân?"

Mặc Quân xua tay để hai người lui về phía sau, một đôi mắt phảng phất phủ đầy sương lạnh, lạnh lùng nhìn Linh Lung Tháp, từng bước một chậm rãi bước qua.

Linh Lung Tháp toàn thân run rẩy, ánh mắt và uy thế của Mặc Quân khiến nó không nhịn được sợ hãi, nó chỉ có thể bị ép lùi về sau, nhưng trong lòng lại vẫn muốn phản kích.

Mặc Quân cười lạnh với nó: "Ngươi định xuống tay với ta." Giọng điệu tuy là nghi vấn nhưng lại là trần thuật sự thật. Hai tay nàng giơ lên, vô cùng nhanh chóng kết một ấn quyết phức tạp, linh lực băng hàn màu xanh lam ngưng tụ thành thực thể, vô cùng bá đạo mà vây khốn Linh Lung Tháp, rồi kéo mạnh nó xuống dưới chân!

Lang Gia thấy thế hét lên: "Mặc Quân, đừng! Ta nhất định sẽ dạy dỗ nó tử tế, người đừng động thủ!" Sắc mặt nàng trắng bệch, hiển nhiên vô cùng sợ hãi.

Thư Khinh Thiển thấy Lang Gia cùng Linh Lung Tháp đều có bộ dạng như thế, trong lòng biết ấn quyết này của Mặc Quân vô cùng lợi hại, mà sự tình lại do mình mà ra, liền vội vàng đi tới, cất tiếng gọi: "Mặc Quân, nàng đừng kích động!"

Mặc Quân lại nhìn Linh Lung Tháp trên đất, gằn từng chữ: "Ngu xuẩn vô tri, tính tình ương bướng, thân là linh khí lại dám mưu phản chủ, cắn ngược lại chủ. Khí linh như vậy giữ lại để làm gì, chi bằng xóa sổ đi." Giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng vô tình.

Lang Gia cùng Thư Khinh Thiển đều kinh hãi, mà Linh Lung Tháp trực tiếp khóc rống lên: "Ta sai rồi, đừng mà, đừng mà! Gia Gia, cứu ta! Chủ nhân, chủ nhân tha cho ta, ta tu luyện một, hai, ba, năm, bảy, hơn bảy ngàn năm mới có linh thức, ngài đừng xóa sổ ta, đừng mà, hu hu..."

"Ngươi có biết, thân là khí linh đầu tiên phải tuân thủ điều gì không?" Mặc Quân nháy mắt ra hiệu cho hai người mặt mày đều đã trắng bệch, lúc này mới lên tiếng.

"Không được phản bội, không được làm càn, nếu không có yếu tố không thể chống lại thì không được đổi chủ." Linh Lung Tháp nơm nớp lo sợ, thành thật đáp.

"Rất tốt. Nhưng ngươi đã làm thế nào? Đừng tưởng ta không biết, ngươi tuy nói nhận Khinh Thiển làm chủ, nhưng chưa lập xuống hồn thệ, bởi vậy nàng không hề biết ngươi đã nhận nàng làm chủ. Tự ý nhận chủ cũng thôi đi, lại còn dám mưu toan khống chế chủ nhân của chính mình, cưỡng ép lấy linh lực của nàng, sau đó tùy tiện làm bậy, không hề để tâm đến năng lực chịu đựng của nàng, đến nỗi suýt chút nữa hại chết nàng. Tuy nói linh trí ngươi chưa mở, cũng không biết hậu quả, nhưng nếu ngươi ngay từ đầu không động ý nghĩ khống chế nàng, tất nhiên sẽ không xuất hiện tình huống này! Cho nên Linh Lung, ngươi nên mừng vì ngươi cùng Lang Gia có giao tình, bằng không ta chắc chắn sẽ khiến ngươi trở thành một vật chết, vĩnh viễn không có ngày thông linh." Câu nói sau cùng của Mặc Quân u ám cực kỳ, khiến Linh Lung Tháp sợ đến khóc nức nở thê thảm, không dám hó hé thêm một tiếng.

Lang Gia sắc mặt rất khó coi, nàng vốn tưởng rằng Linh Lung chỉ là đầu óc không được sáng suốt, không ngờ nó lại có ý nghĩ như vậy, trong mắt một mảnh thê lương, lẽ nào chúng nó của ngày xưa thật sự đã trở thành ký ức vĩnh hằng rồi sao.

Mặc Quân nhìn dáng vẻ kia của Lang Gia, trong mắt cũng có chút không đành lòng. Có lẽ nàng không nên làm như vậy, nhưng sự ngạo mạn, ương bướng của Linh Lung Tháp thực sự khiến nàng không yên tâm, đành phải mạnh tay dọa một trận. Hơn nữa, nếu không vì Lang Gia, nàng thật sự sẽ xóa sổ nó. 

Đối với Thư Khinh Thiển, nàng không thể thua được, cho nên làm như vậy đã là sự nhượng bộ lớn nhất của nàng rồi. Tay nàng khẽ động, thả Linh Lung Tháp ra, giọng nói nhàn nhạt nhưng đã bớt đi vẻ đe dọa ban nãy: "Ngươi đã quyết định nhận Khinh Thiển làm chủ, vậy thì cùng nàng ký kết hồn thệ. Nàng tu vi tăng tiến, ngươi cũng có thể được không ít lợi ích. Sau này nếu ngươi không muốn nhận chủ..."

"Không... Không, chủ nhân, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân và tân chủ nhân, ta thật ngoan, nguyện ý nhận chủ, nguyện ý nhận chủ." Giọng nói mềm mại của Linh Lung Tháp đầy vẻ khẩn thiết, chỉ sợ Mặc Quân đổi ý, sau đó nhanh chóng lẻn đến trước người Thư Khinh Thiển, đem một ấn ký đánh vào trong cơ thể nàng.

Thư Khinh Thiển tức thì cũng cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Linh Lung.

Làm xong, nó lại ngoan ngoãn nằm im trước mặt Mặc Quân, không nhúc nhích.

"Ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo Lang Gia, nghe lời chủ nhân của ngươi, chỉ cần không làm tổn thương nàng, nghịch ngợm chút, ngu ngốc chút, ta cũng sẽ không tức giận, càng sẽ không xóa sổ ngươi." Mặc Quân thấy nó thực sự sợ rồi, giọng điệu cũng dịu đi không ít.

Lập tức nàng suy nghĩ một chút, truyền âm cho Lang Gia: "Cô đừng quá để tâm, nó xác thực là tính tình đơn thuần, có lẽ là quá tùy tiện làm bậy, lúc mở linh trí không có người dẫn dắt, chứ không phải thực sự gian trá hiểm ác. Lúc đó nó có thể nghe theo mệnh lệnh của ta mà tham gia vào Tứ Tượng Trận cũng cho thấy, nó vẫn rất coi trọng thân phận là một trong Tứ Thánh Khí của mình. Cô cứ từ từ dẫn dắt nó, sau này tất nhiên sẽ tốt hơn."

Thấy Lang Gia gật đầu, sắc mặt khá hơn nhiều, nàng mới kéo Thư Khinh Thiển ra khỏi Lang Gia Ngọc.

Mặc Quân vừa đi, thân thể Linh Lung Tháp đều mềm nhũn, thân tháp vốn đứng thẳng lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Giãy dụa nửa ngày nó mới miễn cưỡng lảo đảo bay lên, xoay một vòng rồi nhào vào lòng Lang Gia, gào khóc, tiếng khóc mang theo chút nũng nịu trẻ con: "Gia Gia, Gia Gia, ta sợ lắm, ta sợ lắm, hu hu..."

Một tòa tháp vàng nặng trịch ép tới Lang Gia suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất. Nghe nó khóc thành như vậy, biết là thật sự bị Mặc Quân dọa sợ rồi, nhớ lại tình cảm lúc đó của các nàng, nàng cũng không nỡ bỏ mặc nó, thấp giọng nói: "Biết sợ là được rồi, xem sau này ngươi có dám làm càn nữa không. Chủ nhân người thật ra rất tốt, ngươi chỉ cần không chạm đến giới hạn của người, người sẽ không thật sự làm tổn thương ngươi. Còn nữa, ngàn vạn lần không được động đến tân chủ nhân của ngươi, nếu không ai cũng cứu không được ngươi!"

"Ừm, ừm." Đỉnh tháp Linh Lung Tháp liều mạng gật, vẫn không ngừng khóc đến co giật từng cơn.

Lang Gia kỳ quái, trên người mình sao lại ướt sũng. Tòa tháp này còn có thể rơi lệ sao! Nàng nhìn kỹ một chút, phát hiện mỗi một tầng cửa sổ của Linh Lung Tháp đều đọng lại vệt nước, khiến nàng không nhịn được cười phá lên, suýt chút nữa không ném nó xuống đất. Chẳng trách ướt nhanh như vậy, nhiều con mắt như thế cùng chảy nước. Kết quả nhìn kỹ lại, Lang Gia vô cùng ghét bỏ mà ném nó đi! Cửa sổ rơi lệ cũng thôi đi, mỗi một tầng cửa tháp lại còn đang chảy nước miếng. Nàng vội vã tự niệm cho mình một Tịnh Thân Chú, rồi như một làn khói chạy đi thay y phục! "Linh Lung ngươi ghê tởm chết đi được, khóc mà còn chảy cả nước miếng!"

Linh Lung ngớ ngẩn kêu lên: "Mới...mới không phải, ai khóc mà chảy nước miếng, rõ ràng là...là nước mũi!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store