ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 11: Tuyết vực bị ẩn tàng

Kately1989

Hạ Tâm Nghiên sợ hãi đến suýt rớt cằm, vỗ vỗ trái tim nhỏ đang đập thình thịch ngồi bên cạnh Thư Khinh Thiển. Quá đáng sợ rồi, cái tên yêu nghiệt này quá khủng bố rồi, nàng vừa ra tay rõ ràng là đang nói, nếu ngươi còn chọc ta thì kết cục sẽ như đống thịt kia!! Uy hiếp trắng trợn!

Trong lòng đang oán giận bất bình, lại bị một mùi thịt thơm nồng kéo đi sự chú ý. Thư Khinh Thiển một bên xoay đều thịt nướng, một bên cẩn thận phết chút gia vị tự chế.

Hương vị rất nhanh lan tỏa, nàng lại lấy mấy viên linh quả cấp ba, nghiền thành nước cốt phết lên bề mặt, thịt đã bắt đầu tiết ra mỡ, nướng thêm một lát nữa sẽ thành màu vàng óng, màu sắc cực kỳ mê người, nhìn đến Hạ Tâm Nghiên cũng có xu hướng chảy nước miếng rồi.

Cái món thịt nướng này sao nhìn ngon hơn cả linh quả đan dược vậy! Thật không thể tin!

Mặc Quân lúc này cũng mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, nhìn không chớp mắt vào đống thịt mà nàng đã biến thành khối băng, được linh lực màu xanh của Thư Khinh Thiển quấn lấy. Nàng có chút không thoải mái, dường như cũng phát hiện mình hình như hơi quá tay rồi. Bất quá nhìn ra được mùi vị chắc chắn không tệ, xem ra Thư Khinh Thiển rất có tiến bộ! Tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng Mặc Quân khẽ cong lên, sau đó lại không dấu vết thu lại, chỉ lặng lẽ nheo mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc điềm tĩnh của Thư Khinh Thiển phản chiếu trong ánh lửa.

Thư Khinh Thiển một lòng tập trung vào món thịt nướng, vì vậy không phát hiện ra vẻ thèm thuồng của Hạ Tâm Nghiên, cũng không chú ý đến ánh mắt dịu dàng của Mặc Quân.

Ước chừng đã chín, nàng cẩn thận gắp chim trĩ bảy màu và thịt hươu ra đặt vào mâm ngọc, lại gắp mỗi thứ một ít, thái đều đặt vào đĩa ngọc đã chuẩn bị sẵn, còn lấy ra một đôi đũa gỗ mun.

Hạ Tâm Nghiên thán phục đồ dùng đầy đủ hết cả, đoán chừng Thư Khinh Thiển không ít lần ăn như vậy.

Thấy Thư Khinh Thiển bưng đĩa hướng mình đi tới, Hạ Tâm Nghiên nghĩ bụng sẽ ỡm ờ nếm thử một chút, kết quả không đợi nàng mở miệng, Thư Khinh Thiển trực tiếp vòng qua nàng đưa cho Mặc Quân ở bên cạnh.

"..." Hạ Tâm Nghiên.

Mặc Quân ở một bên nhìn Thư Khinh Thiển bận trước bận sau, cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn cho mình, trong lòng có một sợi dây vô hình khẽ rung động.

"Ừm... Ta không biết khẩu vị của cô thế nào, cô ăn thử chút đi, nếu không ngon cô cứ nói với ta, lần sau ta sẽ chú ý hơn."

"Ăn rất ngon, ta rất thích!" Mặc Quân tao nhã gắp một miếng thịt hươu, đưa vào miệng nhai kỹ, thịt tuy nướng nhưng vẫn giữ được độ tươi, lớp vỏ ngoài hơi giòn tan, Thư Khinh Thiển thậm chí rất để tâm dung hòa linh khí hoàn hảo vào trong thịt, rất mỹ vị. Ngẩng đầu thấy Thư Khinh Thiển nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, còn có chút lo lắng, thế là Mặc Quân mỉm cười, vẻ dịu dàng xua tan đi vẻ thanh lãnh thường ngày, khiến Thư Khinh Thiển ngây người...

Thư Khinh Thiển nghe lời Mặc Quân, lại thấy nàng cư nhiên hiếm khi nở nụ cười, nỗi lo lắng trong lòng tan biến, chỉ còn lại niềm vui tràn ngập, vội vàng nói: "Vậy cô ăn thêm chút nữa."

Rồi quay đầu nói với Hạ Viêm Hạ Hành: "Món thịt này ta dùng linh lực và linh quả xử lý rồi, mùi vị chắc chắn rất ngon, cũng không có gì đáng ngại, nếu hai vị không chê, có thể nếm thử một chút."

Hạ Viêm Hạ Hành ngửi thấy mùi thơm cũng có chút rục rịch, lập tức không chối từ, cùng nhau nói: "Vậy đa tạ Thư cô nương, chúng tôi không khách khí nữa!"

Ngồi xuống rút chủy thủ cắt một miếng thịt ăn rất sảng khoái, trong miệng liên tục khen ngợi.

Hạ Tâm Nghiên ở một bên sắc mặt đen như mực, quá đáng lắm rồi, cư nhiên không mời mình ăn, đến cái tên Mặc yêu nghiệt băng giá kia ăn rồi còn cười, chắc chắn là ngon lắm! Nhưng chính nàng vừa nãy đã nói tuyệt đối không ăn, còn chế nhạo Thư Khinh Thiển, bảo nàng làm sao hạ mặt xuống mà nếm thử!

Thấy Hạ Tâm Nghiên ở bên kia khó chịu hừ hừ, Thư Khinh Thiển có chút buồn cười, bưng đĩa thịt còn lại đưa cho Hạ Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, cô nếm thử tay nghề của ta đi, thật sự rất ngon!"

Hạ Tâm Nghiên nhận lấy đĩa còn lẩm bẩm: "Đây là cô ép ta đấy nhé, không phải ta muốn ăn đâu, hơn nữa cũng quá thiên vị rồi, sao không thái cho ta một chút, cũng không có đũa!"

Thư Khinh Thiển không khỏi có chút đau đầu, thực sự không muốn để ý đến nàng nữa.

Nhìn xuống chiếc đĩa đã trống không, bỗng nhiên nhớ ra mình còn chưa ăn gì, thấy vẫn còn chút thịt tươi sạch sẽ, lại chuẩn bị nướng thêm chút nữa. May mà vẫn còn sạch sẽ, nếu không nàng cũng không dám lại nhờ Mặc Quân giúp nàng rửa ~ à không, là làm đông một chút thịt. Thư Khinh Thiển vừa bận rộn vừa thầm nghĩ.

Đang định nhìn xem Mặc Quân ăn thế nào rồi, liền thấy một đôi đũa đưa đến bên miệng, trên đó có miếng thịt thơm lừng, một đầu khác là một bàn tay trắng nõn thon dài khéo léo cầm đũa. Thư Khinh Thiển hơi ngây ra quay đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay.

Mặc Quân không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh nàng, tay phải gắp miếng thịt đưa đến bên miệng nàng, thấy nàng nửa ngày không phản ứng, khẽ nhíu mày nói: "Nàng bận rộn cả nửa ngày, bản thân lại chưa ăn gì, của ta có hơi nhiều, nàng ăn trước một chút, rồi lại nướng thêm."

Bởi vì tư thế này, Mặc Quân hơi nghiêng người về phía trước, hai người dựa rất gần, mùi thơm ngào ngạt trên người nàng quanh quẩn ở chóp mũi Thư Khinh Thiển, một mùi hương thanh lãnh tuyệt vời,  như đóa sen hồng lạnh lẽo nở trong tuyết trắng. Thư Khinh Thiển suýt chút nữa không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Thư Khinh Thiển có chút luống cuống, sao mình cứ nảy sinh những ý nghĩ lung tung với Mặc Quân thế này!

Bối rối đáp lời: "Vâng, được rồi." Mở miệng ngậm lấy miếng thịt trên đũa, đột nhiên nghĩ đến đôi đũa này Mặc Quân dường như đã dùng rồi, nhất thời suýt chút nữa bị nghẹn, vội vàng nuốt thịt xuống rồi ho khan, mặt cũng đỏ bừng, đương nhiên có phải chỉ ho khan hay không thì chỉ Thư Khinh Thiển biết.

Mặc Quân nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: "Sao lại như trẻ con vậy, một miếng thịt cũng có thể làm nghẹn?" Chỉ là trong giọng nói không nghe ra nửa phần quở trách.

"Thiển Thiển ta cũng bị nghẹn thịt rồi, cô nhìn miếng thịt nhỏ xíu như vậy mà cũng làm cô nghẹn, ta miếng to như thế này, làm ta nghẹn chết mất!" Nói xong giả vờ ho khan liên tục, nếu không phải giọng nói mang theo ý cười trêu chọc kia, thì có lẽ là thật rồi.

"..." Mặt Thư Khinh Thiển càng đỏ, ho càng dữ dội.

"Vậy sao? Đưa đây ta giúp cô 'thái' một chút, chắc chắn không nghẹn được cô!" Mặc Quân chậm rãi hỏi, cố tình nhấn mạnh chữ 'thái'.

"Không cần, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ cẩn thận, chắc chắn sẽ không nghẹn nữa!" Hạ Tâm Nghiên vội vàng ngừng ho khan, hết sức nghiêm túc đáp lời Mặc Quân. Vẻ mặt thay đổi nhanh chóng, khiến Thư Khinh Thiển nhìn mà than thở!

Cứ như vậy náo loạn một lúc, rồi lại ăn chút thịt nướng. Ba cô nương liền nghỉ ngơi ở nơi ở của Mặc Quân, hai người nam nhân vây quanh đống lửa, gác đêm ăn thịt.

Cả khu rừng lập tức yên tĩnh lại, thỉnh thoảng có tiếng dã thú hoạt động ở đằng xa, cả thế giới dường như bị tách biệt, chỉ còn lại một đống lửa chập chờn trong gió, cùng với hai bóng đen ngồi xung quanh...

Bình minh sắp lên, bóng đêm nhanh chóng rút lui, mọi hoạt động xung quanh trở nên náo nhiệt hơn, mấy người mang tiếng là nghỉ ngơi chẳng qua là đả tọa minh tưởng, đã dậy từ rất sớm.

Hạ Tâm Nghiên đứng dưới ánh mặt trời, điều tức thổ nạp, bất quá linh khí xung quanh bị Áp Du hút sạch, không cách nào hấp thụ được nữa. Duỗi lưng lười biếng, dặn dò Hạ Viêm Hạ Hành đi tìm chút gỗ nhóm lửa, bất quá nàng sẽ không thừa nhận mình bị món thịt nướng của Thư Khinh Thiển mê hoặc.

Vì vậy khi Thư Khinh Thiển và Mặc Quân đi ra, liền thấy ngoài cửa một đống lửa trại đang cháy rực, Hạ Viêm Hạ Hành có chút lúng túng nhìn nàng, Hạ Tâm Nghiên thì lại mang vẻ mặt không thèm để ý.

Thư Khinh Thiển có chút bất đắc dĩ, là ai ghét bỏ những thứ phàm phu tục tử này chứ! Nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ chuyện đó, nướng thịt cho Hạ đại tiểu thư, bất quá nàng quyết không chịu trách nhiệm rửa thịt!

Cuối cùng Hạ Hành cũng tìm được một cái hồ trong rừng rửa thịt sạch sẽ, nhìn Hạ Hành mang thịt đến, Thư Khinh Thiển bên ngoài tỏ vẻ đồng tình, trong lòng chỉ có thể thầm mắng Hạ Tâm Nghiên, đại tiểu thư đáng ghét!

Sáng sớm không thích hợp ăn quá nhiều dầu mỡ, Thư Khinh Thiển lấy chút linh quả đưa cho Mặc Quân, Mặc Quân cũng vui vẻ nhận lấy, tuy rằng bản thân nàng cũng có không ít.

Mấy người ăn uống xong, bổ sung đủ linh lực, lần thứ hai lao về phía mảnh thảo nguyên kia.

Khu vực này linh khí rất dồi dào, Hạ Hành Hạ Viêm ngay tại chỗ vận công hấp thụ linh khí. Thư Khinh Thiển các nàng thấy từ đây đến giữa trưa vẫn còn một lúc, cũng ngồi xếp bằng xuống, lát nữa cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tốt nhất vẫn nên bồi dưỡng đủ tinh thần.

Đoàn người bày kết giới lặng lẽ chìm vào tu luyện.

Không biết qua bao lâu, Mặc Quân mở mắt ra thấp giọng nói: "Đến rồi!" Tiện tay thu hồi kết giới, dặn dò các nàng lùi về sau.

Khi các nàng lùi ra mấy trượng xa, toàn bộ bình nguyên Băng Tinh Thảo đột nhiên biến mất không dấu vết, lập tức bình nguyên bằng phẳng vô tận bắt đầu rung chuyển nhô lên, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, một ngọn tuyết sơn khổng lồ nhanh chóng hình thành trước mắt, không khí xung quanh cũng lập tức trở nên lạnh lẽo thấu xương. Đưa mắt nhìn về phía màu trắng xóa mênh mang, trời đất ngập tràn băng tuyết, mênh mông một màu trắng.

"Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không thể tưởng tượng phía dưới này lại là như vậy! Cảm giác như đang nằm mơ vậy." Hạ Tâm Nghiên lẩm bẩm nói.

"Thật là lợi hại, trận pháp diệu kỳ, chẳng trách mấy dãy núi lớn xung quanh mạch đất bị cắt ngang, cư nhiên dùng bốn mạch đất này làm cơ sở thiết lập một tàng sơn đại trận như vậy." Thư Khinh Thiển than thở.

Mặc Quân gật đầu, rồi nhạt giọng nói: "Khinh Thiển cũng rất lợi hại, cư nhiên liếc mắt liền nhìn thấu ảo diệu bên trong."

"Ta cũng chỉ có thể nhìn ra tác dụng và cơ sở của trận pháp này thôi, cái khác ta không biết, đâu dám nhận là lợi hại." Thư Khinh Thiển được Mặc Quân khen, có chút vui vẻ, lại có chút thẹn thùng. Gần đây cái cảm giác quen thuộc kỳ lạ quấn quanh nàng lại xuất hiện, luôn cảm thấy có người nhẹ nhàng khen nàng, mà nàng cũng như bây giờ, vừa vui vừa thẹn. Nàng hơi ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mắt, dường như trùng khớp với người nàng thấy trong mơ.

"Trận pháp? Thật quá bất ngờ! Ta nói sao lại quái dị như vậy, động tĩnh lớn như thế, cư nhiên chỉ thấy chấn động mà không cảm thấy một chút tiếng vang nào. Nhưng tại sao phải ẩn ngọn núi tuyết này đi, nếu ẩn đi rồi thì tại sao lại hiện ra?!"

Thư Khinh Thiển lấy lại tinh thần nói: "Đây cũng là điều ta không thể nào hiểu được."

"Dù thế nào, chúng ta cũng phải đi vào, cứ đứng đây suy nghĩ lung tung, không bằng vào trong xem xét cẩn thận!" Hạ Tâm Nghiên có chút phiền muộn nói.

"Mặc Quân, cô thấy thế nào?" Thư Khinh Thiển nghe xong liền hỏi Mặc Quân.

"Tâm Nghiên nói rất có lý, chúng ta vào đi thôi!" Mặc Quân trầm ngâm nói, chuẩn bị dẫn đầu tiến vào tuyết vực.

Thư Khinh Thiển vội vàng kéo tay Mặc Quân lại nói: "Cô cẩn thận chút, nơi này rất cổ quái, chúng ta cùng nhau đi vào!"

"Không ngại, ta vào trước thăm dò một chút, một mình ta đi vào, nếu có nguy hiểm thoát thân sẽ dễ dàng hơn." Mặc Quân nhẹ nhàng vỗ tay trấn an Thư Khinh Thiển.

Thư Khinh Thiển biết không thể khuyên can nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bước vào.

Hạ Tâm Nghiên cùng Hạ Hành bọn họ cũng căng thẳng nhìn Mặc Quân vượt qua ranh giới. Chỉ thấy nàng như xuyên qua một lớp màn nước mỏng manh, sau khi tiến vào không khí phía sau nổi lên một trận gợn sóng.

Mặc Quân ở khu vực bên kia đi vài bước, hết thảy đều rất bình thường, vẫn chưa có gì dị thường, đang lúc mấy người chuẩn bị thở phào một hơi, Mặc Quân lại chậm rãi bước ra ba bước, trong nháy mắt đột ngột sinh ra dị tượng!

Chỉ thấy Mặc Quân cực kỳ nhanh chóng lùi về sau, lập tức xoay tròn nhanh chóng tăng tốc, không khí xung quanh vặn vẹo, vô số ti sáng trắng bắn nhanh ra! Gần như cùng lúc đó rơi vào vị trí Mặc Quân vừa đứng, còn ngổn ngang xuyên phá trên bầu trời, bị Mặc Quân trên không trung từng cái tránh né hóa giải.

Thư Khinh Thiển thấy cảnh này sợ đến tim đập nhanh như trống, nắm chặt hai tay suýt chút nữa đã xông vào. Hạ Tâm Nghiên cũng sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc thốt lên: "Yêu nghiệt cẩn thận!"

Mãi đến khi nhìn thấy Mặc Quân thoát thân, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm, thực sự quá kích thích rồi.

Thư Khinh Thiển vội vã xông tới, vội vàng đánh giá Mặc Quân sợ nàng bị thương ở đâu, Hạ Tâm Nghiên cũng hỏi: "Cô không sao chứ!" Giọng điệu hiếm khi nghiêm chỉnh.

"Không có gì, các người đừng nóng vội. Ta còn chưa để các người vào đây, vạn nhất còn có những cạm bẫy khác, chẳng phải hỏng hết sao!" Mặc Quân cau mày có chút trách cứ, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.

"Haiz, chẳng phải không có chuyện gì sao, đến lúc này rồi, chúng ta còn để ý nhiều như vậy làm gì! Bất quá đây là cái gì, xem ra thật lợi hại?" Hạ Tâm Nghiên lên tiếng.

"Dường như cũng là trận pháp?" Thư Khinh Thiển thấy Mặc Quân không sao cũng bắt đầu cân nhắc chuyện gì đang xảy ra, nàng từ nhỏ đã rất hứng thú với trận pháp, chỉ là Nguyệt di không rành đạo này, sách tịch trong cốc có hạn, tuy có thiên phú, nhưng cũng không tinh thông.

"Không sai, trận pháp này là một loại tử trận, tức chỉ có cửa tử mà không có cửa sinh, nếu muốn phá trận chỉ có thể xông vào. Thế nhưng nếu muốn thiết lập tử trận, quy mô và uy lực của trận pháp sẽ bị hạn chế, không sánh được với hoạt trận. Thế nhưng trận pháp như vậy, dao động linh khí cực dễ bị che giấu, vì vậy tấn công rất hiệu quả." Mặc Quân thấy Thư Khinh Thiển dường như rất thích trận pháp, liền kiên nhẫn nói.

"Hóa ra là như vậy, vậy trận pháp này thật ra xem như là tàn trận, đã là tử trận thì không thể như trận pháp bình thường mà có thể diễn sinh biến hóa, đúng không?" Thư Khinh Thiển hỏi.

"Đúng là như thế, nói vậy trận pháp này là để ngăn cản người ngoài tiến vào, cho dù có người may mắn trốn thoát, đây cũng là một sự uy hiếp."

"Trận pháp thật thâm độc! Nếu có người gặp phải tình huống như vậy chắc chắn không nhịn được điều tra một phen. Dao động linh lực của trận pháp này ngay cả ta cũng không cách nào dò ra, cho dù là Hạ Hành đã tu vi Nguyên Anh kỳ cũng không phát hiện được nếu lâm vào tình hình vừa rồi chỉ sợ cũng phải bị thiên đao vạn quả!" Hạ Tâm Nghiên nhíu mày nói. Người bày trận không phải thiện nhân a!

Mặc Quân sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm vào Thư Khinh Thiển nói: "Nàng từng nói cho ta, nàng sở dĩ biết được nơi này có cực hàn chi địa là do một tu sĩ vô tình tiết lộ ra, như vậy tu sĩ kia thực lực ở cảnh giới gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store