[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng
Chương 113: Mặc Uyên
Sau một canh giờ, Lang Gia dừng lại trong một khe núi ở ranh giới giữa Hằng Cổ Bí Cảnh và Thiên Khuyết Thành, tĩnh lặng chờ đợi.Khe núi này cực kỳ sâu hiểm, hai mặt vách núi cao như đao gọt búa bổ, sâu gần trăm trượng, vách đá màu đỏ thẫm thẳng tuột không hề có độ dốc, vô cùng hiểm trở và sâu thẳm. Phảng phất như một ngọn núi lớn bị một thanh cự kiếm đột ngột bổ đôi không cách nào tránh né.Lúc này Thư Khinh Thiển vẫn chưa tỉnh dậy. Mặc Quân nhận được tin tức của Lang Gia, biết nàng đã tìm được chỗ đặt chân. Bởi vì đã đặc biệt dặn dò Lang Gia không nói cho Hạ Tâm Nghiên mấy người, các nàng lúc này đều ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển, xoay người rời khỏi tẩm điện, trực tiếp ra khỏi Lang Gia Ngọc.Nàng đứng trong khe núi đánh giá phong thủy linh mạch xung quanh, rồi đặt chân lên một bên vách đá, cả người tiêu diêu như đi trên đất bằng. Nổi trên không trung một lát, nàng đưa tay cắt một vết trong lòng bàn tay trái, máu tươi trào ra sau đó như có linh tính mà chia thành mấy sợi, theo tay phải Mặc Quân lăng không điểm họa, vẽ ra những văn lộ màu đỏ tươi phức tạp trên vách đá, tựa như được khắc sâu vào đó, nhưng cũng bị màu đỏ sẫm vốn có của vách đá che lấp đi một chút.Ngay sau đó trong tay nàng xuất hiện một loạt trận phù, thân hình vừa di chuyển các trận phù liền bị nàng đánh vào khắp nơi xung quanh, lại cắm trận kỳ theo phương pháp Thất Tinh Bát Quái, linh lực rót vào mắt trận. Sau khi linh lực chấn động qua đi, những kim văn trên trận phù và huyết văn do Mặc Quân vẽ đều từ vách đá nổi lên, dung hợp kích động hóa thành một bát quái đồ khổng lồ màu vàng, bao phủ đoạn khe núi có Lang Gia Ngọc trong đó, rồi tức thì ẩn hiện biến mất.Lang Gia thấy nàng lướt xuống, trận pháp cũng đã bố trí thành công, không khỏi vui vẻ nói: "Thế nào? Ta tìm được nơi này không tệ chứ? Nơi này địa khí sung túc, phong thủy linh mạch vừa vặn bị hẻm núi này cắt đứt, hội tụ ở đây. Bày trận ở đây không chỉ làm ít hiệu quả nhiều, mà uy lực còn kinh người!"Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Lang Gia, Mặc Quân gật đầu: "Quả thật không tệ!" Nói xong xoay người nhìn về phía khe núi không thấy điểm cuối.Lúc này mặt trời đã ngả về tây, khe núi này vừa vặn nằm ở hướng đông tây, tuy rằng sâu thẳm, nhưng giờ khắc này lại vừa vặn đón nhận sự tẩy rửa của ánh hoàng hôn. Mặt trời sắp lặn ở phía xa của khe núi nhuộm mảnh trời hẹp đó thành màu đỏ rực, ánh sáng còn sót lại xiên xiên chiếu vào vách đá, khiến màu đỏ sẫm nguyên thủy của nó đột nhiên sáng bừng. Vách đá hiểm trở nhưng trơn nhẵn, phản chiếu màu đỏ rực đó, nhuộm bạch y của Mặc Quân thành màu đỏ chói. Một người vốn nhạt nhẽo lãnh đạm lúc này đứng giữa mảnh lửa hồng nhiệt liệt ấy, trở nên vô cùng cô độc tráng liệt, bóng dáng kéo dài phía sau lại vẫn âm trầm mảnh mai.Lang Gia đứng một bên nhìn Mặc Quân lúc này, trong lòng lập tức có chút thắt lại. Nàng mở miệng mấy lần muốn nói, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn gò má Mặc Quân bị nhuộm đỏ, chợt nhận ra đôi mắt đen như mực của Mặc Quân trong khoảnh khắc cũng bị nhuộm thành màu đỏ, chờ nàng nhìn kỹ lại thì lại thấy vẫn đen như cũ.Trong sự do dự, Mặc Quân liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Được rồi, trở về đi."Lang Gia theo sau nàng, cùng nhau quay về trong ngọc, thấy Mặc Quân về tẩm điện, nàng đứng dậy đi đến dược điền chăm sóc linh dược.Tuy nhiên Lang Gia vừa rời đi, Mặc Quân lập tức ra khỏi Lang Gia Ngọc, chân không ngừng bước, nghênh đón nửa vầng tàn dương đang giãy giụa không muốn rời đi mà cấp tốc lao tới. Một thân bạch y của nàng như lướt qua trong màu máu, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng. Một lát sau mặt trời hoàn toàn chìm xuống, mọi thứ chìm vào u tối không còn dấu vết!Mặc Quân đi về hướng tây, một lát sau đã cách trăm dặm, nàng dừng bước hờ hững nhìn gã nam nhân áo trắng đứng trước mặt, không nói một lời.Nam nhân đó cũng một thân bạch y, trong đêm tối cũng khó che giấu phong thái. Hắn ta vẻ mặt ôn hòa cười, yên lặng nhìn thẳng Mặc Quân. Qua một hồi lâu thấy Mặc Quân vẫn không nói một lời, hắn ta mới khẽ bật cười, tiếng cười dịu dàng thanh thoát, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân. "Ngươi quả là rất trầm tĩnh, đến nhanh như vậy, chẳng lẽ không muốn hỏi gì sao?"Hắn nói chuyện ôn hòa thân thiện, nếu không biết chuyện còn tưởng hai người là bằng hữu thân thiết.Mặc Quân lại không hề bị lay động, "Ngươi để ta tới tự nhiên có lời muốn nói, cần gì ta phải hỏi.""Ngươi rất giống hắn, nhưng so với hắn lạnh nhạt trầm tĩnh hơn nhiều."Mặc Quân lại không tiếp lời, chỉ lạnh lùng nheo mắt nhìn hắn."Được rồi, biết ngươi mất kiên nhẫn, ta cũng sẽ không nói nhiều nữa. Không nghĩ tới ngươi tuổi tác nhỏ mà lại có thể giết Lạc Tùng, làm tổn thất mười mấy vị cao thủ của Thiên Thánh Điện, thật sự khiến người ta kinh ngạc.""Không sánh được sự hào phóng của điện chủ, không thương tiếc thủ hạ chút nào."Mặc Uyên chẳng hề tức giận, trên mặt ý cười lại càng đậm, "Chẳng qua là những kẻ thấp kém của hạ giới, hà tất phải thương xót, được ta dùng là phúc khí của họ.""Thấp kém? Không biết điện chủ lại cao quý đến mức nào?" Mặc Quân nhíu mày cật vấn.Mặc Uyên lập tức nhớ tới thân phận của chính mình, ý cười trên mặt không đổi, nhưng trong mắt lại có chút lạnh lẽo: "Ngươi biết thân phận của ta?""Mặc Uyên, sự việc đã đến nước này nhiều chuyện không cần giấu giếm nữa. Mục đích của ngươi ta đã đoán được, ngươi bây giờ đối phó với người bên cạnh ta như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?" Mặc Quân không muốn giấu giếm nữa, mọi chuyện phơi bày ra hẳn sẽ tốt hơn."Ha ha, quả nhiên là thiên tư trác việt, thông tuệ hơn người. Đáng tiếc hồng trần quá nặng, bị những kẻ thấp kém đó trói buộc tay chân. Mặc Quân, ở cái tình cảm vô vị này ngươi đã thất bại một lần, ngươi không những không rút kinh nghiệm, ngược lại còn ngu xuẩn hơn lúc trước."Giọng nói vốn ôn hòa bỗng nhiên biến thành tiếng nam trầm khàn nặng nề, nhưng lại khiến Mặc Quân trong lòng hiểu rõ, quả nhiên hắn ta chính là Ngọc Vô Nhai. Nàng khẽ nhếch khóe môi, không khẳng định cũng không phủ định: "Là vậy sao? Ngươi hẳn phải cảm tạ những tình cảm vô vị đó, nếu không lúc này ta mà cô đơn một mình, ta nhất định sẽ thử xem, ngươi có thể còn sống lại được như vạn năm trước không."Sắc mặt Mặc Uyên không thể duy trì được nữa, nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng hắn ta vẫn nhịn xuống. Nếu Mặc Quân thật sự liều chết đánh tới cùng, học Mặc Thiên mà tự bạo thêm một lần, lúc này hắn ta thực sự không nắm chắc có thể thoát được lần nữa. Người Mặc gia không thể xem thường!"Quả nhiên cố chấp như Mặc Thiên, nhưng ngươi đã quan tâm tiểu tình nhân của mình đến vậy, vậy ta nghĩ ngươi nhất định sẽ không để nàng ấy lại một lần nữa chịu nỗi đau mất mẹ chứ?"Mặc Quân nhíu mày, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thẩm Mạc Uyển quả nhiên vẫn còn sống."Ngươi đây là ý gì?""Ý rất rõ ràng, ngươi muốn nàng ấy sống sao?" Nói xong, hắn ta vung tay áo, một luồng khói trắng ngưng tụ thành một bóng người. Mặc Quân nhìn kỹ, bóng người đó dần dần rõ nét, làn da trắng bệch trong suốt, giữa lông mày đầy vẻ đau khổ yếu ớt, mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ lúc trước, quả nhiên là hồn phách của Thẩm Mạc Uyển, chỉ là vô cùng yếu ớt!Mặc Quân nhìn chốc lát, lạnh lùng dời mắt đi, "Ngươi nghĩ, ta sẽ vì một người đã chết mà phản bội tổ huấn, giúp ngươi mở Mặc Thiên Phủ sao! Nhưng ta lại tò mò, rốt cuộc bên trong có gì mà khiến ngươi tốn nhiều tâm cơ đến vậy?"Mặc Uyên trong lòng trầm ngâm, chẳng lẽ Mặc Quân không biết vật bên trong Mặc Thiên Phủ? Cũng phải, Mặc Quân cũng không thể nào hiểu được chuyện năm xưa, ghi chép của Mặc gia hẳn cũng không nhiều.Hắn ta lại nở nụ cười, dịu dàng nói: "Một bảo vật vốn thuộc về ta, có được nó, liền có thể giúp ta tránh khỏi hậu quả của sự tiêu tan ý thức của Đại Thừa giả. Nhưng Mặc Thiên lại cho rằng đó là vật của ma tộc tà ác độc địa, rồi phong ấn nó. Nó là hy vọng phi thăng của ta, ta tự nhiên phải lấy nó ra. Sau đó ta cũng chẳng thèm tìm phiền phức với tiểu bối như ngươi, ngươi cứ yên tâm. Đương nhiên ngươi có thể chọn không giúp ta, nhưng người bên cạnh ngươi ta cũng không cần giữ lại cho ngươi nữa, ngươi nói đúng không?"Trong mắt Mặc Quân tức thì một mảnh băng sương, lạnh lùng nhìn hắn ta, dường như gần như bùng nổ."Ha ha, đừng tức giận, ít nhất hiện tại bằng hữu của ngươi sống cũng không tệ lắm. Nghĩ kỹ rồi thì đến tìm ta, nhớ mang theo tiểu tình nhân của ngươi, nàng ấy hẳn sẽ cùng ngươi về thượng giới, ta cung kính đợi đại giá của các ngươi! Nhưng nhớ kỹ, hồn phách Thẩm Mạc Uyển e rằng không đợi được lâu đâu."Mặc Quân nhìn hắn ta trong chớp mắt biến mất tại chỗ, ánh mắt u sâu nhìn mảnh hư không đó, một lát sau nhanh chóng phá vỡ hư không mà đi.Đợi nàng trở lại hẻm núi, Thư Khinh Thiển đã tỉnh lại, khắp nơi tìm không thấy Mặc Quân khiến nàng cả người ngồi không yên, lòng biết Mặc Quân lúc này rời đi tất nhiên đã xảy ra chuyện gì, trái tim nàng như đặt trên lửa nóng, lại không muốn nói cho Hạ Tâm Nghiên các nàng để các nàng lo lắng, đành một mình đi lại trong khe núi, chờ nàng ấy trở về.Mặc Quân từ xa đã nhìn thấy Thư Khinh Thiển, nhìn nàng ấy nhíu mày đi đi lại lại trong đêm tối mờ ảo, trên mặt đầy vẻ lo lắng và bất an, trong lòng tức thì đau nhói, mình lại khiến nàng ấy lo lắng rồi. Nàng đột nhiên tăng tốc nhanh chóng đến bên cạnh nàng ấy, còn chưa đứng vững, Thư Khinh Thiển đã dính lấy. Không nói một lời, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, một tay khác sờ soạng trên người nàng ấy, nửa khắc sau mới dừng lại.Mặc Quân có thể cảm nhận rõ ràng Thư Khinh Thiển thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy eo nàng ấy, khóe miệng cong lên đủ thấy sự vui vẻ của nàng, đôi mắt đen láy trong màn đêm cũng khó che giấu ánh sáng, "Kiểm tra kỹ lưỡng như vậy, có phải muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta không?"Thư Khinh Thiển vốn bị đôi mắt của Mặc Quân cuốn hút tâm thần, nhưng lại nghe nàng ấy không những không giải thích, còn ở đó trêu chọc nàng, tức thì vừa tủi thân vừa giận, trong mắt mờ mịt một mảnh trông như sắp khóc ngay lập tức.Mặc Quân vội vàng dỗ dành nàng, "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta là thê tử của nàng, nàng không tính là chiếm tiện nghi, cũng không cần nhân cơ hội."Thư Khinh Thiển gần như bị nàng ấy chọc cười, nhưng lại đặc biệt yêu thích vòng tay mềm mại thơm tho của nàng ấy. Nàng dựa toàn bộ thân mình vào, hai tay vòng qua eo Mặc Quân, ngẩng đầu hằn học cắn một cái lên môi nàng ấy: "Hừ, nàng đừng hòng pha trò đánh trống lảng, đều là người có gia thất rồi, buổi tối lại một mình lén chạy ra ngoài, nàng nói có nên phạt không?"Câu "có gia thất" rõ ràng khiến ý cười của Mặc Quân càng sâu thêm vài phần, giọng nàng thanh nhã dịu dàng, tựa như lời thì thầm của tình nhân: "Đáng phạt! Chỉ là không biết Khinh Thiển muốn phạt thế nào?"Phạt thế nào? Đánh nàng ấy, Thư Khinh Thiển không nỡ ra tay. Mắng nàng ấy, nàng cũng không nỡ. Nàng hận không thể đặt nàng ấy lên đầu trái tim, đâu nỡ phạt nàng ấy, lúc này thật là khó cho mình! Thư Khinh Thiển vô cùng buồn bực, cúi đầu không nói nữa."Ha ha, chẳng lẽ là Khinh Thiển không nỡ?"Nghe thấy tiếng cười của nàng ấy, Thư Khinh Thiển ngẩng đầu muốn trừng nàng ấy, nhưng lại bị nụ cười tuyệt mỹ của nàng ấy làm cho thần hồn điên đảo, trong mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng mình vang lên bên tai: "Ta biết nên phạt nàng thế nào rồi."Trong khi nói chuyện, hai người lại trở về tẩm điện trong ngọc. Nhìn Thư Khinh Thiển ánh mắt ngại ngùng và mong đợi đan xen, Mặc Quân tự nhiên hiểu được ý nàng. Nàng nheo mắt, nửa cười nửa không, chờ đến khi Thư Khinh Thiển bối rối luống cuống tay chân, mới hé môi cười nói: "Nhận phạt." Theo lời nói rơi xuống chính là chiếc đai lưng bạch ngọc bên hông nàng, đến lúc này đã không cần nói cũng biết.Một lát sau, tiếng ngâm nga uyển chuyển lúc trước lại vang lên trong điện, chỉ là âm thanh thêm chút thanh lãnh cùng ẩn nhẫn, hòa quyện với những lời thì thầm mềm mại, tạo thành khúc nhạc hài hòa và tuyệt vời nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store